[BHTT-Edit] - Họa Cốt

Chương 82



Khắp Ma giới đều biết, trong tay Sở Ly Ca có một pháp bảo đặc biệt: một cây gậy trắng làm từ xương. Ai cũng rõ vì để tu luyện côn pháp, nàng từng quậy tung cả Hoang Vu, rượt theo đánh người ta không chừa một ai. Ngay cả Sở Thất Sát cũng không thoát, bị nàng quật cho một thân thương tích.

"Ai da, đau đau đau!"

Sở Thất Sát vừa ngồi xuống, eo đau nhói buộc hắn lại phải bật dậy ngay. Lạc Phi Thư vội vàng đỡ lấy, sợ hắn không cẩn thận mà ngã, khi đó thương cũ chưa lành lại thêm thương mới thì càng khổ.

"Ngươi nói xem, cái xương tay của Thông Thiên Hầu biến cái gì không biến, lại cứ biến thành cây gậy gộc, ai da, đau chết mất!"

Hắn rốt cục mới ngồi được, nhưng đau đến mức cầm chén trà cũng không nổi, phải nhờ Lạc Phi Thư giúp. Chỉ là bản thân Lạc Phi Thư cũng chẳng khá khẩm hơn, trên cánh tay chi chít vết đỏ, động nhẹ thôi đã run lên, một chén trà còn chưa rót xong, một nửa đã đổ ra ngoài.

Sở Thất Sát uống một hớp, cố nén cơn đau, nghiêm mặt nói:
"Nhưng mà... cái gậy gộc kia uy lực thật sự quá đáng sợ. Ngay cả thân thể Ma tộc chúng ta mà cũng bị đánh cho đầy thương tích, năng lực hồi phục còn chẳng kịp theo."

"Đúng thế."

Lạc Phi Thư cũng ngồi xuống, trong lòng thầm may mắn vì lúc trước đã giúp Sở Ly Ca rèn cây gậy ấy, nhờ vậy mới được tha ít trận đòn. Hắn nói:
"Dù gì nó cũng là xương tay của Thượng Cổ Thông Thiên Hầu. Nếu nàng dùng hết sức, chỉ sợ một gậy thôi cũng đủ đánh nát cả thần hồn người ta."

Hai người nói xong, đều rùng mình một cái, chỉ thấy mình đúng là đã vớt được một mạng.

"Nhưng mà ta nghe nói, gần đây nàng cứ đòi đi bắt linh thú, rốt cuộc là vì cái gì?"

Sở Thất Sát cau mày hỏi, không hiểu Sở Ly Ca lại tính toán điều gì. Nghe xong, Lạc Phi Thư liền đem chuyện triệu hoán trận pháp kể lại, lúc này Sở Thất Sát mới vỡ lẽ.

"Chỉ có điều, chỗ này thì làm gì có linh thú lợi hại? Trừ phi đi bí cảnh mà tìm."

Sở Thất Sát khẽ xoa eo, vừa chạm đã đau, gương mặt tuấn tú nhăn lại, khổ sở không chịu nổi.

"Có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ có bí cảnh mở ra."

Nghe xong, sắc mặt Sở Thất Sát liền trầm xuống:
"Đây đã là cái bí cảnh thứ năm rồi. Một năm chỉ còn chưa đầy hai tháng, nếu trong thời gian này mà còn mở thêm, vậy cái nhân vật sắp xuất thế kia, e rằng thật sự kinh khủng."

Kinh Nhan và Sở Ly Ca đã được xem là thiên tài ngàn năm khó gặp. Năm các nàng sinh ra, lại vừa khéo liên tiếp mở ra năm cái bí cảnh thượng cổ. Nếu lần này vượt quá con số đó, chỉ sợ cả lục giới sẽ phải rung chuyển.

"Nghe nói Thần tộc đã bắt đầu dò xét khắp nơi, xem trong lục giới có dị tượng nào xuất hiện hay không."

Sắc mặt Lạc Phi Thư cũng không khá hơn, vì tình hình trong Ma tộc thế nào thì bọn họ hiểu rõ nhất. Thiên tài mới kia, tuyệt đối không sinh ra ở Hoang Vu.

"Việc bọn họ đi dò hỏi khắp nơi chứng minh rằng kẻ kia tám chín phần không thuộc Thần tộc. Cái lão Đế Thừa ấy mới vội vã đến thế, chạy khắp nơi tìm tòi."

Sở Thất Sát lấy từ túi trữ vật ra một lọ rượu thuốc, đổ lên tay rồi xoa vào cánh tay mình, đau đến mức hắn nghiến răng trợn mắt, suýt nữa kêu thành tiếng.

"Không chừng... nhưng cái dị tượng của bí cảnh này thật sự khiến lòng người bất an. Không biết rốt cuộc sẽ sinh ra nhân vật lợi hại thế nào."

Lạc Phi Thư thở dài. Ma tộc vất vả lắm mới có chút yên ổn, nếu kẻ đó lại là đại địch của Ma tộc, thì chẳng khác nào thêm một mối họa ngầm lớn.

"Hiện tại các giới đều đã phong tỏa tin tức, chẳng có chút gió nào lọt ra. Đám Thần tộc ấy muốn tìm cũng vô ích thôi."

Đã có người cố tình che giấu, mà Thần tộc vốn tự xưng là chính đạo, tất nhiên sẽ không tùy tiện xông vào địa bàn người khác để lục soát. Bọn họ có tra xét kỹ thế nào đi nữa cũng không thể tìm ra.

"Thế còn Yêu tộc? Có dị động gì không?"

Ma tộc điều tra Yêu tộc đã được một thời gian, nhưng Lạc Phi Thư chẳng thấy có gì khác thường. Yêu Hoàng Hồ Hồng Liên vẫn y như cũ, mỗi đêm đều ca hát, vui chơi cùng đám tiểu thiếp. Còn Hồ Sương Phi thì lo xử lý công việc lớn nhỏ trong tộc, đại sự mới cần bẩm báo lên Hồ Hồng Liên.

Chỉ là thái độ này cũng vốn là bình thường của Yêu tộc, nhìn thế nào cũng không thấy có gì kỳ lạ.

Nói đến thì, thiếu chủ của Yêu tộc cũng là một người thật thà, chăm chỉ tu luyện, còn phải xử lý đủ chuyện lớn nhỏ trong tộc, đúng là một người vừa có năng lực vừa có trách nhiệm. Nhưng vì sao Sở Ly Ca lại đột nhiên không thích nàng nữa?

Sở Thất Sát nghĩ mãi cũng không hiểu, nhưng chuyện này với Sở Ly Ca thì chẳng có gì lạ, thích hay ghét một ai đó đều do tâm tình quyết định, thế nên hắn cũng mặc kệ.

"Chỉ là ta có dự cảm, Yêu tộc nhất định đang âm thầm tính toán chuyện gì đó, không thể lơi lỏng."

"Ừ."

Trực giác của Sở Thất Sát xưa nay luôn rất chính xác, nếu hắn đã nói thế thì Lạc Phi Thư tất nhiên cũng không dám chủ quan. Từ sau trận đại chiến giữa Thần và Ma, Ma tộc chẳng tin ai cả. Dù Yêu tộc chủ động cầu hòa, Ma tộc cũng chưa từng thật sự tín nhiệm, chỉ coi họ như thêm một đồng minh để tăng thêm sức mạnh mà thôi.

Đương nhiên, Yêu tộc cũng chẳng bao giờ thật lòng tin Ma tộc.

Đều mang dã tâm, đó mới là lẽ thường.

Ngay lúc này, ngoài cửa phòng Sở Thất Sát bỗng truyền đến tiếng kêu thảm thiết:

"Tôn Chủ, xin ngài đừng đánh nữa!"

"Tha cho bọn ta đi!"

Nghe thấy thế, Sở Thất Sát lập tức bảo Lạc Phi Thư khóa chặt cửa, còn bày thêm một tầng kết giới, lúc này mới cảm thấy an toàn.

Thật đáng sợ, một khi Sở Ly Ca nổi cơn, đúng là kinh khủng vô cùng!

Sở Ly Ca mặc một bộ hồng y rực rỡ, bên hông đeo một cây gậy ngắn như tiêu trúc, đôi chân trần trắng nõn thản nhiên bước vào hầm băng. Nàng tâm tình không tệ, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, tựa như đang theo nhịp khúc ca vui vẻ.

Khi cửa hầm băng mở ra, thấy bên trong có Huyễn Nữ và Sở Thất Sát. Vừa nhìn thấy nàng, Sở Thất Sát liền theo bản năng lùi lại hai bước:

"Nơi này không thể gây chuyện, nếu hầm băng sụp xuống, thân thể của tiền bối sẽ không còn chỗ đặt."

Huyễn Nữ nghe vậy chỉ mỉm cười, tiếp tục giúp Cổ Nhược Thi hoạt động cánh tay. Nàng thường đến đây để cử động tay chân cho Cổ Nhược Thi, rồi lại thi pháp giữ cho thân thể sạch sẽ, khớp xương không bị cứng đờ.

"Không đánh đâu, ta luyện xong rồi."

Sở Ly Ca nói, vẻ mặt còn mang ý "ta vô địch một bổng" đầy đắc ý, sau đó bước tới bên giường băng, cúi xuống nhìn Cổ Nhược Thi.

Cổ Nhược Thi quả thật rất đẹp, nhưng không phải đẹp nhất. Chỉ là trên người nàng luôn tỏa ra vẻ uy nghiêm, cao lạnh, tựa như thần nữ của gió trăng, không cho phép ai khinh nhờn. Dù đang ngủ say, nét mày vẫn lộ ra sự kiên nghị và lạnh lùng, như ẩn chứa một tia tàn nhẫn. Chính loại khí chất này mới khiến Sở Ly Ca cảm thấy nàng xứng đáng là Ma tộc.

"Tôn Chủ hôm nay đến, có chuyện gì quan trọng sao?"

Huyễn Nữ không thấy được, nhưng có thể cảm nhận rõ Sở Ly Ca đang đứng cạnh giường, mang theo ý vị đánh giá.

Thật ra, đây không phải lần đầu nàng tới gặp Cổ Nhược Thi. Nhưng trước kia, thấy chẳng thú vị khi trò chuyện với một "người chết sống lại" như vậy nên nàng chẳng buồn quay lại. Huyễn Nữ và Sở Thất Sát thì thường xuyên tới, còn Sở Ly Ca đến nay mới lại xuất hiện, vì thế Huyễn Nữ mới tò mò hỏi.

"Ừm, không hẳn là chuyện quan trọng, chỉ là việc riêng thôi. Ta có thể ở lại một mình cùng tiền bối một lúc chứ?"

"Được."

Huyễn Nữ thức thời rời đi, Sở Thất Sát cũng theo sau.

Khi cửa đá đóng lại, Sở Ly Ca mới kéo ghế ngồi cạnh giường băng, chăm chú ngắm gương mặt Cổ Nhược Thi. Càng nhìn càng thấy nàng có một sức hút đặc biệt. Người này trông điềm tĩnh trang nghiêm, nhưng Sở Ly Ca cảm nhận được khí tức tàn nhẫn ẩn sâu trong đó – loại khí chất mà nàng yêu thích.

Con dao giấu trong bóng tối, mới là thứ sắc bén và đáng sợ nhất.

Nàng cúi xuống khẽ hỏi:

"Cổ tiền bối, ngươi có biết Kinh Phạn Ca không?"

Vừa nói, rõ ràng Cổ Nhược Thi không động đậy, nhưng Sở Ly Ca lại cảm thấy một luồng hơi thở mơ hồ xung quanh, tựa như nàng đang suy nghĩ.

"Nàng có từng nhờ ngươi dạy y thuật không?"

Hơi thở ấy bỗng trở nên rõ ràng hơn, khiến Sở Ly Ca càng thêm hưng phấn, tiếp tục nói:

"Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao ngươi không muốn tỉnh lại?"

Dĩ nhiên nàng biết Cổ Nhược Thi sẽ không trả lời, nhưng vẫn cố tình khiêu khích, muốn lay động một kẻ tưởng chừng chết lặng cả trăm năm.

"Giữa ngươi và nàng, có phải từng yêu nhau?"

Không khí chợt trở nên nặng nề, tựa hồ có áp lực vô hình bao trùm. Sở Ly Ca lập tức cảm nhận được tu vi kinh người của Cổ Nhược Thi, dù nàng vẫn ngủ say.

"Ngươi cũng biết cuối cùng Kinh Phạn Ca nhập ma, bị Thần tộc vây giết mà chết?"

Áp lực mạnh mẽ đè nặng lên ngực, dường như không cho nàng nói tiếp. Sở Ly Ca lại mỉm cười, khóe môi cong lên nét nguy hiểm đầy giảo hoạt:

"Người tài tuyệt thế như Kinh Phạn Ca, nay lại trở thành cấm kỵ, thành nỗi nhục của Thần tộc. Ngươi không tức giận sao?"

Nói xong, Sở Ly Ca vội lùi lại vài bước, đưa tay che ngực, tim đập dồn dập vì áp bách.

"Được rồi, ta không nói nữa. Nhưng lần sau ta sẽ còn đến."

Nàng quay lưng bước đi, cảm nhận áp lực trong không khí vẫn chưa tan. Ra khỏi hầm băng, thấy Sở Thất Sát đang đợi gần đó, hẳn lo nàng làm bậy quấy rầy sự thanh tĩnh của Cổ Nhược Thi.

Nhưng đáng tiếc, sự thanh tĩnh ấy, nàng nhất định phải phá. Dù Cổ Nhược Thi chưa tỉnh, nhưng chỉ cần một tia thần thức vẫn tồn tại, đủ để tiết lộ vài đáp án. Nghĩ đến mấy năm qua Sở Thất Sát thường đến đây trò chuyện, nàng chắc rằng Cổ Nhược Thi đều nghe được cả.

"Muội muội, vừa rồi ngươi..."

Sở Thất Sát không biết hỏi gì cho phải, sợ chọc giận nàng mà bị ăn đòn.

"Yên tâm, ta chỉ nói chuyện phiếm thôi. Đi đây."

Sở Ly Ca trong bộ hồng y lướt qua, chỉ để lại mùi hương thoảng qua, tâm tình phấn khởi còn khe khẽ ngân nga.

"À đúng rồi, muội muội, bí cảnh tiếp theo chắc sắp mở rồi."

"Ta biết."

Nghe nhắc đến bí cảnh, máu nóng trong người Sở Ly Ca lại sục sôi. Nàng háo hức chờ mong được đối đầu nhân vật tuyệt thế kia, muốn biết rốt cuộc lợi hại đến mức nào.

Nói rồi, thân ảnh đỏ rực biến mất, nàng trở về phòng mình.

Thanh La vừa thấy nàng liền vội chạy đến:

"Tôn Chủ, Tôn Chủ, ta mang mấy bộ xương ra tẩy, ngươi xem thử..."

Kéo nàng ra hồ nước, chỉ thấy mấy bộ hài cốt đang nổi lềnh bềnh như đang tắm.

"Ừm, làm không tồi, rảnh rỗi thì cứ tẩy thêm, ta nhìn sẽ rất vui mắt."

Sở Ly Ca gật đầu hài lòng. Nhưng chưa kịp nói thêm, Thanh La đã lo lắng:

"Nhưng mà Tôn Chủ, ta phát hiện kết giới phòng của ngươi biến mất, hình như còn sót lại một luồng khí tức xa lạ rất nhạt. Tại sao vậy?"

Nghe xong, khóe môi Sở Ly Ca cong lên nụ cười nguy hiểm, tựa như lưỡi dao treo lơ lửng, sẵn sàng chém xuống bất cứ lúc nào. Nàng cúi sát tai Thanh La thì thầm:

"Thanh La, ngươi nghĩ Ma tộc chúng ta chỉ có một mật thám Thần tộc thôi sao?"

"Muốn giăng bẫy, thì tất nhiên ta cũng phải tỏ ra lơi lỏng một chút, như vậy mới dẫn được rắn ra khỏi hang chứ!"

Chương trước Chương tiếp
Loading...