[BHTT-Edit] - Họa Cốt
Chương 85
"Thanh Nguyệt Thần Quân... Có thể nói cho ta biết chân tướng được không?"Trước kia Kinh Nhan chưa từng đi truy cứu, chưa từng hỏi cho rõ, bởi vì nàng luôn cho rằng đó là lỗi của chính mình, tất cả mọi người cũng nói đó là lỗi của nàng. Nếu như Kinh Phạn Ca an phận thủ thường mà ở yên trong Tù Thần Lôi Ngục, có lẽ sẽ không khai chiến với Thần tộc, cũng sẽ không có nhiều người phải ch·ết như vậy.Thế nhưng hiện tại, nàng dần phát hiện sự việc không phải như vậy, tất cả vốn dĩ không đơn giản như suy nghĩ của nàng."Vì sao ngươi không thể cứ thế mà sống yên ổn?"Thanh Nguyệt Thần Quân ngừng một thoáng, rồi mới nói tiếp:
"Nếu đã biết, e rằng cuộc sống của ngươi sẽ không còn bình thản nữa. Ngươi còn muốn biết sao?""Muốn."Gió thổi qua, mang theo mùi máu tươi nhàn nhạt. Trong khoảnh khắc đó, dường như Thanh Nguyệt Thần Quân lại nghe thấy mùi vị của một trận chiến ngày xưa: máu tanh, t·ử v·ong, cùng sự hủy diệt.Nàng khẽ thở dài, nói:
"Lúc ấy trong Thần tộc tồn tại một mâu thuẫn rất lớn. Đó là: nên cùng Ma tộc chung sống hòa bình, hay là cùng Ma tộc không đội trời chung. Cũng vì thế, Thần tộc chia làm hai phe."Nhắc lại chuyện cũ, Thanh Nguyệt Thần Quân không khỏi run rẩy, chẳng rõ là bởi vì cuối cùng cũng nói ra được điều đã đè nén bao năm, hay là bởi ký ức ấy quá sâu nặng, không sao quên được. Nỗi đau như bị địa ngục chi hỏa thiêu đốt tận xương tủy, cho dù trăm năm trôi qua, ký ức ấy vẫn như mới nguyên."Phạn Ca chủ trương hòa bình, Thần Đế thì chủ trương chém gi·ết. Bọn họ nhiều lần tranh chấp. Ngay cả thần quan đại nhân cũng đứng về phía Phạn Ca. Hoàng tộc Thần Hoàng cũng vì thế mà sinh ra hiềm khích với Thần Đế."Ánh mắt Thanh Nguyệt Thần Quân khẽ rũ xuống, dường như nhớ đến một gương mặt nào đó, nhưng ngay sau lại nhắm nghiền, không muốn nhìn lại."Đó là thời điểm hỗn loạn nhất của Thần tộc. Để đạt tới hòa bình, Phạn Ca không ngừng cùng Thần Đế tranh cãi. Cuối cùng, Quỷ Ảnh Thần Quân một mực khẳng định Phạn Ca đã yêu một người Ma tộc, vì vậy Phạn Ca bị giam vào Tù Thần Lôi Ngục.""Rất nhiều người thuộc phe của Phạn Ca vì thế mà phản chiến, thậm chí thần quan đại nhân — vốn là hộ vệ của hoàng tộc Thần Hoàng — cũng đồng ý giam Phạn Ca trong Tù Thần Lôi Ngục.""Này... không hề đơn giản. Ta luôn cảm thấy tất cả quá mức trùng hợp, thời cơ lại quá thuận lợi cho Thần Đế, khiến người phe Phạn Ca bị chèn ép."Kinh Nhan nhớ lại Quỷ Ảnh Thần Quân, kẻ từng là trợ thủ đắc lực của Thần Đế, giỏi nhất là truy tung và ám s·át, cuối cùng lại ch·ết trong trận chiến cùng Kinh Phạn Ca."Sau khi Phạn Ca ch·ết, người thuộc phe nàng tuy không bị bức hại trực diện, nhưng sự khinh thường và áp lực từ Thần tộc khác khiến nhiều người không chịu đựng nổi. Có kẻ bỏ thần chức, có người ẩn cư mai danh."Nói đến đây, Thanh Nguyệt Thần Quân tự giễu:
"Ta từng nghĩ sẽ cứu Phạn Ca, nhưng ta không thể đến gần Tù Thần Lôi Ngục."Nàng nhìn thẳng Kinh Nhan, chậm rãi nói:
"Chỉ có hoàng tộc Thần Hoàng và các thần quân mới có thể đến gần nơi đó."Khi ấy, Thanh Nguyệt Thần Quân vẫn chưa có danh hiệu cũng như thực lực của một thần quân, nàng chẳng thể làm được gì. Thậm chí, trong trận chiến ấy, nàng chỉ có thể bị cưỡng ép giam trong Cửu Tiêu, không được bước ra ngoài."Ngươi có biết, người mà cô cô ta yêu rốt cuộc là ai?"Kinh Nhan hỏi, trong lòng dường như đã hiện ra một đáp án mơ hồ."Không biết, nhưng đó quả thật là một người Ma tộc."Thanh Nguyệt Thần Quân cười khổ, lẩm bẩm:
"Là người Ma tộc thì sao chứ...""Khi ấy, trận đại chiến khiến vô số thần tộc ngã xuống. Phạn Ca rơi vào vực sâu U Ma Cốc mà ch·ết. Về sau, những kẻ từng tham dự trận chiến đó đều kín miệng, không một ai dám nhắc lại.""Tộc trưởng cũng tham dự sao?""Có. Chỉ có như vậy, mới giữ được sự 'an toàn' của hoàng tộc Thần Hoàng."Hai chữ "bảo toàn" mà nàng dùng khiến Kinh Nhan chấn động. Nếu như hoàng tộc Thần Hoàng thực sự đối kháng đến cùng, vậy Thần Đế sẽ xử trí họ thế nào? Lẽ nào sẽ đuổi tận gi·ết tuyệt?"Ta chỉ biết thần quan đại nhân thất vọng với Phạn Ca. Bà tin rằng vì Phạn Ca yêu một người Ma tộc nên mới đưa ra chủ trương hòa bình. Bà cảm thấy mình và cả nhất tộc đều bị phản bội."Thanh Nguyệt Thần Quân cúi mắt, nơi đáy mắt chất chứa những cảm xúc phức tạp mà Kinh Nhan không nhìn thấu: phẫn nộ, không cam lòng, và cả hối hận."Nhưng ta không cho rằng Phạn Ca là người như vậy. Nàng trước sau đều yêu chuộng hòa bình."Nghe thế, trong đầu Kinh Nhan hiện lên từng mảnh ký ức vụn vặt khi ở cùng Kinh Phạn Ca. Nàng từng dạy nàng không được lạm sát kẻ vô tội, từng nói dù thế giới này cá lớn nuốt cá bé, nhưng vẫn phải giữ một tấm lòng lương thiện.Kinh Phạn Ca có thể thật sự yêu một người Ma tộc, nhưng nàng muốn đem đến hòa bình cho lục giới cũng là sự thật."Ngươi có biết, trong trận chiến đó, cô cô ta đã nhập ma không?"Lời này vừa thốt ra, đồng tử Thanh Nguyệt Thần Quân kịch liệt co rút, dường như nghe được một tin chấn động vô cùng. Nàng nhìn gương mặt bình tĩnh của Kinh Nhan, run rẩy đáp:"Không... không biết...""Xem ra, ngươi cũng không biết nguyên nhân vì sao cô cô ta nhập ma."Những kẻ tham chiến năm ấy giấu kín chuyện này, chỉ vì một khi sự thật lộ ra rằng Kinh Phạn Ca nhập ma, danh dự của Thần tộc trong lục giới sẽ bị tổn hại nặng nề. Dù sao, người đó từng là niềm kiêu hãnh của Thần tộc.Thế nhưng Kinh Nhan lại dần tin tưởng, Kinh Phạn Ca quả thực từng xung đột với Thần Đế vì niềm tin của mình. Việc trấn áp, tiêu diệt phe của nàng lại quá mức thuận lợi, khiến Kinh Nhan không khỏi hoài nghi bên trong còn có ẩn tình.Thanh Nguyệt Thần Quân vẫn còn chấn động trước chuyện Kinh Phạn Ca nhập ma. Kinh Nhan hiểu cảm xúc ấy. Lúc ban đầu, ngay cả nàng cũng không tin, nhưng những gì viết trong Sinh Tử Sách tuyệt đối không sai. Cuối cùng, nàng lựa chọn tin tưởng vào Kinh Phạn Ca: nhất định đã có biến cố kinh thiên động địa khiến tâm cảnh nàng sụp đổ đến mức nhập ma.Đại biến cố năm đó, chính là mấu chốt."Ta sẽ đi điều tra."Ánh mắt tràn đầy kinh ngạc của Thanh Nguyệt Thần Quân cuối cùng cũng trở lại bình tĩnh, thậm chí thêm phần kiên nghị. Nhưng Kinh Nhan lại nói:"Không thể.""Việc này quá nguy hiểm, ngươi...""Ta đã bỏ lỡ một lần, cũng đã hối hận một lần. Lần này, ta nhất định phải tìm ra chân tướng."Cuối cùng, Thanh Nguyệt Thần Quân quay người rời đi. Mái tóc đen và chiếc trường bào đen của nàng hòa thành một thể, trong khu rừng u ám lại càng toát lên vẻ cô độc."Yên tâm, ta sẽ cẩn thận."Kinh Nhan không khuyên thêm, chỉ lặng lẽ nhìn theo ánh sáng nơi thân ảnh Thanh Nguyệt Thần Quân biến mất khỏi tầm mắt.Nàng ta đã bỏ lỡ điều gì, lại hối hận vì điều gì? Có lẽ là hối hận vì không thể cứu được Kinh Phạn Ca, cũng có lẽ là vì không thể đồng sinh cộng tử cùng nàng. Kinh Nhan không rõ.Nàng chỉ biết, Thanh Nguyệt Thần Quân cố chấp, còn hơn cả sự yếu đuối của chính mình.Lúc này, ở không xa, một bóng hồng y hóa thành sương đỏ, hiện ra trước mắt Kinh Nhan. Vừa hiện thân, nàng đã không nhịn được cúi xuống ôm lấy Kinh Nhan.Ban đầu Kinh Nhan khẽ ngẩn người, nhưng không đẩy ra, ngược lại an tâm cảm nhận mùi hương thoảng như hoa nơi thân thể đối phương."Có nhớ ta không?"Sở Ly Ca hơi ngẩng đầu, môi như vô tình khẽ lướt qua vành tai nàng, hơi nóng khiến nửa khuôn mặt nàng tê dại."Đừng như vậy."Hành động thân mật bất ngờ của Sở Ly Ca khiến Kinh Nhan có phần không quen, nhưng cũng không nỡ đẩy ra, chỉ nhẹ giọng khuyên nhủ. Tưởng rằng ma nữ kia sẽ chẳng nghe lời, nhưng Sở Ly Ca lại ngoan ngoãn buông tay, rồi đôi mắt hẹp dài khẽ liếc nàng, giọng đầy bất mãn:"Không thú vị chút nào.""Ngươi... nghe hết rồi?"Kinh Nhan không ngờ Sở Ly Ca lại ở gần đó. Rõ ràng nàng đã dùng thần thức dò xét, chắc chắn xung quanh không ai, mới yên tâm cùng Thanh Nguyệt Thần Quân nói chuyện về Kinh Phạn Ca."Đúng vậy. May mà có Chúc Dung Tâm Hỏa hỗ trợ, cho dù ở xa ta vẫn nghe rõ ràng."Kinh Nhan cũng không tức giận. Dù sao việc này Sở Ly Ca cũng biết, hơn nữa cả hai đang cùng nhau điều tra chuyện của Kinh Phạn Ca. Việc nàng nghe thấy cũng chẳng sao, chỉ là..."Bọn họ vẫn luôn quy tội cái chết của Kinh Phạn Ca lên ngươi sao?"Quả nhiên nàng đã nghe thấy.Kinh Nhan quay đầu tránh đi ánh mắt quá nóng bỏng kia, không chịu nổi khi bị hỏi về chuyện này. Đúng là nàng đã mở tù thần lôi ngục, đúng là đã phạm sai lầm, người khác trách tội nàng cũng là lẽ thường.Chỉ là... trong thâm tâm nàng không muốn thừa nhận, cũng không muốn gánh vác cái chết của Kinh Phạn Ca như một tội lỗi của bản thân."Ngươi đến đây, hẳn là có chuyện muốn nói với ta."Kinh Nhan cố tình đổi chủ đề. Nhìn thấy vẻ quật cường trên gương mặt nàng, ý định truy hỏi của Sở Ly Ca dần tan biến. Nếu nàng không muốn mở miệng, cho dù có trói ép cũng chẳng được."Đương nhiên là có."Vừa nói xong, Sở Ly Ca liền cảm nhận có người đang tiến lại gần. Kinh Nhan cũng đã nhận ra."Tìm chỗ nào kín đáo hơn rồi hãy nói.""Ừ."Hai người nhanh chóng xuyên qua khu rừng, tránh đi các khí tức khác, dừng lại ở một góc hẻo lánh. Sau khi xác định xung quanh không có ai, Sở Ly Ca mới mở lời:"Mặc dù Cổ Nhược Thi đã nằm im suốt trăm năm, nhưng ta vẫn cảm nhận được chút thần thức yếu ớt của nàng. Cho nên ta đã nghĩ, có lẽ nàng vẫn có thể nghe được chúng ta nói."Sở Ly Ca lấy Vô Thường Dù, rót linh lực vào, thổi tan làn khí u ám đang áp tới, rồi tiếp tục:"Ta cố ý nhắc đến Kinh Phạn Ca trước mặt nàng, liền phát hiện thần thức kia lập tức mạnh lên, thậm chí ta còn cảm nhận rõ ràng áp lực nàng tỏa ra."Nghe vậy, Kinh Nhan hít một hơi lạnh:"Ý ngươi là... người trong lòng cô cô ta, có thể chính là Cổ Nhược Thi?""Đúng vậy.""Ta còn nhắc đến việc Kinh Phạn Ca nhập ma. Lúc đó cảm giác áp lực càng nặng. Ta đoán... Cổ Nhược Thi vốn không hề biết chuyện Kinh Phạn Ca cuối cùng đã nhập ma."Nói đến đây, Sở Ly Ca chợt nở nụ cười kiều mị, dựa hẳn vào một thân cây, dáng vẻ tùy ý:"Có lẽ ta đã tìm ra cách đánh thức Cổ Nhược Thi. Mấu chốt chính là Kinh Phạn Ca.""Chỉ cần Cổ Nhược Thi tỉnh lại, có lẽ chúng ta sẽ biết rõ chuyện năm đó. Ta còn cảm thấy, khả năng Kinh Phạn Ca nhập ma, tuyệt đối có liên quan đến Cổ Nhược Thi."Thấy Kinh Nhan còn nghi ngờ, Sở Ly Ca đã chặn lại:"Đừng hỏi, là trực giác."Tuy rằng trực giác của nàng không lợi hại bằng Sở Thất Sát, nhưng nàng rất tin vào nó. Hơn nữa, nếu Cổ Nhược Thi thật sự tỉnh lại, tất nhiên sẽ trở thành một trợ lực lớn cho Ma tộc.Kinh Nhan nghe vậy cũng không hỏi thêm, chỉ là sắc mặt thoáng ảm đạm, dáng vẻ mông lung."Ngươi không muốn nói, nhưng ta vẫn muốn biết... trước kia ngươi vốn cũng như vậy sao?"Sở Ly Ca đứng thẳng người, chậm rãi bước tới gần, mỗi bước lại buông một chữ:"Cứng nhắc.""Quá thủ lễ.""Quá đứng đắn.""Không biết biến thông.""Đạo đức quá mạnh.""Da mặt còn mỏng."Ban đầu Kinh Nhan còn gắng gượng chấp nhận, nhưng đến câu cuối cùng thì mặt đã đỏ bừng, muốn phản bác nhưng phản ứng kia lại càng giống như thừa nhận.Thế nhưng, nàng cũng thật sự suy nghĩ về bản thân trước kia. Khi ấy, nàng vô cùng kính ngưỡng Kinh Phạn Ca. Cha mẹ mất sớm, Kinh Phạn Ca là người thân duy nhất, nàng luôn đi theo chị, bất kể ở đâu.Nàng thích bắt chước Kinh Phạn Ca, thích tính cách tiêu sái, tự do của nàng. Khi ấy ai cũng nói hai người như được đúc từ một khuôn.Không chỉ ngoại hình, mà cả tính cách.Khi ấy nàng thích gây chuyện, thích kết bạn, nuôi nhiều giấc mơ viển vông — như cùng Kinh Phạn Ca trở thành nhân vật đệ nhất Thần giới.Nàng rất thích bản thân khi đó, tràn đầy ánh sáng mặt trời, tự do, tung tăng khắp Thần giới, như thể chỉ cần chạm được ánh nắng, là chạm được cả thế giới.Còn hiện tại thì sao?Kinh Nhan khẽ cười khổ, xoay người đi, nói nhỏ:"Chuyện cũ đã qua."Chuyện cũ đã qua.Con người năm đó của nàng, có lẽ đã sớm chết đi rồi, cùng với Kinh Phạn Ca mà chết.
"Nếu đã biết, e rằng cuộc sống của ngươi sẽ không còn bình thản nữa. Ngươi còn muốn biết sao?""Muốn."Gió thổi qua, mang theo mùi máu tươi nhàn nhạt. Trong khoảnh khắc đó, dường như Thanh Nguyệt Thần Quân lại nghe thấy mùi vị của một trận chiến ngày xưa: máu tanh, t·ử v·ong, cùng sự hủy diệt.Nàng khẽ thở dài, nói:
"Lúc ấy trong Thần tộc tồn tại một mâu thuẫn rất lớn. Đó là: nên cùng Ma tộc chung sống hòa bình, hay là cùng Ma tộc không đội trời chung. Cũng vì thế, Thần tộc chia làm hai phe."Nhắc lại chuyện cũ, Thanh Nguyệt Thần Quân không khỏi run rẩy, chẳng rõ là bởi vì cuối cùng cũng nói ra được điều đã đè nén bao năm, hay là bởi ký ức ấy quá sâu nặng, không sao quên được. Nỗi đau như bị địa ngục chi hỏa thiêu đốt tận xương tủy, cho dù trăm năm trôi qua, ký ức ấy vẫn như mới nguyên."Phạn Ca chủ trương hòa bình, Thần Đế thì chủ trương chém gi·ết. Bọn họ nhiều lần tranh chấp. Ngay cả thần quan đại nhân cũng đứng về phía Phạn Ca. Hoàng tộc Thần Hoàng cũng vì thế mà sinh ra hiềm khích với Thần Đế."Ánh mắt Thanh Nguyệt Thần Quân khẽ rũ xuống, dường như nhớ đến một gương mặt nào đó, nhưng ngay sau lại nhắm nghiền, không muốn nhìn lại."Đó là thời điểm hỗn loạn nhất của Thần tộc. Để đạt tới hòa bình, Phạn Ca không ngừng cùng Thần Đế tranh cãi. Cuối cùng, Quỷ Ảnh Thần Quân một mực khẳng định Phạn Ca đã yêu một người Ma tộc, vì vậy Phạn Ca bị giam vào Tù Thần Lôi Ngục.""Rất nhiều người thuộc phe của Phạn Ca vì thế mà phản chiến, thậm chí thần quan đại nhân — vốn là hộ vệ của hoàng tộc Thần Hoàng — cũng đồng ý giam Phạn Ca trong Tù Thần Lôi Ngục.""Này... không hề đơn giản. Ta luôn cảm thấy tất cả quá mức trùng hợp, thời cơ lại quá thuận lợi cho Thần Đế, khiến người phe Phạn Ca bị chèn ép."Kinh Nhan nhớ lại Quỷ Ảnh Thần Quân, kẻ từng là trợ thủ đắc lực của Thần Đế, giỏi nhất là truy tung và ám s·át, cuối cùng lại ch·ết trong trận chiến cùng Kinh Phạn Ca."Sau khi Phạn Ca ch·ết, người thuộc phe nàng tuy không bị bức hại trực diện, nhưng sự khinh thường và áp lực từ Thần tộc khác khiến nhiều người không chịu đựng nổi. Có kẻ bỏ thần chức, có người ẩn cư mai danh."Nói đến đây, Thanh Nguyệt Thần Quân tự giễu:
"Ta từng nghĩ sẽ cứu Phạn Ca, nhưng ta không thể đến gần Tù Thần Lôi Ngục."Nàng nhìn thẳng Kinh Nhan, chậm rãi nói:
"Chỉ có hoàng tộc Thần Hoàng và các thần quân mới có thể đến gần nơi đó."Khi ấy, Thanh Nguyệt Thần Quân vẫn chưa có danh hiệu cũng như thực lực của một thần quân, nàng chẳng thể làm được gì. Thậm chí, trong trận chiến ấy, nàng chỉ có thể bị cưỡng ép giam trong Cửu Tiêu, không được bước ra ngoài."Ngươi có biết, người mà cô cô ta yêu rốt cuộc là ai?"Kinh Nhan hỏi, trong lòng dường như đã hiện ra một đáp án mơ hồ."Không biết, nhưng đó quả thật là một người Ma tộc."Thanh Nguyệt Thần Quân cười khổ, lẩm bẩm:
"Là người Ma tộc thì sao chứ...""Khi ấy, trận đại chiến khiến vô số thần tộc ngã xuống. Phạn Ca rơi vào vực sâu U Ma Cốc mà ch·ết. Về sau, những kẻ từng tham dự trận chiến đó đều kín miệng, không một ai dám nhắc lại.""Tộc trưởng cũng tham dự sao?""Có. Chỉ có như vậy, mới giữ được sự 'an toàn' của hoàng tộc Thần Hoàng."Hai chữ "bảo toàn" mà nàng dùng khiến Kinh Nhan chấn động. Nếu như hoàng tộc Thần Hoàng thực sự đối kháng đến cùng, vậy Thần Đế sẽ xử trí họ thế nào? Lẽ nào sẽ đuổi tận gi·ết tuyệt?"Ta chỉ biết thần quan đại nhân thất vọng với Phạn Ca. Bà tin rằng vì Phạn Ca yêu một người Ma tộc nên mới đưa ra chủ trương hòa bình. Bà cảm thấy mình và cả nhất tộc đều bị phản bội."Thanh Nguyệt Thần Quân cúi mắt, nơi đáy mắt chất chứa những cảm xúc phức tạp mà Kinh Nhan không nhìn thấu: phẫn nộ, không cam lòng, và cả hối hận."Nhưng ta không cho rằng Phạn Ca là người như vậy. Nàng trước sau đều yêu chuộng hòa bình."Nghe thế, trong đầu Kinh Nhan hiện lên từng mảnh ký ức vụn vặt khi ở cùng Kinh Phạn Ca. Nàng từng dạy nàng không được lạm sát kẻ vô tội, từng nói dù thế giới này cá lớn nuốt cá bé, nhưng vẫn phải giữ một tấm lòng lương thiện.Kinh Phạn Ca có thể thật sự yêu một người Ma tộc, nhưng nàng muốn đem đến hòa bình cho lục giới cũng là sự thật."Ngươi có biết, trong trận chiến đó, cô cô ta đã nhập ma không?"Lời này vừa thốt ra, đồng tử Thanh Nguyệt Thần Quân kịch liệt co rút, dường như nghe được một tin chấn động vô cùng. Nàng nhìn gương mặt bình tĩnh của Kinh Nhan, run rẩy đáp:"Không... không biết...""Xem ra, ngươi cũng không biết nguyên nhân vì sao cô cô ta nhập ma."Những kẻ tham chiến năm ấy giấu kín chuyện này, chỉ vì một khi sự thật lộ ra rằng Kinh Phạn Ca nhập ma, danh dự của Thần tộc trong lục giới sẽ bị tổn hại nặng nề. Dù sao, người đó từng là niềm kiêu hãnh của Thần tộc.Thế nhưng Kinh Nhan lại dần tin tưởng, Kinh Phạn Ca quả thực từng xung đột với Thần Đế vì niềm tin của mình. Việc trấn áp, tiêu diệt phe của nàng lại quá mức thuận lợi, khiến Kinh Nhan không khỏi hoài nghi bên trong còn có ẩn tình.Thanh Nguyệt Thần Quân vẫn còn chấn động trước chuyện Kinh Phạn Ca nhập ma. Kinh Nhan hiểu cảm xúc ấy. Lúc ban đầu, ngay cả nàng cũng không tin, nhưng những gì viết trong Sinh Tử Sách tuyệt đối không sai. Cuối cùng, nàng lựa chọn tin tưởng vào Kinh Phạn Ca: nhất định đã có biến cố kinh thiên động địa khiến tâm cảnh nàng sụp đổ đến mức nhập ma.Đại biến cố năm đó, chính là mấu chốt."Ta sẽ đi điều tra."Ánh mắt tràn đầy kinh ngạc của Thanh Nguyệt Thần Quân cuối cùng cũng trở lại bình tĩnh, thậm chí thêm phần kiên nghị. Nhưng Kinh Nhan lại nói:"Không thể.""Việc này quá nguy hiểm, ngươi...""Ta đã bỏ lỡ một lần, cũng đã hối hận một lần. Lần này, ta nhất định phải tìm ra chân tướng."Cuối cùng, Thanh Nguyệt Thần Quân quay người rời đi. Mái tóc đen và chiếc trường bào đen của nàng hòa thành một thể, trong khu rừng u ám lại càng toát lên vẻ cô độc."Yên tâm, ta sẽ cẩn thận."Kinh Nhan không khuyên thêm, chỉ lặng lẽ nhìn theo ánh sáng nơi thân ảnh Thanh Nguyệt Thần Quân biến mất khỏi tầm mắt.Nàng ta đã bỏ lỡ điều gì, lại hối hận vì điều gì? Có lẽ là hối hận vì không thể cứu được Kinh Phạn Ca, cũng có lẽ là vì không thể đồng sinh cộng tử cùng nàng. Kinh Nhan không rõ.Nàng chỉ biết, Thanh Nguyệt Thần Quân cố chấp, còn hơn cả sự yếu đuối của chính mình.Lúc này, ở không xa, một bóng hồng y hóa thành sương đỏ, hiện ra trước mắt Kinh Nhan. Vừa hiện thân, nàng đã không nhịn được cúi xuống ôm lấy Kinh Nhan.Ban đầu Kinh Nhan khẽ ngẩn người, nhưng không đẩy ra, ngược lại an tâm cảm nhận mùi hương thoảng như hoa nơi thân thể đối phương."Có nhớ ta không?"Sở Ly Ca hơi ngẩng đầu, môi như vô tình khẽ lướt qua vành tai nàng, hơi nóng khiến nửa khuôn mặt nàng tê dại."Đừng như vậy."Hành động thân mật bất ngờ của Sở Ly Ca khiến Kinh Nhan có phần không quen, nhưng cũng không nỡ đẩy ra, chỉ nhẹ giọng khuyên nhủ. Tưởng rằng ma nữ kia sẽ chẳng nghe lời, nhưng Sở Ly Ca lại ngoan ngoãn buông tay, rồi đôi mắt hẹp dài khẽ liếc nàng, giọng đầy bất mãn:"Không thú vị chút nào.""Ngươi... nghe hết rồi?"Kinh Nhan không ngờ Sở Ly Ca lại ở gần đó. Rõ ràng nàng đã dùng thần thức dò xét, chắc chắn xung quanh không ai, mới yên tâm cùng Thanh Nguyệt Thần Quân nói chuyện về Kinh Phạn Ca."Đúng vậy. May mà có Chúc Dung Tâm Hỏa hỗ trợ, cho dù ở xa ta vẫn nghe rõ ràng."Kinh Nhan cũng không tức giận. Dù sao việc này Sở Ly Ca cũng biết, hơn nữa cả hai đang cùng nhau điều tra chuyện của Kinh Phạn Ca. Việc nàng nghe thấy cũng chẳng sao, chỉ là..."Bọn họ vẫn luôn quy tội cái chết của Kinh Phạn Ca lên ngươi sao?"Quả nhiên nàng đã nghe thấy.Kinh Nhan quay đầu tránh đi ánh mắt quá nóng bỏng kia, không chịu nổi khi bị hỏi về chuyện này. Đúng là nàng đã mở tù thần lôi ngục, đúng là đã phạm sai lầm, người khác trách tội nàng cũng là lẽ thường.Chỉ là... trong thâm tâm nàng không muốn thừa nhận, cũng không muốn gánh vác cái chết của Kinh Phạn Ca như một tội lỗi của bản thân."Ngươi đến đây, hẳn là có chuyện muốn nói với ta."Kinh Nhan cố tình đổi chủ đề. Nhìn thấy vẻ quật cường trên gương mặt nàng, ý định truy hỏi của Sở Ly Ca dần tan biến. Nếu nàng không muốn mở miệng, cho dù có trói ép cũng chẳng được."Đương nhiên là có."Vừa nói xong, Sở Ly Ca liền cảm nhận có người đang tiến lại gần. Kinh Nhan cũng đã nhận ra."Tìm chỗ nào kín đáo hơn rồi hãy nói.""Ừ."Hai người nhanh chóng xuyên qua khu rừng, tránh đi các khí tức khác, dừng lại ở một góc hẻo lánh. Sau khi xác định xung quanh không có ai, Sở Ly Ca mới mở lời:"Mặc dù Cổ Nhược Thi đã nằm im suốt trăm năm, nhưng ta vẫn cảm nhận được chút thần thức yếu ớt của nàng. Cho nên ta đã nghĩ, có lẽ nàng vẫn có thể nghe được chúng ta nói."Sở Ly Ca lấy Vô Thường Dù, rót linh lực vào, thổi tan làn khí u ám đang áp tới, rồi tiếp tục:"Ta cố ý nhắc đến Kinh Phạn Ca trước mặt nàng, liền phát hiện thần thức kia lập tức mạnh lên, thậm chí ta còn cảm nhận rõ ràng áp lực nàng tỏa ra."Nghe vậy, Kinh Nhan hít một hơi lạnh:"Ý ngươi là... người trong lòng cô cô ta, có thể chính là Cổ Nhược Thi?""Đúng vậy.""Ta còn nhắc đến việc Kinh Phạn Ca nhập ma. Lúc đó cảm giác áp lực càng nặng. Ta đoán... Cổ Nhược Thi vốn không hề biết chuyện Kinh Phạn Ca cuối cùng đã nhập ma."Nói đến đây, Sở Ly Ca chợt nở nụ cười kiều mị, dựa hẳn vào một thân cây, dáng vẻ tùy ý:"Có lẽ ta đã tìm ra cách đánh thức Cổ Nhược Thi. Mấu chốt chính là Kinh Phạn Ca.""Chỉ cần Cổ Nhược Thi tỉnh lại, có lẽ chúng ta sẽ biết rõ chuyện năm đó. Ta còn cảm thấy, khả năng Kinh Phạn Ca nhập ma, tuyệt đối có liên quan đến Cổ Nhược Thi."Thấy Kinh Nhan còn nghi ngờ, Sở Ly Ca đã chặn lại:"Đừng hỏi, là trực giác."Tuy rằng trực giác của nàng không lợi hại bằng Sở Thất Sát, nhưng nàng rất tin vào nó. Hơn nữa, nếu Cổ Nhược Thi thật sự tỉnh lại, tất nhiên sẽ trở thành một trợ lực lớn cho Ma tộc.Kinh Nhan nghe vậy cũng không hỏi thêm, chỉ là sắc mặt thoáng ảm đạm, dáng vẻ mông lung."Ngươi không muốn nói, nhưng ta vẫn muốn biết... trước kia ngươi vốn cũng như vậy sao?"Sở Ly Ca đứng thẳng người, chậm rãi bước tới gần, mỗi bước lại buông một chữ:"Cứng nhắc.""Quá thủ lễ.""Quá đứng đắn.""Không biết biến thông.""Đạo đức quá mạnh.""Da mặt còn mỏng."Ban đầu Kinh Nhan còn gắng gượng chấp nhận, nhưng đến câu cuối cùng thì mặt đã đỏ bừng, muốn phản bác nhưng phản ứng kia lại càng giống như thừa nhận.Thế nhưng, nàng cũng thật sự suy nghĩ về bản thân trước kia. Khi ấy, nàng vô cùng kính ngưỡng Kinh Phạn Ca. Cha mẹ mất sớm, Kinh Phạn Ca là người thân duy nhất, nàng luôn đi theo chị, bất kể ở đâu.Nàng thích bắt chước Kinh Phạn Ca, thích tính cách tiêu sái, tự do của nàng. Khi ấy ai cũng nói hai người như được đúc từ một khuôn.Không chỉ ngoại hình, mà cả tính cách.Khi ấy nàng thích gây chuyện, thích kết bạn, nuôi nhiều giấc mơ viển vông — như cùng Kinh Phạn Ca trở thành nhân vật đệ nhất Thần giới.Nàng rất thích bản thân khi đó, tràn đầy ánh sáng mặt trời, tự do, tung tăng khắp Thần giới, như thể chỉ cần chạm được ánh nắng, là chạm được cả thế giới.Còn hiện tại thì sao?Kinh Nhan khẽ cười khổ, xoay người đi, nói nhỏ:"Chuyện cũ đã qua."Chuyện cũ đã qua.Con người năm đó của nàng, có lẽ đã sớm chết đi rồi, cùng với Kinh Phạn Ca mà chết.