[BHTT] [EDIT] [HOÀN] Ngây Thơ Nữ Xứng Bị Bắt Đương Bá Tổng

Chương 50 Ăn Kem



Du Chỉ Duệ bị Đông Liễm nâng mặt lên, tựa vào lòng bàn tay cô.

"...Ừm."

Du Chỉ Duệ nhỏ giọng đáp, ngượng ngùng dời ánh mắt, nhìn xuống sàn nhà lệch bên dưới.

Đông Liễm đứng dậy, đưa tay đặt bên cạnh Du Chỉ Duệ, rồi chạm vào cổ tay nàng. Du Chỉ Duệ chưa kịp phản ứng, theo bản năng hơi lùi về phía sau.

"Sao vậy?" Đông Liễm bật cười, nắm lấy tay Du Chỉ Duệ, "Vừa nãy không phải còn nói, không có tôi bên cạnh thì sống một giây cũng dài như một năm mà?"

"Giờ nắm tay thôi mà cũng không được sao?"

"Được, được mà."

Dư âm của mấy câu thoại bá tổng vừa rồi như sóng trào dội ngược lên, khiến mặt và vành tai Du Chỉ Duệ đỏ rực không thua gì nhau.

...Thật quá mất mặt rồi.

Trong lòng Du Chỉ Duệ thầm nghĩ, tạm thời nàng không muốn hòa giải với cái thế giới xấu hổ này. Nàng mím môi, buông tay, ngoan ngoãn để mặc cho Đông Liễm nắm lấy, nhưng thấy đối phương mãi vẫn chưa chịu đi, nàng không nhịn được mà lén nhéo nhẹ lòng bàn tay Đông Liễm, rồi lại buông ra.

"Đông Liễm," Du Chỉ Duệ hạ giọng, còn không quên liếc nhìn hộ sĩ tỷ tỷ đang cúi đầu sắp xếp đồ đạc, "Không phải nói là về nhà sao? Sao còn chưa đi?"

Cái bệnh viện này thật sự nàng không chịu nổi thêm giây nào nữa.

Đông Liễm đáp: "Không đi được."

Gương mặt Đông Liễm hơi trầm xuống, cụp mắt, như thể đang có chuyện gì quan trọng.

Du Chỉ Duệ sững người, suy nghĩ một lát, rồi lén ghé sát lại gần Đông Liễm. Vì giữ thể diện cho Đông Liễm, cô cố ý hạ thấp giọng, nhỏ nhẹ hỏi: "Có phải là... tiền viện phí chưa đóng không?"

"Em nghĩ cái gì vậy."

Vốn trên gương mặt không biểu cảm gì, Đông Liễm cũng không nhịn được mà bất đắc dĩ cụp mắt xuống, dùng đầu ngón tay có khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng gõ lên đầu Du Chỉ Duệ. Lực không mạnh, ngược lại lại mang theo vài phần thân mật.

"Tiền viện phí trả hết rồi."

"Chỉ là..." Đông Liễm đưa mắt nhìn gương mặt Du Chỉ Duệ, nghiêng người, nâng bàn tay đang bị cô nắm đơn phương lên trước mặt, nhẹ giọng nói,
"Bạn gái nhỏ của tôi."

"Hình như còn chưa dắt tay tôi lại?"

Giọng ngự tỷ trầm thấp bất động thanh sắc khẽ nâng.

"......"

Cho nên...Đông Liễm dừng lại... là vì chuyện này sao?

Vốn cảm thấy chỉ là nắm tay, không có gì ghê gớm, Du Chỉ Duệ lại đỏ bừng mặt, vừa ngượng vừa ngây ngô, lặng lẽ giơ ngón tay lên, chủ động ngoéo lấy một đầu ngón tay của Đông Liễm, rồi từ từ đan tay vào nhau.

Lúc này Đông Liễm mới hài lòng, nhấc chân đi ra cửa.

Cách bệnh viện khoảng 99 mét ven đường có một tiệm bánh ngọt bán kem và bánh.

Vì nằm sát ven đường nên mặt tiền tiệm khá nhỏ.

Tiệm được trang trí rất xinh xắn, tường và giấy dán tông hồng nhạt, bên trong bày biện đầy các món đồ trang trí và đồ ngọt hình dáng đáng yêu, mang đậm phong cách thiếu nữ mộng mơ.

Gần như ngay khoảnh khắc nhìn thấy, đôi mắt Du Chỉ Duệ lập tức sáng bừng. Nàng kéo kéo tay áo Đông Liễm, hỏi:

"Đông Liễm, chị có muốn ăn kem không?"

Du Chỉ Duệ chớp chớp mắt: "Tôi có thể mời chị ăn!"

Nhìn ánh mắt nàng đầy mong đợi và rạng rỡ, Đông Liễm lập tức hiểu rõ là Du Chỉ Duệ muốn ăn.

Đông Liễm: "Được."

Tuy không thích đồ ngọt, nhưng Đông Liễm lại đồng ý rất nhanh.

Cùng lúc đó, hệ thống bá tổng vô khổng bất nhập cũng lập tức nhảy ra.

"Đinh! Phát hiện tiệm bánh ngọt ven đường, yêu cầu ký chủ hướng tiệm bánh này bước tới, ngẩng đầu, vung tay, đối mặt nữ chính khí phách nói: Nữ nhân, đây là cửa hàng cao cấp tôi bao hết quán vì em, vừa lòng không? Ở nơi này, em có thể thưởng thức đủ loại hương vị, thậm chí còn ngon hơn bất kỳ sơn hào hải vị nào!" "Tiếp theo, hãy mạnh tay chi tiền mua một cây kem xa hoa cho Đông Liễm. Khi Đông Liễm vô tình ăn kem dính bên miệng, hãy thấp giọng nói: Tiểu mèo tham ăn, muốn dụ dỗ tôi sao? Kem dính trên miệng, em nói xem là cố ý hay vô tình?" "Cuối cùng, hãy hôn lên bên môi nữ chính nơi kem dính, cười tà mị với nữ chính đang xấu hổ, rồi vạch trần nàng: Đồ nhóc hư, muốn mà không được đến mức này, em tưởng tôi nhìn không ra sao? Lần sau nếu muốn tỷ tỷ giúp liếm sạch đồ dính bên miệng thì cứ nói thẳng, đừng bày mấy trò nhỏ gây chú ý. Nhớ kỹ, nữ nhân được tôi sủng, tôi cho phép em làm càn."

Du Chỉ Duệ nhắm mắt lại: "......"

Nàng đột nhiên không còn muốn ăn kem nữa.

Nhưng trời đang nắng gắt, hệ thống lại không cho rút nhiệm vụ, Du Chỉ Duệ đành bất lực thở dài, nắm lấy tay Đông Liễm, liều chết liều sống mà bước vào tiệm bánh ngọt kia.

Nàng cầm thực đơn lên, trợn to mắt đọc một lượt, không có. Sau đó, như chưa từ bỏ ý định, nàng nhắm mắt lại, lại mở ra nhìn thêm lần nữa vẫn là không có.

Du Chỉ Duệ lặng lẽ đặt thực đơn xuống, ánh mắt chuyển hướng đến nhân viên cửa hàng đang mỉm cười ở quầy thu ngân.

"Xin chào." Du Chỉ Duệ ngẩng đầu, thử nói: "Cho hỏi, ở đây có thể làm riêng hai phần kem không có trong thực đơn không ạ?"

"Ý tôi là... cái loại có thể nếm được tất cả các hương vị kem ấy."

Nàng giấu tay ra sau lưng, ngượng ngùng xoắn lại. Chính nàng nghe xong cũng cảm thấy yêu cầu này thật kỳ lạ.

Quả nhiên, nhân viên cửa hàng mỉm cười từ chối: "Xin lỗi quý khách, tiệm chúng tôi chỉ phục vụ theo thực đơn cố định."

Nhưng Đông Liễm chỉ liếc nhẹ về phía cậu ta, bình thản nói: "Chúng tôi có thể trả thêm tiền."

Rất nhanh sau đó, không khí xôn xao lên một chút, nhân viên cửa hàng xoay người như một cơn gió, khí thế ngút trời, cầm lấy muỗng múc kem như thể cầm vũ khí, bước vào trạng thái làm việc toàn lực: "Không thành vấn đề! Kem cao cấp đúng không ạ? Có ngay!"

Du Chỉ Duệ ngẩn người: "......?" Đây chính là sức mạnh của đồng tiền sao.

Nhân lúc nhân viên cửa hàng đang vùi đầu chế biến kem sau quầy, Du Chỉ Duệ tranh thủ thời cơ, bất chấp xấu hổ, vội vàng tranh thủ hoàn thành nhiệm vụ bá tổng.

Nàng đưa tay chỉ về tiệm bánh ngọt trước mặt, bàn tay nhỏ xinh giơ lên đầy khí thế, nghiêng đầu nhìn Đông Liễm:

"Nữ nhân... đây là tiệm mà tôi đã bao trọn vì chị. Thế nào? Vừa lòng chứ? Ở đây, chị có thể thưởng thức đủ loại hương vị ngọt ngào, thậm chí... không thua bất kỳ sơn hào hải vị nào."

Giọng nói mềm nhẹ, khí thế lại yếu ớt vô cùng. Khi đọc lời thoại, Du Chỉ Duệ căn bản không có chút tin tưởng nào, bởi vì nàng thật sự đâu có bao trọn tiệm bánh ngọt này!

Nhưng hệ thống bá tổng thì không thèm quan tâm chuyện đó, tuyên truyền xạo vẫn rất là bài bản và trơn tru.

"Ừm, tiệm bánh này thật xinh đẹp." Đông Liễm liếc nhìn một vòng, rõ ràng đã nhìn thấu lời kịch, nhưng lại không vạch trần, không những thế còn rất phối hợp mà tiếp lời,"Tiểu Du tổng, chịu chi thật đó."

Lời vừa dứt, Du Chỉ Duệ lập tức đỏ bừng cả mặt, vội quay đi hướng khác. Nhưng khóe mắt lại lỡ quét trúng biểu cảm của Đông Liễm, khóe môi cô ấy đã cong lên, trong đáy mắt còn ánh lên vài phần..
như đang trêu chọc?

........!

Du Chỉ Duệ chợt tỉnh ngộ.

Đông Liễm cái gì mà phối hợp theo lời nàng nói tiếp chứ? Rõ ràng là đang cười nhạo nàng.

Tiểu Du tổng lập tức nổi giận! Trong một phút xúc động, nàng "bao trọn" tiệm bánh ngọt trước mắt!

Ha ha, nói đùa thôi. Nàng làm gì có tiền thật.

Chẳng mấy chốc, nhân viên cửa hàng đã mang kem đến. Du Chỉ Duệ nhanh chóng quét mã thanh toán, không tiếc tiền mà mua luôn hai ly kem xa hoa.

Kem vừa cầm trên tay, Du Chỉ Duệ nếm một muỗng đầu tiên, đôi mắt hạnh sáng lấp lánh, khóe môi cong cong hớn hở:

"Ngọt thật đó!"

"Đông Liễm, mau ăn đi, không thì lát nữa tan chảy mất!"

Đông Liễm:"Ừm."

Vì vậy, dưới ánh mắt đầy chờ mong của Du Chỉ Duệ, Đông Liễm cũng cúi đầu, bắt đầu chậm rãi, ung dung thưởng thức kem.

Hai người vừa đi vừa ăn, Du Chỉ Duệ thỉnh thoảng lại ngẩng đầu, lén liếc nhìn Đông Liễm một cái, trong mắt ánh lên vẻ mong đợi rõ rệt, như đang chờ điều gì đó xảy ra.

Nhưng mãi cho đến khi kem trong tay Đông Liễm đã bị ăn đến hơn nửa, Du Chỉ Duệ vẫn không thấy bên môi nàng dính chút kem nào.

...Thôi kệ chờ không nổi nữa!

"Đông Liễm... Để tôi đút cho chị ăn nha!"

Du Chỉ Duệ gom hết can đảm, nhắm tịt mắt, nhanh chóng giật lấy cây kem từ tay Đông Liễm, bàn tay nhỏ đưa ra phía trước.

Quả cầu kem tròn trịa vô tình lệch đi một chút, nhanh chóng trượt tới, dính một chút kem lạnh lên khóe môi Đông Liễm.

Đông Liễm cúi mắt nhìn, đang định giơ tay lấy khăn giấy lau.

Lại thấy tiểu Du tổng vừa mới còn hào hứng muốn đút kem cho cô, giờ phút này như kẻ làm chuyện xấu xong, cúi gằm đầu, lí nhí mở miệng bằng giọng không chút tự tin nói.

"Tiểu... tiểu mèo tham ăn, đang dụ dỗ tôi sao?"

"Kem dính hết lên mép rồi... Chị nói xem, là cố ý hay chỉ là vô tình?"

Đông Liễm thu tay về, không hề có ý định lấy khăn giấy. Nàng yên lặng nhìn người gây chuyện, khẽ nói: "Là cố ý."

Nhưng người cố ý lại không phải cô.

"Ưm... Vậy thì," tiểu Du tổng rõ ràng căng thẳng đến mức tay chân luống cuống, vậy mà vẫn như muốn tự nhận tội, lắp bắp nói tiếp, "Để tôi giúp chị... lau đi một chút."

Dứt lời, Du Chỉ Duệ liền nhón chân, cực kỳ nhanh chóng nghiêng người tới trước, hôn nhẹ lên vệt kem còn dính nơi khóe môi Đông Liễm.

Lạnh lạnh, ngòn ngọt.

Giống như vị kem bình thường chẳng có gì đặc biệt. Nhưng chỉ một cái hôn khẽ của Du Chỉ Duệ, lại khiến cho vệt kem ấy mang theo một dư vị hoàn toàn khác.

Lạnh mềm như bông tuyết, mang theo nhút nhát ngại ngùng, vừa bị đôi môi ẩm ướt kia chạm vào, liền như được đánh thức, tan ra lan rộng như vị ngọt len lỏi qua từng kẽ núi tuyết tĩnh lặng.

Ngay sau đó, Du Chỉ Duệ khẽ nhấm một miếng kem, ánh mắt né tránh, chột dạ nhìn đi chỗ khác. Kem lạnh không giúp hạ nhiệt, ngược lại càng khiến nàng cảm thấy nóng bừng, vành tai lần nữa ửng đỏ. Theo đúng yêu cầu nhiệm vụ, Du Chỉ Duệ mím môi, cực kỳ nhỏ giọng, nói với Đông Liễm:

"Đồ, đồ nhóc hư muốn mà không được."

Nói xong, cô lén liếc Đông Liễm một cái. Cái cách gọi này thật sự quá mất mặt, khiến cho một Du Chỉ Duệ từng trải qua không ít nhiệm vụ bá tổng cũng phải nhịn thở.

"Chị... thật sự nghĩ tôi không nhìn ra sao..."

"Lần sau nếu muốn tỷ tỷ giúp liếm sạch kem dính bên miệng thì nói thẳng một câu. Đừng có lại giở mấy cái trò dụ người ta chú ý kiểu này..."

Đọc xong lời thoại, Du Chỉ Duệ sợ đến mức run rẩy, viên kem trong tay cũng run theo, như thể là hình ảnh trực tiếp của trái tim bé nhỏ đang chao đảo dưới nắng hè.

Cuối cùng, như gom hết can đảm, cô dậm chân, một hơi đọc ra câu kết thúc nhiệm vụ:

"Nghe cho rõ, bị sủng đến hư mất rồi... Cho nên tôi cho phép chị làm càn!"

"Vậy sao?" Đông Liễm nâng tay Du Chỉ Duệ lên, nhẹ nhàng nhéo lấy kem dính trên tay nàng, rồi ghé sát lại, nói:
"Cậy thì táo bạo thêm chút nữa đi. Tiểu Du tổng, môi chạm môi, đút cho tôi ăn kem, thế nào?"

"Hả?" Du Chỉ Duệ lúng túng đáp, đối mặt với Đông Liễm mà như một miếng pudding socola đang run rẩy.
"Cái đó... cái đó không thể làm càn như vậy được đâu."

Một lúc sau.

"...Đến mức đó mà cũng không được sao?" Đông Liễm cúi đầu, nhéo nhẹ gương mặt Du Chỉ Duệ, khẽ cười nụ cười không rõ cảm xúc, tựa như đang hôn lên tai nàng, thì thầm một câu:

"Vậy Tiểu Du tổng, phải làm thế nào mới khiến bạn gái muốn mà không được như em đây thấy hài lòng đây?"

"?!!"

Từ trước đến nay vẫn độc thân, Du Chỉ Duệ nào từng gặp phải tình huống như thế này. Loại lời lẽ thế kia nàng chưa từng nghe qua, vậy mà hôm nay, lại chính là nữ chính Đông Liễm nói ra.

Du Chỉ Duệ khẽ run cả vành tai, mặt lập tức đỏ bừng lên.

"Tôi, tôi... chị... chị..."

Nàng lắp bắp, mãi không nói nên lời.

Du Chỉ Duệ lắp bắp mãi mà chẳng thể nói thành lời.

Mềm như viên kem tuyết, tâm trạng nàng như bị dọa cho tan chảy. Viên kem trong tay cũng giống như vậy, vì chấn động mà rơi khỏi chiếc ốc quế, lăn xuống theo bao giấy trang trí tinh xảo. Chỉ vài giây sau, kem đã dính ướt cả tay nàng.

"Dơ tay rồi."

Đông Liễm liếc mắt nhìn bàn tay đã lấm lem kem của Du Chỉ Duệ, ánh mắt không rõ cảm xúc, giọng điệu bình tĩnh. Cô thản nhiên mím môi, lấy khăn giấy giấu sẵn trong tay áo ra, hỏi:

"Có cần giúp không?"

Giọng ngự tỷ lạnh lùng dường như bớt đi vài phần.

Chương trước Chương tiếp
Loading...