[BHTT-Edit] - Họa Cốt

Chương 83



Mây mù cuồn cuộn nơi Cửu Tiêu, ánh dương xuyên qua từng tầng mây, rải xuống đất như vẽ nên một bức tranh sơn thủy mơ hồ, quấn quýt chẳng dứt.

Trong Thiên Thần Điện có Giới Luật Đường, nơi trừng phạt những kẻ phạm quy của Thần tộc. Chủ sự nơi đó chính là Kinh Nhan. Nàng không chỉ kế thừa những hình phạt vốn có của Giới Luật Đường, mà còn thêm thắt, sửa đổi nghiêm khắc hơn. Tuy nhiên, trừ khi có đại sự, Kinh Nhan hiếm khi đích thân xuất hiện.

Hôm nay, Kinh Nhan lại bất ngờ bước vào Giới Luật Đường. Dù là người thi hành hình phạt hay kẻ chịu phạt, tất cả đều hoảng sợ. Bởi sự xuất hiện của nàng nơi đây, tuyệt chẳng báo hiệu điều gì tốt lành.

Mọi người nín thở chờ đợi, nhưng Kinh Nhan chỉ lặng lẽ đi ngang qua đại sảnh, rồi tiến thẳng vào kho sách phía sau.

Đến khi bóng dáng áo trắng kia biến mất, đám thần tộc mới thở phào nhẹ nhõm. Bởi uy thế nàng mang đến khiến ai nấy kinh hồn. Trong mắt mọi người, nàng là kẻ lãnh tình lãnh tâm, không nói cười, chỉ phân biệt kẻ tuân thủ và kẻ trái nghịch quy tắc, chẳng có chỗ cho nhân tình.

May mắn thay, hôm nay nàng không mang theo Thiên Đạo Thước – thứ ác mộng không chỉ của Lục Giới mà còn của chính Thần tộc. Biết bao thần tộc đã từng nếm qua uy lực của cây thước này, kẻ thì bị sét đánh hồn phi phách tán, vậy mà Kinh Nhan mắt chẳng hề chớp, khiến ai nấy đều cho rằng nàng vô tình.

Dù Đế Thừa từng nhiều lần khuyên nàng bớt tay, nhưng Kinh Nhan vẫn làm theo ý mình. Nàng là người được Thiên Đạo truyền thừa, chưởng khống Thiên Đạo Thước, có quyền trừng phạt bất kỳ kẻ phạm tội nào. Thần Đế còn không thể ép nàng, huống chi kẻ khác.

Kho sách của Giới Luật Đường lưu giữ vô số ghi chép suốt ngàn năm qua: tội trạng cùng hình phạt của Thần tộc. Nơi đây chất đầy sách vở, lại còn có những bản thoại ẩn giấu để thần tộc rảnh rỗi thì lén đọc. Người đến đây vốn ít, nay thấy Kinh Nhan xuất hiện, ai nấy hoảng hốt giấu sách sau lưng, chỉ sợ bị nàng chất vấn.

Nhưng Kinh Nhan chẳng buồn để mắt, chỉ lặng lẽ bước lên tầng hai, ánh nhìn còn lạnh lùng hơn ngày thường, tâm tình dường như không được tốt. Thấy vậy, những kẻ trong kho sách vội vã bỏ đi, sợ chạm phải vị đại Phật này.

Nàng thong thả chọn vài cuốn, lật giở, cuối cùng tìm được điều mình muốn. Bàn tay ngọc khẽ lướt qua từng trang giấy vàng ố, lật từng tờ, mắt chăm chú đọc.

Trong ghi chép, những năm cuối đời của Kinh Phạn Ca, Thần tộc và Ma tộc thường xuyên va chạm, có khi bị Thiên Đạo trừng phạt, có khi bị chính nàng dùng Thiên Đạo Thước xử trí. Những chỗ để lại dấu mực thẫm, vốn từng khắc tên Kinh Phạn Ca, nay chỉ còn những vệt đen đặc kín, chẳng lưu chút dấu tích.

— Thần Đế thật sự sợ hãi đến mức ấy sao? Hận không thể xóa sạch mọi thứ thuộc về nàng?

Đọc tiếp, Kinh Nhan thấy ghi lại việc Kinh Phạn Ca từng bị chính Thần Đế trừng phạt: mười roi lôi tiên, tội danh là chống đối Thần Đế, dùng yêu ngôn hoặc chúng.

— Là lần đó sao? Ở ngay Thiên Thần Điện, nàng giằng co cùng Thần Đế... Chính vì kiên trì hòa hiếu cùng Ma tộc?

Ánh mắt Kinh Nhan dừng lại trên trang sách, nhưng thần hồn đã phiêu du về chốn xa xăm, tìm kiếm sự thật bị che giấu.

Cửu Tiêu vốn là nơi Ma tộc sinh cư, Thần tộc dùng mưu chiếm đoạt. Thần Đế vốn có tội, sao có thể tin vào hòa bình? Đã cướp đất, đã giết tổ tiên người, thì làm sao còn trông mong bắt tay giảng hòa? Thế nên Thần Đế lập quy củ: cấm tuyệt giao du cùng Ma tộc, để duy trì thù hận ngàn năm, che giấu tội lỗi năm xưa.

Ông ta không muốn có thêm một Kinh Phạn Ca dám chống đối.
Ông ta thà thấy hai tộc tiếp tục chém giết, để hận thù truyền đời, còn hơn lộ ra chân tướng.

— Thì ra là thế...

Kinh Nhan khép sách, nhắm mắt lại, chẳng muốn đối diện. Nàng biết lịch sử luôn được viết bởi kẻ chiến thắng, nhưng không ngờ Thần Đế – người tôn sùng nhất trong Thần tộc – lại là kẻ vì lợi riêng mà đẩy cả tộc vào bể khổ.

Nhưng... liệu Thần Đế thật sự sai ư?
Kết quả của Thần – Ma đại chiến đã định, cho dù Thần tộc muốn ngưng chiến, Ma tộc liệu có bỏ qua? Hận thù đâu phải vài câu mà xóa sạch.

Đế Thừa sai, nhưng cũng chẳng hoàn toàn sai. Bởi hắn cũng hiểu, Ma tộc sẽ chẳng bao giờ buông tha.

Ánh mắt Kinh Nhan dần ảm đạm. Nắng ngoài cửa sổ rọi vào, chỉ chiếu ra sự mịt mờ trong đôi mắt nàng.

— Vì sao... làm cách nào cũng là sai?

Đúng lúc ấy, tim nàng khẽ run. Nhìn ra cửa sổ, thấy nhiều thần tộc hối hả chạy về hướng Thiên Thần Điện.

Kinh Nhan không vội, chỉ đặt lại sách, hóa thành một luồng bạch quang, bay thẳng tới Thiên Thần Điện.

Áo trắng tung bay, hoa văn Phượng Hoàng bạc trên người nàng lay động như cánh chim giương rộng. Khi Kinh Nhan đến, trong điện đã có nhiều thần tộc, chủ trì cuộc họp chính là Tam Hoang Thần Quân.

"Có một bí cảnh vừa mở ra."

Lời vừa dứt, khắp điện xôn xao. Ai nấy bàn tán, rồi ánh mắt lại dồn lên Kinh Nhan – người từng khai mở năm bí cảnh trong năm ấy.

Tam Hoang Thần Quân nói: "Thiên Cơ Các tính toán, bí cảnh này chỉ mở ra trong một ngày. Thần Đế không định phái quá nhiều người, chỉ muốn một đến hai vị thần quân dẫn đầu để tránh Ma tộc xâm nhập."

Người mở lời trước lại chính là Kinh Nhan:
"Ta đi."

Nghe thế, hứng thú của bao thần tộc lập tức nguội lạnh. Ai chẳng biết Kinh Nhan nghiêm khắc, chẳng dung thủ đoạn nhỏ, trong bí cảnh mà bị nàng trói buộc thì chẳng còn gì thú vị.

Nhưng cũng có người kính trọng nàng, lấy nàng làm gương, nên lập tức xin theo.

Lúc ấy, eThanh Nguyệt Thần Quân – người lạnh lùng chẳng kém – cũng lên tiếng:
"Ta cũng đi."

Hai vị thần quân lãnh tính cùng tham dự, khiến không ít người nản chí. Song, cuối cùng vẫn có chừng ba mươi thần tộc gia nhập hàng ngũ thám hiểm bí cảnh.

"Có Thiên Nguyên Thần Quân và Thanh Nguyệt Thần Quân ở đây, vậy ta cũng yên tâm hơn, chỉ mong các vị bình an trở về."

Tam Hoang Thần Quân lại căn dặn thêm vài câu, chủ yếu là chú ý an toàn, đề phòng Ma tộc quỷ kế. Kinh Nhan nghe chẳng mấy hứng thú, nàng là người đầu tiên rời khỏi Thiên Thần điện.

Lần này bí cảnh được mở ra cùng với yêu ma trong biển, chỉ kéo dài một ngày. Thời gian để mọi người tìm kiếm chẳng nhiều, cơ hội đạt được truyền thừa hay bảo vật cũng không lớn, vì vậy số người tham gia không đông, Thần tộc vẫn là bên đến nhiều nhất.

Tiên tộc, Quỷ tộc và Nhân tộc đều không cử người tham dự. Yêu tộc chỉ phái Hồ Sương Phi cùng vài tùy tùng, còn Ma tộc thì có Sở Ly Ca và một con linh cẩu đi theo.

Mọi người tụ tập tại yêu ma hải, chờ bí cảnh mở ra. Gió biển cuồng liệt, mang theo từng đợt yêu khí lẫn ma khí, khiến Thần tộc cảm thấy khó chịu.

Sở Ly Ca đứng cách đó không xa nhìn về phía Kinh Nhan. Người kia nghiêng mặt trông về phương xa, không giao lưu cùng Thần tộc, cũng chẳng thèm nhìn nàng. Kinh Nhan chỉ lặng lẽ đứng ở đó, nhưng không ai dám tới gần. Trong mắt Sở Ly Ca, dáng vẻ ấy lại mang theo sự cô độc.

Nàng hơi cụp mắt, song dòng suy nghĩ nhanh chóng bị linh cẩu bên cạnh cắt ngang:
"Tôn chủ, Thần tộc đến nhiều người như vậy, người có lo lắng không...?"

"Sợ cái gì chứ?"

Sở Ly Ca khoanh tay trước ngực, bóng dáng Vô Thường che cho nàng khỏi ánh nắng mỏng manh, giọng nói lạnh lùng:
"Đến một thì giết một, đến hai thì giết cả đôi."

"Tôn chủ nói chí phải!"

Linh cẩu ngước mắt nhìn nàng đầy sùng bái, đôi mắt nhỏ lấp lánh giống hệt một con chó vẫy đuôi. Sở Ly Ca liếc hắn một cái, rốt cuộc không nhịn được mà đưa tay xoa đầu, đồng thời thấp giọng nhắc nhở:
"Chớ quên mục đích chuyến đi này."

"Thuộc hạ nhớ rồi."

So với Thần tộc, điều Sở Ly Ca để tâm hơn chính là động hướng của Yêu tộc. Gần đây, trong mộng của nàng liên tục xuất hiện cảnh Yêu tộc tham lam, cùng Ma tộc kịch chiến, khí thế ngút trời, còn Ma tộc thì không chống đỡ nổi. Điều này căn bản là không thể xảy ra.

Thế nhưng những hình ảnh ấy lại cắm rễ trong giấc mơ của nàng, khiến Sở Ly Ca càng thêm cảnh giác với Yêu tộc, đồng thời càng căm ghét sự tồn tại của chúng.

Chỉ tiếc, có Hồ Hồng Liên ở đó, nàng không có cách nào nhổ tận gốc Yêu tộc. Nếu không, nàng tất sẽ động thủ, khiến Yêu tộc tan tác, chỉ để đổi lấy sự an tâm cho chính mình.

Đúng lúc này, một tia sét xé nát bầu trời, mở ra một khe hở trên không trung, vừa đủ cho mấy người cùng lúc tiến vào.

"Đi thôi."

Sở Ly Ca dẫn theo linh cẩu bước vào bí cảnh trước tiên, sau đó là Thần tộc, cuối cùng mới đến Yêu tộc.

Chẳng bao lâu sau, cánh cửa bí cảnh khép lại, yêu ma hải trở về yên tĩnh. Thế nhưng, bầu không khí vẫn bao phủ một tầng mờ mịt bất an, tựa hồ ở nơi nào đó, có một cặp mắt đang dõi theo tất cả.

Bí cảnh mở ra là một mảnh rừng rậm u ám. Ánh mặt trời hầu như không xuyên lọt được vào nơi này, không khí ẩm ướt nặng nề, khiến người ta có cảm giác toàn thân khó chịu.

Sở Ly Ca đôi chân trần giẫm lên lớp đất mềm nhão, lập tức ngửi thấy một mùi tanh tưởi xộc thẳng vào mũi – vừa là mùi đất ẩm mốc, vừa là mùi máu tanh nồng đọng lại. Nàng thả thần thức dò xét, liền cảm nhận được âm khí đứt đoạn lan tràn khắp nơi, mùi hôi thối từ oán linh như khói sương mà chậm rãi khuếch tán.

Nàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy tán lá dày đặc che kín bầu trời, một tia sáng cũng không xuyên qua nổi. Tựa hồ có một tầng kết giới bao trùm, cách biệt cả khu rừng này khỏi thế gian bên ngoài. Gió thoảng qua, lại mơ hồ xen lẫn tiếng khóc than quỷ mị, càng khiến ý niệm trong lòng Sở Ly Ca thêm chắc chắn.

Nàng bung chiếc Vô Thường tán, từng bước thận trọng bước sâu vào trong rừng. Càng đi, âm khí và mùi hôi tanh càng trở nên đặc quánh, dường như muốn bám dính lấy thân thể người sống.

Khóe môi Sở Ly Ca khẽ nhếch, nở một nụ cười lạnh lẽo, thầm nghĩ: Không ngờ lại thật sự tiến vào nơi mà lời đồn gọi là Tử Vong Hắc Lâm.

Nơi đây là chốn oan hồn tử linh tụ tập, người sống chớ nên tới gần —— Tử Vong Hắc Lâm.

Chương trước Chương tiếp
Loading...