[BHTT-Edit] - Họa Cốt

Chương 96



Nhân gian yêu họa đã trôi qua hai tháng. Cũng nhờ có Sở Ly Ca ra tay, yêu họa mới có thể được giải quyết trong khoảng thời gian ngắn như vậy.

Việc Sở Ly Ca can thiệp vào chuyện nhân gian khiến rất nhiều người bất ngờ. Nhưng vốn dĩ nàng hành sự luôn theo tâm tình, nghĩ kỹ lại thì cũng không hẳn là chuyện kỳ lạ. Yêu tộc và Ma tộc vốn dĩ xem như nửa đồng minh, chỉ là Yêu tộc ở nhân gian từ trước đến nay khó quản chế, có thể coi như bị "lưu đày" một nửa. Lần này Sở Ly Ca gây chuyện, kỳ thực cũng không phá hỏng mối quan hệ hòa hợp giữa Yêu tộc và Ma tộc.

Hơn nữa, Yêu tộc hiện giờ đã phong tỏa Yêu giới, không nghe đến tin tức ngoại giới, tự nhiên cũng chẳng rảnh bận tâm đến đám yêu quái còn sót lại ở nhân gian.

Nhiễu loạn trật tự nhân gian, Sở Ly Ca tất nhiên bị Thiên Đạo trừng phạt, ba đạo thiên lôi giáng xuống, hiện giờ nàng đang nằm trên giường trong phòng mình, đau đến rên rỉ.

"Ngươi thì giỏi lắm, tưởng rằng đã từng tu luyện kháng lôi ở Lôi Điện Cốc thì thiên hạ vô địch, ngay cả Thiên Đạo cũng không sợ sao?"

Cổ Nhược Thi vừa bôi thuốc cho nàng vừa trách mắng. Người trên giường y phục nửa cởi, lộ ra đường cong mềm mại gợi cảm, xương quai xanh khẽ rung động, phía sau lưng một mảng da cháy sém, đau đến nàng bật kêu rên.

"Đừng mắng nữa... rốt cuộc Nhân tộc thích nhất là khua môi múa mép, để bọn họ đem lời đồn này lan truyền ra ngoài mới là hữu hiệu nhất... ái da, đau đau đau!"

Ngày thường Sở Ly Ca hay vô lễ với Cổ Nhược Thi, lúc này nàng cảm thấy đối phương đang nhân cơ hội báo thù. Chỉ cần nàng buông một câu không thuận tai, Cổ Nhược Thi liền ấn mạnh thuốc lên vết thương, khiến nàng đau đến chết đi sống lại.

Biết Sở Ly Ca bị Thiên Đạo đánh bỏng, Cổ Nhược Thi đích thân điều chế thuốc rồi đắp cho nàng. Nhưng càng nghĩ càng giận, nàng thấy Sở Ly Ca quá mạo hiểm, nhịn không được muốn dạy dỗ thêm vài câu.

"Nhân giới có tin tức gì truyền tới không?"

Dù đau đến nhăn cả ngũ quan xinh đẹp, nhưng trong lòng Sở Ly Ca vẫn nhớ đến việc mình giao phó cho Mạc Thừa Duyên. Nếu hắn không hoàn thành, nàng chắc chắn sẽ tới Tinh Lạc phái giết sạch môn hộ hắn.

"Tự nhiên là có. Tin đồn nói Yêu tộc ngươi với Thần Đế là kẻ thù không đội trời chung, chuyện này sắp truyền khắp nhân giới rồi."

Cổ Nhược Thi liếc nàng một cái, thầm nghĩ: Đã đáp ứng chuyện của tiểu ma đầu này, ai dám không làm? Không làm chính là chán sống.

Mấy ngày nay, Cổ Nhược Thi xem như đã hiểu địa vị của Sở Ly Ca trong Ma tộc. Ai ai cũng sủng ái, dung túng nàng. Vì thế mà nàng làm việc tùy hứng, hành sự quái đản, thủ đoạn cũng vô cùng tàn nhẫn. Nhưng tiểu ma đầu này thực sự có năng lực, thiên phú siêu tuyệt, lại sinh ra ma cốt, đối đãi với thuộc hạ cũng không tệ.

Quả thật là loại người vừa đáng yêu vừa đáng hận.

"Vậy thì tốt rồi."

Sở Ly Ca vùi đầu vào trong chăn, cơ bắp căng chặt, mặc cho Cổ Nhược Thi tiếp tục bôi thuốc lên vết thương còn rỉ máu.

"Bất quá có một chuyện ta rất để ý."

"Chuyện gì?"

Sở Ly Ca mở mắt, sốt ruột muốn nàng nói thẳng, đừng vòng vo như vậy, thật sự khiến người ta bực mình.

"Ngươi có biết nhân giới có 'xem tinh sư' không?"

"Biết. Chẳng phải chỉ là một đám giả danh lừa gạt thôi sao?"

Thực ra Sở Ly Ca biết trong tu tiên giới nhân gian có một loại tu sĩ gọi là xem tinh sư, chuyên về bói toán, nhìn tinh tượng để đoán trước tương lai.

Năm xưa từng có lời truyền trong nhân gian rằng sẽ có một trận đại kiếp, mà trận đại kiếp ấy sẽ dẫn đến diệt vong. Sở Ly Ca nghe xong thì chẳng hiểu gì, cuối cùng liền xếp bọn xem tinh sư vào hàng thầy cúng lừa gạt.

Khả năng tiên đoán của bọn họ còn chẳng chuẩn bằng trực giác của Sở Thất Sát.

"Không hẳn vậy. Bọn họ tiên đoán người Yêu tộc xuất thế lần này sẽ là hung tinh của cả Thần tộc lẫn Ma tộc."

Nghe vậy, trong mắt Sở Ly Ca thoáng hiện một tia u ám: "Thế chẳng phải coi như ta nói đúng một nửa sao?"

Cổ Nhược Thi hừ nhẹ: "Ngươi chẳng phải không tin sao?"

Sở Ly Ca: "......"

"Tin đồn cùng lời tiên đoán của xem tinh sư đã đủ khiến Đế Thừa đứng ngồi không yên."

Cổ Nhược Thi nói xong, vỗ nhẹ vai nàng ra hiệu có thể ngồi dậy. Sở Ly Ca ngồi dậy, kéo chiếc hồng y tùy tiện khoác lên người, vừa nói tiếp: "Mấy tên xem tinh sư đó thật sự đáng tin sao?"

Tại sao nàng vẫn thấy chẳng đáng tin chút nào?

"Tiên đoán của bọn họ không chắc đã chính xác, nhưng cũng không hoàn toàn sai. Thế gian này vạn vật đều có quy luật, thiên tượng quả thật có thể tiết lộ một vài manh mối. Họ chưa chắc đã sai."

Cổ Nhược Thi liếc nàng một cái, lạnh giọng cười: "Nha đầu, đừng tưởng Nhân tộc không có bản lĩnh. Ngươi mà xem thường bất cứ ai, nhất định sẽ chịu thiệt lớn."

"Đã biết rồi."

Sở Ly Ca phe phẩy tay áo hồng, chẳng rõ có nghe lọt tai hay không, rồi hỏi tiếp: "Ngươi cho rằng lão vương bát kia sẽ có hành động gì không?"

"Tại sao ngươi không nghĩ rằng hắn cũng sẽ dùng thủ đoạn tương tự để tính kế Ma tộc?"

Cổ Nhược Thi hỏi lại, còn Sở Ly Ca chỉ cười: "Bởi vì hắn tuyệt đối không cho phép có ai áp chế được hắn."

"Ngươi quả thật so với ta cẩn trọng hơn. Nhưng có đôi khi, lòng người hiểm ác ta lại nhìn rõ ràng hơn. Nếu không, ta cũng chẳng thể đặt bút vẽ trên quyển Họa Cốt."

Tướng tùy tâm sinh, xương cốt cũng phản ánh bản tâm. Luận về sự hiểm ác trong lòng người, nàng từng chứng kiến không ít.

"Tin ta đi, kẻ ra tay trước nhất chắc chắn là Thần tộc."

Chỉ là không biết cường giả Yêu tộc kia rốt cuộc mạnh đến đâu. Nếu hiện giờ có thể bóp chết hắn, thì cũng coi như dẹp bớt một mối phiền phức cho Ma tộc.

**

Hồ Hồng Liên đi trong lối đi băng lãnh dưới lòng đất. Phía trước là một cánh cửa đá, trên vách khắc đầy văn tự như điếu văn. Đây chính là mộ thất của Hồ tộc, chỉ có Hồ Hồng Liên và Hồ Sương Phi mới được phép tiến vào.

Nàng từng bước đi trên phiến đá lạnh lẽo, toàn thân nổi da gà, hơi thở toát ra từ phía sau cánh cửa đá kia khiến nàng rợn tóc gáy. Hồ Hồng Liên vốn là cửu vĩ yêu hồ, linh giác đối với nguy hiểm cực kỳ nhạy bén — đồ vật sau cánh cửa này, e rằng ngay cả nàng cũng khó lòng đối phó.

Hồ Sương Phi rốt cuộc dựa vào cái gì mà dám mang kẻ kia về đây? Người này rốt cuộc là ai, mà lại khiến nàng sinh ra sợ hãi như vậy?

Đứng trước cửa đá, bàn tay mềm của Hồ Hồng Liên đặt lên mặt đá lạnh băng, nhưng lại không sao đẩy ra nổi.

Không ngờ nàng chưa hề động thủ, cửa đá lại tự động chậm rãi mở ra. Từ bên trong phả ra một luồng khí tức băng lãnh, khiến Hồ Hồng Liên theo bản năng muốn quay đầu bỏ chạy.

Oanh ——

Cửa đá nặng nề chậm rãi mở rộng. Trong mộ thất bày từng chiếc quan tài đá, bên trong an táng các vị tiền bối Hồ tộc. Hồ Hồng Liên hít sâu một hơi, bước vào. Lòng bàn chân vừa chạm đất đã cảm nhận được từng luồng âm phong còn sót lại, khiến cả người nàng rùng mình.

Âm phong?

Ánh mắt nàng hướng về phía cuối mộ thất. Ở đó có một người đang ngồi xếp bằng, cách khá xa, nhìn không rõ dung mạo, nhưng luồng áp bức nặng nề đã trực tiếp ập đến.

"Ngươi là ai?"

Âm thanh của Hồ Hồng Liên vang vọng trong mộ thất trống trải, lại mang theo một tia âm trầm quỷ dị.

Trong không khí chợt truyền đến một tràng cười khẽ ngắn ngủi, rõ ràng là nữ tử.

Chỉ trong nháy mắt, bóng người ngồi xếp bằng kia biến mất. Hồ Hồng Liên lập tức tế ra Nga Mi thứ, cảnh giác đề phòng công kích.

"Đừng hoảng."

Giọng nữ trầm thấp vang lên. Không biết từ khi nào, nữ tử kia đã đứng bên cạnh một cỗ quan tài đá. Đôi con ngươi đỏ rực mang theo ý cười, nàng thản nhiên mở miệng:

"Kẻ thù của ta... chưa bao giờ là Yêu tộc."

Đồng tử Hồ Hồng Liên co rút dữ dội. Bàn tay nắm lấy Nga Mi thứ càng siết chặt, thân thể căng cứng, hai chân như mọc rễ không thể nhúc nhích.

Nữ tử ấy khoác hồng y như lửa, mái tóc bạc trắng xen đen buông xõa, dung nhan tuyệt sắc tái nhợt mà toát ra khí tức tàn nhẫn. Khóe môi nàng cong lên:

"Ngạc nhiên lắm sao?"

Hồ Hồng Liên vẫn im lặng, đôi mắt không rời khỏi gương mặt kia, tràn đầy khiếp sợ, hai chân khẽ run.

Nữ nhân lười nhác ngẩng mắt, khóe môi gợi nụ cười tràn ngập trào phúng, dựa nửa người vào quan tài đá, nhẹ giọng:

"Ngươi đang sợ hãi cái gì?"

Từng bước một, nàng đi về phía Hồ Hồng Liên. Mái tóc dài bạc trắng lay động theo từng cử chỉ. Khi đã đứng ngay trước mặt Hồ Hồng Liên, nàng nở nụ cười:

"Có phải rất tò mò, vì sao ta có thể từ địa ngục bò trở lại?"

Ngón tay lạnh băng khẽ nâng cằm Hồ Hồng Liên. Ánh mắt nàng đột ngột trở nên u ám:

"Ngươi... có biết trong vực sâu ẩn chứa thứ gì không?"

Toàn thân Hồ Hồng Liên run lẩy bẩy. Nhìn vào đôi con ngươi đỏ như máu ấy, nàng khẽ lắp bắp:

"Ngươi... ngươi không phải nàng."

Khóe môi nữ nhân cong lên, ánh mắt lạnh lẽo:

"Có thể nói vậy... nhưng cũng có thể nói ta chính là nàng."

Hồ Hồng Liên hất mạnh bàn tay kia ra, lùi lại một bước, trầm giọng:

"Ngươi rốt cuộc muốn gì?"

"Ta muốn tiêu diệt Thần tộc."

Nữ nhân thản nhiên đáp.

"Vừa khéo, nữ nhi ngươi... cũng có cùng ý tưởng."

Hồ Sương Phi muốn tiêu diệt Thần tộc?

Đầu óc Hồ Hồng Liên chấn động, trong chốc lát không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hồ Sương Phi và Thần tộc có thâm cừu đại hận gì?

"Kinh Phạn Ca, Yêu tộc ta tuyệt không để ngươi lợi dụng."

Hồ Hồng Liên hít sâu, đè nén nỗi sợ hãi và nghi hoặc, ngẩng cao đầu kiêu ngạo đối diện nàng.

Nữ nhân kia chỉ nhếch môi cười:

"Ngươi Yêu tộc, ta còn chẳng thèm để vào mắt."

"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

Không cần Yêu tộc, vậy mục đích thật sự của Kinh Phạn Ca là gì? Không — nàng trước mắt, sợ rằng đã không còn là Kinh Phạn Ca nữa.

Khí tức trên người nàng vô cùng phức tạp, vừa giống tiên, lại giống thần, mà cũng giống ma. Nhưng mạnh mẽ nhất, vẫn là luồng sát ý dày đặc trùm kín toàn thân — bá đạo đến mức hủy diệt hết thảy.

"Ngươi bây giờ... rốt cuộc là cái gì?"

Kinh Phạn Ca không trả lời ngay. Nàng dựa lưng vào quan tài đá, nghiêng đầu, mái tóc dài bạc trắng rủ xuống, khóe môi nở nụ cười:

"Quái vật."

Nàng giang hai tay, sát khí cuồn cuộn hội tụ nơi lòng bàn tay. Hồ Hồng Liên hoảng hốt lập tức tế Nga Mi thứ phòng thủ, nhưng đối phương lại không ra tay.

"Vực sâu... là nơi tà linh trú ngụ."

Kinh Phạn Ca ngừng một chút rồi tiếp:

"Chúng ban cho ta một đường sinh cơ, vì thế... ta trở về."

Tâm Hồ Hồng Liên chấn động dữ dội, rất nhanh liền xâu chuỗi mọi chuyện.

Tà linh vốn là một loại năng lượng, có thể khơi dậy mặt tà ác đen tối trong con người, phóng đại vô hạn loại cảm xúc ấy, cuối cùng khống chế cả thân thể.

Nhưng... loại sát khí quỷ dị, bá đạo như muốn chém giết hết thảy này, rốt cuộc là thế nào?

Trong đầu nàng chợt lóe lên một suy đoán điên cuồng. Ngay lập tức, nàng hiểu ra vì sao Thần tộc lại giấu kín chuyện của Kinh Phạn Ca.

"Ngươi... ngươi đã nhập ma!"

Nhập ma — lấy thần chi khu, đi theo đạo Tu La, nắm giữ khả năng hủy thiên diệt địa!

Chẳng trách Kinh Phạn Ca trước mắt đã không còn giống như xưa. Nguyên lai, nàng đã sớm nhập ma, hơn nữa còn bị tà linh xâm thể. Nàng bây giờ, chỉ còn là một quái vật bị thù hận và sát chóc che lấp!

"Hồ Hồng Liên, ngươi có biết thù hận khi đến cực hạn sẽ là cảm giác thế nào không?"

Con ngươi Kinh Phạn Ca tối lại, giọng nói lạnh lẽo như tiếng quỷ hồn vọng về từ vực sâu.

Cái loại bị hận ý gặm nhấm từng tấc, tâm cảnh rách nát, cả người tựa như bị khoét rỗng, rồi lại bị nỗi đau tê tâm liệt phế lấp đầy... Một loại trọng áp đến từ tận xương tủy, cuối cùng ——

"Chính là... giải phóng."

Chương trước Chương tiếp
Loading...