[BHTT] [EDIT] [HOÀN] Ngây Thơ Nữ Xứng Bị Bắt Đương Bá Tổng

Chương 49 Tai Nạn



Du Chỉ Duệ vừa dứt lời "Khiến Vương gia phá sản", âm thanh nhắc nhở của hệ thống mới chậm rãi vang lên:

"Thỉnh ký chủ.."

Chỉ kịp phát ra ba chữ, giọng nói đã trở nên ngắt quãng, méo mó, xen lẫn tiếng điện nổ lách tách bùm bùm. Cuối cùng, giọng nói kiểu tổng tài quen thuộc của hệ thống vang lên, mơ hồ như đang lưỡng lự:

"Chúc mừng ký chủ... hoàn thành nhiệm vụ?"

Du Chỉ Duệ thở phào nhẹ nhõm. May thật, không cần phải đọc lại mấy câu thoại bá đạo tổng tài mà đến chính nàng còn thấy xấu hổ.

Nhưng.. điều này có phải cũng có nghĩa là, chỉ cần nàng tự chủ động hoàn thành nhiệm vụ trước khi hệ thống kịp giao xuống, thì sẽ có thể né được những đoạn thoại và hành động xã hội chết mà hệ thống sắp đặt?

Ý nghĩ ấy vừa lóe lên trong đầu, đã nhanh chóng bị Du Chỉ Duệ phủ quyết, không nói đến chuyện mấy câu thoại bá tổng kia vừa dài vừa khó nhớ như văn chương thi cử, chỉ riêng việc hệ thống có công nhận nhiệm vụ đã hoàn thành hay không cũng đã là một vấn đề không thể đoán trước rồi.

Trên bàn ăn, Vương Dương Vi bị Du Chỉ Duệ lạnh mặt ném cho một trận bẽ bàng, sắc mặt hắn tái xanh, vô cùng khó coi. Nhưng hắn chỉ dám âm thầm kéo nhẹ khăn trải bàn, giận mà không dám nói thành lời. Cuối cùng còn phải cố gượng nặn ra nụ cười, xun xoe nói:

"Xin lỗi Du tổng! Tôi đảm bảo sau này tuyệt đối không uống rượu với trợ lý của ngài nữa, cũng không nói chuyện, càng không dám nhìn cô ấy!"

Tuy rằng Du Chỉ Duệ là một đại tiểu thư nổi tiếng kiêu căng, ương bướng, thậm chí trong mắt người khác còn có phần vô dụng, nhưng sau lưng nàng là cả tập đoàn Du thị. Cho dù Vương Dương Vi có gan to bằng trời, cũng không dám đắc tội.

Thế nên, người đàn ông trung niên đầu hói chỉ có thể hít sâu một hơi, nhẫn nhịn mà cười gượng nói:

"Vậy... sau này tôi sẽ nhắm mắt mà ăn cơm, ngài thấy được không?"

Bữa cơm ấy đúng là ăn trong nghẹn ngào và khổ sở. Vương Dương Vi như thể đang chạy đua với Diêm Vương, ăn mà không dám mở mắt, hợp đồng chưa kịp ký đã cuống cuồng bỏ chạy. Dĩ nhiên, hợp đồng đó Du Chỉ Duệ cũng chẳng định ký làm gì.

Chuyến công tác ngắn ngủi nhanh chóng kết thúc.

Vừa xuống máy bay, Đông Liễm đã nhận được một cuộc gọi. Cô chỉ kịp chào một tiếng với Du Chỉ Duệ rồi vội vã rời đi.

Du Chỉ Duệ vui vẻ kéo vali vào nhà, sắp xếp hành lý đâu vào đấy, rồi tự thưởng cho mình một giấc ngủ thật dài. Tỉnh dậy, nàng thay đồ, xách túi chuẩn bị gọi xe đến trung tâm thương mại để mua sắm xả hơi.

Ai ngờ vừa mới bước qua cổng chính của khu thương mại, âm thanh thông báo khẩn cấp của hệ thống đã vang lên:

"Tích!"

"Cảnh báo khẩn cấp: Cốt truyện chính đã bước vào giai đoạn quan trọng! Phát hiện nữ chính Đông Liễm gặp tai nạn giao thông, hô hấp yếu ớt, tính mạng bị đe dọa. Kính mời ký chủ lập tức đến bệnh viện Nhân Dân, phòng 201!"

"Hả?" Du Chỉ Duệ sững người. Chuyện liên quan đến tính mạng, ngay cả cô cũng không khỏi căng thẳng, ngữ khí lo lắng thấy rõ: "Đông Liễm không phải là nữ chính sao? Đang yên đang lành sao lại gặp tai nạn xe cộ?"

Hệ thống: "Dựa theo tiến trình của nguyên tác, nữ chính nhất định phải trải qua biến cố nghiêm trọng và sụp đổ tinh thần, thì mới có thể đạt được bước ngoặt trưởng thành và tương lai huy hoàng."

"......" Trưởng thành cái đầu nhà cô.

Nghĩ đến cái kết đã được định sẵn đầy đau khổ của nữ chính trong mấy bộ truyện thời xưa, Du Chỉ Duệ nghiến răng, trong lòng âm thầm rủa một câu: Toàn là mấy trò quỷ quái.

Sau khi hệ thống ban bố nhiệm vụ, trước mắt Du Chỉ Duệ lập tức hiện ra hai hình ảnh rõ nét như thật. Nàng cau mày, cảm thấy có gì đó không ổn, liền lập tức nhìn vào nội dung trong ảnh.

Tấm đầu tiên là hiện trường vụ tai nạn giao thông. Hai chiếc ô tô đâm sầm vào nhau, thân xe méo mó nghiêm trọng, hư hỏng đến mức không thể nhận ra hình dáng ban đầu. Cảnh tượng vô cùng thảm khốc. Xung quanh hỗn loạn, người người la hét, chen chúc nhau chặn kín cả con đường.

Du Chỉ Duệ không nhìn thấy Đông Liễm đâu cả. Có thể cô ấy đang nằm trong chiếc xe bị đâm nát đến mức biến dạng kia?

Tấm thứ hai là trong phòng bệnh. Đông Liễm nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, gương mặt trắng bệch đến mức không có chút máu. Nhìn kỹ, cơ thể cô ấy cắm đầy ống dẫn, có vẻ như đang được hồi sức tim phổi.

Nhìn đến đây, Du Chỉ Duệ cuối cùng cũng không thể giữ bình tĩnh nữa.

Gần như ngay lập tức, nàng quay đầu, bước vội ra xe riêng, giọng gấp gáp dặn tài xế:

"Chú Chu, đến bệnh viện Nhân Dân! Chuyện gấp lắm, làm phiền chú lái nhanh lên một chút!"

Trên đường xe lao nhanh đến bệnh viện, trong đầu Du Chỉ Duệ không ngừng hiện lên những hình ảnh vừa thấy. Cảnh xe nát, máu chảy, gương mặt tái nhợt không còn chút sức sống của Đông Liễm, tất cả khiến lòng nàng rối bời bất an đến khó tả.

Cho đến khi tận mắt nhìn thấy Đông Liễm trong phòng bệnh, cảm giác đó lại càng mãnh liệt hơn.

Một người từng kiên cường, lý trí và có năng lực đến thế, giờ phút này lại nằm bất động trên giường bệnh, như thể hoàn toàn bị rút hết sinh khí. Du Chỉ Duệ đứng bên cạnh, cúi đầu nhìn cô, không nói được một lời, trong lòng như có gì đó đang nén lại.

Tóm lại là vô cùng khó chịu.

Đối với Du Chỉ Duệ mà nói, Đông Liễm giờ đây đã không còn chỉ là nữ chính trong một cuốn tiểu thuyết. Cô là một con người thật sự có tính cách, có suy nghĩ, có sự hiện diện độc lập, sống động trong mắt nàng.

Du Chỉ Duệ thậm chí đã từng nghĩ, chỉ cần thêm một chút thời gian nữa thôi, nàng sẽ có thể thực sự bước vào được thế giới nội tâm của Đông Liễm. Hai người có lẽ đã sắp trở thành những người bạn thật sự, có thể trò chuyện có thể thấu hiểu.

Vậy mà giờ đây, tất cả lại đột ngột dừng lại vì một tai nạn vô lý đến mức tàn nhẫn. Dù là ai, đối mặt với tình huống như thế này, trong lòng cũng sẽ thấy khó chịu thấy xót xa.

Du Chỉ Duệ cúi đầu, ngồi xổm bên mép giường của Đông Liễm. Cảm xúc dồn nén trong lòng không ngừng dâng lên, từng chút một vượt khỏi kiểm soát. Rất nhanh, một tầng hơi nước đã phủ mờ đôi mắt nàng.

Không nói lời nào, Du Chỉ Duệ khẽ hít mũi, nâng mu bàn tay định đưa lên lau lớp sương mờ nơi khóe mắt.

Ngay lúc đó, giọng nói vô cảm của hệ thống lại vang lên:

"Đinh! Phát hiện Đông Liễm đang trong trạng thái sinh tử không rõ. Yêu cầu ký chủ lập tức đưa tay vuốt ve gương mặt tái nhợt của nữ chính, dùng toàn bộ cảm xúc trong lòng mà nói: 'Khốn kiếp! Đồ nữ nhân chết tiệt, không được chết! Tôi không cho phép em chết!' Sau đó, tiến sát bên tai Đông Liễm, nghiến răng nghiến lợi ra lệnh: 'Nghe thấy không! Nữ nhân! Tôi ra lệnh cho em lập tức mở mắt ra! Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn! Tôi chỉ cho em ba giây đồng hồ! Hết ba giây, không được phép giả vờ ngủ tiếp!'"

"Ba giây sau, tuyệt vọng mà tựa vào người Đông Liễm, nói: Thật xin lỗi, Liễm Nhi, là tôi quá nóng vội, tôi thật sự quá nhớ em! Không có em bên cạnh, tôi cảm giác mỗi giây trôi qua dài như cả năm, sắp chịu không nổi nữa! Sau đó, bật cười khổ một tiếng, thấp giọng nói: Đây là hình phạt của em dành cho tôi sao? Ngốc quá, tình nguyện tổn thương bản thân cũng không chịu hỏi tôi một lời? Hình phạt này thật sự quá nặng! Liễm Nhi, rốt cuộc đến bao giờ em mới hết giận tôi, mở mắt ra nhìn tôi một cái?"

"......"

Hai đoạn thoại bá tổng nối tiếp nhau khiến toàn bộ cảm xúc của Du Chỉ Duệ bị dội cho nguội lạnh hoàn toàn. Nàng cau mày, tức giận chất vấn hệ thống: Cô có biết bây giờ là tình huống gì không? Đến nước này rồi còn bắt tôi đọc thoại bá tổng?! Cô nhìn nữ chính đi! Cô ấy đang nguy kịch đấy!

Du Chỉ Duệ rất hiếm khi để cảm xúc bộc phát như vậy. Nàng siết chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, để lại một vết đỏ ửng.

"......"

Tóm lại lần này.

Du Chỉ Duệ dù có bị hệ thống dùng điện lưu nướng cháy thành than, cũng tuyệt đối sẽ không niệm mấy lời đó. Dù chỉ một chữ, nàng cũng không nói.

Nhưng rất nhanh, Du Chỉ Duệ liền nghe thấy hệ thống thỏa hiệp:

"Đã hiểu. Yêu cầu ký chủ tích cực hoàn thành nhiệm vụ. Khi nhiệm vụ hoàn tất, hệ thống sẽ tăng tốc quá trình điều trị cho nữ chính Đông Liễm."

Nghe đến đây, biết Đông Liễm sẽ được trị liệu, Du Chỉ Duệ mới nhẹ nhàng thở ra.

"... Được."

Nàng đưa tay lên, khẽ chạm vào gương mặt Đông Liễm. Hàng mi của Đông Liễm khẽ run, nhưng Du Chỉ Duệ không nhìn thấy. Không chỉ không thấy, nàng còn hít sâu một hơi, bắt đầu phát cuồng chuẩn bị đọc đoạn thoại bá tổng mà hệ thống đưa ra: "Shi-"

Tiếng Anh đơn từ còn chưa kịp thốt ra hết, Du Chỉ Duệ mới chợt nhận ra, mình suýt nữa thì buột miệng chửi thề. Chửi thề không hay, vì thế, vị Du tổng thông minh mím môi, cười khẩy một cái thật mỏng.

Nàng nói: "Shift."

"Từ... 'chết' nghe cũng không hay lắm." Du Chỉ Duệ cắn môi, có chút kiêng dè, đưa tay gõ nhẹ vào đầu giường bằng gỗ, khẽ "phì" ba tiếng lấy lệ, rồi tiếp tục nói: "Này... nữ nhân, đừng chết... Tôi không cho phép chị chết..."

Giọng nói của Du Chỉ Duệ mang theo chút mệt mỏi.

Tuy đây là đang đọc thoại bá tổng do hệ thống ép buộc, nhưng thật lòng mà nói, nàng thực sự rất lo cho Đông Liễm. Du Chỉ Duệ thất thần nhắm mắt lại, khẽ thở ra một hơi, rồi ghé sát tai Đông Liễm, thì thầm: "Có nghe thấy không..."

"Nữ nhân... tôi, tôi ra lệnh cho chị... lập tức mở mắt."

"Kiên nhẫn của tôi có giới hạn... tôi chỉ cho chị ba giây... Ba giây trôi qua, không được phép giả vờ ngủ nữa..."

Du Chỉ Duệ nhìn khuôn mặt tái nhợt của Đông Liễm, giọng nói lúc này khẽ khàng, mang theo rõ rệt cảm xúc nặng nề. Nàng đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt hàng mi của Đông Liễm, không nhịn được lẩm bẩm: "Tại sao phải làm..." Nữ chính.

"Nhất định phải trải qua những chuyện này sao..."

Hai chữ "nữ chính" như bị hệ thống chặn lại, Du Chỉ Duệ không thể nói ra được. Nàng cụp mắt xuống, khẽ nói thay Đông Liễm một lời bất bình.

"Rõ ràng chị cũng chỉ là một người bình thường... biết vui, biết giận như bao người khác thôi."

Du Chỉ Duệ thở dài, trong lòng dâng lên chút đau lòng vì Đông Liễm.

Nàng cúi đầu, từ từ tựa nhẹ lên người Đông Liễm, không hề mang theo chút sức nặng nào.

Nhẹ bẫng như những sợi lông tơ mềm mại, lặng lẽ rơi xuống, phủ lên mặt.

Mềm mại lại ấm áp.

Dưới lớp chăn, đầu ngón tay của Đông Liễm khẽ run lên một cái, không một tiếng động.

Nhưng Du Chỉ Duệ không nhìn thấy. Trong đầu nàng chỉ nghĩ phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, để Đông Liễm sớm hồi phục, vì thế tiếp tục chôn mặt, rầu rĩ đọc từng chữ:

"Xin lỗi nhé... Liễm Nhi... Tôi, tôi thật sự quá nóng vội rồi... Tôi thật sự rất nhớ chị... Không có chị bên cạnh, tôi cảm thấy mỗi giây trôi qua như một năm, sắp không chịu nổi nữa rồi..."

Du Chỉ Duệ buồn bã cúi đầu, giọng nói quả thật mang theo vẻ lo lắng, mệt mỏi và yếu ớt. Sau đó, nàng như không thể cười nổi, khẽ "cười khổ" một tiếng, tiếp tục nói:

"Đây là chị đang trừng phạt tôi sao? Ngốc... ngốc nghếch thật. Thà tự làm tổn thương chính mình, cũng không chịu hỏi tôi một câu... Hình phạt này thật sự quá nặng rồi..."

"Liễm Nhi... rốt cuộc bao giờ chị mới chịu hết giận, mở mắt ra nhìn tôi một cái..."

Lời vừa rơi xuống.

Giây tiếp theo.

Một đôi tay bất ngờ đặt lên đầu Du Chỉ Duệ.

Nhẹ nhàng xoa xoa.

"Tiểu Du tổng," giọng nữ quen thuộc, trầm thấp, vang lên từ phía trên, "Nếu em khóc thêm vài phút nữa."

"Có khi vết thương của tôi lành luôn rồi."

Giọng Đông Liễm mang theo chút bất đắc dĩ, cô đưa tay ra, đem chỗ trầy da giơ lên trước mặt Du Chỉ Duệ, giữ một lúc.

Trên làn da trắng nõn chỉ có một chỗ trầy rất nhỏ, hơi ửng đỏ như là vết xước nhẹ trước đó.

Du Chỉ Duệ dụi mắt còn vương hơi nước, kinh ngạc há miệng.

Chỗ này mà gọi là sắp lành ư.. Thậm chí dưới sự hỗ trợ của hệ thống, không tới ba giây, dù có dùng kính lúp soi cũng không thấy lấy một chút vết tích.

Không biết từ khi nào, cô y tá trẻ tuổi đã vào phòng, nàng nhìn Du Chỉ Duệ, hiếm khi đưa tay che miệng, không nhịn được bật cười: "Muội muội, bạn gái em chỉ là trầy da nhẹ thôi. Tai nạn vốn dĩ không nghiêm trọng, sẽ nhanh khỏi, không như em tưởng đâu!"

"......?"

Lời thoại bá đạo tổng tài ban nãy, tất cả bọn họ đều nghe thấy?!

Du Chỉ Duệ mím chặt môi, đôi tai lập tức ửng đỏ.

Thật mất mặt... Chuyện phát triển đến mức này, Du Chỉ Duệ đã hoàn toàn hiểu rõ tình hình. Rõ ràng là hệ thống ngay từ đầu đã âm thầm bày ra một ván cờ lớn để lừa nàng.

Du Chỉ Duệ đập bàn một cái, rất nhẹ nhưng đủ để nhận ra, tai nạn là thật, suýt chết là giả, góc quay có chọn lọc, ảnh chụp thì là ảnh ghép.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, mặt Du Chỉ Duệ đã đỏ bừng.

...Thở cũng thấy khó khăn.

Du Chỉ Duệ hít sâu một hơi, đột ngột nhắm mắt lại, vùi đầu vào giường Đông Liễm, cảm thấy cả người đều nóng ran vì xấu hổ. Một lát sau, vẫn chưa từ bỏ ý định, nàng dùng giọng nhỏ như muỗi hỏi nữ y tá: "Vậy... tại sao Đông Liễm lại nằm trên giường bệnh?"

"Cô ấy hả?" Y tá cười khẽ, "Vừa gặp tai nạn nhẹ, tụi chị sợ sau đó có di chứng nên để lại theo dõi một chút thôi. Giờ xem ra thì hoàn toàn ổn rồi."

"Cho nên, tiểu muội muội à," cô y tá làm việc đã đến mức chán chường, khóe miệng sắp rút tới thái dương, vẫn không biết tiết chế, còn cố tình trêu chọc, "Giờ có thể đưa cô bạn gái yêu đến mức muốn chết của mình về nhà rồi chứ?"

Du Chỉ Duệ lập tức úp mặt xuống giường.

Khuôn mặt nhỏ vùi càng sâu hơn.

Cuối cùng bị Đông Liễm đưa tay đỡ dậy.

"Đừng vùi mặt vào giường."

"Về nhà thôi, bạn gái nhỏ?"

Chương trước Chương tiếp
Loading...