[BHTT-EDIT-Hoàn] Nữ phụ lười biếng chỉ muốn hôn hít mèo con | Tỉnh Dã Tư
PN 2 (cảnh báo)
Editer: cảnh báo có scence raped chú ý trước khi đọcChương 83:
Thịnh Hạ vươn tay về phía nàng, ống tay áo rộng rũ quét mặt đất, lớp vải trắng bạc đã bị máu thấm đẫm đến hóa đen. Nàng mỉm cười, nhưng nước mắt lại lặng lẽ trượt dài theo gò má, tiếng cười khản đặc, nghe vừa khô khốc vừa rùng mình.Tô Phù Vãn gần như ngơ ngác nhìn Thịnh Hạ cúi người, đặt hai tay lên mắt cá chân mình, mười ngón tay nhẹ nhàng siết lấy."Rắc" một âm thanh giòn tan vang lên. Tô Phù Vãn giật thót, lòng bàn chân nặng trĩu.Cúi đầu nhìn xuống, nàng thấy một chiếc xiềng chân bằng kim loại lạnh lẽo đã khóa chặt vào mắt cá trắng nõn, giam giữ nàng như thú vật.Ánh mắt Tô Phù Vãn dần dần trở nên trống rỗng, môi khẽ run. Đến tận khoảnh khắc này, nàng mới thực sự thấu hiểu: tất cả đều đã mất. Tự do, tôn nghiêm, mộng tưởng và cả những gì từng thuộc về nàng đều đã hóa tro tàn.Chỉ cần nàng còn sống, Thịnh Hạ sẽ không bao giờ để nàng rời đi.Thịnh Hạ đưa tay vuốt mái tóc rối của nàng, nhẹ nhàng vén sợi tóc rũ xuống bên mắt ra sau tai. Động tác dịu dàng, nhưng trong ánh mắt là một thứ thương hại lạnh lùng và thỏa mãn sâu kín."Nghe lời, làm chó ngoan của ta. Chỉ cần ngươi biết điều, ta sẽ không để ngươi thành ra như bọn họ."Nàng liếc nhìn về phía nhà giam phía sau, ánh mắt chứa đựng một nỗi khinh miệt sâu cay. Rồi mạnh tay xoay đầu Tô Phù Vãn về hướng đó, bắt ép nàng tận mắt chứng kiến.Lửa cháy ngùn ngụt. Máu loang khắp sàn đá. Hài cốt vung vãi, đỏ tươi đến gai mắt.Cảnh tượng ấy chẳng khác gì địa ngục nơi ác quỷ mọc đầy, thè lưỡi nuốt lấy linh hồn người sống.Thần thái trong mắt Tô Phù Vãn dần dần tắt lịm, nàng chỉ còn biết thì thầm trong vô thức: "Không muốn... van xin ngươi..."
Một giọt máu đen văng lên môi nàng đang trắng bệch, theo bản năng nàng rùng mình, sắc mặt tái mét, nôn khan không ngừng.
"Thật ghê tởm... thật sự rất ghê tởm..."Thịnh Hạ chậm rãi dùng lòng bàn tay lau đi vết máu vương vãi, rồi chăm chú nhìn Tô Phù Vãn người đang run rẩy toàn thân, như sắp phát điên trong bộ váy đã nhuộm đẫm máu. Nàng kéo gương mặt méo mó vì sợ hãi kia vào lòng, dịu dàng ôm lấy. Giọng nói dịu đến mức gai người vang lên bên tai:"Chó con bị bẩn rồi... chủ nhân sẽ mang ngươi về, tắm rửa sạch sẽ."Toàn thân Tô Phù Vãn cứng đờ. Trong khoảnh khắc tiếp xúc ấy, nàng bỗng nhiên hét to, giãy dụa trong tuyệt vọng:"Đồ điên! Thả ta ra! Đồ điên...!"Người này rõ ràng không phải là Thịnh Hạ nàng từng quen người từng chỉ vì vô tình chạm mắt với nàng mà đỏ bừng cả mặt. Thứ hiện diện lúc này là một ác quỷ đội lốt người, muốn kéo nàng từ nhân gian xuống địa ngục, cùng chết chung.Các thị vệ xung quanh vẫn im lặng đứng thành hàng, như những pho tượng chôn sâu trong bóng tối. Không ai lên tiếng, không ai nhúc nhích, chỉ lặng lẽ nhìn hai người họ chìm sâu vào vực thẳm như lũ quỷ đưa tiễn hồn ma.Hai người một trước một sau rời khỏi u ám Hắc Tháp, bước vào lầu các đình đài phồn hoa như gấm. Lúc này xuân sắc vừa độ, giữa núi rừng vang vọng oanh ca yến hót, gió xuân ấm áp khẽ lay động cảnh vật.
Nhưng không ai còn tâm trạng thưởng thức phong cảnh trước mắt.Thịnh Hạ ôm Tô Phù Vãn trở về phòng tắm tràn ngập sương trắng, lướt qua bức bình phong vẽ cảnh thanh trúc sơn thủy. Nàng nhẹ nhàng đặt Tô Phù Vãn vào một ao nước trong veo, máu đen dính đặc lập tức lan ra, nhanh chóng nhuộm đỏ sắc xanh biếc của mặt nước.Thịnh Hạ khẽ cúi người, rút dải thao đái bên hông nàng, động tác thong thả mà lạnh nhạt. Nàng tiện tay vứt bộ quần áo bẩn thỉu qua một bên, tháo sợi dây lụa màu lam buộc tóc của Tô Phù Vãn, rồi cầm đậu tắm cẩn thận lau người cho nàng.Ánh mắt Thịnh Hạ bình tĩnh mà kiên nhẫn, từng động tác đều tỉ mỉ và khéo léo, giống như đang tắm rửa cho một con thú cưng bị thương nặng của mình.Tô Phù Vãn ngồi lặng trong nước, thần sắc dần dần trở nên chết lặng.Đôi tay mềm mại ấy tựa như lông vũ, nhưng cũng như gông sắt khó lòng vùng thoát, chặt chẽ khống chế lấy thân thể nàng.Cuối cùng, Thịnh Hạ nhúng khăn vào nước, chậm rãi lau sạch những sợi tóc rối tung và khuôn mặt gầy gò tái nhợt của Tô Phù Vãn.Vết bẩn loang lổ trên mặt nước như vòng xoáy cuốn trôi xuống đáy, làn nước mát lạnh lại một lần nữa trong trẻo mà yên tĩnh.Nước ao nhẹ nhàng dao động, ánh sáng mông lung, từng vòng gợn sóng lăn tăn nổi lên.Lẽ ra nên là một khung cảnh mờ ảo kiều diễm, giờ đây lại chỉ còn tĩnh mịch đến nghẹt thở.Một lúc lâu sau, Thịnh Hạ mới giúp Tô Phù Vãn lau khô thân thể, mặc vào lớp áo trong, khoác thêm áo choàng xanh đậm, rồi ngồi phía sau nàng, chăm chú buộc lại mái tóc đã xõa rối.Nàng cúi mắt xuống nhìn, cô gái trong lòng với chiếc gáy trắng mảnh, phảng phất như vừa tắm xong, mang theo hương hoa nhàn nhạt vấn vương. Hương ấy nhẹ nhàng như sương khói, như tiên tử sa lạc nhân gian, bị người trộm mất vũ y, đành cam chịu hạ mình trong chốn phàm trần.Yết hầu Thịnh Hạ khẽ động, không nhịn được cúi đầu, đem răng môi dán lên làn da mảnh mai sau cổ nàng.Mỗi tấc da thịt lướt qua đều mang theo hơi thở nóng bỏng, lại ẩn chứa xúc cảm quen thuộc đến lạ. Tô Phù Vãn toàn thân khẽ run lên, giống như bị nhiệt độ kia thiêu cháy, đôi mắt không kìm được xẹt qua một tia ánh sáng mơ hồ."Ngươi..." Nàng khàn giọng cất lời, "...Ngươi là... người mỗi đêm ta gặp phải sao?"Thịnh Hạ thoáng dừng lại, rồi bình thản đáp: "Là ta."Tô Phù Vãn chậm rãi mở to mắt.Nàng từng cho rằng Thịnh Hạ đã sớm hận nàng đến tận xương tủy, nhưng nếu vậy thì vì cớ gì phải che giấu thân phận, mỗi đêm lại gần gũi nàng trong bóng tối? Là bởi muốn tận mắt chứng kiến dáng vẻ nàng khi chật vật khổ sở, hay là...Ngay khi tâm trí còn hỗn loạn, một bàn tay ấm nóng đã luồn vào vạt áo, nhẹ nhàng xoa lên tấm lưng mảnh khảnh của nàng.Tô Phù Vãn khẽ rên một tiếng, trong mắt phủ kín sương mù, giọng nói lẫn cả bi thương lẫn oán giận:
"...Ngươi muốn tra tấn ta thì cứ thẳng thắn hành hạ, sao còn phải vẽ vời thêm chuyện như vậy? Ngươi chẳng phải luôn cảm thấy ta dơ bẩn, đến cả chạm vào cũng thấy ghê tởm kia mà?"Thịnh Hạ không trả lời, chỉ cúi đầu hung hãn cắn lên vai nàng, đến mức máu rỉ ra nơi kẽ răng, tanh nồng mùi sắt lạnh.
Tô Phù Vãn bật kêu khẽ một tiếng, cả người ngã nhào xuống nền đất lạnh, lớp y phục vừa mới được khoác lên giờ đây đã hỗn độn nơi thắt lưng, thân thể co rút run rẩy vì đau đớn và hoảng sợ.Thịnh Hạ đè lên người nàng, cắn mút nơi gáy trắng ngần như trong mộng nhưng giấc mộng ấy chưa từng dịu dàng. Mười ngón tay quấn lấy nhau, giống như gông xiềng bọc lấy linh hồn."Thả ta ra! Thả ta ra... Ngươi đồ điên! Đồ bệnh hoạn!"
Tô Phù Vãn cảm giác như mình đang khóc, nước mắt làm nhòa cả tầm nhìn, khiến nàng như rơi vào những đêm đông lạnh giá đầy ám ảnh bị một kẻ không rõ mặt mũi kéo vào vòng tay chết chóc, không ngừng chìm đắm, không ngừng vùng vẫy.Bất chợt, Thịnh Hạ trở tay lật nàng lại, gương mặt lạnh băng lấn vào tầm mắt. Gương mặt kia vẫn là dịu dàng quen thuộc, nhưng trong đáy mắt chỉ còn lại u tối cùng tàn khốc. Môi nàng đỏ như máu, lộ ra nét diễm lệ tà mị khiến người rợn sống lưng."Ghê tởm sao?" Nàng nhàn nhạt hỏi, "Ngươi rõ ràng nhìn ta rất vui vẻ, mỗi đêm đều ngoan ngoãn chờ ta đến. Không phải vậy sao?"Tô Phù Vãn mặt trắng bệch, cắn răng phản bác: "Ta không có! Ngươi nói bậy... rõ ràng là ngươi cưỡng bức ta!"Thịnh Hạ nắm lấy mắt cá chân nàng, kéo cao trước mặt, ánh mắt lạnh lùng khinh miệt lướt qua:
"Thật đúng là tiện... Cẩu. Ta chỉ cần hơi dịu dàng một chút, ngươi liền ngoắc đuôi chạy tới. Bám lấy ta không buông, cắn còn chặt hơn cả chó thật."Gương mặt Tô Phù Vãn từ trắng chuyển sang đỏ, vừa giận vừa hận, nhưng sâu trong ánh mắt lại là đau đớn bị xé toạc:
"Ta không có... Thịnh Hạ, ngươi... ngươi bị bệnh thật rồi! Vì sao lại đối xử với ta như vậy..."Thịnh Hạ cười nhạt, nụ cười lạnh đến rợn người:
"Đương nhiên là để nhìn xem ngươi lúc mất sạch tôn nghiêm trông thế nào. Tô đại tiểu thư cao cao tại thượng, giờ còn lại gì để kiêu ngạo?"Tô Phù Vãn nghe vậy, cả người không ngừng run rẩy. Nước mắt tuôn như mưa, nhỏ lên cánh tay Thịnh Hạ, nóng bỏng và mặn chát.Nàng mềm nhũn nằm rạp dưới nền đất, mũi đỏ ửng, lông mày nhẹ chau lại, tựa như bị dồn ép đến đường cùng, ủy khuất đến tột độ.Thịnh Hạ nhìn nàng một lát, đột nhiên vươn tay sờ vào người nàng.Tô Phù Vãn nghiến chặt môi, ánh mắt bùng lên tức giận đến tận cùng, nghẹn ngào mắng:
"Thịnh Hạ... ngươi thật sự có bệnh! Đồ bệnh thần kinh!"Sinh trưởng nơi phương Nam, là đại tiểu thư gia giáo nghiêm khắc, ngay cả khi mắng người, giọng mũi mềm nhẹ vẫn mang theo âm điệu ngọt ngào không có sát khí, chỉ khiến người càng muốn khi dễ thêm.Thịnh Hạ hít sâu một hơi, vươn tay tháo dải lụa buộc tóc của Tô Phù Vãn, quấn quanh cổ tay mảnh khảnh của nàng, trói chặt như dây cương buộc lấy thú hoang không chịu khuất phục.Tô Phù Vãn giãy dụa dữ dội, tiếng mắng xen lẫn nước mắt, nhưng chẳng được bao lâu, lời nói đã trở nên đứt quãng. Giọng nàng mềm nhũn, yếu ớt như tơ lụa ướt, mang theo thút thít vừa ấm ức vừa đáng thương, từng chút từng chút tan vỡ.Bể nước rung lên không ngừng, từng đợt sóng nhỏ dập dềnh va vào mép đá, kéo theo tiếng xiềng xích loảng xoảng chập chờn. Rất lâu sau, mặt nước mới chịu yên tĩnh trở lại.Tô Phù Vãn tóc đen rối bời, thân thể thấm ướt dính sát vào người Thịnh Hạ. Nàng thở dốc, gò má ửng hồng vì căng tức, trong mắt lại tràn đầy hận ý khắc cốt ghi tâm, hận đến nỗi muốn một kiếm đâm chết người trước mặt, nhưng đôi chân lại vô thức quấn chặt lấy nàng không biết là phản kháng hay đã quen với trói buộc này."... Biến thái." Nàng rít lên, giọng khàn khàn như bị lửa đốt qua cổ họng.Thịnh Hạ đối mặt nhìn nàng, đôi mắt nheo lại như vừa được no đủ, hai người mười ngón tay vẫn đang đan xen. Những sợi tóc rối quyện lấy nhau, như một loại trói buộc không thể gỡ, không phải dây buộc thân, mà là xiềng gông linh hồn.Tựa như cặp kẻ thù không đội trời chung, thề sẽ nghiền xương đối phương thành tro; lại như đôi tình nhân số mệnh, sinh cùng giường, chết chung mộ.
Ánh trăng trong trẻo năm nào, từng là mong mỏi từ xa của thuở thiếu thời, cuối cùng cũng rơi vào lòng bàn tay Thịnh Hạ nhưng nàng lại chọn từng mảnh, từng mảnh mà xé nát.Nàng muốn kéo ánh trăng đó, dìm sâu xuống bùn lầy tối tăm, nơi không có lấy một tia sáng, vĩnh viễn không bao giờ ngoi lên.Tô Phù Vãn nhìn nàng chằm chằm, trong đáy mắt lạnh như băng dần dâng lên một ý nghĩ hoang đường nhưng lại hợp lý đến đáng sợ.
"... Thịnh Hạ, ngươi... còn thích ta phải không?"Thịnh Hạ khựng lại, nụ cười trên môi lập tức tắt lịm."... Làm gì có chuyện đó. Tô đại tiểu thư, ngươi quá đề cao bản thân rồi." Giọng nàng lạnh, nhưng không đủ dứt khoát.Tô Phù Vãn nhạy bén bắt lấy một thoáng biến sắc trong ánh mắt kia, ánh nhìn càng sắc như dao, muốn đâm xuyên lớp vỏ ngoài kia mà nhìn thấu:
"Nếu như không thích, ngươi cần gì phải làm vậy? Ban ngày thì giả vờ xa cách lạnh lùng, đêm đến lại thay hình đổi dạng đến tìm ta... Đây là cách ngươi báo thù? Hay là... không thể buông?"Thịnh Hạ cụp mắt, hai con ngươi sâu như biển gợn bão ngầm:
"Nếu ngươi cũng giống như bọn kia, muốn bị giam dưới lao ngục, ta đây... cũng không ngại chiều theo ý ngươi."Tô Phù Vãn khẽ cười nhạt, giọng nghẹn ngào nhưng châm chọc:
"Được thôi. Vậy đưa ta đi."Thịnh Hạ nhìn nàng, sắc mặt càng lúc càng trầm tối. Trong đôi mắt ấy, trời đất cuộn mây đen, tựa như giông bão sắp ập tới.
Tô Phù Vãn vô thức co người lại, nhưng rất nhanh đã tự ép mình ổn định. Nàng không thể tỏ ra yếu thế. Nếu Thịnh Hạ thật sự giống như nàng phỏng đoán... thì chuyện này vẫn còn cơ hội xoay chuyển.Nếu có thể lợi dụng bất kỳ điểm yếu nào bên người Thịnh Hạ để thoát ra nàng sẽ không từ thủ đoạn.Nhưng Thịnh Hạ cuối cùng không nói thêm gì. Chỉ im lặng ôm nàng ra khỏi phòng tắm, thẳng tay ném vào góc ổ chó lạnh lẽo quen thuộc.Ban ngày, Tô Phù Vãn nằm phục bên chân Thịnh Hạ như một con cẩu ngoan ngoãn, nghe theo mọi mệnh lệnh của "chủ nhân" mà không dám trái lời.
Đến ban đêm... nàng lại bị ép nằm dưới thân thể ấy, trở thành nơi trút hết những điên cuồng, giận dữ và khao khát đầy méo mó.Một vòng lặp địa ngục.Không ai biết, giữa những lần siết chặt đau đớn đó, rốt cuộc là ai đang trừng phạt ai.Cuộc sống ngày ngày trôi qua, tất cả dường như quay lại điểm khởi đầu. Hi vọng rời đi của Tô Phù Vãn cũng theo đó mà xa vời dần, tư tưởng trở nên mờ mịt, chết lặng. Nàng chỉ biết cúi đầu kéo lê xiềng xích nặng trĩu nơi mắt cá chân, theo bản năng phục tùng mọi ý chỉ của Thịnh Hạ.Thời gian trôi qua đã quá lâu... đến mức nàng dường như quên mất gương mặt của cha mẹ, quên luôn từng chút, từng chút một về thế giới thực ngoài kia. Quên cả lí do vì sao nàng lại rơi vào nơi này.Cho đến một ngày tỉnh dậy, Tô Phù Vãn đột nhiên phát hiện Thịnh Hạ không có trong phòng.Lúc ấy trời chớm thu, lá đỏ bắt đầu rụng lác đác, ruộng lúa vàng óng trải dài như biển sóng.Xa xa, tại Nguyệt đảo, một hôn lễ long trọng đang được tổ chức trong Nguyệt cung. Người người tấp nập, đèn hoa rực rỡ.Thịnh Hạ đứng lặng một mình trên đỉnh núi cao, từ nơi ẩn nấp đưa mắt nhìn xuống quang cảnh trước mặt. Dưới ánh chiều tà, đôi mắt nàng đượm nét thất vọng.Bên tai, tiếng hệ thống vang lên đều đều:
"Tác giả đại nhân, ngươi đã để tâm các nàng đến vậy, sao không xuống dự hôn lễ?"Thịnh Hạ khẽ gật đầu, ánh mắt trầm mặc:
"Nhìn từ xa như vậy... là đủ rồi."Hệ thống trầm ngâm:
"Nhưng ta nghĩ... Khúc Kỳ, có lẽ cũng mong được gặp lại ngươi một lần."Trong mắt Thịnh Hạ thoáng hiện vẻ đau khổ, giọng nói thấp đi:
"... Nếu không vì ta, nàng cũng sẽ chẳng phải chịu đựng nhiều đến thế."Sau khi xuyên vào thế giới trong sách, Thịnh Hạ mới từ hệ thống biết được toàn bộ tiền căn hậu quả.
Thế giới này, vốn là được tạo thành từ chính nguyện vọng báo thù méo mó của nàng ngoài đời thực. Nhân vật phản diện Thịnh Tây Chúc, do Thịnh Hạ bút hạ dựng nên, là hóa thân của chính nàng một bản thể mang đầy oán niệm và hắc ám, được sinh ra để trả thù và trừng phạt.Không ngờ được rằng, oán hận ấy quá nồng, sức mạnh sinh ra từ nó quá mạnh, khiến thế giới trong sách dần mất cân bằng.Vì vậy, hệ thống quyết định phải phái đến một người hoàn toàn đối lập với Thịnh Hạ để dung hòa oán niệm đó.Sau một hồi tra xét từ vô số cốt truyện, nó chọn ra được người phù hợp nhất chính là Khúc Kỳ: lương thiện, lười biếng nhưng có trái tim dịu dàng, và quan trọng nhất... cô từng thật lòng thích Thịnh Tây Chúc.Ở một ý nghĩa sâu xa, Khúc Kỳ và Thịnh Tây Chúc là sự kết hợp định mệnh. Một người là thuần trắng thiện ý, một người là cực hạn ác niệm. Âm dương đối nghịch, nhưng khi hòa vào nhau lại giữ được thế giới thăng bằng.Thế nhưng... Khúc Kỳ lại không chịu làm "vai chính" yên ổn, trái lại còn bắt cóc phản diện về nhà nuôi, chiều chuộng, dung túng. Đến cuối cùng, phản diện không chỉ không bị tiêu diệt, mà còn phản công, khiến hệ thống suýt nữa bị diệt trừ.Bất đắc dĩ, hệ thống đành phải kéo luôn tác giả Thịnh Hạ vào trong sách.Với thân phận đặc biệt, Thịnh Hạ được toàn quyền quyết định hướng phát triển câu chuyện. Và khi nàng lựa chọn con đường tự tay trả thù Tô Phù Vãn, Khúc Kỳ liền lập tức bị miễn khỏi mọi ràng buộc nhiệm vụ. Không còn hệ thống kìm kẹp, không cần hoàn thành gì cả.Lúc ấy, mọi thứ đều do một mình Thịnh Hạ định đoạt.Hệ thống chần chừ một lát, rồi nhẹ giọng hỏi:
"Tác giả đại nhân... thật ra ta vẫn luôn có một điều muốn hỏi.""Gì cơ?" Thịnh Hạ đáp."Ngươi... tại sao lại viết Khúc Kỳ thành nữ phụ ác độc?" Giọng máy vang đều, "Nàng đã từng giúp ngươi kia mà. Không phải sao?"Thịnh Hạ lặng thinh, hồi lâu sau mới nhẹ giọng đáp:"... Ta vẫn luôn biết ơn nàng."Lớp mười hai năm ấy, khi bị bọn trong lớp ức hiếp, giữa cả trường im lặng, Khúc Kỳ là một trong số rất ít người từng đứng ra vì nàng mà nói chuyện.Thời gian các nàng từng ở cạnh nhau thật ra không dài, thậm chí không thể gọi là bằng hữu.
Nhưng Thịnh Hạ vẫn mãi không quên đã từng có một cô gái, kéo tay nàng lại, chăm chú nhìn vào mắt nàng mà nói:"Thịnh Hạ, vô luận là lúc nào, ngươi cũng không được từ bỏ bản thân. Ngươi giỏi hơn bọn họ! Nhất định đừng biến thành những kẻ từng bắt nạt ngươi, đem ác ý và đau khổ trút hết lên người vô tội."Câu nói ấy, Thịnh Hạ từng khắc sâu trong lòng. Nhưng rồi, nàng lại phản bội chính lời hứa đó.Khi trái tim chân thành của nàng bị giẫm đạp đến nát vụn,
khi nàng đêm đêm từ trong mộng đen tỉnh dậy giữa tiếng hét nghẹn ngào,
khi nàng tận mắt chứng kiến phụ thân cùng đám vay nặng lãi đều vì tội lỗi mà rơi vào lao ngục,
mà Tô Phù Vãnkẻ đầu sỏlại không hề chịu lấy một tia trừng phạt...
khi ấy, nàng bắt đầu dao động.Thịnh Hạ nhìn bản thân trong gương một cơ thể tàn tạ không còn hình bóng ngày xưa, một linh hồn mục rữa vì hận thù.
Rồi nàng lại nhìn tấm ảnh cũ cô gái trong ảnh cao ngạo như thiên nga trắng, lạnh lùng, xa cách, không nhiễm bụi trần.
Sự bất công dần trở thành độc dược, rót vào tim, từng chút từng chút ăn mòn lý trí.Tô Phù Vãn vô tội sao?
Thoạt nhìn là vô tội. Nhưng dường như... lại chẳng hề vô tội.Tại sao nàng ấy có thể ngẩng cao đầu bước đi giữa mây trời,
trong khi bản thân không làm gì sai, lại bị đẩy vào đáy cốc,
chịu từng trận ác mộng và hiện thực hành hạ đến gần như phát điên?Trong giây phút đó không cam lòng, oán hận, yêu mà không được... tất cả dồn lên ngực, khiến nàng nghẹt thở.Một ý niệm sai lệch thôi, Thịnh Hạ liền viết ra quyển sách này.
Nàng cho Tô Phù Vãn vô vàn sủng ái rồi lại tự tay bẻ gãy đôi cánh nàng ta.
Đem nàng ấy vấy bẩn, làm nhục, khiến nàng ấy vĩnh viễn không thể ngẩng đầu, chỉ có thể quỳ gối bên chân mình.Rốt cuộc... chấp niệm tận xương ấy là yêu, hay là hận?Thịnh Hạ không còn phân rõ nữa.Lúc khép lại bản thảo, nàng biết bản thân đã hoàn toàn phản bội lời hứa với Khúc Kỳ.
Cả quãng đời còn lại, nàng sẽ sống cùng hận thù, lang thang trong đêm tối vĩnh viễn không có ánh sáng.Mà Khúc Kỳ trong lòng nàng chính là chút thiện lương cuối cùng, là mảnh hi vọng chưa bị hắc ám nuốt chửng.
Chỉ tiếc, cuối cùng... mảnh hi vọng ấy cũng bị chính Thịnh Tây Chúc bản ngã trong sách nuốt trọn.Thịnh Hạ chưa từng nghĩ, Khúc Kỳ sẽ bị mình kéo vào thế giới này.
Cũng chưa từng ngờ rằng, sau tất cả, nàng ấy vẫn có thể bình an vô sự.
Trong khi Thịnh Tây Chúc nhân vật phản diện nàng tạo nên từ hận thù lại giành được kết cục hạnh phúc như mơ.Nàng dõi mắt nhìn vào đại điện, nơi đôi uyên ương đang bước lên đài cao, phía sau là vô số khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc.
Thịnh Hạ bỗng bật cười khẽ, trong mắt lướt qua một tia tự giễu rồi tan đi như gió."May mà... câu chuyện này, cuối cùng cũng xem như kết thúc có hậu. Không phải sao?"Hệ thống bên cạnh khựng lại, như muốn nói gì đó rồi thôi.Lễ cưới dần kết thúc, các giai nhân tay trong tay bước vào động phòng.
Thịnh Hạ thu hồi ánh mắt, cuối cùng quay người rời đi.Nhưng ngay lúc đó, giọng máy bỗng vang lên lần nữa:
"Tác giả đại nhân... Tô Phù Vãn, được người cứu đi."Bước chân Thịnh Hạ không dừng lại, thần sắc vẫn bình thản như nước. Tựa như sớm đã lường trước.
Chỉ cười lạnh, khẽ đáp:"Để nàng đi."Hệ thống kinh ngạc kêu lên:
"Nàng rời đi lần này... chỉ sợ sẽ không bao giờ trở lại nữa a?"Thịnh Hạ khẽ ngoắc môi, nụ cười lạnh lẽo vẽ ra nơi khóe miệng:
"Vô luận nàng trốn đến đâu trong thế giới này... ta đều có thể tìm được."Giọng nàng thong thả, đầy tự tin:
"Huống hồ, Tô Phù Vãn bây giờ... đã không còn nơi nào để đi. Cuối cùng, nàng nhất định sẽ trở lại bên cạnh ta."Nói xong, nàng phất tay áo, thân ảnh dứt khoát biến mất trong màn sương núi rừng sâu thẳm.--Bên trong động phòng, Thịnh Tây Chúc có chút xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khúc Kỳ vòng tay ôm lấy cổ nàng từ phía sau, chu môi oán trách:"Ngươi đang nhìn cái gì vậy? Là do ta không đủ xinh đẹp sao? Mau mau tới đây, ta đã chuẩn bị xong hết rồi!"Thịnh Tây Chúc bật cười, cúi đầu đặt lên môi nàng một nụ hôn.--Đúng lúc ấy, cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra.
Một bóng người lặng lẽ bước vào, cúi đầu thật thấp, quỳ gối dưới đất. Giọng nói mềm nhẹ như tơ lụa:"Chủ nhân, hoan nghênh trở về."Người đứng nơi cửa khựng lại, tựa như không dám tin vào những gì mình đang thấy, hồi lâu cũng không thốt nên lời.Một lát sau, trên đỉnh đầu Tô Phù Vãn truyền đến một âm thanh run rẩy:"... Tiểu sư muội?"Thân thể Tô Phù Vãn chấn động kịch liệt, bỗng như một con thú bị thương, cuộn mình bò lùi ra phía sau, hoảng loạn lắp bắp:"Ngươi... ngươi là ai?!"Người kia đứng nơi cửa chính là Nguyễn Đường.
Nàng nhìn chằm chằm Tô Phù Vãn, hốc mắt đỏ lên:
"Tiểu sư muội, ngươi không nhận ra ta sao? Là ta, Nguyễn sư tỷ đây!"Tô Phù Vãn mở to hai mắt, kinh ngạc nhai nuốt lấy cái tên quen thuộc:
"Nguyễn... sư tỷ?"Nguyễn Đường lập tức bước tới, vội vàng nâng nàng từ đất lên, đỡ nàng ngồi bên cạnh bàn.
Giọng nói dịu dàng, cố kìm nén nghẹn ngào:
"Đúng rồi, ta là tứ sư tỷ của ngươi. Ngươi còn nhớ không?"Tô Phù Vãn lặng lẽ né tránh ánh mắt đối phương, trong đầu bỗng mơ hồ hiện lên hình ảnh một nữ tử xinh đẹp, khí chất ôn nhu như ánh trăng đầu xuân.
Nàng hơi ngây ra, gật nhẹ:
"Hình như... nhớ được một chút."Nguyễn Đường nhìn nàng cô gái từng rực rỡ chói mắt, là thiên chi kiêu nữ khiến bao người ngưỡng mộ, nay lại gầy yếu đến tàn nhẫn, như một con chim nhỏ co ro trong tổ nát, giọng nói cũng nhỏ đến không nghe rõ.Hốc mắt nàng cay xè, trước mắt hiện lên bóng dáng năm đó Tô Phù Vãn khuôn mặt tinh xảo, mắt như nước xuân, từng bước từng bước tỏa sáng.
Còn hiện tại...Nàng cố nén nước mắt, nhẹ nhàng nói:"Nhớ được là tốt rồi... Tiểu sư muội, sau này, không ai có thể làm hại ngươi nữa."Tô Phù Vãn đã quá lâu không được trò chuyện với ai khác ngoài Thịnh Hạ.
Thói quen cúi đầu, thói quen im lặng, thói quen phục tùng đã khắc vào xương tủy.
Nàng chỉ biết cúi gằm mặt, không biết nên đáp lại thế nào, chỉ khẽ khàng gật đầu như một phản xạ bản năng.Nguyễn Đường nhẹ giọng nói:"Vài ngày trước, ta vô tình gặp Hạ sư tỷ trong thành. Lúc ấy mới biết... thì ra ngươi vẫn luôn ở cạnh nàng."
Ánh mắt nàng mang theo vài phần khẩn thiết, từng câu như lật mở những tháng ngày dài đằng đẵng tìm kiếm:
"Ta đã cầu xin nàng rất lâu... cuối cùng nàng mới miễn cưỡng đồng ý để ta gặp ngươi một lần."Nàng dời ánh nhìn về phía Tô Phù Vãn, mắt đảo qua mắt cá chân quấn xiềng sắt, đồng tử lập tức co lại, lửa giận dâng tràn:"Là ai? Rốt cuộc là ai nhốt ngươi ở chốn hoang sơn dã lĩnh này?!"Tô Phù Vãn hoang mang chớp mắt, rồi nhẹ giọng trả lời:"Là Hạ sư tỷ mà..."Nguyễn Đường thân hình khẽ chấn động, sắc mặt trắng bệch:
"Cái gì? Hạ Chi Dao... nàng cũng dám đối xử với ngươi như vậy?"Nàng từng nghe tin, không ít người tâm thuật bất chính tìm kiếm tung tích Tô Phù Vãn một thân thể cực dương mang theo linh khí vô tận, là bảo vật người người tranh đoạt.
Nhiều kẻ từng xâm nhập Vấn Kiếm Tông với ý đồ bất chính, nhưng cuối cùng đều trắng tay rời đi.Bây giờ nhìn cảnh tượng trước mắt, Nguyễn Đường lập tức nghĩ rằng Hạ Chi Dao cũng là một trong số đó vì tham linh khí, nên giam giữ Tô Phù Vãn như vật phẩm sống, che giấu nàng giữa núi rừng, không cho ai phát hiện.Tô Phù Vãn cúi thấp đầu, khe khẽ gật.Nguyễn Đường cắn chặt răng, giọng nói lạnh như sắt:
"Hạ Chi Dao... nàng thật sự khiến người thất vọng. Đường đường đồng môn sư tỷ muội, lẽ ra nên nâng đỡ nhau, nàng lại đem ngươi xiềng xích nhốt kín, đúng là vứt sạch đạo nghĩa tu hành!"Nói rồi, nàng lập tức kéo tay Tô Phù Vãn, nói chắc như đinh đóng cột:
"Sư muội, ta đưa ngươi rời khỏi nơi này!"Tô Phù Vãn khựng lại, sắc mặt trắng bệch, thì thào:
"Ta... ta không đi được..."Trong đầu nàng hiện lên khuôn mặt lạnh lẽo của Thịnh Hạ nếu nàng phát hiện Tô Phù Vãn rời đi, nhất định sẽ...
Không biết lần sau sẽ là cái trừng phạt gì.Nguyễn Đường cương quyết nắm lấy cổ tay nàng, kéo về phía cửa:
"Không cần sợ. Có ta ở đây, không ai dám làm hại ngươi."Lúc này mọi người đều đã mất linh lực, nàng cũng không tin mình thua được Hạ Chi Dao.Tô Phù Vãn ngơ ngác bị kéo đi. Trong lúc giằng co, cổ áo nàng vô tình mở rộng, để lộ xương quai xanh trắng nõn, nơi đó hằn lên dấu vết nhàn nhạt mơ hồ như dấu răng.Nguyễn Đường sững người, như bị sét đánh trúng."Nàng... nàng đã cưỡng ép ngươi?!"Tô Phù Vãn như bị vạch trần nơi sâu thẳm nhất trong vết thương, toàn thân run lên, rút người lại như con nhím bị chạm vào gai:
"Không, không phải..."Nàng lắp bắp phủ nhận, giọng nói run rẩy không thành tiếng.Nguyễn Đường nhìn nàng, ánh mắt phức tạp, có thương xót, có đau lòng, xen lẫn thất vọng khó che giấu. Nàng thở dài:"Tiểu sư muội, ngươi sao lại thành ra thế này..."Người con gái từng khí phách hiên ngang, từng là thiên chi kiêu nữ của cả tông môn, bây giờ lại co ro, khiếp nhược như một đứa trẻ bị bỏ rơi linh lực mất sạch, thần thái tàn tạ, giống như một cái vỏ rỗng lạc giữa nhân gian.Nghe đến đó, ánh mắt Tô Phù Vãn bỗng chấn động mạnh.Nàng ngơ ngác nhìn bản thân quỳ trên nền đất, mắt cá bị xiềng xích, ánh mắt đờ đẫn, như một con chó bị nhốt.
Từng ngày từng đêm trôi qua trong mơ hồ, bị điều khiển, bị chiếm đoạt...Ta đã thành ra như vậy từ khi nào?
Ta... còn là Tô Phù Vãn năm xưa sao?Nước mắt đột nhiên không khống chế được mà rơi xuống.
Nàng ôm đầu, thân thể co quắp, nghẹn ngào bật thành tiếng, từng câu như rút ra từ tận đáy lòng:"Thịnh Hạ... ta hận ngươi..."Nguyễn Đường bước tới, nhẹ nhàng nắm lấy tay áo nàng, chậm rãi nói:"Đừng sợ. Có ta ở đây. Ta sẽ đưa ngươi rời đi.""Chúng ta sẽ đi thật xa, rời khỏi nơi này. Không bao giờ quay lại nữa. Có được không?"Tô Phù Vãn môi run lên, giọng như sợi chỉ:"Nhưng... Hạ Chi Dao sẽ không để chúng ta đi..."Nguyễn Đường không nói thêm lời nào, chỉ kiên định kéo nàng đứng dậy.
Nàng rút trường kiếm bên hông ra, lưỡi kiếm sáng lóa phản chiếu ánh mắt như đá:"Thử rồi mới biết. Nếu không thử, thì cả đời này, chúng ta chỉ có thể quỳ."Nàng giơ kiếm lên, dốc toàn lực bổ mạnh xuống xiềng xích nơi chân Tô Phù Vãn. Nào ngờ kim loại kia lại cứng rắn vô cùng, ngay cả một vết nứt cũng không có.Tô Phù Vãn cúi đầu, biết rõ gông xiềng này là do chính Thịnh Hạ đặc biệt chế tạo ra để giam giữ nàng một thể chất cực dương bị khắc chế hoàn toàn. Một khi đã đeo vào, linh lực liền biến mất, thân thể chẳng khác gì người thường.Tô Phù Vãn khàn giọng nói: "Cứ bổ tiếp đi."Nguyễn Đường lại thử thêm vài lần nữa, nhưng xích sắt kia vẫn không hề lay chuyển. Cuối cùng nàng đành từ bỏ, lập tức đỡ lấy thân thể đơn bạc của Tô Phù Vãn, kéo nàng chạy thẳng ra ngoài.Hai người một đường chạy băng qua hành lang cửu khúc chạm trổ điêu lan ngọc thế, vượt qua khu rừng phong đất bùn xốp mềm, lao qua cả cánh đồng lúa chín vàng cuồn cuộn như sóng, thẳng đến một trấn nhỏ dưới chân núi.Tô Phù Vãn không ngờ mọi chuyện lại trôi chảy đến thế, trôi chảy đến mức khiến nàng cảm thấy tất cả đều giống như đã nằm trong dự tính của Thịnh Hạ từ lâu.Nguyễn Đường đưa nàng về một khách điếm nơi bản thân đang ở, vừa an bài xong xuôi vừa dặn dò kỹ lưỡng: "Ta đã chuẩn bị xe ngựa, ba ngày sau lên đường. Tiểu sư muội, bất kể có chuyện gì, ngươi cũng đừng bước chân ra khỏi phòng. Càng không được tin bất kỳ ai."Tô Phù Vãn gật đầu, thấy nàng vào gian phòng sát vách mới xoay người đóng kín cửa sổ, tự mình rúc lên giường.Hoàn cảnh nơi này đương nhiên chẳng thể so với lầu các tinh xảo của Thịnh Hạ ban đêm vừa lạnh vừa tối thế nhưng Tô Phù Vãn lại hiếm hoi được một giấc ngủ sâu.Trong giấc mộng ấy, không còn những si mê ràng buộc, không còn bóng người triền miên không dứt, chỉ còn một mảnh tối tăm vô biên vô tận.Tác giả có lời muốn nói:Ta cứ nghĩ chương này có thể đi đến kết cục rồi... Không ngờ vẫn chưa thể viết xong TAT
Thịnh Hạ vươn tay về phía nàng, ống tay áo rộng rũ quét mặt đất, lớp vải trắng bạc đã bị máu thấm đẫm đến hóa đen. Nàng mỉm cười, nhưng nước mắt lại lặng lẽ trượt dài theo gò má, tiếng cười khản đặc, nghe vừa khô khốc vừa rùng mình.Tô Phù Vãn gần như ngơ ngác nhìn Thịnh Hạ cúi người, đặt hai tay lên mắt cá chân mình, mười ngón tay nhẹ nhàng siết lấy."Rắc" một âm thanh giòn tan vang lên. Tô Phù Vãn giật thót, lòng bàn chân nặng trĩu.Cúi đầu nhìn xuống, nàng thấy một chiếc xiềng chân bằng kim loại lạnh lẽo đã khóa chặt vào mắt cá trắng nõn, giam giữ nàng như thú vật.Ánh mắt Tô Phù Vãn dần dần trở nên trống rỗng, môi khẽ run. Đến tận khoảnh khắc này, nàng mới thực sự thấu hiểu: tất cả đều đã mất. Tự do, tôn nghiêm, mộng tưởng và cả những gì từng thuộc về nàng đều đã hóa tro tàn.Chỉ cần nàng còn sống, Thịnh Hạ sẽ không bao giờ để nàng rời đi.Thịnh Hạ đưa tay vuốt mái tóc rối của nàng, nhẹ nhàng vén sợi tóc rũ xuống bên mắt ra sau tai. Động tác dịu dàng, nhưng trong ánh mắt là một thứ thương hại lạnh lùng và thỏa mãn sâu kín."Nghe lời, làm chó ngoan của ta. Chỉ cần ngươi biết điều, ta sẽ không để ngươi thành ra như bọn họ."Nàng liếc nhìn về phía nhà giam phía sau, ánh mắt chứa đựng một nỗi khinh miệt sâu cay. Rồi mạnh tay xoay đầu Tô Phù Vãn về hướng đó, bắt ép nàng tận mắt chứng kiến.Lửa cháy ngùn ngụt. Máu loang khắp sàn đá. Hài cốt vung vãi, đỏ tươi đến gai mắt.Cảnh tượng ấy chẳng khác gì địa ngục nơi ác quỷ mọc đầy, thè lưỡi nuốt lấy linh hồn người sống.Thần thái trong mắt Tô Phù Vãn dần dần tắt lịm, nàng chỉ còn biết thì thầm trong vô thức: "Không muốn... van xin ngươi..."
Một giọt máu đen văng lên môi nàng đang trắng bệch, theo bản năng nàng rùng mình, sắc mặt tái mét, nôn khan không ngừng.
"Thật ghê tởm... thật sự rất ghê tởm..."Thịnh Hạ chậm rãi dùng lòng bàn tay lau đi vết máu vương vãi, rồi chăm chú nhìn Tô Phù Vãn người đang run rẩy toàn thân, như sắp phát điên trong bộ váy đã nhuộm đẫm máu. Nàng kéo gương mặt méo mó vì sợ hãi kia vào lòng, dịu dàng ôm lấy. Giọng nói dịu đến mức gai người vang lên bên tai:"Chó con bị bẩn rồi... chủ nhân sẽ mang ngươi về, tắm rửa sạch sẽ."Toàn thân Tô Phù Vãn cứng đờ. Trong khoảnh khắc tiếp xúc ấy, nàng bỗng nhiên hét to, giãy dụa trong tuyệt vọng:"Đồ điên! Thả ta ra! Đồ điên...!"Người này rõ ràng không phải là Thịnh Hạ nàng từng quen người từng chỉ vì vô tình chạm mắt với nàng mà đỏ bừng cả mặt. Thứ hiện diện lúc này là một ác quỷ đội lốt người, muốn kéo nàng từ nhân gian xuống địa ngục, cùng chết chung.Các thị vệ xung quanh vẫn im lặng đứng thành hàng, như những pho tượng chôn sâu trong bóng tối. Không ai lên tiếng, không ai nhúc nhích, chỉ lặng lẽ nhìn hai người họ chìm sâu vào vực thẳm như lũ quỷ đưa tiễn hồn ma.Hai người một trước một sau rời khỏi u ám Hắc Tháp, bước vào lầu các đình đài phồn hoa như gấm. Lúc này xuân sắc vừa độ, giữa núi rừng vang vọng oanh ca yến hót, gió xuân ấm áp khẽ lay động cảnh vật.
Nhưng không ai còn tâm trạng thưởng thức phong cảnh trước mắt.Thịnh Hạ ôm Tô Phù Vãn trở về phòng tắm tràn ngập sương trắng, lướt qua bức bình phong vẽ cảnh thanh trúc sơn thủy. Nàng nhẹ nhàng đặt Tô Phù Vãn vào một ao nước trong veo, máu đen dính đặc lập tức lan ra, nhanh chóng nhuộm đỏ sắc xanh biếc của mặt nước.Thịnh Hạ khẽ cúi người, rút dải thao đái bên hông nàng, động tác thong thả mà lạnh nhạt. Nàng tiện tay vứt bộ quần áo bẩn thỉu qua một bên, tháo sợi dây lụa màu lam buộc tóc của Tô Phù Vãn, rồi cầm đậu tắm cẩn thận lau người cho nàng.Ánh mắt Thịnh Hạ bình tĩnh mà kiên nhẫn, từng động tác đều tỉ mỉ và khéo léo, giống như đang tắm rửa cho một con thú cưng bị thương nặng của mình.Tô Phù Vãn ngồi lặng trong nước, thần sắc dần dần trở nên chết lặng.Đôi tay mềm mại ấy tựa như lông vũ, nhưng cũng như gông sắt khó lòng vùng thoát, chặt chẽ khống chế lấy thân thể nàng.Cuối cùng, Thịnh Hạ nhúng khăn vào nước, chậm rãi lau sạch những sợi tóc rối tung và khuôn mặt gầy gò tái nhợt của Tô Phù Vãn.Vết bẩn loang lổ trên mặt nước như vòng xoáy cuốn trôi xuống đáy, làn nước mát lạnh lại một lần nữa trong trẻo mà yên tĩnh.Nước ao nhẹ nhàng dao động, ánh sáng mông lung, từng vòng gợn sóng lăn tăn nổi lên.Lẽ ra nên là một khung cảnh mờ ảo kiều diễm, giờ đây lại chỉ còn tĩnh mịch đến nghẹt thở.Một lúc lâu sau, Thịnh Hạ mới giúp Tô Phù Vãn lau khô thân thể, mặc vào lớp áo trong, khoác thêm áo choàng xanh đậm, rồi ngồi phía sau nàng, chăm chú buộc lại mái tóc đã xõa rối.Nàng cúi mắt xuống nhìn, cô gái trong lòng với chiếc gáy trắng mảnh, phảng phất như vừa tắm xong, mang theo hương hoa nhàn nhạt vấn vương. Hương ấy nhẹ nhàng như sương khói, như tiên tử sa lạc nhân gian, bị người trộm mất vũ y, đành cam chịu hạ mình trong chốn phàm trần.Yết hầu Thịnh Hạ khẽ động, không nhịn được cúi đầu, đem răng môi dán lên làn da mảnh mai sau cổ nàng.Mỗi tấc da thịt lướt qua đều mang theo hơi thở nóng bỏng, lại ẩn chứa xúc cảm quen thuộc đến lạ. Tô Phù Vãn toàn thân khẽ run lên, giống như bị nhiệt độ kia thiêu cháy, đôi mắt không kìm được xẹt qua một tia ánh sáng mơ hồ."Ngươi..." Nàng khàn giọng cất lời, "...Ngươi là... người mỗi đêm ta gặp phải sao?"Thịnh Hạ thoáng dừng lại, rồi bình thản đáp: "Là ta."Tô Phù Vãn chậm rãi mở to mắt.Nàng từng cho rằng Thịnh Hạ đã sớm hận nàng đến tận xương tủy, nhưng nếu vậy thì vì cớ gì phải che giấu thân phận, mỗi đêm lại gần gũi nàng trong bóng tối? Là bởi muốn tận mắt chứng kiến dáng vẻ nàng khi chật vật khổ sở, hay là...Ngay khi tâm trí còn hỗn loạn, một bàn tay ấm nóng đã luồn vào vạt áo, nhẹ nhàng xoa lên tấm lưng mảnh khảnh của nàng.Tô Phù Vãn khẽ rên một tiếng, trong mắt phủ kín sương mù, giọng nói lẫn cả bi thương lẫn oán giận:
"...Ngươi muốn tra tấn ta thì cứ thẳng thắn hành hạ, sao còn phải vẽ vời thêm chuyện như vậy? Ngươi chẳng phải luôn cảm thấy ta dơ bẩn, đến cả chạm vào cũng thấy ghê tởm kia mà?"Thịnh Hạ không trả lời, chỉ cúi đầu hung hãn cắn lên vai nàng, đến mức máu rỉ ra nơi kẽ răng, tanh nồng mùi sắt lạnh.
Tô Phù Vãn bật kêu khẽ một tiếng, cả người ngã nhào xuống nền đất lạnh, lớp y phục vừa mới được khoác lên giờ đây đã hỗn độn nơi thắt lưng, thân thể co rút run rẩy vì đau đớn và hoảng sợ.Thịnh Hạ đè lên người nàng, cắn mút nơi gáy trắng ngần như trong mộng nhưng giấc mộng ấy chưa từng dịu dàng. Mười ngón tay quấn lấy nhau, giống như gông xiềng bọc lấy linh hồn."Thả ta ra! Thả ta ra... Ngươi đồ điên! Đồ bệnh hoạn!"
Tô Phù Vãn cảm giác như mình đang khóc, nước mắt làm nhòa cả tầm nhìn, khiến nàng như rơi vào những đêm đông lạnh giá đầy ám ảnh bị một kẻ không rõ mặt mũi kéo vào vòng tay chết chóc, không ngừng chìm đắm, không ngừng vùng vẫy.Bất chợt, Thịnh Hạ trở tay lật nàng lại, gương mặt lạnh băng lấn vào tầm mắt. Gương mặt kia vẫn là dịu dàng quen thuộc, nhưng trong đáy mắt chỉ còn lại u tối cùng tàn khốc. Môi nàng đỏ như máu, lộ ra nét diễm lệ tà mị khiến người rợn sống lưng."Ghê tởm sao?" Nàng nhàn nhạt hỏi, "Ngươi rõ ràng nhìn ta rất vui vẻ, mỗi đêm đều ngoan ngoãn chờ ta đến. Không phải vậy sao?"Tô Phù Vãn mặt trắng bệch, cắn răng phản bác: "Ta không có! Ngươi nói bậy... rõ ràng là ngươi cưỡng bức ta!"Thịnh Hạ nắm lấy mắt cá chân nàng, kéo cao trước mặt, ánh mắt lạnh lùng khinh miệt lướt qua:
"Thật đúng là tiện... Cẩu. Ta chỉ cần hơi dịu dàng một chút, ngươi liền ngoắc đuôi chạy tới. Bám lấy ta không buông, cắn còn chặt hơn cả chó thật."Gương mặt Tô Phù Vãn từ trắng chuyển sang đỏ, vừa giận vừa hận, nhưng sâu trong ánh mắt lại là đau đớn bị xé toạc:
"Ta không có... Thịnh Hạ, ngươi... ngươi bị bệnh thật rồi! Vì sao lại đối xử với ta như vậy..."Thịnh Hạ cười nhạt, nụ cười lạnh đến rợn người:
"Đương nhiên là để nhìn xem ngươi lúc mất sạch tôn nghiêm trông thế nào. Tô đại tiểu thư cao cao tại thượng, giờ còn lại gì để kiêu ngạo?"Tô Phù Vãn nghe vậy, cả người không ngừng run rẩy. Nước mắt tuôn như mưa, nhỏ lên cánh tay Thịnh Hạ, nóng bỏng và mặn chát.Nàng mềm nhũn nằm rạp dưới nền đất, mũi đỏ ửng, lông mày nhẹ chau lại, tựa như bị dồn ép đến đường cùng, ủy khuất đến tột độ.Thịnh Hạ nhìn nàng một lát, đột nhiên vươn tay sờ vào người nàng.Tô Phù Vãn nghiến chặt môi, ánh mắt bùng lên tức giận đến tận cùng, nghẹn ngào mắng:
"Thịnh Hạ... ngươi thật sự có bệnh! Đồ bệnh thần kinh!"Sinh trưởng nơi phương Nam, là đại tiểu thư gia giáo nghiêm khắc, ngay cả khi mắng người, giọng mũi mềm nhẹ vẫn mang theo âm điệu ngọt ngào không có sát khí, chỉ khiến người càng muốn khi dễ thêm.Thịnh Hạ hít sâu một hơi, vươn tay tháo dải lụa buộc tóc của Tô Phù Vãn, quấn quanh cổ tay mảnh khảnh của nàng, trói chặt như dây cương buộc lấy thú hoang không chịu khuất phục.Tô Phù Vãn giãy dụa dữ dội, tiếng mắng xen lẫn nước mắt, nhưng chẳng được bao lâu, lời nói đã trở nên đứt quãng. Giọng nàng mềm nhũn, yếu ớt như tơ lụa ướt, mang theo thút thít vừa ấm ức vừa đáng thương, từng chút từng chút tan vỡ.Bể nước rung lên không ngừng, từng đợt sóng nhỏ dập dềnh va vào mép đá, kéo theo tiếng xiềng xích loảng xoảng chập chờn. Rất lâu sau, mặt nước mới chịu yên tĩnh trở lại.Tô Phù Vãn tóc đen rối bời, thân thể thấm ướt dính sát vào người Thịnh Hạ. Nàng thở dốc, gò má ửng hồng vì căng tức, trong mắt lại tràn đầy hận ý khắc cốt ghi tâm, hận đến nỗi muốn một kiếm đâm chết người trước mặt, nhưng đôi chân lại vô thức quấn chặt lấy nàng không biết là phản kháng hay đã quen với trói buộc này."... Biến thái." Nàng rít lên, giọng khàn khàn như bị lửa đốt qua cổ họng.Thịnh Hạ đối mặt nhìn nàng, đôi mắt nheo lại như vừa được no đủ, hai người mười ngón tay vẫn đang đan xen. Những sợi tóc rối quyện lấy nhau, như một loại trói buộc không thể gỡ, không phải dây buộc thân, mà là xiềng gông linh hồn.Tựa như cặp kẻ thù không đội trời chung, thề sẽ nghiền xương đối phương thành tro; lại như đôi tình nhân số mệnh, sinh cùng giường, chết chung mộ.
Ánh trăng trong trẻo năm nào, từng là mong mỏi từ xa của thuở thiếu thời, cuối cùng cũng rơi vào lòng bàn tay Thịnh Hạ nhưng nàng lại chọn từng mảnh, từng mảnh mà xé nát.Nàng muốn kéo ánh trăng đó, dìm sâu xuống bùn lầy tối tăm, nơi không có lấy một tia sáng, vĩnh viễn không bao giờ ngoi lên.Tô Phù Vãn nhìn nàng chằm chằm, trong đáy mắt lạnh như băng dần dâng lên một ý nghĩ hoang đường nhưng lại hợp lý đến đáng sợ.
"... Thịnh Hạ, ngươi... còn thích ta phải không?"Thịnh Hạ khựng lại, nụ cười trên môi lập tức tắt lịm."... Làm gì có chuyện đó. Tô đại tiểu thư, ngươi quá đề cao bản thân rồi." Giọng nàng lạnh, nhưng không đủ dứt khoát.Tô Phù Vãn nhạy bén bắt lấy một thoáng biến sắc trong ánh mắt kia, ánh nhìn càng sắc như dao, muốn đâm xuyên lớp vỏ ngoài kia mà nhìn thấu:
"Nếu như không thích, ngươi cần gì phải làm vậy? Ban ngày thì giả vờ xa cách lạnh lùng, đêm đến lại thay hình đổi dạng đến tìm ta... Đây là cách ngươi báo thù? Hay là... không thể buông?"Thịnh Hạ cụp mắt, hai con ngươi sâu như biển gợn bão ngầm:
"Nếu ngươi cũng giống như bọn kia, muốn bị giam dưới lao ngục, ta đây... cũng không ngại chiều theo ý ngươi."Tô Phù Vãn khẽ cười nhạt, giọng nghẹn ngào nhưng châm chọc:
"Được thôi. Vậy đưa ta đi."Thịnh Hạ nhìn nàng, sắc mặt càng lúc càng trầm tối. Trong đôi mắt ấy, trời đất cuộn mây đen, tựa như giông bão sắp ập tới.
Tô Phù Vãn vô thức co người lại, nhưng rất nhanh đã tự ép mình ổn định. Nàng không thể tỏ ra yếu thế. Nếu Thịnh Hạ thật sự giống như nàng phỏng đoán... thì chuyện này vẫn còn cơ hội xoay chuyển.Nếu có thể lợi dụng bất kỳ điểm yếu nào bên người Thịnh Hạ để thoát ra nàng sẽ không từ thủ đoạn.Nhưng Thịnh Hạ cuối cùng không nói thêm gì. Chỉ im lặng ôm nàng ra khỏi phòng tắm, thẳng tay ném vào góc ổ chó lạnh lẽo quen thuộc.Ban ngày, Tô Phù Vãn nằm phục bên chân Thịnh Hạ như một con cẩu ngoan ngoãn, nghe theo mọi mệnh lệnh của "chủ nhân" mà không dám trái lời.
Đến ban đêm... nàng lại bị ép nằm dưới thân thể ấy, trở thành nơi trút hết những điên cuồng, giận dữ và khao khát đầy méo mó.Một vòng lặp địa ngục.Không ai biết, giữa những lần siết chặt đau đớn đó, rốt cuộc là ai đang trừng phạt ai.Cuộc sống ngày ngày trôi qua, tất cả dường như quay lại điểm khởi đầu. Hi vọng rời đi của Tô Phù Vãn cũng theo đó mà xa vời dần, tư tưởng trở nên mờ mịt, chết lặng. Nàng chỉ biết cúi đầu kéo lê xiềng xích nặng trĩu nơi mắt cá chân, theo bản năng phục tùng mọi ý chỉ của Thịnh Hạ.Thời gian trôi qua đã quá lâu... đến mức nàng dường như quên mất gương mặt của cha mẹ, quên luôn từng chút, từng chút một về thế giới thực ngoài kia. Quên cả lí do vì sao nàng lại rơi vào nơi này.Cho đến một ngày tỉnh dậy, Tô Phù Vãn đột nhiên phát hiện Thịnh Hạ không có trong phòng.Lúc ấy trời chớm thu, lá đỏ bắt đầu rụng lác đác, ruộng lúa vàng óng trải dài như biển sóng.Xa xa, tại Nguyệt đảo, một hôn lễ long trọng đang được tổ chức trong Nguyệt cung. Người người tấp nập, đèn hoa rực rỡ.Thịnh Hạ đứng lặng một mình trên đỉnh núi cao, từ nơi ẩn nấp đưa mắt nhìn xuống quang cảnh trước mặt. Dưới ánh chiều tà, đôi mắt nàng đượm nét thất vọng.Bên tai, tiếng hệ thống vang lên đều đều:
"Tác giả đại nhân, ngươi đã để tâm các nàng đến vậy, sao không xuống dự hôn lễ?"Thịnh Hạ khẽ gật đầu, ánh mắt trầm mặc:
"Nhìn từ xa như vậy... là đủ rồi."Hệ thống trầm ngâm:
"Nhưng ta nghĩ... Khúc Kỳ, có lẽ cũng mong được gặp lại ngươi một lần."Trong mắt Thịnh Hạ thoáng hiện vẻ đau khổ, giọng nói thấp đi:
"... Nếu không vì ta, nàng cũng sẽ chẳng phải chịu đựng nhiều đến thế."Sau khi xuyên vào thế giới trong sách, Thịnh Hạ mới từ hệ thống biết được toàn bộ tiền căn hậu quả.
Thế giới này, vốn là được tạo thành từ chính nguyện vọng báo thù méo mó của nàng ngoài đời thực. Nhân vật phản diện Thịnh Tây Chúc, do Thịnh Hạ bút hạ dựng nên, là hóa thân của chính nàng một bản thể mang đầy oán niệm và hắc ám, được sinh ra để trả thù và trừng phạt.Không ngờ được rằng, oán hận ấy quá nồng, sức mạnh sinh ra từ nó quá mạnh, khiến thế giới trong sách dần mất cân bằng.Vì vậy, hệ thống quyết định phải phái đến một người hoàn toàn đối lập với Thịnh Hạ để dung hòa oán niệm đó.Sau một hồi tra xét từ vô số cốt truyện, nó chọn ra được người phù hợp nhất chính là Khúc Kỳ: lương thiện, lười biếng nhưng có trái tim dịu dàng, và quan trọng nhất... cô từng thật lòng thích Thịnh Tây Chúc.Ở một ý nghĩa sâu xa, Khúc Kỳ và Thịnh Tây Chúc là sự kết hợp định mệnh. Một người là thuần trắng thiện ý, một người là cực hạn ác niệm. Âm dương đối nghịch, nhưng khi hòa vào nhau lại giữ được thế giới thăng bằng.Thế nhưng... Khúc Kỳ lại không chịu làm "vai chính" yên ổn, trái lại còn bắt cóc phản diện về nhà nuôi, chiều chuộng, dung túng. Đến cuối cùng, phản diện không chỉ không bị tiêu diệt, mà còn phản công, khiến hệ thống suýt nữa bị diệt trừ.Bất đắc dĩ, hệ thống đành phải kéo luôn tác giả Thịnh Hạ vào trong sách.Với thân phận đặc biệt, Thịnh Hạ được toàn quyền quyết định hướng phát triển câu chuyện. Và khi nàng lựa chọn con đường tự tay trả thù Tô Phù Vãn, Khúc Kỳ liền lập tức bị miễn khỏi mọi ràng buộc nhiệm vụ. Không còn hệ thống kìm kẹp, không cần hoàn thành gì cả.Lúc ấy, mọi thứ đều do một mình Thịnh Hạ định đoạt.Hệ thống chần chừ một lát, rồi nhẹ giọng hỏi:
"Tác giả đại nhân... thật ra ta vẫn luôn có một điều muốn hỏi.""Gì cơ?" Thịnh Hạ đáp."Ngươi... tại sao lại viết Khúc Kỳ thành nữ phụ ác độc?" Giọng máy vang đều, "Nàng đã từng giúp ngươi kia mà. Không phải sao?"Thịnh Hạ lặng thinh, hồi lâu sau mới nhẹ giọng đáp:"... Ta vẫn luôn biết ơn nàng."Lớp mười hai năm ấy, khi bị bọn trong lớp ức hiếp, giữa cả trường im lặng, Khúc Kỳ là một trong số rất ít người từng đứng ra vì nàng mà nói chuyện.Thời gian các nàng từng ở cạnh nhau thật ra không dài, thậm chí không thể gọi là bằng hữu.
Nhưng Thịnh Hạ vẫn mãi không quên đã từng có một cô gái, kéo tay nàng lại, chăm chú nhìn vào mắt nàng mà nói:"Thịnh Hạ, vô luận là lúc nào, ngươi cũng không được từ bỏ bản thân. Ngươi giỏi hơn bọn họ! Nhất định đừng biến thành những kẻ từng bắt nạt ngươi, đem ác ý và đau khổ trút hết lên người vô tội."Câu nói ấy, Thịnh Hạ từng khắc sâu trong lòng. Nhưng rồi, nàng lại phản bội chính lời hứa đó.Khi trái tim chân thành của nàng bị giẫm đạp đến nát vụn,
khi nàng đêm đêm từ trong mộng đen tỉnh dậy giữa tiếng hét nghẹn ngào,
khi nàng tận mắt chứng kiến phụ thân cùng đám vay nặng lãi đều vì tội lỗi mà rơi vào lao ngục,
mà Tô Phù Vãnkẻ đầu sỏlại không hề chịu lấy một tia trừng phạt...
khi ấy, nàng bắt đầu dao động.Thịnh Hạ nhìn bản thân trong gương một cơ thể tàn tạ không còn hình bóng ngày xưa, một linh hồn mục rữa vì hận thù.
Rồi nàng lại nhìn tấm ảnh cũ cô gái trong ảnh cao ngạo như thiên nga trắng, lạnh lùng, xa cách, không nhiễm bụi trần.
Sự bất công dần trở thành độc dược, rót vào tim, từng chút từng chút ăn mòn lý trí.Tô Phù Vãn vô tội sao?
Thoạt nhìn là vô tội. Nhưng dường như... lại chẳng hề vô tội.Tại sao nàng ấy có thể ngẩng cao đầu bước đi giữa mây trời,
trong khi bản thân không làm gì sai, lại bị đẩy vào đáy cốc,
chịu từng trận ác mộng và hiện thực hành hạ đến gần như phát điên?Trong giây phút đó không cam lòng, oán hận, yêu mà không được... tất cả dồn lên ngực, khiến nàng nghẹt thở.Một ý niệm sai lệch thôi, Thịnh Hạ liền viết ra quyển sách này.
Nàng cho Tô Phù Vãn vô vàn sủng ái rồi lại tự tay bẻ gãy đôi cánh nàng ta.
Đem nàng ấy vấy bẩn, làm nhục, khiến nàng ấy vĩnh viễn không thể ngẩng đầu, chỉ có thể quỳ gối bên chân mình.Rốt cuộc... chấp niệm tận xương ấy là yêu, hay là hận?Thịnh Hạ không còn phân rõ nữa.Lúc khép lại bản thảo, nàng biết bản thân đã hoàn toàn phản bội lời hứa với Khúc Kỳ.
Cả quãng đời còn lại, nàng sẽ sống cùng hận thù, lang thang trong đêm tối vĩnh viễn không có ánh sáng.Mà Khúc Kỳ trong lòng nàng chính là chút thiện lương cuối cùng, là mảnh hi vọng chưa bị hắc ám nuốt chửng.
Chỉ tiếc, cuối cùng... mảnh hi vọng ấy cũng bị chính Thịnh Tây Chúc bản ngã trong sách nuốt trọn.Thịnh Hạ chưa từng nghĩ, Khúc Kỳ sẽ bị mình kéo vào thế giới này.
Cũng chưa từng ngờ rằng, sau tất cả, nàng ấy vẫn có thể bình an vô sự.
Trong khi Thịnh Tây Chúc nhân vật phản diện nàng tạo nên từ hận thù lại giành được kết cục hạnh phúc như mơ.Nàng dõi mắt nhìn vào đại điện, nơi đôi uyên ương đang bước lên đài cao, phía sau là vô số khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc.
Thịnh Hạ bỗng bật cười khẽ, trong mắt lướt qua một tia tự giễu rồi tan đi như gió."May mà... câu chuyện này, cuối cùng cũng xem như kết thúc có hậu. Không phải sao?"Hệ thống bên cạnh khựng lại, như muốn nói gì đó rồi thôi.Lễ cưới dần kết thúc, các giai nhân tay trong tay bước vào động phòng.
Thịnh Hạ thu hồi ánh mắt, cuối cùng quay người rời đi.Nhưng ngay lúc đó, giọng máy bỗng vang lên lần nữa:
"Tác giả đại nhân... Tô Phù Vãn, được người cứu đi."Bước chân Thịnh Hạ không dừng lại, thần sắc vẫn bình thản như nước. Tựa như sớm đã lường trước.
Chỉ cười lạnh, khẽ đáp:"Để nàng đi."Hệ thống kinh ngạc kêu lên:
"Nàng rời đi lần này... chỉ sợ sẽ không bao giờ trở lại nữa a?"Thịnh Hạ khẽ ngoắc môi, nụ cười lạnh lẽo vẽ ra nơi khóe miệng:
"Vô luận nàng trốn đến đâu trong thế giới này... ta đều có thể tìm được."Giọng nàng thong thả, đầy tự tin:
"Huống hồ, Tô Phù Vãn bây giờ... đã không còn nơi nào để đi. Cuối cùng, nàng nhất định sẽ trở lại bên cạnh ta."Nói xong, nàng phất tay áo, thân ảnh dứt khoát biến mất trong màn sương núi rừng sâu thẳm.--Bên trong động phòng, Thịnh Tây Chúc có chút xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khúc Kỳ vòng tay ôm lấy cổ nàng từ phía sau, chu môi oán trách:"Ngươi đang nhìn cái gì vậy? Là do ta không đủ xinh đẹp sao? Mau mau tới đây, ta đã chuẩn bị xong hết rồi!"Thịnh Tây Chúc bật cười, cúi đầu đặt lên môi nàng một nụ hôn.--Đúng lúc ấy, cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra.
Một bóng người lặng lẽ bước vào, cúi đầu thật thấp, quỳ gối dưới đất. Giọng nói mềm nhẹ như tơ lụa:"Chủ nhân, hoan nghênh trở về."Người đứng nơi cửa khựng lại, tựa như không dám tin vào những gì mình đang thấy, hồi lâu cũng không thốt nên lời.Một lát sau, trên đỉnh đầu Tô Phù Vãn truyền đến một âm thanh run rẩy:"... Tiểu sư muội?"Thân thể Tô Phù Vãn chấn động kịch liệt, bỗng như một con thú bị thương, cuộn mình bò lùi ra phía sau, hoảng loạn lắp bắp:"Ngươi... ngươi là ai?!"Người kia đứng nơi cửa chính là Nguyễn Đường.
Nàng nhìn chằm chằm Tô Phù Vãn, hốc mắt đỏ lên:
"Tiểu sư muội, ngươi không nhận ra ta sao? Là ta, Nguyễn sư tỷ đây!"Tô Phù Vãn mở to hai mắt, kinh ngạc nhai nuốt lấy cái tên quen thuộc:
"Nguyễn... sư tỷ?"Nguyễn Đường lập tức bước tới, vội vàng nâng nàng từ đất lên, đỡ nàng ngồi bên cạnh bàn.
Giọng nói dịu dàng, cố kìm nén nghẹn ngào:
"Đúng rồi, ta là tứ sư tỷ của ngươi. Ngươi còn nhớ không?"Tô Phù Vãn lặng lẽ né tránh ánh mắt đối phương, trong đầu bỗng mơ hồ hiện lên hình ảnh một nữ tử xinh đẹp, khí chất ôn nhu như ánh trăng đầu xuân.
Nàng hơi ngây ra, gật nhẹ:
"Hình như... nhớ được một chút."Nguyễn Đường nhìn nàng cô gái từng rực rỡ chói mắt, là thiên chi kiêu nữ khiến bao người ngưỡng mộ, nay lại gầy yếu đến tàn nhẫn, như một con chim nhỏ co ro trong tổ nát, giọng nói cũng nhỏ đến không nghe rõ.Hốc mắt nàng cay xè, trước mắt hiện lên bóng dáng năm đó Tô Phù Vãn khuôn mặt tinh xảo, mắt như nước xuân, từng bước từng bước tỏa sáng.
Còn hiện tại...Nàng cố nén nước mắt, nhẹ nhàng nói:"Nhớ được là tốt rồi... Tiểu sư muội, sau này, không ai có thể làm hại ngươi nữa."Tô Phù Vãn đã quá lâu không được trò chuyện với ai khác ngoài Thịnh Hạ.
Thói quen cúi đầu, thói quen im lặng, thói quen phục tùng đã khắc vào xương tủy.
Nàng chỉ biết cúi gằm mặt, không biết nên đáp lại thế nào, chỉ khẽ khàng gật đầu như một phản xạ bản năng.Nguyễn Đường nhẹ giọng nói:"Vài ngày trước, ta vô tình gặp Hạ sư tỷ trong thành. Lúc ấy mới biết... thì ra ngươi vẫn luôn ở cạnh nàng."
Ánh mắt nàng mang theo vài phần khẩn thiết, từng câu như lật mở những tháng ngày dài đằng đẵng tìm kiếm:
"Ta đã cầu xin nàng rất lâu... cuối cùng nàng mới miễn cưỡng đồng ý để ta gặp ngươi một lần."Nàng dời ánh nhìn về phía Tô Phù Vãn, mắt đảo qua mắt cá chân quấn xiềng sắt, đồng tử lập tức co lại, lửa giận dâng tràn:"Là ai? Rốt cuộc là ai nhốt ngươi ở chốn hoang sơn dã lĩnh này?!"Tô Phù Vãn hoang mang chớp mắt, rồi nhẹ giọng trả lời:"Là Hạ sư tỷ mà..."Nguyễn Đường thân hình khẽ chấn động, sắc mặt trắng bệch:
"Cái gì? Hạ Chi Dao... nàng cũng dám đối xử với ngươi như vậy?"Nàng từng nghe tin, không ít người tâm thuật bất chính tìm kiếm tung tích Tô Phù Vãn một thân thể cực dương mang theo linh khí vô tận, là bảo vật người người tranh đoạt.
Nhiều kẻ từng xâm nhập Vấn Kiếm Tông với ý đồ bất chính, nhưng cuối cùng đều trắng tay rời đi.Bây giờ nhìn cảnh tượng trước mắt, Nguyễn Đường lập tức nghĩ rằng Hạ Chi Dao cũng là một trong số đó vì tham linh khí, nên giam giữ Tô Phù Vãn như vật phẩm sống, che giấu nàng giữa núi rừng, không cho ai phát hiện.Tô Phù Vãn cúi thấp đầu, khe khẽ gật.Nguyễn Đường cắn chặt răng, giọng nói lạnh như sắt:
"Hạ Chi Dao... nàng thật sự khiến người thất vọng. Đường đường đồng môn sư tỷ muội, lẽ ra nên nâng đỡ nhau, nàng lại đem ngươi xiềng xích nhốt kín, đúng là vứt sạch đạo nghĩa tu hành!"Nói rồi, nàng lập tức kéo tay Tô Phù Vãn, nói chắc như đinh đóng cột:
"Sư muội, ta đưa ngươi rời khỏi nơi này!"Tô Phù Vãn khựng lại, sắc mặt trắng bệch, thì thào:
"Ta... ta không đi được..."Trong đầu nàng hiện lên khuôn mặt lạnh lẽo của Thịnh Hạ nếu nàng phát hiện Tô Phù Vãn rời đi, nhất định sẽ...
Không biết lần sau sẽ là cái trừng phạt gì.Nguyễn Đường cương quyết nắm lấy cổ tay nàng, kéo về phía cửa:
"Không cần sợ. Có ta ở đây, không ai dám làm hại ngươi."Lúc này mọi người đều đã mất linh lực, nàng cũng không tin mình thua được Hạ Chi Dao.Tô Phù Vãn ngơ ngác bị kéo đi. Trong lúc giằng co, cổ áo nàng vô tình mở rộng, để lộ xương quai xanh trắng nõn, nơi đó hằn lên dấu vết nhàn nhạt mơ hồ như dấu răng.Nguyễn Đường sững người, như bị sét đánh trúng."Nàng... nàng đã cưỡng ép ngươi?!"Tô Phù Vãn như bị vạch trần nơi sâu thẳm nhất trong vết thương, toàn thân run lên, rút người lại như con nhím bị chạm vào gai:
"Không, không phải..."Nàng lắp bắp phủ nhận, giọng nói run rẩy không thành tiếng.Nguyễn Đường nhìn nàng, ánh mắt phức tạp, có thương xót, có đau lòng, xen lẫn thất vọng khó che giấu. Nàng thở dài:"Tiểu sư muội, ngươi sao lại thành ra thế này..."Người con gái từng khí phách hiên ngang, từng là thiên chi kiêu nữ của cả tông môn, bây giờ lại co ro, khiếp nhược như một đứa trẻ bị bỏ rơi linh lực mất sạch, thần thái tàn tạ, giống như một cái vỏ rỗng lạc giữa nhân gian.Nghe đến đó, ánh mắt Tô Phù Vãn bỗng chấn động mạnh.Nàng ngơ ngác nhìn bản thân quỳ trên nền đất, mắt cá bị xiềng xích, ánh mắt đờ đẫn, như một con chó bị nhốt.
Từng ngày từng đêm trôi qua trong mơ hồ, bị điều khiển, bị chiếm đoạt...Ta đã thành ra như vậy từ khi nào?
Ta... còn là Tô Phù Vãn năm xưa sao?Nước mắt đột nhiên không khống chế được mà rơi xuống.
Nàng ôm đầu, thân thể co quắp, nghẹn ngào bật thành tiếng, từng câu như rút ra từ tận đáy lòng:"Thịnh Hạ... ta hận ngươi..."Nguyễn Đường bước tới, nhẹ nhàng nắm lấy tay áo nàng, chậm rãi nói:"Đừng sợ. Có ta ở đây. Ta sẽ đưa ngươi rời đi.""Chúng ta sẽ đi thật xa, rời khỏi nơi này. Không bao giờ quay lại nữa. Có được không?"Tô Phù Vãn môi run lên, giọng như sợi chỉ:"Nhưng... Hạ Chi Dao sẽ không để chúng ta đi..."Nguyễn Đường không nói thêm lời nào, chỉ kiên định kéo nàng đứng dậy.
Nàng rút trường kiếm bên hông ra, lưỡi kiếm sáng lóa phản chiếu ánh mắt như đá:"Thử rồi mới biết. Nếu không thử, thì cả đời này, chúng ta chỉ có thể quỳ."Nàng giơ kiếm lên, dốc toàn lực bổ mạnh xuống xiềng xích nơi chân Tô Phù Vãn. Nào ngờ kim loại kia lại cứng rắn vô cùng, ngay cả một vết nứt cũng không có.Tô Phù Vãn cúi đầu, biết rõ gông xiềng này là do chính Thịnh Hạ đặc biệt chế tạo ra để giam giữ nàng một thể chất cực dương bị khắc chế hoàn toàn. Một khi đã đeo vào, linh lực liền biến mất, thân thể chẳng khác gì người thường.Tô Phù Vãn khàn giọng nói: "Cứ bổ tiếp đi."Nguyễn Đường lại thử thêm vài lần nữa, nhưng xích sắt kia vẫn không hề lay chuyển. Cuối cùng nàng đành từ bỏ, lập tức đỡ lấy thân thể đơn bạc của Tô Phù Vãn, kéo nàng chạy thẳng ra ngoài.Hai người một đường chạy băng qua hành lang cửu khúc chạm trổ điêu lan ngọc thế, vượt qua khu rừng phong đất bùn xốp mềm, lao qua cả cánh đồng lúa chín vàng cuồn cuộn như sóng, thẳng đến một trấn nhỏ dưới chân núi.Tô Phù Vãn không ngờ mọi chuyện lại trôi chảy đến thế, trôi chảy đến mức khiến nàng cảm thấy tất cả đều giống như đã nằm trong dự tính của Thịnh Hạ từ lâu.Nguyễn Đường đưa nàng về một khách điếm nơi bản thân đang ở, vừa an bài xong xuôi vừa dặn dò kỹ lưỡng: "Ta đã chuẩn bị xe ngựa, ba ngày sau lên đường. Tiểu sư muội, bất kể có chuyện gì, ngươi cũng đừng bước chân ra khỏi phòng. Càng không được tin bất kỳ ai."Tô Phù Vãn gật đầu, thấy nàng vào gian phòng sát vách mới xoay người đóng kín cửa sổ, tự mình rúc lên giường.Hoàn cảnh nơi này đương nhiên chẳng thể so với lầu các tinh xảo của Thịnh Hạ ban đêm vừa lạnh vừa tối thế nhưng Tô Phù Vãn lại hiếm hoi được một giấc ngủ sâu.Trong giấc mộng ấy, không còn những si mê ràng buộc, không còn bóng người triền miên không dứt, chỉ còn một mảnh tối tăm vô biên vô tận.Tác giả có lời muốn nói:Ta cứ nghĩ chương này có thể đi đến kết cục rồi... Không ngờ vẫn chưa thể viết xong TAT