[BHTT-Edit] - Họa Cốt
Chương 84
Không ai biết Tử Vong Hắc Lâm thực sự ở nơi nào. Nó bị trục xuất ra ngoài lục giới, chỉ khi có người vô tình phá mở lối vào, mới có thể lạc bước tiến vào.Sở Ly Ca từng có chút tò mò về nơi này, chỉ vì một truyền thuyết. Nghe nói xưa kia, nơi đây vốn không phải là một khu rừng, mà chỉ là một xóm nghèo. Về sau, các thượng cổ thần từng đại chiến tại đây, thương vong vô số, sinh linh chết thảm, cuối cùng hóa thành oan hồn quanh quẩn, giết hại kẻ lỡ đi ngang.Oán khí quá nặng, nên các thượng cổ thần buộc phải trục xuất cả vùng đất này ra ngoài lục giới, để ngăn oan linh hại người. Trải qua năm tháng luân chuyển, nơi đây mọc lên vô số cây cối, dần dần trở thành một khu rừng âm trầm. Người nào chẳng may lạc bước vào, đa phần có đi mà không có về.Từ đó, danh xưng Tử Vong Hắc Lâm mới truyền ra. Chỉ là Sở Ly Ca chưa từng có cơ hội tận mắt chứng kiến, cho đến lúc này.Hiện tại khi đã tiến vào, nàng lập tức cảm nhận được sức ép đè nặng, oán khí ngưng tụ vạn năm vẫn chưa tan đi. Không chỉ có oan hồn nơi xóm nghèo năm xưa, hay thần minh thượng cổ ngã xuống trong trận chiến, mà cả những kẻ bất hạnh lạc bước vào đây suốt mấy ngàn năm qua – tất cả đều hóa thành một phần của rừng này.Chính vì oán khí quá nặng, chỉ cần sơ sảy, cho dù là linh hồn trong sạch thế nào, cũng sẽ bị nhuộm bẩn, cuối cùng trở thành một oan hồn nơi đây.Sở Ly Ca vận khởi linh lực hộ thân, cẩn trọng bước đi trong rừng. Thỉnh thoảng có vài bóng quỷ nhút nhát ẩn hiện sau thân cây, nhìn chằm chằm nàng, nhưng chẳng dám lại gần. Nàng xoay Vô Thường tán trong tay, xua tan âm khí vây quanh, cường đại khí tức khiến oan linh vốn ôm ác ý cũng phải e sợ, không dám tiếp cận.Không trách được bí cảnh này chỉ mở một ngày. Nếu kéo dài thêm, thần trí người sống ắt sẽ bị oán linh xâm thực, ít nhiều đều khó thoát khỏi sự ăn mòn của oán hận.Nhưng cũng chính nơi nguy hiểm này lại có thể sản sinh những báu vật cực âm, hoặc cốt cách ngưng tụ khí âm hiếm có – đó mới là thứ Sở Ly Ca khao khát nhất.Nghĩ vậy, tâm tình nàng liền tốt hơn. Dù sao Yêu tộc có linh cẩu theo dõi, nàng chỉ cần chuyên tâm tìm cơ duyên cũng đủ.Thế nhưng, chưa đi được bao xa, đã nghe phía trước truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, bi thương rợn người. Không rõ đó là tiếng oan linh gào khóc, hay có kẻ nào bị tập kích. Sở Ly Ca lập tức hóa thành một đoàn sương đỏ, lướt nhanh về phía âm thanh, tìm một chỗ ẩn thân để quan sát.Trước mặt là vài tu sĩ Thần tộc, bị dọa đến múa may loạn xạ pháp khí trong tay, ý đồ muốn xua đuổi con hổ lạ khổng lồ trước mắt. Đó là một con hổ toàn thân xám, xen lẫn những sọc đen, cao hơn mười trượng, dài cũng quá mười trượng. Trong mắt lóe lên ánh lam quang, trên đuôi còn bùng cháy một đoàn lửa bạc xanh kỳ dị.Đây là loài hổ gì?Sở Ly Ca dấy lên hứng thú, nhưng chưa vội ra tay. Nàng chờ đến khi con hổ kia nuốt sạch đám Thần tộc, lúc này mới chậm rãi bước ra.Một thân hồng y phiêu dật, hiện rõ trên đầu con hổ xám. Nó gầm vang, nhe hàm răng lởm chởm còn dính máu tươi, tiếng rống chấn động cả cánh rừng, mang theo nồng nặc mùi huyết sát.Sở Ly Ca hơi rũ mắt, ánh nhìn lạnh lẽo lóe hung quang, khiêu khích dâng trào. Con hổ càng thêm phẫn nộ, hai chân sau hạ thấp, chuẩn bị vọt tới xé nát nàng."Để cô nãi nãi xem thử ngươi có bao nhiêu bản lĩnh."Sở Ly Ca hất Vô Thường tán, vô hình lưỡi đao từ trên không bổ xuống. Nhưng da thịt con hổ kia cứng rắn dị thường, một kích ấy chẳng hề gây thương tổn. Nàng khẽ nhướng mày, cảm thấy thú vị, vừa định tiếp tục công kích, thì thấy trong miệng nó ngưng tụ lam quang, bắn thẳng về phía nàng.Nàng lập tức giương Vô Thường tán chống đỡ, "oanh" một tiếng, cây cối xung quanh đều gãy đổ, còn nàng bị ép lui mấy trượng."Thứ hay đấy."Sở Ly Ca xoay tán, hóa giải dư lực, rồi nửa che trước người, trong mắt đã ánh lên sát ý.Nàng bung tán ra, rút gậy bạch cốt bên hông. Linh lực vừa khởi, gậy cốt liền dài ra bằng một thân người, khí thế uy nghiêm bức nhân.Con hổ đã khai linh trí, tự nhiên cảm nhận được uy lực từ gậy cốt, lập tức không dám manh động, chỉ quanh quẩn bước đi, ánh mắt lam quang vẫn chằm chằm nhìn nàng.Sở Ly Ca thoáng nở nụ cười:
"Không bằng ngươi cùng ta ký huyết khế, làm thú sủng của ta, thế nào?"Con hổ gầm vang một tiếng, hiển nhiên không đồng ý.Sở Ly Ca không nhiều lời, vung gậy cốt đánh xuống. Con hổ giơ vuốt chống đỡ, nhưng vẫn bị đánh bật lùi, rống lên tức giận.Nàng gõ gậy xuống mặt đất, mỉm cười khiêu khích
"Ta nhớ nhân gian có thoại bản Võ Tòng đả hổ. Ta không phải Võ Tòng, nhưng ta cũng biết đánh hổ. Có muốn thử không?"Con hổ nghe hiểu nhân ngữ, lại càng giận dữ, vọt thẳng về phía nàng. Thân hình to lớn chụp xuống, nhưng Sở Ly Ca xoay chuyển linh hoạt, gậy cốt nhằm thẳng đầu nó quét xuống. Con hổ gầm, phóng ra một luồng linh lực chặn lại, rồi vung móng vuốt bổ tới.Sở Ly Ca giơ gậy chống đỡ, cảm giác như bị đè nặng, sức mạnh con hổ này quả thực kinh người.Nàng vận linh lực, đẩy lùi nó, song hổ xám rất nhanh đã lao tới lần nữa. Lần này Sở Ly Ca không hề nương tay, toàn lực vung gậy đánh vào cánh tay nó. "Ầm" một tiếng, con hổ ngã lăn xuống đất, lăn lộn đau đớn.Sở Ly Ca nhấc chân trần bước tới, uy thế toát ra dồn ép. Con hổ đứng lên, nhưng không dám tấn công thêm, ánh mắt lam quang lóe sáng."Thực ra ta chẳng có bao nhiêu kiên nhẫn. Lập khế ước đi chăng?"Nàng dừng một thoáng, rồi nở nụ cười:
"Ta có thể đưa ngươi rời khỏi rừng quỷ này. Khi cần, ngươi cùng ta chiến đấu, đều có lợi cả đôi bên."Thấy sát ý trong mắt nó dần tiêu tan, nàng lại tiếp:
"Ngươi vốn là oan linh ngưng tụ thành quỷ hổ, quanh năm ở đây dọa nạt, vồ giết kẻ lạc bước. Sống như vậy, chẳng thú vị gì."Nàng tiến lên một bước, uy thế càng áp sát, hổ xám lại lùi về sau, song vẫn không rời đi, đôi mắt lam quang vẫn nhìn chằm chằm nàng."Ta biết ngươi còn chưa thi triển hết thực lực. Nhưng ta cũng vậy."Sở Ly Ca nâng gậy cốt trong tay, nở nụ cười lãnh ý:
"Cây gậy này có thể đánh ngươi đến hồn phi phách tán. Nhưng cả ngươi lẫn ta đều không muốn đi tới bước ấy, đúng không?"Hổ xám căng chặt cơ bắp, rồi dần dần thả lỏng, trong cổ họng chỉ phát ra tiếng gầm thấp trầm đục. Đáng tiếc Sở Ly Ca không hiểu thú ngữ, tự nhiên chẳng rõ nó muốn biểu đạt điều gì.Thân thể khổng lồ kia từ từ cúi xuống, hiển lộ tư thế thần phục. Nhìn cảnh tượng này, Sở Ly Ca bật cười, tâm tình khoái trá:"Đúng rồi, vậy mới ngoan chứ!"Nói dứt lời, nàng thu hồi gậy bạch cốt, nó lập tức hóa nhỏ trở lại, bay về bên hông. Kế đó triệu ra Vô Thường tán, thân hình khẽ nhảy. Ấn quyết trong tay vừa kết, dưới thân hổ xám liền mở ra một đại trận, kim sắc chú văn cuồn cuộn bay lên, xoay quanh thân hình nó. Tốc độ xoay chuyển ngày càng mau, cuối cùng hổ xám cả thân liền tiêu tán vào trong trận, còn quang mang của pháp trận cũng theo đó biến mất.Sở Ly Ca buông ấn quyết, khẽ thở dài một tiếng, không khỏi cảm thán vận khí bản thân quả nhiên không tệ – vừa mới tiến vào bí cảnh đã thu phục được một con quỷ hổ. Nhưng nàng biết đây chỉ là khởi đầu. Chỉ cần có Long Huyết Châu, nàng hoàn toàn có thể phát huy uy lực của triệu hoán trận đến cực hạn, số lượng thú sủng bản thân có thể dung nạp ắt sẽ càng nhiều.Nàng vác Vô Thường tán trên vai, quay đầu nhìn về một phương hướng khác, nơi đó cũng có linh lực dao động, hẳn là có kẻ đang cùng tà linh giao chiến. Chỉ là việc ấy nàng chẳng mấy quan tâm, trong lòng chỉ muốn biết Kinh Nhan hiện giờ ở đâu, và Yêu tộc rốt cuộc toan tính điều gì.Nhắc đến Kinh Nhan, ngọn lửa Chúc Dung Tâm Hỏa trong cơ thể liền có cảm ứng, mơ hồ cảm nhận được tồn tại của nàng. Tựa hồ lúc này Kinh Nhan đang đi cùng Thanh Nguyệt Thần Quân – chẳng lẽ là muốn dò hỏi tin tức gì liên quan đến Kinh Phạn Ca?Nghĩ vậy, Sở Ly Ca không chần chừ, men theo cảm ứng mà đi, vừa hay nàng cũng có chuyện cần tìm Kinh Nhan để nói rõ.Trong rừng u ám, quỷ ảnh lay động, gió thổi qua mang theo từng trận âm thanh bi thương như tiếng khóc, lá cây xào xạc tựa hồ hóa thành tiếng cười quỷ quái quấn quanh.Người tu vi cùng ý chí hơi kém, e rằng vừa tiến vào nơi này sẽ rất nhanh bị oán niệm xâm thực, lại càng dễ bị những tiếng khóc – tiếng cười ấy dọa đến tâm thần hoảng loạn.Kinh Nhan dĩ nhiên chẳng chút nào sợ hãi. Nàng đứng trên nền bùn lầy ẩm ướt, hít thở đều ngập tràn mùi tanh tưởi hôi thối, khiến mày cau chặt, cả người khó chịu."Thiên Nguyên Thần Quân để ta tiến vào bí cảnh này, chẳng hay có điều muốn nhắn nhủ, hay là có việc cần ta giúp?"Thanh Nguyệt Thần Quân vốn tâm tư trong sáng. Lần trước ở Thiên Thần điện, chỉ một ánh nhìn Kinh Nhan trao, nàng đã hiểu người này có điều muốn cầu, nên mới chủ động xin vào bí cảnh."Đúng vậy. Ta có chuyện muốn thỉnh giáo Thanh Nguyệt Thần Quân."Thực ra Kinh Nhan đã do dự thật lâu mới quyết định mở lời. Nàng nghĩ, Thanh Nguyệt Thần Quân trước sau tâm niệm Kinh Phạn Ca, vậy thì hẳn là một trong số ít người trong Thần tộc chịu cùng mình bàn luận về chuyện ấy."Chuyện gì?"Thanh Nguyệt Thần Quân mỉm cười, chỉ là ý cười ấy chẳng hề chạm tới đáy mắt. Vẻ ngoài ôn hòa, nhưng khí chất lại xa cách, dường như quanh năm phủ sương lạnh, chẳng muốn tranh chấp, cũng chẳng thiết giao hảo cùng ai, một thân một mình lẻ loi trên chín tầng trời."Năm đó, rốt cuộc cô cô ta đã làm chuyện gì, mà phải bị giam vào Tù Thần Lôi Ngục, sau cùng còn bị đánh chết?"Một câu hỏi này khiến Thanh Nguyệt Thần Quân hoàn toàn bất ngờ. Nàng không ngờ trong Thần tộc vẫn còn kẻ dám nhắc tới Kinh Phạn Ca, lại càng không ngờ đó lại là Kinh Nhan.Theo lẽ thường, người cần phải kiêng dè, phải tránh liên hệ với Kinh Phạn Ca nhất – hẳn phải là Kinh Nhan mới đúng."Vì sao ngươi lại hỏi chuyện này?"Ánh mắt Thanh Nguyệt Thần Quân chợt trầm xuống, ẩn chứa ưu thương sâu kín chẳng ai biết, khóe môi vốn điểm cười cũng theo đó tan biến, thay vào là vẻ đề phòng. Kinh Nhan cảm nhận được khí tức cả người nàng ta biến hóa – như thể đây mới là mặt thật, bị giấu kín dưới lớp áo khoác đen."Ta muốn biết cô cô ta chết như thế nào."Kinh Nhan dừng một chút, rồi lại nói:
"Ta phát hiện bản thân bị giấu giếm quá nhiều sự thật. Bởi vậy, ta hoài nghi cái chết của cô cô cũng ẩn chứa điều bất ổn."Thanh Nguyệt Thần Quân mím chặt môi, tưởng như muốn đem bí mật chôn sâu bấy lâu nói ra, nhưng cuối cùng vẫn chỉ khẽ lắc đầu:
"Có những chuyện, ngươi càng ít biết, càng có thể sống yên ổn.""Nhưng toàn bộ Thần tộc đều biết là ta mở ra Tù Thần Lôi Ngục. Bọn họ cũng đều cho rằng ta đã phóng thích cô cô, để rồi nàng phải chết.Bởi vậy, ta một mực mang trên lưng áy náy, cả đời coi như chuộc tội. Thế nhưng câu đầu tiên cô cô nói với ta, chính là: hãy sống bằng cả tấm lòng."Thanh âm Kinh Nhan hơi run rẩy, cảm xúc dâng trào. Những lời này, ngay cả với Sở Ly Ca nàng cũng chưa từng thổ lộ, bởi đó là nỗi yếu mềm và bất kham nhất trong lòng.Thanh Nguyệt Thần Quân khẽ run nơi khóe mắt, giọt lệ lặng lẽ rơi xuống. Nàng biết mấy năm qua Kinh Nhan đã chịu đựng những gì, cũng biết nàng vốn chỉ là một đứa trẻ chẳng hề hay biết gì, nhưng chính bởi vậy... mới có thể sống sót đến hôm nay."Thanh Nguyệt Thần Quân..." Kinh Nhan ngẩng lên, ánh mắt kiên định:
"Có thể nói cho ta biết chân tướng được không?"
"Không bằng ngươi cùng ta ký huyết khế, làm thú sủng của ta, thế nào?"Con hổ gầm vang một tiếng, hiển nhiên không đồng ý.Sở Ly Ca không nhiều lời, vung gậy cốt đánh xuống. Con hổ giơ vuốt chống đỡ, nhưng vẫn bị đánh bật lùi, rống lên tức giận.Nàng gõ gậy xuống mặt đất, mỉm cười khiêu khích
"Ta nhớ nhân gian có thoại bản Võ Tòng đả hổ. Ta không phải Võ Tòng, nhưng ta cũng biết đánh hổ. Có muốn thử không?"Con hổ nghe hiểu nhân ngữ, lại càng giận dữ, vọt thẳng về phía nàng. Thân hình to lớn chụp xuống, nhưng Sở Ly Ca xoay chuyển linh hoạt, gậy cốt nhằm thẳng đầu nó quét xuống. Con hổ gầm, phóng ra một luồng linh lực chặn lại, rồi vung móng vuốt bổ tới.Sở Ly Ca giơ gậy chống đỡ, cảm giác như bị đè nặng, sức mạnh con hổ này quả thực kinh người.Nàng vận linh lực, đẩy lùi nó, song hổ xám rất nhanh đã lao tới lần nữa. Lần này Sở Ly Ca không hề nương tay, toàn lực vung gậy đánh vào cánh tay nó. "Ầm" một tiếng, con hổ ngã lăn xuống đất, lăn lộn đau đớn.Sở Ly Ca nhấc chân trần bước tới, uy thế toát ra dồn ép. Con hổ đứng lên, nhưng không dám tấn công thêm, ánh mắt lam quang lóe sáng."Thực ra ta chẳng có bao nhiêu kiên nhẫn. Lập khế ước đi chăng?"Nàng dừng một thoáng, rồi nở nụ cười:
"Ta có thể đưa ngươi rời khỏi rừng quỷ này. Khi cần, ngươi cùng ta chiến đấu, đều có lợi cả đôi bên."Thấy sát ý trong mắt nó dần tiêu tan, nàng lại tiếp:
"Ngươi vốn là oan linh ngưng tụ thành quỷ hổ, quanh năm ở đây dọa nạt, vồ giết kẻ lạc bước. Sống như vậy, chẳng thú vị gì."Nàng tiến lên một bước, uy thế càng áp sát, hổ xám lại lùi về sau, song vẫn không rời đi, đôi mắt lam quang vẫn nhìn chằm chằm nàng."Ta biết ngươi còn chưa thi triển hết thực lực. Nhưng ta cũng vậy."Sở Ly Ca nâng gậy cốt trong tay, nở nụ cười lãnh ý:
"Cây gậy này có thể đánh ngươi đến hồn phi phách tán. Nhưng cả ngươi lẫn ta đều không muốn đi tới bước ấy, đúng không?"Hổ xám căng chặt cơ bắp, rồi dần dần thả lỏng, trong cổ họng chỉ phát ra tiếng gầm thấp trầm đục. Đáng tiếc Sở Ly Ca không hiểu thú ngữ, tự nhiên chẳng rõ nó muốn biểu đạt điều gì.Thân thể khổng lồ kia từ từ cúi xuống, hiển lộ tư thế thần phục. Nhìn cảnh tượng này, Sở Ly Ca bật cười, tâm tình khoái trá:"Đúng rồi, vậy mới ngoan chứ!"Nói dứt lời, nàng thu hồi gậy bạch cốt, nó lập tức hóa nhỏ trở lại, bay về bên hông. Kế đó triệu ra Vô Thường tán, thân hình khẽ nhảy. Ấn quyết trong tay vừa kết, dưới thân hổ xám liền mở ra một đại trận, kim sắc chú văn cuồn cuộn bay lên, xoay quanh thân hình nó. Tốc độ xoay chuyển ngày càng mau, cuối cùng hổ xám cả thân liền tiêu tán vào trong trận, còn quang mang của pháp trận cũng theo đó biến mất.Sở Ly Ca buông ấn quyết, khẽ thở dài một tiếng, không khỏi cảm thán vận khí bản thân quả nhiên không tệ – vừa mới tiến vào bí cảnh đã thu phục được một con quỷ hổ. Nhưng nàng biết đây chỉ là khởi đầu. Chỉ cần có Long Huyết Châu, nàng hoàn toàn có thể phát huy uy lực của triệu hoán trận đến cực hạn, số lượng thú sủng bản thân có thể dung nạp ắt sẽ càng nhiều.Nàng vác Vô Thường tán trên vai, quay đầu nhìn về một phương hướng khác, nơi đó cũng có linh lực dao động, hẳn là có kẻ đang cùng tà linh giao chiến. Chỉ là việc ấy nàng chẳng mấy quan tâm, trong lòng chỉ muốn biết Kinh Nhan hiện giờ ở đâu, và Yêu tộc rốt cuộc toan tính điều gì.Nhắc đến Kinh Nhan, ngọn lửa Chúc Dung Tâm Hỏa trong cơ thể liền có cảm ứng, mơ hồ cảm nhận được tồn tại của nàng. Tựa hồ lúc này Kinh Nhan đang đi cùng Thanh Nguyệt Thần Quân – chẳng lẽ là muốn dò hỏi tin tức gì liên quan đến Kinh Phạn Ca?Nghĩ vậy, Sở Ly Ca không chần chừ, men theo cảm ứng mà đi, vừa hay nàng cũng có chuyện cần tìm Kinh Nhan để nói rõ.Trong rừng u ám, quỷ ảnh lay động, gió thổi qua mang theo từng trận âm thanh bi thương như tiếng khóc, lá cây xào xạc tựa hồ hóa thành tiếng cười quỷ quái quấn quanh.Người tu vi cùng ý chí hơi kém, e rằng vừa tiến vào nơi này sẽ rất nhanh bị oán niệm xâm thực, lại càng dễ bị những tiếng khóc – tiếng cười ấy dọa đến tâm thần hoảng loạn.Kinh Nhan dĩ nhiên chẳng chút nào sợ hãi. Nàng đứng trên nền bùn lầy ẩm ướt, hít thở đều ngập tràn mùi tanh tưởi hôi thối, khiến mày cau chặt, cả người khó chịu."Thiên Nguyên Thần Quân để ta tiến vào bí cảnh này, chẳng hay có điều muốn nhắn nhủ, hay là có việc cần ta giúp?"Thanh Nguyệt Thần Quân vốn tâm tư trong sáng. Lần trước ở Thiên Thần điện, chỉ một ánh nhìn Kinh Nhan trao, nàng đã hiểu người này có điều muốn cầu, nên mới chủ động xin vào bí cảnh."Đúng vậy. Ta có chuyện muốn thỉnh giáo Thanh Nguyệt Thần Quân."Thực ra Kinh Nhan đã do dự thật lâu mới quyết định mở lời. Nàng nghĩ, Thanh Nguyệt Thần Quân trước sau tâm niệm Kinh Phạn Ca, vậy thì hẳn là một trong số ít người trong Thần tộc chịu cùng mình bàn luận về chuyện ấy."Chuyện gì?"Thanh Nguyệt Thần Quân mỉm cười, chỉ là ý cười ấy chẳng hề chạm tới đáy mắt. Vẻ ngoài ôn hòa, nhưng khí chất lại xa cách, dường như quanh năm phủ sương lạnh, chẳng muốn tranh chấp, cũng chẳng thiết giao hảo cùng ai, một thân một mình lẻ loi trên chín tầng trời."Năm đó, rốt cuộc cô cô ta đã làm chuyện gì, mà phải bị giam vào Tù Thần Lôi Ngục, sau cùng còn bị đánh chết?"Một câu hỏi này khiến Thanh Nguyệt Thần Quân hoàn toàn bất ngờ. Nàng không ngờ trong Thần tộc vẫn còn kẻ dám nhắc tới Kinh Phạn Ca, lại càng không ngờ đó lại là Kinh Nhan.Theo lẽ thường, người cần phải kiêng dè, phải tránh liên hệ với Kinh Phạn Ca nhất – hẳn phải là Kinh Nhan mới đúng."Vì sao ngươi lại hỏi chuyện này?"Ánh mắt Thanh Nguyệt Thần Quân chợt trầm xuống, ẩn chứa ưu thương sâu kín chẳng ai biết, khóe môi vốn điểm cười cũng theo đó tan biến, thay vào là vẻ đề phòng. Kinh Nhan cảm nhận được khí tức cả người nàng ta biến hóa – như thể đây mới là mặt thật, bị giấu kín dưới lớp áo khoác đen."Ta muốn biết cô cô ta chết như thế nào."Kinh Nhan dừng một chút, rồi lại nói:
"Ta phát hiện bản thân bị giấu giếm quá nhiều sự thật. Bởi vậy, ta hoài nghi cái chết của cô cô cũng ẩn chứa điều bất ổn."Thanh Nguyệt Thần Quân mím chặt môi, tưởng như muốn đem bí mật chôn sâu bấy lâu nói ra, nhưng cuối cùng vẫn chỉ khẽ lắc đầu:
"Có những chuyện, ngươi càng ít biết, càng có thể sống yên ổn.""Nhưng toàn bộ Thần tộc đều biết là ta mở ra Tù Thần Lôi Ngục. Bọn họ cũng đều cho rằng ta đã phóng thích cô cô, để rồi nàng phải chết.Bởi vậy, ta một mực mang trên lưng áy náy, cả đời coi như chuộc tội. Thế nhưng câu đầu tiên cô cô nói với ta, chính là: hãy sống bằng cả tấm lòng."Thanh âm Kinh Nhan hơi run rẩy, cảm xúc dâng trào. Những lời này, ngay cả với Sở Ly Ca nàng cũng chưa từng thổ lộ, bởi đó là nỗi yếu mềm và bất kham nhất trong lòng.Thanh Nguyệt Thần Quân khẽ run nơi khóe mắt, giọt lệ lặng lẽ rơi xuống. Nàng biết mấy năm qua Kinh Nhan đã chịu đựng những gì, cũng biết nàng vốn chỉ là một đứa trẻ chẳng hề hay biết gì, nhưng chính bởi vậy... mới có thể sống sót đến hôm nay."Thanh Nguyệt Thần Quân..." Kinh Nhan ngẩng lên, ánh mắt kiên định:
"Có thể nói cho ta biết chân tướng được không?"