[BHTT] [EDIT] [HOÀN] Ngây Thơ Nữ Xứng Bị Bắt Đương Bá Tổng

Chương 48 Trời Lạnh Rồi



Khi Đông Liễm tỉnh dậy, trong lòng cô đã có thêm một người.

Cô khẽ nhíu mày, gần như theo bản năng đưa tay lên, định đẩy người đó ra.

Đầu ngón tay vừa chạm vào một mảng mềm mại, Đông Liễm liền mở mắt.

Trước mắt cô là Du Chỉ Duệ người đang rúc trong lòng cô, mềm mại như một chú mèo con.

Đông Liễm mím môi. Tay cô vẫn còn giơ lên, nhưng cuối cùng chỉ khẽ vươn một ngón tay, chọc nhẹ lên khuôn mặt trắng nõn của Du Chỉ Duệ.

Tối qua trước khi ngủ, Đông Liễm còn cố ý liếc nhìn Du Chỉ Duệ một cái, người này ngoan ngoãn nằm ngủ trên giường bên trái, cách cô xa như cách một dải ngân hà.

Kết quả là sáng nay, khi cúi mắt xuống, Đông Liễm liền thấy tay Du Chỉ Duệ thân mật ôm lấy eo cô, chân thì chẳng kiêng nể gì mà gác hẳn lên người cô, đầu thì chúi xuống, vùi thẳng vào lòng cô.

Trên người Du Chỉ Duệ có một mùi hương rất thơm, dịu nhẹ như mùi sữa tắm ngọt ngào.

Đây là lần đầu tiên Đông Liễm ngủ chung giường với người khác, lại gần gũi đến mức này. Du Chỉ Duệ rúc vào lòng cô, tay chân chẳng hề yên phận, vậy mà thật kỳ lạ,Đông Liễm không hề cảm thấy phản cảm. Thậm chí… tim cô còn như bị một sợi lông mềm mại khẽ khàng cọ qua, bỗng dưng trở nên dịu lại, mềm đi một chút.

Theo thói quen sinh hoạt hàng ngày, giờ này cô đáng lý đã rời giường, thay quần áo rồi chuẩn bị đi rửa mặt.

Nhưng hôm nay, Đông Liễm chỉ nhẹ nhàng nhấc cánh tay trái lên một chút, cánh tay lại đang bị Du Chỉ Duệ ôm lấy, gác ngang trán cô, trở thành chiếc gối đầu mới tinh.

Cô thử cử động chân trái. Ngay lập tức bị Du Chỉ Duệ kẹp lại, biến thành chăn bông sống.

“…...”

Xem ra cái giường này hôm nay là không xuống được nữa rồi.

Đông Liễm bật cười khẽ, giơ tay phải lên, giả vờ búng nhẹ một cái vào trán Du Chỉ Duệ. Một lúc sau, cô thu lại biểu cảm, có phần trêu chọc mà hơi dịch người một chút, eo khẽ lùi về sau như thể đang chờ xem đối phương sẽ làm gì tiếp theo.

Quả nhiên, ngay giây tiếp theo.

Du Chỉ Duệ rúc đầu vào bên hông Đông Liễm, khẽ cọ cọ, càng lúc càng dán sát lại gần hơn.

Đông Liễm khẽ mím môi dưới, khóe môi hơi cong lên một chút. Rõ ràng là rất hài lòng.

Giấc ngủ này Du Chỉ Duệ ngủ đến vô cùng yên ổn, cả người mềm mại, thoải mái như tan ra trong chăn gối.

Trong mơ, dường như có một con mèo Ragdoll xinh đẹp xuất hiện, khiến nàng vừa muốn cọ sát, vừa muốn ôm chặt rúc mãi không rời.

Cả giấc mộng ngập tràn hạnh phúc, cho đến khi kết thúc cũng vẫn thấy ấm áp.

Nhưng khi Du Chỉ Duệ tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã lập tức hít mạnh một hơi lạnh.

“......?!”

Cho nên… cái tiểu búp bê vải xinh đẹp mà nàng ôm, cọ tới cọ lui trong mơ kia… thật ra là Đông Liễm!?

Hiếm khi có lúc nào đầu óc quay cuồng như vậy, Du Chỉ Duệ trợn mắt nhìn bản thân, nàng thế mà dám ôm chặt lấy Đông Liễm, còn tay chân thì không chút khách sáo, bám riết lấy người ta, rúc hết vào lòng!

Thật sự… quá đáng sợ rồi!

Du Chỉ Duệ há hốc miệng. Đây là lần đầu tiên nàng biết tư thế ngủ của mình lại có thể ngoại phóng đến vậy.

…Nhân lúc Đông Liễm còn chưa tỉnh, phải nhanh chóng rút lui.

Nghĩ vậy, Du Chỉ Duệ lặng lẽ rụt người về phía bên kia giường từng chút một, vừa nhích người vừa ngẩng đầu lên.

Kết quả, lại đúng lúc đối mặt với ánh mắt bình thản của Đông Liễm.

“……?!” Cái gì?! Sao tỉnh nhanh dữ vậy trời?!

Du Chỉ Duệ vội cúi đầu nhìn xuống, lập tức phát hiện tay nàng vẫn đang ôm chặt lấy eo Đông Liễm, còn chưa kịp rút ra. Chân thì vẫn gác lên người cô ấy, chưa kịp thu về. Thậm chí… khuôn mặt còn đang rúc nguyên trong lòng ngực người ta!

Mọi chuyện đến nước này, không thể cứu vãn được nữa. Du Chỉ Duệ chỉ đành ngượng ngùng mím môi, cố gắng gượng dậy chút thể diện, ngẩng đầu lên, nhỏ giọng chào hỏi:

“Hi, Đông Liễm… Chị tỉnh rồi hả?”

“Ừ.”

Giọng trả lời trầm thấp vang lên. Đông Liễm đưa mắt nhìn theo ánh mắt lén lút của Du Chỉ Duệ, dừng lại ở những nơi đang bị cô chiếm đóng, tay ôm eo, chân gác ngang người, mặt thì rúc sát trong ngực.

Ánh mắt cô hơi khựng lại, như thể lúc này mới phát hiện ra cả người Du Chỉ Duệ đang dán chặt vào mình.

Bị bắt tại trận, đầu óc Du Chỉ Duệ lập tức rối tung lên. Nàng cười gượng hai tiếng, miệng buột ra một câu chẳng đầu chẳng đuôi:

“Trùng hợp ghê Đông Liễm, chị cũng ngủ trên giường này sao…”

Nàng đang nói cái quái gì thế này?!

Du Chỉ Duệ vội vùi mặt xuống ga giường, ráng rúc sang bên cạnh một chút, cố gắng lùi ra khỏi cái tư thế xấu hổ, ngủ một giấc dậy thì ôm chặt Đông Liễm, nói mớ lung tung, lại còn tay chân lấn chiếm khắp nơi.

Nhưng trời không chiều lòng người.

Đông Liễm đưa tay ra, nhẹ nhàng ngăn lại động tác của nàng.

“Trùng hợp sao?”

Giọng nói kia rất bình thản, nhưng ngữ điệu lại có chút gì đó không đơn giản.

“Vậy cái chuyện tiểu Du tổng dán sát vào tôi ngủ thế này.” Đông Liễm nắm lấy tay Du Chỉ Duệ, đặt lại lên vòng eo của mình, còn cố tình kéo vào gần hơn một chút, “Cũng là trùng hợp?”

“……Tôi…” Mặt Du Chỉ Duệ lập tức đỏ bừng. Biết mình không có lý, nàng vội vàng cúi đầu nhận sai, giọng lí nhí: “Xin lỗi Đông Liễm… Tôi cũng không biết mình ngủ lại ngoại phóng đến vậy…”

Đông Liễm liếc mắt nhìn nàng, chậm rãi nói: “Chỉ cần nói xin lỗi là xong sao?”

Vừa mới tỉnh ngủ, Du Chỉ Duệ cúi đầu, giọng nói mềm nhẹ như nước: “Vậy… còn cần tôi làm gì nữa không?” Giọng điệu dịu đến mức khiến người ta không nhịn được mà muốn trêu chọc nàng thêm một chút.

Đông Liễm: “Không cần làm gì cả.”

“Cứ nằm yên như thế này,” Đông Liễm đưa tay xoa nhẹ mái tóc Du Chỉ Duệ, rồi ôm cô vào lòng lần nữa, nhẹ giọng nói, “...Ngủ tiếp với tôi một lát.”

Mùi hương mát lạnh nhè nhẹ bao trùm lấy Du Chỉ Duệ, vòng tay Đông Liễm cũng siết lại, ôm nàng chặt hơn.

Du Chỉ Duệ rúc trong lồng ngực Đông Liễm, khoảng cách quá gần khiến nàng có cảm giác như đang nghe được nhịp tim của đối phương, hoặc có lẽ là cả nhịp tim của chính mình, hai âm thanh hoà quyện, dây dưa không phân biệt được đâu là ai nữa.

Tai nàng chẳng hiểu sao lại bắt đầu nóng lên. Du Chỉ Duệ ngoan ngoãn nhắm mắt lại, khẽ khàng nói một tiếng: “Ừm.”

Nói là ngủ, nhưng thật ra chẳng ai còn buồn ngủ nữa.

Du Chỉ Duệ cố nhắm mắt đếm cừu, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo lạ thường. Mà nàng lại còn đang rúc trong lòng Đông Liễm, gần đến mức này nói sao ngủ nổi.

Không biết Đông Liễm đang nghĩ gì… Rõ ràng đã tỉnh rồi, vậy mà vẫn nằm im không chịu dậy.

Vài phút trôi qua, Du Chỉ Duệ cuối cùng cũng không nhịn được nữa, khẽ cựa mình, lặng lẽ ngẩng đầu, chậm rãi mở mắt ra.

Và lập tức đối mặt với ánh mắt đang nhìn mình của Đông Liễm.

……………?

Nói là cùng nhau ngủ tiếp, Đông Liễm lại dám lén mở mắt trước!

Bị bắt quả tang người kia chưa ngủ, Du Chỉ Duệ bỗng cảm thấy mình như có thêm chút dũng khí. Nàng mím môi, định lên tiếng vạch trần, chuẩn bị dùng giọng điệu đàng hoàng chính chính chất vấn Đông Liễm. Sao nói ngủ mà lại trộm nhìn tôi.

Thế nhưng, chưa kịp mở lời, nàng đã thấy Đông Liễm làm như không nhìn thấy mình, chỉ khẽ nghiêng đầu đi chỗ khác, lảng tránh ánh mắt. Sau đó, cô ấy giả vờ nhắm mắt lại, hô hấp cố gắng điều chỉnh, nhưng Du Chỉ Duệ vẫn nhận ra trong khoảnh khắc đó, nhịp thở của Đông Liễm hơi lộn xộn một chút, chỉ vài giây sau mới dần khôi phục như thường.

Du Chỉ Duệ nhìn cảnh tượng đó, lại không lên tiếng vạch trần nữa.

Nàng không nỡ bỏ qua cơ hội này.

Một lát sau, chuông báo thức vang lên. Đông Liễm giơ tay tắt báo thức, hai người cùng rời giường, bắt đầu rửa mặt.

Vì đang đi công tác, hôm nay có lịch trình làm việc chính thức, địa điểm được sắp xếp tại phòng hội nghị cao cấp trực thuộc Du thị.

Vừa đến khu VIP, Du Chỉ Duệ liền thấy một người đàn ông trung niên đầu hói, bụng phệ, đôi mắt nhỏ nheo lại, cười nịnh nọt. Vừa nhìn thấy Đông Liễm và Du Chỉ Duệ, ánh mắt ông ta lập tức ánh lên vẻ kinh ngạc.

Người đàn ông vội vàng sửa lại cà vạt, hắng giọng một cái, sau đó nhiệt tình bước tới chỗ Đông Liễm, ánh mắt láo liên, giọng nói đầy nịnh hót:

“Ôi chao! Du tổng! Ngài chính là Du tổng phải không? Quả thật vừa trẻ trung vừa xinh đẹp, lại còn khí chất ngút trời!”

Nói xong, ông ta cười hề hề, vươn đôi tay to béo đầy dầu bóng, định thân mật bắt tay với "Du tổng".

“Du tổng?” Đông Liễm liếc qua ông ta một cái, tay không hề đưa ra, chỉ xoay người sang Du Chỉ Duệ, nói: “Đồ ăn đã chuẩn bị xong, ngài có thể ngồi trước.”

“......?” Nhận nhầm người!?

Sắc mặt người đàn ông trung niên thoáng cứng lại trong chớp mắt, nhưng rất nhanh đã thu tay về, làm bộ nhẹ nhàng cười nói:

“Ôi chao, chỉ đùa một chút thôi! Cho vui vẻ không khí ấy mà! Tôi sao có thể không nhận ra Du tổng được chứ!”

Du Chỉ Duệ: “……”

Mọi người lần lượt ngồi xuống.

Các món ăn cao cấp trên bàn xoay tròn nhã nhặn.

Còn chưa kịp động đũa, người đàn ông trung niên đã theo thói quen nâng ly rượu, tuy ngại thân phận của Du Chỉ Duệ nên không dám nhìn thẳng, ánh mắt chỉ lướt sơ qua nàng, sau đó lại không hề che giấu mà dừng lại trên người Đông Liễm, quét tới quét lui đầy ẩn ý.

“...Vị mỹ nữ này là trợ lý của Du tổng sao? Tên là gì vậy?” Ông ta híp đôi mắt nhỏ, khoé miệng nở nụ cười khiến người ta mất cả hứng ăn, giọng nói dính nhớp đầy ám muội, “Không chỉ xinh đẹp mà dáng người cũng đẹp thật, nhìn chẳng khác gì minh tinh.”

“.....”

Không khí lập tức trở nên yên lặng, không ai lên tiếng.

“Tiểu mỹ nhân không muốn nói tên cũng được, nhưng mà...” Người đàn ông trung niên hơi cau mày, cảm thấy mình bị mất mặt, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười gượng gạo đầy giả tạo, tuỳ tiện lắc lắc ly rượu trong tay, “Cùng Vương tổng uống vài ly, chắc không thành vấn đề chứ?”

Đông Liễm quay đầu nhìn hắn, ánh mắt như đang nhìn một cái xác sắp chết.

Gã đàn ông nâng ly uống một ngụm, đôi mắt nheo lại thành khe, lớp thịt trên mặt cũng khẽ rung lên theo động tác. Hắn bắt chéo chân, ngồi ngả người ra sau, liếc Đông Liễm bằng ánh mắt như đang đánh giá một món đồ chơi.

Người đàn ông đầu hói bỗng cất cao giọng:

“Còn ngồi ngây ra đó làm gì?”

“Làm trợ lý mà đến phép tắc trên bàn ăn cũng không biết sao?” Vương Dương Vi mạnh tay đặt ly rượu lên bàn, sắc mặt lập tức sa sầm, giọng nói mang theo khiển trách, “Không biết chủ động lại đây rót đầy rượu cho tôi à?”

Ngay sau đó, như thể đổi sang một khuôn mặt khác, ông ta lại nheo mắt, nở nụ cười nịnh bợ, quay sang Du Chỉ Duệ nói:

“Du tổng, tôi chỉ giúp ngài quản dạy lại trợ lý không nghe lời, chắc ngài không để bụng chứ?”

“……?” Không để bụng?

Nàng để bụng chết đi được!

Dù Du Chỉ Duệ có hiền lành đến mấy, đối mặt với kiểu đàn ông ghê tởm này, cũng khó tránh khỏi tức giận.

Không hiểu vì sao hôm nay hệ thống bá tổng lại im hơi lặng tiếng… Đến lúc cần thì chẳng thấy đâu, lúc không cần lại kêu loảng xoảng.

Du Chỉ Duệ âm thầm chửi rủa hệ thống hỏng, cắn chặt răng, quyết định chủ động xuất kích, tự mình đóng vai bá tổng.

Vừa mới có ý nghĩ đó, tiểu Du tổng lập tức ngẩng đầu đầy dữ dằn, mang theo khí thế mà cả đời này chưa từng có, mạnh mẽ đẩy ghế đứng bật dậy.

Đúng lúc đó tay Đông Liễm đã chạm vào ly rượu, vốn định tự mình xử lý, nhưng nghiêng mặt sang lại bất ngờ nhìn thấy bên người mình, tiểu Du tổng luôn luôn mềm mại dịu dàng, đột nhiên mang vẻ mặt hung dữ hiếm thấy, bật dậy như bùng nổ.

Cả người nàng tràn đầy sát khí, như một con mèo nhỏ xù lông.

"Mèo nhỏ xù lông" mặt không cảm xúc nhưng lại phòng má lên, ngẩng đầu, rất nhanh đã nhấc ly rượu lên, dành cho gã trung niên ngồi đối diện một ánh nhìn khinh bỉ đầy khí thế bá tổng.

"Chỉ bằng ông..."

Giọng vừa cất cao, liền đột ngột nghẹn lại giữa chừng, giống như máy ghi âm bị cắt băng, im bặt một cách lúng túng.

Đông Liễm nhìn Du Chỉ Duệ một cái, lập tức đoán được Du Chỉ Duệ quên mất tên người ta. Cô bất đắc dĩ cúi mắt xuống, thấp giọng nhắc nhở:

"Vương Dương Vi."

Băng từ tiếp tục chạy.

"Chỉ bằng ông, Vương Dương Vi! Mà cũng dám..." Du Chỉ Duệ hơi lắc nhẹ ly rượu, rồi rón rén liếc trộm Đông Liễm một cái, tiếp lời, "...dám mơ tưởng đến người phụ nữ của tôi?"

Gã trung niên sững người một lát, lớp mỡ trên mặt lại lập tức nặn ra nụ cười nịnh nọt: "Du tổng, ngài hiểu lầm rồi! Có trời đất làm chứng! Tôi chỉ muốn mời trợ lý của ngài uống vài ly cho vui thôi, nào dám có ý nghĩ gì khác đâu!"

“.....”

Đàn ông thối tha.

Ánh mắt dán chặt lên người Đông Liễm như muốn nuốt sống, vậy mà còn dám chối.

Du Chỉ Duệ nhắm mắt lại, trong đầu gấp rút lục lọi những câu thoại bá tổng từng đọc qua. Chỉ mấy giây sau, nàng lập tức ngồi thẳng dậy, như thể cuối cùng cũng gom đủ khí thế. Giọng lạnh lùng vang lên:

“Tôi mặc kệ ông có ý đồ gì.”

“Dù sao rượu, không được uống. Nói chuyện, không được nói.”

“Ngay cả nhìn cô ấy…” Giọng nàng khựng lại một chút, ánh mắt sắc bén quét thẳng vào gã đàn ông đang hí mắt đầy dâm tà, ngữ khí lạnh băng: “Cũng không được.”

Nói xong, nàng lại hơi mím môi, ngập ngừng một giây.

“…Vậy đi.”

Du Chỉ Duệ vòng tay, mặt nghiêm túc, dùng giọng như ban đặc ân:

“Cho phép ông nhìn thêm một lần cuối cùng.”

"Mở to mắt ra mà nhìn cho rõ...Cô ấy là người được cả tập đoàn Du thị nâng niu trong lòng bàn tay, Từ nay về sau nếu còn dám động vào tốt nhất nên biết đường mà tránh xa."

Du Chỉ Duệ hơi mím môi, tầm mắt sâu thẳm liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng đều đều nhưng uy lực lại nặng như đe sắt. Một câu cuối cùng như quả bom nổ chậm rơi xuống:

"Trời lạnh rồi."

"Tôi sẽ khiến cho tập đoàn Vương thị phá sản."

Chương trước Chương tiếp
Loading...