[BHTT-Edit] - Họa Cốt

Chương 92



Sở Ly Ca nhận ra sắc mặt Kinh Nhan trắng bệch khác thường, lập tức ngồi xuống bên cạnh nàng, hạ giọng hỏi:
"Ngươi không sao chứ?"

Đương nhiên là không ổn. Chỉ là Sở Ly Ca cũng chẳng biết nên mở miệng thế nào, vì xưa nay nàng chưa từng an ủi ai bao giờ.

Nàng hiểu rõ hàm ý ẩn trong câu hỏi của Cổ Nhược Thi. Nếu như lời Kinh Phạn Ca từng nói "có người đang đợi nàng" vốn dĩ là một cái bẫy, vậy thì việc Kinh Nhan cứu nàng ra khỏi Tù Thần Lôi Ngục, cũng chỉ là một mắt xích trong bẫy rập ấy.

Khi đó Kinh Nhan tuổi hãy còn nhỏ, làm sao hiểu được lòng người hiểm ác? Nàng chỉ biết một điều: muốn cứu cô cô của mình. Và chính điểm này đã bị kẻ khác lợi dụng triệt để.

Sắc mặt Kinh Nhan càng lúc càng tái nhợt, cuối cùng chỉ khẽ nói:
"Hồi đó, Tù Thần Lôi Ngục cũng không có thủ vệ... trong lòng ta chỉ nghĩ đến cô cô, thế là đi vào."

"Thế còn ngươi mở ngục thế nào?"

Cổ Nhược Thi không tin một tiểu hài tử lại có thể dễ dàng phá giải cấm ngục. Muốn mở Tù Thần Lôi Ngục, nhất định phải có chú ngữ đặc biệt.

Kinh Nhan cắn môi, thở dốc từng hồi:
"Ta từng lén nhìn... Thần Đế mở ra ngục, nhớ kỹ chú ngữ. Cô cô cũng biết ta đã học trộm, cho nên lúc ấy nàng bảo ta thả nàng ra."

Trong ký ức, Kinh Nhan còn thấy rõ hình ảnh thân nhỏ bé của mình trốn phía xa, mà Kinh Phạn Ca dường như cảm ứng được, khẽ ngoảnh đầu nhìn. Nàng bị giam nơi ngục tối vẫn không quên lo lắng cho đứa trẻ ở bên ngoài.

Chính bởi sự dịu dàng ấy, Kinh Nhan mới nghĩ: một người đối với ta tốt như vậy, sao có thể là kẻ ác? Thế nên nàng kiên quyết mở ngục.

Cổ Nhược Thi khẽ run mày, bao lời muốn nói nghẹn cả lại trong lòng. Nếu như chính tay mình trở thành mắc xích đưa Kinh Phạn Ca vào tuyệt cảnh, vậy thì làm sao nàng có thể nguôi ngoai được đây?

Không khí nặng nề bao trùm. Cuối cùng, Sở Ly Ca lên tiếng phá vỡ tĩnh mịch:
"Cho nên, hết thảy là Đế Thừa bố trí. Từ việc giam Kinh Phạn Ca, đến việc để nàng được thả ra, đều là bẫy."

Đúng là một thợ săn nhẫn nại đến cực điểm, lại thêm sự tàn nhẫn và mưu trí khiến ai nghe cũng rùng mình.

Cổ Nhược Thi nhìn Kinh Nhan, thấy nàng toát mồ hôi lạnh đầy trán, liền thở dài:
"Đừng trách chính mình. Trên đời khó dò nhất là lòng người. Khi ấy ngươi chỉ là một đứa trẻ, bị tính kế, ngươi vốn không thể làm gì được. Ngay cả ta và Phạn Ca, cuối cùng cũng trúng độc thủ của Đế Thừa, huống chi là ngươi?"

Sở Ly Ca hơi sững lại. Nàng không ngờ Cổ Nhược Thi lại biết an ủi người khác. Tuy lời lẽ còn vụng về, nhưng so với bản thân nàng, rõ ràng thích hợp hơn nhiều.

"Đa tạ."

Kinh Nhan nhận lấy sự an ủi, lòng dâng trào cảm giác phức tạp. Nàng không ngờ người đầu tiên mở miệng vỗ về lại là Ma tộc. Thế mà lời nói kia lại khiến nàng chậm rãi hiểu ra: đúng vậy, năm đó nàng chỉ là một đứa bé, cứu cô cô không sai, sai lầm nằm ở chỗ chính nàng bị lợi dụng.

Sao tất cả đều phải đổ tội lên đầu mình? Sao Kinh Phạn Ca lại bị xem như vết nhơ?

Từng mảnh từng mảnh, những "đúng" và "sai" xoắn xuýt rối tung trong đầu Kinh Nhan, như bánh xe quay hỗn loạn, chẳng thể phân biệt được nữa.

"Có một điều ngươi thật sự giống Phạn Ca."

Kinh Nhan ngẩng đầu, trong mắt lóe lên một tia sáng như muốn bám víu vào chiếc phao cứu sinh:
"Là gì?"

Cổ Nhược Thi nhìn nàng chăm chú, ánh mắt trở nên xa xăm:
"Ngươi không hề thấy Ma tộc liền vội vàng chém giết. Bằng lòng ngồi đây lắng nghe ta nói, chỉ điểm ấy thôi, đã giống nàng rồi."

Trong thoáng chốc, ký ức như quay trở lại.

"Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở Thần Cấm Giới. Khi ấy nàng bị thương, tìm ta để chữa trị. Ta động lòng trắc ẩn, ra tay cứu. Sau này nàng còn nói muốn học y thuật cùng ta... khi ấy ta thật sự cảm thấy nàng như một kẻ ngốc."

Đường đường Thần Quân tuyệt thế, vậy mà bị người gọi là "ngốc tử". Nếu truyền ra, ai tin được? Nhưng Kinh Nhan hiểu, mỗi con người đều có nhiều mặt. Có những nét dịu dàng, có những sự ngốc nghếch, chỉ dành cho người duy nhất trong lòng.

Cổ Nhược Thi dừng lại, ánh mắt trở nên sắc lạnh:
"Ngươi phải cẩn thận Đế Thừa. Nếu có một ngày ngươi sơ sẩy, kết cục e rằng sẽ giống Phạn Ca."

Kinh Nhan khẽ run giọng:
"Còn tiền bối thì sao? Việc của cô cô, ngươi định bỏ qua ư?"

"Đương nhiên là không."

Ánh mắt Cổ Nhược Thi bừng lên hàn ý, cả người toát ra sát khí.

"Tuy ta không mong sự việc đến mức này, nhưng rất có thể, sau này ta và các ngươi sẽ đứng ở hai bờ đối nghịch. Cái chết của Phạn Ca còn nhiều điểm khả nghi, ta sẽ tiếp tục điều tra. Nhưng... chuyện hôm nay, chớ để lọt ra ngoài."

"Ta hiểu."

Cổ Nhược Thi đứng dậy, quét mắt nhìn hai người một lượt, khẽ thở dài:
"Nếu có thể, ngoài Đế Thừa ra, Ma tộc và Thần tộc nên giao hảo. Như vậy mới không phụ tâm nguyện của Phạn Ca."

Năm xưa, Kinh Phạn Ca từng ngây thơ tin rằng có thể cùng Đế Thừa thương nghị. Nhưng sự thật chứng minh, chỉ khi giết hắn, mối hận và ngăn cách ấy mới có thể chấm dứt.

Con đường dẫn đến hòa bình, phần nhiều lại chẳng mấy khi yên bình.

Cổ Nhược Thi không gọi Sở Ly Ca đi theo mình rời đi. Nàng biết, cho dù có mở miệng, Sở Ly Ca cũng chưa chắc nghe. Huống hồ, hai người trẻ tuổi kia hẳn còn có điều muốn nói riêng với nhau.

"Sở Ly Ca không hiểu ngươi. Nhưng ta biết, ngươi sẽ không phản bội Thần tộc."

Sở Ly Ca không hề khuyên Kinh Nhan, bởi nàng hiểu, khuyên cũng vô ích. Nếu đặt mình vào địa vị đối phương, một khi Kinh Nhan khuyên nàng phản bội Ma tộc, thì chính nàng cũng chỉ thấy thất vọng.

Trong chuyện liên quan đến đại nghĩa, chủng tộc và trách nhiệm, Sở Ly Ca tỉnh táo hơn bất cứ ai.
Hận thù đối với Thần tộc khiến nàng tỉnh táo, đau đớn vì Ma tộc cũng khiến nàng tỉnh táo.

Kinh Nhan nhìn Sở Ly Ca. Giờ đây, gương mặt đã trở về với vẻ vốn có của nàng, đôi mắt vốn luôn ngời vẻ quyến rũ nay lại trở nên dịu dàng, không còn sắc bén như trước.

"Ngươi có thể đi cùng ta một đoạn không?"

"Hảo."

Hôm đó, hai người bước đi trên phố phường nhân gian. Kinh Nhan hầu như chẳng nói gì, ngược lại Sở Ly Ca thao thao bất tuyệt: khi thì kể chuyện sơn thủy, khi thì nói chuyện thú vị nhân gian. Thế nên chuyến đi vốn nhạt nhẽo lại chẳng đến mức nhàm chán.

Đến khi trở về, Kinh Nhan khoác bộ bạch y, đứng bên chiếc cầu hoang vắng ở ngoại ô. Cảnh người lẻ loi hòa vào cây cầu cũ kỹ, đơn độc đến hiu hắt.

"Sở Ly Ca."

Nàng quay đầu, mỉm cười, gương mặt tuyệt sắc như thiên thành.

"Ta sẽ không phản bội Thần tộc."

Dứt lời, thân ảnh Kinh Nhan hóa thành một đạo bạch quang, rời khỏi nhân gian. Sở Ly Ca ngẩn ngơ nhìn theo, nhớ lại câu nói sau cùng kia, trong lòng chợt dâng lên một mảnh sáng tỏ.

Kinh Nhan quả thật sẽ không phản bội Thần tộc. Chỉ là, hai chữ "phản bội" ấy... hẳn cần được định nghĩa lại lần nữa.

Sau khi Cổ Nhược Thi tỉnh lại, Sở Ly Ca đưa nàng đi dạo vài ngày nơi Hoang Vu. Với Ma tộc, một trăm năm chẳng dài cũng chẳng ngắn, nhưng đã đủ để thay đổi biết bao điều.

Dưới sự thống trị của Sở Thất Sát, Ma tộc thiết lập đủ loại huấn luyện, phương pháp tu luyện, cùng một hệ thống thưởng phạt hoàn chỉnh. Dĩ nhiên, những quy củ ấy chẳng hề áp dụng được với Sở Ly Ca.

Ở biên cảnh Hoang Vu còn có trận "Lạc Đường Hoa Ảo" — vốn do tên tiểu tử mê nghiên cứu huyễn pháp lập nên, nay đã thành Tôn Chủ Ma tộc. Có thể thấy, thực lực của toàn Ma tộc ngày nay mạnh hơn nhiều so với xưa, song thiếu đi vợ chồng Sở Núi Sông, rốt cuộc vẫn còn một khoảng cách.

Tuy Cổ Nhược Thi chán ghét Sở Triệt, nhưng phải thừa nhận, năm xưa hắn dù về thực lực hay thế lực đều là tồn tại không thể khinh thường.

Hiện nay, Ma tộc có Tứ đại Ma tướng, cùng hai vị Tôn Chủ, thực lực không hề tầm thường, lại càng đoàn kết hơn trước — đó cũng là một bước tiến lớn.

Hôm nay, Cổ Nhược Thi muốn luyện dược, nên cuộc đồng hành của Sở Ly Ca tạm kết thúc. Nàng trở về phòng, bất ngờ phát hiện có kẻ đang lén lút muốn trèo cửa sổ chạy trốn.

Sở Ly Ca khẽ kết ấn, tức thì một tầng kết giới bắn tên kia ngã lăn ra đất.

Từ lâu nàng đã bảo Thanh La đừng vội can thiệp vào đám kẻ lén xông vào phòng mình, muốn chờ bắt quả tang. Và nay, quả nhiên để nàng tóm được.

"Muốn chạy đi đâu?"

Sở Ly Ca bình thản, đôi chân trần uyển chuyển bước đến bàn gỗ, ngồi xuống, vắt chéo chân, cười nhẹ:
"Có tìm được thứ ngươi muốn chưa?"

Tên kia là một nam nhân, áo choàng đen che kín. Ngã xuống, áo choàng văng ra, lộ gương mặt quen quen.

Hắn tên Quỷ Nhận, một kẻ Ma tộc có chút thực lực, Sở Ly Ca từng thấy vài lần trong các cuộc tỷ đấu.

"Tôn... Tôn Chủ!"

Quỷ Nhận lập tức quỳ rạp, đầu rúc thật thấp, run giọng:
"Ta... chỉ vì quá mộ Tôn Chủ... nên mới lỡ làm việc trộm cắp. Chỉ mong được lấy vật từng gần gũi Tôn Chủ, cả đời này cũng mãn nguyện."

Nghe vậy, Sở Ly Ca bật cười lạnh, khoanh tay trước ngực:
"Ngươi cũng biết, ta không ưa nói lý lẽ, cũng chẳng thích bằng chứng. Chỉ cho ngươi một cơ hội, muốn tìm thứ gì?"

Lời vừa dứt, một luồng áp lực vô hình lập tức bóp nghẹt cổ họng Quỷ Nhận, ép hắn ngẩng đầu nhìn nàng, thở dốc từng hơi, sợ rằng chỉ chớp mắt nữa thôi là sẽ tắt thở.

"Tôn Chủ... tha mạng!"

Đợi đến khi mặt hắn đỏ bầm, Sở Ly Ca mới thu lực, lạnh lùng hỏi:
"Thần tộc sai ngươi đến tìm đồ vật, hay để giấu vật gì?"

Nói rồi, nàng hít một hơi, phất tay áo hồng, tất cả rương gỗ đỏ trong phòng liền mở tung, lộ ra từng bộ bạch cốt âm u, tỏa ra một mùi ngọt lịm quái dị.

"Hóa ra là hạ độc."

Tuy không rõ loại độc gì, nhưng chỉ mùi hương kia thôi cũng khiến Sở Ly Ca chán ghét, lập tức phong bế lại.

"Ngươi có biết, ta phải mất bao lâu mới sưu tập được số xương cốt ấy không?"

Giọng nàng lạnh hẳn, nụ cười biến mất, đôi mắt đẹp tràn sát ý, như sóng triều ập tới, tựa muốn hủy diệt tất cả.

"Tôn... Tôn Chủ! Là... là Linh Cẩu đại nhân sai ta làm!"

Chương trước Chương tiếp
Loading...