[BHTT-Edit] - Họa Cốt
Chương 97
"Ngươi muốn đối với nữ nhi của ta làm cái gì?"Thanh âm của Hồ Hồng Liên vang vọng trong mộ thất, từng hồi dội lại bên tai. Mặc dù giọng nói nàng nghe như bình tĩnh, nhưng lại khiến người ta sinh ra ảo giác chấn động nhức óc. Hiện tại Kinh Phạn Ca quá mức nguy hiểm, nàng tuyệt đối không thể để Hồ Sương Phi lại dây dưa cùng người này. Chỉ cần không liên lụy đến Yêu tộc, nàng sẽ mặc kệ Kinh Phạn Ca muốn làm gì."Không phải ta muốn đối phó nữ nhi ngươi, mà là chính nàng nhờ ta giúp một chuyện."Nghe vậy, mày Hồ Hồng Liên nhíu chặt, trầm giọng nói:
"Nàng có gì cần, ta đều có thể giúp nàng. Không cần ngươi ra tay.""Nàng muốn giết Kinh Nhan, ngươi có làm được không?"Hồ Hồng Liên sững sờ. Chuyện này phát triển hoàn toàn ngoài dự liệu. Kinh Nhan cùng Hồ Sương Phi thì có thù hận gì? Vì sao nàng lại muốn giết Kinh Nhan?"Ngươi sao có thể giúp nàng giết Kinh Nhan?"Chính bởi vì vậy, Hồ Hồng Liên lại càng không thể tin Kinh Phạn Ca sẽ thật sự giúp Hồ Sương Phi đi giết Kinh Nhan! Hồ Sương Phi chưa từng gặp qua Kinh Phạn Ca, chỉ cần đối phương không tiết lộ thân phận, Sương Phi tuyệt đối không biết nữ nhân đáng sợ trước mắt này là ai.Cho nên nàng mới đưa ra một yêu cầu buồn cười như thế — nhờ Kinh Phạn Ca giúp mình giết Kinh Nhan.Kinh Phạn Ca chỉ cười mà không đáp. Hồ Hồng Liên bước lên một bước, giận dữ quát:
"Ngươi không được động thủ với nàng!""Nàng thì có gì đáng để ta ra tay?"Kinh Phạn Ca nhún vai, ánh mắt khinh miệt lướt qua Hồ Sương Phi, rồi mũi chân khẽ điểm, thân hình đã ngồi lên thạch quan:
"Chỉ là ta còn cần nàng giúp ta một chuyện. Sau khi thành công, ta sẽ chỉ cho nàng một phương pháp nhanh chóng tăng tiến tu vi.""Không cần, chúng ta không cần biện pháp của ngươi.""Đừng vội. Chuyện ta muốn nàng giúp, không hề nhắm vào Yêu tộc.""Vậy là nhắm vào ai?"Trong lòng bàn tay Hồ Hồng Liên rịn mồ hôi, ngay cả Nga Mi thứ cũng ướt át. Nàng bề ngoài cố giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn dâng lên nỗi sợ hãi sâu sắc — vừa bởi chuyện Kinh Phạn Ca từ cõi chết trở về, vừa bởi luồng khí tức nguy hiểm toát ra từ toàn thân đối phương."Ta nghe nói, Ma tộc có một nha đầu... trời sinh Ma cốt..."**Đây là lần đầu tiên sau khi vết thương trên lưng lành hẳn, Sở Ly Ca bước vào nhân gian. Không vì điều gì khác, chỉ muốn tự mình nghe xem người đời đang đồn đãi Yêu tộc kia thành ra bộ dạng thế nào.Quả nhiên, trong miệng tu sĩ, Yêu tộc dã tâm lồ lộ, cường giả xuất thế tất sẽ uy hiếp đến địa vị của cả Thần tộc lẫn Ma tộc. Còn trong mắt phàm nhân, chính – tà tranh đấu luôn là đề tài hấp dẫn. Bởi vậy, chuyện Yêu tộc cùng Thần tộc xung đột là điều bàn luận nhiều nhất, thậm chí còn có người đoán Yêu tộc sẽ liên thủ cùng Ma tộc lật đổ Thần tộc.Cũng có người nhắc đến những vị tinh sư am tường bói toán, đều tiên đoán rằng người kia sẽ đồng thời uy hiếp Thần tộc lẫn Ma tộc. Có lẽ, đây mới chính là cơ hội duy nhất để hai tộc ấy hợp tác.Nghe những lời đồn đại, lòng Sở Ly Ca cũng trở nên phức tạp. Thần tộc cùng Ma tộc hợp tác ư?Không thể nào! Chỉ cần Đế Thừa cái lão vương bát kia còn tồn tại, Thần tộc và Ma tộc vĩnh viễn không có ngày cùng nhau.Có điều, Sở Ly Ca dần dần hiểu được vì sao Cổ Nhược Thi nói Kinh Phạn Ca là một nhân vật vĩ đại. Bởi chí nguyện của nàng quả thật cao cả: nguyện hy sinh, dám thách thức quyền lực, chỉ mong sáu giới được thái bình. Đáng tiếc... cuối cùng nàng chỉ thành xương trắng dưới quyền trượng của Đế Thừa."Tôn chủ, ta thấy đằng kia có gà quay, ta có thể..."Thấy Thanh La nước miếng sắp chảy đến nơi, Sở Ly Ca không khỏi lườm một cái, bật cười:
"Đi đi, không cho ngươi đi thì tiếng bụng ngươi réo cũng đủ làm ta phiền chết."Thanh La theo bản năng che bụng, mặt đỏ bừng, lúc này mới nhận ra Sở Ly Ca đang trêu chọc mình.
"Đâu có! Tôn chủ, ngươi xấu xa quá!""Ta vốn luôn xấu xa mà."Quả thực, Thanh La không hiểu sao bây giờ mới cảm thấy người này bắt đầu hư hỏng."Ta đi mua đây!""Đi đi!"Sở Ly Ca nhìn bóng dáng Thanh La lanh lẹ như mèo len lỏi vào đám đông, rồi thoáng chốc biến mất sau một con ngõ nhỏ, không khỏi lắc đầu. Nhắc đến ăn thì nàng ta chạy nhanh hơn cả trốn chết. Đôi khi Sở Ly Ca thật sự cảm thấy Thanh La giống như một con heo ăn mãi không mập.Sở Ly Ca chống dù Vô Thường, thong dong đi trên đường. Hương đồ ăn, tiếng ồn náo nhiệt chen chúc quanh nàng, khung cảnh náo nhiệt hiếm có. Thế nhưng, bởi ngoại hình nàng quá mức đặc biệt, đám người lại thi nhau tránh né, sợ lỡ chạm phải một nhân vật không nên chạm.Nhân tộc quả thực nhỏ bé yếu ớt, nhưng có một ưu điểm — đó là bản năng nhạy bén với nguy hiểm, giúp bọn họ tránh được tai họa.Đúng lúc này, từ xa trên dãy núi xanh biếc bỗng vang lên một tiếng nổ lớn, sườn núi mịt mù khói đặc. Trên đường phố, đám người hoảng sợ chen chúc bỏ chạy, có vài kẻ thậm chí va phải Sở Ly Ca, chỉ lo chạy thoát, chẳng màng điều gì khác.Bầu không khí vốn yên bình lập tức bị phá vỡ, như thể một tai họa đang giáng xuống, mọi người hoảng loạn tứ tán như chim sợ cành cong.Sở Ly Ca nhìn cảnh này, chỉ cảm thấy quen thuộc. Nàng thả thần thức dò xét, quả nhiên nhận thấy hơi thở Tiên tộc cùng Yêu tộc. Chẳng lẽ chính là tình cảnh trong mộng, Mạc Anh truy sát Hồ Sương Phi lần đó?Không lâu sau, từ xa có hai luồng ánh sáng bay tới. Hồ Sương Phi chật vật chạy đến bên cạnh Sở Ly Ca. Nàng thu lại sát ý trong lòng, đứng yên như không có chuyện gì."Họa Cốt Tôn Chủ, cứu ta!"Sở Ly Ca thoáng sững người. Trong mộng, Hồ Sương Phi gọi nàng là "Ly Ca", nay lại xưng hô "Họa Cốt Tôn Chủ", nghe vào tai lại thấy dễ chịu hơn nhiều.Hiện giờ Yêu giới đang phong tỏa, Hồ Sương Phi còn dám đến Nhân giới, chẳng lẽ không sợ bị Thần tộc bắt, bức hỏi tung tích cường giả Yêu tộc kia sao?Hồ Sương Phi níu chặt trường bào bạc của nàng, trốn sau lưng nàng. Ngay sau đó, Mạc Anh mang theo sát khí ngút trời đã hạ xuống, đứng chắn trước mặt Sở Ly Ca."Tránh ra."Mạc Anh liếc một cái về phía Hồ Sương Phi đang nép sau lưng Sở Ly Ca. Nàng chỉ mỉm cười, ngoan ngoãn nghiêng người sang một bên, không chút do dự."Họa Cốt Tôn Chủ..."Hồ Sương Phi sững sờ. Khóe môi tái nhợt còn dính vết máu, đôi mắt đầy kinh ngạc — nàng không ngờ Sở Ly Ca lại chẳng hề chắn đỡ cho mình. Sở Ly Ca vẫn đứng đó, vẻ mặt dửng dưng, dù Vô Thường tán tựa hờ trên vai, che đi ánh mặt trời mùa đông."Chỉ là ta tò mò, chuyện gì khiến Tiên Đế phải tự mình ra tay lớn động can qua như vậy?"Sở Ly Ca chưa từng thấy Mạc Anh mang sát khí kinh người đến thế. Người thường ngày hiền hòa, một khi tức giận mới thật sự đáng sợ. Tiên tộc xưa nay hành sự điệu thấp, riêng Mạc Anh càng là như vậy. Giờ nàng mới rõ, tu vi Mạc Anh chỉ e chẳng kém Hồ Hồng Liên.Nếu giao thủ, cả tòa thành trấn này e rằng sẽ hóa thành tro bụi.Bất quá... cũng thú vị đấy."Tôn Chủ, Tôn Chủ! Ngươi không sao chứ!"Thanh La từ trong ngõ nhỏ chui ra, tay còn cầm cái đùi gà nướng, miệng dính đầy dầu mỡ, gương mặt lo lắng. Cảnh tượng ấy quả thật buồn cười."Ta thì có thể có chuyện gì?"Sở Ly Ca vừa dứt lời, Thanh La mới chú ý đến khí thế bức người của Mạc Anh, cùng bộ dạng chật vật của Hồ Sương Phi."Này... vừa diễn vở gì thế?"Vừa hỏi xong, nàng vẫn không nhịn được cắn thêm một miếng gà quay. Thơm thật thơm, nhưng lúc này lại càng đậm vị hơn. Quả nhiên, bát quái là thiên tính, bất kể tộc nào cũng chẳng ngoại lệ."Ai mà biết được."Sở Ly Ca vừa nói xong, đã có một tiên đồng loạng choạng bay đến, vì quá gấp mà suýt quỳ ngã dưới chân Mạc Anh:"Tiên Đế đại nhân! Vọng Thư tiên quân... máu đã không cầm nổi!"Nụ cười trên môi Sở Ly Ca cứng lại, trong lòng khẽ rúng động. Nàng quay phắt nhìn Hồ Sương Phi. Người kia vội vẫy tay phủ nhận:"Không, không phải ta! Thật sự không phải ta!"Sát khí trên mặt Mạc Anh run rẩy, đang định hạ thủ thì đột nhiên lại có yêu khí ùn ùn kéo đến, hiển nhiên là có cao thủ mạnh mẽ khác xuất hiện."Tiên Đế đại nhân!"Tiên đồng kia mặt đỏ bừng, gấp đến mức sắp khóc. Mạc Anh đành thu tay, tự cắt ngón tay nhỏ vài giọt máu xuống đất. Lập tức hồng quang bùng lên."Nếu lần này ta buông tha ngươi, thì ta thề sẽ không bỏ qua."Sở Ly Ca khẽ hít vào một hơi. Không ngờ Mạc Anh lại lập hạ huyết thệ. Nếu trong vòng mười năm không hoàn thành lời thề, nàng sẽ bị phản phệ, nhẹ thì trọng thương, nặng thì tu vi tan biến.Đây không chỉ là tức giận đơn thuần, mà là chạm tới nghịch lân — không chết không thôi."Đi thôi!"Mạc Anh dẫn theo tiên đồng rời đi, Sở Ly Ca cũng theo sát, Thanh La vội vàng chạy theo:
"Tôn Chủ, chờ ta với!"Hai chân Hồ Sương Phi bỗng nhũn ra, vừa định ngã xuống thì có một bàn tay ấm áp đỡ lấy lưng nàng."Trở về đi.""Mẫu thân?"Hồ Sương Phi kinh ngạc. Nàng không ngờ Hồ Hồng Liên sẽ đến, hơn nữa lại vào lúc nàng chật vật nhất. Phải biết rằng đã nhiều năm Hồ Hồng Liên chưa từng bước ra khỏi Yêu giới. Lần này đến, chẳng lẽ thật sự là vì mình?"Người Thần tộc sắp tới.""Đi mau."Hồ Hồng Liên ôm vai nàng, hóa thành một đạo quang mang bay khỏi Nhân giới thành trấn. Hồ Sương Phi vẫn còn ngây ngẩn, trong hận thù bỗng tìm thấy một tia ấm áp."Vì sao người lại đến?""Để cứu ngươi."Nàng đã từng mất đi một nữ nhi, tuyệt đối không muốn mất thêm lần nữa.**Sở Ly Ca theo Mạc Anh tiến vào nơi sườn núi vừa bị nổ tung, chỉ thấy vô số tiên đồng vây quanh Vân Thiển Nguyệt, bận rộn đến mức hỗn loạn. Máu loang đỏ khắp vải trắng, từng mảnh lại từng mảnh bị vứt ra ngoài."Tiên Đế đại nhân!""Tiên Đế đại nhân!"Nhìn thấy Mạc Anh, tiên đồng đồng loạt dâng lên ánh mắt cầu cứu. Sắc mặt Mạc Anh trắng bệch, ánh mắt rơi xuống Vân Thiển Nguyệt.Trước ngực nàng máu thấm đỏ một mảng lớn, tiên lực trên người đang dần tản đi, còn khối Lạc Thần ngọc lại chẳng thấy tung tích.Sở Ly Ca thoáng liếc qua, trong lòng rúng động. Đó rõ ràng là khí tức hấp hối.Không thể nào! Vân Thiển Nguyệt sao có thể...Mạc Anh biết luyện đan, nhưng y thuật không cao minh. Dù có tận lực, nhiều lắm cũng chỉ kéo dài chút tiên lực để duy trì hơi tàn, không cách nào xoay chuyển cục diện.Đúng rồi, còn một người có thể cứu nàng!"Thanh La, mau trở về Hoang Vu, mời Cổ Nhược Thi tới. Nhanh, càng nhanh càng tốt!""Rõ, Tôn Chủ!"Thanh La vội vàng nhét đùi gà vào túi trữ vật, thân hình thoắt cái biến mất.Khuôn mặt Mạc Anh vốn tro tàn nay bỗng biến thành kinh hãi. Nàng xoay người nắm lấy vai Sở Ly Ca, run rẩy hỏi:"Cổ... Cổ Nhược Thi... còn sống?"Ngàn vạn lần đừng cho nàng hy vọng hão huyền. Nàng không chịu nổi thêm một cú lừa dối nào nữa!Sở Ly Ca nhìn dáng vẻ thất thần của Mạc Anh, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt sắp trào ra, cả người run lẩy bẩy. Trong lòng nàng hiểu rõ Mạc Anh đối với Vân Thiển Nguyệt tình cảm sâu nặng đến mức nào."Còn sống. Thanh La rất nhanh sẽ đưa nàng đến. Ngươi mau duy trì tiên lực cho Vân Thiển Nguyệt, giữ hồn phách không tan, thân thể không chết.""Được, được!"Mạc Anh lập tức quỳ xuống bên cạnh, truyền tiên lực vào cơ thể Vân Thiển Nguyệt, chỉ mong cầm cự đến khi Cổ Nhược Thi kịp đến.Sở Ly Ca nhìn gương mặt Vân Thiển Nguyệt sắp mất đi sinh khí, trong lòng thắt lại, sống mũi cay xè.Vân Thiển Nguyệt a Vân Thiển Nguyệt... Ngươi nhất định phải sống. Ở thế gian này, bằng hữu chân tình của ta thật sự không nhiều.
"Nàng có gì cần, ta đều có thể giúp nàng. Không cần ngươi ra tay.""Nàng muốn giết Kinh Nhan, ngươi có làm được không?"Hồ Hồng Liên sững sờ. Chuyện này phát triển hoàn toàn ngoài dự liệu. Kinh Nhan cùng Hồ Sương Phi thì có thù hận gì? Vì sao nàng lại muốn giết Kinh Nhan?"Ngươi sao có thể giúp nàng giết Kinh Nhan?"Chính bởi vì vậy, Hồ Hồng Liên lại càng không thể tin Kinh Phạn Ca sẽ thật sự giúp Hồ Sương Phi đi giết Kinh Nhan! Hồ Sương Phi chưa từng gặp qua Kinh Phạn Ca, chỉ cần đối phương không tiết lộ thân phận, Sương Phi tuyệt đối không biết nữ nhân đáng sợ trước mắt này là ai.Cho nên nàng mới đưa ra một yêu cầu buồn cười như thế — nhờ Kinh Phạn Ca giúp mình giết Kinh Nhan.Kinh Phạn Ca chỉ cười mà không đáp. Hồ Hồng Liên bước lên một bước, giận dữ quát:
"Ngươi không được động thủ với nàng!""Nàng thì có gì đáng để ta ra tay?"Kinh Phạn Ca nhún vai, ánh mắt khinh miệt lướt qua Hồ Sương Phi, rồi mũi chân khẽ điểm, thân hình đã ngồi lên thạch quan:
"Chỉ là ta còn cần nàng giúp ta một chuyện. Sau khi thành công, ta sẽ chỉ cho nàng một phương pháp nhanh chóng tăng tiến tu vi.""Không cần, chúng ta không cần biện pháp của ngươi.""Đừng vội. Chuyện ta muốn nàng giúp, không hề nhắm vào Yêu tộc.""Vậy là nhắm vào ai?"Trong lòng bàn tay Hồ Hồng Liên rịn mồ hôi, ngay cả Nga Mi thứ cũng ướt át. Nàng bề ngoài cố giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn dâng lên nỗi sợ hãi sâu sắc — vừa bởi chuyện Kinh Phạn Ca từ cõi chết trở về, vừa bởi luồng khí tức nguy hiểm toát ra từ toàn thân đối phương."Ta nghe nói, Ma tộc có một nha đầu... trời sinh Ma cốt..."**Đây là lần đầu tiên sau khi vết thương trên lưng lành hẳn, Sở Ly Ca bước vào nhân gian. Không vì điều gì khác, chỉ muốn tự mình nghe xem người đời đang đồn đãi Yêu tộc kia thành ra bộ dạng thế nào.Quả nhiên, trong miệng tu sĩ, Yêu tộc dã tâm lồ lộ, cường giả xuất thế tất sẽ uy hiếp đến địa vị của cả Thần tộc lẫn Ma tộc. Còn trong mắt phàm nhân, chính – tà tranh đấu luôn là đề tài hấp dẫn. Bởi vậy, chuyện Yêu tộc cùng Thần tộc xung đột là điều bàn luận nhiều nhất, thậm chí còn có người đoán Yêu tộc sẽ liên thủ cùng Ma tộc lật đổ Thần tộc.Cũng có người nhắc đến những vị tinh sư am tường bói toán, đều tiên đoán rằng người kia sẽ đồng thời uy hiếp Thần tộc lẫn Ma tộc. Có lẽ, đây mới chính là cơ hội duy nhất để hai tộc ấy hợp tác.Nghe những lời đồn đại, lòng Sở Ly Ca cũng trở nên phức tạp. Thần tộc cùng Ma tộc hợp tác ư?Không thể nào! Chỉ cần Đế Thừa cái lão vương bát kia còn tồn tại, Thần tộc và Ma tộc vĩnh viễn không có ngày cùng nhau.Có điều, Sở Ly Ca dần dần hiểu được vì sao Cổ Nhược Thi nói Kinh Phạn Ca là một nhân vật vĩ đại. Bởi chí nguyện của nàng quả thật cao cả: nguyện hy sinh, dám thách thức quyền lực, chỉ mong sáu giới được thái bình. Đáng tiếc... cuối cùng nàng chỉ thành xương trắng dưới quyền trượng của Đế Thừa."Tôn chủ, ta thấy đằng kia có gà quay, ta có thể..."Thấy Thanh La nước miếng sắp chảy đến nơi, Sở Ly Ca không khỏi lườm một cái, bật cười:
"Đi đi, không cho ngươi đi thì tiếng bụng ngươi réo cũng đủ làm ta phiền chết."Thanh La theo bản năng che bụng, mặt đỏ bừng, lúc này mới nhận ra Sở Ly Ca đang trêu chọc mình.
"Đâu có! Tôn chủ, ngươi xấu xa quá!""Ta vốn luôn xấu xa mà."Quả thực, Thanh La không hiểu sao bây giờ mới cảm thấy người này bắt đầu hư hỏng."Ta đi mua đây!""Đi đi!"Sở Ly Ca nhìn bóng dáng Thanh La lanh lẹ như mèo len lỏi vào đám đông, rồi thoáng chốc biến mất sau một con ngõ nhỏ, không khỏi lắc đầu. Nhắc đến ăn thì nàng ta chạy nhanh hơn cả trốn chết. Đôi khi Sở Ly Ca thật sự cảm thấy Thanh La giống như một con heo ăn mãi không mập.Sở Ly Ca chống dù Vô Thường, thong dong đi trên đường. Hương đồ ăn, tiếng ồn náo nhiệt chen chúc quanh nàng, khung cảnh náo nhiệt hiếm có. Thế nhưng, bởi ngoại hình nàng quá mức đặc biệt, đám người lại thi nhau tránh né, sợ lỡ chạm phải một nhân vật không nên chạm.Nhân tộc quả thực nhỏ bé yếu ớt, nhưng có một ưu điểm — đó là bản năng nhạy bén với nguy hiểm, giúp bọn họ tránh được tai họa.Đúng lúc này, từ xa trên dãy núi xanh biếc bỗng vang lên một tiếng nổ lớn, sườn núi mịt mù khói đặc. Trên đường phố, đám người hoảng sợ chen chúc bỏ chạy, có vài kẻ thậm chí va phải Sở Ly Ca, chỉ lo chạy thoát, chẳng màng điều gì khác.Bầu không khí vốn yên bình lập tức bị phá vỡ, như thể một tai họa đang giáng xuống, mọi người hoảng loạn tứ tán như chim sợ cành cong.Sở Ly Ca nhìn cảnh này, chỉ cảm thấy quen thuộc. Nàng thả thần thức dò xét, quả nhiên nhận thấy hơi thở Tiên tộc cùng Yêu tộc. Chẳng lẽ chính là tình cảnh trong mộng, Mạc Anh truy sát Hồ Sương Phi lần đó?Không lâu sau, từ xa có hai luồng ánh sáng bay tới. Hồ Sương Phi chật vật chạy đến bên cạnh Sở Ly Ca. Nàng thu lại sát ý trong lòng, đứng yên như không có chuyện gì."Họa Cốt Tôn Chủ, cứu ta!"Sở Ly Ca thoáng sững người. Trong mộng, Hồ Sương Phi gọi nàng là "Ly Ca", nay lại xưng hô "Họa Cốt Tôn Chủ", nghe vào tai lại thấy dễ chịu hơn nhiều.Hiện giờ Yêu giới đang phong tỏa, Hồ Sương Phi còn dám đến Nhân giới, chẳng lẽ không sợ bị Thần tộc bắt, bức hỏi tung tích cường giả Yêu tộc kia sao?Hồ Sương Phi níu chặt trường bào bạc của nàng, trốn sau lưng nàng. Ngay sau đó, Mạc Anh mang theo sát khí ngút trời đã hạ xuống, đứng chắn trước mặt Sở Ly Ca."Tránh ra."Mạc Anh liếc một cái về phía Hồ Sương Phi đang nép sau lưng Sở Ly Ca. Nàng chỉ mỉm cười, ngoan ngoãn nghiêng người sang một bên, không chút do dự."Họa Cốt Tôn Chủ..."Hồ Sương Phi sững sờ. Khóe môi tái nhợt còn dính vết máu, đôi mắt đầy kinh ngạc — nàng không ngờ Sở Ly Ca lại chẳng hề chắn đỡ cho mình. Sở Ly Ca vẫn đứng đó, vẻ mặt dửng dưng, dù Vô Thường tán tựa hờ trên vai, che đi ánh mặt trời mùa đông."Chỉ là ta tò mò, chuyện gì khiến Tiên Đế phải tự mình ra tay lớn động can qua như vậy?"Sở Ly Ca chưa từng thấy Mạc Anh mang sát khí kinh người đến thế. Người thường ngày hiền hòa, một khi tức giận mới thật sự đáng sợ. Tiên tộc xưa nay hành sự điệu thấp, riêng Mạc Anh càng là như vậy. Giờ nàng mới rõ, tu vi Mạc Anh chỉ e chẳng kém Hồ Hồng Liên.Nếu giao thủ, cả tòa thành trấn này e rằng sẽ hóa thành tro bụi.Bất quá... cũng thú vị đấy."Tôn Chủ, Tôn Chủ! Ngươi không sao chứ!"Thanh La từ trong ngõ nhỏ chui ra, tay còn cầm cái đùi gà nướng, miệng dính đầy dầu mỡ, gương mặt lo lắng. Cảnh tượng ấy quả thật buồn cười."Ta thì có thể có chuyện gì?"Sở Ly Ca vừa dứt lời, Thanh La mới chú ý đến khí thế bức người của Mạc Anh, cùng bộ dạng chật vật của Hồ Sương Phi."Này... vừa diễn vở gì thế?"Vừa hỏi xong, nàng vẫn không nhịn được cắn thêm một miếng gà quay. Thơm thật thơm, nhưng lúc này lại càng đậm vị hơn. Quả nhiên, bát quái là thiên tính, bất kể tộc nào cũng chẳng ngoại lệ."Ai mà biết được."Sở Ly Ca vừa nói xong, đã có một tiên đồng loạng choạng bay đến, vì quá gấp mà suýt quỳ ngã dưới chân Mạc Anh:"Tiên Đế đại nhân! Vọng Thư tiên quân... máu đã không cầm nổi!"Nụ cười trên môi Sở Ly Ca cứng lại, trong lòng khẽ rúng động. Nàng quay phắt nhìn Hồ Sương Phi. Người kia vội vẫy tay phủ nhận:"Không, không phải ta! Thật sự không phải ta!"Sát khí trên mặt Mạc Anh run rẩy, đang định hạ thủ thì đột nhiên lại có yêu khí ùn ùn kéo đến, hiển nhiên là có cao thủ mạnh mẽ khác xuất hiện."Tiên Đế đại nhân!"Tiên đồng kia mặt đỏ bừng, gấp đến mức sắp khóc. Mạc Anh đành thu tay, tự cắt ngón tay nhỏ vài giọt máu xuống đất. Lập tức hồng quang bùng lên."Nếu lần này ta buông tha ngươi, thì ta thề sẽ không bỏ qua."Sở Ly Ca khẽ hít vào một hơi. Không ngờ Mạc Anh lại lập hạ huyết thệ. Nếu trong vòng mười năm không hoàn thành lời thề, nàng sẽ bị phản phệ, nhẹ thì trọng thương, nặng thì tu vi tan biến.Đây không chỉ là tức giận đơn thuần, mà là chạm tới nghịch lân — không chết không thôi."Đi thôi!"Mạc Anh dẫn theo tiên đồng rời đi, Sở Ly Ca cũng theo sát, Thanh La vội vàng chạy theo:
"Tôn Chủ, chờ ta với!"Hai chân Hồ Sương Phi bỗng nhũn ra, vừa định ngã xuống thì có một bàn tay ấm áp đỡ lấy lưng nàng."Trở về đi.""Mẫu thân?"Hồ Sương Phi kinh ngạc. Nàng không ngờ Hồ Hồng Liên sẽ đến, hơn nữa lại vào lúc nàng chật vật nhất. Phải biết rằng đã nhiều năm Hồ Hồng Liên chưa từng bước ra khỏi Yêu giới. Lần này đến, chẳng lẽ thật sự là vì mình?"Người Thần tộc sắp tới.""Đi mau."Hồ Hồng Liên ôm vai nàng, hóa thành một đạo quang mang bay khỏi Nhân giới thành trấn. Hồ Sương Phi vẫn còn ngây ngẩn, trong hận thù bỗng tìm thấy một tia ấm áp."Vì sao người lại đến?""Để cứu ngươi."Nàng đã từng mất đi một nữ nhi, tuyệt đối không muốn mất thêm lần nữa.**Sở Ly Ca theo Mạc Anh tiến vào nơi sườn núi vừa bị nổ tung, chỉ thấy vô số tiên đồng vây quanh Vân Thiển Nguyệt, bận rộn đến mức hỗn loạn. Máu loang đỏ khắp vải trắng, từng mảnh lại từng mảnh bị vứt ra ngoài."Tiên Đế đại nhân!""Tiên Đế đại nhân!"Nhìn thấy Mạc Anh, tiên đồng đồng loạt dâng lên ánh mắt cầu cứu. Sắc mặt Mạc Anh trắng bệch, ánh mắt rơi xuống Vân Thiển Nguyệt.Trước ngực nàng máu thấm đỏ một mảng lớn, tiên lực trên người đang dần tản đi, còn khối Lạc Thần ngọc lại chẳng thấy tung tích.Sở Ly Ca thoáng liếc qua, trong lòng rúng động. Đó rõ ràng là khí tức hấp hối.Không thể nào! Vân Thiển Nguyệt sao có thể...Mạc Anh biết luyện đan, nhưng y thuật không cao minh. Dù có tận lực, nhiều lắm cũng chỉ kéo dài chút tiên lực để duy trì hơi tàn, không cách nào xoay chuyển cục diện.Đúng rồi, còn một người có thể cứu nàng!"Thanh La, mau trở về Hoang Vu, mời Cổ Nhược Thi tới. Nhanh, càng nhanh càng tốt!""Rõ, Tôn Chủ!"Thanh La vội vàng nhét đùi gà vào túi trữ vật, thân hình thoắt cái biến mất.Khuôn mặt Mạc Anh vốn tro tàn nay bỗng biến thành kinh hãi. Nàng xoay người nắm lấy vai Sở Ly Ca, run rẩy hỏi:"Cổ... Cổ Nhược Thi... còn sống?"Ngàn vạn lần đừng cho nàng hy vọng hão huyền. Nàng không chịu nổi thêm một cú lừa dối nào nữa!Sở Ly Ca nhìn dáng vẻ thất thần của Mạc Anh, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt sắp trào ra, cả người run lẩy bẩy. Trong lòng nàng hiểu rõ Mạc Anh đối với Vân Thiển Nguyệt tình cảm sâu nặng đến mức nào."Còn sống. Thanh La rất nhanh sẽ đưa nàng đến. Ngươi mau duy trì tiên lực cho Vân Thiển Nguyệt, giữ hồn phách không tan, thân thể không chết.""Được, được!"Mạc Anh lập tức quỳ xuống bên cạnh, truyền tiên lực vào cơ thể Vân Thiển Nguyệt, chỉ mong cầm cự đến khi Cổ Nhược Thi kịp đến.Sở Ly Ca nhìn gương mặt Vân Thiển Nguyệt sắp mất đi sinh khí, trong lòng thắt lại, sống mũi cay xè.Vân Thiển Nguyệt a Vân Thiển Nguyệt... Ngươi nhất định phải sống. Ở thế gian này, bằng hữu chân tình của ta thật sự không nhiều.