[BHTT-EDIT-Hoàn] Nữ phụ lười biếng chỉ muốn hôn hít mèo con | Tỉnh Dã Tư

CHƯƠNG 46



Nghe Hạ Chi Dao nói xong, phản ứng đầu tiên của Tô Phù Vãn là không biết nên khóc hay cười. Trước kia, nàng cũng từng có không ít người theo đuổi: người tặng hoa hồng, kẻ đưa nhẫn kim cương, ai nấy ngoài miệng đều thề thốt cả đời yêu nàng, sủng nàng, che chở nàng đến thiên hoang địa lão, mỗi người một vẻ tình thâm nghĩa trọng. Nhưng Tô Phù Vãn biết rõ, đa phần bọn họ đều nhằm vào gia sản và tập đoàn phía sau nàng. Trong số đó, có mấy ai thực lòng thực dạ với nàng, ả ta khó mà nói chắc.

Nhưng giữa bao nhiêu kẻ miệng lưỡi ngọt ngào ấy, lại chưa từng có ai làm được đến mức này. Hạ Chi Dao, là người đầu tiên.

Tô Phù Vãn để mặc Hạ Chi Dao vuốt ve mu bàn tay mình, giọng điệu thản nhiên:
"Ta không thích ngươi, ngươi cũng nguyện ý làm việc cho ta?"

Hạ Chi Dao gật đầu, không chút do dự:
"Nguyện ý."

Nàng quỳ trên nền đất đầy mảnh vỡ sắc bén, máu từ đầu gối chảy xuống nhuộm đỏ một vùng, thấm ra từng chút một. Nhưng sắc mặt nàng vẫn bình tĩnh, lưng thẳng tắp, như thể chẳng cảm thấy chút đau đớn nào. Trong mắt nàng, chỉ còn mỗi Tô Phù Vãn, nụ cười hiện hữu trên môi thành kính đến điên cuồng—tư thế ấy như đang dâng cả trái tim mình lên thần minh trên cao.

Dáng vẻ này... lại thật giống như yêu Tô Phù Vãn đến tận xương tủy, cam tâm tình nguyện cúi đầu xưng thần.

Không biết nghĩ đến điều gì, Tô Phù Vãn chợt mím môi cười nhẹ.
"Tốt. Vậy sư tỷ giúp ta tung ra một tin tức."

Hạ Chi Dao không chớp mắt, nhìn nàng chăm chú:
"Tin tức gì?"

Tô Phù Vãn mỉm cười, từng chữ từng chữ rõ ràng:

"Vấn Kiếm Tông nội môn đệ tử Khúc Kỳ, tự cam đọa lạc, cấu kết với ma tu, ý đồ ô nhiễm linh mạch. Kẻ này xem thường lễ pháp tông môn, bỏ mặc đạo nghĩa tu tiên giới như cỏ rác. Dạng phản đồ như vậy..."

Nàng dừng lại một chút, nụ cười trên gương mặt thanh tú thoát tục lại ngọt ngào đến lạnh người:
"...hẳn là nên bị trục xuất khỏi Vấn Kiếm Tông, lập tức thi hành trừng trị."

Khúc Kỳ không phải cứ muốn giành lấy mọi thứ với nàng sao? Vậy thì lần này, nàng sẽ khiến Khúc Kỳ thân bại danh liệt, không còn đủ tư cách tranh giành với mình nữa!

Hệ thống do dự lên tiếng:
"Ký chủ... làm vậy có thể sẽ đẩy Khúc Kỳ vào hiểm cảnh."

Tô Phù Vãn mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng như đang thủ thỉ chuyện nhà:

"Yên tâm, ta chỉ là cho nàng một cái phủ đầu, lại không phải thật muốn giết nàng. Đợi các tông môn đến bắt nàng về sau, ta lại ra mặt nói giúp một câu. Như vậy chẳng phải càng khiến người ta thấy ta thiện lương vô tư, nhân hậu khoan dung sao?"

Hệ thống: "..."

Luận trà xanh, quả nhiên vẫn là ngươi giỏi nhất.

Hạ Chi Dao không hề dị nghị, ngoan ngoãn gật đầu:

"Được, vậy ta đi."

Nàng lập tức đứng dậy, váy dưới thân đã bị chém rách, đầu gối máu thịt lẫn lộn, nhìn qua thật sự kinh hồn táng đảm.

Tô Phù Vãn liếc mắt nhìn qua, lập tức lộ vẻ lo lắng, giọng nói dịu dàng như nước mùa xuân:

"Hạ sư tỷ, sao lại bất cẩn như vậy? Phù Vãn nơi này có chút linh dược, A Dao cầm đi lau đi."

Nói rồi, nàng nhẹ nhàng nâng tay Hạ Chi Dao lên, đặt một ống thuốc mỡ vào lòng bàn tay nàng, còn dịu dàng giúp nàng khép lại năm ngón tay. Đôi mắt như ánh trăng tháng ba, mềm nhẹ rơi trên gương mặt nàng:

"A Dao sau này nhớ giữ gìn thân thể, ngươi ta vốn chung một trận tuyến, không thể lơ là nửa phần."

Hạ Chi Dao hai tay tiếp nhận, thần sắc như nhặt được chí bảo, cẩn thận vuốt ve ống thuốc, trịnh trọng nói:

"Đa tạ sư muội, ta nhất định không phụ kỳ vọng."

Tô Phù Vãn hài lòng cong môi, cuối cùng còn thưởng cho nàng một nụ cười chân thành:

"Vậy liền làm phiền A Dao tự mình đi một chuyến."

---

Ma giới – Vương cung.

"Ngươi cứ như vậy... đem Thu Hải Đường trực tiếp cho nàng?!"

Trong đại điện nguy nga, trên ngai vàng đen như mực, một thiếu nữ chừng mười lăm mười sáu tuổi vội vã đưa tay che tai, nhỏ giọng lí nhí:

"Tả hộ pháp, ngươi rống cái gì mà rống lớn như vậy... Ta cũng không có cách nào khác... Ta... đánh không lại nàng nha..."

Ninh Nguyệt bị triệu hồi khẩn cấp từ tiền tuyến đưa tay đỡ trán, thở dài:

"Thị vệ đâu? Đại tướng quân đâu? Hữu hộ pháp đâu?!"

Thiếu nữ nghiêng đầu nhớ lại, thong thả kể:

"Bọn thị vệ đều bị nàng đánh trọng thương, đại tướng quân cũng không địch lại. Sau này còn phải gọi thêm Hữu hộ pháp ra, liên thủ mới miễn cưỡng chế trụ được nàng..."

Kia Yểm ra tay dễ như trở bàn tay, đả thương toàn bộ thị vệ. Đến cả đại tướng quân dũng mãnh thiện chiến cũng không thoát được. Nó từng bước từng bước tiến đến gần ta, cuối cùng dừng lại ngay trước vương tọa, hóa thành một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần.

Ta hỏi nàng: "Ngươi đến cướp ngôi Ma Tôn của ta sao?"

Nàng lại lắc đầu, đáp: "Ta muốn tìm Thu Hải Đường để cứu một người."

Ninh Nguyệt trợn tròn mắt, kinh ngạc hỏi:
"Sau đó thì sao?"

Ma Tôn loạng choạng bước tới, giọng vẫn mê mang kể tiếp:
"Ta hỏi nàng muốn cứu ai. Nàng nói là một người vô cùng quan trọng. Nàng còn bảo việc giết đám thị vệ chỉ là vô ý, chỉ cần có được Thu Hải Đường, nàng sẽ rời đi."

Nói tới đây, Tiểu Bạch chống cằm, hai mắt sáng rỡ:
"Nàng thật sự rất xinh đẹp, ta vừa nhìn đã yêu! Ta còn hỏi nàng có nguyện ý làm sủng phi của ta không, đáng tiếc bị từ chối..."

Ninh Nguyệt hít sâu một hơi, hét lên:
"Ngươi liền cứ thế đưa cho nàng? Tiểu Bạch a Tiểu Bạch, ngươi đúng là thuần khiết như tờ giấy trắng! Ngươi biết Thu Hải Đường quý giá cỡ nào không?!"

Nàng đã tốn biết bao tâm huyết, ròng rã bao nhiêu năm mới tìm được đóa hoa xứng đáng với thân phận kỳ hoa của Ma Tôn, vậy mà cuối cùng lại bị tên Yểm kia dễ dàng mang đi!

Sớm biết vậy, lúc vẽ ra nó thì nên bắt Trương Tam uống thêm vài chén rượu, để hắn tuôn hết nỗi lòng bi thương!

Tiểu Bạch chớp chớp mắt, vô tội nhìn nàng:
"Ai nha, hoa đẹp phải xứng mỹ nhân chứ. Không quan trọng. Quan trọng là... chúng ta đánh không lại nàng, chi bằng thuận nước đẩy thuyền, tặng ân tình... gọi là Yểm tình đi! Cái này gọi là thức thời mới là tuấn kiệt đó nha~"

Ninh Nguyệt nghẹn lời một hồi, rồi nghiêm giọng:
"Ngươi không phải nói Hữu Hộ Pháp và đại tướng quân đã chế trụ nàng rồi sao?"

Hữu Hộ Pháp và đại tướng quân đều là cao thủ đứng đầu Ma giới, hai người liên thủ, dù là Độ Kiếp kỳ đại năng cũng khó mà thoát. Sao lại để Trương Tam chạy?

Tiểu Bạch cúi đầu, lén che đi vẻ chột dạ:
"Thì... có chế trụ... nhưng không hoàn toàn. Ta bảo bọn họ... thả nàng rồi."

Ninh Nguyệt ngớ ra:
"Hả?"

Tiểu Bạch nhăn nhó:
"Dù sao thì... ta thực sự không đành lòng nhìn một mỹ nhân bị làm nhục. Chỉ là một đóa hoa thôi mà, đưa luôn cho rồi khỏi dây dưa."

Ninh Nguyệt: "..."
Sụp đổ hoàn toàn. Đối diện với cái thế giới đầy nhan khống này, nàng thấy vô cùng tuyệt vọng.

Ma Tôn Tiểu Bạch ho khẽ một tiếng, cố làm ra vẻ nghiêm nghị trên gương mặt còn non nớt:
"Khụ khụ, quay lại chính sự đi. Trước đó ta bảo ngươi đi xử lý chuyện ô nhiễm linh mạch, làm tới đâu rồi?"

Ninh Nguyệt lấy lại tinh thần, nhún vai:

"Không sai biệt lắm. Tây Hoài hiện tại đã suy kiệt năm đầu linh mạch, ta đã sai người dẫn ma khí thẩm thấu vào hai đầu trong số đó. Giờ chỉ còn lại ba đầu chưa bị ảnh hưởng."

Tiểu Bạch ngồi ngay ngắn, gật đầu tỏ vẻ hài lòng:
"Rất tốt. Nhớ kỹ, tuyệt đối không được để lộ thân phận."
Ninh Nguyệt cúi đầu lĩnh mệnh.
Tiểu Bạch phất tay áo, cười lạnh một tiếng, giọng bi bô đầy khinh miệt:
"Hừ, Nhân Gian giới thật đáng ghét! Khi linh mạch hoàn toàn khô kiệt, chính là ngày đại Ma tộc chúng ta phục hưng!"

Bên dưới, tiếng phụ họa vang lên rền vang:
"Tôn thượng uy vũ!"
"Tôn thượng nhất định có thể dẫn dắt tộc ta trở lại Nhân Gian giới!"

Ninh Nguyệt nghiêm nghị nói:
"Tôn thượng nói chí phải, ngày phục hưng của tộc ta đã ở ngay trước mắt."

Tiểu Bạch liếc nhìn nàng, bỗng nhiên nở nụ cười đầy ẩn ý:
"Đúng rồi, ngươi chẳng phải từng thu một tiểu đồ đệ sao? Ta có thể tha cho nàng một mạng, giao nàng cho ngươi xử trí. Thế nào?"

Ninh Nguyệt cười như không cười:
"... Không cần. Ta tình nguyện để nàng chết trận nơi sa trường."

--

Say mộng đẹp.

"Ta gần đây phát hiện Trương đạo hữu rất kỳ lạ."
Khúc Kỳ chống cằm, uống một ngụm trà, vẻ mặt đầy nghi ngờ và khó hiểu.

Tần Thụ từ tốn ăn bánh, chậm rãi nói:
"Kể ta nghe thử xem."

Khúc Kỳ đưa tay ra, duỗi từng ngón một, bắt đầu liệt kê:
"Thứ nhất, dạo gần đây nàng luôn tránh ánh mắt của ta, không dám nhìn thẳng. Thứ hai, không còn để ta ôm ngủ như trước. Ta chỉ cần lại gần một chút là cả người nàng liền cứng đờ. Mà quan trọng nhất là..."

Cô dừng lại, có chút tức giận:
"Có một đêm ta tỉnh dậy giữa khuya thì phát hiện nàng không biết đi đâu mất. Ta đã đợi, cứ đợi mãi, đợi đến tận hừng đông nàng mới trở về! Ngươi nói xem, có quá đáng không chứ?!"

Tần Thụ gật đầu cảm thông:
"Rất quá đáng."

Khúc Kỳ đập mạnh xuống bàn, tức tối:
"Nàng sao có thể như vậy với ta chứ? Trước kia vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, giờ thì càng lúc càng bướng bỉnh!"

Tần Thụ ừng ực nuốt miếng bánh đậu xanh, nghiêm túc đồng tình:
"Phản nghịch thật rồi."

Khúc Kỳ bực bội chỉ trỏ Tần Thụ:
"Thụ Thụ, ngươi đúng là một cái máy phụ họa không có cảm xúc!"

Tần Thụ dừng một chút, nghiêm trang nói:
"Phản! Nghịch!"

Khúc Kỳ gật đầu thoả mãn, bĩu môi:
"Dù sao nàng gần đây cứ là lạ."

Tần Thụ liếc nhìn phía sau lưng nàng, bỗng đổi giọng:
"Nhưng... hình như cũng không đến nỗi như thế."

Khúc Kỳ trợn to mắt, tức tối:
"Sao ngươi lại như vậy? Rõ ràng vừa rồi còn phụ họa ta, bảo nàng quá phận lại phản nghịch!"

Tần Thụ lập tức dời ghế, nghiêng sang bên cạnh, ý đồ giảm bớt sự tồn tại:
"Ngươi nhớ nhầm rồi, ta không có nói gì cả."

Khúc Kỳ: "Ngươi..."
Vừa mới mở miệng, cô đã cảm giác hai ngón tay lạnh buốt nắm lấy gò má mình, kéo sang một bên.

Cô ngửa cổ ra sau, nhìn thấy Thịnh Tây Chúc đang đứng phía sau, mày khẽ nhướng:
"Ta? Phản nghịch lại còn quá phận?"

Bị bắt quả tang nói xấu sau lưng, Khúc Kỳ: "..."
Cô trừng mắt hung dữ liếc Tần Thụ. Cái người này sao lại không nhắc nhở ta một tiếng chứ?! Đồ đáng ghét!

Tần Thụ bình thản nhìn ra cửa sổ, thản nhiên nói:
"Ân, hôm nay thời tiết thật đẹp."

Khúc Kỳ cúi đầu thật sâu, vội chữa cháy:
"... Ngươi hiểu lầm rồi! Ta không nói ngươi, ta nói... nói Meo đạo hữu!"

Thịnh Tây Chúc từ tốn hỏi lại:
"Thật sao?"

Khúc Kỳ lập tức quay người, ôm lấy eo nàng, gật đầu như gà mổ thóc, giọng dỗ ngọt đến cực điểm:
"Lão meo nhà ta là tốt nhất!"

Thịnh Tây Chúc bị cô xù lông đầu cọ tới cọ lui trên bụng, cả người choáng váng như bị thiêu đốt.
Từ đêm đó đến nay, nàng và Khúc Kỳ vẫn chưa từng thân mật như thế nữa. Có lẽ chính bởi vì mấy ngày gần đây nàng cố ý giữ khoảng cách, khiến đối phương không vui, nên mới oán thầm sau lưng như vậy.

Nhưng... giữ khoảng cách không phải vì chán ghét. Mỗi khi nhớ lại chuyện hoang đường đêm ấy, nàng liền cảm thấy toàn thân nóng ran, hận không thể chui vào đất trốn đi. Làm sao có thể thừa lúc người ta say rượu mà cố tình dẫn dụ chứ? Thật sự vô sỉ đến cùng cực.

Nghĩ đến đây, Thịnh Tây Chúc nhẹ thở dài một tiếng, chủ động xoa xoa đỉnh đầu cô gái nhỏ trong ngực:
"... Ân."

Khúc Kỳ lập tức sáng bừng ánh mắt, ôm nàng cười khúc khích như trẻ con được kẹo.

Tần Thụ liếc nhìn hai người, cảm giác dạ dày mình như vừa bị nhét đầy bánh nếp.
Nàng yên lặng ôm chặt thanh kiếm của mình, thầm oán:
Rõ ràng vừa nãy còn bày ra bộ dáng đầy căm phẫn, vậy mà được sờ đầu một cái liền cười như đóa hoa nở. Lâm vào tình yêu đúng là kẻ ngốc. Quả nhiên, vẫn nên tu Vô Tình đạo mới là con đường ổn thỏa.

Khúc Kỳ đang dính lấy "mèo chủ tử" nhà mình thì đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ lớn vang trời bên ngoài, như thể có thứ gì phát nổ dữ dội.

"Phanh ——"

Tiếng chấn động kịch liệt khiến cả không gian như bừng sáng thành ban ngày, tất cả mọi người ù tai trong chốc lát.

Một lúc sau, đám tân khách đồng loạt ngẩng đầu nhìn ra ngoài:
"Xảy ra chuyện gì thế?"
"Không biết, tiếng nổ to quá dọa hết hồn!"

Khúc Kỳ che tai đang ong ong, giật mình:
"Chuyện gì xảy ra vậy? Ai ném bom nguyên tử vào nhà người khác đấy?!"

Tần Thụ đứng dậy, nhíu mày:
"Ta ra ngoài xem một chút."

Nàng vừa bước ra khỏi cửa, bỗng có một người tập tễnh lao vào đại sảnh, vừa thở hổn hển vừa la lên:
"Linh mạch! Lại có hai đầu linh mạch bị phá hủy rồi!"

Cả hội trường lập tức rúng động.

Tây Hoài xưa nay nổi danh là vùng đất phì nhiêu, chính là nhờ có linh mạch dồi dào. Vì thế nơi đây luôn thu hút rất nhiều tu sĩ tụ họp, kéo theo các ngành nghề khác cũng phát triển rực rỡ.

Linh mạch mà suy giảm, chẳng khác nào đang lay động tận gốc rễ của Tây Hoài. Đến khi hậu quả bùng phát, e là không thể lường nổi.

Tần Thụ nghe đến đây, sắc mặt đại biến, không nói một lời liền lao thẳng xuống dưới lầu.

Khúc Kỳ và Thịnh Tây Chúc nhìn nhau, Khúc Kỳ lên tiếng hỏi:
"Chúng ta cũng đi xem một chút?"

Dù sao nàng cũng đang muốn nhìn tận mắt, xem linh mạch ở thế giới này rốt cuộc trông như thế nào.

Thịnh Tây Chúc gật đầu không phản đối. Hai người liền vội vàng chạy theo sau Tần Thụ, hướng về nơi phát nổ linh mạch.

Trên đường bên ngoài đã đông nghẹt người, chen chúc chằng chịt. Trên gương mặt mỗi người đều là vẻ hoảng sợ, trừng lớn mắt nhìn về nơi phát ra vụ nổ. Thậm chí còn có trẻ con trong đám đông bật khóc oa oa.

Khúc Kỳ nhìn quanh, nghĩ thầm:

Cảm giác thật giống tận thế vậy. Nhưng mà nữ chính hiện giờ đang ở Tây Hoài, chắc không đến mức xảy ra đại họa gì đâu nhỉ?

Hai người chen qua đám đông, men theo con phố dài, đi ra khỏi cổng thành, tiến về phía một vùng đất trống thưa thớt bóng cây.

Càng tiến lại gần, một mùi tanh khét và khí tức đè nén đến khó thở ngày càng rõ ràng. Phía trước đã bị vây kín bởi một đám người, từ giữa đám đông bốc lên khói đen nồng nặc.

Tần Thụ đẩy đám người ra, sải bước đi tới trước, giọng nghiêm nghị:
"Ta phụng mệnh Minh Nguyệt Sơn Trang đến điều tra nguyên nhân linh mạch ô nhiễm. Nói rõ, chuyện gì đã xảy ra."

Đám người nhao nhao ngẩng đầu nhìn nàng. Một tu sĩ dáng dấp giống cá mè hoa bước lên, vội vàng hành lễ:
"Thì ra là Tần trưởng lão, không đón từ xa, thất lễ rồi!"

Bên cạnh hắn có người mặc áo trắng lên tiếng:
"Chuyện lần này... kỳ lạ vô cùng. Bọn ta vừa mới kiểm tra, phát hiện có người đã đưa ma khí vào trụ cột linh mạch. Chờ đến khi ma khí lan ra khắp các nhánh phụ, liền dẫn đến nổ tung trong chớp mắt."

Tần Thụ sắc mặt trầm xuống:
"Linh mạch thủ vệ đâu? Tại sao để ma tu lộng hành như thế!"

Tu sĩ mập mạp bên cạnh lau mồ hôi đầy trán, khúm núm giải thích:
"Tần trưởng lão bớt giận! Vừa khéo đúng hôm đó đang thay ca thủ vệ. Có lẽ tên ma tu đã trà trộn sẵn từ trước, chờ cơ hội chuồn đi..."

Một người tu sĩ trong đám lập tức phẫn nộ quát:
"Linh mạch là căn cơ tu hành của chúng ta! Các ngươi lại để ma tu dễ dàng trà trộn như thế, rốt cuộc nghĩ gì vậy?"

Đám đông cũng giận dữ hùa theo:
"Chính là đấy! Vì sao ma tu lại có thể âm thầm tiến vào như thế? Pháp trận kiểm tra đâu rồi?"

"Ngày nào cũng bắt dân chúng đóng thuế cao ngất trời, kết quả ngay cả linh mạch cũng bảo vệ không xong! Rảnh nợ mẹ nó, trả lại tiền đi!"

Trước sự phẫn nộ cuồn cuộn của đám đông, tu sĩ mập quýnh quáng khua tay:
"Mọi người bình tĩnh! Tây Hoài thành nhất định sẽ cho quý vị một lời giải thích hợp lý..."

Khúc Kỳ đứng cạnh đám người, gật gù tán thành:
Nếu có ai bảo với ta rằng wifi nhà mình bị kẻ địch cho nổ tung, ta chắc chắn cũng sẽ nổi điên ngay tại chỗ!

Tần Thụ liếc mắt nhìn tu sĩ mập, lạnh lùng nói:
"Không cần ngươi giải thích. Dù ngươi nói gì, linh mạch cũng không thể phục hồi như cũ."

Nàng đi thẳng lên phía trước, quỳ một chân xuống bên cạnh linh mạch bị phá hủy, dùng tay chạm vào, tra xét một hồi rồi nhíu mày.

Khúc Kỳ và Thịnh Tây Chúc cũng bước đến gần nàng. Khúc Kỳ tò mò hỏi:
"Tình hình sao rồi?"

Tần Thụ nhíu mày:
"Không thể chữa trị được. Linh mạch vốn là vật thuần khiết đến mức chân thực, không dung nạp được bất kỳ thứ gì ô uế. Nếu chỉ ô nhiễm nhẹ thì còn có thể kéo dài chút ít, nhưng nổ tung như thế này rồi... thì không thể cứu vãn."

Khúc Kỳ cúi đầu nhìn, chỉ thấy nơi vừa phát nổ giờ chỉ còn lại một mảnh cháy đen, xung quanh rải rác những cành lá màu trắng sữa, lẫn bên trong là một ít vật chất màu vàng nhạt đang lấp lánh, trôi nổi bất định như khí thể mà cũng như chất lỏng, mười phần thần kỳ.

Khúc Kỳ hỏi:
"Thứ màu vàng kia là linh khí à?"

Thịnh Tây Chúc gật đầu:
"Ừ, đúng vậy."

Khúc Kỳ không khỏi tán thưởng:
"Đẹp thật đấy."
Cô có thể tưởng tượng được trước khi bị phá hủy, nơi này hẳn là một chốn cực kỳ xinh đẹp.

Các nàng đang trò chuyện thì một tên tu sĩ béo đứng bên đột nhiên liếc sang, rồi nheo mắt lại:
"Vị nữ đạo hữu kia chẳng phải là Khúc Kỳ của Vấn Kiếm Tông sao?"

Khúc Kỳ chỉ vào mình, ngạc nhiên hỏi:
"Là ta. Sao thế?"
Lạ thật, sao hắn nhận ra mình? Chẳng lẽ ta đã nổi tiếng đến vậy rồi sao?

Tu sĩ béo hừ lạnh một tiếng, rồi quay sang hét lớn với đám binh sĩ:
"Bắt nàng lại cho ta!"

Ngay lập tức, một nhóm tu sĩ áo trắng đồng loạt lao đến, trong nháy mắt đã vây kín mấy người bọn họ.

Khúc Kỳ trố mắt:
"???"
Ta có chọc ghẹo gì ai đâu! Có đắc tội với các người bao giờ!

Ánh mắt Thịnh Tây Chúc chợt tối lại, nàng đưa tay kéo Khúc Kỳ ra phía sau lưng mình.
Tần Thụ cũng lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh đi:
"Ngươi có ý gì đây?"

Tu sĩ béo lập tức quay người sang, nở nụ cười nịnh nọt:
"Tần đạo hữu có điều chưa biết, mấy ngày trước Vấn Kiếm Tông đã phát lệnh truy nã phản đồ Khúc Kỳ. Nàng ta bị cáo buộc cấu kết với người Ma tộc làm chuyện xấu, vi phạm điều luật nghiêm trọng của giới tu tiên. Tiên minh ra lệnh phải bắt sống, nghiêm trị không tha."

Khúc Kỳ trợn mắt:
"Hả?!"

Cấu kết với Ma tộc gì chứ? Chẳng lẽ là nói đến chuyện mấy hôm trước ta cùng Ninh Nguyệt bơi hồ uống rượu?
Nhưng rõ ràng mấy ngày qua Ninh Nguyệt vẫn luôn giấu kỹ thân phận, đến cả Tần Thụ cũng không phát hiện ra. Sao bây giờ đột nhiên bị lộ?

Tần Thụ cau mày:
"Mấy ngày nay ta luôn ở cùng Khúc đạo hữu, chưa từng thấy bóng dáng ma tu nào cả."

Tu sĩ béo nhún vai, giọng điệu đầy toan tính:
"Cái này... chúng ta cũng chỉ là làm theo lệnh thôi, nguyên nhân cụ thể thế nào thì cũng không rõ. Mong Tần trưởng lão đừng làm khó chúng ta..."

Người tu đạo mà cấu kết với Ma tộc là tội lớn không thể dung tha. Để ngăn việc tái phạm, tiên minh luôn xử phạt cực kỳ nghiêm khắc, nhẹ thì phế bỏ tu vi, đuổi về Nhân giới làm người phàm; nặng thì hủy căn cơ, suốt đời không thể tu luyện lại.

Tần Thụ biết rất rõ thủ đoạn của tiên minh. Những kẻ đó căm thù Ma tộc tận xương tủy, thậm chí còn sâu sắc hơn bản thân nàng. Một khi Khúc Kỳ rơi vào tay họ, cho dù không chết cũng sẽ bị lột một tầng da.

Nghĩ đến đây, nàng kiên quyết nói:
"Nàng ấy vô tội."

Tu sĩ béo nhìn nàng, ánh mắt phức tạp, thở dài một tiếng:
"Nếu đã vậy, Tần trưởng lão cũng đừng trách bọn ta ra tay không khách khí."

Vừa dứt lời, hắn vung tay, hơn mười tu sĩ lập tức dâng lên, khí thế ép người.

Một giây sau, một đạo kiếm khí xanh lam mang theo linh lực hùng hậu quét ra! Chính là tuyệt chiêu "Nguyệt Dẫn Tinh" độc môn của Minh Nguyệt Sơn Trang, kiếm khí sáng như ánh trăng sao, vừa xuất hiện đã khiến xung quanh chấn động, tu sĩ đứng gần đều bị đánh choáng váng, không kịp phản ứng.

Tần Thụ đứng giữa vòng vây, tay cầm trường kiếm lạnh buốt ánh xanh, bóng lưng nàng đón ánh nắng rực rỡ, dường như mang theo một tầng ánh sáng linh khí rạng rỡ.

Nàng ngoái đầu lại, lạnh giọng:
"Chạy mau. Ta sẽ cầm chân bọn họ."

Khúc Kỳ lập tức hiểu ý, cảm động đến đỏ mắt, nắm tay Thịnh Tây Chúc kéo chạy, vừa quay đầu lại vừa hét lớn:
"Tần đạo hữu, ngươi nhất định phải bảo trọng! Ngày sau tái kiến!"

Tần Thụ gật đầu, khoé môi khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

Hai người một đường lao như điên trở về Say Mộng Các, vừa vặn đụng phải Ninh Nguyệt đang từ trên lầu bước xuống. Nàng kinh ngạc hỏi:
"Sao thế này? Làm gì mà vội vã thế?"

Khúc Kỳ vừa thấy nàng liền không do dự, đem toàn bộ sự tình kể lại một lượt. Ninh Nguyệt nghe xong, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng hơn:
"Các ngươi không cần quay lại nữa, mau chạy ra khỏi thành, càng xa càng tốt."

Khúc Kỳ vẫn còn thở hổn hển:
"Bọn ta lo ngươi bị tiên minh phát hiện nên mới đặc biệt quay về báo cho ngươi một tiếng. Nơi này đã không còn an toàn!"

Ninh Nguyệt khẽ giật mình, ánh mắt dao động như thể không ngờ được câu trả lời ấy. Nàng im lặng vài giây rồi nhẹ giọng nói:
"Ta thì không sao, cùng lắm trở về Ma giới là được. Ngược lại các ngươi... tiên minh rải người khắp nơi, cho dù trốn đến tứ hải Cửu Châu cũng khó lòng thoát được truy bắt."

Khúc Kỳ trừng to mắt:
"Cái gì..."

Chấn kinh!
Cô nương xuân xanh trong vòng một đêm lại trở thành tội phạm truy nã truy cùng đuổi tận?
Đúng là thể nghiệm xuyên thư có một không hai, xuyên cái gì không xuyên, lại xuyên đúng kiểu "đặc dị hóa phản diện bản đồ chạy trốn"!

Ninh Nguyệt trầm giọng:
"Việc này quá mức kỳ lạ, ta nghi có người cố ý gài bẫy. Nhưng bây giờ thời gian gấp rút, các ngươi chỉ có thể chạy đến nơi mà tiên minh không thể chạm tới. Nhân Gian giới thì không được rồi, loại trừ."

Thịnh Tây Chúc đột nhiên lên tiếng:
"Đi Chợ Quỷ."

Ninh Nguyệt hai mắt sáng rực:
"Phải! Chợ Quỷ chính là nơi giao nhau giữa Nhân giới và Ma giới, cả tu sĩ lẫn Ma tộc đều kiêng dè không muốn bén mảng đến, đúng là nơi an toàn nhất."

Khúc Kỳ dở khóc dở cười, trong lòng thầm than:
Chuyến này đi rồi Nhân giới, lại đi Tu tiên giới, giờ sắp qua luôn ranh giới Tiên Ma...
Ta đây chẳng phải là sắp unlock hết bản đồ thế giới rồi sao? Không biết có kích hoạt được thành tựu nào không...

Cô khiêm tốn hỏi:
"Xin hỏi, muốn đến Quỷ giới thì phải đi thế nào ạ?"

Ninh Nguyệt trầm ngâm giây lát, rồi búng ngón tay một cái. Trong lòng bàn tay nàng hiện ra một con quạ đen, hình dáng có phần cẩu thả, đang lười biếng chải vuốt cánh.

"Nó tên là Dưa Dưa. Các ngươi đi theo nó là có thể đến được Quỷ giới."

Con quạ lập tức ré lên phản đối:
"Ngươi nói xàm! Tên ta là A Yếm, không phải Dưa Dưa!"

Khúc Kỳ cười khúc khích, thầm nghĩ: Ta thấy gọi là Oz lại thuận miệng hơn...

Cô nghiêm túc gật đầu:
"Được rồi Dưa Dưa, không có vấn đề gì đâu, Dưa Dưa~"

Quạ đen suýt tức chết:
"Ngươi ngươi ngươi !"

Ninh Nguyệt liền nhét con quạ đang nhảy dựng vào tay Khúc Kỳ, khẽ cong môi cười. Nhưng ánh mắt nàng có chút phiền muộn:

"Ta còn phải ở lại để sắp xếp cho Say Mộng Đẹp, không thể đi cùng các ngươi. Ngày sau... hữu duyên gặp lại."

Một cảm giác ly biệt tự nhiên trào lên. Khúc Kỳ khẽ thở dài:
"Hữu duyên tái kiến."

Ninh Nguyệt nhìn cô một lúc, bỗng tiến lại gần, thì thầm bên tai:
"Trương Tam có phải đã tặng ngươi một gốc Thu Hải Đường?"

Khúc Kỳ tò mò ngẩng đầu:
"Ơ? Sao ngươi biết?"

Ninh Nguyệt mỉm cười đầy ẩn ý, ánh mắt như nhìn thấu mọi chuyện:
"Cố mà trân trọng nàng ấy. Trong lòng nàng, có ngươi."

Vì một người mà dám một mình xâm nhập Ma giới, nếu đó không phải là tình yêu đích thực, thì còn là gì nữa?

Khúc Kỳ nghẹn họng:
"... Giải thích kỹ hơn coi!"

Ninh Nguyệt giơ tay ra hiệu bí mật:
"Chuyện này tạm thời không thể nói nha."

Thịnh Tây Chúc thấy hai người lầm rầm nãy giờ không biết thì thầm gì, liền hơi cau mày, không vui kéo Khúc Kỳ trở về cạnh mình.
"Chúng ta đi thôi."

Ninh Nguyệt ranh mãnh cười, vẫy tay từ biệt:
"Gặp lại nha!"

Liên tiếp phải tạm biệt những người bạn thân thiết, Khúc Kỳ dùng hết sức vẫy tay, hốc mắt cay cay:
"Tái kiến!"
Hy vọng ngày sau còn có thể trùng phùng...

Hai người ôm con quạ đen rời khỏi thành, đi về phía bờ biển dưới sự dẫn đường của nó. Tại bến tàu, có một con thuyền nhỏ phủ đầy bụi đang thả neo.

Quạ đen nói:
"Lên thuyền. Ta sẽ đưa các ngươi đến Quỷ giới."

Khúc Kỳ kéo mèo chủ tử nhảy lên thuyền, lễ phép cảm ơn:
"Cảm ơn ngươi, Dưa Dưa!"

Quạ đen lại ré lên:
"Đã bảo đừng gọi ta là Dưa Dưa! Đáng ghét !"

Nó oa oa gào lên, bỗng hóa thành một thiếu nữ mặc hắc y chừng mười mấy tuổi, ngữ khí xinh xắn:
"Ta muốn lái thuyền, bám chắc vào đấy!"

Khúc Kỳ còn chưa kịp hiểu vì sao phải "bám chắc", thì đã thấy Dưa Dưa cầm lấy mái chèo quạt mạnh xuống nước một cái, cả con thuyền lao vút đi như tên rời cung!

Khúc Kỳ bị quăng mạnh một cái, cả người ngã nhào vào lòng Thịnh Tây Chúc. Cô khó khăn chống người ngồi dậy, hơi choáng váng nói:
"A... A Yếm, thật ra... chúng ta không cần đi nhanh như vậy đâu, chậm lại một chút cũng được mà..."

quạ đen liếc cô một cái, khẽ hừ mũi, rồi lặng lẽ giảm tốc độ con thuyền.

Lúc này hoàng hôn đã buông xuống, mặt trời lặn bị biển khơi nuốt mất một nửa, như một quả trứng lòng đào rực rỡ giữa chân trời. Mặt nước ánh lên sắc hồng, gợn sóng lăn tăn, ánh sáng vạn trượng, tráng lệ không gì sánh được.

Khung cảnh ấy khiến Khúc Kỳ bất chợt nhớ lại lúc chạy đồ trên Thánh Đảo, từng đắm chìm dưới hoàng hôn nơi đó cũng đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Sau một ngày bôn ba, Khúc Kỳ cảm thấy hơi mệt, liền đi vào mui thuyền. Thịnh Tây Chúc lặng lẽ theo sau, thấy Khúc Kỳ đang thuần thục trải chăn, rồi đổ người xuống một cách uể oải. Cô còn vỗ nhẹ chỗ trống bên cạnh, gọi:

"Meo meo, lại đây."

Thịnh Tây Chúc liền biến thành mèo, như thường lệ chui tọt vào lòng nàng.

Khúc Kỳ vui vẻ ôm lấy, ngón tay khẽ chạm lên chóp mũi mèo đen, cười nói:
"Hừ, mấy hôm trước còn không chịu cho ta ôm, hôm nay cuối cùng cũng rơi vào tay ta rồi ha?"

Mèo đen nghiêng đầu, cố tỏ vẻ ngây thơ:
"Meo~?"

Khúc Kỳ nhéo nhẹ mũi nó:
"Không được giả ngu, cẩn thận ta cắn nát cái miệng của ngươi đấy."

Mèo đen trợn tròn mắt:
"Meooo!!!"

Khúc Kỳ cười khẽ, vuốt vuốt đầu nó, rồi cúi đầu khẽ hôn lên trán:
"Dọa thôi. Nụ hôn đầu tiên là thứ thiêng liêng, đương nhiên phải trịnh trọng. Không thể tùy tiện như thế được!"

Cô không hề biết, nụ hôn đầu tiên của mình thật ra... đã lặng lẽ trao đi trong đêm trên chiếc thuyền hoa nọ.

Mèo đen ngoan ngoãn cuộn tròn trong khuỷu tay nàng, từ từ nhắm mắt.

Trăng sao dần treo cao, màn đêm buông xuống. Chiếc thuyền nhỏ lướt nhẹ trên mặt biển, để lại từng vòng gợn sóng ánh bạc phía sau.

Mèo đen đang lim dim dưỡng thần, thì chợt cảm nhận được cơ thể bên cạnh khẽ run dữ dội.

Khúc Kỳ vẫn nhắm chặt mắt, nhưng bờ môi đã trắng bệch, răng cắn chặt đến bật máu. Giọng cô đứt quãng:

"Đau..."

Thịnh Tây Chúc giật mình, lập tức biến lại thành người. Nàng dùng Yểm khí dò xét, sắc mặt lập tức thay đổi.

Trói Sát Trận phản phệ đã tái phát.

Không chút do dự, nàng xé toạc lòng bàn tay, nhỏ từng giọt máu vàng rực xuống môi Khúc Kỳ.

Trong khi thiên hạ vẫn hằng khao khát có được giọt máu Yểm tộc, thì ngay lúc này, trong chiếc thuyền cũ kỹ giữa biển khơi, nàng lại dốc hết tâm sức ban tặng không chút tiếc nuối.

Khúc Kỳ cong người lại, toàn thân như bị từng nhánh thần kinh nghiền nát. Cơn đau đến mức linh phủ cũng rung lên, như sắp sụp đổ.

Cô cố cắn môi, cảm nhận được nơi khóe miệng có thứ gì đó ấm nóng đang rơi xuống, nhưng mãi vẫn không chảy vào miệng.

Trong khoảnh khắc thần trí mơ hồ, cô nghe có ai đó khe khẽ thở dài. Một bàn tay lạnh như băng giữ lấy cằm cô, rồi... môi ai đó nhẹ nhàng chạm xuống.

Chất lỏng ấm áp trào vào cổ họng, từ từ tưới lên linh phủ đang điên cuồng rung chuyển.

Linh phủ nóng lên, nhiệt lượng lan khắp người, khiến cô không kìm được khẽ run rẩy.

Thịnh Tây Chúc đút xong một ngụm máu lớn, sắc mặt vốn đã trắng giờ càng tái nhợt hơn.

Trói Sát Trận phản phệ không thể dễ dàng xóa bỏ. Chút máu này có thể giúp trì hoãn thêm vài năm. Nhưng nếu muốn giải trừ hoàn toàn... có lẽ phải lấy máu từ chính tim nàng.

Mà lấy máu tim... Yểm tộc sẽ rơi vào trạng thái cực kỳ suy yếu.

Nàng vẫn còn chuyến đi đến Thiên Sơn, không thể đánh cược vào lúc này. Chỉ đành chọn cách tạm thời yếu đuối cũng được, miễn Khúc Kỳ còn sống.

Thịnh Tây Chúc hít sâu một hơi, lặng lẽ biến lại thành mèo, cuộn người trong lòng Khúc Kỳ, dùng chóp mũi dịu dàng cọ nhẹ gò má nàng.

Một đêm yên tĩnh. Không mộng mị.

Ánh nắng len qua mui thuyền, rọi vào trong khoang. Khúc Kỳ khẽ mở mắt.

Cảm giác đầu tiên là toàn thân như được tiếp thêm sinh lực, khỏe khoắn lạ thường, thậm chí còn thấy... hơi quá sức khỏe nữa là đằng khác. Nếu có mười người xông tới, nàng cảm thấy mình cũng có thể một mình đánh bại sạch!

Vừa tỉnh dậy, nàng theo phản xạ nhìn vào bên trong linh phủ. Chỉ một cái liếc, cả khuôn mặt lập tức biến sắc: "Má ơi! Tại sao lại nhảy vọt lên Luyện Hư trung kỳ rồi?!"

Lúc trước cái mộ chủ kia cho lễ bao miễn phí, giờ còn có thêm tính năng... tự động nâng cấp hả?

---
Dự là hôm nay hoặc mai là xong nha

Chương trước Chương tiếp
Loading...