[BHTT-Edit] - Họa Cốt
Chương 91
Sở Triệt — cái tên này đã khắc sâu vào tận xương cốt của Sở Ly Ca, in dấu một chữ "hận". Dù có bước lên con đường luân hồi, nàng cũng vĩnh viễn không quên.Không ngờ đến, cho dù Cổ Nhược Thi là bậc kỳ tài hiếm có, cống hiến nhiều cho Ma tộc, vậy mà vẫn kiêng kỵ Sở Triệt. Đủ thấy năm đó Sở Thất Sát lật đổ Sở Triệt, đã hao tổn biết bao tâm tư.Cổ Nhược Thi bắt gặp nơi khóe mắt Sở Ly Ca thoáng hiện một tia oán hận, nàng thở dài, nói:
"Ta từng nghe Sở Thất Sát kể chuyện năm đó.Có thể trụ được trong Vô Tận Hắc Ngục ba năm, ngay cả ta cũng chưa chắc làm được.Huống chi khi ấy ngươi chỉ mới chín tuổi, một tiểu hài tử mà tâm trí kiên định đến vậy, thật hiếm có. Ngươi trở thành hy vọng của Ma giới hôm nay cũng là điều có lý."Sở Ly Ca khẽ cười lạnh. Quả thật nàng đã bị giam trong Vô Tận Hắc Ngục ba năm, nhưng không ai biết, trong đó thời gian dài đằng đẵng đến mức nào. Ở nơi đó, nàng hoàn toàn đánh mất khái niệm về thời gian. Người đời đều nói nàng chỉ chịu đựng ba năm, nhưng chỉ có bản thân nàng hiểu, thời gian nàng trải qua còn dài hơn thế gấp bội."Đừng nhắc lại nữa."Nàng khẽ phủi tay áo, đổi sang đề tài khác:
"Khó trách khi ấy phụ mẫu ta đã dùng tinh nguyên để cứu ngươi, lại còn giấu ngươi trong mật thất này. Quả nhiên kín kẽ.""Phụ mẫu ngươi... thật có tâm."Cổ Nhược Thi thật ra đã sớm có ý định chết để chấm dứt mọi ân oán. Nàng không nợ Ma giới, gánh nặng trong lòng nàng cũng không còn gì phải thẹn. Chỉ là mạng sống vẫn còn, nàng lại hôn mê một trăm năm, đến khi tỉnh dậy thì nghe tin Kinh Phạn Ca nhập ma mà chết, mới không thể ngồi yên được nữa.Nàng còn chưa làm xong một việc — đặc biệt là chuyện của Kinh Phạn Ca. Người kia vốn kinh tài tuyệt diễm, sao có thể chết một cách mơ hồ như vậy?Nếu Thần tộc muốn che giấu sự thật, vậy thì nàng, một kẻ thuộc Ma tộc, sẽ chính tay vạch trần."Ta sẽ nhanh chóng sắp xếp cho ngươi gặp Kinh Nhan."Sở Ly Ca đứng dậy, bàn tay mềm mại khẽ vung, chiếc ghế bỗng trượt trở lại chỗ cũ. Nàng nói:
"Ở nhân gian gặp đi. Có lẽ ngươi cũng đã lâu không đặt chân xuống nhân gian.""Đúng vậy, đã thật lâu rồi."Trong trí nhớ nàng vẫn còn in rõ cảnh năm xưa Kinh Phạn Ca dẫn mình hạ phàm: bước đi trên thảm cỏ xanh, cưỡi ngựa nhân gian, ngao du nơi hồ nước phàm trần... Khi ấy, dường như nàng đã có được ảo giác về một đời một kiếp cùng người kia.Nhân gian sở dĩ đẹp đẽ, chỉ vì con người quý trọng sinh mệnh ngắn ngủi, cố hết sức ôm lấy những khoảnh khắc mong manh, không muốn bỏ lỡ dù chỉ một tia nắng sớm.Các nàng đã từng sống như thế ở nhân gian.Sở Ly Ca nhìn thấy trong mắt Cổ Nhược Thi tràn đầy khát vọng hướng về nhân gian, lại thấy được nơi đôi mắt vốn lạnh lùng kia thoáng ánh lên một tia nhu tình."Ngươi yêu Kinh Phạn Ca sao?"Chỉ có tình yêu khắc cốt mới có thể khiến trong mắt nàng lóe sáng đến vậy, như gom góp mọi sắc thái mỹ lệ của thế gian, mở ra một thế giới khác đầy tốt đẹp.Đôi mắt Cổ Nhược Thi tối dần, khóe môi chỉ nhếch lên một nụ cười chua xót:
"Ta nghĩ, dù có trải qua ngàn năm vạn năm, ta cũng không thể quên được nàng."Đó là đoá pháo hoa rực rỡ nhất từng nở rộ trên Thần giới, thậm chí là khắp lục giới. Dù chỉ tồn tại trong thoáng chốc, nhưng vẻ huy hoàng ấy đã sớm được nàng giấu kín trong tận cùng trái tim, để nguyên vẹn mà không vướng bụi trần.Thâm ái ư?Đối với Cổ Nhược Thi, tình cảm dành cho Kinh Phạn Ca sao có thể gói gọn trong hai chữ "thâm ái".Kinh Nhan cảm ứng được sự triệu hoán của Sở Ly Ca liền hạ phàm. Giữa phố xá đông người, một thân bạch y theo cảm ứng mà đi đến trước một trà lâu.Ngay ở cửa trà lâu, nàng thấy một người che mặt, y phục đỏ đen giao thoa, hai tay ôm ngực đứng nhìn nàng. Kinh Nhan khẽ giật mình, vừa định mở lời, cổ tay mảnh khảnh đã bị đối phương nắm lấy, kéo đi vào trong.Mùi hương quen thuộc, hơi ấm quen thuộc, cả sự hồ nháo vô lý cũng quen thuộc."Vì sao lại triệu ta đến đây?"Người kia bước không nhanh, như cố ý kéo dài đoạn đường ngắn ngủi. Trong trà lâu đông khách, nhìn thấy hai nữ tử tay trong tay tiến vào, mọi người chẳng hề lấy làm lạ, nhưng ánh mắt lại khó rời khỏi dung nhan của họ.Dù đã dùng thuật dịch dung, song nhan sắc vẫn khiến người kinh diễm, không phải phàm nữ nào có thể sánh. Trong đó, có một người thậm chí còn đi chân trần, khiến kẻ khác không khỏi đoán nàng xuất thân từ man quốc xa xôi.Hai người lên lầu, tìm đến một gian tĩnh lặng."Sở Ly Ca."Thấy đối phương vẫn không đáp lời, Kinh Nhan bèn gọi thẳng tên nàng. Người kia chỉ khẽ bật cười, nói:
"Sao thế, Thiên Nguyên Thần Quân sợ ta sẽ ăn mất ngươi sao?"Kinh Nhan: "......"Thật ra cũng không phải là không có khả năng ấy, nàng thầm nghĩ.Nói xong, Sở Ly Ca trượt lòng bàn tay xuống, mười ngón tay đan chặt lấy Kinh Nhan. Người nọ không hề từ chối. Sở Ly Ca mỉm cười:
"Thiên Nguyên Thần Quân, chẳng lẽ ngươi cũng muốn bị ta ăn?""Hồ nháo."Kinh Nhan rút tay lại, nhưng Sở Ly Ca càng nắm chặt hơn, không cho nàng thoát, lại còn cười trêu:
"Da mặt thật mỏng."Đôi tai Kinh Nhan đỏ ửng, lúc này tránh cũng chẳng được, cuối cùng nàng đành để mặc cho Sở Ly Ca nắm lấy tay mình.Sở Ly Ca nắm tay Kinh Nhan, đưa nàng đi đến gian phòng cuối cùng trên lầu hai. Khi cánh cửa được đẩy ra, một luồng khí tức xa lạ lập tức truyền tới, khiến Kinh Nhan cảnh giác cao độ."Là ai?"Sau bình phong rõ ràng có người. Hơi thở kia không quen thuộc, thậm chí còn khiến lòng người run sợ — đạo hạnh thâm sâu khó dò.Thấy Kinh Nhan vẻ mặt phòng bị, gần như muốn triệu hoàng kiếm ra để giết kẻ sau bình phong, Sở Ly Ca lại cảm thấy thú vị:
"Là người mà ngươi muốn gặp."Kinh Nhan nửa tin nửa ngờ. Nàng tin Sở Ly Ca sẽ không hại mình, nhưng hơi thở xa lạ kia cùng tu vi khó lường kia vẫn khiến nàng có chút lùi bước."Sợ cái gì, lăn vào đi."Bên trong vang lên một giọng nói có phần không kiên nhẫn. Ngay sau đó, một luồng linh lực đánh tới, tấm bình phong liền vỡ vụn thành bột mịn, tung bay trong không trung. Lúc này Kinh Nhan mới thấy rõ người phía sau: mái tóc đen dài buông xuống, chỉ được cột hờ bằng một dải lụa trắng, cả thân một bộ bạch y như tuyết, dáng vẻ thanh tao tựa như tiên giáng trần.Bóng dáng ấy...!"Là ngươi, ta nhận ra ngươi.""Nhận ra ta?"Cổ Nhược Thi khẽ cười, nói: "Ta không nhớ là chúng ta từng gặp.""Ta đã thấy bóng dáng ngươi, trong ký ức của cô cô."Kinh Nhan buông tay Sở Ly Ca, từng bước tiến lại, mỗi bước đều khẩn trương. Nàng vòng qua phía sau, cuối cùng đối diện với dung nhan chân thật kia.Sở Ly Ca đóng cửa, bố trí một tầng kết giới, rồi giới thiệu:
"Đây là Cổ Nhược Thi, ta vừa đánh thức nàng.""Ngươi thật sự càng lúc càng không biết lớn nhỏ."Hiếm ai dám gọi thẳng cả họ tên "Cổ Nhược Thi", huống chi lại là một hậu bối. Nàng vốn muốn trách mắng Sở Ly Ca, nhưng cuối cùng lại nén xuống."Cổ tiền bối, chỉ là một cách xưng hô thôi, không cần quá để tâm."Sở Ly Ca ngồi xuống bên cạnh Cổ Nhược Thi. Dù không có cử chỉ thân mật nào, nhưng khoảng cách gần đến mức tay gần như chạm tay, vẫn khiến người ta cảm thấy thân cận.Cổ Nhược Thi liếc nàng một cái, khẽ mím môi nhẫn nhịn. Nếu không phải vì cha mẹ nàng là Sở Sơn Hà cùng Mạc Lãnh, nàng đã sớm dạy cho tiểu bối này một bài học. Nhưng hiện tại, cho dù có hận thế nào, nàng cũng không thể thật sự làm gì Sở Ly Ca.Chỉ trách gương mặt kia quá giống Mạc Lãnh, song tính tình lại chẳng ra gì.Kinh Nhan không ngồi xuống ngay, chỉ đứng nhìn chằm chằm nữ nhân khí chất lạnh lẽo, dung mạo tinh xảo kia. Đây... chính là người từng ở trong lòng cô cô nàng sao?Ma tộc kỳ tài — Cổ Nhược Thi."Ngươi và Phạn Ca... rất giống nhau."Cổ Nhược Thi nhìn dung nhan khuynh quốc của Kinh Nhan, lại cười khổ:
"Chỉ là không có lấy nửa phần tiêu sái của nàng."Nói rồi, nàng dùng ngón tay thon dài nâng chén rượu, uống cạn trong một ngụm, như thể muốn đem cả bóng hình Kinh Phạn Ca nuốt vào tim.Kinh Nhan ngẩn người, trong lòng đột nhiên đau nhói.Nàng cũng từng tiêu sái như thế... nhưng giờ thì..."Nếu không ngại cùng Ma tộc ngồi chung, thì hãy ngồi đi."Kinh Nhan chậm rãi ngồi xuống, nhưng toàn thân lại như nhũn ra. Chỉ một câu của Cổ Nhược Thi đã khiến nàng cảm giác bị uy hiếp, giống như khí lực đều bị rút sạch."Tiền bối... ngươi và cô cô ta rốt cuộc là quan hệ gì?"Dù đã sớm đoán được, nhưng nàng vẫn muốn nghe chính miệng xác nhận."Chúng ta từng có ước định đầu bạc."Cổ Nhược Thi mỉm cười, nhưng trong nụ cười lại mang chút chua xót. Ước định ấy cuối cùng cũng không thể thực hiện, giờ đây nhắc lại chỉ như một câu nói suông.Năm đó từng ôn nhu triền miên bao nhiêu, thì giờ đây lại cô đơn trống rỗng bấy nhiêu.Kinh Nhan hít mạnh một hơi. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe chính miệng Cổ Nhược Thi nói ra, nàng vẫn chấn động không thôi.Từ một kẻ đứng ngoài xem kịch, giờ trở thành người trong cuộc, cảm giác ấy quả thật hoàn toàn khác biệt."Năm đó... cô cô ta có để lại cho ngươi lời gì không?"Năm ấy, khi Cổ Nhược Thi bị trọng thương, linh đan chưa luyện thành, liền nghe tin Kinh Phạn Ca bị giam vào Tù Thần Lôi Ngục. Nàng từng muốn đi cứu, nhưng thương thế quá nặng, đành chờ hồi phục. Cuối cùng, cơ hội ấy vĩnh viễn không đến."Nàng nhờ ta thả nàng đi, nói rằng có người đang chờ."Nghe vậy, Cổ Nhược Thi khẽ nhíu mày, không lên tiếng, chỉ để Kinh Nhan nói tiếp."Khi bị Thần tộc bao vây tiêu diệt, nàng đã nói — nàng sẽ không bị ràng buộc, cho dù có chết, linh hồn vẫn tự do."Kinh Nhan vĩnh viễn không thể quên hình ảnh khi đó: người nọ trong bộ hồng y, đứng hiên ngang giữa không trung, đầu ngẩng cao kiêu ngạo, dáng vẻ đơn bạc ấy lại đối kháng với cả thiên hạ."Chúng ta chưa từng có ước định gì."Dù đã trăm năm trôi qua, nhưng ký ức ấy vẫn còn rõ ràng. Thực ra, giữa Cổ Nhược Thi và Kinh Phạn Ca chưa từng có ước định nào.Kinh Nhan sững sờ, lại hỏi:
"Có lẽ... người cô cô ta chờ không phải tiền bối sao?"Sở Ly Ca lúc này không vui, liền phản bác:
"Có ai có thể khiến Kinh Phạn Ca không tiếc trốn ngục cũng phải đi gặp cho bằng được?"Lời này không sai. Nó cũng đồng thời phá tan tia ảo tưởng cuối cùng của Kinh Nhan.Năm đó, tuy rằng trong Thần tộc có kẻ đồng tình, cũng có nhiều người theo đuổi nàng, nhưng không ai quan trọng đến mức khiến Kinh Phạn Ca mạo hiểm tất cả, phá ngục mà đi gặp.Khi ấy, Kinh Nhan vẫn chưa hoàn toàn bị định tội. Không hề có lý do nào để Thần tộc dung túng, cho phép nàng thoát khỏi Tù Thần Lôi Ngục.Trong phòng lặng ngắt. Ai nấy đều cảm thấy sự việc có chỗ quỷ dị, trong lòng dấy lên một cơn lạnh lẽo khó hiểu."Ngươi khi ấy tuổi còn nhỏ, vì sao có thể tiến vào Tù Thần Lôi Ngục?"Nơi đó có kết giới đặc thù. Ngoại trừ người có lệnh bài của Thần Đế, chỉ có hậu duệ kỳ lân và dòng dõi Thần Hoàng mới có thể vào. Nghĩ lại, Tù Thần Lôi Ngục tuy được bảo hộ nghiêm ngặt, nhưng sao lại có thể để một tiểu hài tử dễ dàng xâm nhập?Kinh Nhan im lặng, giấu bàn tay siết chặt trong tay áo, móng tay cắm sâu vào da thịt, sắc mặt trắng bệch.Nàng không ngốc... chỉ đến lúc này mới hiểu ra —Mọi chuyện năm đó, có lẽ đều là một ván cờ.Từng bước từng bước, dồn Kinh Phạn Ca vào cái bẫy dẫn đến cái chết.Mà bản thân nàng...Chính là một vòng trong cái bẫy ấy, là kẻ đã đẩy Kinh Phạn Ca vào chỗ chết!
"Ta từng nghe Sở Thất Sát kể chuyện năm đó.Có thể trụ được trong Vô Tận Hắc Ngục ba năm, ngay cả ta cũng chưa chắc làm được.Huống chi khi ấy ngươi chỉ mới chín tuổi, một tiểu hài tử mà tâm trí kiên định đến vậy, thật hiếm có. Ngươi trở thành hy vọng của Ma giới hôm nay cũng là điều có lý."Sở Ly Ca khẽ cười lạnh. Quả thật nàng đã bị giam trong Vô Tận Hắc Ngục ba năm, nhưng không ai biết, trong đó thời gian dài đằng đẵng đến mức nào. Ở nơi đó, nàng hoàn toàn đánh mất khái niệm về thời gian. Người đời đều nói nàng chỉ chịu đựng ba năm, nhưng chỉ có bản thân nàng hiểu, thời gian nàng trải qua còn dài hơn thế gấp bội."Đừng nhắc lại nữa."Nàng khẽ phủi tay áo, đổi sang đề tài khác:
"Khó trách khi ấy phụ mẫu ta đã dùng tinh nguyên để cứu ngươi, lại còn giấu ngươi trong mật thất này. Quả nhiên kín kẽ.""Phụ mẫu ngươi... thật có tâm."Cổ Nhược Thi thật ra đã sớm có ý định chết để chấm dứt mọi ân oán. Nàng không nợ Ma giới, gánh nặng trong lòng nàng cũng không còn gì phải thẹn. Chỉ là mạng sống vẫn còn, nàng lại hôn mê một trăm năm, đến khi tỉnh dậy thì nghe tin Kinh Phạn Ca nhập ma mà chết, mới không thể ngồi yên được nữa.Nàng còn chưa làm xong một việc — đặc biệt là chuyện của Kinh Phạn Ca. Người kia vốn kinh tài tuyệt diễm, sao có thể chết một cách mơ hồ như vậy?Nếu Thần tộc muốn che giấu sự thật, vậy thì nàng, một kẻ thuộc Ma tộc, sẽ chính tay vạch trần."Ta sẽ nhanh chóng sắp xếp cho ngươi gặp Kinh Nhan."Sở Ly Ca đứng dậy, bàn tay mềm mại khẽ vung, chiếc ghế bỗng trượt trở lại chỗ cũ. Nàng nói:
"Ở nhân gian gặp đi. Có lẽ ngươi cũng đã lâu không đặt chân xuống nhân gian.""Đúng vậy, đã thật lâu rồi."Trong trí nhớ nàng vẫn còn in rõ cảnh năm xưa Kinh Phạn Ca dẫn mình hạ phàm: bước đi trên thảm cỏ xanh, cưỡi ngựa nhân gian, ngao du nơi hồ nước phàm trần... Khi ấy, dường như nàng đã có được ảo giác về một đời một kiếp cùng người kia.Nhân gian sở dĩ đẹp đẽ, chỉ vì con người quý trọng sinh mệnh ngắn ngủi, cố hết sức ôm lấy những khoảnh khắc mong manh, không muốn bỏ lỡ dù chỉ một tia nắng sớm.Các nàng đã từng sống như thế ở nhân gian.Sở Ly Ca nhìn thấy trong mắt Cổ Nhược Thi tràn đầy khát vọng hướng về nhân gian, lại thấy được nơi đôi mắt vốn lạnh lùng kia thoáng ánh lên một tia nhu tình."Ngươi yêu Kinh Phạn Ca sao?"Chỉ có tình yêu khắc cốt mới có thể khiến trong mắt nàng lóe sáng đến vậy, như gom góp mọi sắc thái mỹ lệ của thế gian, mở ra một thế giới khác đầy tốt đẹp.Đôi mắt Cổ Nhược Thi tối dần, khóe môi chỉ nhếch lên một nụ cười chua xót:
"Ta nghĩ, dù có trải qua ngàn năm vạn năm, ta cũng không thể quên được nàng."Đó là đoá pháo hoa rực rỡ nhất từng nở rộ trên Thần giới, thậm chí là khắp lục giới. Dù chỉ tồn tại trong thoáng chốc, nhưng vẻ huy hoàng ấy đã sớm được nàng giấu kín trong tận cùng trái tim, để nguyên vẹn mà không vướng bụi trần.Thâm ái ư?Đối với Cổ Nhược Thi, tình cảm dành cho Kinh Phạn Ca sao có thể gói gọn trong hai chữ "thâm ái".Kinh Nhan cảm ứng được sự triệu hoán của Sở Ly Ca liền hạ phàm. Giữa phố xá đông người, một thân bạch y theo cảm ứng mà đi đến trước một trà lâu.Ngay ở cửa trà lâu, nàng thấy một người che mặt, y phục đỏ đen giao thoa, hai tay ôm ngực đứng nhìn nàng. Kinh Nhan khẽ giật mình, vừa định mở lời, cổ tay mảnh khảnh đã bị đối phương nắm lấy, kéo đi vào trong.Mùi hương quen thuộc, hơi ấm quen thuộc, cả sự hồ nháo vô lý cũng quen thuộc."Vì sao lại triệu ta đến đây?"Người kia bước không nhanh, như cố ý kéo dài đoạn đường ngắn ngủi. Trong trà lâu đông khách, nhìn thấy hai nữ tử tay trong tay tiến vào, mọi người chẳng hề lấy làm lạ, nhưng ánh mắt lại khó rời khỏi dung nhan của họ.Dù đã dùng thuật dịch dung, song nhan sắc vẫn khiến người kinh diễm, không phải phàm nữ nào có thể sánh. Trong đó, có một người thậm chí còn đi chân trần, khiến kẻ khác không khỏi đoán nàng xuất thân từ man quốc xa xôi.Hai người lên lầu, tìm đến một gian tĩnh lặng."Sở Ly Ca."Thấy đối phương vẫn không đáp lời, Kinh Nhan bèn gọi thẳng tên nàng. Người kia chỉ khẽ bật cười, nói:
"Sao thế, Thiên Nguyên Thần Quân sợ ta sẽ ăn mất ngươi sao?"Kinh Nhan: "......"Thật ra cũng không phải là không có khả năng ấy, nàng thầm nghĩ.Nói xong, Sở Ly Ca trượt lòng bàn tay xuống, mười ngón tay đan chặt lấy Kinh Nhan. Người nọ không hề từ chối. Sở Ly Ca mỉm cười:
"Thiên Nguyên Thần Quân, chẳng lẽ ngươi cũng muốn bị ta ăn?""Hồ nháo."Kinh Nhan rút tay lại, nhưng Sở Ly Ca càng nắm chặt hơn, không cho nàng thoát, lại còn cười trêu:
"Da mặt thật mỏng."Đôi tai Kinh Nhan đỏ ửng, lúc này tránh cũng chẳng được, cuối cùng nàng đành để mặc cho Sở Ly Ca nắm lấy tay mình.Sở Ly Ca nắm tay Kinh Nhan, đưa nàng đi đến gian phòng cuối cùng trên lầu hai. Khi cánh cửa được đẩy ra, một luồng khí tức xa lạ lập tức truyền tới, khiến Kinh Nhan cảnh giác cao độ."Là ai?"Sau bình phong rõ ràng có người. Hơi thở kia không quen thuộc, thậm chí còn khiến lòng người run sợ — đạo hạnh thâm sâu khó dò.Thấy Kinh Nhan vẻ mặt phòng bị, gần như muốn triệu hoàng kiếm ra để giết kẻ sau bình phong, Sở Ly Ca lại cảm thấy thú vị:
"Là người mà ngươi muốn gặp."Kinh Nhan nửa tin nửa ngờ. Nàng tin Sở Ly Ca sẽ không hại mình, nhưng hơi thở xa lạ kia cùng tu vi khó lường kia vẫn khiến nàng có chút lùi bước."Sợ cái gì, lăn vào đi."Bên trong vang lên một giọng nói có phần không kiên nhẫn. Ngay sau đó, một luồng linh lực đánh tới, tấm bình phong liền vỡ vụn thành bột mịn, tung bay trong không trung. Lúc này Kinh Nhan mới thấy rõ người phía sau: mái tóc đen dài buông xuống, chỉ được cột hờ bằng một dải lụa trắng, cả thân một bộ bạch y như tuyết, dáng vẻ thanh tao tựa như tiên giáng trần.Bóng dáng ấy...!"Là ngươi, ta nhận ra ngươi.""Nhận ra ta?"Cổ Nhược Thi khẽ cười, nói: "Ta không nhớ là chúng ta từng gặp.""Ta đã thấy bóng dáng ngươi, trong ký ức của cô cô."Kinh Nhan buông tay Sở Ly Ca, từng bước tiến lại, mỗi bước đều khẩn trương. Nàng vòng qua phía sau, cuối cùng đối diện với dung nhan chân thật kia.Sở Ly Ca đóng cửa, bố trí một tầng kết giới, rồi giới thiệu:
"Đây là Cổ Nhược Thi, ta vừa đánh thức nàng.""Ngươi thật sự càng lúc càng không biết lớn nhỏ."Hiếm ai dám gọi thẳng cả họ tên "Cổ Nhược Thi", huống chi lại là một hậu bối. Nàng vốn muốn trách mắng Sở Ly Ca, nhưng cuối cùng lại nén xuống."Cổ tiền bối, chỉ là một cách xưng hô thôi, không cần quá để tâm."Sở Ly Ca ngồi xuống bên cạnh Cổ Nhược Thi. Dù không có cử chỉ thân mật nào, nhưng khoảng cách gần đến mức tay gần như chạm tay, vẫn khiến người ta cảm thấy thân cận.Cổ Nhược Thi liếc nàng một cái, khẽ mím môi nhẫn nhịn. Nếu không phải vì cha mẹ nàng là Sở Sơn Hà cùng Mạc Lãnh, nàng đã sớm dạy cho tiểu bối này một bài học. Nhưng hiện tại, cho dù có hận thế nào, nàng cũng không thể thật sự làm gì Sở Ly Ca.Chỉ trách gương mặt kia quá giống Mạc Lãnh, song tính tình lại chẳng ra gì.Kinh Nhan không ngồi xuống ngay, chỉ đứng nhìn chằm chằm nữ nhân khí chất lạnh lẽo, dung mạo tinh xảo kia. Đây... chính là người từng ở trong lòng cô cô nàng sao?Ma tộc kỳ tài — Cổ Nhược Thi."Ngươi và Phạn Ca... rất giống nhau."Cổ Nhược Thi nhìn dung nhan khuynh quốc của Kinh Nhan, lại cười khổ:
"Chỉ là không có lấy nửa phần tiêu sái của nàng."Nói rồi, nàng dùng ngón tay thon dài nâng chén rượu, uống cạn trong một ngụm, như thể muốn đem cả bóng hình Kinh Phạn Ca nuốt vào tim.Kinh Nhan ngẩn người, trong lòng đột nhiên đau nhói.Nàng cũng từng tiêu sái như thế... nhưng giờ thì..."Nếu không ngại cùng Ma tộc ngồi chung, thì hãy ngồi đi."Kinh Nhan chậm rãi ngồi xuống, nhưng toàn thân lại như nhũn ra. Chỉ một câu của Cổ Nhược Thi đã khiến nàng cảm giác bị uy hiếp, giống như khí lực đều bị rút sạch."Tiền bối... ngươi và cô cô ta rốt cuộc là quan hệ gì?"Dù đã sớm đoán được, nhưng nàng vẫn muốn nghe chính miệng xác nhận."Chúng ta từng có ước định đầu bạc."Cổ Nhược Thi mỉm cười, nhưng trong nụ cười lại mang chút chua xót. Ước định ấy cuối cùng cũng không thể thực hiện, giờ đây nhắc lại chỉ như một câu nói suông.Năm đó từng ôn nhu triền miên bao nhiêu, thì giờ đây lại cô đơn trống rỗng bấy nhiêu.Kinh Nhan hít mạnh một hơi. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe chính miệng Cổ Nhược Thi nói ra, nàng vẫn chấn động không thôi.Từ một kẻ đứng ngoài xem kịch, giờ trở thành người trong cuộc, cảm giác ấy quả thật hoàn toàn khác biệt."Năm đó... cô cô ta có để lại cho ngươi lời gì không?"Năm ấy, khi Cổ Nhược Thi bị trọng thương, linh đan chưa luyện thành, liền nghe tin Kinh Phạn Ca bị giam vào Tù Thần Lôi Ngục. Nàng từng muốn đi cứu, nhưng thương thế quá nặng, đành chờ hồi phục. Cuối cùng, cơ hội ấy vĩnh viễn không đến."Nàng nhờ ta thả nàng đi, nói rằng có người đang chờ."Nghe vậy, Cổ Nhược Thi khẽ nhíu mày, không lên tiếng, chỉ để Kinh Nhan nói tiếp."Khi bị Thần tộc bao vây tiêu diệt, nàng đã nói — nàng sẽ không bị ràng buộc, cho dù có chết, linh hồn vẫn tự do."Kinh Nhan vĩnh viễn không thể quên hình ảnh khi đó: người nọ trong bộ hồng y, đứng hiên ngang giữa không trung, đầu ngẩng cao kiêu ngạo, dáng vẻ đơn bạc ấy lại đối kháng với cả thiên hạ."Chúng ta chưa từng có ước định gì."Dù đã trăm năm trôi qua, nhưng ký ức ấy vẫn còn rõ ràng. Thực ra, giữa Cổ Nhược Thi và Kinh Phạn Ca chưa từng có ước định nào.Kinh Nhan sững sờ, lại hỏi:
"Có lẽ... người cô cô ta chờ không phải tiền bối sao?"Sở Ly Ca lúc này không vui, liền phản bác:
"Có ai có thể khiến Kinh Phạn Ca không tiếc trốn ngục cũng phải đi gặp cho bằng được?"Lời này không sai. Nó cũng đồng thời phá tan tia ảo tưởng cuối cùng của Kinh Nhan.Năm đó, tuy rằng trong Thần tộc có kẻ đồng tình, cũng có nhiều người theo đuổi nàng, nhưng không ai quan trọng đến mức khiến Kinh Phạn Ca mạo hiểm tất cả, phá ngục mà đi gặp.Khi ấy, Kinh Nhan vẫn chưa hoàn toàn bị định tội. Không hề có lý do nào để Thần tộc dung túng, cho phép nàng thoát khỏi Tù Thần Lôi Ngục.Trong phòng lặng ngắt. Ai nấy đều cảm thấy sự việc có chỗ quỷ dị, trong lòng dấy lên một cơn lạnh lẽo khó hiểu."Ngươi khi ấy tuổi còn nhỏ, vì sao có thể tiến vào Tù Thần Lôi Ngục?"Nơi đó có kết giới đặc thù. Ngoại trừ người có lệnh bài của Thần Đế, chỉ có hậu duệ kỳ lân và dòng dõi Thần Hoàng mới có thể vào. Nghĩ lại, Tù Thần Lôi Ngục tuy được bảo hộ nghiêm ngặt, nhưng sao lại có thể để một tiểu hài tử dễ dàng xâm nhập?Kinh Nhan im lặng, giấu bàn tay siết chặt trong tay áo, móng tay cắm sâu vào da thịt, sắc mặt trắng bệch.Nàng không ngốc... chỉ đến lúc này mới hiểu ra —Mọi chuyện năm đó, có lẽ đều là một ván cờ.Từng bước từng bước, dồn Kinh Phạn Ca vào cái bẫy dẫn đến cái chết.Mà bản thân nàng...Chính là một vòng trong cái bẫy ấy, là kẻ đã đẩy Kinh Phạn Ca vào chỗ chết!