[BHTT-Edit] - Họa Cốt
Chương 93
"Tôn... Tôn Chủ! Là... là Linh Cẩu đại nhân sai ta làm!"Quỷ Nhận toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo. Gương mặt vốn tầm thường của hắn giờ méo mó vì sợ hãi, ánh mắt nhìn Sở Ly Ca chẳng khác nào nhìn một Tu La khát máu giết chóc.Nghe thấy cái tên kia, sắc mặt Sở Ly Ca thoáng biến đổi, nhưng ý cười trên môi lại càng sâu thêm. Nàng đứng dậy, vung tay áo hồng, tức khắc linh lực bùng phát. Từ mặt đất, một chuỗi gông xiềng tím hiện ra, nhanh chóng quấn chặt quanh người Quỷ Nhận.Hắn vốn đã quỳ, nay lại bị gông xiềng siết chặt đến mức gần như ép rạp xuống đất, giãy giụa thế nào cũng vô ích."Tôn... Tôn Chủ! Tha mạng!"Đó chính là một trong những Ma tộc pháp bảo — Vây Thú Khóa. Thứ này thường được dùng để trói giữ những kẻ phạm trọng tội, bên trên khắc đầy chú văn, có thể ăn mòn linh lực từng chút một.Trong Ma tộc còn truyền một câu nói: kẻ nào đã bị Vây Thú Khóa khóa chặt, trừ phi có thực lực vượt qua giới hạn, bằng không cả đời không thoát được. Bởi vậy, nó còn được gọi là Mệnh Khóa.Sở Ly Ca lạnh mắt nhìn kẻ bị khóa, khóe môi khẽ cong lên, nở một nụ cười nguy hiểm:
"Ban đầu ta còn chưa chắc, nhưng vừa rồi ngươi đã nói, thì ta hoàn toàn xác định — kẻ cấu kết với Thần tộc chính là ai.""Tôn Chủ, ta... ta đã nói hết rồi! Cầu Tôn Chủ tha mạng!"Quỷ Nhận bị đè sát mặt xuống đất, miệng bị ép đến rỉ nước dãi, chảy ra loang lổ sàn nhà. Chỉ cảnh tượng ấy thôi đã khiến Sở Ly Ca càng thêm chán ghét.Đúng lúc này, Thanh La đẩy cửa bước vào, nhìn thấy thì rùng mình, lập tức trách móc:
"Ngươi dám làm bẩn sàn phòng Tôn Chủ!"Thật là chán sống! Sở Ly Ca vốn không quá khắt khe chuyện sạch sẽ, nhưng kẻ kia đã là phản đồ, lại còn dám làm bẩn phòng nàng — chẳng khác nào vấy nhơ nơi ở của nàng. Tội ấy, tất không thể dung tha."Đem thứ ta cần tới chưa?""Dạ tới."Thanh La đưa cho nàng một chiếc gương nhỏ.Sở Ly Ca cất gương, rồi phất tay. Vây Thú Khóa lập tức nâng Quỷ Nhận khỏi mặt đất, treo hắn lơ lửng giữa không trung."Tôn Chủ! Tha mạng!""Ngay khoảnh khắc ngươi chọn bán mạng cho Thần tộc, ngươi đã chết rồi."Sở Ly Ca quay sang dặn Thanh La:
"Dọn sạch chỗ này.""Rõ, Tôn Chủ."Nói xong, nàng bước ra ngoài, mang theo Quỷ Nhận vẫn bị treo lơ lửng theo sau."Đều là Linh Cẩu đại nhân sai ta làm! Tôn Chủ, xin tha mạng!"Quỷ Nhận ra sức giãy giụa, nhưng linh lực đã bị khóa chặt, chẳng tụ được chút sức mạnh nào. Trông hắn chẳng khác nào một con sâu rơi vào lửa, vặn vẹo xấu xí vô cùng.Sở Ly Ca cố tình dẫn hắn đi qua nơi đông người. Đám Ma tộc trên đường nhìn thấy cảnh tượng này thì thì thầm bàn tán, không ngừng đoán xem Quỷ Nhận đã phạm phải tội gì.Nàng đi thẳng đến quảng trường. Trong gió cát mịt mù, Sở Thất Sát đã đứng chờ ở trung tâm, tựa hồ đã đợi từ lâu.Vừa thấy hắn, Quỷ Nhận biến sắc, mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc. Bên cạnh Sở Thất Sát, Linh Cẩu đứng đó, vừa nhìn thấy Sở Ly Ca đã hớn hở vẫy tay chào, nụ cười ngốc nghếch ấy chưa từng thay đổi.Sở Ly Ca dừng lại, ném Quỷ Nhận giữa quảng trường. Rất nhiều Ma tộc lập tức vây quanh, chen chúc để xem náo nhiệt. Trong Ma tộc, cường giả là tôn, song vẫn có những tiểu đoàn thể phe phái riêng. Quỷ Nhận vốn chẳng được ưa chuộng trong Quỷ tộc, cho nên kẻ tò mò xem kịch nhiều hơn hẳn kẻ lo lắng cho hắn.Lúc này, Sở Ly Ca tế xuất chiếc gương Thanh La đưa. Gương bay lên giữa không trung, tỏa ra ánh sáng trắng, chiếu thẳng vào Quỷ Nhận.Đồng thời, ở Thần giới, Yêu giới, Tiên giới, giữa không trung cũng hiện ra cảnh tượng quảng trường Hoang Vu. Tất cả đều nhìn thấy nam nhân bị Vây Thú Khóa trói chặt, đầu cúi gằm."Người này là phản đồ Ma tộc, theo lệnh Thần tộc mà vào phòng ta đầu độc."Giọng Sở Ly Ca vang vọng trong hình ảnh, khiến chúng nhân các giới đều chấn động. Chỉ riêng Thần tộc phẫn nộ chỉ vào hư ảnh, mắng lớn:"Nàng bịa đặt hãm hại Thần tộc!"
"Ta Thần tộc tuyệt đối không làm loại chuyện bỉ ổi này!"
"Chắc chắn là bọn Ma tộc bày trò, rồi đổ vấy lên chúng ta!"Đúng lúc ấy, Kinh Nhan vừa bước tới cửa Giới Luật Đường, nghe thấy những lời phẫn nộ này. Nàng vẫn giữ gương mặt thản nhiên, không hề để lộ thái độ nào. Bản thân Kinh Nhan cũng không hề nghĩ rằng Sở Ly Ca bịa đặt, trong lòng chỉ để tâm đến một điều: vì sao Sở Ly Ca lại dùng Thận Lâu Kính để tuyên cáo thiên hạ?Ngay lúc đó, Quỷ Nhận ngẩng đầu, nhìn về phía trước, không rõ đang nhìn ai, lắp bắp:
"Tôn Chủ... là Linh Cẩu đại nhân..."Hắn chưa kịp nói hết, thì một tiếng gầm giận dữ đã vang lên:"Ngươi đồ cặn bã! Còn dám vu khống ta ư?!""Linh Cẩu."Sở Ly Ca khẽ gọi, Linh Cẩu lập tức ngậm miệng, hừ lạnh một tiếng."Mở ra Thận Lâu Kính, chỉ là vì một việc."Nói rồi, trong gương hiện lên bóng dáng Sở Thất Sát. Hắn đứng ngay bên cạnh Quỷ Nhận, áo bào đen tung bay, bàn tay vung lên, một cỗ linh lực mạnh mẽ kéo tới một nam nhân khác — chính là Hổ Giao, một trong Tứ Đại Ma Tướng.Kinh Nhan theo bản năng liếc nhìn về phía Tam Hoang Thần Quân và Đế Thừa từ Thiên Thần Cung đi ra. Hai người kia đều nhíu chặt mày, sắc mặt cực kỳ khó coi.Hiển nhiên, Sở Ly Ca đã bắt trúng rồi."Tôn Chủ! Ma Quân!"Hổ Giao thất kinh kêu lên: "Ta... ta không hiểu ý ngài muốn làm gì!"Hắn thân thể cường tráng, đầu trọc, sau gáy còn buộc một nhúm tóc thành bím, cơ bắp cuồn cuộn, vóc dáng cao lớn gấp đôi Quỷ Nhận, mang lại cảm giác áp bách mạnh mẽ.Sở Ly Ca lạnh lùng nói:
"Ban đầu ta còn chưa chắc là ngươi. Nhưng Quỷ Nhận trước khi chết còn muốn lôi Linh Cẩu xuống nước, ta liền càng xác định — phản đồ chính là kẻ bất hòa với Linh Cẩu, là ngươi."Khóe môi nàng cong lên thành nụ cười lạnh:
"Bởi trong phòng ta, vẫn còn sót lại mùi của ngươi."Tuy dấu vết cực nhỏ và đã được che giấu khéo léo, nhưng nàng sớm hạ thuật pháp, nên vẫn lưu lại một chút hơi thở kẻ xâm nhập."Thần tộc thủ đoạn quả nhiên không tệ, có thể lôi kéo đến tận hai Ma Tướng. Nhưng... bọn chúng cũng chẳng phải không thể thay thế."Lời vừa dứt, Thất Sát Kiếm trong tay hóa thành hai, xuyên thủng ngực Quỷ Nhận và Hổ Giao. Máu tươi bắn tung tóe, cảnh tượng khiến người xem qua hình ảnh đều kinh hãi.Sở Ly Ca ra tay, hoàn toàn không hề phân biệt phải trái.Nàng ngẩng đầu, lạnh giọng:
"Đế Thừa, đừng tưởng việc ngươi làm không ai biết. Đừng chỉ biết dùng mấy trò bẩn thỉu như một lão vương bát vô dụng."Chưa để Thần tộc kịp phản ứng, hình ảnh trong Thận Lâu Kính lập tức biến mất. Đến lúc ấy, Thần tộc mới hoảng hốt, đồng loạt gào lên án Sở Ly Ca vô lễ. Quần chúng phẫn nộ, nhưng bên cạnh Kinh Nhan lại vẫn hết sức bình tĩnh.Nàng trầm tư: Vì sao Sở Ly Ca lại công khai khiêu khích Đế Thừa như thế?Nếu chỉ để thỏa mãn cảm xúc, thì quả thật quá xúc động. Tuy Sở Ly Ca luôn hành xử cảm tính, nhưng lần này...Ánh mắt Kinh Nhan chợt lướt qua. Nàng nhận thấy Thần tộc bên cạnh Đế Thừa lại im lặng, không dám hé môi, tất cả đều sợ hãi trước áp lực từ hắn.Đế Thừa vẫn ngẩng đầu kiêu ngạo, cuối cùng chỉ hừ lạnh một tiếng, rồi quay người trở về Thiên Thần Cung, vẻ mặt tràn đầy khinh thường.Kinh Nhan quan sát kỹ, phát hiện không phải tất cả Thần tộc đều hô hào phản đối Sở Ly Ca. Có vài người lại trầm mặc suy tư, như thể... không mấy ngạc nhiên.Trong khoảnh khắc ấy, nàng chợt hiểu ra.Thì ra, Sở Ly Ca cố ý làm thế là để gieo rắc hạt giống hoài nghi trong nội bộ Thần tộc. Để bọn họ — những kẻ tự xưng chính nghĩa chí cao vô thượng — cũng bắt đầu nhìn nhau với ánh mắt nghi kỵ.Nếu là trước đây, Kinh Nhan cũng sẽ thấy Sở Ly Ca quá mức vô lễ. Nhưng giờ, nàng không thể không thừa nhận: nàng thật sự đã bị dao động.Bởi ai cũng biết, Ma tộc dù phân hóa, nhưng tuyệt đối không vô cớ giết hại đồng tộc. Chỉ cần Thần tộc bình tĩnh lại, họ sẽ nhận ra điều đó.Bọn họ có thể không tin, nhưng chỉ cần nghi ngờ, thế là đủ.Một khi hạt giống hoài nghi đã được gieo xuống, nếu sau này có kẻ vạch trần một vài bí mật dơ bẩn của Thần Đế, tất cả sẽ trở nên hợp tình hợp lý.Chỉ còn hai mươi ngày nữa là hết năm Ly, ai cũng tưởng sẽ không có bí cảnh nào mở ra nữa. Thế nhưng, đột ngột một bí cảnh xuất hiện ở Đông Hải Nhân giới, không kịp cho ai chuẩn bị.Song, lục giới không đặt trọng tâm vào bí cảnh này, mà tất cả ánh mắt đều hướng về một điều khác — sự xuất thế của một thiên tài kinh thiên động địa, kẻ đã khiến sáu bí cảnh liên tiếp khai mở.Thiên tài xuất thế, tất nhiên trời đất dị động. So với bí cảnh nhỏ bé ở Đông Hải, người ta càng muốn biết trong vài ngày tới, dị tượng sẽ xảy ra ở đâu. Một khi nhân vật đó thật sự xuất thế, thiên địa tất biến sắc.Ma tộc thì không gấp gáp điều tra. Bởi bọn họ tin chắc, cho dù không tìm, thì khi kẻ đó xuất thế, động tĩnh cũng sẽ lớn đến không thể che giấu."Các ngươi sợ đến vậy sao?"Trong nghị sự điện, Sở Ly Ca chống cằm, nghiêng đầu nhìn đám người với bộ dạng mặt mày ủ rũ, giống như Thần tộc đã sắp đánh thẳng vào cửa nhà."Không biết địch hay bạn, đương nhiên bất an."Sở Thất Sát thẳng thắn thừa nhận. Ma tộc bây giờ đã ổn định hơn trước rất nhiều, nhưng một biến số cường đại thế này, ai mà không lo lắng nó phá vỡ thế cân bằng?"Ta cũng thấy bất an."Từ khi tỉnh lại đến nay, đây là lần Cổ Nhược Thi cảm thấy lo lắng mãnh liệt nhất. Thứ cảm giác này thậm chí làm rối loạn tâm thần nàng, tuyệt không tầm thường.Sở Ly Ca bĩu môi. Ban đầu nàng vốn chẳng mấy quan tâm, nhưng bất an của mọi người cũng truyền sang nàng, khiến lòng nàng dần dâng lên một nỗi sợ hãi vô hình.Ngay lúc ấy, Lạc Phi Thư bỗng khẽ run người, sau đó lao ra khỏi nghị sự điện như một cơn gió. Mọi người thấy thế, trong lòng đều bất an, vội vàng chạy theo.Ngoài trời, luân huyết nguyệt treo cao, đỏ rực đến mức cả bầu trời như rung chuyển, tựa hồ muốn sập xuống.Không khí chìm vào tĩnh lặng. Sở Ly Ca siết chặt tay áo Sở Thất Sát, chỉ để giảm bớt nỗi run rẩy không thể khống chế trong lòng.Đây là áp lực từ một cường giả chân chính.Cổ Nhược Thi nắm chặt nắm tay, dưới chân đất đai khẽ rung động, mang theo cảm giác trời long đất lở. Dù người kia chưa xuất hiện ở Ma tộc, nhưng Sở Ly Ca đã cảm nhận rõ luồng khí tức ấy đang tới gần.Trong khoảnh khắc thiên địa rung động, mọi người đều kinh hoàng, như thấy một tia sáng bạc rực rỡ xuyên thẳng trời cao, tựa một cây gậy bạc cắm thủng bầu trời.Ánh sáng chói lòa khiến tất cả đều thất thần. Mỗi người mang một biểu tình khác nhau, kẻ kinh ngạc, kẻ mơ hồ. Riêng sắc mặt Sở Ly Ca lại trở nên vô cùng khó coi.Bởi nàng nhớ rõ cảnh tượng này. Nàng đã từng thấy nó...Nàng nhớ rõ khi ánh sáng ấy xé trời, có một người đứng cạnh nàng, tươi cười vui vẻ, dường như còn nói gì đó. Nhưng nàng không tài nào nhớ ra cụ thể.Đó không phải là mộng. Nàng thật sự đã trải qua rồi."Người này... sinh ra ở Yêu Giới."Lạc Phi Thư cất lời, phá tan bầu không khí nặng nề, cũng kéo Sở Ly Ca trở lại từ ảo ảnh trong ký ức."Yêu tộc... quả nhiên khác thường."
"Ban đầu ta còn chưa chắc, nhưng vừa rồi ngươi đã nói, thì ta hoàn toàn xác định — kẻ cấu kết với Thần tộc chính là ai.""Tôn Chủ, ta... ta đã nói hết rồi! Cầu Tôn Chủ tha mạng!"Quỷ Nhận bị đè sát mặt xuống đất, miệng bị ép đến rỉ nước dãi, chảy ra loang lổ sàn nhà. Chỉ cảnh tượng ấy thôi đã khiến Sở Ly Ca càng thêm chán ghét.Đúng lúc này, Thanh La đẩy cửa bước vào, nhìn thấy thì rùng mình, lập tức trách móc:
"Ngươi dám làm bẩn sàn phòng Tôn Chủ!"Thật là chán sống! Sở Ly Ca vốn không quá khắt khe chuyện sạch sẽ, nhưng kẻ kia đã là phản đồ, lại còn dám làm bẩn phòng nàng — chẳng khác nào vấy nhơ nơi ở của nàng. Tội ấy, tất không thể dung tha."Đem thứ ta cần tới chưa?""Dạ tới."Thanh La đưa cho nàng một chiếc gương nhỏ.Sở Ly Ca cất gương, rồi phất tay. Vây Thú Khóa lập tức nâng Quỷ Nhận khỏi mặt đất, treo hắn lơ lửng giữa không trung."Tôn Chủ! Tha mạng!""Ngay khoảnh khắc ngươi chọn bán mạng cho Thần tộc, ngươi đã chết rồi."Sở Ly Ca quay sang dặn Thanh La:
"Dọn sạch chỗ này.""Rõ, Tôn Chủ."Nói xong, nàng bước ra ngoài, mang theo Quỷ Nhận vẫn bị treo lơ lửng theo sau."Đều là Linh Cẩu đại nhân sai ta làm! Tôn Chủ, xin tha mạng!"Quỷ Nhận ra sức giãy giụa, nhưng linh lực đã bị khóa chặt, chẳng tụ được chút sức mạnh nào. Trông hắn chẳng khác nào một con sâu rơi vào lửa, vặn vẹo xấu xí vô cùng.Sở Ly Ca cố tình dẫn hắn đi qua nơi đông người. Đám Ma tộc trên đường nhìn thấy cảnh tượng này thì thì thầm bàn tán, không ngừng đoán xem Quỷ Nhận đã phạm phải tội gì.Nàng đi thẳng đến quảng trường. Trong gió cát mịt mù, Sở Thất Sát đã đứng chờ ở trung tâm, tựa hồ đã đợi từ lâu.Vừa thấy hắn, Quỷ Nhận biến sắc, mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc. Bên cạnh Sở Thất Sát, Linh Cẩu đứng đó, vừa nhìn thấy Sở Ly Ca đã hớn hở vẫy tay chào, nụ cười ngốc nghếch ấy chưa từng thay đổi.Sở Ly Ca dừng lại, ném Quỷ Nhận giữa quảng trường. Rất nhiều Ma tộc lập tức vây quanh, chen chúc để xem náo nhiệt. Trong Ma tộc, cường giả là tôn, song vẫn có những tiểu đoàn thể phe phái riêng. Quỷ Nhận vốn chẳng được ưa chuộng trong Quỷ tộc, cho nên kẻ tò mò xem kịch nhiều hơn hẳn kẻ lo lắng cho hắn.Lúc này, Sở Ly Ca tế xuất chiếc gương Thanh La đưa. Gương bay lên giữa không trung, tỏa ra ánh sáng trắng, chiếu thẳng vào Quỷ Nhận.Đồng thời, ở Thần giới, Yêu giới, Tiên giới, giữa không trung cũng hiện ra cảnh tượng quảng trường Hoang Vu. Tất cả đều nhìn thấy nam nhân bị Vây Thú Khóa trói chặt, đầu cúi gằm."Người này là phản đồ Ma tộc, theo lệnh Thần tộc mà vào phòng ta đầu độc."Giọng Sở Ly Ca vang vọng trong hình ảnh, khiến chúng nhân các giới đều chấn động. Chỉ riêng Thần tộc phẫn nộ chỉ vào hư ảnh, mắng lớn:"Nàng bịa đặt hãm hại Thần tộc!"
"Ta Thần tộc tuyệt đối không làm loại chuyện bỉ ổi này!"
"Chắc chắn là bọn Ma tộc bày trò, rồi đổ vấy lên chúng ta!"Đúng lúc ấy, Kinh Nhan vừa bước tới cửa Giới Luật Đường, nghe thấy những lời phẫn nộ này. Nàng vẫn giữ gương mặt thản nhiên, không hề để lộ thái độ nào. Bản thân Kinh Nhan cũng không hề nghĩ rằng Sở Ly Ca bịa đặt, trong lòng chỉ để tâm đến một điều: vì sao Sở Ly Ca lại dùng Thận Lâu Kính để tuyên cáo thiên hạ?Ngay lúc đó, Quỷ Nhận ngẩng đầu, nhìn về phía trước, không rõ đang nhìn ai, lắp bắp:
"Tôn Chủ... là Linh Cẩu đại nhân..."Hắn chưa kịp nói hết, thì một tiếng gầm giận dữ đã vang lên:"Ngươi đồ cặn bã! Còn dám vu khống ta ư?!""Linh Cẩu."Sở Ly Ca khẽ gọi, Linh Cẩu lập tức ngậm miệng, hừ lạnh một tiếng."Mở ra Thận Lâu Kính, chỉ là vì một việc."Nói rồi, trong gương hiện lên bóng dáng Sở Thất Sát. Hắn đứng ngay bên cạnh Quỷ Nhận, áo bào đen tung bay, bàn tay vung lên, một cỗ linh lực mạnh mẽ kéo tới một nam nhân khác — chính là Hổ Giao, một trong Tứ Đại Ma Tướng.Kinh Nhan theo bản năng liếc nhìn về phía Tam Hoang Thần Quân và Đế Thừa từ Thiên Thần Cung đi ra. Hai người kia đều nhíu chặt mày, sắc mặt cực kỳ khó coi.Hiển nhiên, Sở Ly Ca đã bắt trúng rồi."Tôn Chủ! Ma Quân!"Hổ Giao thất kinh kêu lên: "Ta... ta không hiểu ý ngài muốn làm gì!"Hắn thân thể cường tráng, đầu trọc, sau gáy còn buộc một nhúm tóc thành bím, cơ bắp cuồn cuộn, vóc dáng cao lớn gấp đôi Quỷ Nhận, mang lại cảm giác áp bách mạnh mẽ.Sở Ly Ca lạnh lùng nói:
"Ban đầu ta còn chưa chắc là ngươi. Nhưng Quỷ Nhận trước khi chết còn muốn lôi Linh Cẩu xuống nước, ta liền càng xác định — phản đồ chính là kẻ bất hòa với Linh Cẩu, là ngươi."Khóe môi nàng cong lên thành nụ cười lạnh:
"Bởi trong phòng ta, vẫn còn sót lại mùi của ngươi."Tuy dấu vết cực nhỏ và đã được che giấu khéo léo, nhưng nàng sớm hạ thuật pháp, nên vẫn lưu lại một chút hơi thở kẻ xâm nhập."Thần tộc thủ đoạn quả nhiên không tệ, có thể lôi kéo đến tận hai Ma Tướng. Nhưng... bọn chúng cũng chẳng phải không thể thay thế."Lời vừa dứt, Thất Sát Kiếm trong tay hóa thành hai, xuyên thủng ngực Quỷ Nhận và Hổ Giao. Máu tươi bắn tung tóe, cảnh tượng khiến người xem qua hình ảnh đều kinh hãi.Sở Ly Ca ra tay, hoàn toàn không hề phân biệt phải trái.Nàng ngẩng đầu, lạnh giọng:
"Đế Thừa, đừng tưởng việc ngươi làm không ai biết. Đừng chỉ biết dùng mấy trò bẩn thỉu như một lão vương bát vô dụng."Chưa để Thần tộc kịp phản ứng, hình ảnh trong Thận Lâu Kính lập tức biến mất. Đến lúc ấy, Thần tộc mới hoảng hốt, đồng loạt gào lên án Sở Ly Ca vô lễ. Quần chúng phẫn nộ, nhưng bên cạnh Kinh Nhan lại vẫn hết sức bình tĩnh.Nàng trầm tư: Vì sao Sở Ly Ca lại công khai khiêu khích Đế Thừa như thế?Nếu chỉ để thỏa mãn cảm xúc, thì quả thật quá xúc động. Tuy Sở Ly Ca luôn hành xử cảm tính, nhưng lần này...Ánh mắt Kinh Nhan chợt lướt qua. Nàng nhận thấy Thần tộc bên cạnh Đế Thừa lại im lặng, không dám hé môi, tất cả đều sợ hãi trước áp lực từ hắn.Đế Thừa vẫn ngẩng đầu kiêu ngạo, cuối cùng chỉ hừ lạnh một tiếng, rồi quay người trở về Thiên Thần Cung, vẻ mặt tràn đầy khinh thường.Kinh Nhan quan sát kỹ, phát hiện không phải tất cả Thần tộc đều hô hào phản đối Sở Ly Ca. Có vài người lại trầm mặc suy tư, như thể... không mấy ngạc nhiên.Trong khoảnh khắc ấy, nàng chợt hiểu ra.Thì ra, Sở Ly Ca cố ý làm thế là để gieo rắc hạt giống hoài nghi trong nội bộ Thần tộc. Để bọn họ — những kẻ tự xưng chính nghĩa chí cao vô thượng — cũng bắt đầu nhìn nhau với ánh mắt nghi kỵ.Nếu là trước đây, Kinh Nhan cũng sẽ thấy Sở Ly Ca quá mức vô lễ. Nhưng giờ, nàng không thể không thừa nhận: nàng thật sự đã bị dao động.Bởi ai cũng biết, Ma tộc dù phân hóa, nhưng tuyệt đối không vô cớ giết hại đồng tộc. Chỉ cần Thần tộc bình tĩnh lại, họ sẽ nhận ra điều đó.Bọn họ có thể không tin, nhưng chỉ cần nghi ngờ, thế là đủ.Một khi hạt giống hoài nghi đã được gieo xuống, nếu sau này có kẻ vạch trần một vài bí mật dơ bẩn của Thần Đế, tất cả sẽ trở nên hợp tình hợp lý.Chỉ còn hai mươi ngày nữa là hết năm Ly, ai cũng tưởng sẽ không có bí cảnh nào mở ra nữa. Thế nhưng, đột ngột một bí cảnh xuất hiện ở Đông Hải Nhân giới, không kịp cho ai chuẩn bị.Song, lục giới không đặt trọng tâm vào bí cảnh này, mà tất cả ánh mắt đều hướng về một điều khác — sự xuất thế của một thiên tài kinh thiên động địa, kẻ đã khiến sáu bí cảnh liên tiếp khai mở.Thiên tài xuất thế, tất nhiên trời đất dị động. So với bí cảnh nhỏ bé ở Đông Hải, người ta càng muốn biết trong vài ngày tới, dị tượng sẽ xảy ra ở đâu. Một khi nhân vật đó thật sự xuất thế, thiên địa tất biến sắc.Ma tộc thì không gấp gáp điều tra. Bởi bọn họ tin chắc, cho dù không tìm, thì khi kẻ đó xuất thế, động tĩnh cũng sẽ lớn đến không thể che giấu."Các ngươi sợ đến vậy sao?"Trong nghị sự điện, Sở Ly Ca chống cằm, nghiêng đầu nhìn đám người với bộ dạng mặt mày ủ rũ, giống như Thần tộc đã sắp đánh thẳng vào cửa nhà."Không biết địch hay bạn, đương nhiên bất an."Sở Thất Sát thẳng thắn thừa nhận. Ma tộc bây giờ đã ổn định hơn trước rất nhiều, nhưng một biến số cường đại thế này, ai mà không lo lắng nó phá vỡ thế cân bằng?"Ta cũng thấy bất an."Từ khi tỉnh lại đến nay, đây là lần Cổ Nhược Thi cảm thấy lo lắng mãnh liệt nhất. Thứ cảm giác này thậm chí làm rối loạn tâm thần nàng, tuyệt không tầm thường.Sở Ly Ca bĩu môi. Ban đầu nàng vốn chẳng mấy quan tâm, nhưng bất an của mọi người cũng truyền sang nàng, khiến lòng nàng dần dâng lên một nỗi sợ hãi vô hình.Ngay lúc ấy, Lạc Phi Thư bỗng khẽ run người, sau đó lao ra khỏi nghị sự điện như một cơn gió. Mọi người thấy thế, trong lòng đều bất an, vội vàng chạy theo.Ngoài trời, luân huyết nguyệt treo cao, đỏ rực đến mức cả bầu trời như rung chuyển, tựa hồ muốn sập xuống.Không khí chìm vào tĩnh lặng. Sở Ly Ca siết chặt tay áo Sở Thất Sát, chỉ để giảm bớt nỗi run rẩy không thể khống chế trong lòng.Đây là áp lực từ một cường giả chân chính.Cổ Nhược Thi nắm chặt nắm tay, dưới chân đất đai khẽ rung động, mang theo cảm giác trời long đất lở. Dù người kia chưa xuất hiện ở Ma tộc, nhưng Sở Ly Ca đã cảm nhận rõ luồng khí tức ấy đang tới gần.Trong khoảnh khắc thiên địa rung động, mọi người đều kinh hoàng, như thấy một tia sáng bạc rực rỡ xuyên thẳng trời cao, tựa một cây gậy bạc cắm thủng bầu trời.Ánh sáng chói lòa khiến tất cả đều thất thần. Mỗi người mang một biểu tình khác nhau, kẻ kinh ngạc, kẻ mơ hồ. Riêng sắc mặt Sở Ly Ca lại trở nên vô cùng khó coi.Bởi nàng nhớ rõ cảnh tượng này. Nàng đã từng thấy nó...Nàng nhớ rõ khi ánh sáng ấy xé trời, có một người đứng cạnh nàng, tươi cười vui vẻ, dường như còn nói gì đó. Nhưng nàng không tài nào nhớ ra cụ thể.Đó không phải là mộng. Nàng thật sự đã trải qua rồi."Người này... sinh ra ở Yêu Giới."Lạc Phi Thư cất lời, phá tan bầu không khí nặng nề, cũng kéo Sở Ly Ca trở lại từ ảo ảnh trong ký ức."Yêu tộc... quả nhiên khác thường."