[BHTT-Edit] - Họa Cốt
Chương 80
Kia tầng tầng mây mù dày đặc, tựa như che khuất hết lớp này đến lớp khác chân tướng.Trong mắt Kinh Nhan ánh lệ khẽ lóe, nàng muốn tiếp tục nhìn xa hơn, hy vọng những tầng mây mù ấy sẽ một lần nữa bị gạt sang, nhưng rốt cuộc vẫn không có. Nàng dường như hiểu được rằng, bản thân chỉ có thể nhìn đến nơi này mà thôi.Thu hồi ánh mắt, nàng hơi khép mi, giấu đi tia lệ quang trong mắt, chậm rãi nói:
"Có thể."Phong Thư Ngôn nghe xong, liền trả lại chủy thủ cho Sở Ly Ca, sau đó nói:
"Ta đưa các ngươi rời khỏi Luân Hồi Lộ."Sở Ly Ca không hỏi Kinh Nhan vừa rồi nhìn thấy gì, Phong Thư Ngôn tự nhiên cũng không hỏi. Chỉ là sắc mặt Kinh Nhan so với trước đó càng lạnh lẽo hơn, tám chín phần mười là đã thấy được điều gì chẳng vui vẻ gì rồi.Sau khi rời khỏi Luân Hồi Lộ, Phong Thư Ngôn không tiếp tục đi cùng, nhưng cũng không xua đuổi các nàng. Y chỉ căn dặn Sở Ly Ca rằng, nếu còn muốn ở lại Phong Đô, thì nhất định ngàn vạn lần đừng cùng lũ cô hồn dã quỷ kia giỡn chơi.Từ sau khi nhân gian phát sinh ôn dịch, Luân Hồi Lộ liền chưa từng có lúc nhàn rỗi. Đến nay vẫn chưa thể đưa hết vong hồn năm đó vào luân hồi, quả thực chẳng còn nhân thủ để xử lý cái "sọt" mà Sở Ly Ca vừa chọc ra.Sở Ly Ca gật đầu đồng ý, Phong Thư Ngôn mới rời đi. Trước khi đi, y còn lo lắng liếc nhìn Sở Ly Ca, trong lòng thầm nghĩ: Nha đầu này thật sự đừng để gặp phải mầm họa thì hơn.Đợi Phong Thư Ngôn đi khỏi, Sở Ly Ca liền kéo tay áo Kinh Nhan, nói:
"Đi thôi, ta dẫn ngươi đi ngắm cảnh đẹp Phong Đô."Sắc trời nơi Cửu U vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc hoàng hôn. Tầng mây đỏ chậm rãi sẫm lại, phủ lên Phong Đô từng lớp ánh đỏ sậm, mang chút hoang vu. Loại trời sắc ấy luôn khiến người ta cảm thấy âm u, nhưng khi nhìn quen, lại dường như có một loại lãng mạn — từ trong cái chết mà sinh ra.Trong mắt Sở Ly Ca, cảnh sắc này giống như một đóa hoa nở rộ nơi tuyệt cảnh, mang theo vẻ đẹp kiên cường bất khuất.Nàng mặc bộ hồng y, bước đi ở phía trước, Kinh Nhan theo sau, thần sắc vẫn mơ hồ hoảng hốt. Nhưng dáng vẻ rực rỡ của thân ảnh đỏ ấy bỗng chốc chiếm trọn đôi mắt nàng, kéo nàng ra khỏi vực sâu ký ức. Người nọ quay đầu lại, nhìn về phía nàng mà mỉm cười:
"Phong Đô rất náo nhiệt, đừng vội đi."Sở Ly Ca đã tới Cửu U nhiều lần, với nơi này cực kỳ quen thuộc. Nàng dẫn Kinh Nhan xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, dừng chân trước nhiều cửa tiệm, ngó đông ngó tây. Dĩ nhiên các nàng chẳng mua gì, đồ vật của Quỷ tộc vốn chẳng dùng được.Thế nhưng Phong Đô lại cực kỳ phồn hoa, chẳng khác gì kinh đô nhân gian. Người qua lại tấp nập, các cửa hàng cắt lượt chế liên tiếp mở ra, hầu như chẳng có khi nào nghỉ ngơi.Đi một vòng, trên người hai người còn vương hương khói nến, mà phiền muộn trong lòng cũng đã vơi đi không ít.Các nàng rời thành, đi đến bờ sông Vong Xuyên, nhìn sang bờ bên kia — nơi từng ngọn núi mờ ảo khói sương phủ kín:
"Đó chính là địa ngục. Nghe nói có mười tám ngọn núi, ứng với lời nhân gian gọi là mười tám tầng địa ngục."Những ngọn núi ấy bị mây mù và sương khói bao phủ, chẳng thể nhìn thấy rõ bên trong. Lại thêm kết giới phong tỏa, đến thần thức cũng chẳng thể thăm dò."Ngươi không hỏi ta, vừa rồi ta đã thấy gì sao?"Kinh Nhan cúi đầu nhìn mặt nước xanh lục mờ mờ dưới sông. Dẫu đứng sát bờ, song sóng nước kia chẳng thể làm ướt đôi hài thêu văn phượng, thần khu không thể xâm phạm đến thân nàng.Một thân bạch y đứng đó, trên người còn ẩn hiện văn phượng màu bạc, theo y phục mà như chuyển động, tựa hồ có sinh mệnh, bộc lộ ra uy nghiêm chỉ có thần thú thượng cổ mới có.Kinh Nhan lại ngẩng đầu, ánh mắt xa xăm nhìn về phía những ngọn núi lớn chìm trong mây mù.Địa ngục, không chỉ tồn tại ở nơi Cửu U.Một người, một đoạn chuyện cũ, thậm chí chỉ một món đồ nhỏ, cũng đều có thể là địa ngục."Muốn hỏi chứ, nhưng nhìn bộ dáng ngươi thương cảm như vậy, ta đành tạm thời thu hồi lòng hiếu kỳ."Sở Ly Ca khẽ phất tay áo đỏ, một luồng linh lực quét qua mặt sông. Đám cô hồn dã quỷ đang rình mò vội vàng tán loạn bỏ chạy, âm khí tụ lại nơi này cũng lập tức tan biến."Ta từ tầm mắt của cô cô, nhìn thấy một nữ nhân.""Người kia mặc bạch y, cô cô dạy nàng y thuật, nhưng nàng lại nói cô cô vốn không có thiên phú học y."Nói đến đây, Kinh Nhan không khỏi bật cười. Từ nhỏ nàng đã cho rằng Kinh Phạn Ca là người không gì không thể, cái gì cũng biết, chuyện gì cũng làm được. Vậy mà khi nghe có người nói Kinh Phạn Ca học y không có thiên phú, nàng lại cảm thấy cô cô bỗng trở nên gần gũi hơn.Hóa ra nàng cũng có việc chẳng giỏi, cũng có lĩnh vực không đủ thiên phú."Người đó là ai?""Không biết, khí chất như thế, ta chưa từng gặp qua."Ngay cả bóng dáng cũng mang nét lạnh lẽo. Cái lạnh ấy không phải cao ngạo, mà là loại thờ ơ sau khi đã quen nhìn sinh tử, quen với quỷ kế lòng người. Trong mắt nàng, ai cũng như ai, nhân tính chỉ là thứ ghê tởm, không đáng kỳ vọng.Một cục diện thê lương."Không nhìn thấy dung mạo nàng sao?"Kinh Nhan chỉ khẽ lắc đầu: "Chỉ thấy được bóng lưng.""Người Thần tộc quả nhiên thần bí. Nhưng cô cô ngươi dĩ vãng ở Thần tộc địa vị hẳn là cực cao, vậy mà vẫn có người dám nói với nàng như thế?"Sở Ly Ca nói đến đây, chợt linh quang lóe lên. Nàng và Kinh Nhan cùng nhìn nhau, trong mắt đối phương đều ánh lên tia kinh ngạc."Người kia... không phải Thần tộc."Hai người đồng thanh, mà phản ứng đầu tiên chính là: nữ nhân kia hẳn thuộc Ma tộc. Chỉ có người Ma tộc mới dám trực diện nói với Thần tộc như thế.Một nữ tử tinh thông y thuật, mặc bạch y?Kỳ thực, không hẳn nàng chỉ mặc bạch y, mà vốn ưa những màu sắc thuần tịnh: trắng, xanh nhạt, vàng nhạt, thiên lam... tất cả đều là sở thích của nàng.Hơn nữa, trong Ma tộc, người có y thuật cao minh đến mức được Kinh Phạn Ca mời làm thầy, e rằng chỉ có một."Ngươi biết là ai?"Kinh Nhan thấy tròng mắt Sở Ly Ca khẽ xoay chuyển, tựa hồ nghĩ ra điều gì, trong mắt lóe lên ánh sáng, như muốn xác nhận suy đoán của mình."Có lẽ... biết rồi."Sở Ly Ca cười nhẹ, khóe mắt lộ vẻ giảo hoạt. Nhìn dáng vẻ nóng lòng của Kinh Nhan, nàng bỗng sinh ra một ý niệm ác liệt."Muốn biết thì ta có thể nói cho ngươi, nhưng mà..."Sở Ly Ca tiến một bước, đặt tay lên vai Kinh Nhan. Khi nàng kia vừa định lùi lại, Sở Ly Ca đã nhanh tay ôm chặt lấy eo."Nếu ngươi chịu hôn ta một cái, ta sẽ nói."Nàng hơi ngẩng đầu, hơi thở phả vào môi Kinh Nhan, khiến nơi ấy tê dại nóng rực. Bàn tay trong tay áo của Kinh Nhan nắm chặt, nhưng ánh mắt nàng lại không tự chủ dừng trên đôi môi đỏ mọng kia. Chỉ cần cúi đầu một chút, là có thể chạm vào.Chẳng trách nhân gian thường nói yêu ma giỏi nhất là mê hoặc lòng người — giờ phút này, Kinh Nhan đã tin không chút nghi ngờ."Nơi đây không người, không Thần tộc, không Ma tộc... ngươi còn không dám sao?"Thanh âm Sở Ly Ca khàn khàn, trầm thấp gợi cảm, nụ cười nơi khóe môi là lời khiêu khích trí mạng. Kinh Nhan tự biết mình chẳng phải thánh nhân...Đúng vậy, từ trước đến nay ta vốn không phải thánh nhân. Ta là kẻ bằng xương bằng thịt, cũng sẽ phạm sai lầm.Vậy vì sao ta lại không thể phạm sai lầm?Kinh Nhan buông bàn tay đang nắm chặt, đưa tay nâng khuôn mặt Sở Ly Ca, khẽ cúi người hôn xuống. Lòng bàn tay ấm áp áp sát má, đôi môi ướt mềm chạm vào nhau, Sở Ly Ca thỏa mãn nhắm mắt, rồi chủ động làm nụ hôn càng sâu thêm.Nơi đây không có ai khác, không còn cố kỵ. Giây phút ấy, Kinh Nhan giống như đứa trẻ phạm lỗi mà không bị bắt gặp, trong lòng vừa may mắn, vừa chột dạ, lại có niềm hưng phấn khó gọi tên.Nàng vươn một tay ôm lấy eo Sở Ly Ca. Vốn nhìn thì thấy eo nàng nhỏ nhắn, lúc này cảm nhận bằng tay mới nhận ra làn da kia nóng hổi, mềm mại hơn hẳn so với tưởng tượng.Bên bờ Vong Xuyên, hai bóng người quấn chặt, nụ hôn ngây ngô mà nóng bỏng che mờ lý trí. Môi lưỡi quấn quýt, càng cảm thấy không đủ, dục vọng dần sinh, tình ái càng thêm mãnh liệt.Bàn tay Sở Ly Ca chậm rãi trượt lên trên, lại bị Kinh Nhan ngăn lại. Đôi môi hơi sưng đỏ khẽ rời, nàng thở dốc nói:
"Chớ có được một tấc lại muốn tiến một thước."Thanh âm nhuốm chút khàn khàn, mang theo sắc dục, như vết mực loang trên thân thể vốn cao ngạo, khiến nàng vì một người mà chịu cúi đầu.Cảm giác ấy khiến lòng Sở Ly Ca bỗng xao động.Nàng ngẩng đầu, lại chủ động hôn tới. Người kia né tránh, nàng liền đuổi theo. Đến khi đối phương không tránh nữa, thậm chí còn vụng về đáp lại, môi cứng cáp mà lưỡi mềm mại, khiến nàng càng thêm mê luyến."Kinh Nhan..."Trong lúc hôn, Sở Ly Ca khẽ gọi tên nàng, tiếng thì thầm dịu dàng triền miên, cũng như ma âm mê hoặc, khiến đối phương muốn làm nhiều hơn cho nàng."Kinh Nhan..."Kinh Nhan gắt gao chiếm lấy môi nàng, không cho nàng kêu thêm, cũng không cho lòng mình — vốn đã mất khống chế — tiến thêm một bước nữa. Trong thoáng chốc, Kinh Nhan có ý nghĩ xấu xa: Sở Ly Ca e rằng chẳng phải trời sinh mang ma cốt, mà là sinh ra đã mang mị cốt.Khiến người ta không thể nào thoát khỏi lưới tình nàng giăng.Dù vậy, Kinh Nhan vẫn khắc chế, bàn tay kia ngoan ngoãn ôm lấy eo nàng. Đến khi nụ hôn chấm dứt, mặt nàng đỏ bừng, tim đập dồn dập chẳng biết làm sao.Còn Sở Ly Ca thì thản nhiên hơn nhiều. Nàng nắm lấy tay Kinh Nhan, cố nhịn xúc động muốn hôn tiếp, nói:
"Thiên Nguyên Thần Quân quả thật học rất nhanh."Kinh Nhan nghe vậy, gương mặt càng đỏ, vội quay đi, cố giữ giọng bình tĩnh:
"Người nọ là ai?"Sở Ly Ca ngắm sườn mặt dịu dàng của nàng, khẽ cười:
"Ngươi có từng nghe đến cái tên Cổ Nhược Thi chưa?""Đã nghe qua."Thuở nhỏ, Kinh Nhan từng nghe cái tên này, nhất là từ miệng Đế Thừa. Nhưng đó luôn là trong giọng điệu chán ghét xen lẫn sợ hãi.Khi ấy, nàng từng nghĩ Cổ Nhược Thi ắt hẳn là nhân vật lợi hại, bằng không sao có thể khiến Đế Thừa đau đầu đến thế. Nhưng về sau, cái tên ấy bỗng chẳng ai nhắc tới nữa, dần dần nàng cũng quên mất từng có một người như vậy.Giờ đây nghe Sở Ly Ca nhắc, nàng lập tức nhớ lại."Nghe nói nàng là người có y thuật giỏi nhất trong Ma tộc, chỉ là cả đời chẳng thích kết giao với ai, tính tình vô cùng quái gở."Sở Ly Ca vừa nói xong, Kinh Nhan lập tức hỏi:
"Hiện giờ nàng còn khỏe mạnh chứ?""Còn sống thì vẫn là sống, chỉ là cũng chẳng khác gì đã chết.""Ý ngươi là sao?"Kinh Nhan thoáng thấy tia hy vọng, nhưng hy vọng ấy lại xa vời. Nàng nghĩ, có lẽ Sở Ly Ca cùng mình đều có cùng một suy đoán: Cổ Nhược Thi có khả năng chính là người trong lòng Kinh Phạn Ca."Trăm năm trước, nàng trúng độc, vốn đã nên chết. Nhưng cha mẹ ta hao tổn không ít tinh nguyên cứu nàng trở lại, chỉ là nàng vẫn chưa từng tỉnh, một giấc ngủ dài suốt trăm năm."Trăm năm trước... cũng chính là lúc Kinh Phạn Ca chết. Vậy liệu hai người có mối liên hệ nào chăng?"Ngươi có biết gì về Cổ Nhược Thi không?""Không nhiều lắm. Chỉ biết nàng từng lập công lớn trong việc giúp Ma tộc thích ứng hoang vu. Còn chuyện riêng tư, ta chưa từng biết."Lại là một con người thần bí. Những kẻ kiêu tài tuyệt thế, dường như chẳng ai muốn để người khác chạm đến bí mật riêng.Sở Ly Ca nghĩ ngợi, rồi bật cười. Dường như chính mình cũng là như vậy. Nếu có kẻ dám tự tiện dòm ngó đời tư của nàng, e rằng nàng sẽ ra tay giết chết."Ta có thể... gặp nàng một lần không?"
"Có thể."Phong Thư Ngôn nghe xong, liền trả lại chủy thủ cho Sở Ly Ca, sau đó nói:
"Ta đưa các ngươi rời khỏi Luân Hồi Lộ."Sở Ly Ca không hỏi Kinh Nhan vừa rồi nhìn thấy gì, Phong Thư Ngôn tự nhiên cũng không hỏi. Chỉ là sắc mặt Kinh Nhan so với trước đó càng lạnh lẽo hơn, tám chín phần mười là đã thấy được điều gì chẳng vui vẻ gì rồi.Sau khi rời khỏi Luân Hồi Lộ, Phong Thư Ngôn không tiếp tục đi cùng, nhưng cũng không xua đuổi các nàng. Y chỉ căn dặn Sở Ly Ca rằng, nếu còn muốn ở lại Phong Đô, thì nhất định ngàn vạn lần đừng cùng lũ cô hồn dã quỷ kia giỡn chơi.Từ sau khi nhân gian phát sinh ôn dịch, Luân Hồi Lộ liền chưa từng có lúc nhàn rỗi. Đến nay vẫn chưa thể đưa hết vong hồn năm đó vào luân hồi, quả thực chẳng còn nhân thủ để xử lý cái "sọt" mà Sở Ly Ca vừa chọc ra.Sở Ly Ca gật đầu đồng ý, Phong Thư Ngôn mới rời đi. Trước khi đi, y còn lo lắng liếc nhìn Sở Ly Ca, trong lòng thầm nghĩ: Nha đầu này thật sự đừng để gặp phải mầm họa thì hơn.Đợi Phong Thư Ngôn đi khỏi, Sở Ly Ca liền kéo tay áo Kinh Nhan, nói:
"Đi thôi, ta dẫn ngươi đi ngắm cảnh đẹp Phong Đô."Sắc trời nơi Cửu U vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc hoàng hôn. Tầng mây đỏ chậm rãi sẫm lại, phủ lên Phong Đô từng lớp ánh đỏ sậm, mang chút hoang vu. Loại trời sắc ấy luôn khiến người ta cảm thấy âm u, nhưng khi nhìn quen, lại dường như có một loại lãng mạn — từ trong cái chết mà sinh ra.Trong mắt Sở Ly Ca, cảnh sắc này giống như một đóa hoa nở rộ nơi tuyệt cảnh, mang theo vẻ đẹp kiên cường bất khuất.Nàng mặc bộ hồng y, bước đi ở phía trước, Kinh Nhan theo sau, thần sắc vẫn mơ hồ hoảng hốt. Nhưng dáng vẻ rực rỡ của thân ảnh đỏ ấy bỗng chốc chiếm trọn đôi mắt nàng, kéo nàng ra khỏi vực sâu ký ức. Người nọ quay đầu lại, nhìn về phía nàng mà mỉm cười:
"Phong Đô rất náo nhiệt, đừng vội đi."Sở Ly Ca đã tới Cửu U nhiều lần, với nơi này cực kỳ quen thuộc. Nàng dẫn Kinh Nhan xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, dừng chân trước nhiều cửa tiệm, ngó đông ngó tây. Dĩ nhiên các nàng chẳng mua gì, đồ vật của Quỷ tộc vốn chẳng dùng được.Thế nhưng Phong Đô lại cực kỳ phồn hoa, chẳng khác gì kinh đô nhân gian. Người qua lại tấp nập, các cửa hàng cắt lượt chế liên tiếp mở ra, hầu như chẳng có khi nào nghỉ ngơi.Đi một vòng, trên người hai người còn vương hương khói nến, mà phiền muộn trong lòng cũng đã vơi đi không ít.Các nàng rời thành, đi đến bờ sông Vong Xuyên, nhìn sang bờ bên kia — nơi từng ngọn núi mờ ảo khói sương phủ kín:
"Đó chính là địa ngục. Nghe nói có mười tám ngọn núi, ứng với lời nhân gian gọi là mười tám tầng địa ngục."Những ngọn núi ấy bị mây mù và sương khói bao phủ, chẳng thể nhìn thấy rõ bên trong. Lại thêm kết giới phong tỏa, đến thần thức cũng chẳng thể thăm dò."Ngươi không hỏi ta, vừa rồi ta đã thấy gì sao?"Kinh Nhan cúi đầu nhìn mặt nước xanh lục mờ mờ dưới sông. Dẫu đứng sát bờ, song sóng nước kia chẳng thể làm ướt đôi hài thêu văn phượng, thần khu không thể xâm phạm đến thân nàng.Một thân bạch y đứng đó, trên người còn ẩn hiện văn phượng màu bạc, theo y phục mà như chuyển động, tựa hồ có sinh mệnh, bộc lộ ra uy nghiêm chỉ có thần thú thượng cổ mới có.Kinh Nhan lại ngẩng đầu, ánh mắt xa xăm nhìn về phía những ngọn núi lớn chìm trong mây mù.Địa ngục, không chỉ tồn tại ở nơi Cửu U.Một người, một đoạn chuyện cũ, thậm chí chỉ một món đồ nhỏ, cũng đều có thể là địa ngục."Muốn hỏi chứ, nhưng nhìn bộ dáng ngươi thương cảm như vậy, ta đành tạm thời thu hồi lòng hiếu kỳ."Sở Ly Ca khẽ phất tay áo đỏ, một luồng linh lực quét qua mặt sông. Đám cô hồn dã quỷ đang rình mò vội vàng tán loạn bỏ chạy, âm khí tụ lại nơi này cũng lập tức tan biến."Ta từ tầm mắt của cô cô, nhìn thấy một nữ nhân.""Người kia mặc bạch y, cô cô dạy nàng y thuật, nhưng nàng lại nói cô cô vốn không có thiên phú học y."Nói đến đây, Kinh Nhan không khỏi bật cười. Từ nhỏ nàng đã cho rằng Kinh Phạn Ca là người không gì không thể, cái gì cũng biết, chuyện gì cũng làm được. Vậy mà khi nghe có người nói Kinh Phạn Ca học y không có thiên phú, nàng lại cảm thấy cô cô bỗng trở nên gần gũi hơn.Hóa ra nàng cũng có việc chẳng giỏi, cũng có lĩnh vực không đủ thiên phú."Người đó là ai?""Không biết, khí chất như thế, ta chưa từng gặp qua."Ngay cả bóng dáng cũng mang nét lạnh lẽo. Cái lạnh ấy không phải cao ngạo, mà là loại thờ ơ sau khi đã quen nhìn sinh tử, quen với quỷ kế lòng người. Trong mắt nàng, ai cũng như ai, nhân tính chỉ là thứ ghê tởm, không đáng kỳ vọng.Một cục diện thê lương."Không nhìn thấy dung mạo nàng sao?"Kinh Nhan chỉ khẽ lắc đầu: "Chỉ thấy được bóng lưng.""Người Thần tộc quả nhiên thần bí. Nhưng cô cô ngươi dĩ vãng ở Thần tộc địa vị hẳn là cực cao, vậy mà vẫn có người dám nói với nàng như thế?"Sở Ly Ca nói đến đây, chợt linh quang lóe lên. Nàng và Kinh Nhan cùng nhìn nhau, trong mắt đối phương đều ánh lên tia kinh ngạc."Người kia... không phải Thần tộc."Hai người đồng thanh, mà phản ứng đầu tiên chính là: nữ nhân kia hẳn thuộc Ma tộc. Chỉ có người Ma tộc mới dám trực diện nói với Thần tộc như thế.Một nữ tử tinh thông y thuật, mặc bạch y?Kỳ thực, không hẳn nàng chỉ mặc bạch y, mà vốn ưa những màu sắc thuần tịnh: trắng, xanh nhạt, vàng nhạt, thiên lam... tất cả đều là sở thích của nàng.Hơn nữa, trong Ma tộc, người có y thuật cao minh đến mức được Kinh Phạn Ca mời làm thầy, e rằng chỉ có một."Ngươi biết là ai?"Kinh Nhan thấy tròng mắt Sở Ly Ca khẽ xoay chuyển, tựa hồ nghĩ ra điều gì, trong mắt lóe lên ánh sáng, như muốn xác nhận suy đoán của mình."Có lẽ... biết rồi."Sở Ly Ca cười nhẹ, khóe mắt lộ vẻ giảo hoạt. Nhìn dáng vẻ nóng lòng của Kinh Nhan, nàng bỗng sinh ra một ý niệm ác liệt."Muốn biết thì ta có thể nói cho ngươi, nhưng mà..."Sở Ly Ca tiến một bước, đặt tay lên vai Kinh Nhan. Khi nàng kia vừa định lùi lại, Sở Ly Ca đã nhanh tay ôm chặt lấy eo."Nếu ngươi chịu hôn ta một cái, ta sẽ nói."Nàng hơi ngẩng đầu, hơi thở phả vào môi Kinh Nhan, khiến nơi ấy tê dại nóng rực. Bàn tay trong tay áo của Kinh Nhan nắm chặt, nhưng ánh mắt nàng lại không tự chủ dừng trên đôi môi đỏ mọng kia. Chỉ cần cúi đầu một chút, là có thể chạm vào.Chẳng trách nhân gian thường nói yêu ma giỏi nhất là mê hoặc lòng người — giờ phút này, Kinh Nhan đã tin không chút nghi ngờ."Nơi đây không người, không Thần tộc, không Ma tộc... ngươi còn không dám sao?"Thanh âm Sở Ly Ca khàn khàn, trầm thấp gợi cảm, nụ cười nơi khóe môi là lời khiêu khích trí mạng. Kinh Nhan tự biết mình chẳng phải thánh nhân...Đúng vậy, từ trước đến nay ta vốn không phải thánh nhân. Ta là kẻ bằng xương bằng thịt, cũng sẽ phạm sai lầm.Vậy vì sao ta lại không thể phạm sai lầm?Kinh Nhan buông bàn tay đang nắm chặt, đưa tay nâng khuôn mặt Sở Ly Ca, khẽ cúi người hôn xuống. Lòng bàn tay ấm áp áp sát má, đôi môi ướt mềm chạm vào nhau, Sở Ly Ca thỏa mãn nhắm mắt, rồi chủ động làm nụ hôn càng sâu thêm.Nơi đây không có ai khác, không còn cố kỵ. Giây phút ấy, Kinh Nhan giống như đứa trẻ phạm lỗi mà không bị bắt gặp, trong lòng vừa may mắn, vừa chột dạ, lại có niềm hưng phấn khó gọi tên.Nàng vươn một tay ôm lấy eo Sở Ly Ca. Vốn nhìn thì thấy eo nàng nhỏ nhắn, lúc này cảm nhận bằng tay mới nhận ra làn da kia nóng hổi, mềm mại hơn hẳn so với tưởng tượng.Bên bờ Vong Xuyên, hai bóng người quấn chặt, nụ hôn ngây ngô mà nóng bỏng che mờ lý trí. Môi lưỡi quấn quýt, càng cảm thấy không đủ, dục vọng dần sinh, tình ái càng thêm mãnh liệt.Bàn tay Sở Ly Ca chậm rãi trượt lên trên, lại bị Kinh Nhan ngăn lại. Đôi môi hơi sưng đỏ khẽ rời, nàng thở dốc nói:
"Chớ có được một tấc lại muốn tiến một thước."Thanh âm nhuốm chút khàn khàn, mang theo sắc dục, như vết mực loang trên thân thể vốn cao ngạo, khiến nàng vì một người mà chịu cúi đầu.Cảm giác ấy khiến lòng Sở Ly Ca bỗng xao động.Nàng ngẩng đầu, lại chủ động hôn tới. Người kia né tránh, nàng liền đuổi theo. Đến khi đối phương không tránh nữa, thậm chí còn vụng về đáp lại, môi cứng cáp mà lưỡi mềm mại, khiến nàng càng thêm mê luyến."Kinh Nhan..."Trong lúc hôn, Sở Ly Ca khẽ gọi tên nàng, tiếng thì thầm dịu dàng triền miên, cũng như ma âm mê hoặc, khiến đối phương muốn làm nhiều hơn cho nàng."Kinh Nhan..."Kinh Nhan gắt gao chiếm lấy môi nàng, không cho nàng kêu thêm, cũng không cho lòng mình — vốn đã mất khống chế — tiến thêm một bước nữa. Trong thoáng chốc, Kinh Nhan có ý nghĩ xấu xa: Sở Ly Ca e rằng chẳng phải trời sinh mang ma cốt, mà là sinh ra đã mang mị cốt.Khiến người ta không thể nào thoát khỏi lưới tình nàng giăng.Dù vậy, Kinh Nhan vẫn khắc chế, bàn tay kia ngoan ngoãn ôm lấy eo nàng. Đến khi nụ hôn chấm dứt, mặt nàng đỏ bừng, tim đập dồn dập chẳng biết làm sao.Còn Sở Ly Ca thì thản nhiên hơn nhiều. Nàng nắm lấy tay Kinh Nhan, cố nhịn xúc động muốn hôn tiếp, nói:
"Thiên Nguyên Thần Quân quả thật học rất nhanh."Kinh Nhan nghe vậy, gương mặt càng đỏ, vội quay đi, cố giữ giọng bình tĩnh:
"Người nọ là ai?"Sở Ly Ca ngắm sườn mặt dịu dàng của nàng, khẽ cười:
"Ngươi có từng nghe đến cái tên Cổ Nhược Thi chưa?""Đã nghe qua."Thuở nhỏ, Kinh Nhan từng nghe cái tên này, nhất là từ miệng Đế Thừa. Nhưng đó luôn là trong giọng điệu chán ghét xen lẫn sợ hãi.Khi ấy, nàng từng nghĩ Cổ Nhược Thi ắt hẳn là nhân vật lợi hại, bằng không sao có thể khiến Đế Thừa đau đầu đến thế. Nhưng về sau, cái tên ấy bỗng chẳng ai nhắc tới nữa, dần dần nàng cũng quên mất từng có một người như vậy.Giờ đây nghe Sở Ly Ca nhắc, nàng lập tức nhớ lại."Nghe nói nàng là người có y thuật giỏi nhất trong Ma tộc, chỉ là cả đời chẳng thích kết giao với ai, tính tình vô cùng quái gở."Sở Ly Ca vừa nói xong, Kinh Nhan lập tức hỏi:
"Hiện giờ nàng còn khỏe mạnh chứ?""Còn sống thì vẫn là sống, chỉ là cũng chẳng khác gì đã chết.""Ý ngươi là sao?"Kinh Nhan thoáng thấy tia hy vọng, nhưng hy vọng ấy lại xa vời. Nàng nghĩ, có lẽ Sở Ly Ca cùng mình đều có cùng một suy đoán: Cổ Nhược Thi có khả năng chính là người trong lòng Kinh Phạn Ca."Trăm năm trước, nàng trúng độc, vốn đã nên chết. Nhưng cha mẹ ta hao tổn không ít tinh nguyên cứu nàng trở lại, chỉ là nàng vẫn chưa từng tỉnh, một giấc ngủ dài suốt trăm năm."Trăm năm trước... cũng chính là lúc Kinh Phạn Ca chết. Vậy liệu hai người có mối liên hệ nào chăng?"Ngươi có biết gì về Cổ Nhược Thi không?""Không nhiều lắm. Chỉ biết nàng từng lập công lớn trong việc giúp Ma tộc thích ứng hoang vu. Còn chuyện riêng tư, ta chưa từng biết."Lại là một con người thần bí. Những kẻ kiêu tài tuyệt thế, dường như chẳng ai muốn để người khác chạm đến bí mật riêng.Sở Ly Ca nghĩ ngợi, rồi bật cười. Dường như chính mình cũng là như vậy. Nếu có kẻ dám tự tiện dòm ngó đời tư của nàng, e rằng nàng sẽ ra tay giết chết."Ta có thể... gặp nàng một lần không?"