[BHTT-EDIT-Hoàn] Nữ phụ lười biếng chỉ muốn hôn hít mèo con | Tỉnh Dã Tư

CHƯƠNG 45



Thanh nguyệt nhập phi, sương trắng như vầng sáng nhạt nhòa, vẽ nên hai bóng hình mơ hồ trên rèm cửa. Thịnh Tây Chúc khép hờ mi mắt, năm ngón tay bấu chặt tấm đệm lụa, làn da tái nhợt trên mu bàn tay nổi rõ từng sợi gân xanh.

Khúc Kỳ vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi ra sau tai nàng, rồi cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên gáy nơi làn da mảnh mai bừng nóng như lửa. Bàn tay kia của cô trượt dần xuống, chạm tới nơi đã sớm ẩm ướt.

Cô ngậm lấy tai mèo của Thịnh Tây Chúc, đầu lưỡi và răng nhẹ nhàng mơn trớn. Giọng nói mang theo tiếng cười khẽ, trong trẻo:
"...Meo của ta, nhạy cảm thật đấy."

Thịnh Tây Chúc khẽ rùng mình, hàng mi run rẩy, con ngươi lay động. Cả người như bị cơn sóng dục vô hình cuốn trôi không thể chống cự.
Ánh mắt nàng ngập nước, giọng run lên, lẫn một tia nghẹn ngào:
"Ưm..."

"Không sao, thả lỏng."

Thịnh Tây Chúc khẽ đáp một tiếng, đuôi mèo sau lưng mềm nhũn quấn lấy cổ tay cô gái phía sau, để mặc bản thân bị đẩy sâu vào hỗn độn đầy mê hoặc kia.

"Không thoải mái sao?"

Thịnh Tây Chúc xấu hổ cắn môi, không đáp.
Một mặt, nàng thấy kéo dài chuyện này là một tội lỗi; mặt khác, lại chẳng thể nào dập tắt được bản thân đang chìm đắm trong nó. Cả người nàng như bị xé làm đôi, nửa muốn kháng cự, nửa lại muốn đắm chìm mãi mãi... vừa hận, vừa yêu.

Khúc Kỳ bỗng dừng lại:
"Không thoải mái thì không làm nữa."

Thịnh Tây Chúc nghe vậy, hô hấp khựng lại trong một thoáng. Bao nhiêu đạo tâm, liêm sỉ phút chốc đều bị ném sạch ra sau đầu. Cái đuôi mềm mại xoắn lấy cổ tay cô gái, bất mãn mà siết nhẹ:
"Đừng..."

Khúc Kỳ ra vẻ ngây ngô:
"Đừng gì cơ?"

Thịnh Tây Chúc trừng cô một cái, ánh mắt hung hăng, nhưng không hay khóe mắt mình đã ướt đẫm, hồng hồng một mảng, hoàn toàn chẳng có chút lực sát thương nào – ngược lại càng khiến người ta ngứa ngáy tâm can.

Cái con hồ ly này... chẳng phải chỉ muốn nghe nàng thừa nhận một câu "dễ chịu" hay sao? Nhất định phải dày vò như vậy?

Ngực Thịnh Tây Chúc phập phồng, hơi thở rối loạn:
"...Tiếp tục."

Khúc Kỳ từ trên cao cúi xuống, nắm lấy cằm nàng, ép hỏi lần nữa:
"Vậy... dễ chịu không?"

Thịnh Tây Chúc xấu hổ cắn môi, ánh mắt xưa nay lạnh lẽo như tuyết, giờ lại lấp lánh, phủ một tầng hơi nước khát cầu.

Không được đáp lại, dục vọng lại càng thêm dồn nén. Thịnh Tây Chúc rốt cuộc không nhịn được nữa, nhắm mắt, cúi đầu, như thần phục mà khẽ thốt ra:
"... Dễ chịu."
Còn dễ chịu hơn lúc nãy nhiều lắm.

Thật là hồ ly xấu bụng. Bộ dạng thì như một đứa trẻ ngây thơ nghịch ngợm, nhưng mỗi lần đều khiến nàng hỗn loạn đến tận ranh giới cuối cùng.

Khúc Kỳ hài lòng hôn nhẹ lên khuôn mặt ướt mồ hôi của nàng:
"Ngoan."

Cô siết chặt vòng eo mảnh khảnh kia, ánh mắt chăm chú dõi theo dáng vẻ cao lãnh, thanh nhã đang dần bị dục vọng làm tan chảy, sâu trong lòng dâng lên một cảm giác chinh phục mãnh liệt và đầy khoái cảm.

Giờ thì cô đã hiểu vì sao luôn có người khao khát kéo đóa cao lĩnh chi hoa xuống khỏi đài thần. Nhìn từng mảng sắc thuần khiết kia bị nhuộm dần bởi dấu vết thuộc về riêng mình vừa như đang phạm tội, lại vừa say mê đến nghiện.

Giấc mộng này thật là thú vị... Có lẽ sau này nên mơ nhiều một chút.

Khúc Kỳ cúi đầu hôn lên môi Thịnh Tây Chúc, động tác từ dịu dàng dần trở nên mãnh liệt. Tóc dài của nàng tung bay, ánh trăng mờ mịt xuyên qua rèm cửa, phủ lên làn da trắng muốt như tuyết, khiến nàng chẳng khác gì yêu tinh bước ra từ những trang thoại bản cũ kỹ.

Giờ phút ấy, nàng như đang chìm trong vực sâu, mà chỉ có Khúc Kỳ là tấm gỗ trôi giúp nàng không bị nhấn chìm hoàn toàn.

Trong màn lụa mỏng, hai thân ảnh quấn quýt lấy nhau, tựa như cặp tình nhân thân mật nhất thế gian, không cách nào tách rời.

Ánh trăng lui dần. Hơi thở Thịnh Tây Chúc cũng dịu lại.

Nàng chậm rãi ngồi dậy, lặng lẽ ngắm khuôn mặt nửa mê nửa tỉnh của thiếu nữ bên cạnh, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua hàng lông mày thanh tú của Khúc Kỳ.
"... Mộng đẹp thật."

Nàng gọi ra Yểm khí, thu dọn mọi tàn tích còn sót lại, rồi chống tay đứng dậy, cố gắng đè nén xấu hổ, chỉnh lại dáng vẻ lộn xộn của mình.

--

Ngoài cửa sổ, mặt trăng đang dần chìm xuống biển trời. Đường chân trời xa xa, ánh bình minh lặng lẽ nhô lên.

Khúc Kỳ bị tiếng người huyên náo ngoài cửa sổ đánh thức. Cô dụi dụi mắt, ngồi dậy, cảm giác đầu óc nặng trịch, đó là hậu di chứng của trận say đêm qua, có lẽ.

Đảo mắt nhìn quanh, trong phòng chỉ còn lại một mình.
Khúc Kỳ đưa tay day nhẹ huyệt Thái Dương, đầu óc mơ hồ như vẫn còn lơ lửng giữa giấc mộng xuân quang vô hạn vừa rồi.

Nghĩ đến từng hình ảnh trong mộng, mặt cô không khỏi đỏ bừng lên:
"Ôi trời, lần đầu đã làm đến mức ấy..."

Chuyện này cô vốn chẳng có chút kinh nghiệm thực chiến nào, toàn bộ đều học từ tiểu thuyết và manga. Nhưng nhìn phản ứng của mèo con kia trong mộng... chắc là mình cũng không đến nỗi tệ, đúng không?

Ai nha, mình quả thật là thiên tài trời sinh!

Khúc Kỳ ưỡn ngực kiêu ngạo, vẻ mặt tràn đầy tự hào mà vén chăn ngồi dậy.

Nhưng vừa cúi đầu, cô bất chợt phát hiện một lỗ thủng trên đệm giường, giống như bị ai đó móc ra.
Khúc Kỳ ngạc nhiên:
"Sao lại thế này? Ai ngủ mà dùng sức lớn dữ vậy?"
Chẳng lẽ là do mình? Không thể nào! Chắc chắn là mèo hư kia trong lúc mộng du đã cào nát.

Sau khi gấp chăn ngay ngắn, cô bước đến đầu thuyền. Trước bàn trà, đã có hai người đang ngồi một người áo lam như lan, một người vận y bạch như tuyết – đang đối diện nhau uống trà.

Khúc Kỳ liếc mắt đã nhận ra bóng lưng của Thịnh Tây Chúc, nhanh nhẹn bước đến, vỗ nhẹ lên vai nàng:
"Chào buổi sáng hai vị~"

Tần Thụ đặt chén trà xuống, quay lại nhìn nàng:
"Sớm. Khúc đạo hữu hôm nay có vẻ tâm trạng không tệ?"

Khúc Kỳ thần sắc phấn chấn, thản nhiên đáp:
"Cũng không đến nỗi."

Ánh mắt cô dừng lại nơi mèo con đang lặng lẽ cúi đầu uống trà, khó hiểu hỏi:
"Trương đạo hữu, sao lại không nói lời nào?"

Thân thể Thịnh Tây Chúc khẽ cứng lại, rồi nhanh chóng bình tĩnh trở lại:
"...Sớm."

Khúc Kỳ nhíu mày, giọng nghiêm túc:
"Giọng gì kỳ vậy, như là bị cảm lạnh rồi?"

Thịnh Tây Chúc mím môi, nhỏ giọng đáp:
"Có lẽ bị phong hàn một chút thôi."

Tần Thụ xen vào:
"Trên thuyền có đại phu, cần ta gọi đến xem không?"

Ánh mắt Thịnh Tây Chúc hơi tránh đi, ngập ngừng:
"...Không cần, mấy hôm nữa sẽ khỏi."

Khúc Kỳ ngồi xuống cạnh nàng, nghiêng đầu đánh giá gương mặt cúi thấp của nàng, đầy vẻ quan tâm:
"Sao đang yên đang lành lại cảm lạnh được chứ? Có phải nửa đêm xuống hồ bơi không đấy?"

Ánh mắt hai người chạm nhau.
Thịnh Tây Chúc trong đầu liền ùa về ký ức hỗn loạn đêm qua, hai tai bỗng đỏ bừng:
"...Không phải."

Đêm qua cái người trước mặt này không phải còn ép nàng phát ra tiếng thì không chịu buông tha sao? Giờ lại giả ngây thơ, đúng là... hồ ly tinh!

Khúc Kỳ không chịu bỏ qua, đưa tay ôm mặt nàng, lo lắng hỏi:
"Hay để ta mua chút thuốc cho ngươi nhé?"

Lòng bàn tay áp sát làn da, khiến Thịnh Tây Chúc không nhịn được mà nhớ lại từng hình ảnh đêm qua. Toàn thân chấn động nhẹ, nàng vội cúi đầu lảng tránh:
"Không cần."

Khúc Kỳ còn định mở miệng thì phía sau truyền đến một tiếng ngáp dài.
Ninh Nguyệt lảo đảo bước tới, giọng lười biếng:
"Chào buổi sáng mọi người..."

Ba người chào nhau qua loa. Tần Thụ ngẩng đầu nhìn quanh rồi nói:
"Hôm nay người đi du hồ đông thật."

Mộng tiết hoa đăng tuy đã kết thúc, nhưng không khí lễ hội vẫn còn đậm đặc. Bờ hồ náo nhiệt, phố xá đông đúc, người qua kẻ lại chẳng khác gì phiên chợ lớn.

Trên mặt hồ, gió nhẹ thổi qua, sóng xanh gợn lăn tăn, vô số thuyền hoa rực rỡ trôi theo dòng nước, tạo thành khung cảnh vừa nên thơ vừa tràn ngập sức sống.

Một chiếc thuyền hoa từ phía đối diện lướt tới, trên thuyền là một đôi nam nữ trẻ trung, đang trò chuyện vui vẻ.

"...Tô cô nương, nàng nhìn nơi xa kìa chỗ có làn khói lam lượn lờ ấy, chính là chùa Honnō nổi tiếng ở Tây Hoài."

Giọng nữ tử nhẹ nhàng cười đáp:
"Ta nghe nói chùa Honnō rất linh thiêng, cầu phúc cực kỳ hiệu nghiệm nên khách hành hương nối tiếp không dứt, hương khói chẳng lúc nào ngơi... Quả thực là thật sao?"

Nam tử áo đen dịu dàng nói:
"Quả thực là vậy. Nếu Tô cô nương có tâm nguyện gì, cũng có thể cùng ta đến chùa Honnō cầu phúc."

Nữ tử ánh mắt lấp lánh, hai má ửng hồng:
"Vậy... đa tạ Kỷ đại ca."

Vừa nói, nàng ta vừa vô thức liếc nhìn về phía một chiếc thuyền hoa khác. Ánh mắt chợt đông cứng, sắc mặt trong thoáng chốc trắng bệch:
"Khúc Kỳ?!"

Khúc Kỳ nghe tiếng gọi liền quay đầu, nhướn mày:
"Xúi quẩy."

Tô Phù Vãn nghe vậy sắc mặt lập tức sầm xuống, nhưng vẫn cố gắng giữ nụ cười dịu dàng:
"Khúc sư tỷ, đã lâu không gặp."

Ánh mắt nàng đảo một vòng quanh thuyền hoa bên kia, chợt bắt gặp Tần Thụ, nhất thời lộ vẻ kinh ngạc:
"Tần đạo hữu? Sao ngươi lại..."

Tần Thụ bình thản đáp, vẻ mặt lạnh nhạt:
"À, thì ra là ngươi."

Ninh Nguyệt chớp mắt nhìn qua lại, tò mò hỏi:
"Chuyện gì vậy?"

Tần Thụ nhàn nhạt nói:
"Người này không rõ vì sao suốt ngày đuổi theo ta, rất phiền."

Khúc Kỳ phụt một tiếng, không chút che giấu bật cười thành tiếng.

Mấy lời này không lớn không nhỏ, vừa đủ truyền đến thuyền bên cạnh.
Tô Phù Vãn sắc mặt đã đen giờ lại càng đen hơn vài phần.

Vì cái gì chứ?! Cái tên NPC mặt lạnh kia trước giờ không thèm ngó ngàng đến nàng, hảo ý cũng phớt lờ, đến nỗi nàng phải bám theo suốt mấy ngày trời, vậy mà giờ lại tự nhiên ngồi bên cạnh Khúc Kỳ?

Tô Phù Vãn tức đến nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng quát thầm trong đầu:
"Hệ thống! Ngươi xác định con hồ ly này không ảnh hưởng đến tiến độ công lược của ta chứ?!"

Giọng hệ thống vang lên, vẫn lạnh lẽo như thường lệ:
【Kí chủ không cần lo lắng. Có hệ thống giới hạn, họ không thể phát sinh tuyến tình cảm. Người thuộc về kí chủ, kẻ khác không thể cướp đi.】

Tô Phù Vãn hừ nhẹ một tiếng, sắc mặt lúc này mới dịu xuống đôi chút:
"Thế thì còn tạm được."

Bên cạnh, Kỷ Vô Ưu thấy sắc mặt nàng biến đổi liền nhẹ giọng hỏi:
"Tô cô nương, mấy người kia là bằng hữu của nàng sao?"

Tô Phù Vãn lập tức khôi phục dáng vẻ yểu điệu, cười dịu dàng như nước:
"Đúng vậy. Vị nữ tử áo đỏ kia chính là Khúc sư tỷ mà ta từng nhắc đến với huynh."

Kỷ Vô Ưu nghe vậy khẽ nghiêng đầu nhìn sang. Khi thấy rõ dung mạo Khúc Kỳ, trong mắt thoáng hiện một tia kinh ngạc.

Nữ tử kia sở hữu một gương mặt diễm lệ đến cực điểm, như đóa mẫu đơn nở rộ giữa hè. Nhưng ánh mắt lại trong veo như trẻ nhỏ, mang theo sự linh động rạng rỡ, khiến vẻ mị hoặc kia như bị pha loãng, không quá mức, mà vừa vặn hút hồn. Một thân váy đỏ rực như lửa, vừa yêu mị lại vừa hoạt bát.

Tô Phù Vãn thấy hắn chăm chú nhìn đối diện mà không chớp mắt, nhất thời siết chặt hai tay, nghiến răng nghiến lợi gọi:
"Kỷ... đại ca?"

Tên hồ ly Khúc Kỳ chết tiệt này! Cứ đi đến đâu là câu hồn người khác đến đó, một mực chen ngang vào kế hoạch công lược của nàng!

Kỷ Vô Ưu hoàn hồn, mỉm cười lễ độ:
"Các vị đạo hữu, tại hạ Kỷ Vô Ưu."

— Kỷ Vô Ưu?!

Khúc Kỳ chớp mắt, trong lòng khẽ động:
Cái gì cơ? Đây chẳng phải là một trong những mục tiêu công lược chính của nữ chính sao — Long tộc tam thái tử đấy?!
Nhanh vậy mà đã câu được rồi à? Ghê thật.

Cô còn chưa kịp cảm thán xong, thì đã thấy ánh mắt của Kỷ Vô Ưu vẫn dính chặt lấy mình, lộ rõ vẻ thất thần, cứ như... một cái "si tình nhãn" tiêu chuẩn đang kích hoạt.

Thịnh Tây Chúc nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ánh mắt dần trầm xuống.

Nàng hoàn toàn có năng lực khiến hai người kia trực tiếp lật thuyền chết chìm dưới đáy nước, một chiêu đủ khiến toàn bộ thế cục thay đổi. Nhưng... điều đó chắc chắn không phải là kết cục mà Khúc Kỳ muốn thấy.

Nàng đè nén sát ý đang sôi sục trong lòng, nhưng ánh mắt lại không kìm được nhìn về phía Khúc Kỳ, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, lại phát hiện đối phương cũng đang chằm chằm nhìn Kỷ Vô Ưu không rời mắt.

Ngón tay nàng khẽ run lên, dần dần siết chặt.

Mà Khúc Kỳ lúc này, trong đầu hoàn toàn không có một tia ghen tuông như trong tưởng tượng Thịnh Tây Chúc. Nàng nheo mắt, quan sát người nọ, lòng âm thầm nghĩ:

Đây chính là Long tộc à? Trên đầu sao không mọc sừng rồng? Không lẽ là dòng lai?
Hắn với Tô Phù Vãn đã đến giai đoạn nào rồi?
Nghe nói Long tộc dục vọng rất mạnh, một đêm bảy lần... là thật à?

Tô Phù Vãn thấy hai người một trái một phải nhìn tới nhìn lui, cuối cùng cũng nhịn không nổi, giọng chanh chua bộc phát:

"Khúc sư tỷ, ngươi làm gì mà cứ sắc mị mị nhìn người ta như vậy?"

Khúc Kỳ nhướn mày cười nhạo, cong môi:
"A? Rõ ràng là hắn sắc mị mị nhìn ta mà?"

Kỷ Vô Ưu ho nhẹ, có chút lúng túng:
"Các vị đạo hữu không cần tranh chấp. Ta chỉ cảm thấy Khúc đạo hữu có chút quen mặt thôi... À phải, Tô cô nương, nàng vừa mới nói đây là sư tỷ của nàng?"

Tô Phù Vãn hít sâu một hơi, đè xuống lửa giận trong lòng, khuôn mặt vẫn giữ nét ôn hòa:
"Đúng vậy a, ta luôn rất kính trọng Khúc sư tỷ. Nàng trước giờ rất cố gắng, dù tư chất hơi kém, nhưng vẫn luôn không từ bỏ... Thật sự là tấm gương trong lòng ta đó."

Khúc Kỳ: "...?"

Tấm gương cái con khỉ. Câu này không phải đang nội hàm ta là "ngốc nghếch nhưng kiên trì không biết xấu hổ" chắc?

Kỷ Vô Ưu sắc mặt chợt biến:
"Chính là Khúc Kỳ từng đẩy ngươi xuống sườn núi kia sao?"

Tô Phù Vãn dịu dàng lắc đầu:
"Khúc sư tỷ đã biết hối lỗi. Vì chuyện đó nàng còn tự nguyện chịu phạt ở hậu sơn. Phù Vãn tin rằng nàng đã thực sự thay đổi."

Kỷ Vô Ưu siết chặt nắm đấm, lạnh giọng:
"Ta từng nghe nói, trong Vấn Kiếm Tông, Khúc Kỳ phong bình cực tệ, người thấy người né. Nay xem ra quả nhiên là độc phụ lòng dạ rắn rết. Tô cô nương, nàng không cần vì người như vậy mà khoan dung."

Dứt lời, hắn liếc Khúc Kỳ một cái đầy khinh miệt.

Tô Phù Vãn nhẹ nhàng kéo tay áo hắn, giọng nhỏ nhẹ mềm mỏng, như thể chỉ sợ gió thổi bay:
"Kỷ đại ca, đừng nói như vậy Khúc sư tỷ... Dù nàng từng cùng ta có khúc mắc, nhưng ta tin tất cả chỉ là hiểu lầm, là Phù Vãn ta chưa đủ tốt với nàng..."

Nàng cúi đầu, đáy mắt lóe lên tia đắc ý. Còn nơi khóe môi, là một nụ cười khẽ, mơ hồ không ai nhận ra.

Quả nhiênngay khoảnh khắc nàng nói những lời tốt đẹp vì người từng hại mình, độ hảo cảm của nam chủ lại tăng vọt như thường lệ.

"Thật sự là tâm địa thuần lương," Kỷ Vô Ưu thở dài nói. "Tại hạ rất khâm phục Tô cô nương."

Hai người liếc mắt đưa tình, khẽ mỉm cười nhìn nhau, tựa như thế gian chỉ còn lại đôi nhân tình dịu dàng đối diện nhau.

Khúc Kỳ: "..."

Ta còn chưa lên tiếng thì các ngươi đã thay nhau làm hội đồng character assassination ta rồi? Vậy vai trò của ta trong truyện này chính là công cụ làm nền cho tình tiết cảm hóa của nữ chính à?

Ninh Nguyệt khoanh tay, lông mày nhíu chặt, cuối cùng cũng nhịn không nổi:
"Đối diện nữ kia, ngươi nói ít vài câu đi. Nói chuyện cứ như rót mật vào dao, ai nghe mà không gai người?"

Cô đã sớm nhìn không vừa mắt kiểu nói chuyện "âm dương quái khí" của Tô Phù Vãn. Mà tên Long tộc kia cũng ngu ngốc, cứ mỗi câu bóng gió của nàng ta là ngoan ngoãn tin sái cổ.

Quả nhiên nam nhân, không có một ai tốt cả.

Tô Phù Vãn khẽ giật mình, trong mắt thoáng qua vẻ uất ức, vội cúi đầu:
"Các vị đạo hữu đừng hiểu lầm, Phù Vãn chỉ là muốn bày tỏ lòng kính trọng đối với Khúc sư tỷ thôi..."

Khúc Kỳ mỉm cười, giọng đầy lạnh nhạt:
"Tô Phù Vãn, ngươi bây giờ mắng người thật cao tay nha? Không dùng một chữ ác độc, IQ không đủ thì thật sự nghe không ra."

Tô Phù Vãn sắc mặt tái nhợt, nhẹ ho vài tiếng, tỏ vẻ yếu ớt như sắp ngất:
"Khúc sư tỷ, ta không... không có ý đó..."

Khúc Kỳ hơi nghiêng đầu, chê bai đưa tay bịt mũi, quay đầu hỏi Thịnh Tây Chúc:
"Thật lớn một mùi trà xanh... Ngươi ngửi thấy không?"

Thịnh Tây Chúc khẽ gật đầu, thong thả đáp:
"Xác thực."

Kỷ Vô Ưu thấy Tô Phù Vãn nước mắt lưng tròng, bộ dáng yếu ớt như một đóa bạch liên trong gió mưa, chỉ cảm thấy máu trong người sôi trào, hào khí bảo vệ mỹ nhân nhất thời bùng nổ.

Hắn lập tức chắn trước người nàng, trừng mắt nhìn Khúc Kỳ, giọng lớn tiếng:
"Khúc đạo hữu, ngươi không nên quá đáng như vậy! Tô cô nương chẳng qua là một lòng vì ngươi suy nghĩ, ngươi lại còn ở chỗ này mà bôi nhọ nàng?"

Khúc Kỳ làm bộ kinh ngạc, nghiêng đầu hỏi lại với vẻ ngây thơ giả tạo:
"Ta bôi nhọ nàng? Nàng rõ ràng từ trong ra ngoài, từ đầu đến chân tự thân đã hắc thấu rồi a!"

Kỷ Vô Ưu giận đến mặt đỏ bừng, mắng:
"Ngươi sao có thể nói như thế về sư muội mình? Trong mắt ngươi còn chút tình nghĩa đồng môn nào không?"

Khúc Kỳ như đang suy ngẫm điều gì đó, rồi đột nhiên gật đầu tán thành rất thành khẩn:
"Ngươi nói có lý, ta đúng là không nên mắng nàng. Ngược lại... ta nên chúc phúc nàng mới phải!"

Lời này vừa rơi xuống, xung quanh tức thì lặng ngắt như tờ.

Ninh Nguyệt đứng bên nhíu mày, thấp giọng nói:
"Ngươi điên rồi à? Nữ nhân kia rõ ràng là cố tình nhằm vào ngươi, ngươi còn chúc phúc nàng?"

Tần Thụ tay đã đặt lên chuôi kiếm, lạnh lùng hỏi:
"Có cần ta ra tay đuổi bọn họ đi không?"

Thịnh Tây Chúc không nói gì, chỉ nhàn nhã nhìn Khúc Kỳ, trong mắt ánh lên một tia hứng thú lặng thầm.
Nàng hiểu rõ, một cái nhăn mày, một cái cười nhẹ của hồ ly này đều không đơn giản. Đôi mắt kia sáng đến dọa người, rõ ràng đang nghĩ ra chiêu gì độc địa tiếp theo.

Nếu Khúc Kỳ đã có chủ ý, vậy nàng cũng chẳng cần ra tay.

Khúc Kỳ làm một động tác xin phép rất lễ độ, rồi cao giọng nói:
"Hôm nay mọi người chúng ta sở dĩ có thể hội ngộ nơi đây, thật sự là nhờ có Tô sư muội."
Cô nàng mỉm cười như xuân phong thổi tới, hai tay chắp sau lưng, giọng mang theo vài phần trêu chọc:
"Thật lòng mà nói, ta vô cùng chờ mong được gặp lại nàng!"

Tô Phù Vãn: "?"
Lời thoại này... sao nghe quen tai vậy?

Khúc Kỳ cười híp mắt, từng câu từng chữ như khắc vào lòng người:
"Hôm nay, ta muốn đặc biệt cảm ơn vị sư muội tốt của ta, cảm tạ nàng đã giúp ta sống một kiếp bi thương đau đớn."
"Cũng từ tận đáy lòng mà mong nàng, từ nay về sau, có thể giống ta trước đây: bắt đầu... phát nát, bốc mùi!"

Cô vừa dứt lời, đám người bên cạnh lập tức rúng động, Ninh Nguyệt nhịn không nổi mà vỗ tay đầu tiên, Tần Thụ cũng suýt nữa phá ra cười thành tiếng.

Kỷ Vô Ưu giận đến cắn chặt răng, sắc mặt đỏ bừng:
"Ngươi... thật là quá đáng! Cần có người cho ngươi soi gương nhìn lại bản thân!"

Trong lòng hắn vốn cho rằng nữ tử này diện mạo xuất chúng, khí chất phong lưu, nhất định cũng thanh nhã đoan chính như Tô Phù Vãn. Không ngờ đâu, lại là hạng người mạnh mẽ ngoa ngoắt, chẳng ra thể thống gì!

Tay hắn đưa vào trong cẩm nang bên hông, chuẩn bị tế ra pháp khí. Nhưng Tô Phù Vãn vội vàng ngăn lại:
"Kỷ đại ca, đừng..."

Nàng tuy mềm giọng, bàn tay nhỏ trắng nõn lại chẳng có lấy một chút lực, rất nhanh bị hắn bắt ngược lại, đặt trong lòng bàn tay.

Kỷ Vô Ưu càng thêm xúc động, dịu giọng nói:
"Phù Vãn, đừng sợ. Chỉ cần ta ở đây, sẽ không để nàng phải chịu bất kỳ ủy khuất nào."

Nghe hắn đổi xưng hô đầy ôn nhu, gương mặt Tô Phù Vãn đỏ bừng như thoa phấn, xinh đẹp yêu kiều:
"Vô Ưu..."

Hai người mắt đối mắt, tình ý miên man, xung quanh như chỉ còn mỗi bọn họ tồn tại.

Khúc Kỳ: "..."

Cô nhìn một màn kia, lập tức lật trắng mắt một cái, thản nhiên phun ra hai chữ:
"Ọe."

Cô phất tay áo, cười lạnh nói:
"Hai vị thật xứng đôi. Ta thật lòng, tôn trọng chúc phúc."

Chỉ một giây sau, không ai kịp phản ứng, cô đã rút kiếm bên hông.

Một đạo kiếm khí sắc bén mang theo ánh sáng bạc vụt qua không trung, trực tiếp đánh hai người đang triền miên trên thuyền hoa rơi tõm xuống hồ như hai con vịt trời bị trúng tên.

"——!!"

Tô Phù Vãn còn chưa kịp thốt ra một chữ, toàn thân đã rơi tõm xuống hồ. Nước lạnh tràn vào khoang mũi, đầu óc choáng váng, chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ đảo lộn.

Mà từ trên boong thuyền, Khúc Kỳ thong thả vỗ tay, như đang xem một vở kịch hay, lười biếng nói:

"Xuống nước thanh tâm dưỡng tính một chút, bớt diễn."

May mà Kỷ Vô Ưu nhanh tay giữ chặt eo nàng, một tay ôm ngang Tô Phù Vãn đang ướt sũng, dùng pháp lực đưa cả hai trở lại thuyền.

Hai người toàn thân từ trên xuống dưới đều ướt đẫm, nước nhỏ tí tách theo vạt áo, tạo thành một vũng nước quanh chân. Bộ dáng chật vật, hoàn toàn không còn một tia phong thái tiên môn cao ngạo ngày thường.

Sắc mặt Kỷ Vô Ưu lúc này âm trầm đến cực điểm, giọng nói trầm đục như sấm cuộn:
"Khúc Kỳ! Ngươi dám!"

Từ trước đến nay, hắn đường đường là Thái tử Long tộc, chưa từng gặp qua nữ tử nào dám chống đối, càng không ai dám chủ động ra tay với hắn. Hắn vốn tưởng tất cả nữ nhân thiên hạ đều phải vây quanh lấy hắn xoay tròn. Không nghĩ tới hôm nay lại bị một nữ tử... ném thẳng xuống hồ nước!

Mà người kia lúc này lại vô tội chớp mắt, nhẹ nhàng buông tay, vẻ mặt tràn đầy "người tốt thuần lương":
"Gì chứ? Ta chỉ là đang chúc phúc hai vị, vĩnh viễn cùng nhau đắm chìm trong bể tình thôi mà? Ý tốt như vậy, khóa kín nhé!"

Ninh Nguyệt và Tần Thụ đứng cạnh nhịn không được đồng loạt cười ra tiếng.
Ninh Nguyệt cười đến run cả người, nghẹn ra một câu:
"Chúc mừng hai vị, rơi vào bể tình... lạc thật rồi!"

Thịnh Tây Chúc khoanh tay đứng nhìn, khóe môi nhếch lên một chút không dễ nhận ra—vẫn là cái tiểu hồ ly kia, không đổi được cái tật xấu... thích chọc người.

Tô Phù Vãn run rẩy cả người, sắc mặt trắng bệch, hai tay siết chặt áo, gần như không thể khống chế được cơn giận.
Từ nhỏ nàng đã là hòn ngọc quý trong tay Tô gia, chưa từng bị ai làm nhục như thế. Vậy mà từ sau khi xuyên thư tới đây, hết lần này đến lần khác bị Khúc Kỳ ép vào thế hạ phong, còn liên tục bị cướp đi những gì vốn dĩ thuộc về nàng.

Nàng sao có thể cam tâm?!

Kỷ Vô Ưu nộ khí trùng thiên, vung tay triệu hồi pháp khí Long tộc.
Một cây quạt hương bồ cực lớn xoay tròn giữa không trung, tỏa ra kim quang rực rỡ. Trên mặt quạt khảm đầy kim ngọc lưu ly, phong cách xa hoa lộng lẫy, rõ ràng là pháp khí cực phẩm không thể xem thường.

Hắn vừa lay động quạt, lập tức trời đất biến sắc, một tầng mây đen dày đặc tụ lại phía trên đầu Khúc Kỳ, cuồng phong kéo theo mưa lớn đổ xuống như trút nước!

Nhưng đúng lúc nước chưa kịp rơi xuống, một đạo kiếm quang bỗng nhiên vung lên từ phía sau Khúc Kỳ.
Tần Thụ rút kiếm, lạnh lùng phẩy nhẹ một cái.
"Tán."

Mây đen nháy mắt bị đánh tan, trời quang mây tạnh. Ánh nắng lại chiếu lên gương mặt Khúc Kỳ đang tươi cười không sợ chết.

Tần Thụ đặt mũi kiếm chỉ thẳng vào Kỷ Vô Ưu, ánh mắt lãnh đạm:
"Đừng đối bằng hữu của ta quá đáng."

Gió lặng mưa tan, không một giọt rơi xuống đỉnh đầu nàng.

Khúc Kỳ vừa cảm động vừa kinh ngạc, lập tức vỗ tay thốt lên:
"Oa nha! Bằng hữu này... được lắm! Sau này ai bắt nạt ta, ta gọi ngươi!"

Kỷ Vô Ưu tức đến mức thiếu điều cắn nát răng:
"Rốt cuộc là ai quá đáng hơn?!"

Một kiếm liền phá vỡ pháp bảo Long tộc?! Nữ nhân này... thật sự là yêu quái chuyển thế à?

Sắc mặt hắn dần dần trầm xuống.

Không thể khinh địch nữa.
Mấy người trước mắt, rõ ràng đều không phải nhân vật đơn giản. Bề ngoài cười cợt, thực lực lại thâm sâu khó lường.

Hắn nhắm mắt, hít sâu một hơi.

Ngay khoảnh khắc mở mắt, hai tròng mắt bỗng nhiên phát ra ánh sáng lạnh lam sắc, như đóa băng liên giữa đêm tối lạnh thấu xương, uy nghiêm tột đỉnh.

Đây là năng lực đặc hữu của Long tộc.

Chân Long Chi Mục.


Hắn chậm rãi quan sát mấy người trước mặt, lập tức phát hiện cô gái áo lam vừa rút kiếm là tu sĩ Hóa Thần trung kỳ, còn Khúc Kỳ thì chỉ là Kim Đan trung kỳ.

Kỷ Vô Ưu lại liếc nhìn hai người còn lại, sắc mặt chợt biến đổi — giữa đám người ấy... vậy mà lại có một ma tu?

Hắn vội vàng cẩn thận tra xét lần nữa, chỉ thấy bên người một nữ tử thấp thoáng lưu chuyển ma tức màu tím. Không nghi ngờ gì nữa, đó chính là ma tu!

Phải biết rằng, tu sĩ và ma tộc xưa nay đối địch sâu sắc, như nước với lửa. Hai bên nếu hòa lẫn làm một, chẳng khác nào tự chôn vùi con đường tu hành, bị thiên đạo khinh ghét, nếu chuyện này bị truyền ra, tất sẽ khiến toàn bộ tu giới phẫn nộ đuổi giết!

Nghĩ đến mình vừa nắm được nhược điểm trí mạng của đối phương, trên mặt Kỷ Vô Ưu liền hiện ra một nụ cười đắc ý.

Ánh mắt hắn lại chuyển sang người cuối cùng trong tranh đấu. Nhưng vừa chạm phải ánh mắt của đối phương, lòng hắn lập tức run lên.

Nữ tử áo trắng hơi nhếch môi, ánh mắt lãnh đạm nhìn thẳng vào hắn. Ngay khoảnh khắc ấy, trong mắt nàng chợt lóe lên một khe sáng vàng óng, sắc bén chói lòa.

Kỷ Vô Ưu đột nhiên cảm thấy hai mắt đau đớn kịch liệt, hét lên thảm thiết:

"A a a!"

Sao có thể như vậy! Là... Mắt Rồng của hắn?!

Hai hàng huyết lệ tràn ra từ hốc mắt, nhỏ xuống từng giọt. Đôi mắt từng thần quang sáng rỡ của hắn giờ đây chỉ còn là hư không tăm tối.

Tô Phù Vãn giật mình kêu lên: "Vô Ưu, ngươi làm sao vậy?"

Kỷ Vô Ưu ôm chặt lấy hai mắt, điên cuồng gào thét: "Mắt của ta! Mắt của ta!"

Dù có chớp mắt thế nào, trước mắt hắn cũng chỉ còn một màn đen đặc, không còn nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Thái tử Long tộc từng kiêu ngạo đến cực điểm, giờ phút này không thể không đối mặt với sự thật, hắn đã mù.

Không chỉ vậy, đôi Mắt Rồng cao quý kia... từ đây không thể sử dụng nữa.

Truyền thừa của Thương Hải Long Vương... cũng vì thế mà đoạn tuyệt với hắn.

Nghĩ đến đây, hắn giống như chó nhà có tang quỳ rạp xuống đất, tiếng gào khóc bi ai vang vọng khắp sơn cốc, bi thương và tuyệt vọng đan xen đến tột cùng.

Tô Phù Vãn đỡ lấy cánh tay hắn, ánh mắt ngập tràn xót xa:
"Vô Ưu, ngươi không sao chứ? Đừng sợ, ta đưa ngươi về phòng trị thương..."

Nàng ngẩng đầu, hung hăng liếc về phía Khúc Kỳ một cái, ánh mắt vừa oán độc, vừa không cam lòng.
Lần này... lại là nàng thua! Ả không phục!

--

Trên thuyền hoa, Khúc Kỳ cùng ba người đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt đồng loạt mờ mịt.

"Hắn sao rồi?" Khúc Kỳ lên tiếng, vẻ mặt khó hiểu.

Thịnh Tây Chúc thản nhiên thu hồi ánh nhìn, bình thản như không:
"Không rõ."

Tần Thụ lạnh nhạt nói:
"Giống như... đột nhiên bị mù."

Ninh Nguyệt lại bật cười trên nỗi đau người khác, khoanh tay đắc ý:
"Có thể mê muội nữ nhân như vậy, hắn vốn dĩ đã là nửa mù. Giờ thì hay rồi, trực tiếp mù hẳn, lãi gấp đôi!"

--

Tô Phù Vãn dìu Kỷ Vô Ưu trở về phòng, một đường vừa đi vừa khuyên nhủ an ủi đủ điều, mãi đến khi hắn dần bình tâm lại, không còn giãy giụa nữa.

Kỷ Vô Ưu nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt u tối, không hề chớp lấy một cái.

Tô Phù Vãn ngồi bên mép giường, dịu giọng nói tiếp, lời lẽ đầy ân cần, nhưng Kỷ Vô Ưu lại chẳng chút cảm kích, lạnh nhạt mở miệng:
"Tô cô nương, ngươi ra ngoài đi. Để ta yên tĩnh một mình."

Trong lòng hắn tràn ngập oán khí—nếu không phải vì Tô Phù Vãn xen vào, sao lại chọc phải loại người không nên dây vào như vậy, đến mức bản thân bị mù?

Tô Phù Vãn cúi đầu, nức nở nghẹn ngào:
"Là ta không tốt... Là ta hại ngươi thành ra thế này... Thật xin lỗi, Vô Ưu..."

Tiểu cô nương khóc đến hoa lê đẫm mưa, khiến lòng người mềm nhũn. Kỷ Vô Ưu nhìn mà khẽ động lòng dù gì, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách nàng.

Hắn trầm mặc một thoáng, rồi chần chừ mở miệng:
"Tô cô nương... Có một việc, ta không biết có nên nói hay không."

Tô Phù Vãn lập tức ngẩng đầu, nghẹn ngào đáp:
"Ngươi nói đi, ta nghe."

Kỷ Vô Ưu khẽ nhíu mày:
"Trong mấy người động thủ hôm nay, có một là ma tu. Ngoài ra... còn một người thân phận rất kỳ quái. Ta dùng mắt rồng vẫn không thể nhìn thấu nàng."

Tô Phù Vãn sững sờ, hốc mắt vẫn đỏ hoe nhưng giọng nói đã bình tĩnh hơn:
"Đa tạ Kỷ đại ca nhắc nhở. Phù Vãn ghi nhớ trong lòng."

Nói rồi, nàng ta đứng dậy lui ra khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại.

--

Về đến phòng mình, nước mắt trong mắt Tô Phù Vãn bỗng chốc khô ráo, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo. Đôi mắt nàng tối lại, mang theo một tia hiểm độc sâu thẳm.

Lồng ngực nàng phập phồng dữ dội, đột nhiên không nói không rằng, đưa tay hất mạnh bình hoa trên bàn xuống đất. Tiếng sứ vỡ loảng xoảng vang vọng khắp phòng. Chưa dừng lại ở đó, nàng ta lại nắm lấy chiếc lọ men xanh bên cạnh, ném xuống, rồi lại ném. Động tác hỗn loạn, tràn đầy cơn giận dữ như muốn thiêu rụi mọi thứ.

"Phiền chết đi được! Mẹ nó, đều tại cái tên Khúc Kỳ khốn kiếp kia! Suốt ngày cứ như muốn đối đầu với ta!"

Tiếng đổ vỡ tiếp tục vang lên, từng mảnh vỡ văng tung tóe, sắc bén và chói tai.

Đúng lúc ấy, một giọng nói dịu dàng đột ngột lọt vào tai nàng:
"Tô sư muội?"

Tô Phù Vãn khựng lại, ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt lo lắng của Hạ Chi Dao đang đứng nơi ngưỡng cửa. Vừa nhìn thấy nàng, tâm tình Tô Phù Vãn càng thêm rối loạn.

Người đàn bà này phiền như ruồi, cứ bám riết lấy nàng không rời nửa bước, đuổi mãi cũng không đi. Thậm chí đến lúc nàng đang công lược Kỷ Vô Ưu, Hạ Chi Dao cũng phải ở đó chen vào quan sát! Giống hệt một con chuột chui ra từ cống rãnh, vừa ghê tởm vừa dai dẳng!

"Sao lại là ngươi nữa?! Ngươi còn muốn bám lấy ta đến bao giờ?!"

Hạ Chi Dao nhẹ nhàng bước vào, giọng nói vẫn dịu dàng như gió đầu xuân:
"Là ai khiến tiểu sư muội tức giận đến vậy?"

Tô Phù Vãn không kìm nổi lửa giận đang gào thét trong lòng, quát lên:
"Liên quan gì tới ngươi? Cút đi cho ta nhờ!"

Hạ Chi Dao vẫn điềm tĩnh, tiến thêm một bước, giẫm lên những mảnh gốm vỡ nát dưới đất, chậm rãi bước tới gần nàng.

"Thấy muội như vậy, ta thật sự rất lo. Ta chỉ muốn vì muội mà làm chút gì đó..."

Tô Phù Vãn từ trên cao liếc xuống nhìn nàng, ánh mắt khinh miệt, giọng điệu lạnh tanh như nghe chuyện nực cười:
"Chỉ bằng ngươi?"

Hạ Chi Dao khẽ cười, giọng nói dịu ngọt tựa mật, như lời tình nhân thì thầm:
"Chỉ cần là vì tiểu sư muội, chuyện gì ta cũng nguyện ý."

Tô Phù Vãn nheo mắt:
"Chuyện gì cũng nguyện? Nếu ta bảo ngươi giết người phóng hỏa thì sao?"

Hạ Chi Dao si dại nhìn nàng, như thể thế giới của nàng chỉ còn duy nhất một người trước mắt.

Nàng chậm rãi quỳ xuống bên cạnh Tô Phù Vãn, nâng tay nàng lên, dịu dàng vuốt ve má nàng như thể đang nâng niu một giấc mộng xa xưa. Trong đôi mắt luôn dịu dàng ấy, thoáng hiện một tia cố chấp khiến người rợn gáy.

"... Chỉ cần muội nguyện nhìn ta một cái, muội muốn ta làm gì, ta cũng cam tâm tình nguyện."

Chương trước Chương tiếp
Loading...