[BHTT-EDIT-Hoàn] Nữ phụ lười biếng chỉ muốn hôn hít mèo con | Tỉnh Dã Tư

CHƯƠNG 70



Trên tầng mây cao, Kim Lâu Yến đứng lặng yên, bạch y phấp phới. Ánh mắt nàng lạnh lùng quan sát chiến trường phía dưới nơi những sinh linh bé nhỏ giãy giụa như đàn kiến bị thiêu đốt.

Khi cái bóng đen khổng lồ trồi lên từ vực sâu một tồn tại mơ hồ, vặn vẹo, thậm chí không rõ là sinh vật gì con ngươi nàng thoáng co lại.

Yểm. Bản tướng.

Cuồng loạn. Man dại. Hắc ám vô tận.

Ngay khi nó xuất hiện, một biển bóng tối sâu không đáy phun trào từ lòng đất, giống như dung nham nhưng lại lạnh hơn băng giá, nuốt trọn cả mặt đất.

Trận cuồng phong đen sầm ấy xô tới như tận thế giáng lâm. Trời đất như sụp xuống, bầu không khí nén lại đến nghẹt thở, khiến người ta gần như không thở nổi.

Tất cả mọi người... dừng tay.

Não bộ hỗn loạn. Tư duy vỡ vụn. Họ quên mất mình là ai, vì sao đang ở đây, ánh mắt mờ mịt mà bản năng nhìn về phía thứ hóa thân của nỗi sợ kia.

Kẻ tu vi thấp hơn lập tức bị tâm ma chi phối.

Có người khóc cười cùng lúc, có người phát cuồng đập đầu xuống đất. Họ quỳ rạp dưới mặt đất, run lẩy bẩy, ánh mắt như mất hồn.

"Thịnh... Thịnh Tây Chúc..."

Tiếng gọi run rẩy vang lên từ miệng những kẻ còn giữ được một chút lý trí.

Sự áp bách vô hình, cảm giác tử vong sắp tới, tràn ngập khắp Hồng Chi Địa.

Cảnh tượng như tận thế, như chúng sinh thấp hèn đang chờ thời khắc tử vong cuối cùng.

Vậy nhưng, con Yểm to lớn kia chưa từng liếc mắt về phía bọn họ.

Nó chỉ hướng thẳng lên tầng trời, xông về phía bạch y nữ tử đang đứng lặng trong mây.

ẦM!

Bầu trời như bị xé toạc.

Một tiếng nổ trầm đục vang lên, không khí xung quanh vỡ vụn. Mây trắng bốc tung như từng cụm bông tơ, tán loạn khắp bầu trời.

Kim Lâu Yến đã biến mất.

Thịnh Tây Chúc dừng lại trong không trung, thân thể khổng lồ vẫn phủ kín trong bóng tối ngọ nguậy, như bóng ma đến từ vực sâu.

Sau lưng một thanh âm nhẹ nhàng, thanh tịnh, vang lên như ảo giác:

"Đã lâu không gặp, đồ nhi."

Thân hình khổng lồ khựng lại. Trong tích tắc, sát khí tăng vọt.

Vô số xúc tu sắc nhọn tách ra từ cơ thể hắn, giống như hàng ngàn dây thép máu, vọt về phía âm thanh kia với tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường!

Gió rít gào. Sương mù dày đặc. Hắc ám xé trời.

Trong làn sương bên kia, Kim Lâu Yến hiện thân bình tĩnh như xưa, thở dài một tiếng:

"Bao năm không gặp, thực lực của ngươi... lại mạnh hơn rồi."

Thịnh Tây Chúc không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt đen nhánh như vực sâu nuốt trọn ánh sáng.

Một giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo bật ra:
"Ngày đó, ngươi phong ấn ta dưới lòng đất... có từng nghĩ, ta sẽ trở lại tìm ngươi?"

Sương mù dần tan. Kim Lâu Yến đứng đó, khoảng cách giữa hai người như cả trăm năm. Nàng giơ kiếm, thân hình thanh thoát như tuyết, y hệt như ngày xưa.

"Đồ nhi," nàng nói, giọng điệu dịu dàng như một hồi chuông, "mọi thứ đều đã được định sẵn. Là thiên ý. Không thể cưỡng."

Một thoáng tĩnh lặng.

"...Thiên ý?"
Thịnh Tây Chúc lặp lại, từng chữ rơi như tiếng trống rỗng.

Nàng nâng ánh mắt, gằn giọng, không chút biểu cảm:

"Ngươi nói ta phải bị chôn sống dưới đất... là thiên ý?"

Kim Lâu Yến kiên nhẫn nhìn nàng, ánh mắt không khác gì năm xưa lúc dạy bảo một tiểu đồ đệ thông minh hiếu học. Giọng nói nàng ôn hòa, gần như dịu dàng:

"Chỉ cần hy sinh ngươi và Khúc Kỳ... là có thể cứu lấy thiên thiên vạn vạn sinh linh trong thế gian. Đó là ý chỉ Thượng Thiên ban xuống."

Thịnh Tây Chúc lạnh lùng cúi mắt nhìn xuống chiến trường bên dưới, giọng nói lạnh đến mức đông kết không khí:

"Đây là cái mà ngươi gọi là 'cứu vớt Nhân Gian'?"

Dưới tầng mây, nhân gian rơi vào hỗn loạn người người chém giết, máu me đầm đìa. Thi thể chất như rạ, linh khí vỡ vụn, đất đỏ tanh hôi đến nghẹt thở. Đâu còn bóng dáng của thái bình thịnh thế?

Kim Lâu Yến thản nhiên đáp:

"Chiến tranh vốn tàn khốc. Hy sinh là điều không thể tránh."

Thịnh Tây Chúc nhíu mày, giọng căm phẫn:

"Vì cái gọi là thiên ý, mà hi sinh bao nhiêu sinh mạng, đây là lựa chọn của ngươi?"

Kim Lâu Yến hơi cúi đầu nhìn về mặt đất, vẫn là vẻ mặt thản nhiên như gương:

"Nếu những cái chết đó đổi được trăm năm yên ổn cho Nhân Gian, thì tất cả đều... đáng giá."

Thịnh Tây Chúc bỗng bật cười khẽ, nụ cười dần dần lạnh buốt, sắc như dao:

"Vậy sao ngươi không tự hy sinh? Ngược lại lôi kéo kẻ vô tội cùng chết?"

Kim Lâu Yến ngước mắt nhìn nàng, đôi đồng tử đen sâu không một gợn sóng. Nàng nói:

"Nếu hôm nay thiên ý muốn ta chết... ta sẽ không hối hận mà chấp nhận."

Nghe vậy, Thịnh Tây Chúc như nghe được chuyện nực cười nhất thế gian. Nàng ngửa đầu cười phá lên, tiếng cười vang vọng giữa trời đất.

Kim Lâu Yến khẽ nhíu mày:

"Ngươi cười cái gì?"

Thịnh Tây Chúc cười càng dữ dội. Trong mắt nàng bùng lên liệt diễm đen như vực sâu, môi đỏ nhếch lên, giọng nói tràn đầy ngạo mạn và sát ý:

"Thiên ý là gì?
Từ giờ trở đi ta chính là thiên!
Ta muốn ngươi chết, ngươi... không sống qua hôm nay."

Ngay khi lời vừa dứt —

Một đôi móng nhọn khổng lồ từ phía sau nàng vươn ra, như chân của nhện địa ngục. Chúng uốn cong dị dạng, lạnh lẽo vô cùng, từng đốt xương như thép nguội lấp lóe hàn quang, đồng loạt chĩa thẳng vào Kim Lâu Yến!

Kim Lâu Yến theo bản năng siết chặt chuôi kiếm.

Từ thân thể Thịnh Tây Chúc, một dòng khí đen tuôn ra, mang theo ánh lam u hàn. Một thanh kiếm lạnh như sương đêm ngưng tụ trong tay nàng Lam Hoa xuất hiện, ánh sáng mờ óng ánh, đẹp đến quỷ dị.

Dưới bầu trời mù sương, tóc đen của nàng tung bay như thác, đôi mắt vàng băng lãnh xuyên thấu hư không.

Khí tức của nàng như Thần Sát vừa bò ra từ địa ngục.

Cường đại, đáng sợ đến nghẹt thở.

Áp lực nặng nề như bão tố đánh xuống khiến Kim Lâu Yến cũng phải thoáng động dung, theo bản năng đề khí, thân thể căng cứng như dây đàn.

Nàng nhẹ giọng:

"Lâu rồi... chúng ta chưa từng so chiêu."

Thịnh Tây Chúc mỉm cười, tiếng cười thấp trầm dịu dàng, mà khiến người run rẩy:

"Đúng vậy... Vậy sư tôn chuẩn bị... chết dễ chịu một chút chưa?"

Ngay lập tức, móng vuốt khổng lồ của nàng uốn cong rồi vung mạnh, giáng thẳng xuống!

Kim Lâu Yến múa kiếm, vẽ ra một đạo kiếm hoa tinh mỹ chặn lại. Nhưng đòn kia như thiên thạch đè xuống, mỗi gai nhọn đều nhắm vào tử huyệt của nàng, như muốn ép nàng thành bùn máu.

Kiếm trong tay nàng lập tức nở rộ mưa bụi, từng giọt kiếm khí hóa thành vạn đạo mưa tuyến, bao bọc lấy nàng, rồi ngược dòng thẳng lên phản công!

ẦM!

Hắc trảo bị kiếm khí ánh lam xuyên thủng, từng đốt, từng đoạn tan rã. Nhưng quang mang kia chưa dừng lại như bão mưa tạt thẳng về phía Thịnh Tây Chúc, chuẩn bị đâm xuyên nàng.

Ngay lúc đó —

Một luồng Yểm khí từ cơ thể Thịnh Tây Chúc bộc phát, cuồn cuộn nuốt trọn kiếm khí lam quang. Nó biến thành vô số xúc tu, như biển đen sôi trào từ mây trời, phóng về phía Kim Lâu Yến, phong tỏa toàn bộ không gian!

Ngàn vạn xúc tu cao cao giơ lên, nhọn hoắt, như lưỡi đao của tử thần, đồng loạt giáng xuống!

Kim Lâu Yến phản ứng cực nhanh, mũi chân điểm nhẹ vào không khí, lướt ngang như chim yến thoát khỏi lưới trời.

Kiếm trong tay vung mạnh, chém rụng một mảng xúc tu. Nhưng nơi bóng đen ngọa nguậy kia, xúc tu mới lại mọc ra không ngừng, theo đuổi sát nút, không tha.

Trên mây cao, ánh đao bóng kiếm đan xen, Linh áp và Yểm khí liên tục va chạm từng đợt sóng năng lượng lan ra, trời đất như bị xé đôi bởi lưỡi kiếm và móng vuốt, xanh lam và hắc ám giao nhau, ánh sáng chói lòa xé tan tầng không.

Lực lượng va chạm trên cao cường đại đến mức nhật nguyệt thất sắc, thiên địa cũng phải rung chuyển, như có thể xé toạc vòm trời.

Ở nơi thấp hơn, Khúc Kỳ hai tay chắp sau lưng, ngửa đầu thưởng thức một màn thượng cổ thần chiến kia, mặt mày thoả mãn như đang xem kịch.

Nàng cảm khái nhẹ giọng:

"Ai nha, bảo bối nhà ta... đúng là tuyệt thật."

Một câu này rơi xuống, khí tràng phản diện Boss lập tức được dựng nên, mạnh đến mức bức người nghẹt thở.

Một tu sĩ bên cạnh đang run lẩy bẩy nghe vậy suýt nữa phun ra một ngụm máu:

"Ngươi... ngươi để Thịnh Tây Chúc gọi là 'bảo bối'? Cái khẩu vị này... cũng thật là đặc biệt quá đi!"

Khúc Kỳ hất cằm chỉ tay, ra vẻ "ngươi thật chẳng hiểu gì":

"Ngươi biết cái gì? Người bên ngoài mới là hương vị đặc biệt.
Đại mỹ nhân, miêu miêu, xúc tu cái kết hợp này gọi là mỹ học đen tối, hiểu chưa?"

Tu sĩ há hốc mồm:

"Thật xin lỗi, ta... không rõ. Tuy nói thích cái gì là tự do, nhưng ta vẫn khuyên ngươi... nên đi khám bác sĩ tâm lý một chuyến."

Khúc Kỳ khinh thường liếc mắt:

"Không rõ? Ngươi thật chẳng có mắt thẩm mỹ gì cả."

Ngay lúc ấy, một cái xúc tu màu đen đang quấn trên cổ tay cô khẽ giật giật. Nó uốn éo như rắn, bất thình lình trườn về phía tu sĩ, mũi nhọn lạnh lẽo chĩa thẳng vào trán hắn.

Tu sĩ nhìn thấy món đồ kia, hai mắt lập tức trắng dã, mặt mũi méo mó như bị ép buộc thức tỉnh điều gì khủng khiếp:

"A... Tuyệt... quá... Ta dần dần hiểu hết rồi..."

Khúc Kỳ gật gù tán thưởng:

"Thấy chưa? Vậy mới đúng chứ. Ngươi nhìn nó xem, có phải rất đáng yêu không nào?"

Dứt lời, cô vươn tay nhẹ vuốt ve xúc tu bóng loáng.

Xúc tu như bị chạm điện, run nhẹ một cái, rồi xấu hổ cuộn lại, dịu dàng cọ cọ trong lòng bàn tay cô.

Tu sĩ hai mắt trống rỗng ngã lăn ra đất:

"Ha ha... Thật là... đáng yêu..."

Khúc Kỳ hài lòng gật đầu:

"Biết điều như vậy, hôm nay tha cho ngươi một mạng."

Cô mang theo một đám cương thi, cùng tiểu xúc tu uốn éo, nghênh ngang tiến thẳng vào chiến trường máu me đầm đìa, một đường người đông thế mạnh, khí thế ngất trời.

Bỗng nhiên, Khúc Kỳ khựng lại, ánh mắt khẽ ngưng tụ cô cảm thấy phía trước có một khu vực âm khí đặc biệt nồng đậm. Từ trong sương mù, hiện ra một tòa bạch ngọc lâu lửng lơ giữa mây.

Khúc Kỳ trầm ngâm:

"Chỗ đó có gì lạ? Âm khí dày như vậy... giống như oán linh trong bãi tha ma..."

Không chỉ là âm khí mà còn có oán độc cùng hận ý, ngưng thành thực thể. Loại thù hận này, chỉ có thể sinh ra từ những linh hồn chết không nhắm mắt, kẻ từng chịu thống khổ tột cùng.

Khúc Kỳ ngẩng đầu nhìn lên trên cao, các vị thần tiên còn đang đánh nhau long trời lở đất, nhìn không có dấu hiệu ngừng lại.

Cô lại quay đầu nhìn đám người sau lưng: một đám thân hình vạm vỡ, mắt trắng răng nanh, hung tợn chẳng khác gì dã thú, lại... khiến người ta có chút cảm giác an toàn.

Khúc Kỳ lập tức quyết định:

"Đã đến thì vào xem thử. Dù sao... người đông thế mạnh, làm nhanh rồi rút."

Cương thi cùng nhau tru lên một tiếng:

"Ngao ——!"

Tiểu xúc tu trên cổ tay cô búng nhẹ đầu ngón tay cô một cái.

Khúc Kỳ bật cười:

"Biết rồi, biết rồi. Ta sẽ cẩn thận."

Cô cúi đầu, nhẹ hôn một cái lên đầu vòi xúc tu.

Xúc tu run rẩy, như bị tê liệt, sau đó nhanh chóng cuộn lại, ngượng ngùng ôm lấy cổ tay cô.

Khúc Kỳ ngẩng đầu, ưỡn ngực hùng hổ dẫn đội xông vào nội bộ tiên minh.

Phần lớn đệ tử đã bị điều động ra tiền tuyến, bạch ngọc lâu chỉ còn số ít thủ vệ. Dù cảnh giới không tệ, nhưng không đỡ nổi đội quân cương thi hung tàn như hổ sói, rất nhanh liền bị san bằng thành bình địa.

Trong các gian phòng, Khúc Kỳ lục tung khắp nơi như chơi game, thấy đồ cổ quý hiếm thì hất tay thu vào nhẫn chứa đồ, không chút khách khí.

Vừa đi vừa lẩm bẩm:

"Thổ phỉ vào thôn... dáng vẻ hiện giờ của ta, hình như mới đúng là phản diện thì phải..."

Đi qua một hành lang, Khúc Kỳ đột nhiên dừng lại.

Ánh mắt cô khẽ trầm xuống tại cuối hành lang, là một cánh đại môn tối đen như vực sâu. Âm khí nồng đậm đến nghẹt thở, chính là từ đó phát ra.

Khúc Kỳ thầm nghĩ:

"Tới rồi thì cũng nên xem cho rõ. Biết đâu lại có bảo vật."

Cô nhấc chân định bước tới, nhưng vừa đến gần, lập tức cảm nhận được một lực cản vô hình ép chặt xuống là kết giới!

Khúc Kỳ khẽ nhíu mày:

"Có cấm chế?"

Chưa kịp suy nghĩ, một đạo kiếm quang lạnh như sương hoa từ xa xé gió lao tới, thẳng nhắm giữa trán cô!

Khúc Kỳ phản ứng cực nhanh, nghiêng người tránh đi, đuôi lông mày nhướn cao:

"Ai đánh người kiểu đó thế hả? Không biết đánh thì cũng đừng nhắm mặt người!"

Một bóng người trong trang phục đen tuyền xuất hiện trước mặt, ánh mắt sắc lạnh như băng, cả người toát ra khí tức cấm kỵ.

Khúc Kỳ nheo mắt:

"Ngươi là ai?"

Nữ tử áo đen giọng lạnh lẽo, lời ít mà đanh:

"Luyện Thiên Thu."

Khúc Kỳ giật mình nói:
"Ngươi chính là đồng bọn của Kim Lâu Yến!"

Luyện Thiên Thu lạnh lùng nhìn cô qua lớp mặt nạ hồ ly, giọng lạnh như băng:
"Ngươi là ai? Có quan hệ gì với Thịnh Tây Chúc?"

Khúc Kỳ không trả lời, ngược lại hỏi ngược:
"Vậy ngươi thì sao? Ngươi và Kim Lâu Yến rốt cuộc có mục đích gì?"

Luyện Thiên Thu lập tức nắm chặt trường kiếm trong tay, ánh mắt đề phòng:
"Ta việc gì phải nói cho ngươi biết?"

Khúc Kỳ nhún vai, vẻ mặt chẳng mấy để tâm:
"Thế thì ta cũng không có lý do gì phải nói cho ngươi chuyện của ta."

Luyện Thiên Thu nghẹn lời, tức đến mức giậm chân:
"Ngươi là người không thể nói lý!"

Nàng nâng trường kiếm, sương tuyết từ mũi kiếm tụ lại từng chút một. Tuyết như từng cánh hoa lạnh lẽo, chậm rãi xoay tròn, càng lúc càng lớn, khí lạnh bao trùm không gian, từng tấc từng tấc đóng băng không khí xung quanh.

Khúc Kỳ xoa cánh tay nổi đầy da gà, kêu một tiếng:
"Têchờ đã, thế nào mới nói mấy câu mà đã muốn đánh nhau rồi?"

Luyện Thiên Thu nhìn cô bằng ánh mắt như nhìn kẻ chết:
"Kẻ tự tiện xông vào tiên minh cấm địa—phải chết!"

Nàng kiêu ngạo ngẩng đầu, nhìn mũi kiếm sương tuyết ngưng tụ, âm thầm tính toán:
Bằng vào cảnh giới Đại Thừa hậu kỳ của ta, chỉ cần dùng năm thành tu vi, diệt đám này lính tôm tướng cua là quá dư dả.

Khúc Kỳ nghiêng đầu, hứng thú nói:
"À há, nơi này là cấm địa à? Vậy ta lại càng muốn vào xem thử."

Cô nhìn chung quanh một lượt, lẩm bẩm:
"Cấm địa mà không giấu bảo vật, bí mật hay Boss cuối thì cũng thật là phụ lòng mong đợi..."

Luyện Thiên Thu mặt mày giật giật, gằn giọng:
"Không biết tốt xấu!"

Ngay lúc nàng vừa dứt lời, xúc tu trên cổ tay Khúc Kỳ dường như không nhịn nổi nữa, bỗng bật lên, nhanh chóng phóng đại mấy lần. Nó bất ngờ quất mạnh về phía trước, cuốn cả Luyện Thiên Thu và thanh băng sương kiếm nàng còn đang tụ lực, hất bay ra ngoài như rác rưởi!

Một luồng yểm khí khổng lồ như biển động tràn ra, ầm ầm cuốn lấy Luyện Thiên Thu. Trong tích tắc, thân ảnh nàng bị đánh bay khỏi lầu các, kêu lên thảm thiết:
"Ta còn chưa kịp ra tay mà ——"

Tiếng hét càng lúc càng xa, bóng nàng hóa thành một vệt sao băng chói mắt, vắt ngang bầu trời.

Gió tan, tuyết tiêu, không khí lại trở về yên tĩnh.

Khúc Kỳ nhìn theo đường vòng cung đẹp đẽ đó, thở dài cảm khái:
"... Lần sau nhớ rút dao trước khi nói thoại. Phản diện chết là vì nói nhiều, ngươi sao còn không hiểu?"

Xúc tu trở về bên người cô, hăng hái cọ cọ lên mu bàn tay như muốn tranh công.

Khúc Kỳ vội vàng vỗ vỗ:
"Bảo bối giỏi lắm, lần này khen ngươi năm lần!"

Cô nhìn đại môn trước mặt, lớn tiếng hô:
"FBI, open the door!"

Lời còn chưa dứt, xúc tu như được lập trình sẵn, "xoẹt" một tiếng đâm xuyên đại môn, rồi lại thu về cạnh cô như chưa có gì xảy ra.

Kết giới vô hình "rắc" một tiếng vỡ vụn, hóa thành hàng vạn điểm sáng li ti tan biến trong không khí.

"Giỏi lắm!"
Khúc Kỳ hô lớn, vung tay dẫn theo một đoàn người khí thế bừng bừng, nghênh ngang xông vào cái gọi là "cấm địa".

--

Trên mây xanh, khói lửa bốn phía bốc lên mù mịt.

Thịnh Tây Chúc đang giao chiến ác liệt với đối thủ. Hai người đấu mấy chục hiệp mà vẫn bất phân thắng bại.

Thanh "Mưa đêm" trong tay Kim Lâu Yến tuy không thể gây tổn thương trực tiếp đến nàng, nhưng cũng khiến Thịnh Tây Chúc không cách nào chiếm được nửa phần thượng phong. Chiêu nào chiêu nấy đều phải dùng toàn lực phòng ngự.

Thịnh Tây Chúc hơi nhíu mày. Trong lòng nàng mơ hồ dâng lên nghi ngờ có điều gì đó không đúng.

Tu sĩ thông thường đánh đến bước này đã sớm linh lực cạn kiệt. Nhưng Kim Lâu Yến thì không. Linh khí trên người nàng như suối không đáy, tuôn trào không ngừng, hoàn toàn không có dấu hiệu suy yếu. Rõ ràng nơi này không có linh mạch, nàng lấy đâu ra linh lực?

Ánh mắt Thịnh Tây Chúc dừng lại trên thanh kiếm màu xanh đậm trong tay đối phương.

Là nó sao? Là thanh kiếm đó sao?

Để nghiệm chứng suy đoán, Thịnh Tây Chúc vung tay tạo ra một đạo hắc trảo, đổi hướng bổ thẳng vào trường kiếm của Kim Lâu Yến.

Đôi mắt Kim Lâu Yến lóe sáng, vội vàng thu chiêu, đưa kiếm che chắn.

Trong nháy mắt ấy, Thịnh Tây Chúc nhìn kỹ thân kiếm phát ra ánh sáng lấp lánh mờ nhạt, như có linh mạch ẩn tàng bên trong không sai, quả nhiên có quỷ dị!

Ngay lúc nàng định ra tay lần nữa, liền nghe thấy một tiếng hô quen thuộc vang vọng từ phía xa:

"Bảo bối! Đội nguy! Mau trở về!"

Là Khúc Kỳ!

--

Sau khi bước qua cánh cửa, cảnh sắc đột nhiên biến đổi.

Trước mắt là một không gian âm u kỳ quái, chẳng khác gì một vực sâu đen kịt nuốt trọn ánh sáng. Bậc thang quanh co từ đỉnh cao xoắn xuống, dẫn đến một vùng tối tăm không đáy không thể nhìn rõ bên dưới rốt cuộc có thứ gì.

Không khí nơi này đặc quánh và lạnh lẽo đến mức tim đập cũng chậm lại.

Khúc Kỳ dừng lại, nghiêng đầu nhìn xuống dưới, lẩm bẩm:

"Chỗ này thật biết cách bày trò hù dọa..."

Xúc tu dẫn đường phía trước, Khúc Kỳ thì bị một đám cương thi hộ vệ vây quanh, tay cầm một chén đèn chong, thuận theo bậc đá phủ đầy rêu xanh mà đi xuống.

Không biết đã đi bao lâu, ánh sáng trên đỉnh đầu ngày càng mờ nhạt, cuối cùng chỉ còn lại một chấm sáng trắng như hạt đậu. Xung quanh càng lúc càng tối đen và tĩnh lặng, âm khí dày đặc âm thầm tràn ra, khiến người ta bất giác dựng tóc gáy.

Bậc thang dưới chân như kéo dài vô tận, càng đi xuống càng hẹp, từ ban đầu đủ cho mấy người sánh vai giờ chỉ vừa một người qua lọt.

Khúc Kỳ nghĩ nghĩ, rồi nói:
"Cứ đi thang lầu kiểu này biết đến bao giờ mới xong? Thôi, nhảy luôn đi cho nhanh."

Xúc tu lập tức hiểu ý, liền biến hình, hóa to, nhẹ nhàng nâng cô lên lưng, rồi nhanh như chớp lao thẳng xuống dưới!

"Vu hồ! Tín ngưỡng chi vọt!"
Khúc Kỳ giơ tay hô lớn một câu chẳng đầu chẳng đuôi, rồi "bịch!" một tiếng hai người hạ cánh an toàn xuống sâu trong lòng đất.

Vừa đứng vững, Khúc Kỳ chợt nghe phía sau vang lên một loạt âm thanh phịch phịch, như vật gì đó liên tiếp rơi xuống.

Cô xoay người, giơ đèn chiếu lại liền thấy đội quân cương thi cũng thi nhau... nhảy xuống! Từng tên, từng tên đổ ào ào xuống hệt như sủi cảo đổ vào nồi nước sôi, cuối cùng chất thành một đống ngổn ngang như núi nhỏ.

Khúc Kỳ dở khóc dở cười:
"... Mau dậy đi nào, còn phải tranh thủ thời gian đấy."

Đám cương thi lập tức nhảy bật dậy, vèo vèo xếp thành phương trận chỉnh tề, vây quanh lấy cô gái nhỏ ở giữa.

Xúc tu rít rít ngọ nguậy, đưa đầu nhẹ nhàng cọ cọ ngón tay cô như để trấn an.

Khúc Kỳ mỉm cười nói:
"Không sao, ta không sợ."

Sợ hãi sinh ra từ việc thiếu hỏa lực, mà hiện giờ cô có cả một đội quân bên người lấy đâu ra sợ?

Cô đi vòng quanh thăm dò, phát hiện nơi này chỉ có một con đường độc đạo kéo dài về phía trước.

Rất tốt, lần này khỏi lo lạc đường.

Một đoàn người trùng trùng điệp điệp tiếp tục tiến về trước.

Tầng tầng bóng tối dần bị những ngọn đèn mờ u ám trên vách đá hai bên xua tan. Không khí yên lặng kéo dài cuối cùng cũng bị phá vỡ vang lên những tiếng động nhỏ, vụn vặt, chẳng rõ đến từ đâu, khiến người nghe không khỏi rùng mình.

Xúc tu cuộn tròn lại, khe khẽ ôm vào lòng bàn tay cô, áp sát như đang trấn an nhau.

Một đoàn người cuối cùng cũng tới điểm cuối của hàng đèn đuốc trước mặt sáng bừng, tầm nhìn trở nên rõ ràng.

Khúc Kỳ đột ngột mở to hai mắt.

Trong lòng núi sâu thẳm được đèn đuốc soi sáng, cô nhìn thấy một sinh vật khổng lồ dị thường.

Vật kia hình thể quái dị, làn da phía dưới xếp chồng từng tầng từng lớp, tựa như một ngọn núi thịt sống ngọ nguậy. Trên đỉnh "núi" đó mọc ra hai cánh tay gầy yếu, cùng một cái đầu người tóc trắng.

So với thân thể khổng lồ kia, cái đầu ấy nhỏ bé đến kỳ dị, là đầu người bình thường, gắn lên khối thịt như núi càng khiến cảnh tượng trở nên quái đản đến cực điểm.

Nghe thấy tiếng bước chân, cái đầu từ từ xoay lại, lộ ra một khuôn mặt già nua, làn da khô quắt gần như dính sát vào xương, nửa người nửa quỷ.

Khúc Kỳ lập tức nhận ra khuôn mặt kia chính là Thủ Nhất mà cô đã thấy trước đó!

Khúc Kỳ kinh ngạc nói:
"Ngươi..."

Khối thịt núi khổng lồ thấy cô, cũng không giấu nổi bất ngờ:
"...Ngươi làm sao vào được đây?"

Giọng nói ấy như ngọn nến chập chờn trong gió, chỉ một hơi thở nữa là tắt.

Khúc Kỳ giật mình:
"Ngươi là... Thủ Nhất? Trên trời, lúc ở Kim Lâu Yến—"

Khuôn mặt già nua chăm chú nhìn cô, trầm giọng nói:
"Nơi này... không phải nơi ngươi nên đến."

Vừa dứt lời, trên đỉnh núi thịt bỗng hiện ra bốn khuôn mặt xa lạ. Mỗi gương mặt đều trẻ trung đến kỳ lạ, nhưng lại dung hợp hoàn hảo trên từng lớp da thịt chồng chất, đồng loạt mở mắt, nhìn chằm chằm về phía cô.

Khúc Kỳ toàn thân chấn động.

Lúc nãy cô cảm nhận được âm khí dày đặc chính là từ... bốn người này phát ra!

Ngay khi đó, xúc tu đen tuyền từ tay cô trượt xuống, vững vàng chắn ngay trước người Khúc Kỳ, lạnh lùng gào thét như muốn tuyên chiến.

Nhưng cảnh tượng ấy dường như khiến quái vật kia hoảng loạn. Khối thịt khổng lồ phát ra một tiếng gào thét điên cuồng, như bị thứ gì đó chạm vào điểm yếu chí mạng, khiến sơn động rung chuyển dữ dội.

Khúc Kỳ suýt nữa ngã nhào vào vách tường. Trong tiếng địa chấn, cô nghe thấy giọng của người kia gấp gáp vang lên:

"Ngươi có quan hệ gì với Thịnh Tây Chúc? Rốt cuộc ngươi là ai?!"

Khúc Kỳ ánh mắt rét lạnh:
"Ngươi hỏi ta trước, sao không nói xem rốt cuộc ngươi là ai."

Khuôn mặt già nua khẽ thở dài, ánh mắt phức tạp:

"...Ta là Kim Lâu Yến."

"Nhưng bên ngoài, trên trời kia, cũng là Kim Lâu Yến."

"Đó cũng là ta." Nàng dừng một chút, rồi thản nhiên nói —
"Chỉ là một khôi lỗi ta luyện ra, một hình nhân rối được điều khiển từ xa mà thôi."

Câu nói rơi xuống, bốn khuôn mặt trên khối thịt khổng lồ đột nhiên chấn động, âm khí bốc lên càng dày đặc hơn gấp bội.

Khúc Kỳ giận dữ:
"Ngươi dùng thân thể người khác làm khôi lỗi cho mình?! Đúng là tệ không chịu nổi!"

Kim Lâu Yến cười tự giễu, từng chữ như gió thoảng qua cổ họng:
"Ta cũng đâu muốn... Nếu không phải thân thể này đã mục nát không chịu nổi nữa, ta sao phải làm ra chuyện như vậy..."

Khúc Kỳ khựng lại:
"Thân thể của ngươi... tại sao lại thành ra thế này?"

Kim Lâu Yến ánh mắt đục ngầu, thì thầm như mộng ngôn:

"...Là do mưa đêm."

"Từ sau trận chiến trăm năm trước, ta phát hiện, mỗi lần triệu hoán 'mưa đêm', thần hồn lại hao tổn thêm một phần."

"Ban đầu là tu vi đình trệ, sau là thân thể mục nát, linh hải khô cạn... rồi đến mức này chẳng còn ra người cũng chẳng giống quỷ. Mười năm trước ta đã bắt đầu bế quan."

"Vì bảo vệ Nhân Gian Giới, ta kéo dài tàn hơi đến hôm nay... chỉ để hoàn thành sứ mệnh của Thiên Cơ Kính."

Kim Lâu Yến ho vài tiếng dữ dội, rồi chậm rãi nói tiếp:
"Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ... ta có thể công thành lui thân, rời khỏi thế giới này."

Nàng quay đầu nhìn về phía Khúc Kỳ, đổi giọng sang ôn nhu, chính là thanh âm dịu dàng như Thủ Nhất ngày trước:

"Tiểu cô nương, nếu ngươi cứ cố theo Thịnh Tây Chúc làm loạn, Nhân Gian Giới sẽ thương vong thảm trọng."

"Ngươi... thật sự nhẫn tâm nhìn thế gian sinh linh đồ thán, không còn chút sinh cơ nào sao?"

Khúc Kỳ híp mắt, nở nụ cười lạnh lẽo:
"Ta tin ngươi mới là lạ. Ngươi đúng là một bà lão hỏng bét, còn muốn bày ra vẻ đáng thương à?"

"Giờ lại định châm ngòi ta với lão bà nhà ta à? Nằm mơ!"

Kim Lâu Yến: "..."

Ánh mắt bà ta trầm xuống, lắc đầu than:

"Ta không trách ngươi. Ngươi cũng chỉ là một kẻ đáng thương."

Khúc Kỳ đảo mắt đánh giá từ trên xuống dưới, cười nhạt:
"Vẫn là ngươi càng đáng thương."

Thảo nào trước đây Kim Lâu Yến chưa từng gọi mưa đêm thì ra là vì e ngại thân thể sẽ sụp đổ.

À ha, cuối cùng lại bị chính pháp thuật mình sáng tạo phản phệ. Thật đúng là tự làm tự chịu!

Kim Lâu Yến thở dài, hơi thở mong manh như tơ:

"Chúng sinh đều khổ. Có ai thực sự là kẻ thắng đâu..."

Khúc Kỳ: "..."
Cái bà già này nói chuyện thần thần bí bí, chán muốn chết.

Nàng nghĩ nghĩ, nếu mình giết luôn bản thể Kim Lâu Yến ở đây, bản thể trên trời chắc cũng biến mất? Như vậy không phải có thể giảm bớt áp lực cho Đại Ma Vương sao?

Ngay lúc đó, xúc tu dường như tâm ý tương thông, chớp mắt lao lên, thẳng hướng đầu Kim Lâu Yến mà đâm tới!

Đôi mắt già nua của bà ta lóe lên tia sáng lạnh. Bà duỗi ngón tay gầy khô, khẽ búng một cái.

Phựt!
Chỉ trong chớp mắt, đầu xúc tu kia đã bị chẻ đôi!

Khúc Kỳ con ngươi co rút mạnh, đau đớn hét lên:
"Không!!!"

Kim Lâu Yến bật cười, giọng lạnh như băng:

"Tiểu cô nương, ta tuy đã già, nhưng cũng không phải hạng dễ đối phó."

Tác giả có lời muốn nói:

Hoàn tất chưa nhanh thế đâu, vẫn còn vài chương nữa cơ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...