[BHTT-EDIT-Hoàn] Nữ phụ lười biếng chỉ muốn hôn hít mèo con | Tỉnh Dã Tư

CHƯƠNG 47



Luyện Hư kỳ quả thật thần diệu hơn Kim Đan kỳ rất nhiều. Khúc Kỳ phát hiện bản thân dường như có được năng lực "nhìn xuyên tường", có thể dễ dàng xuyên qua mọi chướng ngại mà đưa thần thức ra ngoài.

Xuyên qua rèm mỏng, cô có thể thấy rõ một con chim lướt qua mặt biển ở tận xa xa, từng chiếc lông vũ tung bay theo nhịp đập cánh, rõ nét như ở ngay trước mắt. Cô cũng thấy dưới đáy biển sâu, từng đàn cá ngũ sắc đang tung tăng bơi lội, phát ra những chuỗi bong bóng "ục ục", rồi bất chợt một con cá lớn lao qua, há miệng nuốt chửng lấy một con cá nhỏ đang mơ màng.

Ánh mắt Khúc Kỳ chuyển dần sang con mèo đen bên cạnh. Nó đang nằm sấp bên nàng, đầu tựa vào bắp chân nàng, dáng vẻ yếu ớt, chẳng còn chút sức sống.

Cảm nhận được ánh mắt của nàng, mèo đen hơi hé mắt ra, thấy Khúc Kỳ tinh thần phấn chấn, nhảy nhót tưng bừng, liền an tâm nhắm lại, tiếp tục nằm rũ.

Một đôi tay ấm áp vươn ra, nhẹ nhàng bế nó vào lòng, ôm như dỗ một đứa trẻ:
"Đáng yêu của tỷ tỷ, để tỷ ôm cái nào! Hôm nay sao mà uể oải thế này hả?"

Mèo đen hé mắt lười nhác, mệt mỏi "meo~" một tiếng.

Khúc Kỳ cúi người hôn nhẹ lên đỉnh đầu mềm mại của nó.

Nhưng khi thấy mèo đen rúc người, cả thân như mất hết khí lực, thì niềm vui trong lòng cô lập tức tan biến.
Sao ngủ một giấc tỉnh dậy, cô lại đầy sức sống, còn meo bảo thì như tàn tạ thế này?!
Chẳng lẽ... cô hút hết dương khí của meo bảo rồi sao?

Nghĩ vậy, Khúc Kỳ đau lòng cúi đầu, xoa nhẹ gương mặt mềm mịn như bánh mochi của nó, bàn tay như đang đánh trống, trái phải lắc lư:
"Sao lại thành ra thế này? Ngươi khó chịu ở đâu à? Để tỷ tỷ tìm thuốc cho ngươi uống nhé!"

Nói xong, cô vội vàng lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một đống linh thảo, đan dược, và cả nội đan chuột cô tích góp bao lâu chưa dám dùng, tất cả đều được đặt trước mặt mèo đen, chất thành một ngọn núi nhỏ cao đến nửa người.

Mà Khúc Kỳ vẫn chưa dừng lại, còn đang tiếp tục chất thêm...

Mèo đen duỗi một móng vuốt ra, khẽ đè lên tay nàng, "meo~" một tiếng.
Ý tứ rất rõ ràng, là cũng không cần khoa trương đến mức đó đâu.

Khúc Kỳ vẫn nhiệt tình dâng lên một viên đan dược, đặt trước mặt nó, ánh mắt sáng như đèn pha:
"Đến, chúng ta ăn từng cái một nhé~"

Mèo đen: "..."
Này... làm sao mà ăn cho hết?!

Yểm có năng lực khôi phục cực mạnh, chỉ chảy chút máu thôi thực ra không phải chuyện to tát gì. Qua một thời gian ngắn là có thể tự lành, mấy thứ linh khí bổ dưỡng này ngược lại chẳng có bao nhiêu tác dụng.

Nhưng khi nhìn vào ánh mắt lo lắng tràn đầy yêu thương của Khúc Kỳ, mèo đen chỉ có thể im lặng cúi đầu... ngoan ngoãn nuốt từng viên từng viên đan dược.

Khúc Kỳ kiên trì đút nó ăn mấy loại khác nhau, kết quả lại chẳng thấy chút chuyển biến nào, không khỏi buồn bực vỗ nhẹ lên đầu mềm nhũn của nó.

Chẳng lẽ linh khí đối với meo meo là vô dụng sao?

Nói đến ở chung đã lâu như vậy, cô xác thực chưa từng thấy đối phương vận dụng linh khí. Vậy khả năng cao là meo meo... vốn không phải Linh thú?
Ma thú? Hay là Quỷ tộc?

Khúc Kỳ suy tư hồi lâu, bỗng nhiên vén vạt áo, đem mèo đen ôm sát vào lòng hoàn toàn không hề báo trước.

Nếu linh khí không được, vậy thử âm khí xem sao.
Khoảng cách gần như thế này, hiệu suất truyền dẫn có khi lại cao hơn?

Mèo đen còn chưa kịp phản ứng, nửa thân đã bị áp sát vào một vùng da thịt mịn màng mềm mại, chỉ cách một lớp áo trong mỏng manh.
Toàn bộ con mèo như bị vùi vào trong ôm ấp mềm mại vô cùng.

Mèo đen lập tức khựng lại, toàn thân cứng đờ, sau đó là giãy giụa hoảng loạn:
"... Meooooo!!!"
Cái này... cái này gần quá mức rồi nha!

Khúc Kỳ khẽ nhéo móng vuốt của nó, dịu dàng nói:
"Ừm? Làm sao vậy?"

Từng luồng âm khí dịu nhẹ từ cơ thể cô tuôn ra, như mưa xuân dịu dàng bao phủ lên cơ thể nhỏ bé của mèo đen.
Từng thương tích do mất máu để lại, chậm rãi được vuốt ve, được chữa lành.

Mèo đen không tự chủ được mà mềm nhũn cả người, khoan khoái vẫy nhẹ cái đuôi vài lần:
"Meo~ ô..."

Khúc Kỳ bật cười khẽ, ngón tay chạm nhẹ vào chóp mũi nó:
"Hắc hắc, bình thường đều là ta hút của ngươi, lần này ngược lại rồi."

Mèo đen hơi chun mũi, mùi thơm dịu dàng từ cơ thể thiếu nữ vây quanh, khiến cả khuôn mặt lông lá của nó khẽ đỏ ửng.

Đúng lúc ấy, thân thuyền khẽ rung nhẹ. Bên ngoài truyền vào một tiếng gọi lanh lảnh:

"Chợ Quỷ sắp đến rồi"

Khúc Kỳ giật mình, vội ôm mèo đen chạy ra khỏi mui thuyền. Vừa ló đầu ra, cô liền tròn mắt, bật thốt:
"Oa!"

Chỉ thấy phía dưới, biển cả từ lúc nào đã chuyển thành một màu lục huỳnh quang nhàn nhạt, không ngừng sủi lên từng cụm bong bóng trong suốt - hệt như một vạc thuốc ma pháp đang sôi của phù thủy.

Khắp nơi là những sinh vật biển kỳ lạ hình thù quái dị bơi lội tấp nập. Có những con còn nguyên vẹn, có những con chỉ còn trơ lại bộ xương trắng, vậy mà vẫn vui vẻ lượn lờ tung tăng không ngừng...

Khúc Kỳ ngồi xếp bằng ở mạn thuyền, chăm chú quan sát mặt biển xanh biếc dưới chân cùng từng đàn cá đủ màu bơi qua lại, nhịn không được hỏi:
"Nước này... không có độc chứ?"

Quạ đen liếc cô một cái, đáp bằng giọng lười biếng:
"Đây là nước Vong Xuyên, bên dưới toàn là oán khí ngưng tụ thành tiểu quỷ. Đám quỷ này lúc còn sống đều là người lỡ tay rơi xuống biển khi ngồi thuyền. Giờ chết rồi cũng không buông tha, chuyên kéo người khác thế chỗ cho mình. Nếu bị túm xuống, ngươi sẽ thay vị trí của bọn nó, biến thành quỷ nước."

Khúc Kỳ rùng mình một cái, "Tê "

Cô vội vàng ôm chặt mèo đen, co người lại sát hơn vào trong thuyền, cách xa mép nước một chút.

Mặt biển quay lưng với ánh mặt trời dần dần bị sương trắng nhàn nhạt bao phủ. Trong làn sương mù lờ mờ kia, ẩn hiện một quần thể kiến trúc đồ sộ đen ngòm hiện ra: tầng tầng lớp lớp, lầu các đình đài cao vút trong mây. Nhìn vào chẳng khác gì một tòa cổ thành bị nguyền rủa, khiến Khúc Kỳ bất giác nhớ tới những tòa lầu phong cách dị biệt mà cô từng thấy trong "Thiên Tầm" ngàn kết cục.

Chợ Quỷ, cái tên nói lên tất cả, là nơi tụ họp của quỷ hồn.
Nhưng thực tế, ở đây không chỉ có quỷ. Còn có không ít người và ma giới phạm tội bị trục xuất, lưu vong, không nơi nương thân. Bọn họ bị thế giới hai giới bài xích, cuối cùng chỉ có thể tụ lại chợ quỷ để tạm lánh phong ba.

Nơi này không bị bất kỳ giới luật nào quản hạt, mọi thứ đều theo quy tắc riêng của nó - một thứ "tự do hỗn loạn".
Chửi bới, đánh nhau nơi đường phố là chuyện thường ngày. Có kẻ xui xẻo, mới bị đánh một trận đã chết tại chỗ, lập tức hóa thành oan quỷ... nhập hộ khẩu luôn.

Không biết từ khi nào, sương mù dần tan, gió biển cũng lặng xuống.
Trên bầu trời không còn ánh nắng, chỉ còn lại một tầng bóng tối sâu thăm thẳm bao trùm vạn vật.

Một con phố dài thẳng tắp trải rộng ngay trước mắt.

Chiếc thuyền nhỏ do cô nương quạ đen điều khiển lặng lẽ cập bến, neo lại bên dưới một cây cầu đá phủ rêu.

Nó quay đầu lại nhìn Khúc Kỳ, ánh mắt có chút suy tư, nghiêng đầu nói:
"Quỷ thị bên trong thứ gì cũng hình thù kỳ quái. Ngươi là một tiểu cô nương da trắng, mặt xinh thế kia mà cứ thế đi vào... rất dễ bị chú ý đó."

Khúc Kỳ khiêm tốn chắp tay:
"Xin hỏi A Yếm cô nương, ta nên làm thế nào mới ổn?"

Quạ đen nhìn thấy thái độ lễ phép của cô thì rất hài lòng. Nó cúi đầu, lục lọi trong túi ra một nắm... thứ gì đó đen sì sì tròn vo.

Khúc Kỳ tò mò nhìn xuống lòng bàn tay nó, ngạc nhiên hỏi:
"Đây là... pháp khí dịch dung sao?"

Trong đầu cô lập tức hiện lên hình ảnh những "thiên diện đạo tặc" hay xuất hiện trong tiểu thuyết mỗi lần cải trang là một lần gỡ mặt nạ da người, dán lên rồi lột xuống, vừa thần bí vừa ngầu bá cháy.

Quạ đen liếc nàng, thản nhiên đáp:
"Không, đây là... bùn."

Khúc Kỳ: "..."
Ừm, cảm ơn đã đạp nát sự tưởng tượng của ta.

Quạ đen thấy cô im lặng, liền bất mãn hừ một tiếng:
"Đừng làm cái mặt đó! Đây không phải loại bùn tầm thường đâu!"

Khúc Kỳ: "Ồ?"
Chẳng lẽ là loại bùn trong thơ Vương Duy?

Quạ đen cười hí hửng, giơ nắm bùn lên vỗ vỗ:
"Đây là Ngàn Ti bùn đặc hữu của tộc Mộng Quạ bọn ta. Tuy không thể dịch dung, nhưng có thể thay đổi khí tức của ngươi.
Tỷ như ngươi hiện tại là nhân tộc, trên người liền có 'mùi' của nhân tộc. Nhưng nếu thoa bùn này lên, sẽ có thể biến đổi mùi thành bất cứ chủng tộc nào ngươi muốn."

Khúc Kỳ lập tức bừng tỉnh đại ngộ, hai mắt sáng rỡ:
"Thì ra là vậy! Nghe qua cũng rất lợi hại nha. Thay đổi mùi xong thì cũng không dễ bị nhận ra nữa đúng không?"

"Vậy phải xem ngươi chọn chủng tộc gì."

Quạ đen hăm hở xắn tay áo, bắt đầu nghịch đống bùn đen hôi hám. "Chờ một chút, ta làm cái ngâm đã."

Nói xong, nàng lôi ra một khối bùn, trông cứ như kéo từ đáy biển lên, thủ pháp điêu luyện như sư phụ trộn mì, tay nhanh thoăn thoắt nắn bóp, kéo dài rồi xoắn lại, một vòng chồng lên một vòng, tay còn bấm ra mấy tiếng "đùng đùng" như pháo nổ.

Khúc Kỳ trợn tròn mắt, hoa cả mắt nhìn theo từng động tác của nàng.

Sao giống như đang chơi slime vậy? Mà... vừa nãy nàng ta có rửa tay chưa mà giờ nhào luôn thế kia?

Quạ đen vò nắn hồi lâu, cuối cùng cũng kéo được cục bùn từ đen ngòm thành trắng xám. Nàng bốc một cục trong đó, bước tới trước mặt Khúc Kỳ, nghiêm túc nói: "Mời lựa chọn chủng tộc của ngươi."

Khúc Kỳ nhìn khối bùn nhão nhoẹt kia, rùng mình: "... Biến thành cái gì cũng được à?"

Quạ đen gật đầu: "Đúng vậy. Ta sẽ dựa vào chủng tộc mà điều chỉnh lượng thuốc bôi."

Khúc Kỳ nghĩ nghĩ, thốt ra: "Có thể biến thành... Yểm không?"

Mèo đen: "!" Sắp chết tới nơi còn bật dậy được!

Quạ đen hít sâu một hơi lạnh: "Oa, vừa mới chơi mà đã muốn lên hạng nặng? Người trẻ tuổi, ngươi liều thật đấy!"

Khúc Kỳ tự tin vỗ ngực: "Giỡn à, ta siêu gan dạ được chưa!"

Quạ đen gạt bùn trên tay, chậm rãi nói: "Biến thành Yểm là phải bôi khắp cả mặt, mà còn phải bôi dày, nhìn vào là dọa người liền đó. Ngươi chắc không?"

Khúc Kỳ kiên quyết gật đầu.

Đằng nào làm người, làm ma hay làm quỷ cũng đều có khả năng bị để mắt tới, vậy thì chi bằng chọn làm kẻ mạnh nhất, lỡ đâu chỉ cần thở thôi là có thể dọa bọn yêu ma quỷ quái bỏ chạy thì sao? Hơn nữa cô bây giờ đã bước vào Luyện Hư kỳ, xử lý mấy con tiểu yêu chắc không thành vấn đề.

Quạ đen ngoắc tay gọi nàng: "Được, rất có chí hướng. Vậy đưa mặt lại đây!"

Khúc Kỳ nhắm mắt, khí thế rào rạt, hét lên: "Ta không làm người nữa! Meo meo!"

Mèo đen âm thầm nhắm mắt lại: "..." Rất muốn giả vờ không quen người này.

Quạ đen cầm nguyên cục bùn hôi rình đắp thẳng lên mặt nàng, bôi đều từ trán xuống cằm, hai lớp đắp kín mặt, cổ cũng không chừa chỗ nào.

Khúc Kỳ cảm giác bây giờ mình chẳng khác gì... gã ăn mày, toàn thân bọc kín hai lớp bùn ướt nhẹp, khuôn mặt dần dần cũng mất cảm giác.

Cô nhịn không nổi lên tiếng:
"Ngươi ít nhất cũng chừa cho ta ba cái lỗ thở chứ! Muốn sống mà không cho thở à?"

Quạ đen vỗ cái "bốp" lên trán:
"Ôi trời, suýt nữa quên mất luôn!"

Nàng nhanh tay nhanh chân chọc hai lỗ ở vị trí mắt, rồi kéo xuống, đâm thêm hai lỗ nhỏ ngay mũi, cuối cùng còn tiện tay vạch một đường cong ở miệng, nhìn trái nhìn phải, hài lòng gật đầu.

Sau đó, nàng chu môi thổi một hơi lên mặt Khúc Kỳ:
"Xong! Hoàn mỹ vô khuyết!"

Bị thổi một cái, Khúc Kỳ cảm thấy lớp bùn trên mặt nhanh chóng khô cứng lại, giống như mặt nạ thạch cao, sờ vào vừa nặng trịch vừa rắn chắc, còn... hơi thối.

Cô lập tức lôi gương ra, nôn nóng soi thử:
"Để ta xem bây giờ ta biến thành cái dạng gì rồi... Ngọa tào!!"

Quạ đen dương dương tự đắc:
"Sao hả? Rất đỉnh phải không?"

Khúc Kỳ: "... Rất đỉnh. Lần sau đừng đỉnh nữa."
Đột nhiên nhìn thấy mình trong gương, suýt chút nữa tưởng đang xem phim kinh dị.

Quạ đen như nhớ ra điều gì, nghiêm túc dặn dò:
"À đúng rồi, cái thứ này một khi khô rồi thì giữ được rất lâu, không dễ bong tróc đâu. Nhưng mà một khi rửa đi thì hiệu lực biến mất hoàn toàn, không dùng lại được nữa. Ngươi nhớ rõ đừng chạm nước nha."

Khúc Kỳ chắp tay, nghiêm túc hành lễ:
"Đa tạ A Yếm cô nương đã tương trợ!"

Quạ đen vui vẻ vẫy tay:
"Được rồi, ta phải về Ma giới tìm Ninh Nguyệt. Hai người bảo trọng nha~"

Nói xong, nàng nhảy lên thuyền, hướng về phía bờ vẫy tay từ biệt một người một mèo.

Khúc Kỳ cũng giơ tay vẫy vẫy, ánh mắt dõi theo bóng dáng nhỏ bé lái chiếc ô thuyền lướt đi trong màn sương. Rất nhanh, nàng đã hóa thành một chấm đen bé xíu giữa biển sương mù vô tận.

Tiễn biệt tiểu quạ đen xong, Khúc Kỳ cúi đầu xoa xoa đầu mèo đen:
"Được rồi, tới lượt chúng ta. Ngươi chuẩn bị xong chưa?"

Mèo đen: "Meo ô~"

Lối vào chợ quỷ bị một tầng sương trắng mờ nhạt bao phủ.

Vừa bước qua mái hiên, Khúc Kỳ cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, như thể có một luồng khí vô hình đang lướt qua người nàng.

Xuyên qua hai cái lỗ nhỏ trên lớp bùn mặt nạ, cô nhìn thấy hai bên đường là những chiếc đèn huỳnh quang màu xanh nhạt đứng lặng lẽ.

Bốn phía tối om như mực, chỉ có ánh đèn mờ mờ chiếu ra được con đường lát đá phía trước, miễn cưỡng thấy rõ hình dạng.

Khắp nơi lơ lửng những đốm quỷ hỏa nhỏ màu xanh lục, tỏa ra ánh sáng mơ hồ, khiến cảnh vật xung quanh trông vừa âm u vừa kỳ dị.

Khúc Kỳ vừa đi vừa quan sát, không nhịn được lẩm bẩm:
"Thật có người nguyện ý sống ở đây sao? Vừa tối vừa không thông gió! Chỗ này phong thủy đúng là có tụ địa khí, nhưng vấn đề là... không có đường thoát nha?"

Mèo đen: "Meo."
Chuẩn xác.

Khúc Kỳ liếc nhìn mèo đen, sau đó lập tức ôm chặt lấy nó:
"Meo meo à, ngươi với hắc ám kia như là một đó."

Mèo đen nghe vậy ngẩng đầu, đôi mắt vàng óng hơi nheo lại, không vui mà quơ móng cào cô một cái:
"Meo!!!" Không được chê nó đen!

Khúc Kỳ vội vàng xoa dịu:
"Không có, không có! Ta tuyệt đối không có ý ghét bỏ ngươi nha! Vực sâu miêu miêu đáng yêu nhất rồi còn gì!"

Lúc đang nói, một tia quỷ hỏa nhỏ chầm chậm phiêu đến, xoay quanh Khúc Kỳ một vòng. Đột nhiên, như thể vừa phát hiện ra đại lục mới, nó giật lùi mấy bước giữa không trung, toàn thân run lên bần bật.

Nó lắc lư như lá khô, còn phát ra một chuỗi âm thanh sắc nhọn the thé:
"Chít -- chít --!!!"

Khúc Kỳ ngơ ngác:
"Ủa? Nhà ai để ấm nước trên bếp mà chưa rút điện à?"

Nhưng rất nhanh cô phát hiện: đám quỷ hỏa lơ lửng xung quanh dường như nhận được tín hiệu, từng nhóm quay đầu lại rồi lao nhanh về phía nàng, số lượng mỗi lúc một nhiều, chẳng mấy chốc đã tụ thành một vòng vây dày đặc quanh hai người một mèo.

Khúc Kỳ cứ bước thêm một bước là một đoàn quỷ hỏa lại líu ríu bay theo.
Mặc dù cô nhìn không ra gương mặt hay biểu cảm gì từ đám lửa xanh kia, nhưng từ giọng điệu hưng phấn của chúng, có thể đoán được, chẳng khác nào fan gặp idol!

Khúc Kỳ âm thầm vỗ tay bội phục:
"Hóa ra đây là cảm giác làm Yểm sao? Uy phong thật đó!"

Mèo đen: "... Meo."
(Thôi khỏi tỏ ra nguy hiểm nữa đi.)

Khúc Kỳ đột nhiên nhớ ra gì đó, ôm lấy mèo đen, ghé sát tai nó thì thầm bí mật:
"À đúng rồi, vì che giấu thân phận, vào trong đó rồi thì đừng gọi ta là Khúc Kỳ nữa. Gọi ta là.."

Mèo đen ngơ ngác, tai vểnh lên:
"Meo?"

Khúc Kỳ nghiêm mặt, ngữ khí thần bí:
"Gọi ta Thịnh Tây Chúc!"

Mèo đen: "Meo???"
Toàn thân nó như hóa đá: [con mèo nhỏ ngừng hoạt động.jpg]

Khúc Kỳ xoa đầu mèo một cái, cười ha ha:
"Yên tâm đi, Đại Ma Vương ngồi tận chân trời góc bể, chắc chắn không phát hiện có người mượn tên đâu! Dù sao chúng ta cũng đâu có làm chuyện xấu, chỉ... 'mượn' tạm thôi mà!"

Mèo đen: "Meo --"
(Cảm ơn, vậy là phát hiện chắc luôn rồi đó.)

Lúc các cô tiến gần lối vào phiên chợ, đám quỷ hỏa xung quanh như hiểu chuyện mà tiếc nuối dừng lại, không đi theo nữa.

Chúng xoay tròn tung tăng, giống như đang phất tay tạm biệt thần tượng.

Khúc Kỳ cũng vẫy tay chào lại "fanclub", tay ôm chặt mèo đen, chân đạp từng bước kiên định như thể lục thân không nhận, tiến vào con đường bên trong phiên chợ quỷ.

Bên trong phiên chợ, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt và... ly kỳ.

Bên trái là sạp thịt, một tên Ngưu Đầu nhân vai u thịt bắp đang vung dao chặt "bụp bụp" vào đống thịt tươi, âm thanh nghe mà ê răng, mùi tanh theo từng nhát dao mà lan tỏa.

Bên phải là một quán trà âm u, hai lệ quỷ ngồi đối diện nhau đang cãi lộn gay gắt, câu nào cũng không quên chào hỏi tổ tông mười tám đời đối phương.

Ở giữa đường là một đoàn người khiêng quan tài, tất cả đều mặc áo đỏ, sắc mặt trắng bệch như giấy, vừa đi vừa thở dốc phì phò như leo núi.

Khúc Kỳ vừa đi vừa quan sát phong cảnh "đậm chất dân gian" này, chỉ một lát sau đã nhận được vô số ánh mắt hung dữ quăng tới.

"Con bé này là ai thế? Tay chân mềm oặt, mặt nhìn như yêu quái vậy!"

"Nhìn là biết thịt non! Còn mang theo mèo nữa chứ, trời ơi, kiểu này là combo 'mua một tặng một' nè!"

"Chờ chút... mẹ nó! Đây là Yểm đó!!!"

Đám đông sững người trong một giây, dao cũng không chặt, mắng cũng ngưng, quan tài cũng bị ném "cốp" xuống đất. Rồi cả phiên chợ như ong vỡ tổ, rối loạn cục bộ, người chen người, quỷ chen quỷ, ai nấy đều hốt hoảng tránh xa.

Chợ Quỷ có vài phong tục cũng tương tự Ma giới, đều lấy cường giả vi tôn. Cư dân ở đây kết giao theo luật mạnh được yếu thua, ai cũng đều là kiểu mộ cường thành bệnh.

Nếu như đổi lại là đám Ma tộc hay Nhân tộc bình thường tới đây, chắc chắn sẽ bị cưỡng ép thu phí bảo hộ. Nhưng nếu người đến là Yểm có thực lực khủng bố, thì lại là chuyện khác.

Đối với bọn họ mà nói, chỉ cần nhìn thấy Yểm thôi đã như gặp thần tượng rồi.

"Yểm đại nhân! Yểm đại nhân!"
"Yểm đại nhân vạn tuế!"
"Yểm đại nhân nhìn ta nè! Ta yêu ngươi!"

Khúc Kỳ kinh hỉ: "Oa nha!" Thật là nhiệt tình, giống như fan hội offline gặp mặt vậy.

Mèo đen: "..."

Khúc Kỳ hắng giọng, lớn tiếng đáp lại đám đông đang nhiệt tình reo hò:
"Mọi người khỏe! Cực khổ rồi!"

Đám đông lại càng điên cuồng hơn. Không ngờ vị Yểm đại nhân này lại thân thiện dễ gần như thế, một chút khí thế cường giả cũng không có, độ hảo cảm lập tức tăng gấp bội!

Bọn họ tranh nhau hô to:
"Không cực khổ gì đâu! Vì phục vụ chợ Quỷ, nghĩa bất dung từ!"

Một con quỷ lưỡi dài, khiêng quan tài trên lưng, khom người cẩn thận hỏi:
"Không biết vị đại nhân này xưng hô thế nào ạ?"

Khúc Kỳ ngẩng đầu cao cao, giọng nói đầy kiêu ngạo:
"Đều nghe cho kỹ đây. Ta đi không đổi tên, ngồi không đổi họ - Thịnh Tây Chúc!"

"Trời ạ! Cái tên nghe mà muốn khóc!"
"Quá có trình! Vừa nghe đã biết là người có học thức!"

Mèo đen yên lặng xoay người, vùi mặt vào trong ngực Khúc Kỳ, bắt đầu giả chết.

Một Ma tộc có sừng dài, hai mắt sáng rỡ, kích động cầu xin:
"Thịnh đại nhân! Ngài ký tên cho ta đi!"

Khúc Kỳ vui vẻ đồng ý. Cô nhận lấy giấy bút, nhưng bỗng phát hiện bản thân vẫn chưa rành chữ viết ở thế giới này, thế là dứt khoát vung bút lông rồng, viết luôn ba chữ giản thể theo kiểu bay phượng múa rồng.

Mèo đen lén liếc nhìn một cái, trông thấy ba chữ kia như gà bới, trong lòng lập tức bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Ma tộc nọ hai tay run rẩy đón lấy tờ giấy, kích động như muốn khóc:
"Cảm ơn Thịnh đại nhân! Cảm ơn ngài!"

"Để ta xem chút, chữ này là viết gì... hình như hơi khó đọc?"

"Ngươi hiểu cái gì! Thịnh đại nhân làm vậy nhất định có thâm ý! Nghệ thuật là để người ta phỏng đoán! Chữ này chính là nghệ thuật đích thực!"

"Nói đúng lắm! Chữ của Thịnh đại nhân cũng như dáng vẻ của nàng vậy, phóng khoáng không bị trói buộc, tự do buông thả!"

Khúc Kỳ vỗ tay ha ha:
"Hay lắm! Có thưởng! Ta, đại nghệ thuật gia Thịnh Tây Chúc, đã ghi nhớ các ngươi rồi!"

Dù sao thì chữ xấu, mặt dọa người đều là nồi của Thịnh Tây Chúc, liên quan gì đến cô Khúc Kỳ đâu chứ?

Mèo đen: "Meo meo meo???"

Khúc Kỳ hất cằm, thần sắc bình tĩnh:
"Được rồi, xin hỏi nơi này còn có khách sạn nào trống không?"

Quần chúng nhất hô bách ứng:
"Có a có a! Nhất định có!"
"Thịnh đại nhân không cần khách sáo, theo chúng ta tới!"

Một người một mèo lập tức được đám quỷ chúng đầu trâu mặt ngựa vây quanh, uy phong lẫm liệt băng qua chợ Quỷ chật ních.

Người đi đường không biết rõ tình hình vội túm lấy một con ác quỷ hỏi nhỏ:
"Chuyện gì thế? Là chợ quỷ chủ đại giá quang lâm sao?"

"Đâu có, còn lợi hại hơn cả quỷ chủ! Đó là Yểm truyền thuyết - Thịnh Tây Chúc đại nhân!"

"Oa trời! Không ngờ tận mắt thấy được Yểm sống, kiếp quỷ này không tiếc!"

Rất nhiều quỷ hồn nghe vậy liền hưng phấn gia nhập đội ngũ theo sau, kéo thành một hàng dài náo nhiệt như rước kiệu.

Khúc Kỳ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đội ngũ đằng sau dài đến không thấy cuối, lập tức kinh ngạc hạ giọng nói nhỏ với mèo đen:
"Thật sự càng lúc càng khoa trương! Meo meo, chúng ta thế này có tính là đang làm truyền thông miễn phí cho Thịnh Tây Chúc không? Nói thế, chắc nàng còn phải cảm tạ ta mới đúng!"

Mèo đen: "Meo?!" Vậy chắc ta nên đại diện nàng cảm ơn ngươi một tiếng.

Con quỷ lưỡi dài dẫn đường cung kính đưa hai người vào một khách sạn trông vô cùng xa hoa:
"Lão bản! Mau chuẩn bị cho Thịnh đại nhân một phòng thượng đẳng nhất!"

Sau đó nó lại cúi gập người, cung kính mời:
"Thịnh đại nhân, mời ngài lên lầu!"

Lão bản là một quỷ heo đầu to, mặt đầy nếp thịt, vừa hừ hừ vừa tiến lên nghênh đón:
"Nghe nói Thịnh đại nhân sắp tới, chúng tôi đặc biệt giữ lại phòng chữ Thiên cao cấp nhất cho ngài!"

Khúc Kỳ đảo mắt nhìn quanh, thấy mọi người đều nhìn cô chằm chằm đầy vẻ tôn kính, cô vô thức ưỡn ngực:
"Khụ, được đấy. Ở đây thu phí thế nào?"

Lão bản heo mặt lập tức biến sắc, nghiêm giọng:
"Thịnh đại nhân, sao ngài lại nói thế!"

Khúc Kỳ chớp mắt: "A?" Chẳng lẽ mình nói sai rồi?

Lão bản giận dữ mà kính cẩn:
"Ngài hạ cố đến tiểu điếm của chúng tôi chính là rồng đến nhà tôm! Làm sao chúng tôi dám lấy tiền của ngài? Không những thế, còn miễn phí toàn bộ dịch vụ cho ngài và mèo quý của ngài! Mời ngài cứ việc hưởng thụ!"

Khúc Kỳ hít sâu một hơi:
"Không tốn tiền thật à? Thế... có hơi quá tiện nghi cho ta không?"

Mọi người xung quanh vội đồng thanh:
"Không sao không sao! Chỉ cần Thịnh đại nhân hài lòng là được!"

Khúc Kỳ và mèo đen đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều là vẻ chấn động không thể tin nổi.

Làm Yểm... lại được đãi ngộ sướng thế này sao?!

Lão bản đích thân dẫn bọn họ lên lầu. Khi mở cửa căn phòng đầu tiên, Khúc Kỳ lập tức bị cả gian phòng phủ đầy lụa là và đồ dùng cao cấp lóa cả mắt.

Ban đầu cô tưởng ở Say Mộng Đẹp đã là đỉnh cao của xa hoa, không ngờ khách sạn này còn lên thêm một bậc, đích thực là tiêu chuẩn khách sạn năm sao Ma giới!

Đám người ở ngoài cửa đồng loạt nhìn cô đầy mong đợi:
"Mời ngài nghỉ ngơi. Nếu có chỗ nào không hài lòng, cứ gọi bọn ta bất cứ lúc nào."

Khúc Kỳ quay người, nghiêm túc nói:
"Ta rất hài lòng. Cảm ơn mọi người."

Đám người thụ sủng nhược kinh:
"Nơi nào nơi nào!"
"Phải phải! Ngài hài lòng là tốt rồi!"
"..."

Đối phó xong đám cư dân chợ quỷ nhiệt tình thái quá, Khúc Kỳ ngồi lên chiếc ghế thái phi sáng bóng đến mức có thể soi thấy bóng người. Cô máy móc vuốt ve con mèo nhỏ trong lòng, thì thào tự nói:
"Ai da, còn có chuyện tốt thế này, ta có thể ở đây sống cả đời mất thôi."

Mèo đen ngẩng đầu nhìn cô một cái, bỗng hóa thành hình người giữa làn khói xanh mờ ảo.

Khúc Kỳ chưa kịp phản ứng, đầu gối chợt trầm xuống. Cô vô thức ôm lấy một vòng eo nhỏ nhắn, hơi thở thanh lãnh như tuyết lặng lẽ bao phủ lấy cô. Một đại mỹ nhân với tóc đen, mắt vàng đã nghiêng người ngồi trên đùi cô, tựa đầu vào ngực cô, ánh mắt ẩn chứa vẻ phức tạp.

Khúc Kỳ chỉ cảm thấy cả cánh tay mình cứng đờ, mặt lập tức đỏ bừng:
"Ngươi... Ngươi sao lại đột nhiên biến thành người..."

Tay thế này buông cũng dở, không buông cũng dở. Thật sự là dở khóc dở cười!

Mèo chủ tử im lặng giây lát, trầm giọng nói:
"Ngươi đã giả trang Thịnh Tây Chúc, cũng nên chú ý đến hình tượng một chút, đừng có tùy tiện bôi đen nàng như thế."

Khúc Kỳ sửng sốt:
"Ơ? Ngươi lại đang để ý chuyện đó à?"

Thịnh Tây Chúc liếc cô một cái, khẽ nói:
"Ta chẳng qua là sợ ngươi bị phát hiện, đến lúc đó nàng tức giận rồi ăn thịt ngươi luôn thì sao."

Khúc Kỳ:
"Nhưng nàng có ở chợ quỷ đâu, làm sao mà phát hiện được chứ?"

Cô bực bội nhìn Boss meo, trong lòng thầm nghĩ: Lão mèo này sao lại quan tâm Thịnh Tây Chúc như thế? Chẳng lẽ bị lũ fan cuồng vừa rồi ảnh hưởng, cũng bắt đầu chạy theo bước chân của Thịnh đại nhân?

Không thể nào! Cô không cho phép!

Nghĩ đến đây, Khúc Kỳ bỗng cảm thấy chua chát, thấp giọng nói:
"Ngươi... Sao lại để tâm nàng đến vậy chứ?"

Chương trước Chương tiếp
Loading...