[BHTT-EDIT-Hoàn] Nữ phụ lười biếng chỉ muốn hôn hít mèo con | Tỉnh Dã Tư

CHƯƠNG 44



Nữ tử áo xanh trầm mặc một lúc, cuối cùng khẽ hỏi:

"... Khi nào thì ngươi nhận ra ta?"

Khúc Kỳ nhướng mày, cười hì hì:
"Ngay từ đầu đã nhận ra rồi."

Nói xong nàng vươn tay nhẹ nhàng vén chiếc mặt nạ của đối phương lên một nửa. Ánh đèn hội soi lên gương mặt tuyệt mỹ, đôi môi hồng khẽ mím lại, hai gò má trắng như tuyết hé sắc hồng như hoa sen nở sớm.

Khúc Kỳ nhìn mà tim đập thình thịch.

Con mèo chết tiệt này... không biết ăn gì mà lại có thể đẹp thế này.

Cô tự nhận đã thấy không ít mỹ nhân thần tiên ở thế giới này, nhưng dáng vẻ lạnh lùng kiêu sa, lại kín đáo động lòng người của "Boss meo" nhà mình, thật là độc nhất vô nhị.

Dưới ánh trăng êm dịu, đôi mắt vàng kim ấy như chứa ánh tà dương tan chảy, lúc này lại nhìn cô thật chuyên chú.

Khúc Kỳ bị nhìn đến mặt nóng ran, vội ho khẽ, ánh mắt né tránh, sợ bị phát hiện mấy ý nghĩ chẳng đứng đắn trong đầu.

Cô lúng búng đổi đề tài:
"Ngươi sao lại về sớm thế? Không phải nói ngắn nhất cũng phải ba ngày à?"

Thịnh Tây Chúc giọng nhàn nhạt:
"Sớm lấy được thứ cần."

Khúc Kỳ tò mò nhướn mày:
"Thứ gì mà đáng để ngươi tự đi một chuyến như vậy?"

Thịnh Tây Chúc cụp mắt, khẽ cúi đầu, từ trong ngực lấy ra một nhành hoa hải đường đỏ sẫm.

Khúc Kỳ nhìn một lúc rồi nghi hoặc hỏi:
"Vì một đóa hoa mà đi xa vậy à? Nó quý lắm sao?"

Thịnh Tây Chúc gật đầu nhẹ:
"Ừ. Toàn thiên hạ chỉ có một đóa."

Thu Hải Đường ngàn năm mới nảy mầm, ngàn năm mới nở hoa, muốn tìm được gần như không thể , nó là dược dẫn quý nhất.

Khúc Kỳ nhìn nhành hoa trong tay nàng, cánh hoa đỏ rực như lửa mà tinh tế kiều diễm, trong gió đêm cuối hạ khẽ lay động, thật sự làm người ta động lòng.

Cô khẽ gật đầu, chân thành khen:
"Thật đẹp."

Thịnh Tây Chúc im lặng nhìn cô một chốc, sau đó cụp mi mắt xuống, đưa nhành hoa ra trước:
"Cho nàng."

Nàng lại giải thích: "Không cần lập tức dùng ngay, đợi ta ra ngoài một chuyến nữa, tìm thêm một vật, rồi mới hợp lại dùng chung."

Giấc mộng Nam Kha kia, thuốc dẫn ngoài nhánh Hải Đường ra, còn phải dùng nước tinh luyện từ đỉnh Thiên Sơn, mài cho thật kỹ, mới có thể luyện thành linh dược. Mấy ngày nữa, nàng lại tự mình đi một chuyến Thiên Sơn.

Khúc Kỳ: "..."

Nguyên lai không phải tỏ tình, mà là để... ta ăn?

Nhất thời, một trong những sai lầm lớn của kiếp người, cho rằng đối phương tặng hoa là vì yêu mình, nay đã ứng nghiệm trọn vẹn nơi thân nàng.

A, bao năm tình ý, hóa ra đều là ta tự mình đa tình!

Thịnh Tây Chúc thấy nữ tử trước mặt gục đầu, vai như rũ xuống, thần sắc ảm đạm rõ ràng thấy được.

Nàng nghi hoặc hỏi: "Sao vậy? Không thích hoa này sao?"

Khúc Kỳ yếu ớt đáp: "Thích... Nếu như không phải để ăn thì càng tốt hơn."

Ai đời lại đi ăn hoa! Ta hận ngươi như khối gỗ tàn nhẫn.

Cái dạng mèo ngốc nghếch này, có đẹp đến mấy cũng vô dụng, một chút lãng mạn cũng không hiểu!

Oán khí trong lòng Khúc Kỳ dường như hóa thành thực thể, xuyên qua mặt nạ mà phóng xuất bốn phương tám hướng.

Thịnh Tây Chúc cảm nhận được khí tức tiêu cực trong lòng nàng, âm thầm suy nghĩ: Thì ra cô nương không thích ăn hoa Hải Đường... cũng dễ thôi.

Nàng bèn trầm tĩnh nói: "Lần sau đưa ngươi cái khác."

Khúc Kỳ lòng khẽ rung, mắt chớp chớp: "... Hảo."

Thôi được rồi, cái này còn tạm tha thứ.

Khí thế cô lập tức tươi sáng, vô hình hồ ly tai như vểnh lên, giọng nói cũng trở nên sinh động hoạt bát hơn.

Thịnh Tây Chúc nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi còn mang mặt nạ làm gì?"

Cô đưa tay thon dài, điểm điểm vào chóp mũi nhô ra ngoài của mặt nạ, giống như đùa giỡn: "Sao còn vang vọng vậy nè."

Khúc Kỳ đáp lời: "Ngươi mở ra nhìn thử xem."

Thịnh Tây Chúc thuận tay nâng mặt nạ lên, liền thấy dưới lớp hồ ly mặt nạ đỏ trắng, lại còn một chiếc hồ ly mặt nạ nữa giống hệt.

Thịnh Tây Chúc: "?"

Khúc Kỳ đắc ý chống nạnh: "Không nghĩ tới phải không? Mặt nạ dưới lại là cái mặt nạ càng đẹp hơn!"

Thịnh Tây Chúc im lặng: "... Lẽ nào... không còn cái thứ ba đó chứ?"

Khúc Kỳ lắc đầu: "Ta đâu rảnh tới mức mua ba cái? Ban đầu vốn định mua cho ngươi một cái."

Thịnh Tây Chúc nghe vậy, liền tháo chiếc mặt nạ thứ hai của Khúc Kỳ ra, đưa lên đeo thử.

Cô dáng vẻ cao gầy thanh tú, giống như nữ tử mới chớm mười tám, hồ ly mặt nạ che đi nét lạnh lùng giữa mi tâm, lại tăng thêm vài phần linh động đáng yêu.

Khúc Kỳ thấy thế, bật cười: "Ta ban đầu định mua cho ngươi một cái mặt nạ hình miêu miêu, nhưng quầy hàng kia lại không bán, nên đành mua hai cái giống nhau."

Cô lại nói thêm: "Không nghĩ tới ngươi cũng mua, nhưng nhìn có hơi... dọa người."

Thịnh Tây Chúc liền thu chiếc mặt nạ A Tu La vào trong tay áo.

Hai người cùng sóng vai đi dạo phố, qua cầu đá, Khúc Kỳ dừng chân.

Trăng lưỡi liềm lặng lẽ in bóng dưới mặt hồ, sóng nước đen thẳm lăn tăn gợn ánh bạc lấp lánh, phản chiếu một cõi khói lửa nhân gian ôn nhu như mộng.

Thịnh Tây Chúc cũng dừng lại bên nàng, cùng ngắm cảnh đèn đuốc sáng rực muôn nhà nơi xa, lòng khẽ nổi một cảm xúc chẳng thể gọi tên.

Năm xưa ở Vong Tích phong, dù có sư tôn và đồng môn đối đãi tử tế, nhưng suy cho cùng chỉ là lợi dụng lẫn nhau. Về sau lại chìm nổi giữa lằn ranh yêu ma quỷ quái, quỷ hồn vây quanh cũng chỉ bởi khiếp sợ linh lực của nàng.

Khúc Kỳ lại là khác biệt. Cô đối tốt với mèo nhỏ, thuần túy tới cực điểm, chẳng vì quyền, chẳng vì lợi, chỉ vì một thân lông mềm như nhung của nó.

Thịnh Tây Chúc thuở đầu từng nghĩ: nữ tử này thật ngây thơ và ngu ngốc, chỉ nên lợi dụng, không cần quan tâm sống chết. Nhưng càng lợi dụng, lại càng thuận mắt.

Ngày qua tháng lại, Thịnh Tây Chúc rốt cuộc không nỡ hạ sát thủ với cô nương nữa.

Có lẽ vì đêm nay trăng thanh gió mát, nhân gian khói lửa quá đỗi dịu dàng, mà mỹ nhân lại ở bên... khiến lòng vốn đầy thù hận của nàng cũng rung động mà dao động.

Thịnh Tây Chúc nghĩ, đợi đến khi đại thù được báo, dù có hoá mèo, cùng Khúc Kỳ rong ruổi nhân gian, sống cuộc đời tiêu dao, dường như... cũng không tệ.

Nàng nghĩ tới đây, khoé môi liền hiện ra một nụ cười nhàn nhạt, nhưng nhanh chóng tan biến sau lớp mặt nạ hồ ly như đóa phù dung vừa nở đã tàn.

Đột nhiên, bên tai truyền đến một tiếng kêu mềm mại: "Meo~"

Khúc Kỳ kinh ngạc hô lên: "Ai nha! Sao lại là ngươi nữa?"

Thịnh Tây Chúc cúi đầu, liền trông thấy một con mèo trắng đang quấn lấy cổ chân Khúc Kỳ, thân thể mềm mại không ngừng cọ tới cọ lui.

Thịnh Tây Chúc: "..."

Phương tâm vừa mới vất vả trấn áp sát niệm, lại chợt dâng trào.

Khúc Kỳ có chút lúng túng, vội ngồi xổm xuống, ôm mèo trắng ra xa: "Khụ... Ngươi đừng hiểu lầm nha, ta chỉ là chơi với mèo cho vui, tiện tay cho nó ít đồ ăn, tuyệt đối không phải tìm ngươi thế thân."

Thịnh Tây Chúc lạnh lùng lặp lại từng chữ: "Chơi – với – mèo – cho – vui?"

Giọng nói trầm thấp từ nàng vọng ra khiến Khúc Kỳ cổ rụt lại, mắt hồ ly láo liên trôi nổi, nhỏ giọng nhận lỗi: "... Lần sau không dám nữa."

Mèo trắng bị đặt sang một bên không vui chút nào, meo meo không ngớt, cố gắng thu hút sự chú ý của Khúc Kỳ, còn định nhào tới nhưng lại bị một bàn tay xách lên giữa không trung.

Nó hoảng hốt nhìn thấy một nữ tử áo xanh, ngón tay trỏ và ngón cái véo lấy phần da gáy nó, giơ nó lên, nhẹ nhàng lắc vài cái tỏ vẻ ghét bỏ, rồi duỗi tay ném về phía... mặt hồ.

Mèo trắng nhìn dưới chân là sóng nước lăn tăn, tức thì phát ra tiếng kêu thảm thiết: "Meooo ô!!!"

Người này thật tàn ác! Vì sao vô duyên vô cớ muốn hại mèo?! Rõ ràng cô gái mặc đồ đỏ kia đối xử với nó tốt biết bao, lại xinh đẹp, còn cho nó ăn!

Thịnh Tây Chúc lạnh lùng nhìn nó.

Ầm ĩ thêm tiếng nào nữa, liền ném ngươi xuống thật đấy.

Khúc Kỳ sắc mặt tái xanh, vội đưa tay ngăn cản: "Meo meo, ngươi, ngươi đừng kích động nha"

Thịnh Tây Chúc quay đầu nhìn nàng, tay còn lại tháo mặt nạ hồ ly xuống.

Gương mặt thanh lãnh hiện ra, giữa lông mày là sát ý cuồn cuộn, rõ ràng như thể viết lên rằng: Ngươi dám nuôi mèo khác sau lưng ta.

Khúc Kỳ lập tức nín thở, cúi đầu một góc chín mươi độ nhận tội: "

... Tỷ! Ngươi là duy nhất tỷ tỷ của ta!"

Thịnh Tây Chúc lạnh nhạt đáp:

"Ngươi cấm ta gần người khác, nhưng bản thân lại không giữ lời."

Khúc Kỳ không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nàng, giọng nhỏ như muỗi kêu:

"Thật sự không có gì... Ta chỉ là tình cờ gặp nó, tiện tay cho nó chút đồ ăn... còn nói với nó là ta đã có mèo rồi... nhưng mấy ngày nay nó vẫn cứ bám theo ta..."

Thịnh Tây Chúc cười lạnh: "Vậy ngươi cũng thật là... thiện lương."

Thì ra, trong lòng nàng ấy không phải duy nhất, thì ra phần ôn nhu ấy không chỉ dành riêng cho mình.

Mà bản thân bất quá chỉ là một phần trong hàng vạn cái "đùa mèo cho vui" kia.

Mèo trắng cảm nhận được khí tức âm lãnh bỗng nhiên bốc lên từ nữ tử trước mặt, toàn thân run rẩy.

Thịnh Tây Chúc ngực phập phồng, bản năng Yểm thị sát hung dần hiện ra.

Đôi mắt đen như mực, lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào mèo trắng trong tay, gần như thực sự muốn buông tay, ném nó vào hồ sâu không đáy, để nó giãy dụa đến chết, thi thể vùi dưới bùn lặng không dấu tích, mãi mãi đừng có xuất hiện trước mặt nàng nữa.

Bỗng, một đôi tay ấm áp đưa tới, nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên. Sau đó là một nụ hôn chớp nhoáng như chuồn chuồn lướt nước.

"... Meo bảo, ta chỉ cần ngươi, không có ai khác."

Khúc Kỳ nhìn nàng, khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt:

"Ngươi là con mèo nhỏ đáng yêu nhất, lương thiện nhất, ngươi sẽ không thèm chấp nhất với mèo hoang đâu... đúng không?"

Thịnh Tây Chúc sững người tại chỗ.

Nàng rõ ràng cảm nhận được đôi môi mềm mại kia chạm nhẹ vào môi mình, một khắc thoáng qua nhưng dư âm còn mãi.

Vành tai nàng dần ửng đỏ, giống hệt màu của Thu Hải Đường khi sắp vào thu.

Người này... vừa rồi hình như... hôn ta một cái?

Khúc Kỳ thấy nàng vẫn bất động, bản thân cũng xấu hổ đến mức đỏ mặt cúi đầu.

Không phải cô có ý gì đâu! Chỉ là đơn thuần nghĩ rằng... thân mèo một chút thì có sao! Đổi lại là ai, thấy con mèo nhỏ sinh khí thế này, chẳng lẽ không muốn hôn một cái?

Phải rồi! Chỉ là đơn thuần thân thân dỗ mèo thôi! Tuyệt đối không có tư tâm!

Khúc Kỳ lấy dũng khí ngẩng đầu lên, liền thấy meo meo vẫn đứng yên tại chỗ, cả khuôn mặt đỏ hồng như phát sốt, hàng mi dày khẽ run, như thể... đang xấu hổ đến cực điểm.

Khúc Kỳ mừng rỡ vô cùng, trời ơi, mèo nhà cô sao mà ngây thơ đáng yêu thế không biết! Cái này ai mà không yêu cho được chứ?

Cô ôm lấy mặt Thịnh Tây Chúc, hai tay không ngừng xoa tới nắn lui, khiến gương mặt mỹ nhân bị chà đến đỏ ửng cả lên:
"Meo meo ngươi là đáng yêu nhất đó nha! Cả cái thế giới này cũng không có con mèo nào sánh bằng ngươi! Ta thích ngươi nhất luôn á!"

Thịnh Tây Chúc đứng đơ mất vài giây, sau đó mới hoàn hồn lại. Nàng cúi đầu liếc nhìn con mèo trắng trong tay, bĩu môi, tùy tiện vứt sang một bên.

Thôi thì... chỉ là một con mèo hoang chưa mở linh trí, nàng cũng chẳng cần phải tranh giành với cái đồ ngốc này làm gì.

Mèo trắng bị ném xuống đất, đôi mắt vàng kim lập tức trừng lớn, oán khí dâng trào, trong cổ họng phát ra tiếng "grừ grừ" đầy đe dọa.

Người này xấu xa! Rất rất xấu! Lại còn muốn giết nó nữa!!!

Không được! Tuyệt đối không thể để cô bé áo đỏ tốt bụng kia ở cùng một chỗ với kẻ độc miệng này! Hai người họ hoàn toàn không hợp nhau chút nào! Nó phản đối cuộc hôn sự này!

Cô gái kia, chỉ có đi cùng ta mới là đúng đắn!

Thịnh Tây Chúc dường như nhìn thấu được suy nghĩ đầy phẫn nộ trong mắt mèo trắng, bỗng nhiên nhào vào ngực Khúc Kỳ, cả người run lên một cái.

Khúc Kỳ: "!!!"
Mèo trắng: "???"

Thịnh Tây Chúc rũ mắt xuống, giọng khẽ khàng, như mang theo một tia run rẩy không thể nhìn thấy:
"... Ta sợ ngươi không cần ta nữa."

Khúc Kỳ đau lòng hết biết, vội ôm chặt lấy nàng, dỗ dành:
"Làm sao có thể thế được, bảo bối? Ta bỏ ai cũng không thể bỏ ngươi!"

Dứt lời, cô đưa tay xoa lấy đỉnh đầu mèo chủ tử một trận thật mạnh, rồi dịu dàng vuốt lưng nàng, giọng nói mềm mại như nước mùa xuân:
"Ngoan nào, đừng buồn nữa..."

Thịnh Tây Chúc đặt cằm lên vai cô, nhẹ nhàng cọ xát, khẽ "ừm" một tiếng.

Nàng thuận thế ôm chặt lấy Khúc Kỳ hơn, môi hơi nhếch lên một tia ý cười đắc ý, rồi quay đầu liếc nhìn con mèo trắng đang xù lông cách đó không xa, trong mắt chợt xẹt qua một tia khiêu khích lấp lánh.

Mèo trắng gào lên phẫn nộ: "Meo!!!"
Đáng ghét! Đồ bại hoại! Đúng là một quả trứng luộc ngâm nước trà! Đậm mùi trà xanh!

Khúc Kỳ hơi lùi lại, nâng mặt nàng lên, lo lắng hỏi:
"Meo bảo, còn buồn nữa không?"

Thịnh Tây Chúc cúi gằm đầu, vài sợi tóc đen rơi lên cần cổ tái nhợt, vai gầy mỏng manh khẽ run, cả người nhìn qua thật tội nghiệp.

Khúc Kỳ sốt ruột: "Ai nha, vậy phải làm sao giờ?"

Cô quay đầu nhìn về phía mèo trắng, ngữ khí kiên quyết:
"Ngươi đi đi, ta chỉ cần nàng, sẽ không nuôi mèo khác nữa."

Mèo trắng ngồi xổm dưới đất, phát ra một tiếng "meo" rất khẽ, không cam lòng.

Khúc Kỳ dịu dàng cười:
"Ngươi nhất định sẽ tìm được chủ nhân tốt hơn ta."

Mèo trắng cụp tai xuống, ánh mắt mang theo chút u sầu...
Nhưng ngoài ngươi ra, không ai từng cho ta ăn cả.

Nó nhìn nữ hài kia vẻ mặt kiên quyết, rốt cuộc quay người rời đi. Bước chân tập tễnh, thân ảnh trắng như tuyết dần khuất trong biển người đông đúc.

Khúc Kỳ lúc này mới quay đầu nhìn "mèo nhà mình", mỉm cười nhẹ:
"Nó đi rồi, chúng ta không được buồn nữa nha. Ninh Nguyệt bảo hội đèn lồng đêm nay có du hồ, còn có pháo hoa rất đẹp. Ta bao nguyên một chiếc thuyền hoa, cùng nhau đi ngắm nhé?"

Thịnh Tây Chúc nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ."

Nàng đi phía sau Khúc Kỳ, bước chậm theo, rồi bất chợt quay đầu, liếc nhìn phương hướng mèo trắng biến mất.

Trong đôi mắt sâu thẳm kia là một tầng chiếm hữu dục nồng nặc, mãnh liệt như sương khói không tan, mơ hồ còn có chút hả hê lạnh lùng.

Nàng muốn trở thành người duy nhất trong lòng Khúc Kỳ dù chỉ là một con mèo cũng không được phép chia sẻ vị trí đó với nàng.

Khúc Kỳ dẫn Thịnh Tây Chúc dọc theo bờ hồ, chẳng mấy chốc đã tìm thấy chiếc thuyền hoa mà cô đã đặt từ sớm.

Cô gọi vài tiếng về phía thuyền:
"Chắc là họ không nghe thấy... cách bờ hơi xa rồi."

Thịnh Tây Chúc không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo cô, rồi nhún chân một cái, hai người cùng bay lên thuyền như cánh chim nhẹ lướt.

Chân vừa đứng vững, đã nghe thấy tiếng Ninh Nguyệt reo lên:
"Cuối cùng hai người cũng đến rồi! Pháo hoa sắp bắt đầu đó nha!"

Tần Thụ miệng còn đang gặm dở cái đùi gà, nhồm nhoàm mơ hồ chào:
"Trương đạo hữu, ngươi khỏe."

Thịnh Tây Chúc chỉ gật đầu coi như đáp lễ, còn Khúc Kỳ thì đã kéo nàng đến bên bàn ngồi xuống.

Trên bàn bày đầy đủ loại điểm tâm và đồ uống, bốn người quây quần bên nhau. Mặt hồ lăn tăn gợn sóng dưới làn gió đêm mát rượi, mọi thứ thật thư thái dễ chịu.

Mấy cô ca nữ trên thuyền múa hát uyển chuyển, tiếng tỳ bà thanh thoát như ngọc rơi trên đĩa. Bên ngoài, một chiếc thuyền con lướt qua, sóng nước đẩy đèn lồng hai bờ dao động như mộng ảo.

Ninh Nguyệt hớn hở mở một vò rượu:
"Đến nào! Tối nay không say không về!"

Nàng và Tần Thụ vốn nổi tiếng là ngàn chén không ngã, không chút dè chừng. Còn hai người còn lại vừa nghe đã cùng lúc lặng người, vẻ mặt đều có phần... phức tạp.

Ninh Nguyệt nhướng mày:
"Không lẽ hai người không uống nổi? Đừng lo, rượu này nhẹ lắm, không giống lần trước đâu. Cảnh đẹp như thế này mà không có rượu thì phí mất rồi!"

Nói đoạn, nàng tự rót một chén rồi uống cái ực.

Tần Thụ cũng không chần chừ, cạn luôn một ly:
"Rượu ngon, chỉ là hơi... nhẹ đô."

Ninh Nguyệt chê bai:
"Ngươi ăn cả ngày rồi, dạ dày toàn dầu mỡ, không chóng mặt mới lạ."

Tần Thụ nhún vai, nghiêm túc nói:
"Mỹ vị nhân gian, không thể phụ lòng trời."

Thịnh Tây Chúc nhìn ly rượu ngọc trong tay, ánh rượu lấp lánh sóng sánh. Nàng do dự một chút, cúi đầu uống thử một ngụm nhưng tay vừa chạm mép ly, một bàn tay khác đã nhanh hơn đoạt lấy, dứt khoát đặt ly sang một bên.

Khúc Kỳ đỏ mặt, mắt lấp lánh nhìn nàng:
"Ngươi vẫn là đừng uống thì hơn..."

Cô không tin mấy lời đường mật của Ninh Nguyệt, người này giảo hoạt, lòng dạ đầy mưu mô. Nhỡ đâu lại giống như lần trước, uống xong là mất kiểm soát... thì ai gánh hậu quả?

Thịnh Tây Chúc nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, ngón tay để trên đầu gối cũng lặng lẽ co lại.

Ninh Nguyệt chống cằm quan sát hai người, đột nhiên trêu chọc:
"Ai da~ chỉ có ta với Tần Thụ uống thì mất hứng quá. Hai ngươi ít nhất cũng nhấp môi vài chén đi, không thì mất hết không khí tiệc!"

Khúc Kỳ nghĩ nghĩ, rồi cũng ngửa đầu uống một ly. Rượu nhẹ hương, ngọt dịu đầu lưỡi, dư vị lại kéo dài thật lâu.

Ninh Nguyệt thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô thì bật cười:
"Sao rồi? Uống ngon đúng không?"

Khúc Kỳ gật đầu liên tục. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy uống rượu mà lại dễ chịu thế này.

Đời trước làm xã súc*, xã giao rượu chè là chuyện thường, cô cũng từng uống nhiều đến phát ói, nhưng tửu lượng thì mãi vẫn không khá hơn. Cơ mà vị rượu này lại thật sự hấp dẫn... nên cô lại uống thêm một ly nữa.

(*Xã súc = "gia súc xã giao" = cách gọi hài hước người đi làm bị ép uống rượu giao thiệp.)

Ngay lúc đó "Đùng! Đoàng!" tiếng pháo hoa vang lên nổ rền.

Tần Thụ reo to:
"Pháo hoa kìa!"

Tất cả đồng loạt ngẩng đầu. Trên bầu trời đêm, vô số ánh lửa bung nở lấp lánh. Có cái hình động vật nhỏ xíu, có cái là gương mặt hiền từ của thần tài, thổ địa... tay cầm vàng bạc vung vẩy như ban phát phúc lộc.

Ánh sáng như mưa rơi rực rỡ, soi sáng cả mặt hồ như ban ngày. Bên kia bờ tiếng cười nói rộn ràng, tiếng vỗ tay hoan hô như sấm dậy.

Lại thêm một mùa cuối hạ huy hoàng.

Ninh Nguyệt giọng đầy tự hào:
"Thế nào? Đẹp lắm phải không?"

Khúc Kỳ gật đầu, mỉm cười:
"Đẹp thật."

Ánh lửa bập bùng phản chiếu trong đáy mắt nàng, loé lên rồi tan biến.

Cô quay đầu sang bên cạnh. Thịnh Tây Chúc đang ngửa đầu ngắm bầu trời đêm. Nửa gương mặt trắng như tuyết của nàng bị ánh lửa phủ lên một lớp màu ấm dịu, như thể băng tuyết đang dần tan chảy, cuối cùng cũng nhuốm lấy chút hơi thở nhân gian.

Khúc Kỳ bỗng nhiên lên tiếng:

"Năm sau chúng ta cũng cùng nhau ngắm pháo hoa nữa nhé."

Thịnh Tây Chúc nghiêng đầu nhìn nàng, đối diện là đôi mắt trong trẻo của Khúc Kỳ đang chăm chú nhìn mình, dịu dàng mà kiên định, như một ngọn lửa nhỏ ấm áp và sáng ngời đang lặng lẽ cháy trong tim.

Một niềm vui dịu nhẹ dâng lên trong lòng, Thịnh Tây Chúc khẽ mỉm cười
"... Được."

Pháo hoa đã tàn, rượu cũng qua mấy tuần. Cả đám người đã uống đến mặt đỏ tai hồng.

Khúc Kỳ say khướt, người lảo đảo tựa vào Thịnh Tây Chúc, khoát khoát tay, giọng nói lắp bắp mơ hồ:
"... Không uống... uống nổi nữa..."

Tần Thụ và Ninh Nguyệt vẫn vững như núi, bộ dạng như thể ngàn chén không say. Thấy Khúc Kỳ đã rối loạn, Ninh Nguyệt liền nói:
"Trương đạo hữu, ngươi dìu nàng vào trong thuyền nghỉ một lát đi."

Thịnh Tây Chúc đứng dậy, đỡ lấy Khúc Kỳ, hai người chậm rãi đi vào khoang thuyền.

Đi ngang qua hành lang, Khúc Kỳ ý thức mơ hồ, nghiêng đầu tựa vào nàng, hơi thở nóng rực phả lên bên gáy Thịnh Tây Chúc. Đôi mắt lờ mờ nhìn sang gương mặt của người bên cạnh.

Cô lẩm bẩm, giọng khẽ khàng như gió đêm:
"... Meo meo, ngươi trắng quá đi mất."

Thịnh Tây Chúc như bị một luồng nhiệt bao phủ, bất giác siết chặt lấy tay nàng, bước nhanh hơn dẫn cô vào một gian phòng trống.

Ánh trăng dịu dàng phủ lên màn đêm, rọi vào căn phòng mờ tối một tầng sáng lạnh.

Thịnh Tây Chúc đặt Khúc Kỳ lên giường, như thường lệ, giúp cô cởi giày và áo ngoài.

Nữ hài đạp chân mấy cái trong không trung, ý thức dần dần chìm vào mộng. Môi cô dính chút rượu, ướt át ửng hồng. Búi tóc lơi lỏng, vài sợi xõa xuống cổ, ngón tay mảnh khảnh nắm lấy cổ tay Thịnh Tây Chúc.

"... Meo meo, ngươi cũng ngủ đi..."

Thịnh Tây Chúc rút tay lại. Dưới ánh trăng, tà áo xanh nhạt cùng gương mặt bình thản như nước khiến nàng trông như một dải trăng ngoài khung cửa, lạnh lẽo và yên tĩnh.

Nàng nhìn đôi môi ẩm ướt của Khúc Kỳ, nhìn những ngón tay trắng nõn xanh xao ấy, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó gọi tên.

Không biết có phải do vừa rồi uống một chén rượu hay không... nàng cũng thấy mình hơi say rồi.

Thịnh Tây Chúc khẽ mím môi, toàn thân như căng lên.

Đúng là đã say. Nếu không, sao lại chợt nhớ đến cái hôm ấy, cái cảnh tượng nàng đã cố quên, cùng với cảm giác nóng rát như thiêu như đốt khi đó.

Không nên nghĩ những thứ này...

Thế nhưng, mặc cho lý trí nhắc nhở, tay nàng vẫn nhẹ nhàng vén vạt áo, để lộ một đoạn xương quai xanh trắng như tuyết.

Như thể say mà không hẳn là say, hô hấp của nàng dần chậm lại, ánh mắt mông lung rơi vào thân ảnh nữ hài đang ngã nghiêng trên giường. Trong đáy mắt, như thể le lói lên một ngọn lửa không tên, nhẹ nhàng thiêu rụi lý trí cuối cùng.

Thịnh Tây Chúc cụp mi, ngón tay khẽ dừng lại ở đai lưng. Nàng biết mình đang không tỉnh táo, nhưng nếu đã say... thì buông thả một lần, liệu có thực sự là sai?

Người kia say ngất rồi.

Nếu là say, thì buông thả một lần... cũng không tính là sai.

Váy dài rơi xuống đất, phát ra những tiếng động vụn vặt, trong căn phòng yên tĩnh nghe lại càng rõ ràng.

Làn áo rơi xuống, để lộ đôi chân thon dài, trắng đến phát sáng dưới ánh trăng.

Thịnh Tây Chúc nhẹ nhàng ngồi lên giường, từ từ nhắm mắt lại. Trên đầu nàng bỗng xuất hiện đôi tai mèo bông xù, sau lưng chiếc đuôi dài khẽ vẫy, lén lút quấn lấy cổ tay Khúc Kỳ...

Nàng chỉ là muốn cảm thấy dễ chịu hơn một chút thôi... Chẳng thể xem là sai được.

Thịnh Tây Chúc cúi người, tiến gần đến gương mặt cô gái đang ngủ mơ.

Khúc Kỳ khẽ hé đôi môi, hơi thở nóng bỏng phả lên đôi tai mềm mại của nàng, như một mồi lửa thiêu cháy toàn thân.

Thịnh Tây Chúc bất giác co người lại như con tôm nhỏ, khẽ khàng dựa sát vào Khúc Kỳ, nắm lấy cổ tay cô, chậm rãi dẫn về phía đỉnh đầu mình.

Chỉ cần sờ một cái thôi... là sẽ thấy sung sướng. Chỉ một cái là đủ rồi...

Ngón tay trắng muốt chỉ còn cách đôi tai mềm một chút nữa, thì Khúc Kỳ bất ngờ khẽ động đậy, đôi mắt mơ màng hé mở.

Thịnh Tây Chúc khựng lại, toàn thân cứng đờ. Gương mặt nàng nhanh chóng đỏ bừng như bị lửa thiêu.

Cô ngượng ngùng nhắm chặt mắt, đang định giải thích, thì nghe thấy tiếng Khúc Kỳ, giọng khàn khàn buồn ngủ:
"...Ta đang mơ sao?"

Nửa tỉnh nửa mê, ánh mắt cô mờ mịt nhìn người con gái đang dựa lên người mình, y phục xộc xệch, dáng vẻ kiều diễm...

Chắc chắn là đang nằm mơ rồi. Bằng không sao lại thấy có một nàng mèo tai mềm xù xuất hiện trong ngực mình chứ?

Quả đúng là ban ngày nghĩ gì, đêm nằm mộng nấy.

Thịnh Tây Chúc chậm rãi mở mắt. Vì một tâm trạng xấu hổ không thể giãi bày, nàng không nói lời nào phản bác.

Mặc dù vậy, nàng càng cảm thấy hành vi của mình thật sự... rất đáng xấu hổ.

Nàng sao có thể thừa dịp Khúc Kỳ uống say, làm ra loại chuyện ô uế vô sỉ như vậy, lại còn gạt nàng rằng đó là mộng... Thịnh Tây Chúc không còn đất dung thân, cong người rời khỏi vòng tay Khúc Kỳ, buông tay nàng ra, xoay người muốn rời đi.

Bỗng nhiên, phía sau truyền đến tiếng nữ hài lẩm bẩm như đang mơ:
"... Nếu là mộng, vậy làm quá phận một chút cũng không sao."

Thịnh Tây Chúc lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng, đến khi lấy lại tinh thần thì Khúc Kỳ đã ở phía trên nàng. Một tay cô vuốt nhẹ tai mèo của nàng, khẽ ngoắc đầy trêu chọc.

Thịnh Tây Chúc toàn thân run lên, cảm giác tê dại rậm rạp lan ra từ sâu trong cơ thể:
"Ô..."

Ánh mắt Khúc Kỳ trở nên u tối, nhìn chằm chằm thân thể đang run rẩy trong lòng mình, một tay nắm lấy chiếc đuôi mềm mại phía sau nàng.

Thịnh Tây Chúc căng cứng mu bàn chân, làn da dính lấy từng tia từng sợi ánh sáng diễm lệ, ánh mắt ướt át. Cả phong nguyệt nhân gian như lắng đọng trong ánh nhìn men say của nàng.

Chiếc đuôi bị ngón tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve, Thịnh Tây Chúc xấu hổ che mặt, toàn thân mềm nhũn khẽ thở than:
"Ô ô... Đừng nhìn..."

Khúc Kỳ gỡ cánh tay đang che mặt nàng ra, nhẹ giọng hỏi:
"Thoải mái không?"

Thịnh Tây Chúc ánh mắt long lanh, kinh ngạc thì thầm:
"... Dễ chịu." Dễ chịu đến mức như muốn chết đi.

Ngón tay Khúc Kỳ nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt ửng đỏ của nàng, bật cười:
"Ngươi thật đáng yêu."

Thịnh Tây Chúc khựng lại một nhịp, giọng lạnh nhạt xen chút ngượng ngùng:
"... Đừng nói bậy."


Nàng vô sỉ đến vậy, làm sao có thể đáng yêu?

Khúc Kỳ dừng lại động tác trong tay, nhướng mày, ngón tay nâng nhẹ cằm nàng lên, giọng điệu không giấu được bất mãn:
"Ngươi đang nói chuyện với ta kiểu gì vậy, còn nhớ ta là ai không?"

Thịnh Tây Chúc khẽ run, cái đuôi mềm mại không tự chủ quấn lấy mắt cá chân cô, như đang tìm kiếm chút an ủi quen thuộc. Nhưng lại không được vuốt ve như mọi khi, nàng có phần thấp thỏm, không kiềm được cựa quậy:

Sao không chạm vào?

"Ngươi là... Khúc Kỳ."

Khúc Kỳ nghe xong, trong mắt ánh lên vẻ lạnh lùng nhàn nhạt, lực tay nâng cằm nàng cũng khẽ siết chặt hơn một chút:
"Không, ta là chủ nhân của ngươi."

... Nàng cũng không ngờ, cô gái tưởng như ngây thơ kia lại có thể khiến mọi thứ trở nên như thế này nhẹ nhàng mà chiếm lấy quyền chủ động, khơi dậy khát khao nơi sâu thẳm nhất của nàng.

"Ngoan."
Khúc Kỳ khẽ thì thầm, ngón tay vuốt nhẹ qua vành tai nhọn nhạy cảm của nàng, nơi đang khẽ run dưới sự đụng chạm. Đáy mắt cô ánh lên nụ cười mỏng, lạnh nhạt mà đầy hàm ý:
"Có muốn... cùng chủ nhân làm chút chuyện khiến ngươi dễ chịu hơn không?"

Chương trước Chương tiếp
Loading...