[BHTT-Edit] - Họa Cốt

Chương 87



Sương đen cuồn cuộn, như bầy chim hỗn loạn lượn quanh trong rừng, mịt mờ phiêu tán. Sở Ly Ca cùng Kinh Nhan lùi lại vài bước, trong tay dồn linh lực, thử mở truyền tống môn, nhưng kết quả hoàn toàn không có hiệu quả.

"Truyền tống môn mở không ra."

Nói xong, Sở Ly Ca tức giận tế ra Thất Sát Kiếm, chém tan đám sương đen như ruồi muỗi phiền phức trước mắt. Từng làn hôi thối xộc tới, giống như mùi từ quan tài mục nát.

"Thứ này e rằng không chỉ là màn sương che mắt, mà là một kết giới."

Kinh Nhan tế ra vài đoàn nghiệp hỏa bao quanh hai người, đề phòng sương đen bất ngờ áp sát. Ngay lúc đó, một tràng âm thanh lầy nhầy, như thịt bị xé rách, truyền đến khiến da đầu cả hai tê dại.

Dưới ánh nghiệp hỏa chiếu rọi, họ mới nhìn rõ: từ trong lớp bùn nhão, từng bàn tay trắng bệch đang bò lên, cố gắng chui ra khỏi địa ngục.

Thứ đó có hình người, da nhăn nheo như bị nước ngâm đến rã ra từng mảng, mắt xám trắng vô hồn, miệng rít gào như dã thú đau đớn. Tóc thưa thớt, dính bết, tứ chi vặn vẹo, có kẻ đứng không nổi, chỉ có thể lê lết trên đất.

Miệng chúng há to, từng dòng dịch tanh nhớp chảy ra, mùi hôi thối xộc thẳng khiến Sở Ly Ca buồn nôn.

"Đáng chết!"

Nàng vung Thất Sát Kiếm, hóa trăm nghìn đạo kiếm quang muốn đánh nát lũ quái vật, nhưng tay bị Kinh Nhan ngăn lại:

"Đừng vọng động. Đây là tử linh, dù ngươi có chém nát, lát sau chúng vẫn sẽ ngưng tụ trở lại, chỉ phí linh lực."

Sở Ly Ca nhíu mày, mùi hôi tanh khiến nàng cực kỳ khó chịu. Đúng lúc ấy, Kinh Nhan dùng ngón tay khẽ chạm mũi nàng, lập tức mùi hoa thanh khiết từ thân thể Kinh Nhan lan tới, át đi uế khí, khiến nàng dễ chịu hơn.

"Ngươi đúng là trẻ con."

Kinh Nhan bất giác cười khổ, rồi tế ra Thần Hoàng Kiếm, lửa hừng bùng phát, như muốn thiêu rụi cả màn đen.

Kiếm minh rung trời, nghiệp hỏa đốt tà!

Ầm ——!

Ánh kiếm cùng hỏa quang rực sáng, màn đen bị xé rách, lửa như pháo hoa rơi xuống, thiêu đốt đám tử linh khiến chúng gào thét thảm thiết.

"Lúc này vẫn là nghiệp hỏa của ngươi hữu dụng."

Sở Ly Ca thừa nhận, nghiệp hỏa khắc chế tà ám quả thật thích hợp nhất. Nàng nhìn Kinh Nhan, hỏi:

"Ngươi không lo Thần tộc của ngươi gặp chuyện sao?"

"Có Thanh Nguyệt Thần Quân, ta không lo. Trên người nàng có thanh linh chân khí, đủ để kết giới bảo vệ Thần tộc."

Sở Ly Ca biết trong lòng Kinh Nhan, Thần tộc nặng hơn cả bản thân. Thế nhưng Kinh Nhan lại lựa chọn ở bên nàng, khiến nàng cảm thấy ấm lòng.

Ánh lửa bùng cháy, tử linh bị thiêu rụi, huyết nhục cháy xèo xèo, mùi hôi nồng nặc lan tỏa. Nhưng nhờ mùi hoa của Kinh Nhan, Sở Ly Ca lúc này không hề bị ảnh hưởng.

"Đất này... đang ăn người."

Sở Ly Ca khẽ nói, rồi lấy ra Long Huyết Châu, một luồng ánh bạc nhu hòa lan tỏa, xua tan tà khí.

"Đây là... Long huyết?"

Kinh Nhan kinh ngạc, huyết mạch trong cơ thể nàng cộng hưởng với hạt châu, ấm áp vô cùng. Từ xưa, Long và Phượng Hoàng vốn là bạn lẫn đối thủ, máu huyết cộng hưởng không hề lạ.

"Đúng vậy."

Sở Ly Ca điều khiển Long Huyết Châu, quả nhiên sương đen rút lui, chỉ dám đứng xa xa lượn quanh.

Kinh Nhan nhớ lại, lần đối phó Côn Vưu trước đây, chính nàng từng cảm ứng được hạt châu này.

"Chúng ta mở không được kết giới này. Tà linh thượng cổ không lộ diện, chỉ có thể đợi đến hừng đông, bí cảnh tự mở ra."

Kinh Nhan nhìn quanh, nghiêm giọng: "Tà linh nơi đây đã hòa cùng đất, nguy hiểm sẽ còn kéo dài."

Sở Ly Ca hừ lạnh: "Nếu luyện hóa hết đám oán linh này, ta sẽ có món quà tặng tiểu nha đầu."

Nghe thế, lòng Kinh Nhan chợt hụt hẫng. Nàng nhíu mày:

"Trong hoàn cảnh nguy hiểm thế này, ngươi nghĩ đến quà tặng còn hơn tính mạng sao?"

Nói rồi, nàng vung tay áo, dẫn Thần Hoàng Kiếm mở đường: "Không có mạng thì thiên tài địa bảo cũng vô dụng."

Sở Ly Ca thoáng sững người. Đây là lần đầu tiên nàng thấy Kinh Nhan nghiêm khắc dạy bảo như vậy. Có lẽ... nàng thực sự đang giận.

Nếu là trước kia, Sở Ly Ca hẳn sẽ không chịu thua, nhưng giờ nàng im lặng, chỉ âm thầm quan sát tâm tư Kinh Nhan.

Trong bóng tối, không thể ở yên, cũng không thể quay đầu, chỉ có thể theo dấu oán linh mà đi, vì nơi nào có người, nơi đó mới có oán niệm.

Sở Ly Ca lo cho Linh Cẩu, khứu giác của hắn mạnh hơn thường nhân gấp chục lần, nhưng nơi đầy tử khí này, e là trí mạng với hắn.

"Kinh Nhan, ta rất vui vì ngươi đến tìm ta. Nhưng ta biết ngươi cũng lo cho Thần tộc. Nếu ngươi muốn đi tìm họ, chúng ta đường ai nấy đi."

Kinh Nhan nhìn khuôn mặt kiên định của Sở Ly Ca, bỗng thấy nàng kiên cường và quyết đoán hơn chính mình. Có lẽ... đó chính là mị lực khiến nàng rung động.

"Ta cùng ngươi đi."

"Ngươi không lo cho Thần tộc sao?"

"Không phải không lo, nhưng ta tin Thanh Nguyệt Thần Quân sẽ bảo vệ họ. Ta không muốn bỏ mặc ngươi một mình."

Nghe vậy, lòng Sở Ly Ca chấn động, ngoài ý muốn xen lẫn vui mừng. Nàng nắm chặt tay Kinh Nhan, mười ngón đan vào nhau:

"Đi thôi."

Kinh Nhan không tránh, để mặc nàng kéo đi. Trong vòng sáng Long Huyết Châu, hai bóng người một đỏ một trắng bước đi giữa hắc ám, như duy nhất một ngọn đèn trong thế giới sụp đổ.

Một đoạn sau, sương đen lại chặn đường. Sở Ly Ca buông tay Kinh Nhan, cười lạnh:

"Đưa lễ đến tận cửa, không nhận thì uổng phí!"

Nàng trao Long Huyết Châu cho Kinh Nhan cầm giữ, rồi tế ra Thất Sát Kiếm. Hồng quang bùng phát, sát khí tràn ngập, khiến Kinh Nhan cũng cảm thấy áp lực.

Kiếm quang đỏ rực cuốn lấy sương đen, hút hết vào xoáy nước máu đỏ. Khi Thất Sát Kiếm trở lại trong tay Sở Ly Ca, trong không trung rơi xuống một viên đá đen thô kệch.

Sở Ly Ca kẹp lấy, nhíu mày:

"Xấu xí thật."

Viên đá tuy đen xám, chẳng khác hòn sỏi ven đường, nhưng nó lại là oán thạch, ngưng tụ từ vô số oán linh – bảo vật hiếm có để luyện khí của Quỷ tộc.

Đương nhiên, nếu nàng muốn giữ lại oán thạch cho riêng mình, Sở Ly Ca cũng sẽ không phản đối.

Sở Ly Ca thu oán thạch vào túi trữ vật, ánh mắt thoáng lướt sang Kinh Nhan, cười khẽ:

"Ngươi làm sao nhìn ta đến ngây người vậy?"

Kinh Nhan thu hồi ánh mắt, giọng nhàn nhạt:

"Lần đầu tiên chứng kiến năng lực phệ hồn của Thất Sát Kiếm, ta có chút kinh ngạc."

Thất Sát Kiếm vốn không chỉ là một lợi khí để giết địch. Nó còn có năng lực phệ hồn — chỉ cần Sở Ly Ca nguyện ý, kẻ bị nàng chém chết sẽ vĩnh viễn không thể siêu sinh, linh hồn bị phong ấn trong Thất Sát Kiếm, trở thành nguồn năng lượng nuôi dưỡng nó.

Thất Sát Kiếm bị coi là hung khí tuyệt thế, chính là vì nguyên nhân này.

Từ xưa đến nay, hai chữ "phệ hồn" luôn khiến người ta nghe thôi đã kinh hãi đến tim run mật vỡ.

Sở Ly Ca nhẹ nhàng đáp:

"Ta cũng là lần đầu tiên dùng đến, quả thật hơi miễn cưỡng."

Nàng từng thấy Sở Thất Sát thi triển qua năng lực phệ hồn, lúc ấy hắn ung dung vô cùng, như thể không tốn chút sức nào. Nàng vốn tưởng rằng dùng nó cũng đơn giản, nhưng giờ mới biết — để khống chế được sức mạnh này, cần có tu vi và đạo hạnh nhất định.

Khi Thất Sát Kiếm đã được thu hồi, Kinh Nhan không nói thêm lời nào, chỉ đưa lại Long Huyết Châu cho Sở Ly Ca, khẽ nói:

"Ngươi không sợ ta luyện hóa Long Huyết Châu, đem huyết mạch long huyết này nhập vào thân mình sao?"

Trong nháy mắt cầm Long Huyết Châu, nàng quả thật cảm thấy huyết mạch trong cơ thể cộng hưởng mãnh liệt, lòng dấy lên khát vọng muốn chiếm đoạt. Nhưng lý trí nhanh chóng áp chế — đây vốn không phải vật thuộc về nàng, nàng không thể tham lam giữ riêng.

Sở Ly Ca cười nhạt:

"Nếu ngươi thật sự muốn, ta cho ngươi cũng được."

Kinh Nhan khẽ cau mày, giọng bình thản nhưng như đang cảnh tỉnh cả hai:

"Nếu ta luyện hóa Long Huyết, có thể kích phát huyết mạch Phượng Hoàng trong người, khiến nó càng thêm thuần khiết. Ngày sau, với Ma tộc các ngươi, chẳng phải sẽ càng thêm nguy hiểm sao?"

Nói xong, nàng lập tức hối hận. Chính mình sao lại nói ra những lời nhát gan như thế? Rõ ràng trong lòng nàng không muốn đối diện với cuộc chiến tranh giữa Thần tộc và Ma tộc, thậm chí còn muốn né tránh tất cả.

Ai ngờ, Sở Ly Ca không hề tức giận, ngược lại bật cười, bàn tay nâng cằm Kinh Nhan, ánh mắt cong cong tràn đầy tà khí, đôi môi đỏ gợi cảm nhếch lên một nụ cười trêu chọc.

"Nếu huyết mạch Phượng Hoàng của ngươi được kích phát, càng thêm thuần khiết, vậy điều ngươi nên sợ hãi không phải là Ma tộc... mà chính là bản thân ngươi."

Kinh Nhan ngẩn ra: "Vì sao?"

Ánh mắt Sở Ly Ca lóe hàn quang, khóe môi nhếch cao:

"Bởi vì lão cẩu Đế Thừa kia tuyệt đối sẽ không để mặc ngươi lớn mạnh đến mức hắn không thể khống chế được."

Chương trước Chương tiếp
Loading...