[BHTT-EDIT-Hoàn] Nữ phụ lười biếng chỉ muốn hôn hít mèo con | Tỉnh Dã Tư

CHƯƠNG 72



Càng đi về phía trước, không gian dần biến thành một màu đen thuần túy, như thể màn đêm vô hạn đang nuốt trọn tất cả.

Từ bầu trời, một thứ gì đó nhẹ nhàng rơi xuống giống như từng hạt tuyết lung linh lặng lẽ đáp đất. Thịnh Tây Chúc đưa tay đón lấy một mảnh, kinh ngạc phát hiện trên mảnh vụn ấy phản chiếu hình ảnh ngũ sắc rực rỡ. Nó phát sáng trong lòng bàn tay nàng, chớp lóa lấp lánh như một tia ký ức sống động.

Khi nhìn thấy hình ảnh mình và Khúc Kỳ trong mảnh vụn đó, Thịnh Tây Chúc bất giác nở một nụ cười nhẹ, thế nhưng nụ cười ấy chưa kịp lan rộng thì ánh mắt nàng bỗng chốc trầm xuống.

Một số ký ức trong mảnh vỡ này... rõ ràng là những chuyện nàng chưa từng trải qua.

Nhưng trong những ký ức đó, hai người vẫn là nàng và Khúc Kỳ không sai chút nào.

Thịnh Tây Chúc cau mày, nét mặt dần nghiêm túc. Nàng cúi người, tiếp lấy thêm một mảnh vỡ nữa, cẩn thận quan sát.

Lại là hai người họ, nhưng lần này câu chuyện hoàn toàn xa lạ như thể đến từ một thế giới khác, một kiếp sống khác của các nàng.

Ngay lúc nàng đang rối ren giữa những suy đoán, một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên vai nàng.

Thịnh Tây Chúc kinh ngạc quay đầu lại, liền bắt gặp Khúc Kỳ đang đứng bên cạnh, hai tay chắp sau lưng, nghiêng đầu, mỉm cười nheo mắt nhìn nàng.

"Meo meo, ngươi tới rồi."

Nghe giọng nói quen thuộc ấy, trong tim Thịnh Tây Chúc khẽ run. Nàng chớp mắt: "Ngươi... nhớ ra hết rồi sao?"

Khúc Kỳ nhìn nàng chăm chú, ánh mắt dịu dàng lạ thường, mang theo sự thấu hiểu vượt qua năm tháng, thong dong đến mức gần như siêu thoát.

"Ừ, ta nhớ ra rồi."

Hơn một ngàn lần gặp gỡ và ly biệt, tưởng như chỉ là hư ảo, nay từng cảnh lại rõ ràng trước mắt.

Thì ra, các nàng đã từng có biết bao nhiêu câu chuyện dài đằng đẵng mà ngắn ngủi luân hồi nối tiếp, vĩnh viễn không có hồi kết.

Khúc Kỳ khẽ tiến lên, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi Thịnh Tây Chúc, thì thầm: "Tiểu hồ ly vẫn luôn yêu nhất mèo con."

Dù có sống lại bao nhiêu lần, nàng cũng không hối hận vì đã hiến dâng bản thân cho Thịnh Tây Chúc.

Ở kiếp này, rốt cuộc nàng cũng có thể tận mắt chứng kiến Thịnh Tây Chúc báo thù rửa hận, hoàn thành giấc mộng vẫn hằng canh cánh trong lòng nàng.

Tựa như hoa tuyết rơi nhẹ xuống môi, Thịnh Tây Chúc đối diện với ánh mắt dịu dàng kia, mơ hồ cảm nhận được tim mình dâng trào muôn vàn cảm xúc kỳ diệu. Dường như, ở một thời khắc rất lâu về trước, các nàng cũng từng yêu nhau như thế tự do, thẳng thắn, không cần che giấu.

Khúc Kỳ đưa tay, ngón trỏ nhẹ nhàng chạm lên môi nàng: "Ta muốn chia sẻ với ngươi toàn bộ ký ức này. Ngươi có bằng lòng không?"

Thịnh Tây Chúc lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt kiên định: "... Bằng lòng."

Khúc Kỳ mỉm cười. Ngón tay nàng chuyển lên giữa trán Thịnh Tây Chúc, khẽ chạm một cái như chạm vào linh hồn.

Những mảnh vụn ký ức đang lơ lửng trong không gian bỗng nhiên tụ lại, cuồn cuộn xoáy vào đầu óc Thịnh Tây Chúc như dòng suối chảy xiết.

Toàn thân nàng khẽ run, đôi mắt chậm rãi mở lớn.

Ánh sáng thời gian giao thoa trong đáy mắt nàng, những hình ảnh tưởng chừng chỉ có trong mộng dần hiện rõ —

Khăn voan đỏ chói được vén lên, giai nhân e ấp khép mi, quay đầu lại là những mùa xuân, hạ, thu, đông nối tiếp...

Thì ra không phải nàng chưa từng trải qua. Chẳng qua là... nàng đã quên hết.

Tất cả những chuyện này thật sự đã từng diễn ra ở vô số thế giới. Mỗi lần gặp gỡ, mỗi lần ly biệt nàng luôn yêu Khúc Kỳ. Không hề thay đổi.

Nàng từng đợi Khúc Kỳ ba năm, còn Khúc Kỳ lại vì bảo vệ nàng mà từ chối tình cảm ấy, một mình gánh lấy mỗi lần chia xa và đau đớn.

Thế nhưng, tất cả những chuyện đó, Thịnh Tây Chúc từ đầu đến cuối đều không hề hay biết.

Khi nhìn thấy Khúc Kỳ chết trong vòng tay mình, hốc mắt nàng dần đỏ lên.

Nàng muốn xuyên qua dòng ký ức, ôm lấy người kia một lần nữa nhưng chỉ có thể nắm vào khoảng không lạnh giá, như ôm lấy hoa trong gương, trăng đáy nước.

Khúc Kỳ cũng không tránh khỏi việc nhìn thấy ký ức của Thịnh Tây Chúc.

Ban đầu là những gam màu tươi sáng, từ thiếu nữ lanh lợi đến niên thiếu thuần khiết. Tiểu Tiên quân kiêu ngạo một thời từng rực rỡ như ánh nắng trên đỉnh Vong Tích Phong.

Người thiếu niên ấy, mới mười bảy mười tám tuổi, lẽ ra đã có thể mở ra một tương lai huy hoàng. Thế nhưng, cuối cùng lại nằm lặng lẽ dưới lớp đất nặng trĩu phía sau núi.

Từ đó, thế gian không còn Thịnh Tây Chúc chỉ còn một Yểm mới ra đời.

Cảnh tượng trở nên u ám, ánh sáng bị thu hẹp lại như qua làn mưa rừng dày đặc, phản chiếu lên ký ức với sắc thái lạnh lẽo, không mang theo một chút nhiệt độ nào.

Trong bóng tối nơi hậu sơn, nó âm thầm chịu đựng tra tấn, thống khổ ngày đêm giày vò. Sự trong sáng, ánh mắt rực rỡ năm nào dần bị dập tắt.

Từ khoảnh khắc đó, mục tiêu duy nhất còn sót lại trong trái tim hắn là báo thù.

Trăm năm đằng đẵng trôi qua như một cái chớp mắt.

Cho đến một ngày, một cô gái dọn tới hậu sơn. Ký ức khi ấy đột ngột trở nên sáng rõ.

Ban đầu, hắn chỉ là tò mò.

Rõ ràng là người luôn rơi vào hiểm cảnh, thế nhưng nàng lại có thể cười rạng rỡ như thế, không chút tiêu cực, không hề oán trách bất kỳ ai.

Cho đến một hôm, cô gái ấy ôm lấy hắn, chẳng chút kiêng dè mà càn rỡ vuốt ve.

Thịnh Tây Chúc khi đó đã khác cũng không tránh né.

Ngay giây phút ấy, dường như hắn đã cảm nhận được một chút ấm áp thật sự thuộc về nhân gian, như một vệt sáng chiếu xuyên vào bóng tối kéo dài vô tận.

Ký ức chậm rãi trở nên tươi sáng, dịu dàng hơn.

Vong Tích Phong, Tây Hoài, Nguyệt Đảo... Xuân thu thay đổi, bất biến là hai người vẫn nắm tay sánh bước.
Ký ức dần dần vạch đến đoạn cuối, tưởng như sắp kết thúc.

Khúc Kỳ dùng lòng bàn tay mềm nhẹ lau đi giọt lệ lấp lánh nơi khóe mắt Thịnh Tây Chúc, khẽ cười nói:
"Không khóc a, lần này chúng ta nhất định sẽ thật tốt."

Sẽ không còn chia lìa nữa.

Thịnh Tây Chúc áp lấy mu bàn tay nàng, đôi mắt đỏ hoe khẽ gật đầu.

Nhưng đúng lúc đó, hai người đồng thời cảm nhận được một luồng khí tức dị thường đoạn hồi ức kia... lại chưa kết thúc.

Trước mắt các nàng, lại hiện ra một kiếp trước nữa.

Vốn tưởng đã kết thúc, nhưng ký ức vẫn tiếp tục tuôn chảy.

Hiến tế xong, Khúc Kỳ hóa thành ánh sáng, từng điểm tinh quang rực rỡ rơi vào trong ngực Thịnh Tây Chúc.

Từng tia từng giọt, dung nhập vào cơ thể nàng, thấm sâu vào từng tấc huyết nhục.

Ngay khi đó, trên da thịt tái nhợt của Thịnh Tây Chúc hiện lên từng dòng hoa văn ánh kim u ám, dày đặc mà tinh vi, xoắn xuýt hội tụ về phía dưới tim ba tấc.

Luồng lực lượng xa lạ mà hùng mạnh ấy dâng trào trong thân thể Yểm, mãnh liệt xâm nhập linh phủ, kéo theo tất cả ký ức, hơi thở, hình ảnh của Khúc Kỳ—vĩnh viễn trở thành một phần trong nàng.

Cảnh giới trong linh phủ bạo tăng, trong khoảnh khắc đã vọt tới đỉnh Độ Kiếp kỳ, còn chưa dừng lại, như thể sắp phá vỡ cực hạn.

Thịnh Tây Chúc gắt gao cắn môi, cúi đầu.

Trên giường, chợt rơi xuống một giọt chất lỏng màu vàng nhạt.

Rất nhanh, lại là hai giọt, ba giọt...

Chúng tựa máu, lại như nước mắt, rơi xuống không ngừng như mưa, thấm đẫm nơi Khúc Kỳ vừa hóa quang mà tan biến.

Nàng co người lại nơi góc giường, giống như một con mèo hoang lần nữa bị vứt bỏ, cả người run rẩy, nhưng không phát ra một tiếng khóc nào, chỉ im lặng nuốt nghẹn tất cả vào sâu tận cổ họng.

Khúc Kỳ đứng bên trong ánh sáng ký ức, hốc mắt bỗng nóng lên, trong lòng nhói đau.

Nàng trông thấy Thịnh Tây Chúc sau một hồi im lặng bỗng chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra một đôi mắt vàng thẫm.

Trong mắt ấy đã không còn ánh sáng—chỉ còn sự lạnh lẽo tuyệt đối và cơn điên cuồng đến tận cùng.

Lực lượng khổng lồ từ sâu trong linh thể tuôn ra cuồn cuộn.

Thịnh Tây Chúc đứng dậy, bàn tay lướt nhẹ qua nơi Khúc Kỳ từng nằm, rồi xoay người rời đi không quay đầu lại.

Từ ngày hôm đó, Nhân Gian Giới rơi vào biển lửa tuyệt vọng.

Thịnh Tây Chúc đích thân dẫn đầu quân đoàn, đánh tiên minh tan tác, treo thủ cấp Kim Lâu Yến trên cổng lớn Vấn Kiếm Tông, móc toàn bộ ngũ tạng lục phủ của nàng, ném cho chó ăn.

Vị anh hùng vang danh một thời, đệ nhất nhân của Vấn Kiếm Tông, bị đối đãi như vậy, khiến tiên môn bách gia phẫn nộ.

Nhưng họ bất lực.

Dưới thế tiến công dữ dội của ma tộc, từng tông môn một thất thủ.

Mọi người kinh hãi phát hiện cảnh giới tu vi của Yểm đã vượt khỏi tầm dò xét.

Giống như nàng đã bước lên cảnh giới chí tôn, vô pháp đo lường.

Nàng hút hết oán niệm và sợ hãi của thiên hạ, càng ngày càng mạnh, như một cơn đại họa tận thế cuốn đến.

Trước mặt nàng, chúng sinh vạn vật chẳng khác gì sâu kiến không chịu nổi một đòn.

Tô Phù Vãn từng cố gắng ngăn cản, nhưng cũng bị Kim Lâu Yến bắt làm tế phẩm dâng lên linh mạch.

Thế mà ngay cả như vậy, linh mạch nguyên khí vẫn tiếp tục tiêu tán.

Đến khi tia linh khí cuối cùng trong thế gian biến mất—

Ngoài trừ Tô Phù Vãn, toàn bộ tu sĩ chính đạo đều trở thành người thường.

Nhân Gian Giới chìm trong bể khổ vô tận.

Những kẻ từng được xưng là tuyệt đỉnh cường giả, chỉ trong một ngày đã trở nên yếu ớt tầm thường, chẳng thể chấp nhận được thực tại.

Thế là, từng người từng người một, bắt đầu khóc lóc, cầu xin sự chiếu cố của thần linh...

Nhưng chẳng có bất kỳ thứ gì đáp lại lời khẩn cầu của họ.

Bọn họ sau đó lại cứu ra Tô Phù Vãn người đã bị linh mạch tra tấn đến điên loạn với hy vọng nàng có thể chia sẻ một chút linh lực cho mình.

Tô Phù Vãn đã chịu đựng đủ thống khổ, căn bản không còn sức phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người ấy từng chút từng chút hấp thu linh khí còn sót lại trên người mình.

Lúc ban đầu, họ còn tỏ ra cảm kích, kính trọng. Nhưng dần dần, những ánh mắt đó hóa thành mặc định và đòi hỏi.

Họ cho rằng Tô Phù Vãn là chúa cứu thế, thì nhất định phải gánh vác trách nhiệm bảo vệ và hi sinh vì chúng sinh.

Thế là, họ điên cuồng xẻ chia linh lực của nàng. Đến cuối cùng, thậm chí còn đào lấy tiên căn và đan nguyên trên người nàng, chỉ để giữ lại cho bản thân một tia sinh cơ.

Hành động tàn nhẫn đó chẳng khác nào triệt để hủy diệt tu vi và căn cơ của Tô Phù Vãn.

Nàng... rốt cuộc không thể nào nhập đạo được nữa.

Thân thể đầy thương tích, nàng nằm im trên mặt đất, xung quanh là cảnh tranh đoạt linh khí hỗn loạn. Không ai liếc nhìn nàng lấy một cái.

Chính trong khoảnh khắc đó, lần đầu tiên trong đời, nàng sinh ra một nỗi hận ý sâu nặng đến thấu xương.

Từng điểm, từng điểm nuốt chửng thiện niệm nguyên sơ thuần khiết của nàng.

Thịnh Tây Chúc, vốn đã lạnh lùng thờ ơ, cảm nhận được nỗi oán hận như trời long đất lở kia, liền dứt khoát nhấc lên làn sóng cuối cùng trong biển khổ nhân gian.

Chưa đến ba ngày sau, Nhân Gian Giới thất bại thảm hại, hoàn toàn rơi vào tay ma tộc.

Ma tộc đại thắng, chiếm lĩnh toàn bộ cương vực nhân gian.

Thịnh Tây Chúc gần như tàn sát toàn bộ tiên môn bách gia. Nhưng nàng lại cố ý tha cho Tô Phù Vãn, để nàng sống sót.

Trên đỉnh núi tuyết phủ trắng xóa, hai người một đứng, một nằm cùng nhìn xuống trần thế đã bị xé rách thành trăm ngàn mảnh.

Thịnh Tây Chúc đột nhiên mở miệng hỏi:
"Đây là thế giới ngươi từng muốn bảo vệ. Ngươi hài lòng chưa?"

Tô Phù Vãn nhìn lại bản thân mình đã hoàn toàn thay đổi, nhìn máu tươi chảy thành sông tại Vấn Kiếm Tông... Cuối cùng, nàng không còn chống đỡ được nữa, cười thê lương rồi nhảy xuống vực sâu.

Tuyết trắng chưa từng nhiễm bụi trần, trong thoáng chốc bị nhuộm thành một vệt đỏ rực đến chói mắt.

Quanh đi quẩn lại, cuối cùng chỉ còn Thịnh Tây Chúc đứng đó, lặng lẽ đối diện với sinh linh phủ phục dưới chân mình.

Nàng dường như đã đạt được tất cả, nhưng đồng thời... cũng như đã mất sạch.

Đúng lúc ấy, một âm thanh kỳ quái vang lên từ trong mây, âm điệu máy móc nhưng lại chứa đầy hưng phấn:
"Cuối cùng cũng hoàn thành nguyên tác cốt truyện rồi! Ta có thể được giải phóng rồi! Ha ha ha ha!"

Thịnh Tây Chúc lập tức ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh khóa chặt hướng phát ra âm thanh.

Nàng thấy một quả cầu ánh sáng trắng như tuyết lơ lửng giữa tầng mây, âm thanh kia phát ra chính từ trong đó.

Quả cầu ánh sáng thấy nàng liền hoảng hốt hét lên:
"Ta đi! Ngươi thế nào mà lên được đây!?"

Thịnh Tây Chúc áp sát không một chút biểu cảm:
"Ngươi là ai?"

Quả cầu ánh sáng lúng túng:
"Ta... Ta nói ta là thiên đạo, ngươi tin không?"

Thịnh Tây Chúc giơ tay bóp chặt lấy nó.

Chỉ nghe quả cầu ánh sáng gào khóc om sòm:
"Đừng! Đừng mà! Ta biết ta hại chết lão bà của ngươi nhưng ta thật sự không cố ý! Đừng giết ta ô ô ô..."

Đôi mắt Thịnh Tây Chúc dần trở nên đáng sợ, như thể có thể nghiền nát tất cả:
"... Là ngươi hại chết nàng?"

Hệ thống đau đớn rên rỉ:
"Nghe ta giải thích! Thật sự không phải ta cố ý... nguyên tác cốt truyện là như thế, ta chỉ là phụ trách thúc đẩy diễn biến thôi! Không thể chống lại được..."

Thịnh Tây Chúc lạnh lùng cười nhạo:
"Ngươi không phải là 'thiên đạo', không gì không thể sao?"

Hệ thống:
"Ai da... Nghe thì oai, nhưng thật ra cũng chỉ là công cụ trong tay tác giả thôi... Ta ngoài việc điều khiển nhân vật, thúc đẩy cốt truyện đi đúng quỹ đạo, căn bản không có năng lực làm trái."

Nó lí nhí giải thích một hồi, cuối cùng Thịnh Tây Chúc cũng hiểu —

Hóa ra thế giới nàng sống trong... chỉ là một quyển sách.

Mà nàng chính là phản diện lớn nhất trong sách.

Khúc Kỳ lại là người xuyên sách từ một thế giới khác đến, còn cái gọi là "thiên đạo" kia, chính là hệ thống của nàng, chịu trách nhiệm thúc đẩy cốt truyện đi theo nguyên tác.

Thấy Thịnh Tây Chúc trầm mặc, hệ thống bất an hỏi nhỏ:
"Ngươi... nghe hiểu chưa? Có chỗ nào chưa rõ không?"

Thịnh Tây Chúc ngẩng mắt lên, ánh nhìn lạnh như băng:
"Vậy ý ngươi là nàng không thể sống sót, đúng không?"

Hệ thống hùng hồn đầy lý lẽ:
"Không thể. Nói theo nghĩa nghiêm ngặt, Khúc Kỳ là người xuyên thư, nàng vốn không thuộc về thế giới này. Không còn nằm trong phạm vi khống chế của thế giới tuyến, cho nên mới có thể tiếp xúc đến ta ý chí tầng cao hơn của thế giới. Những nhân vật bình thường trong sách vốn dĩ không thể nhìn thấy ta."

"Ta cũng không thể điều khiển được suy nghĩ của nàng, vì vậy chỉ có thể dùng những thủ đoạn khác để cưỡng ép nàng đi theo cốt truyện định sẵn."

Thịnh Tây Chúc hơi nheo mắt lại, ánh nhìn sắc lạnh như kiếm:
"Nhưng hiện tại... ta cũng có thể chạm tới ngươi."

Hệ thống méo mặt, khóc không ra nước mắt:
"Ai biết được sau khi ngươi nuốt lấy Khúc Kỳ, lại có thể trở nên cường đại đến thế này! Huống chi... với tác giả của nguyên tác mà nói, ngươi dường như có một ý nghĩa sâu xa hơn. Có lẽ là do chấp niệm và oán hận của ngươi đã khuếch đại sức mạnh vốn có."

Thịnh Tây Chúc lạnh lùng cắt ngang:
"Khúc Kỳ... hiện tại đang ở đâu?"

Hệ thống nhỏ giọng, gần như không dám nói:
"Nàng... đã trở lại hiện đại rồi. Tất cả những chuyện ở thế giới này, nàng đều quên sạch."

Ánh mắt Thịnh Tây Chúc khẽ trầm xuống.

Hệ thống cảm giác như thể đang bị mãnh thú nhìn chằm chằm, thân thể run lẩy bẩy, vô thức co rúm lại thành một đoàn.

Một lúc lâu sau, Thịnh Tây Chúc đột nhiên bật cười. Nhưng trong mắt lại không hề có lấy một tia ý cười:
"Cho nên... bây giờ ngươi cũng không thể khống chế được ta nữa, đúng không?"

Hệ thống rùng mình một cái, cười gượng:

"À... cái này... chuẩn xác thì... đúng là vậy."

Thịnh Tây Chúc tiện tay ném nó ra xa, giọng điệu nhàn nhạt:
"Vậy thì ta muốn rời khỏi thế giới này, ngươi... cũng không ngăn được."

Con ngươi của hệ thống như chấn động dữ dội:
"!!!"

Xong rồi xong rồi!

Nếu Thịnh Tây Chúc thực sự thoát ra ngoài, đến thế giới hiện thực... chẳng phải sẽ gây ra đại loạn, thậm chí... hủy diệt cả nhân loại!?

Không được! Tuyệt đối không được để chuyện đó xảy ra!

Thịnh Tây Chúc dường như đã chìm trong dòng suy nghĩ của mình, ánh mắt vàng nhạt dần dần sáng lên từng điểm, lẩm bẩm như đang tự nói với bản thân:
"Ta muốn... đi tìm nàng."

Ánh mắt nàng lại chuyển về phía hệ thống, giọng nói dịu dàng nhưng lại khiến người ta lạnh cả sống lưng:
"Vậy phải làm thế nào để rời khỏi đây? Phá hủy ngươi... hay là hủy luôn cả thế giới này?"

Bề ngoài nàng trông bình tĩnh đến đáng sợ, nhưng hệ thống hiểu rõ nữ nhân này điên thật rồi.

Từ sau khi Khúc Kỳ rời đi, Thịnh Tây Chúc chẳng khác gì một kẻ mất lý trí.

Hệ thống hoảng loạn nhào tới chặn trước mặt nàng:
"Không được! Ngươi không thể đi!"

Thịnh Tây Chúc nhẹ giọng, đáy mắt tối như vực sâu:
"Ngươi... ngăn không nổi ta."

Hệ thống lắp bắp:
"Ta...!"

Nó còn chưa nói xong, đã thấy Thịnh Tây Chúc vươn tay, những xúc tu đen như mực đột ngột bắn ra, xuyên thẳng vào thể xác ánh sáng của nó. Một cơn đau đớn tựa như xé nát linh hồn quét qua.

Lớp ánh sáng ngoài thân hệ thống mờ nhạt hẳn, thân thể quang cầu rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng động nặng nề.

Thịnh Tây Chúc ngước mắt nhìn lên bầu trời.

Mây đen từ bốn phương tám hướng hội tụ lại dưới chân nàng. Toàn bộ thế giới chìm trong bóng tối vô biên, như thể tận thế đã giáng xuống.

Thiên địa bị lấp kín bởi một dòng chảy hỗn độn màu máu, nhấn chìm vạn vật thành tro bụi.

Nhân Gian giới chỉ trong chớp mắt đã hóa thành địa ngục. Tiếng kêu khóc vang vọng bốn bề.

Hệ thống sợ đến lạnh toát cả lòng.

Nó không thể tưởng tượng được kết cục lại rẽ sang hướng điên cuồng như thế này.

Thịnh Tây Chúc, nàng thật sự định hủy diệt cả thế giới này!

Mà nếu thế giới này bị phá hủy, hệ thống... cũng không còn đường sống!

Trong lúc nguy cấp, hệ thống đột nhiên lóe lên một tia sáng:

"Khoan đã! Ta có một cách! Có thể giúp ngươi gặp lại nàng!"

Thịnh Tây Chúc khựng lại, quay đầu nhìn về phía nó.

Hệ thống run rẩy nói:
"Ta... ta có thể thử đưa tác giả vào trong sách! Để nàng xuyên đến đây, sau đó sửa lại cốt truyện, viết lại đại cương! Như vậy... các ngươi... có thể không cần chết nữa..."

Một đôi chân dài chậm rãi bước tới, ánh mắt như kim châm ghim thẳng lên người hệ thống.

Thịnh Tây Chúc cúi đầu nhìn nó, nhẹ giọng thì thầm:
"Ngươi đừng hòng lừa ta... ?"

Gió lớn thổi qua, tóc đen và áo choàng đen của nàng tung bay như dã thú trong đêm.

Mắt vàng như kim loại lóe lên ánh sáng nhợt nhạt, mang theo một loại áp lực khiến người ta khó lòng hít thở.

Hệ thống run lẩy bẩy:
"Không... không có! Tác giả có mục đích riêng, nàng sẽ không làm khó các ngươi. Nhưng... ngươi cần phối hợp với ta một chút..."

Thịnh Tây Chúc nheo mắt, ánh nhìn không kiên nhẫn:
"Ta không cần ai bài bố. Tự ta cũng có thể ra ngoài tìm nàng."

Hệ thống vội vàng khuyên nhủ:
"Nhưng ngươi đâu biết Khúc Kỳ đang ở đâu? Hơn nữa nàng không còn nhớ gì về ngươi cả. Thế giới bên ngoài rộng lớn như vậy, một người như ngươi... rất khó tìm được nàng, đúng không?"

Thịnh Tây Chúc im lặng nhìn chằm chằm nó một lúc lâu, rồi nhếch môi cười như không cười:
"Vậy ngươi muốn ta làm gì?"

Hệ thống nhẹ nhõm thở phào, bắt đầu giải thích:
"Là thế này. Ta cần thiết lập lại thế giới này, đưa nó về trạng thái ban đầu thì mới có thể đưa người đến được. Đợi đến khi quá trình thiết lập lại hoàn tất, tác giả cùng Khúc Kỳ sẽ một lần nữa xuyên thư."

"Đến lúc đó, ta sẽ không bám lên người Khúc Kỳ nữa, cũng sẽ không can thiệp vào các ngươi. Các ngươi muốn làm gì... ta mặc kệ."

Thịnh Tây Chúc không nói gì, lẳng lặng nhìn nó.

Hệ thống tiếp tục:

"Đối với ta mà nói, tác giả tương đương với Sáng Thế Thần. Lệnh của nàng có độ ưu tiên cao hơn cả cốt truyện. Cho nên sau khi thế giới thiết lập lại, ta sẽ không cần tiếp tục thực thi cốt truyện nữa, chỉ cần nghe theo phân phó của nàng là đủ."

Sau đó nó dè dặt bổ sung thêm:
"Chỉ là... sau khi thế giới được thiết lập lại, toàn bộ ký ức của các ngươi sẽ bị phong ấn..."

Thấy sắc mặt Thịnh Tây Chúc tối sầm lại, hệ thống vội vã trấn an:
"Nhưng nhất định các ngươi vẫn sẽ giống như những lần trước... lại tìm được nhau! Ha ha ha... đúng không?"

Thịnh Tây Chúc gật đầu, dứt khoát nói:
"Được. Có thể."

Chỉ cần có thể gặp lại Khúc Kỳ, thiết lập lại mấy lần cũng chẳng là gì.

Hệ thống cuối cùng cũng thở phào, cẩn thận hỏi:
"Vậy... vậy ta bắt đầu nhé?"

Trời ơi! Thật vất vả mới mong được nghỉ hưu, bây giờ còn phải tăng ca!
Ai làm thiên đạo mà không phát điên cơ chứ!?

Trước khi bắt đầu, Thịnh Tây Chúc nghiêng đầu nhìn nó:
"Tác giả kia... tên thật là gì?"

Hệ thống chần chừ một lúc, rồi đáp:
"Ta... không thể nói thẳng tên thật của Sáng Thế Thần, nhưng có thể cho ngươi biết bút danh của nàng."

"Bút danh của nàng gọi là Thịnh Hạ Ban Đêm."

Quang cầu dần dần tỏa ra một luồng bạch quang chói mắt, nhấn chìm cả thế giới trong ánh sáng rực rỡ.

--

Tất cả ký ức đều lặng lẽ ngừng lại.

Các nàng quay trở về điểm khởi đầu sâu dưới lòng đất.

Khúc Kỳ một lúc lâu không hoàn hồn, ngơ ngác nói:
"... Ngọa tào!"

Thịnh Tây Chúc đối diện với cô, trong ánh mắt cả hai đều phản chiếu sự rung động không lời.

Một hồi lâu, Khúc Kỳ không nhịn được đưa tay lên vuốt nhẹ gương mặt Thịnh Tây Chúc, nước mắt long lanh:
"Ô ô ô... Ngươi lợi hại quá đi mất! Ta đau lòng muốn chết, ngươi chịu bao nhiêu uất ức rồi!"

Thịnh Tây Chúc ánh mắt hơi rung động, một lát sau khẽ cười, nhẹ nhàng nói:
"Chỉ cần ngươi có thể trở lại, là đủ rồi."

Nụ cười ấy không ràng buộc, nhẹ tênh như mây trôi nước chảy, mang theo vài phần thiếu niên tươi sáng, vô tư hệt như thuở còn là Tiểu Tiên quân ngây thơ thuở trước.

Khúc Kỳ bỗng nhiên nhào tới, hung hăng hôn nàng vài cái, sau đó bóp cằm nàng, bá đạo nói:
"Nữ nhân, đời này ngươi đừng hòng mơ rời khỏi ta nữa!"

Thịnh Tây Chúc bật cười, chóp mũi chạm nhẹ vào nàng, dịu dàng đáp:
"Sẽ không rời đi nữa."

Hai người chìm trong không khí ngọt ngào, yên ấm, thì—

Bên cạnh vang lên một giọng lạc quẻ:
"Đây là vi phạm luân lý tông môn! Đây là hình thái yêu đương sai trái đó nha!"

Khúc Kỳ: "... Ngươi sao còn chưa chết vậy."

Vừa rồi quên chưa tiễn con hàng này lên đường!

Cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy gương mặt mo khô quắt của Kim Lâu Yến vẫn còn gắn liền với thể xác Quý Lĩnh. Hai người trộn thành một cục, miễn cưỡng duy trì một hơi tàn.

Khúc Kỳ vội lôi ra bùa chú, kéo linh hồn Quý Lĩnh ra khỏi thể xác nàng, ném sang một bên.

Kim Lâu Yến tức đến thổ huyết, yếu ớt nói:
"Khúc Kỳ... các ngươi là sư tỷ muội đó! Làm sao có thể yêu đương loạn luân như vậy được..."

Khúc Kỳ nhíu mày, giọng cao lãnh:
"Nói xàm cái gì đấy. Ai nói sư tỷ muội không thể ở bên nhau?"

Cô ngẩng cao đầu, lạnh lùng tuyên bố:
"Hơn nữa, ta bây giờ đã không còn là ta của trước kia. Xin gọi ta là Nút Cỗ Lộc Cờ!"

"Lần này, ta muốn lấy lại tất cả những gì vốn thuộc về ta!"

Kim Lâu Yến ánh mắt tan rã, như một ngọn nến cuối cùng trước cơn gió tắt. Nàng thì thào:
"Thật đáng tiếc... Không ngờ Nhân Gian giới cuối cùng lại bại dưới tay chính đám đồ nhi của ta..."

Khúc Kỳ: "..."
Thôi tha đi. Đừng mơ tưởng chuyện cứu vớt nhân gian nữa. Ngươi căn bản không có số làm siêu anh hùng.

Ngay bên cạnh, Thịnh Tây Chúc đột nhiên lạnh lùng lên tiếng:
"Cho dù có thật sự hoàn thành đủ ba điều tiên đoán, cũng không thể cứu nổi cái Nhân Gian giới kia của ngươi."

Kim Lâu Yến trợn mắt nhìn nàng, cao giọng phản bác:
"Chớ ngạo mạn! Thiên Cơ Kính chưa từng nói dối!"

Nàng lập tức ngửa mặt lên trời, thần sắc thành kính, thì thào như cầu nguyện:
"Đây chính là ý trời. Phàm nhân không thể tùy tiện phán đoán được."

Thịnh Tây Chúc hờ hững giơ tay, khẽ động một ngón tay, toàn bộ ký ức từ kiếp trước dần hiện lên trước mắt Kim Lâu Yến như một thước phim quay chậm.

Trong từng hình ảnh lướt qua:
Kim Lâu Yến rút kiếm cốt ra khỏi cơ thể Thịnh Tây Chúc, đem Khúc Kỳ dâng lên cho nàng làm lễ vật, thậm chí cả Tô Phù Vãn cũng bị nàng hiến tế cho linh mạch—

Ba lời tiên đoán, quả thật hoàn toàn ứng nghiệm. Không sai một chữ.

Nhưng cuối cùng thì sao? Nhân Gian giới vẫn chìm trong khói lửa, chiến tranh không dứt, thế giới mục ruỗng, ánh sáng dần tắt lịm.

Sắc mặt thành kính của Kim Lâu Yến như một bức tường rạn nứt, từng mảng từng mảng bong tróc rơi xuống. Tròng mắt nàng mở lớn, hoảng loạn, kinh hãi:
"Sao... sao lại như vậy? Không thể nào... Tại sao Nhân Gian giới lại trở thành thế này? Rõ ràng Thiên Cơ Kính nói ta sẽ cứu được thế giới..."

Khúc Kỳ ngồi xổm xuống trước mặt nàng, dội thẳng một gáo nước lạnh lên tàn tro cuối cùng trong lòng nàng:
"Sư phụ, ngay từ đầu ngươi đã bị thiên đạo lừa rồi."

Hệ thống là miệng quạ đen, chuyên nghề gạt người ta đấy!

Kim Lâu Yến gào lên, giọng rít qua kẽ răng, khóc như tan nát ruột gan:
"Không thể nào ——!"

Nàng đã dốc cạn một đời để hoàn thành cái gọi là sứ mệnh vĩ đại kia. Vì nó, nàng phản bội đồ đệ, đánh mất lương tri, để rồi chính linh hồn cũng vỡ vụn.

Vậy mà... tất cả chỉ là một trò lừa đảo của "thiên ý"?

Con ngươi Kim Lâu Yến run rẩy, nàng ôm ngực kêu khóc như mất trí:
"Thiên ý... ngươi lừa ta... thật thê thảm..."

Niềm tin mà nàng dựa vào suốt cả đời sụp đổ trong khoảnh khắc. Trong chớp mắt, nàng như trở lại cổ miếu năm xưa, tối tăm lạnh lẽo, đối diện với pho tượng kim cương không nhúc nhích.

Ánh nhìn đầy thương xót của chư thần trên cao dần tan biến, chỉ còn lại vẻ chế nhạo mơ hồ.

Sau lưng nàng, bóng dáng người đồ đệ ngày nào bạch y, thanh thuần, đôi mắt ngập tràn sùng kính giờ đã hóa thành thân ảnh toàn thân hắc khí, ngập tràn hận ý.

Trăm năm thoắt cái mà qua. Cảnh vật còn đây, mà người chẳng còn như xưa.

Kim Lâu Yến run rẩy, yếu ớt gọi như thói quen:
"...Tây Chúc..."

Nhưng trong mắt Thịnh Tây Chúc giờ đây, không còn ánh sáng của tín nhiệm hay sùng bái.

Nàng giơ tay, lạnh lùng nhìn đầu ngón tay mình đâm xuyên ngực Kim Lâu Yến.

Máu đen pha đỏ tràn ra từ lồng ngực, loang rộng trên mặt đất như một đóa hoa khô chết giữa lòng đất sâu.

Thần hồn Kim Lâu Yến bị xé vụn trong chớp mắt, thân thể héo rũ hóa thành tro bụi, tan biến vào hư không.

Ba người ngẩng đầu, lặng lẽ dõi theo tàn ảnh của nàng dần tan vào gió.

Quý Lĩnh nhẹ giọng thở dài:
"Sư phụ... kiếp sau đừng như vậy nữa."

Khúc Kỳ như nghe thấy đâu đây một tiếng thở dài dài dằng dặc, vang vọng bên tai như làn sương lướt qua:

"Ta thật sự... đã từng chân thành xem các ngươi là đồ đệ..."

Khúc Kỳ ngẩn người, ngẩng đầu nhìn cơn bão cát từ từ tan biến vào không trung.

Đó có lẽ... là lời cuối cùng mà phần lương tri chưa tắt hẳn của Kim Lâu Yến để lại.

"A Dao dạo gần đây... hình như không còn thích nói chuyện với ta nữa?"
Hạ Chi Dao ngẩng đầu, khẽ cười ôn hòa: "Sao lại nghĩ thế?"


"Nhìn ngươi lúc nào cũng như đang tâm thần bất định." Tô Phù Vãn kéo nhẹ góc áo nàng, tò mò hỏi, "Bên ngoài thế nào rồi?"


Hạ Chi Dao nhìn nàng, chậm rãi đáp: "Nhân Gian Giới đã bại."
Tô Phù Vãn lập tức mừng rỡ: "Vậy chẳng phải là chuyện tốt sao? Chúng ta có thể ra ngoài rồi!"
Hạ Chi Dao chăm chú nhìn nàng, không chớp mắt: "Ngươi... thật sự rất muốn ra ngoài sao?"

Tô Phù Vãn tựa vào lòng nàng, gương mặt khẽ ửng hồng, nhỏ giọng thì thầm: "Tất nhiên rồi, ta muốn cùng A Dao ra ngoài."


"Nếu ta nhớ không lầm, trước đó chúng ta đã hẹn rồi sẽ cùng nhau trở về thế giới của ta, đúng không?"


Hạ Chi Dao cụp mắt, trong đôi đồng tử đen nhánh hiện lên tia sáng tối mờ. Nàng vẫn dịu dàng cười như thường lệ:
"... Ừ, đúng vậy."

Nàng bỗng nghiêng người, ghé sát vào tai Tô Phù Vãn, thì thầm từng chữ như gió lạnh lướt qua gáy:
"Vãn Vãn từng nói, ngươi đột nhiên không còn nghe thấy giọng nói của hệ thống nữa... đúng không?"

Tô Phù Vãn ngẩn ra: "Đúng vậy a, sao vậy?"
Hạ Chi Dao mỉm cười sâu thêm:
"Vậy ngươi nghe thử xem có phải là giọng này không?"

Trong sơn động yên tĩnh, một giọng máy móc bỗng vang lên bên tai Tô Phù Vãn, lạnh lẽo và xa lạ như từ vực sâu vọng về:
"... Đã lâu không gặp, ký chủ."

Chương trước Chương tiếp
Loading...