[BHTT-Edit] - Họa Cốt

Chương 86



"Chuyện cũ đã qua rồi."

Câu trả lời này của Kinh Nhan như muốn nói cho Sở Ly Ca biết rằng, nàng trước kia vốn không phải có tính tình như hiện tại. Tuy Kinh Nhan không muốn nhắc đến, nhưng Sở Ly Ca lại có đủ kiên nhẫn, nên cũng không gặng hỏi thêm.

"Chuyện của Cổ Nhược Thi, ta nhất định sẽ giúp ngươi."

Sở Ly Ca bước đến trước mặt Kinh Nhan, thấy khóe mắt nàng phiếm hồng, ánh mắt ảm đạm, trong lòng không khỏi đau xót:
"Vậy thì, ngươi lại nợ ta một ân tình nữa rồi."

Nàng khẽ ngẩng đầu, đặt một nụ hôn thật nhẹ nơi khóe môi Kinh Nhan. Người kia không cự tuyệt, nhưng cũng chẳng đáp lại. Khó mà kiềm chế được trái tim đang rung động, nhưng Sở Ly Ca vẫn khống chế được hành động của mình — muốn phá vỡ lý trí của Kinh Nhan, đâu có dễ dàng như thế.

Đôi môi Sở Ly Ca vẫn luôn ấm áp, khi dừng lại nơi khóe môi, Kinh Nhan lại cảm thấy có một sự an tâm khó hiểu, kèm theo nỗi run rẩy sâu tận đáy lòng. Ở Cửu U năm đó, khi nàng gạt bỏ chính mình, quên đi trách nhiệm cùng thân phận, ấy là lần duy nhất trong trăm năm qua nàng được nhẹ nhõm.

Nhưng hôm nay, thần tộc khác bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện. Trong đầu Kinh Nhan luôn có một giọng nói nhắc nhở nàng: không thể tiếp tục như thế, điều này là sai.

Chỉ tiếc rằng, đến lúc này, Kinh Nhan đã không còn phân biệt nổi thế nào mới là đúng, thế nào là sai.

Sở Ly Ca thấy Kinh Nhan không phản ứng, đành thất vọng mà lùi lại, khẽ nói:
"Tử Vong Hắc Lâm này nguy cơ bốn phía, oán linh không ngừng quấy nhiễu, lại thêm ác quỷ rình mò, ngươi phải cẩn thận."

"Cổ Nhược Thi bên kia, nếu có tin tức, ta sẽ lập tức báo cho ngươi biết."

Sở Ly Ca không hiểu rõ trong lòng Kinh Nhan đang giãy giụa ra sao, chỉ biết trái tim mình cũng đang rối loạn. Phần nhiều hẳn là do ảnh hưởng của Chúc Dung Tâm Hỏa. Nếu nàng đã cảm thấy tâm loạn, thì Kinh Nhan chắc hẳn còn hỗn loạn gấp mười lần.

Người này, trên vai gánh vác quá nhiều.

"Thực xin lỗi."

Khi thấy bóng dáng đỏ rực của Sở Ly Ca đang dần rời đi, Kinh Nhan khẽ thì thầm một câu, vừa vặn rơi vào tai nàng.

Sở Ly Ca quay đầu lại, khóe môi nở nụ cười mị hoặc, ánh mắt linh động như thể có thể hút hồn người khác:
"Nói xin lỗi làm gì, lần sau ngươi chủ động là được."

Nói xong, nàng còn dùng ngón tay thon dài chạm nhẹ vào môi mình, rồi mỉm cười sâu hơn mà xoay người rời đi, chỉ để lại Kinh Nhan đứng ngẩn ngơ tại chỗ.

Khi Kinh Nhan lấy lại tinh thần, không khỏi vừa xấu hổ vừa bực bội.

Tiểu hỗn đản này...

Nàng đưa tay chạm vào môi mình, nơi ấy dường như vẫn còn vương chút hơi ấm và mùi hương từ Sở Ly Ca. Trong lòng khẽ rung động, khó thể kiềm chế. Nhưng vì sao yêu một người thuộc Ma tộc lại là sai?

Sai... ở đâu?

Kinh Nhan một lần nữa nghi ngờ những quy củ do Thần tộc đặt ra. Chẳng qua chỉ là sợ Ma tộc báo thù mà thôi.

Chính thù hận mới khiến hai tộc mãi đối lập, để rồi giết chóc không ngừng, không cho Ma tộc có cơ hội hồi sinh.

Tuy nói ngoài thượng cổ bí cảnh, các bí cảnh khác đều không phải do Thiên Đạo cổ thần tạo ra, nhưng tất cả bí cảnh đều có quy tắc riêng. Người quá mạnh mẽ sẽ phá vỡ quy tắc ấy, khiến năng lượng trong bí cảnh hỗn loạn mà sụp đổ. Tỷ như Sở Thất Sát và Đế Thừa.

Đặc biệt là Đế Thừa, thực lực hắn quá mạnh. Nếu hắn bước vào, chắc chắn sẽ khiến lực lượng bí cảnh mất cân bằng, nên hắn mới bị ngăn ngoài. Bằng không, hắn hẳn đã xông vào, giết sạch Ma tộc bên trong.

Lần đầu tiên, Kinh Nhan nảy ra loại suy nghĩ này — hơn nữa, nàng lại tin tưởng đó là sự thật.

**

Trong Tử Vong Hắc Lâm, đáng sợ không chỉ là ác quỷ và oán linh, mà còn là oán khí cùng âm khí tràn ngập khắp nơi. Chỉ cần sơ sẩy, bị oán khí cùng âm khí xâm thực, thì mặt tối trong lòng người sẽ bị khuếch đại vô hạn, cuối cùng có thể mất đi lý trí, biến thành quái vật chỉ biết giết chóc.

Nửa ngày trôi qua, sắc trời dần tối, chẳng bao lâu nữa sẽ là đêm. Sở Ly Ca nhìn rừng rậm âm u ngày càng nặng nề, không dám liều lĩnh tiến thêm, định tìm nơi nghỉ tạm. Nhưng sự việc không như nàng mong đợi.

Tử Vong Hắc Lâm bỗng cuộn lên một màn đen dày đặc, tốc độ nhanh đến mức Sở Ly Ca không kịp phản ứng. Chỉ thấy màn đen nuốt chửng núi rừng trước mắt, rồi cả chính mình, cả toàn bộ thế giới.

Nàng ôm ngực, cố gắng làm dịu cảm giác ngột ngạt bất chợt, cũng muốn ổn định linh lực đang rối loạn. Nhưng tất cả đều vô ích. Màn đen ấy như đưa nàng vào ngục tối vô tận — không tri giác, không âm thanh, không hơi thở, chỉ còn lại mình nàng.

Sao có thể... sao lại thế này!

Sở Ly Ca hoảng hốt tìm vị trí cây bên cạnh để dựa vào, nhưng khi chạm tới thì cái cây như biến mất ngay trước mắt, khiến nàng ngã nhào xuống đất.

Đáng chết!

Thì ra, huyền diệu của Tử Vong Hắc Lâm chính là ở màn đen này. Khó trách, cho dù người tu vi cao cường tới đây, cũng không mấy ai có thể sống sót trở về.

Là cái màn đen chết tiệt này!

Sở Ly Ca run rẩy đứng lên, tìm túi trữ vật, muốn lấy pháo hoa tín hiệu cầu cứu, nhưng tay run rẩy thế nào cũng không sờ thấy. Nàng muốn triệu ra Ma Chủng Nghiệt Hỏa, nhưng linh lực hỗn loạn khiến làm sao cũng không thành.

Đáng chết... đáng chết...!

Xung quanh tĩnh lặng đến cực điểm, ngay cả gió cũng biến mất, linh lực còn bị màn đen kia hút lấy từng chút một.

Không đúng... nơi này không phải dị không gian, cũng chẳng phải hắc ngục vô tận... sao có thể...

Sở Ly Ca thở gấp từng hơi, trong đầu loạn ý chợt lóe sáng — thì ra, chính nỗi sợ hãi của bản thân mới là cửa đột phá.

Nhưng, nhưng nàng lại không thể khống chế nổi mình.

Ai... cứu ta với...?

Nàng gắng gượng đứng lên, thử triệu Ma Chủng Nghiệt Hỏa lần nữa, vẫn thất bại.

Ngay khi sắp ngạt thở, bỗng có cơn gió nhẹ lướt qua, ai đó ôm lấy nàng, mùi hương hoa Vô Ưu và hoa Dạ Tức lan khắp toàn thân.

Trong khoảnh khắc ấy, Sở Ly Ca chỉ muốn cất tiếng gọi tên người kia. Nhưng môi nàng chưa kịp mở ra, thì đã bị đối phương phủ xuống, nuốt trọn mọi lời định nói.

Linh lực từ môi nàng truyền sang, mở ra, khai thông mạch lạc hỗn loạn trong người Sở Ly Ca, khiến dòng linh lực cuồng loạn dần bình ổn. Sở Ly Ca sợ hãi mà nắm chặt lấy vạt áo người kia, biến nụ hôn vốn chỉ có quy củ thành cuồng nhiệt triền miên, lưu luyến không dứt.

Nàng sợ rằng đây chỉ là một ảo cảnh, sợ rằng một khi buông tay, người kia sẽ biến mất, sợ rằng chính mình sẽ lại chìm trong bóng tối vô tận một mình.

Nàng ôm chặt lấy vòng eo người ấy, siết càng lúc càng chặt, hôn càng thêm sâu, như muốn níu giữ, như muốn ép buộc: Ngươi không được rời bỏ ta nữa, vĩnh viễn không được rời bỏ ta!

Cảm giác này... giống hệt như trong mộng, vừa run sợ, vừa khao khát, cuối cùng... nàng đã đến.

"Ưm..."

Từ trong cổ họng người nọ bật ra một tiếng rên đau nhẹ, ngọn lửa Nghiệp Hỏa bùng lên, lúc này Sở Ly Ca mới giật mình tỉnh lại đôi chút, buông môi nàng ra.

Trong ánh lửa bập bùng, gương mặt tuyệt sắc của người trước mắt phủ một tầng đỏ nhạt, trong đôi mắt lấp lánh ôn nhu mờ mịt, còn cặp môi hồng nhuận lại rỉ ra một vệt máu nhỏ.

Nàng quá mức dùng sức.

Sở Ly Ca nghiêng người tới gần, đầu lưỡi khẽ liếm đi vệt máu ấy, thì thầm:
"Ta biết là ngươi."

Kinh Nhan không đáp, chỉ khẽ vung tay, ngọn Nghiệp Hỏa sáng rực, chiếu rọi một tấc đất quanh thân. Dưới chân các nàng vẫn là bùn đất ẩm nhão, quần áo vương bẩn, bốn phía hắc ảnh quỷ mị chập chờn, những bóng cây xung quanh lay động như thể biến thành yêu ma quái vật có thể cựa mình bất cứ lúc nào.

Lúc này, Sở Ly Ca mới thoáng tỉnh táo, một tay đỡ vai Kinh Nhan, nhìn quanh rồi nói:
"Rừng này... là sống."

"Ừ."

Kinh Nhan đồng ý.

Lúc mới bước vào Tử Vong Hắc Lâm, nàng còn thấy kỳ lạ: nơi này tuy âm khí, oán khí nặng nề, nhưng chưa đến mức khiến bao nhiêu người đi mà chẳng trở lại. Đến nay, nàng đã hiểu rõ.

Khu rừng này sớm đã sinh linh, lấy oán khí dày đặc làm mồi, tự tạo nên một thuật che mắt mạnh mẽ — chính là màn đen kia. Nó dùng sợ hãi để cướp đoạt năng lượng của kẻ khác.

Đây mới là nguyên nhân chân chính khiến nhiều kẻ vào rừng, không một ai quay lại.

Không ngờ, hiểm cảnh giờ mới thực sự bắt đầu.

Tạo ra nỗi sợ đã là đáng sợ, mà khéo thay, lại chạm đúng điểm yếu chí mạng nhất của Sở Ly Ca — nỗi sợ bóng tối. Quả thật là gặp phải khắc tinh.

"Càng nguy hiểm, cơ duyên càng lớn."

Có ánh lửa soi đường, lá gan Sở Ly Ca cũng vững thêm, nàng nhìn khắp nơi bóng cây đang di động:
"Đốt sạch những gốc cây này, xem thử nơi đây rốt cuộc che giấu cái gì."

Nói rồi, Sở Ly Ca theo thói quen vỗ nhẹ vai Kinh Nhan. Người kia thoáng ngẩn ra, rồi mới hiểu ý — nàng muốn mình ra tay.

Đến cả việc sai khiến mình, Sở Ly Ca giờ cũng đã quen đến mức tự nhiên.

Kinh Nhan vung tay, ngọn Nghiệp Hỏa lan ra bốn phía, lửa bùng lên trên những thân cây chuyển động. Tiếng gào thê thảm vang vọng, ánh lửa càng bùng mạnh, chiếu rọi khắp bốn phía.

Những gốc cây bốc cháy dần đứng yên bất động, ánh lửa rọi sáng cả màn sương đen cuồn cuộn, như từng đoàn oán linh lảng vảng. Nghiệp Hỏa bùng cháy, cây dừng, nhưng gió nổi.

Một cơn cuồng phong ập tới, gào thét như tiếng quỷ khóc, oán khí vô khổng bất nhập, như muốn nuốt trọn hai người. Các nàng vội vận linh lực chống đỡ, nhưng trận quái phong kia càng lúc càng dữ, dường như chỉ muốn xé rách thân thể các nàng mới thôi.

"Nơi này có thứ gì đó đang tác quái."

"Ừ."

Kinh Nhan đồng ý, nhưng câu kế tiếp của Sở Ly Ca khiến nàng suýt nữa nghẹn thở.

"Ngươi lo cho ta, nên mới cố ý tìm đến, đúng không?"

Tưởng rằng Kinh Nhan sẽ im lặng, nào ngờ nàng lại mở miệng:
"Màn đen này không đơn giản, mà ngươi lại sợ bóng tối, cho nên ta mới..."

Đúng thế. Nói một tràng dài, nhưng nàng vẫn không chịu thốt ra hai chữ "lo lắng".

Thật ngang bướng.

Song chỉ cần có câu đó, Sở Ly Ca cũng đã thấy mãn nguyện.

"Đám sương đen này là oán linh vạn năm tích tụ, chớ có khinh thường."

Kinh Nhan lập tức đổi chủ đề, Sở Ly Ca chỉ cười:
"Ta thì lại muốn biết, rốt cuộc thứ ẩn phía sau chúng mới là gì."

Tà ám khắc tinh, ngọn Nghiệp Hỏa vẫn cháy sáng quanh thân hai người. Oán linh không dám lại gần, nhưng tiếng khóc quỷ quái lại càng dồn dập. Lúc thì như đàn bà than khóc thảm thiết, lúc lại như trẻ con gào khóc, khi thì như lão nhân nghẹn ngào, lại như nam nhân phẫn nộ gào thét.

Thanh âm biến hóa không ngừng, từng nhịp tác động vào thần trí, như muốn kéo người vào ảo cảnh.

Sở Ly Ca từng ở bên Lạc Phi Thư, tự nhiên hiểu rõ: ngoài thị giác, thanh âm cũng có thể khiến con người sinh ảo giác.

Thậm chí, đôi khi thanh âm còn khó phòng bị hơn thị giác.

"Ngươi có từng nghe tới Thượng Cổ Tà Linh chưa?"

Kinh Nhan mở miệng. Trong lòng Sở Ly Ca chấn động:
"Ý ngươi là, thứ được luyện hóa từ vô số oán linh cùng mặt trái cảm xúc...?"

"Ừ."

Kinh Nhan gật nhẹ:
"Ta nghi ngờ nơi này có tồn tại Thượng Cổ Tà Linh."

Có thể dùng màn đen che trời, chiếm lĩnh linh địa, điều khiển oán khí — loại năng lực này, tuyệt không phải tà linh tầm thường có thể làm được.

"Vậy thì... chúng ta chạy thôi."

Chương trước Chương tiếp
Loading...