[BHTT-Edit] - Họa Cốt

Chương 81



"Ta có thể... gặp nàng một lần không?"

Bóng dáng kia, Kinh Nhan chỉ cần thoáng thấy Cổ Nhược Thi một lần, liền biết người đó có phải nàng hay không. Nếu người mà Kinh Phạn Ca tâm duyệt thật sự là Cổ Nhược Thi, như vậy thì...

Ánh mắt Kinh Nhan lại rơi lên người Sở Ly Ca, trong lòng dấy lên một dự cảm kỳ lạ. Nàng cảm thấy những chuyện mà hai người từng trải qua, tựa hồ lại giống như Kinh Phạn Ca đã từng có.

"Ngươi muốn đi vào Hoang Vu sao?"

Sở Ly Ca lập tức khẩn trương, có một loại cảm giác như bị Kinh Nhan nhìn thấu, giống như hài tử thấy trưởng bối vậy. Chỉ là, nếu Kinh Nhan thật sự đi vào Hoang Vu, chỉ sợ sẽ khiến Ma tộc và Thần tộc đều chú ý, chuyện này không thể xem như không có.

Kinh Nhan dường như cũng ý thức được bản thân vừa rồi lỡ lời, cuối cùng chỉ thở dài, nói:
"Là ta nghĩ quá đơn giản rồi."

Nàng xoay người nhìn về phía Vong Xuyên hà. Nghe nói nơi này đều là những quỷ hồn còn vương vấn phàm trần, không muốn luân hồi. Bọn họ ngày đêm phiêu bạt trên dòng sông Vong Xuyên, ngày ngày đêm đêm nhớ đến nhân gian, bị chấp niệm dày vò, rơi vào địa ngục vô tận.

Cô cô của nàng thì sao?

Ở sâu trong U Ma Cốc ấy, hồn phách của cô cô hiện tại sống ra sao?

Nhìn thấy vẻ tịch liêu nơi thần sắc Kinh Nhan, Sở Ly Ca dù đang nắm chặt tay nàng, vẫn cảm thấy người này dường như rời xa mình quá xa, xa đến mức nàng chẳng thể đoán nổi trong lòng đối phương đang nghĩ gì.

Sở Ly Ca buông tay Kinh Nhan, bước gần đến mép nước. Kinh Nhan vội muốn kéo lại, nhưng chỉ chạm được vào vạt áo đỏ, mắt thấy đôi chân trần trắng muốt của nàng đã ngâm xuống dòng nước sông lạnh lẽo.

"Có âm khí."

Kinh Nhan nhắc nhở một câu, mong Sở Ly Ca đừng tùy hứng.

Sở Ly Ca không bước tiếp, chỉ cảm nhận được nước sông lạnh đến thấu xương. Khi thì xâm lấn mãnh liệt, khi thì mềm mại nhu hòa, giống như thăng trầm của kiếp nhân sinh.

Nàng quay đầu nhìn Kinh Nhan, mỉm cười:
"Chỉ là lúc này thôi, nếu buông hết trói buộc trong lòng, chẳng phải sẽ thấy nhẹ nhõm sao?"

Nàng vươn tay về phía Kinh Nhan. Ngón tay thon dài xanh nhạt, bàn tay trắng ngần đầy dụ hoặc.

Kinh Nhan hiểu rõ, có một lần thì sẽ có lần thứ hai, rồi lần thứ ba, thứ tư. Nhưng nàng vốn đã phá vỡ quy củ, thêm vài lần nữa thì còn khác biệt gì?

Cuối cùng Kinh Nhan vẫn nắm lấy tay Sở Ly Ca. Trong nháy mắt, lực từ tay kia liền kéo nàng vào trong lòng ngực, ôm chặt không buông.

"Ngươi...!"

Kinh Nhan định giãy ra, nhưng đối phương đã vòng tay ôm eo nàng, tựa đầu vào hõm vai, bật cười khẽ nói:
"Da mặt thật là mỏng."

Lại thêm một lần bất phân cao thấp, Kinh Nhan đã ngừng giãy dụa, nhưng cũng chẳng hề ôm trả. Nàng chỉ đứng yên như khúc gỗ, mắt nhìn dòng Vong Xuyên cuồn cuộn không bờ bến.

Ánh sáng xanh thẫm, linh hồn không nơi nương tựa, đủ loại niệm tưởng lặng lẽ chảy xuôi giữa dòng.

"Còn nói ngươi chưa từng động tâm sao?"

Sở Ly Ca khẽ nhéo eo Kinh Nhan một chút, hô hấp đầy ắp hương hoa vô ưu và hương đêm trên người nàng. Chưa bao giờ trong lòng Sở Ly Ca lại có cảm giác an ổn như vậy.

Chỉ cần Kinh Nhan ở đây, tâm nàng liền có nơi để gửi gắm.

Kinh Nhan không nói, chỉ khẽ thở dài, ý vị mông lung khó hiểu. Rất lâu sau, nàng mới mở miệng:
"Sở Ly Ca, có lẽ một ngày nào đó, chúng ta sẽ vì lập trường mà trở thành địch nhân."

"Hiện tại chúng ta chẳng phải đã là địch nhân rồi sao?"

Sở Ly Ca ngẩng đầu từ trong lòng ngực Kinh Nhan, bàn tay đang ôm eo khẽ nâng lên, dừng ở xương quai xanh gợi cảm của nàng, nói:
"Mối thù với Thần tộc, ta sẽ không quên."

Ngươi so với ta, rõ ràng tỉnh táo hơn nhiều.

Kinh Nhan nghiêm khắc kiềm chế bản thân, trước kia nàng luôn tin rằng chẳng ai có thể khiến tâm mình dao động. Nhưng rồi nàng đã lầm.

Từ sau khi rời khỏi bí cảnh thượng cổ, dường như rất nhiều thứ đã thay đổi. Có chân tướng bị chôn vùi như ác quỷ bò ra từ địa ngục, lại cũng có những con người giống như nốt chu sa, vô cớ lưu lại trong lòng, không thể nào xóa bỏ.

Bàn tay vận mệnh tùy tiện khẩy một cái, đã đẩy nàng vào hoàn cảnh hoàn toàn ngoài tầm kiểm soát.

"Nếu một ngày nào đó, chúng ta thật sự phải đứng ở hai bên đối lập..."

Kinh Nhan ngừng một lát, rồi nói tiếp:
"Ta chỉ hy vọng ngươi có thể sống sót."

Mặc cho thiên phú Sở Thất Sát lợi hại, cũng khó sánh nổi Đế Thừa lúc này. Nếu hắn đích thân ra tay, lại thêm Kinh Vũ Yên phụ trợ, Ma tộc e là khó toàn thân mà lui.

Điều khiến Kinh Nhan càng lo lắng, chính là Sở Ly Ca có thể ngã xuống dưới tay Đế Thừa. Tốc độ trưởng thành của nàng quá nhanh, cộng thêm những gì từng xảy ra trước đó, e rằng Đế Thừa đã sớm sinh sát tâm.

"Ngươi nói những điều này để làm gì?"

Sở Ly Ca cười, ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi Kinh Nhan. Người kia không kháng cự, ngoan ngoãn khác thường.

"Thiên Đạo cổ thần vốn không cho phép Thần – Ma chém giết. Trong bí cảnh, vị trí cũng đã phân tán. Chỉ cần ta cẩn thận, Thần tộc các ngươi sẽ chẳng có cơ hội. Trừ phi..."

Môi nàng chạm sát bên tai Kinh Nhan, khẽ nói:
"Trừ phi chính ngươi ra tay với ta. Nếu vậy, có lẽ ta sẽ không sống nổi."

Trước kia Sở Ly Ca từng nghĩ bản thân không thể nào tin tưởng Thần tộc, nhưng Kinh Nhan lại là ngoại lệ. Nếu giao cả lưng mình cho nàng, mà đến cuối cùng bị nàng một đao trí mạng, vậy thì... nàng cũng chỉ có thể chấp nhận.

Kinh Nhan im lặng, không dám đối diện với đôi mắt sáng ngời kia, nơi thủy quang luôn như đang câu dẫn trái tim nàng.

Nàng sẽ thật sự ra tay với Sở Ly Ca sao?

Kinh Nhan không biết. Câu hỏi ấy, nàng không muốn tự mình truy xét.

Nhìn thấy giữa chân mày Kinh Nhan khẽ nhíu lại, Sở Ly Ca bỗng cảm thấy có chút đau lòng, nàng khẽ nói:
"Kinh Nhan, ta muốn hôn ngươi."

"... Ân."

Lần này, Sở Ly Ca đưa tay ôm lấy cổ Kinh Nhan, ngón tay quấn vào mái tóc đen, nhẹ nhàng giữ gáy nàng, rồi đặt xuống một nụ hôn đỏ mọng.

Ban đầu chỉ là thoáng lướt, như chuồn chuồn chạm nước, rồi nhanh chóng biến thành dồn dập cuồng nhiệt. Kinh Nhan đôi chân khẽ mềm, bị Sở Ly Ca ép lùi từng bước, cho đến khi lưng tựa hẳn vào thân cây mới có thể đứng vững.

Nụ hôn của Sở Ly Ca vừa kịch liệt lại vừa ôn nhu, giống như đây là lần cuối cùng, dốc hết sức quấn si mê. Trong cổ họng nàng phát ra những tiếng thở dồn dập, ái muội. Kinh Nhan vòng tay ôm lấy eo nàng, hai mắt nhắm chặt, giấu đi ánh lệ nơi khóe mắt – đó vừa là niềm vui, vừa là nỗi bi thương.

Lần này... có phải sẽ là lần cuối cùng không?

Ở nơi xa, sau thân cây, hai bóng người lặng lẽ dõi nhìn. Một kẻ xem mà thấy thú vị, một kẻ thì cau chặt mày.

"Thấy chưa, Lục Miên, ta đã nói rồi, hai nàng nhất định có vấn đề."

Phong Nhất Hàn cười đầy ái muội, tựa như phát hiện được một bí mật to lớn, mà chỉ nàng cùng Lục Miên mới biết.

"Chỉ là... mệnh số của hai người, chú định đầy sóng gió."

Lục Miên chau mày chặt đến mức bàn tay run lên, trong mắt hiện lên sự lo lắng và sợ hãi, căn bản không nghe lọt những lời tiếp theo của Phong Nhất Hàn.

Phong Nhất Hàn dường như nói rất nhiều, cuối cùng chỉ buông một câu:
"Nếu Thần tộc mà biết chuyện này, chỉ sợ sẽ tức điên."

"Chuyện này... không thể đem ra đùa giỡn."

Lục Miên thở dài, kéo Phong Nhất Hàn rời đi. Phong Nhất Hàn không tình nguyện, còn quay đầu lưu luyến nhìn lại mảnh xuân sắc dưới tán cây kia.

"Hậu quả, sẽ rất đáng sợ."

"Trong Sinh Tử Sách cũng viết vậy sao?"

Phong Nhất Hàn lấy làm kỳ quái, Sinh Tử Sách vốn khác với Nhân Duyên Sách, sao Lục Miên lại biết hai người ấy sẽ có kết cục thế nào?

"Không viết."

Lục Miên im lặng rất lâu, cuối cùng chỉ khẽ thì thầm:
"Những giấc mộng ấy... thật đáng sợ."

Bờ sông.

Nụ hôn kia đã sớm chấm dứt. Hai người ngồi sóng vai, cùng ngẩn người nhìn Vong Xuyên hà lặng lẽ. Cuối cùng, Kinh Nhan mở miệng:
"Ta phải trở về rồi."

"Mau vậy sao?"

"Tộc trưởng sẽ nghi ngờ."

"Ngươi lớn như vậy rồi, hành động mà còn để tộc trưởng giám thị sao?"

Nghe Sở Ly Ca nói, Kinh Nhan khẽ rũ mắt:
"Nàng đối với ta ân nặng như núi, chỉ là lo lắng ta sẽ đi nhầm đường thôi."

Kỳ thực, Sở Ly Ca nói vậy, Kinh Nhan cũng có phần tức giận. Nhưng ngay sau đó, nàng lại thấy đối phương nói không sai. Nàng đã không còn là hài tử, tại sao vẫn bị ràng buộc khắp nơi?

Bọn họ rốt cuộc sợ điều gì...

Sợ nàng sẽ trở thành một Kinh Phạn Ca thứ hai sao?

Ý niệm lóe lên trong đầu, nàng dường như tìm được mối liên hệ. Kinh Vũ Yên đối với nàng nghiêm khắc như vậy, canh giữ cẩn mật, có lẽ cũng bởi nguyên nhân này.

Chính vì nàng mở ra cửa Tù Thần Lôi Ngục. Chính vì nàng là chất nữ của Kinh Phạn Ca.

Phải chăng... họ sợ nàng đi lại vết xe đổ của Kinh Phạn Ca?

"Người Thần tộc các ngươi thật kỳ quái. Nếu ta bị giam hãm trong những ràng buộc ấy, có lẽ đã sớm điên mất rồi."

Sở Ly Ca đứng lên, đưa tay chạm môi mình – hơi sưng đỏ, như còn vương dấu vết kịch liệt. Người này, hôn quả thật quá tàn nhẫn.

"Kinh Nhan, tái kiến."

Nàng bước đi dứt khoát, nhưng chỉ được vài bước đã dừng lại, quay đầu nói:
"Ngươi phải cẩn thận Đế Thừa, hắn thật sự rất nguy hiểm."

Kinh Nhan không đáp. Chỉ thấy Sở Ly Ca hóa thành một dải sương đỏ, lao vút qua Cửu U chân trời, tiêu sái rời đi.

Kinh Nhan đứng lặng nơi đó, chậm rãi đứng lên. Bên người đã không còn ai, trong lòng cũng trống trải vô cùng.

Lần sau gặp lại... không biết sẽ là khi nào.

Ba ngày sau, bí cảnh Yêu giới đóng cửa.

Lần này không có Ma tộc tham dự, Thần tộc thu hoạch phong phú, Yêu tộc cũng gặt hái không ít. Còn Ma tộc thì chẳng buồn hỏi – vì dù biết, họ cũng chẳng đoạt được, có cũng vô ích.

Từ Cửu U trở về Hoang Vu, Sở Ly Ca liền lôi kéo Lạc Phi Thư vào phòng rèn, cùng nàng xử lý khúc xương tay của Thông Thiên Hầu. Khúc xương này có linh, khó mà luyện thành hình theo ý muốn. Sở Ly Ca đem nó đặt trong Ma Chủng Nghiệt Hỏa thiêu đốt mười ngày, cuối cùng lại hóa thành hình dáng một cây gậy.

Mười ngày rèn luyện, phối hợp đủ loại thiên tài địa bảo thu thập từ bí cảnh, khúc xương liền thành hình, linh tính cũng thức tỉnh. Gậy xương một màu trắng như ngọc, không hoa văn trang trí, đơn giản mà thanh thoát, nhẹ như lông chim.

Lạc Phi Thư nhìn mà không nhịn được cười:
"Bây giờ ngươi chẳng khác nào Tôn Hầu Tử quậy trời quậy đất trong thoại bản."

Nhân gian có nhiều truyện kể, trong đó Tôn Hầu Tử được miêu tả thần thông quảng đại. Lạc Phi Thư còn nhớ hồi nhỏ Sở Ly Ca luôn kéo nàng kể chuyện Tôn Hầu Tử cho nghe.

Nghe vậy, Sở Ly Ca hứng khởi, vung gậy múa thử. Động tác tuy còn vụng về, nhưng thân gậy lại linh động, cùng tâm ý nàng thông hợp, tỏa ra khí thế oai phong.

"Long trời lở đất – ta thật sự rất thích cách nói này."

Nàng khẽ cười, thu ngắn gậy thành một đoản tiêu, rồi cài bên hông.

"Ai, phía trước không phải ngươi có được hạt châu long huyết sao, chẳng phải có thể dùng để luyện khí?"

"Không cần, hạt châu đó ta định dùng cho trận pháp triệu hoán."

Chỉ là, điều khiến Sở Ly Ca phiền lòng, chính là nàng không có linh sủng. Không linh sủng, trận pháp triệu hoán tự nhiên vô dụng. Côn Vưu đã chết, bí cảnh đáy biển cũng đã phong tỏa, nàng không thể triệu ra tàn phách của Tương Liễu.

Nếu có thể tìm được linh sủng thích hợp, hoặc tàn phách của thượng cổ dị thú, kết nối cùng trận pháp, vậy mới là tốt nhất.

Như thế, nàng liền có thêm một quân bài ẩn giấu trong tay.

Chương trước Chương tiếp
Loading...