[BHTT-Edit] - Họa Cốt

Chương 95



Kinh Nhan đứng giữa quảng trường, ánh mắt dõi theo từng nhóm hai người của Thần tộc đang đối luyện. Từ khi trong Yêu tộc xuất hiện một cường giả kinh thế tuyệt diễm, các giới đều tăng cường phòng bị, Thần tộc cũng không ngoại lệ.

Trên quảng trường luyện võ, mỗi ngày đều có thần quân đến giám sát tiến độ tu luyện của đệ tử, đặc biệt là khi Kinh Nhan có mặt, những người kia càng không dám lười nhác. Ai cũng biết Kinh Nhan nổi tiếng cứng rắn, công tư phân minh, nếu để nàng bắt gặp lơ là, tất nhiên sẽ phải chịu phạt.

Ánh mắt nàng liên tục quét khắp bốn phía quảng trường, gương mặt không chút biểu cảm, thoạt nhìn như mặt hồ phẳng lặng. Nhưng trong lòng, những tạp niệm vẫn không cách nào dừng lại.

Yêu tộc có cường giả xuất thế, không hiểu vì sao khiến trong lòng nàng luôn dấy lên cảm giác bất an, hơn nữa lại ngày càng rõ rệt.

Gần đây, trong đầu nàng luôn hiện ra vài hình ảnh mơ hồ. Nàng thấy hai tay mình đầy máu, ôm một nữ nhân khóc thảm thiết — người kia... hình như là Sở Ly Ca...

Sau đó, tất cả những gì nàng nhìn thấy đều nhuộm một màu đỏ máu, như thể trời đất bị bao phủ bởi huyết quang, dường như có kẻ đang đồ sát thiên hạ.

"Thiên Nguyên Thần Quân."

"Thiên Nguyên Thần Quân?"

Kinh Nhan giật mình tỉnh lại, ngoảnh đầu nhìn người gọi mình — chính là Tam Hoang Thần Quân đến thay ca.

"Sao lại thất thần như vậy?"

Kinh Nhan nghe xong chỉ khẽ lắc đầu, thấp giọng đáp: "Chỉ là vài chuyện vặt vãnh thôi."

Nàng vốn không quen gần gũi cùng ai, Tam Hoang Thần Quân cũng đã quen tính khí ấy, chỉ dặn nàng phải tự chăm sóc bản thân cho tốt, sau đó Kinh Nhan liền rời đi.

Rời quảng trường, nàng quay về Võ Thần Sơn. Không ngờ Kinh Vũ Yên lại vừa vặn tới tìm nàng. Nhìn nụ cười nơi khóe môi Kinh Vũ Yên, trong lòng Kinh Nhan lại dấy lên cảm giác mâu thuẫn khó tả.

Kinh Vũ Yên là thần quan, nhiều năm theo bên cạnh Đế Thừa, lẽ nào bà ta không biết năm đó nàng bị tính kế?

Bà ta có biết Kinh Phạn Ca cũng là kẻ bị hại trong mưu kế ấy không?

Nếu biết, vì sao lại đem tất cả tội danh đẩy hết lên vai nàng, bắt nàng gánh chịu ác danh nhiều năm qua?

Dù trong thâm tâm, nàng vẫn không quên công ơn nuôi dưỡng nặng như núi của Kinh Vũ Yên, nhưng nỗi mâu thuẫn vẫn khiến Kinh Nhan không sao nguôi ngoai được.

"Tộc trưởng, tìm ta có chuyện gì sao?"

Ngày thường Kinh Nhan vốn đã rất ít gần gũi, lần này nàng lại càng tỏ ra xa cách, khiến Kinh Vũ Yên nhận ra điều bất thường:
"Sao vậy, Nhan Nhi?"

"Vì sao ngươi cứ như người mất hồn thế?"

Kinh Vũ Yên không đem vấn đề thật sự trong lòng hỏi ra, lời nói nghe như quan tâm, nhưng thực chất là thăm dò.

"Gần đây việc Yêu tộc khiến ta phiền não, cứ cảm thấy chuyện này không hề đơn giản."

"Chớ để trong lòng, đại sự còn có bọn ta – thế hệ đi trước – gánh vác ở phía trước."

Lời này vừa thốt ra, Kinh Nhan liền cảm thấy nơi sâu thẳm trái tim như bị chạm đến.

Nếu vậy, tại sao lại bắt ta phải gánh lấy cái chết của cô cô, khiến ta tin rằng tất cả đều là lỗi của mình?

"Ân."

Kinh Nhan gật đầu, sau đó hỏi: "Tộc trưởng tìm ta là có việc gì quan trọng?"

"Đúng vậy, ta muốn ngươi đi nhân gian một chuyến, giúp ta đưa bức thư này cho Mạc Thừa Duyên."

Truyền tin sao?

Kinh Nhan nhận lấy phong thư trong tay Kinh Vũ Yên, chỉ nghe bà ta tiếp lời: "Gần đây thế đạo không yên, việc này có liên quan đến việc Yêu tộc còn lẩn khuất nơi nhân gian. Ta chỉ có thể nhờ ngươi một chuyến."

Yêu tộc đang trỗi dậy, nếu còn sót lại tàn dư ở nhân gian, ắt sẽ gây rối loạn. Tin này hẳn là để Mạc Thừa Duyên phải nâng cao cảnh giác, sớm bố trí phòng bị, cũng là liên hệ chặt chẽ giữa Tiên tộc và Thần tộc.

"Ta hiểu rồi."

Kinh Nhan đáp xong, đang định rời đi thì bị Kinh Vũ Yên gọi lại: "Nhan Nhi, nếu có chuyện gì, hãy nói với ta. Đừng tự mình nghĩ quẩn."

Biết Kinh Vũ Yên tâm tư nhạy bén, Kinh Nhan lập tức dập tắt những oán hận trong lòng, chỉ khẽ mỉm cười: "Ân, cảm tạ tộc trưởng."

Tựa như mọi thứ không hề thay đổi, nhưng Kinh Nhan lại cảm thấy tất cả đều đã khác.

Mọi quyết định của Kinh Vũ Yên có lẽ đều vì bảo toàn Thần Hoàng nhất tộc. Nàng có thể lý giải, nhưng không có nghĩa là chấp nhận, càng không thể không oán hận.

Khi đến nhân gian, Kinh Nhan bái kiến Mạc Thừa Duyên, cũng trao bức thư cho hắn.

Mạc Thừa Duyên xem xong, chau mày, nặng nề thở dài:
"Thiên Nguyên Thần Quân, không dám giấu, gần đây quả thật nơi nơi đều có yêu họa. Ta đã tập hợp đại quân tu tiên trừ yêu, cũng phái đi rất nhiều đệ tử."

"Nhưng còn có điều khó khăn gì?"

"Là vấn đề thiếu hụt đan dược."

Nghe xong, Kinh Nhan cau mày, có phần khó hiểu. Từ trước đến nay, Nhân giới và Tiên giới vẫn giao thương đan dược, dự trữ luôn dồi dào. Mới chỉ bắt đầu ứng phó yêu họa, sao đã thiếu hụt?

"Đan dược của chúng ta và Tiên tộc đều bị đánh cắp liên tục một thời gian. Chúng ta nghi ngờ có liên quan đến Yêu tộc, nhưng không có chứng cứ, bởi vậy mới dẫn đến tình trạng khan hiếm."

Vô luận là bổ sung linh lực hay trị thương, đan dược đều cực kỳ quan trọng. Nếu khan hiếm, tất yếu tỷ lệ tử vong sẽ tăng cao.

Nhưng đan dược Thần tộc lại không thích hợp cho Nhân tộc, Tiên tộc hẳn cũng gặp vấn đề tương tự. Đây quả thực là phiền toái lớn.

"Có gì phải phiền?"

Một giọng nói mềm mại từ ngoài cửa truyền đến. Hai người đồng loạt nhìn lại, liền thấy một bóng hồng y như lửa bước vào, tay cầm cây dù trắng-đen, mỗi bước đều mang phong tình.

Sở Ly Ca nhìn thấy Kinh Nhan, ánh mắt liền trở nên dịu lại, mỉm cười:
"Ngươi cho ta một chút chỗ tốt, ta sẽ giúp ngươi bình định yêu họa."

"Họa Cốt Tôn Chủ, không thể tùy tiện nhúng tay vào chuyện nhân gian."

Kinh Nhan lo nàng chịu phạt. Dù không có điều luật rõ ràng ngăn cấm, nhưng nếu làm rối loạn trật tự nhân gian, tất sẽ bị Thiên Đạo trừng phạt.

"Nhúng tay thì sao? Hiện tại Ma tộc chúng ta vốn xem Yêu tộc không vừa mắt, muốn giết thì giết, có gì không thể?"

Sở Ly Ca bước ngang qua Kinh Nhan, tà áo đỏ lướt qua cánh tay nàng, mang theo hương thơm mê hoặc khiến tim Kinh Nhan khẽ run.

"Họa Cốt Tôn Chủ, ý của ngươi là gì?"

Mạc Thừa Duyên khó xử. Nếu Sở Ly Ca thật sự không sợ bị Thiên Đạo phạt, mà lại có thể dẹp yên tai họa, hắn đương nhiên muốn nghe theo.

"Ta chỉ cần nhân gian truyền ra một lời đồn trong vòng hai tháng."

Sở Ly Ca khẽ dừng, rồi nói tiếp:
"Hãy nói rằng kẻ cường giả vừa xuất hiện của Yêu tộc chính là địch nhân cả đời của Thần Đế."

Nghe vậy, Kinh Nhan nhíu mày: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

Rõ ràng Sở Ly Ca không có hảo tâm, khiến nàng lo lắng.

"Không có gì, ta chỉ muốn xem vị lão vương bát kia có lòng dạ bao dung thế nào. Hắn thần thông vô địch, lẽ nào lại để tâm đến một con tiểu lâu la?"

Khóe môi Sở Ly Ca cong lên, nàng quay sang nhìn Mạc Thừa Duyên:
"Thế nào, giao dịch này có thành không?"

Mạc Thừa Duyên nghẹn lời. Thực ra hắn muốn đồng ý, vì điều này không tổn hại đạo nghĩa gì. Nhưng trước mặt Kinh Nhan, hắn khó mở miệng.

Hơn nữa, kẻ có thể mở ra sáu bí cảnh, có lẽ thật sự là địch nhân cả đời của Thần Đế cũng không chừng.

Cảm giác được ánh mắt dò hỏi của Mạc Thừa Duyên, Kinh Nhan chỉ phất tay áo, quay mặt đi chỗ khác, làm như chẳng màng.

Điều này khiến Mạc Thừa Duyên bất ngờ. Hắn tưởng nàng sẽ nhân cơ hội răn dạy Sở Ly Ca một trận.

"Thiên Nguyên Thần Quân còn không để ý, ngươi còn băn khoăn gì?"

"...... Được. Vậy phiền Họa Cốt Tôn Chủ lo liệu."

Mạc Thừa Duyên đồng ý, nhưng vẫn nhìn về phía Kinh Nhan. Thấy nàng vẫn nhắm mắt làm ngơ, hắn biết nàng sẽ không ngăn cản.

"Chuyện nhỏ, không tốn sức gì. Đám tiểu yêu kia chẳng qua chỉ là lâu la."

Sở Ly Ca nói xong liền quay sang Kinh Nhan, cười mị hoặc:
"Thiên Nguyên Thần Quân, ta có vài lời muốn nói riêng với ngươi."

"Vậy ta xin cáo lui trước......"

Mạc Thừa Duyên còn chưa nói xong, Kinh Nhan đã cắt lời:
"Ta cùng nàng ra ngoài một lát, tiền bối không cần tiễn."

Hai người đi tới sườn núi, xác nhận xung quanh không có ai, Sở Ly Ca mới dựng lên kết giới, cúi người ôm lấy Kinh Nhan:
"Ta rất nhớ ngươi. Thiên Nguyên Thần Quân, chẳng lẽ ngươi không nhớ ta sao?"

Chiếc dù Vô Thường bay lên không trung, lơ lửng như một tiểu cô nương tò mò hóng chuyện.

Kinh Nhan chìm trong hương thơm và sự mềm mại, ngay cả trái tim cũng run rẩy dữ dội.

Nhớ không?

Sao có thể không nhớ.

Chỉ là nàng quen kiềm chế, quen che giấu, quen không nói gì cả.

"Ngươi muốn nói gì với ta?"

Dù không trả lời trực tiếp, nhưng bàn tay Kinh Nhan lại vô thức ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Sở Ly Ca. Nàng bật cười khẽ, kề môi bên tai Kinh Nhan, thì thầm:
"Chỉ muốn nói rằng... ta rất nhớ ngươi."

Bàn tay nàng vuốt nhẹ sau gáy Kinh Nhan, khiến cơ thể kia cứng đờ:
"Ta muốn hôn môi ngươi, hôn cổ ngươi, hôn từng chỗ trên người ngươi."

"Hồ nháo."

Mặt Kinh Nhan đỏ bừng, đưa tay muốn đẩy ra nhưng lại không sao vận lực, như thể bị trúng chú, hoàn toàn không thể chống cự Sở Ly Ca.

"Ngươi không phải còn định đi trừ yêu sao?"

"Đi cùng nhau nhé?"

Sở Ly Ca in một nụ hôn lên má nàng, rồi dần dần tiến đến đôi môi đỏ mọng ấy. Kinh Nhan không trốn tránh, để mặc nàng hôn, lúc nhẹ cắn, lúc sâu dần, triền miên quấn quýt.

Tay Sở Ly Ca giữ sau gáy nàng, ép nàng không lùi được, buộc phải đáp lại. Ban đầu còn vụng về, sau dần trở nên ôn nhu, mềm mại.

Nàng đáp lại, mà đối phương lại say mê vô cùng, qua mức vội vàng đã có thể nhìn ra.

"Kinh Nhan, ngươi không có chút ý nghĩ nào với ta sao? Không muốn hôn ta ở đây... ở đây... sao?"

Giọng Sở Ly Ca trở nên khàn ám, kéo tay Kinh Nhan đặt lên xương quai xanh của mình, dẫn dắt dần xuống. Kinh Nhan giãy giụa, ngăn lại:
"Chớ có hồ nháo."

Nàng đẩy nhẹ Sở Ly Ca ra, gương mặt hồng rực không thể che giấu, xúc cảm trong lòng đều lộ rõ.

Bị nhìn thấu, Kinh Nhan khó chịu quay người đi:
"Ta nên trở về phục mệnh."

Sở Ly Ca vừa lòng nhìn vành tai và chiếc cổ đỏ ửng của nàng, khẽ cười:
"Được."

Nàng thu lại Vô Thường dù, nói với giọng ám muội:
"Kinh Nhan, nếu da mặt ngươi không mỏng như vậy, có lẽ sẽ cảm nhận được càng nhiều 'khoái lạc'."

Hai chữ "khoái lạc" được nàng nhấn mạnh mập mờ, khiến tim Kinh Nhan lại run lên. Nàng chỉ đáp gọn:
"Ta đi đây."

Hóa thành một luồng sáng trắng rời đi.

Sở Ly Ca chống Vô Thường, dõi theo cho đến khi ánh sáng ấy biến mất mới thu lại tầm mắt.

Đã đến lúc phải hành động.

Nàng xoay chuyển cổ tay, thả lỏng gân cốt, sát khí nồng nặc tràn ra.

Nếu chưa thể đánh vào Yêu giới, vậy trước hết giết mấy tên lâu la này để khởi động.

Sờ cây gậy bạch cốt bên hông, khóe môi nàng cong lên, rồi hóa thành một làn sương đỏ rời khỏi núi.

Chỉ trong vài ngày, yêu họa ở nhân gian đã bị dẹp yên. Người ta truyền rằng có một nữ tử hồng y giáng thế, thần thông quảng đại, diệt sạch yêu loạn.

Dân gian đồn nàng là thần quân Thần tộc phái tới, thậm chí còn được dân thường coi như thần minh để thờ phụng.

Nhưng chỉ số ít người biết được, đó là Ma tộc thiên kiêu — Họa Cốt Tôn Chủ.

Nàng chỉ giết yêu, không giết người. Với nhân gian mà nói, đó đã là một đại ân lớn.

Chương trước Chương tiếp
Loading...