[BHTT-EDIT-Hoàn] Nữ phụ lười biếng chỉ muốn hôn hít mèo con | Tỉnh Dã Tư

CHƯƠNG 71



Chiếc xúc tu bị chẻ thành hai đoạn rơi "bẹp" xuống đất, chẳng còn nhúc nhích gì nữa.

Khúc Kỳ thấy vậy, sắc mặt liền thay đổi, theo bản năng cảnh giác lùi về sau một chút, tim đau như dao cắt.

Dù gì... đó cũng là một phần của lão bà cô!

Cho dù chỉ là một tia phân thân nhỏ nhoi, cũng vẫn là thịt của Thịnh Tây Chúc a! Vậy chẳng phải tương đương với... giết vợ ngay trước mắt mình?!

Nghĩ tới những gì Đại ma vương từng gánh chịu bị phong ấn, phản bội, tra tấn Khúc Kỳ liền giận đến đỏ cả mắt. Nắm đấm siết chặt, mạch máu trên mu bàn tay căng lên như muốn nổ tung.

Hôm nay, cô nhất định sẽ "ngược đạo hành chi"!
Những khổ sở lão bà cô từng chịu, cô sẽ hoàn trả gấp trăm lần!

Trời lạnh rồi, nên để Kim thị phá sản!

--

Kim Lâu Yến âm thầm quan sát cô.

Cô gái áo đỏ này có thể xông qua kết giới và phong ấn đến tận nơi này, trên người lại có phân thân hộ thể mà Thịnh Tây Chúc để lại. Điều này nói rõ:
Một bản lĩnh không hề đơn giản.
Hai rất được Đại ma vương tín nhiệm, chắc chắn là tâm phúc dưới tay.

Nếu có thể khiến cô ta quy hàng, đến thời khắc mấu chốt cho Thịnh Tây Chúc một đòn trí mạng chẳng phải vẹn toàn cả đôi đường?

Nghĩ vậy, ánh mắt Kim Lâu Yến thoáng hiện vẻ lạnh lẽo. Bà ta nở nụ cười "ta đã nhìn thấu hết thảy", tiếp tục dụ dỗ từng bước:

"Tiểu cô nương, kết cục của Thịnh Tây Chúc... tất sẽ là hủy diệt."

"Ngươi theo nàng, chỉ có thể cùng chôn vùi. Chi bằng quy thuận ta, cùng nhau bảo vệ Nhân Gian Giới—"

Khúc Kỳ lập tức tỏ vẻ mơ hồ, vội vàng hỏi lại:
"Kim chưởng môn, sao ngươi dám chắc tôn thượng chúng ta sẽ thất bại? Thực lực của nàng rõ ràng mạnh đến nghịch thiên mà!"

Kim Lâu Yến đánh giá cô vài lần. Xác định trước mặt chỉ là một cô gái cảnh giới Hóa Thần, dù có tí mưu mô thì cũng không lật được sóng gì to. Thế là bà ta gật đầu:

"Được, nói cho ngươi cũng không sao."

Bà duỗi tay gầy gò ra, lòng bàn tay ngửa lên, linh khí hội tụ, một luồng sáng nhè nhẹ xoay chuyển giữa bàn tay, bỗng hiện ra một vật như chiếc gương bạch ngọc, trông như trong suốt không nhiễm bụi trần.

Khúc Kỳ vừa nhìn đã biết đây là đồ quan trọng cấp quốc bảo.

Kim Lâu Yến thản nhiên giới thiệu:
"Đây là... Thiên Cơ Kính."

Bà nhẹ nhàng phẩy tay, chiếc kính lơ lửng giữa không trung. Trong chớp mắt, nó dần phóng to, bề mặt gương sáng loáng lấp lánh linh quang, bỗng hiện lên ba hàng chữ nhỏ rõ ràng:

"Muốn đổi lấy hòa bình Nhân Gian Giới —
Phải hi sinh Thịnh Tây Chúc, Khúc Kỳ và Tô Phù Vãn."

Ba cái tên khắc xuống như đinh đóng cột, không dư không thiếu.

Kim Lâu Yến mỉm cười nhìn biểu cảm ngây ngốc của Khúc Kỳ:

"Thấy chưa? Ta làm tất cả cũng chỉ là để cứu vớt sinh linh, làm cho thiên hạ ổn định. Tuyệt đối không phải vì tư dục bản thân."

Khúc Kỳ cứng người tại chỗ. Trong lòng... hoảng loạn.

Cái này... Thiên Cơ Kính là cái quỷ gì?

Tại sao trong nguyên tác không hề nhắc đến?! Mà ba cái tên bị chỉ đích danh kia... là vì cưỡng ép Kim Lâu Yến thực hiện cốt truyện gốc nên bịa ra luôn tiên đoán à?

Càng nghĩ càng thấy mờ ám.

Nhưng mà... Tô Phù Vãn chẳng phải là nữ chính được đoàn sủng trong quyển sách này sao?!

Tại sao Thiên Cơ Kính lại muốn hiến tế cả nữ chính?

Khúc Kỳ cau mày, trực giác kêu gào điều gì đó không đúng. Cốt truyện này... có vấn đề.

Chẳng lẽ là do một lực lượng nào đó cưỡng ép thay đổi vận mệnh nguyên bản?

Đúng lúc này, một suy đoán còn đáng sợ hơn chợt xẹt qua đầu cô.

Lúc cô đang đọc quyển sách kia, truyện vẫn chưa kết thúc. Tất cả nội dung đều đang phát triển theo hướng mở ra hàng loạt bàn tay vàng cho Tô Phù Vãn. Nhưng nếu như... ngay từ đầu kết cục nữ chính vốn không phải là thăng thiên?

Nếu Tô Phù Vãn thật sự là "con cờ cứu thế" bị Kim Lâu Yến lợi dụng từ đầu? Một vật tế phẩm được gắn mác "ánh sáng nữ chủ", chỉ để làm đẹp cho bi kịch toàn cục?

Càng nghĩ càng cảm thấy lạnh sống lưng.

Khúc Kỳ rùng mình một cái, vội vàng truy hỏi:

"Cái gương này từ đâu mà có? Ngươi dựa vào đâu khẳng định những điều nó nói là thật?"

Kim Lâu Yến hơi nhíu mày, giọng điệu nghiêm túc, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao:

"Thiên Cơ Kính không thể nghi ngờ."

"Nếu không phải nhờ điều tiên đoán đầu tiên, Nhân Gian Giới đã sụp đổ ngay trong trận Tiên Ma đại chiến trăm năm trước."

--

Hôm ấy, một buổi sáng sớm tĩnh lặng, Kim Lâu Yến từ trong mộng bừng tỉnh. Khi tỉnh dậy, cái gương này... đã nằm sẵn trong phòng.

Không rõ lai lịch.

Không thể phá huỷ.

Không thể ném bỏ.

Bất kể dùng pháp bảo gì để đập nát, đốt cháy, phong ấn hay nhét vào không gian giới chỉ, chỉ sau một khắc, nó lại trơ trơ xuất hiện ngay bên người nàng, lặng lẽ như đang mỉm cười nhìn thấu số mệnh.

Giống như... đây chính là thiên ý.

Mỗi lần nhìn thấy ba dòng tiên đoán kia, trong lòng Kim Lâu Yến lại nổi lên sóng dữ.

Nàng một trưởng lão danh vọng cao nhất Vấn Kiếm Tông lại bị yêu cầu tự tay hi sinh đồ đệ thân cận, để cứu vãn thế giới?!

Làm sao có thể dễ dàng chấp nhận điều đó?

Tông môn của nàng, bao đời lấy "thương sinh vi bản" làm tôn chỉ, lấy đại nghĩa làm đầu. Bản thân nàng cũng từng hứa sẽ bảo vệ từng đệ tử dưới trướng, từng sinh linh vô danh trong Nhân Gian Giới.
Nàng không bao giờ tin rằng hi sinh vô tội là lựa chọn đúng đắn.

Ban đầu, Kim Lâu Yến đã muốn làm như không thấy tấm gương đó. Nàng tiếp tục dạy dỗ các đồ đệ, hy vọng có thể tìm ra con đường khác để hóa giải tương lai bi thương.

Thế nhưng...

Thiên ý dường như đã quyết.

Oán hận giữa Nhân tộc và Ma tộc chồng chất bao đời, chỉ cần một tia lửa, liền đủ thiêu rụi bề mặt hòa bình giả dối.

Một vụ va chạm tưởng chừng nhỏ bé, liền kéo theo chiến tranh toàn diện. Không ai kịp trở tay.

Chiến hoả nhanh chóng lan ra toàn cõi, từ núi rừng sâu thẳm cho đến biển trời Bồng Lai.

Tới khi Kim Lâu Yến mang tin chiến sự trở về từ chiến trường hải ngoại, cục diện nơi đất liền đã... không thể cứu vãn.

Lần đó, nàng tận mắt chứng kiến quá nhiều bi kịch.

Những hài nhi mới sinh chưa kịp mở mắt đã hóa thành xương tro.

Những vùng núi non tươi đẹp, từng thôn từng làng trù phú... giờ chỉ còn phế tích tàn tạ.

Khói đen ngùn ngụt, mùi máu tanh quẩn quanh không tán, dân chúng hoảng loạn chạy tán loạn, mà bầu trời vẫn tối om như mất đi ánh sáng.

Nàng trông thấy những người tị nạn, mình đầy thương tích, lê lết quỳ gối, khóc lóc nắm lấy vạt áo trắng của nàng.

"Tiên quân... van cầu ngài... cứu lấy chúng ta... Tiên quân..."

Giữa tiếng gào khóc xé gan xé ruột, đôi mắt tuyệt vọng ấy khắc sâu vào tâm trí nàng.

Lần đầu tiên trong đời, tâm nàng dao động.

Kim Lâu Yến cùng đồ đệ bận rộn chữa trị, cứu giúp được một phần nhỏ dân chúng. Nhưng nàng hiểu rõ —
Thứ nàng cứu được, chẳng qua là một góc tảng băng trôi trong biển máu thương sinh.

Còn những tiếng kêu gào khác thì sao?

Còn vô số sinh mệnh đã bị nuốt chửng trong chiến hoả thì sao?

Chúng sinh đều đắng.
Mà nàng chỉ có hai tay.

Và rồi... nàng đi tới chiến trường tuyến đầu.

Tại nơi ấy, nàng thấy từng nhóm tu sĩ trẻ tuổi đang tuyệt vọng chống trả, máu thịt đầm đìa, thân xác chẳng khác gì rơm rạ.

Những gương mặt non nớt đó, từng cái một bị ném vào lò lửa chiến tranh.

Từng mảnh linh hồn tan rã giữa trời đất.

Nàng vung kiếm giết địch, máu tươi nhuộm đỏ toàn thân, ánh mắt cũng dần đỏ ngầu. Nhưng cho dù nàng liều mạng đến vậy... vẫn chẳng đủ để ngăn cản tai kiếp trước mắt.

Trước mặt thiên mệnh, con người thật quá đỗi nhỏ bé, như một hạt bụi chìm trong dòng nước dữ, vô lực đối kháng lại cơn triều số phận đang cuồn cuộn trào dâng.

Kim Lâu Yến ngồi lặng trong cổ miếu đổ nát, ngẩng đầu nhìn pho tượng thần Phật phủ đầy bụi đất một bức tượng đã loang lổ, hoa văn bong tróc, nhưng vẫn nghiêm nghị ngồi thẳng giữa thinh không.

Ánh mắt nàng giao nhau với đôi mắt đá vô thần kia.

Trong phút chốc, nàng có ảo giác mình đang bị... thương hại.

Phía xa xa, tiếng kèn hiệu và trống trận vang lên từng hồi, tựa như sấm mùa xuân, từng đợt từng đợt rung động lòng người, phá tan yên tĩnh trời đất.

Kim Lâu Yến ngắm nhìn thần tượng hồi lâu, rồi cuối cùng cũng cúi đầu thật sâu.

Đệ tử Vấn Kiếm Tông đời đời lấy "vấn tâm vô hối, cầm kiếm vì đạo" làm chí hướng.

Thế nhưng nàng người gánh vác danh xưng hộ pháp trưởng lão lại rõ ràng có phương pháp cứu vãn thương sinh, lại một mực trốn tránh.

Đó... chẳng phải đã phản lại tông môn sơ tâm rồi sao?

Một vết máu khô vương nơi mép váy, bám chặt vào giấc mộng của Kim Lâu Yến, như oan hồn quấn lấy không buông.

"Vì sao lại không cứu chúng ta...?"

"Ngươi là Tiên quân quang minh lỗi lạc, vậy mà lại cam tâm nhìn chúng ta chịu khổ ư...?"

"Ngươi còn xứng làm đệ tử Vấn Kiếm Tông sao? Không quyết đoán, không quả cảm, ngươi làm sao xứng phi thăng thành tiên?!"

Những âm thanh đó ngày đêm văng vẳng bên tai, khiến nàng không thể tĩnh tâm tu hành. Ngồi trên bồ đoàn, thân thể nàng dần cong xuống, gánh nặng như nghìn trượng đổ ập từ những ánh nhìn kim cương, từ chiến hỏa phân tranh, từ tiếng gào khóc tan nhà nát cửa của vạn dân thương sinh.

Nàng nhìn xuống đôi bàn tay tái nhợt của mình... Máu.

Không biết từ lúc nào, lòng bàn tay nàng như đã đầy máu.

Đó là lỗi của nàng sao?

Đó là trách nhiệm của nàng sao?

"Sư tôn."

Kim Lâu Yến bừng tỉnh, ngoảnh đầu lại.

Ngoài cửa miếu, một thiếu nữ áo trắng tóc đen đang đứng đó lưng thẳng, mắt sáng như sao. Tay nàng cầm kiếm, như một gốc thanh trúc đứng giữa u tối loạn thế.

Ánh mắt ấy tràn đầy tín nhiệm và kính trọng.

Đó là Thịnh Tây Chúc.

Kim Lâu Yến thoáng ngây người, giọng run nhẹ:
"... Tây Chúc.
Lẽ nào... ta đã sai sao?"

Chẳng lẽ thiên ý đã định, là nàng phải buông tay một người... để đổi lấy sự sống cho muôn dân?

Thịnh Tây Chúc thoáng sửng sốt, nét mặt lộ ra vẻ mờ mịt:
"Sư tôn đang nói gì vậy ạ?"

Kim Lâu Yến ngẩn ra, rồi khẽ lắc đầu:
"Không có gì."

Một tia dao động... len vào trong đạo tâm vốn xưa nay vững chắc như bàn thạch của nàng.

Thịnh Tây Chúc nhẹ bước đến cạnh sư phụ.

Trên mái hiên đổ nát có một lỗ hổng, ánh sáng mặt trời len lỏi chiếu xuống, rơi đúng vào người thiếu nữ áo trắng. Dưới bóng tối của miếu thần đổ nát, nàng như một vệt sáng duy nhất tồn tại tinh khiết mà rực rỡ.

Thịnh Tây Chúc dịu giọng:
"Sư tôn gần đây lo lắng như vậy, là vì chiến sự sao?"

Kim Lâu Yến khẽ cười tự giễu, khóe môi mang theo cay đắng:
"Có lẽ ta là người yếu đuối.
Không cứu được người bên cạnh, cũng chẳng cứu được thương sinh đang lầm than dưới ánh bình minh này."

Thịnh Tây Chúc nghe vậy, liền nghiêm túc nói, từng chữ rõ ràng, kiên định vang lên:

"Không đâu!

Trong lòng ta, sư tôn là người chính đạo đỉnh thiên lập địa."

Kim Lâu Yến hơi dừng lại, quay đầu nhìn nàng.

Ánh mắt Thịnh Tây Chúc trong veo, kiên định như một dòng suối thanh tịnh chảy qua lòng núi. Mới chỉ mười tám tuổi, dung mạo nàng đã thấp thoáng bóng dáng của phong hoa vô song trong tương lai như vầng thái dương đang dần dấy lên nơi chân trời, chiếu rọi một góc tăm tối đang bị lãng quên.

Nàng là ánh sáng của chính đạo.
Cũng là hy vọng tương lai của Vấn Kiếm Tông.

Một tương lai lẽ ra sẽ rộng mở, quang minh rực rỡ...
Thế mà vì thương sinh dưới ánh bình minh kia, lại cam nguyện chịu đựng thống khổ lột xương xé tim, từ bỏ tất cả cố gắng lẫn tôn nghiêm.

Hốc mắt Kim Lâu Yến bỗng cay xè.
Bờ môi run rẩy.

"Đồ nhi ngoan, ngươi..."

Ngươi nên trốn đi. Trốn càng xa càng tốt.
Đừng quay đầu lại nữa.

Thịnh Tây Chúc không nghe rõ lời sau của sư tôn, đang định mở miệng hỏi lại, thì bỗng nhiên ầm một tiếng pho tượng Phật phía trên đỉnh miếu lung lay, rồi nghiêng nghiêng đổ thẳng xuống đầu hai người!

Hai người vội vàng bay lên tránh né.
Chỉ thấy tượng Phật nặng nề rơi xuống, đất đá vỡ vụn tung tóe.

Trong đống đổ nát, đôi mắt tròn trừng của tượng kim cương văng ra, lăn đến ngay dưới chân Kim Lâu Yến.
Một cái nhìn chằm chằm lạnh lùng như đang xét hỏi.

Kim Lâu Yến hoảng hốt nhìn tất cả trước mắt. Trái tim nàng trượt xuống một cách vô lực, trong lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi lạnh.

Bỗng nhiên —
Giọng nói gấp gáp của Thịnh Tây Chúc vang lên:

"Sư tôn, nơi này có người!"

Kim Lâu Yến lập tức tiến lại gần, thấy bên cạnh bệ đá là hai thân ảnh một lớn một nhỏ ôm chặt lấy nhau, thân thể đã gần như tàn phế.

Thịnh Tây Chúc vội vươn tay dò mạch, rồi kinh hỉ kêu lên:
"Bọn họ còn sống!"

Bóng người nhỏ hơn trong hai người hé mở đôi mắt đờ đẫn, tay yếu ớt níu lấy vạt áo Kim Lâu Yến.

"Cứu... cứu lấy chúng ta...
Tiên sư...
Cầu xin ngài cứu chúng ta..."

Giọng nói yếu ớt, mỏng manh như tơ nhện, nhưng từng chữ từng tiếng lại như châm thép xuyên vào tim gan Kim Lâu Yến.

Những lời khẩn cầu đó trùng khớp đến rợn người với những tiếng van xin ngày đêm vẫn quanh quẩn trong tâm trí nàng.

Bốn phía.
Từng đôi mắt nhuốm máu lặng lẽ nhìn nàng. Không nói lời nào.
Chỉ là nhìn.

Nhìn nàng.

Như đang phán xét.

"Rắc."

Một âm thanh rất khẽ vang lên.

Thịnh Tây Chúc quay đầu lại chỉ thấy Kim Lâu Yến đột ngột lùi về sau một bước, sau đó xoay người rời đi khỏi tòa cổ miếu, không nói lấy một lời.

"Sư tôn?!"

Thịnh Tây Chúc kinh ngạc gọi theo, nhưng chỉ còn lại bóng lưng nàng khuất dần vào trong hoàng hôn.

Nàng vội vã ổn định thương thế cho hai nạn dân, rồi đuổi theo ra ngoài miếu thờ... Nhưng Kim Lâu Yến đã không còn thấy tăm hơi.

Không ai biết nàng rốt cuộc đã đi đâu, hay vì sao lại đột ngột rời đi.

Kim Lâu Yến biến mất trọn một ngày một đêm.

Mãi đến chạng vạng hôm sau mới trở về.

Ánh tà dương nhuộm đỏ cả không gian, rọi lên bóng dáng nàng như thể khoác lên huyết y. Gương mặt lạnh lùng, ánh mắt xa xăm.

Nàng đứng trước cửa miếu, giọng trầm thấp vang lên:

"Thu dọn đồ đạc.
Hồi Bồng Lai."

Thịnh Tây Chúc kinh ngạc:
"Ngay bây giờ trở về Bồng Lai sao?"
Rõ ràng cuộc chiến này còn chưa kết thúc...

Nhưng Kim Lâu Yến không đáp, chỉ xoay người rời đi.

Thịnh Tây Chúc đứng yên nhìn bóng lưng nàng, trong lòng trào lên một dự cảm bất an mơ hồ.

Ngày hôm sau, một đoàn người lặng lẽ rời khỏi tiền tuyến, quay về Vong Tích phong.

Năm ngày sau đó, Thịnh Tây Chúc bị truyền gọi tới hậu sơn.

Đó là một vùng đất hoang vu, rậm rạp cành lá, ánh nắng cũng không thể chiếu xuyên qua.

Tại nơi u tối, hẻo lánh và âm u nhất ấy...
Kim Lâu Yến đích thân một chút một chút rút hết kiếm cốt trong cơ thể Thịnh Tây Chúc.

Nàng nhìn đứa trẻ ngoan ngoãn năm nào nay ngã vật trên nền đất lạnh.
Trên lưng Thịnh Tây Chúc, một đường máu rạch sâu như muốn chia đôi cả thân thể. Máu tươi tuôn ra không ngừng, nhuộm đỏ vùng đất ảm đạm mùi tử khí.

Cả người thiếu nữ như được nhuộm bằng máu, gương mặt tái nhợt cắn chặt răng, cuồng loạn rên rỉ:

"Sư tôn... Vì sao..."

Trong đôi mắt mơ hồ của Thịnh Tây Chúc, chỉ còn thấy ánh mắt lạnh lẽo vô tình của Kim Lâu Yến.

Ta đã làm gì sai?
Nàng ngây dại nghĩ.
Tại sao lại như thế... tại sao lại đối với ta như vậy?

Toàn thân đau đớn như bị thiêu đốt, đau đến mức không thể thở.

Kim Lâu Yến đột ngột xoay người, không còn dám đối mặt thêm nữa.

"Đem nàng phong ấn dưới đất."

Giọng nói nàng vang lên, như một nhát kiếm chặt đứt tình thầy trò.

Những đệ tử còn lại cúi đầu, giọng run run:
"... Tuân lệnh!"

Thịnh Tây Chúc, thần trí mơ hồ, bị đặt vào trong một cỗ quan tài đá.
Nắp quan tài khép lại, nặng nề như tước đoạt hết thảy hy vọng.

"... Mau cứu ta..."
"Sư tôn... ta cầu xin người..."

Lớp đất vàng ném xuống, từng nhúm từng nhúm, tiếng nàng bên trong dần dần yếu đi...
Cuối cùng không còn vang lên nữa.

Kim Lâu Yến lặng lẽ nhìn khối kiếm cốt long lanh trong tay.

Nàng đưa tay ném nó vào lò đúc kiếm, lặng thinh nhìn ngọn lửa rực cháy, soi sáng đáy mắt đã tối tăm, không còn chút ánh sáng.

Một bên là trăm họ lầm than, giãy chết trong cảnh bình minh còn chưa đến.
Một bên là đồ đệ yêu thương, thân thể đẫm máu, thống khổ quằn quại.

Thiên ý khó trái —
Nàng đã không còn đường lui.

Từ ngày hôm đó... thế gian không còn Thịnh Tây Chúc.....

Trên chiến trường, giữa tầng tầng lớp lớp pháp trận và sát khí đằng đằng, tu sĩ đang khốn đốn thì chợt thấy một bóng người mảnh khảnh lặng lẽ bước ra, đứng chặn trước cả vạn quân.

Nữ tử ấy tay cầm một thanh trường kiếm xanh thẫm, linh quang lượn quanh như mưa đêm, ánh sáng chiếu rọi giữa biển máu trời sấm.

Nàng vung tay chém xuống —
Kiếm khí xuyên phá không gian, như mưa đêm cuồng loạn dội xuống đại địa, đẹp đến khiến người sợ hãi.

Mưa chưa rơi, Ma tộc đã ngã.
Tiếng thét tắt lịm giữa không trung.

Mọi người mở to mắt, ngơ ngác nhìn bóng lưng nàng như đang nhìn một vị thần giáng thế, mang theo ánh sáng cứu rỗi.

Từ đó về sau, thế nhân đều biết:

Kim Lâu Yến quân pháp bất vị thân, tay cầm "Kiếm Mưa Đêm", ổn định cục diện Tiên Ma đại chiến.
Nàng cứu được trăm ngàn sinh linh khỏi bể khổ.
Tên tuổi vang dội cổ kim.

Khúc Kỳ nghe đến đây, rơi vào trầm mặc rất lâu.

Kim Lâu Yến khẽ cười, trong nụ cười mang theo tang thương và chua xót.
Vết tích năm tháng hằn đầy trên khuôn mặt nàng không còn thấy bóng dáng một thiếu nữ thanh lệ phong hoa năm nào.

"Như thế nào?" Nàng cười nhạt, "Hiện tại ngươi đã chịu tin chưa?
Ta tuyệt không phải vì tư dục mà làm ra tất cả những chuyện đó."

Khúc Kỳ trầm giọng:

"Năm đó, ngươi đúng là đã cứu vớt vạn dân.
Nhưng cũng chính ngươi gián tiếp khiến Tiên Ma đại chiến lần thứ hai bùng phát."

"Chung quy đều là nhân quả báo ứng."

Kim Lâu Yến cụp mắt.

"Dẫn phát chiến tranh... không phải bản ý của ta."

"Năm đó, ta chỉ cố gắng hoàn thành phần còn lại của tiên đoán.
Chỉ mong có thể dập tắt được phân tranh nơi thế gian này."

Khúc Kỳ đột nhiên cảm thấy Kim Lâu Yến, người phụ nữ này... thật đáng hận, lại cũng đáng thương.

Từ sau khi Thịnh Tây Chúc chết, sinh mệnh của Kim Lâu Yến dường như chỉ còn lại một mục đích duy nhất: hoàn thành ý chỉ của Thiên Cơ kính.
Nàng không còn bản thân, không còn lý trí, càng không còn lương tri chỉ biết mù quáng bước theo những dòng tiên đoán lạnh lẽo như thép nguội.

Khúc Kỳ nhẹ giọng:

"Ngươi bây giờ, từng bước từng bước hi sinh người vô tội... có gì khác đâu với những kẻ ngươi từng căm ghét, những kẻ ngươi cho là khơi mào chiến tranh?"

Kim Lâu Yến khựng lại, đáy mắt lay động, nhưng vẫn trầm giọng nói:

"Ta làm tất cả vì đại nghĩa. Vì cứu hàng vạn sinh linh, hy sinh là điều tất yếu có gì không thể?"

Khúc Kỳ hỏi lại, giọng bình tĩnh như mặt hồ nhưng sắc bén như đao:

"Khi ngươi hi sinh những người đó... có từng thấy thẹn trong lòng chưa?"

Kim Lâu Yến híp mắt nhìn cô, nhất thời im lặng.

Khúc Kỳ nhếch môi:

"Ngươi nhìn lại chính mình đi. Ngươi đã biến thành bộ dạng ngươi từng căm ghét nhất."
"Năm đó hãm hại Thịnh Tây Chúc, ít nhất ngươi còn biết do dự, còn biết áy náy."
"Nhưng khi ngươi muốn giết ta, muốn hi sinh Tô Phù Vãn thì sao? Khi ngươi khiến chiến tranh lần hai bùng nổ thì sao?"
"Ngươi có do dự... dù chỉ một giây không?"

Lời nói như đâm thẳng vào tim.

Kim Lâu Yến toàn thân chấn động.
Vẻ từ bi hòa ái trên mặt nàng, từng tấc từng tấc rạn nứt, rơi rụng.

Thanh âm nàng khản đặc, rít lên như xé họng:

"Ngươi... ngậm miệng ——!"

Ngay khoảnh khắc đó, đất dưới chân rung chuyển, đá tảng trên đầu ầm ầm đổ xuống.
Khúc Kỳ thân hình linh hoạt, nghiêng người né tránh, còn không quên cười cợt:

"Ta biết ngươi đang rất kích động. Nhưng mà, ngươi đừng vội."

Kim Lâu Yến: "..."

Nàng thở gấp, ngực phập phồng kịch liệt.
Đôi mắt đục ngầu phủ lên một tầng huyết sắc rực rỡ, như ác quỷ từ địa ngục hiện hình.

Khúc Kỳ lập tức dừng lại, thần kinh căng thẳng cực độ, trong lòng điên cuồng gào thét:

"Đội nguy! Mau trở về! Đội nguy ——!"

Kim Lâu Yến lạnh như băng:

"Ngươi đã chấp mê bất ngộ. Vậy thì ta... không cần nhiều lời nữa."

Nàng búng ngón tay.
Ngay tức khắc, bốn khuôn mặt trên sườn núi đồng loạt mở miệng, phát ra những tiếng gào rú chói tai như xé rách hồn phách.

Khúc Kỳ vội bịt tai lại, miệng niệm chú:

"Hatsune Miku! Mau lên! Cùng các nàng liều mạng ——!"

Một bóng cương thi buộc song đuôi ngựa lập tức đáp lời, mở miệng cất tiếng hát.
Tiếng ca kỳ quái, chát chúa như từ cõi chết trỗi dậy, vang vọng đầy ám ảnh.
Nghe đến đâu, người nghe lập tức muốn thổ huyết đến đó.

Ngay cả bốn khuôn mặt kia cũng sững sờ.
Trăm năm tu hành chưa từng nghe thứ âm thanh nào... khó nghe đến thế.

Cương thi song đuôi ngựa tức tối gào lên như quỷ hú.
Khúc Kỳ thấy vậy thì lòng thầm nảy sinh một kế, nhanh chóng đổi giọng dụ dỗ:

"Kim chưởng môn... thật ra, ta nghĩ ngươi nói cũng có vài phần đạo lý."
"Một tướng công thành, vạn cốt khô... không có hi sinh, lấy đâu ra thắng lợi?"

Kim Lâu Yến thoáng khựng tay, nghi hoặc nhìn cô:

"Ý ngươi là gì?"

"Ta đang cân nhắc... có nên gia nhập vào kế hoạch 'cứu thế' của ngươi hay không."

Khúc Kỳ thuận miệng hỏi, mắt lại đảo về phía bốn khuôn mặt trên núi:

"Mấy người này... cũng là 'vì đại nghĩa mà hi sinh' đấy à?"

Kim Lâu Yến gật đầu, mặt không đổi sắc:

"Tự nhiên. Các nàng đều là đệ tử của ta."

Khúc Kỳ nhếch môi:

"... Làm đồ đệ của ngươi, quả thật vĩ đại không ai bằng."

"Các nàng... cam tâm tình nguyện?"

"Đúng vậy."

"???"

Khúc Kỳ lập tức tập trung cảm ứng.
Quả nhiên oán khí nồng nặc, âm khí thâm sâu, từ bốn khuôn mặt kia không ngừng trào ra.

"Cái gì mà cam tâm tình nguyện chứ... chẳng phải là ngươi lừa họ khéo léo, ép họ chấp nhận số phận sao?"

Kim Lâu Yến thở dài sâu:

"Nếu không nhờ có các nàng duy trì sinh mệnh ta... ta đã sớm bị 'Mưa Đêm Kiếm' hút cạn linh lực, hóa thành tro tàn rồi."

Khúc Kỳ cau mày, ngẫm nghĩ một chút rồi lại hỏi:

"Chúng ta đánh nhau đến mức trời long đất lở thế này...
Thần tiên ở đâu? Không lẽ không có một vị nào xuống giúp một tay?"

Câu hỏi đó khiến Kim Lâu Yến đột nhiên bật cười, cười đến run rẩy:

"Thần tiên? Ha ha ha... Thế gian này làm gì có thần tiên chứ!"

Khúc Kỳ giật mình:

"Ngài... nói cụ thể hơn chút?"

Kim Lâu Yến thu lại ý cười, ánh mắt tối sầm như đáy vực:

"Từ xưa đến nay, tổng cộng chỉ có vài trăm người phi thăng thành công."
"Ngươi đoán xem, hiện tại thế gian này có bao nhiêu linh mạch?"

Khúc Kỳ suy tư một lát:

"... Có lẽ... cũng khoảng mấy trăm?"

Kim Lâu Yến gật đầu:

"Không sai.
Mỗi lần có một vị đại năng độ kiếp phi thăng... thế gian này liền xuất hiện thêm một linh mạch."
"Ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao?"

Khúc Kỳ sắc mặt đại biến:

"... Chẳng lẽ... bọn họ... đều biến thành linh mạch để trả lại cho thế giới này?"

Kim Lâu Yến cười mà như không cười:

"Không sai, đúng là như vậy."

Khúc Kỳ trừng lớn mắt:

"Ngọa tào!"

Cho nên... cái gọi là phi thăng thành tiên, căn bản chỉ là một âm mưu tàn nhẫn?
Tu luyện khổ cực cả đời, đến cuối cùng lại chỉ để làm... linh mạch tiếp theo cho thiên hạ, thật sự là tinh khiết đại oan chủng!

Kim Lâu Yến thong thả kể tiếp:

"Mười năm trước, có người phát hiện số lượng linh mạch trên thế gian vừa khớp với số lượng người từng phi thăng. Ban đầu, ai cũng tưởng là trùng hợp thôi."
"Nhưng rồi bọn họ nhận ra những người gọi là 'phi thăng' đó, một khi bước vào Tiên giới thì không ai từng quay lại. Không ai tìm được tung tích. Cứ như... bốc hơi khỏi thế gian."
"Dần dà, lời đồn biến thành sự thật ngầm hiểu. Giới tu hành bắt đầu lan truyền rộng rãi. Cao tầng các đại tiên môn đều đã nghe qua."

"Kết quả là tu sĩ càng lên cao, càng không dám độ kiếp phi thăng."
"Không có ai tiếp tục 'phi thăng', cũng đồng nghĩa không có linh mạch mới ra đời, thiên địa linh khí... tự nhiên ngày càng khô kiệt."

Khúc Kỳ nghe xong, cả người cứng đờ:

"Hóa ra... là do chuyện này sao..."

Kim Lâu Yến thản nhiên:

"Dù sao thì, tất cả cũng chỉ là suy đoán. Chưa có chứng cứ xác thực chứng minh đó là sự thật."

Khúc Kỳ thầm nghĩ trong bụng:

Ta cảm thấy vô cùng hợp lý ấy chứ. Phải đến tám chín phần là thật rồi còn gì.

Cô càng nghĩ càng thấy kỳ quặc quyển sách này ban đầu chẳng phải là ngọt sủng, tại sao bây giờ lại càng lúc càng giống đại ngược văn quỷ dị phản thiên?

Kim Lâu Yến bỗng chuyển chủ đề:

"Nói nhiều như vậy, ngươi có bằng lòng giúp ta đối phó Thịnh Tây Chúc không?"

Khúc Kỳ suy nghĩ chớp nhoáng một giây, lập tức đổi sắc mặt, nở nụ cười lấy lòng:

"Không giấu gì ngài... ta từ lâu đã nhìn cái đại ma đầu kia không vừa mắt!"
"Trời chưa sáng đã bắt ta tăng ca, không cho lương, cuối tuần còn ép làm thêm giờ! Nàng thật xấu xa!"

Đúng lúc này, bóng tối dưới chân Khúc Kỳ chợt lay động.
Một thân ảnh nữ tử yểu điệu, mảnh khảnh dần dần hiện ra từ bóng đen Thịnh Tây Chúc đã đuổi tới!

Nghe những lời kia, nàng khựng lại, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Khúc Kỳ:

"?"

Kim Lâu Yến ánh mắt lạnh dần, đồng tử nheo lại:

"Là ngươi... dẫn Thịnh Tây Chúc tới đây?"

Khúc Kỳ nhanh trí, vội vàng vờ ngơ ngác:

"Hả? Nhất định là nàng thả cái gì truy tung pháp khí lên người ta rồi! Nữ nhân này thật là xấu tính!"

Nói đoạn, cô lập tức chạy loạn lên núi, còn không quên núp sau một tảng thịt lớn, lén nhăn mặt chọc quê Thịnh Tây Chúc qua mặt nạ.

Thịnh Tây Chúc: "..."

Nàng đang làm cái trò quỷ gì vậy?

Một con rối hình người bước ra từ bóng tối sau lưng Thịnh Tây Chúc, trong tay nắm chặt Mưa Đêm Kiếm, hàn khí xung thiên.

Kim Lâu Yến cười lớn:

"Tốt! Tề tựu một phòng, không bằng nhân dịp hôm nay... kết thúc tất cả ân oán cũ!"

Cả sơn động bắt đầu rung chuyển.
Con rối hình người mặt không biểu cảm, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thịnh Tây Chúc, chậm rãi tiến về phía nàng.

Ngay lúc không khí căng như dây đàn...

"Ai da ——!"

Khúc Kỳ bỗng hét to một tiếng, ngã lăn ra đất đúng ngay trước mặt con rối, giả vờ luống cuống:

"Động đất! Ta chân trượt ——!"

Con rối lập tức bị đụng vào, chưa kịp phản ứng thì đã ngã ngửa ra đất, kéo theo Mưa Đêm rơi leng keng bên cạnh.

Kim Lâu Yến: "..."

"Ngươi đang làm cái trò gì vậy?"

Khúc Kỳ vô tội nhe răng cười, ra vẻ ngây thơ:

"Ta trượt chân thật mà!"

Cô vừa dứt lời, liền từ trong túi lấy ra một tấm bùa vàng loang máu, nhanh như chớp dán thẳng lên trán con rối!

Ngay khoảnh khắc đó —

Âm khí dày đặc từ bốn phương tám hướng trào lên, lấy Khúc Kỳ và con rối làm trung tâm, tụ hội thành một vòng xoáy tím đen dữ dội. Ma khí như cột trụ từ lòng đất phun trào lên, cuồn cuộn bao phủ cô vào giữa.

Toàn thân con rối run rẩy kịch liệt, ánh mắt bỗng ánh lên một tia oán hận mãnh liệt, càng lúc càng rõ ràng.

Khúc Kỳ khẽ ghé sát tai nó, chậm rãi nói:

"Theo ta đi. Ta giúp ngươi báo thù."

Con rối lặng lẽ nhìn cô một cái, rồi chậm rãi gật đầu.

Phía bên kia, Kim Lâu Yến đột nhiên phát hiện bản thân không thể khống chế con rối nữa, sắc mặt đại biến, giận dữ quát:

"Ngươi đã làm gì nó?!"

Khúc Kỳ nhướng mày cười tươi:

"Ta chỉ là... giúp họ giải tỏa oan khuất thôi mà."

Dứt lời, cô kéo con rối đứng dậy:

"Đi, cho nàng một bạt tai!"

Con rối quay đầu nhìn về phía Kim Lâu Yến, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh như băng oán hận ngút trời.

Kim Lâu Yến thoáng chấn động, thất thanh:

"Ngu Hoàn, ngươi..."

Nhưng con rối chẳng thèm đáp lời. Nó nâng Mưa Đêm Kiếm, giáng thẳng xuống —

Ầm một tiếng!

Ngọn núi thịt bị chém rách đôi, máu thịt văng tung tóe.

Khúc Kỳ đứng một bên, cảm thán:

"Quả nhiên phong thủy luân chuyển... Dùng chính kiếm của Kim Lâu Yến để giết nàng, thật đáng giá."

Thịnh Tây Chúc nghe thấy cái tên kia, lòng khẽ chấn động.
Nàng nhanh chóng bước đến cạnh ngọn núi bị chẻ đôi, cúi đầu nhìn kỹ:

Bên trong thịt máu, bốn gương mặt người bị vặn vẹo bởi oán hận và thống khổ Tuyết Cao, Kiều Kha Lý, Ngu Hoàn, Đạm Hoàng Tô.

Đúng là bốn sư huynh sư tỷ từng vì bảo vệ nàng mà bị móc kiếm cốt.

Khi họ nhìn thấy Thịnh Tây Chúc, ánh mắt bỗng chốc trở nên run rẩy, đôi môi tái nhợt khẽ mấp máy, từng hàng lệ im lặng tuôn rơi.

Nhưng đúng lúc này —

Ngọn núi thịt bị bổ đôi... lại chậm rãi bắt đầu khép lại!

Kim Lâu Yến sắc mặt vặn vẹo, gào lên:

"Ngươi gạt ta... NGƯƠI LẠI DÁM GẠT TA ——!"

Nàng rống giận, ánh mắt hung lệ như mãnh thú cùng đường:

"Ta còn chưa tận mắt thấy Nhân Gian giới được cứu, ta không thể chết! Ta không thể chết!"

Khúc Kỳ tiến lên gần, lạnh lùng nói:

"Ngươi làm sao chắc chắn... Nhân Gian giới thật sự sẽ được ngươi cứu?"

Khuôn mặt Kim Lâu Yến co giật, lại hiện lên một tia cười ngạo mạn:

"Ba đại tiên đoán... đều đã hoàn thành! Các ngươi không đắc ý được bao lâu nữa đâu!
Nhân Gian giới cuối cùng vẫn sẽ do ta thủ hộ!"

Khúc Kỳ nghe vậy, chậm rãi giơ tay lột bỏ mặt nạ hồ ly, lộ ra khuôn mặt thật:

"Ngươi chắc chắn chứ? ... Sư phụ?"

Kim Lâu Yến cứng đờ, như bị sét đánh:

"Ngươi... ngươi sao lại... Không thể nào! Ngươi chẳng phải... đã bị Thịnh Tây Chúc ăn rồi sao? Sao lại còn sống?!"

Khúc Kỳ nhún vai:

"Ta không ăn được, nàng lại... ói ta ra."

Thịnh Tây Chúc đứng bên cạnh, bất đắc dĩ thở dài liếc cô một cái.

Kim Lâu Yến nhìn chằm chằm vào hai người họ, nụ cười tan rã trên môi, như thủy triều rút đi.
Ánh mắt nàng xám xịt, sắc mặt tái nhợt đến dọa người, như cá chết mắt lồi.

Nàng lẩm bẩm:

"Không thể nào... Thiên Cơ Kính không thể sai... Không thể sai được..."

"Chẳng lẽ... Nhân Gian giới... vốn đã chú định diệt vong sao...?"

Khúc Kỳ không đáp, chỉ cắn răng dán bùa vàng lên bốn khuôn mặt kia. Giọng cô lạnh lùng:

"Nhân Gian giới... chưa chắc đã phải diệt vong, nhưng ngươi chắc chắn hôm nay phải chết."

Ma khí như phá tan xiềng xích ngàn năm.
Bốn khuôn mặt kia từ từ nhắm mắt, rồi từng chút tan biến khỏi ngọn núi thịt.

Trong sơn động sâu thẳm, bốn bóng người trong suốt hiện lên.
Là những thiếu niên thiếu nữ ngày xưa ánh mắt ngây thơ, dáng hình như hồn phách.

Họ đầu tiên nhìn Khúc Kỳ với ánh mắt cảm kích, rồi quay sang Thịnh Tây Chúc trong mắt chan chứa lệ, lặng lẽ nói điều gì đó.

Thịnh Tây Chúc chăm chú nhìn bọn họ rất lâu, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.

Bốn người mỉm cười, hóa thành hàng vạn điểm sáng, rực rỡ tựa sao trời, bay lên tiêu tán vào hư không.

Khúc Kỳ vỗ tay, đắc ý nói:

"Hừm hừm, xem ra xét về khoản... khích bác ly gián, thì ta vẫn là cao tay hơn một bậc."

Nếu không phải Kim Lâu Yến đối xử ác nghiệt với đồ đệ, khiến họ tích oán chất chồng, thì sao nàng lại tự đẩy mình vào kết cục như hôm nay?

Chỉ nghe một tiếng gào thét đau đớn như xé ruột xé gan vang lên từ Kim Lâu Yến.

Nàng vốn dựa vào đan nguyên và thần hồn của bốn đệ tử để duy trì thân thể bất tử. Nay bốn người kia đã giải thoát, khí cơ cắt đứt linh lực trong người như vỡ đê trào ra ngoài.

Chỉ trong chốc lát, cả người nàng đã như bóng khí bị đâm thủng, linh khí tản mát, thân thể bắt đầu khô quắt lại, già nua, méo mó, co quắp ngã xuống đất như một khúc củi mục.

Khúc Kỳ chậm rãi ngồi xổm xuống bên cạnh, nhìn nàng hồi lâu, rồi cười khanh khách:

"Thấy chưa, đây chính là báo ứng của kẻ đối xử tệ bạc với học trò.
Giờ chỉ có thể bán khống tấm thân già nua này để cầu đường sống."

Kim Lâu Yến quay đầu, nhìn nàng chằm chằm. Đột nhiên, giọng bà ta trở nên dịu dàng, thâm trầm:

"Đồ nhi ngoan... Ngươi thực sự... nỡ lòng hạ sát sư phụ sao?"

Khúc Kỳ khựng lại. Trong khoảnh khắc, những ký ức cũ ùa về trong đầu cô từng lời dạy dỗ, từng ánh mắt dịu dàng giả dối...

Nụ cười trên môi cô chậm rãi tắt dần.

"Sư phụ...
Những điều tốt ngươi dành cho ta năm đó...
Có bao nhiêu phần là chân tâm,
bao nhiêu phần là tính toán?"

Kim Lâu Yến sững người, im lặng hồi lâu mới cố gắng mở miệng, hơi thở thoi thóp:

"... Đương nhiên... là chân tâm..."

Ngay khoảnh khắc ấy —

Từ làn da Kim Lâu Yến, đột nhiên trồi lên một khuôn mặt thiếu niên da dẻ tái xanh, gương mặt hoảng loạn!

Khúc Kỳ bất ngờ chưa kịp phản ứng, theo bản năng đưa móng vuốt ra chụp tới.

Nhưng Thịnh Tây Chúc đã ra tay trước một tay kéo cô vào lòng, một tay giơ lên lạnh lẽo như đao:

"Muốn chết."

Nàng chuẩn bị tung ra một kích trí mạng. Nhưng Khúc Kỳ lại nắm lấy tay nàng, ánh mắt hoảng hốt nhìn về phía thiếu niên kia, run giọng:

"... Quý Lĩnh?!"

Thiếu niên kia Quý Lĩnh giương mắt nhìn nàng, đôi đồng tử ngập nước, môi run run:

"... Tiểu sư tỷ..."

Kim Lâu Yến lập tức quát lớn, giọng lạnh băng như sắt:

"Quý Lĩnh giết nàng!"

Quý Lĩnh rơi lệ, thân thể lại bị khống chế, tay run rẩy vươn ra, cất tiếng khẩn thiết:

"Tiểu sư tỷ, mau chạy !"

Một móng vuốt nhọn hoắt giáng xuống, nhưng còn chưa kịp tới gần, đã bị một xúc tu đen sì xé toạc làm đôi, rơi xuống đất như miếng giẻ nát.

Khúc Kỳ nhìn Kim Lâu Yến, giọng lạnh dần:

"Đây chính là thứ ngươi gọi là chân tâm?"

Kim Lâu Yến thấy mọi việc không còn lối quay đầu, sắc mặt tái xanh, rồi đột nhiên bật cười lẫn khóc, trông như kẻ đã phát điên:

"Ta... chẳng qua là vì bình minh thương sinh!
Ta làm vậy... thì sai ở đâu?!"

Linh khí cuối cùng trong người nàng rút cạn, thân thể già nua co rút lại, ánh mắt tràn đầy tơ máu, oán độc nhìn mọi thứ trước mắt, rồi ngã rạp xuống đất không động đậy nữa.

Ngay lúc đó, thân thể Khúc Kỳ khẽ run lên, như có cấm chế nào trong đầu bắt đầu bị từng chút phá vỡ.

Thịnh Tây Chúc ôm chặt cô, thấp giọng hỏi:

"Sao vậy? Có ổn không?"

Khúc Kỳ ôm đầu, sắc mặt trắng bệch:

"... Đau... Đầu... quá..."

Một làn sóng ký ức xa lạ, xa xưa, như biển lớn dâng trào trong đầu cô từng cảnh tượng rối loạn, bị phong ấn bấy lâu, nay như phá nước vỡ bờ.

Thịnh Tây Chúc sắc mặt trầm xuống, nhẹ nhàng điểm một ngón tay lên trán cô một đạo Yểm Tì mảnh như tơ bạc, nhanh chóng luồn vào thức hải của Khúc Kỳ.

Nó đi xuyên qua những mảnh ký ức vụn vỡ, như tuyết rơi lấp lánh giữa bầu trời, từng phiến mang theo ánh sáng đều là hồi ức cô từng đánh mất.

Ở tầng cuối cùng của tất cả ký ức là một bức tường cấm chế trong suốt, cao ngất, lạnh lẽo.

Thịnh Tây Chúc tiến lại gần, ánh mắt nghiêm túc.

Cấm chế này... không giống thủ pháp của Kim Lâu Yến. Nó mang một lực lượng sâu xa, bí ẩn hơn rất nhiều.

Nàng vô thức đưa tay chạm vào.

Không hề có bất kỳ cản trở hay bài xích ngược lại, cấm chế như ánh sáng ấm áp, dịu dàng mở ra, ôm lấy nàng vào trong.

Thịnh Tây Chúc kinh ngạc trong lòng.

Cấm chế này... không phải do Kim Lâu Yến đặt, cũng không khóa lại toàn bộ ký ức mà như chờ một người nhất định đến mở.

Và người đó... chỉ có thể là nàng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...