[BHTT-Edit] - Họa Cốt
Chương 79
Nhập ma – đây là kết cục mà Kinh Nhan chưa từng nghĩ tới. Nàng bỗng nhớ lại hình ảnh mà bản thân từng cố tình chôn giấu.Chính mình mở cửa, Kinh Phạn Ca từ trong Lôi Ngục giam giữ thần tù trốn thoát. Nàng nâng cằm mình lên, dịu dàng hôn khẽ trán, ánh mắt phức tạp mà sâu thẳm dõi nhìn.Khoảnh khắc ấy, Kinh Nhan dường như đã hiểu ý trong mắt nàng – rằng nàng muốn mang mình đi.Nhưng cuối cùng, chỉ để lại một câu:
"Bằng tâm mà sống."Nói xong, Kinh Phạn Ca xoay người rời đi. Một thân hồng y như lửa, dường như thiêu đốt cả Thần giới, cũng thiêu trụi thế giới của Kinh Nhan.Hình bóng ấy như ánh lửa rực trời, đốt thành tro tàn toàn bộ niềm tin trong nàng.Kinh Nhan không nhớ mình đã vượt qua thế nào, chỉ nhớ hình ảnh cuối cùng: Kinh Phạn Ca bị Thần tộc vây khốn, hét lên những lời như khắc sâu vào hư không:"Ta sẽ không sống theo sắp đặt của các ngươi! Thứ gọi là quy củ, thứ gọi là chính – tà, đều không thể ngăn cản tâm ta hướng tới!""Các ngươi không trói buộc được ta! Cho dù chết, hồn ta cũng là tự do!"Sau đó, không biết ai đã che mắt nàng lại. Trước mắt nàng tối sầm, thần thức tan rã, hôn mê bất tỉnh.Khi tỉnh lại, Thần tộc thương vong thảm trọng, còn Kinh Phạn Ca – đã chết.Quang mang nàng tắt lịm, thế giới nàng sụp đổ. Cuối cùng, chỉ còn có thể mặc người khác xây dựng lại cho nàng một cuộc đời mới, biến nàng thành dáng vẻ mà họ mong muốn.Kinh Nhan nắm chặt tay áo Sở Ly Ca, như tìm được khúc gỗ cứu mạng giữa biển khơi, cũng như tìm được chỗ dựa trong thế giới lạnh lẽo vô phương bấu víu.Sở Ly Ca vòng tay đỡ lấy eo nàng, thấy nàng run rẩy nắm chặt cánh tay mình, trong lòng càng thêm lo lắng."Có biết... vì sao nàng nhập ma không?"Kinh Nhan gắng tìm lại giọng nói của mình, bừng tỉnh từ cơn ác mộng vỡ nát. Nhưng gương mặt dịu dàng, diễm lệ đến chói sáng kia vẫn mãi quẩn quanh trong đầu, như một câu chú không thể xua đi."Không biết. Trong Sinh Tử Sách cũng không ghi lại điều này."Minh Vương phu nhân lặng lẽ nhìn sự gắn kết giữa Kinh Nhan và Sở Ly Ca, bỗng nhiên tin rằng những lời Sở Ly Ca từng nói là thật – các nàng có quan hệ rất thân thiết.Nhưng Thần tộc và Ma tộc đã đối đầu hơn ngàn năm, hai người này làm sao có thể trở thành bạn hữu?Không đúng...Minh Vương phu nhân sống lâu năm, ánh mắt tinh tường, nàng nhìn thấu ánh mắt Sở Ly Ca mỗi khi nhìn Kinh Nhan. Trong đó có một loại cảm xúc – một tâm tư không thể giấu.Thế nhưng, đó lại là tâm tư gì?Vậy Kinh Nhan đối với Sở Ly Ca thì sao?"Kia... Minh Vương đại nhân cùng Minh Vương phu nhân có biết thêm gì về cô cô của ta không?"Kinh Nhan bình tĩnh đôi chút, nhưng trán vẫn rịn mồ hôi lạnh. Trong lòng mơ hồ cảm thấy sau tất cả ẩn giấu một chân tướng – mà có lẽ, chính mình không dám đối mặt."Ngươi cũng biết, chúng ta với Thần tộc ít qua lại, cho nên biết được chẳng nhiều."Người đáp vẫn là Minh Vương phu nhân. Phong Thư Ngôn đứng phía sau lặng yên không xen vào, giữ sự tôn trọng lớn nhất."Chỉ biết trước khi Vô Song Thần Quân chết, nàng từng cùng Thần tộc nảy sinh mâu thuẫn rất lớn. Còn cụ thể là mâu thuẫn gì, chúng ta cũng không rõ."Nghe đến đây, Sở Ly Ca bỗng cong môi, cười giảo hoạt, quay sang Minh Vương phu nhân:
"Minh dì à ~"Cả người Minh Vương phu nhân liền nổi da gà. Biết ngay tiểu nha đầu này lại có chủ ý quái quỷ, nàng cảnh giác hỏi:
"Ngươi lại muốn làm gì?""Ta nghe nói ở Minh giới có một nơi gọi là Vọng Hương Đài. Vong hồn có thể ở đó nhìn lại cả cuộc đời mình, đúng không?"Vọng Hương Đài – nơi cho vong hồn thấy lại chuyện cũ trước khi luân hồi, cũng là sự an ủi cuối cùng của Cửu U."Đúng vậy. Nhưng ngươi muốn làm gì?"Minh Vương phu nhân hơi hối hận vì từ nhỏ đã nuông chiều Sở Ly Ca đến mức vô pháp vô thiên. Nhưng cũng chẳng trách được, bởi nàng và mẫu thân của tiểu nha đầu vốn tình thân sâu đậm, Sở Ly Ca từ nhỏ đã được nàng nâng niu trong lòng bàn tay. Dù thường xuyên gây chuyện khiến người đau đầu, nàng lại chẳng thể nào thật sự giận lâu.Đúng là một tiểu hỗn đản!"Ta nghe nói, nếu mang theo di vật của người đã chết đến Vọng Hương Đài, cũng có thể nhìn lại một vài chuyện cũ, đúng không?"Minh Vương Phu Nhân: "......"
Minh Vương: "......"Hai người đồng thời trầm mặc. Trong lòng đều nghĩ – nhất định là nha đầu Phong Nhất Hàn đã đem chuyện này kể cho Sở Ly Ca!"Thật sự có cách đó sao?"Kinh Nhan sốt ruột hỏi. Nàng muốn biết năm xưa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nếu đây là thật, vậy có thể dùng Kinh Phạn Ca chủy thủ.Ban đầu, Kinh Nhan chỉ định lợi dụng linh lực còn sót lại trên chủy thủ để lần theo hơi thở của Kinh Phạn Ca, truy tìm những dấu vết xưa. Không ngờ ở Quỷ giới, nó lại có thể hữu dụng đến vậy."Có thì có. Nhưng chỉ có thể thấy được một phần nhỏ hình ảnh, rốt cuộc cũng không phải hồn của nàng, mà chỉ là đồ vật từng gắn bó lúc sinh thời. Hơn nữa, chỉ có người cùng huyết thống mới nhìn thấy được."Không chỉ vậy, các nàng còn phải tự thân lên Vọng Hương Đài thao tác, để tránh phát sinh hỗn loạn. Quả thực rất phiền toái."Vậy... có thể nhờ Minh Vương đại nhân cùng Minh Vương phu nhân giúp một lần được không?"Kinh Nhan chắp tay hành lễ, thái độ thành khẩn. Nếu hai người từ chối, thì thật sự quá vô tình. Minh Vương phu nhân quay sang nhìn Phong Thư Ngôn. Người kia chỉ mỉm cười:
"Có thể.""Đi theo ta."Kinh Nhan thả tay xuống, lúc này mới nhận ra bản thân vẫn đang nắm chặt cánh tay Sở Ly Ca. Nàng thoáng xấu hổ, muốn mở miệng nói điều gì, nhưng đến môi lại chẳng biết nói gì. Cuối cùng, đành im lặng.Vừa bước ra cửa, Minh dì liền mang Phong Nhất Hàn đi, còn Phong Thư Ngôn dẫn theo hai người tới Vọng Hương Đài.Vọng Hương Đài nằm trên đường luân hồi. Mà đường luân hồi vốn là một không gian dị biệt do Phong Đô dựng ra, chỉ cho phép Quỷ tộc và vong hồn tiến vào.Nhờ có Phong Thư Ngôn dẫn dắt, Sở Ly Ca và Kinh Nhan thuận lợi đi vào.Đập vào mắt là biển hoa Bỉ Ngạn đỏ thẫm, mênh mang vô tận. Vô số vong hồn xếp thành hai hàng dài, dưới sự duy trì trật tự của quỷ binh, lặng lẽ đi qua biển hoa, tiến về phía cầu Không Về bắc ngang Vong Xuyên."Chúng ta không cần qua cầu, bay qua là được."Sinh hồn không thể đi cầu Không Về, vì vậy Phong Thư Ngôn dẫn họ bay qua Vong Xuyên, tiến lên một ngọn núi cao. Dọc đường, vong hồn lũ lượt nối nhau, ánh mắt mơ hồ vô tri, chỉ biết ngoan ngoãn theo quỷ binh dẫn dắt.Sở Ly Ca nhớ lại đã nghe nói – trên đường luân hồi có cấm chế, áp chế thần thức vong hồn, khiến họ an phận lên đường. Bởi lưu luyến nhân gian quá nhiều, nếu không có quản chế, chỉ e nơi này ngày nào cũng hỗn loạn.Hai dòng người men theo sườn núi đi lên. Càng lên cao, cảnh tượng càng đáng sợ – vô số lưỡi dao dựng đứng, như thể chặn đường kẻ nào định bỏ trốn.Đỉnh núi sừng sững một tòa tháp đen xây bằng đá, trên đó khắc rõ ba chữ: Vọng Hương Đài.Vong hồn từng đợt tiến vào, đứng trên đài trông về dương gian. Ngay cả dưới chân tháp, cũng nghe được tiếng khóc than bi ai vọng xuống từ đỉnh.Chưởng quản Vọng Hương Đài thấy Phong Thư Ngôn tới liền bước ra hành lễ, cung kính hỏi:
"Minh Vương đại nhân, ngài tới đây hẳn là có việc quan trọng?"Thấy Phong Thư Ngôn mang theo người, hắn cũng đoán được bảy tám phần. Tất nhiên không phải để tham quan."Ân, ta muốn mượn một khắc thời gian, có thể chứ?"Quỷ binh kia thoáng lộ vẻ khó xử. Dẫu sao thời khắc mỗi vong hồn luân hồi đều có định sẵn. Nhưng may mắn là, để ứng phó tình huống bất ngờ, bọn họ vẫn thường cho vong hồn hoàn thành lộ trình trước, rồi chờ canh giờ luân hồi tại giếng chuyển kiếp."Có thể, bất quá chỉ được một khắc, không thể nhiều hơn.""Minh bạch."Phong Thư Ngôn đáp xong liền dẫn hai người đi lên Vọng Hương Đài. Vong hồn cảm nhận được khí tức cường đại tỏa ra từ ba người, liền vô thức dạt sang hai bên, nhường ra một lối đi rộng. Quỷ binh cũng lập tức giương trường kích, ngăn không cho bất cứ vong hồn nào tới gần.Bởi lẽ, nếu vong hồn tiến lại gần sinh hồn, âm khí sẽ bám lấy thân thể, ảnh hưởng tu vi. Còn nếu vong hồn chạm vào dương khí, hồn lực sẽ tiêu hao yếu ớt. Cả hai đều là chuyện phiền phức.Câu cửa miệng "người và quỷ vốn không chung đường" cũng chẳng phải vô căn cứ.Nhìn từ Vọng Hương Đài xuống núi, chỉ thấy núi đao biển lửa chập chùng, khiến lòng người bất giác run rẩy. Nhưng đứng trên đài ngẩng đầu trông xa, chỉ thấy mây mù mênh mang, tựa như nhân gian bị sương dày che phủ, đâu còn thấy bóng núi đao biển lửa nào."Đem vật ấy cho ta."Phong Thư Ngôn chỉnh lại tay áo, đưa tay về phía Kinh Nhan. Nhưng nàng chưa kịp đáp thì Sở Ly Ca đã rút chủy thủ hồng ti kia đưa lên.Phong Thư Ngôn: "......"Quan hệ giữa hai người này quả nhiên không đơn giản. Vật quan trọng như vậy, Kinh Nhan lại yên tâm giao cho Sở Ly Ca giữ.Phong Thư Ngôn nhận lấy, khẽ vận linh lực, điều động khí tức còn sót lại của Kinh Phạn Ca trong chủy thủ. Một luồng hơi thở quen thuộc lan ra, nàng chậm rãi nói:"Thiên Nguyên Thần Quân, ngươi nhìn kỹ vào làn sương kia, có lẽ sẽ thấy một vài mảnh ký ức vụn vặt."Nghe vậy, Kinh Nhan lập tức chăm chú nhìn vào sương mù đang xoay chuyển. Làn khói trắng mịt mờ dần dần bị một lực lượng thần bí xua tan, hiện ra một mặt gương trong suốt như lưu ly. Trong gương, hình ảnh mờ nhòe dần trở nên rõ ràng.Trong tầm mắt nàng – là cảnh tượng từ góc nhìn của Kinh Phạn Ca. Trước mắt Kinh Phạn Ca có một nữ tử bạch y, đứng lặng như tiên tử giữa núi rừng.Kinh Nhan nhận ra nơi đó – chính là Thần Cấm Giới trong thượng cổ bí cảnh. Vì nơi ấy vạn vật đều có thể tự phục hồi, nên dù trải qua bao nhiêu năm, cảnh sắc vẫn chẳng hề đổi thay.Nữ tử áo trắng quay lưng về phía Kinh Phạn Ca, im lặng chẳng nói một lời. Chỉ nghe thấy giọng Kinh Phạn Ca vang lên:"Lần sau gặp lại, ngươi dạy ta y thuật được không?"Nữ tử ấy trầm mặc hồi lâu, dáng vẻ thoạt nhìn vô cùng lãnh đạm. Sau cùng, lạnh nhạt thốt:
"Ngươi không có thiên phú học y."Hình ảnh chuyển sang cảnh khác. Kinh Nhan thấy đại điện Thiên Thần, thấy cả Đế Thừa đang giận dữ, trừng mắt quát Kinh Phạn Ca:"Ngươi có biết chính mình đang nói gì không?!""Ta biết! Ta chỉ cảm thấy nếu cứ tiếp tục thế này, chỉ càng thêm thương vong vô ích. Vì sao chúng ta không thể chung sống hòa bình?"Kinh Phạn Ca giọng đầy kích động. Bên tai còn vang lên tiếng xì xào của không ít thần tộc – hiển nhiên, nơi đó có rất nhiều người chứng kiến."Ngươi quá ngây thơ! Điều này vốn không thể. Một khi chúng ta lơi lỏng, bọn họ sẽ lập tức thừa cơ!"Đế Thừa quát lớn. Một bên, Kinh Vũ Yên mở lời:
"Thần Đế, vì sao không thể nghe thử kiến nghị của Phạn Ca?""Ngươi chớ có bênh vực nàng! Nếu xảy ra sai lầm, ngươi sẽ cùng nàng chịu tội!"Trong điện ồn ào, tranh cãi đến đỏ mặt tía tai. Nhưng hình ảnh lại chuyển lần nữa – lần này, Kinh Nhan bỗng thấy chính mình.Từ góc nhìn Kinh Phạn Ca, chỉ thấy ngoài cột sét bạc lóe sáng kia, có một bé gái nhỏ nhắn đứng đó. Khuôn mặt non nớt, đôi mắt trong veo, đúng là Kinh Nhan khi còn thơ ấu."Nhan Nhi, thả cô cô ra ngoài, được không?"Kinh Phạn Ca bước đến gần, ngồi xuống ngang tầm, giọng nói ôn nhu như gió xuân:
"Có người đang chờ ta. Ta không thể ở mãi nơi này. Mở cửa cho ta ra, được chứ?"Đứa bé chớp đôi mắt đen láy, khuôn mặt ngọc ngà khắc họa tinh tế. Dẫu chỉ bảy tám tuổi, nhưng đã thấp thoáng bóng dáng một dung nhan khuynh thành trong tương lai."Cô cô, người đi rồi... có trở về nữa không?"Kinh Phạn Ca hít thở khẽ run, sau cùng nghẹn ngào đáp:
"Đương nhiên sẽ."Hình ảnh chợt tan biến. Làn sương mịt mờ lại dâng lên, che khuất tất cả.Kinh Nhan không còn nhìn thấy gì. Nước mắt dâng đầy nơi khóe mắt, nàng cắn chặt môi, cố nén để giọt lệ không rơi xuống.Kẻ lừa gạt... Cô cô... Người là kẻ lừa gạt!
"Bằng tâm mà sống."Nói xong, Kinh Phạn Ca xoay người rời đi. Một thân hồng y như lửa, dường như thiêu đốt cả Thần giới, cũng thiêu trụi thế giới của Kinh Nhan.Hình bóng ấy như ánh lửa rực trời, đốt thành tro tàn toàn bộ niềm tin trong nàng.Kinh Nhan không nhớ mình đã vượt qua thế nào, chỉ nhớ hình ảnh cuối cùng: Kinh Phạn Ca bị Thần tộc vây khốn, hét lên những lời như khắc sâu vào hư không:"Ta sẽ không sống theo sắp đặt của các ngươi! Thứ gọi là quy củ, thứ gọi là chính – tà, đều không thể ngăn cản tâm ta hướng tới!""Các ngươi không trói buộc được ta! Cho dù chết, hồn ta cũng là tự do!"Sau đó, không biết ai đã che mắt nàng lại. Trước mắt nàng tối sầm, thần thức tan rã, hôn mê bất tỉnh.Khi tỉnh lại, Thần tộc thương vong thảm trọng, còn Kinh Phạn Ca – đã chết.Quang mang nàng tắt lịm, thế giới nàng sụp đổ. Cuối cùng, chỉ còn có thể mặc người khác xây dựng lại cho nàng một cuộc đời mới, biến nàng thành dáng vẻ mà họ mong muốn.Kinh Nhan nắm chặt tay áo Sở Ly Ca, như tìm được khúc gỗ cứu mạng giữa biển khơi, cũng như tìm được chỗ dựa trong thế giới lạnh lẽo vô phương bấu víu.Sở Ly Ca vòng tay đỡ lấy eo nàng, thấy nàng run rẩy nắm chặt cánh tay mình, trong lòng càng thêm lo lắng."Có biết... vì sao nàng nhập ma không?"Kinh Nhan gắng tìm lại giọng nói của mình, bừng tỉnh từ cơn ác mộng vỡ nát. Nhưng gương mặt dịu dàng, diễm lệ đến chói sáng kia vẫn mãi quẩn quanh trong đầu, như một câu chú không thể xua đi."Không biết. Trong Sinh Tử Sách cũng không ghi lại điều này."Minh Vương phu nhân lặng lẽ nhìn sự gắn kết giữa Kinh Nhan và Sở Ly Ca, bỗng nhiên tin rằng những lời Sở Ly Ca từng nói là thật – các nàng có quan hệ rất thân thiết.Nhưng Thần tộc và Ma tộc đã đối đầu hơn ngàn năm, hai người này làm sao có thể trở thành bạn hữu?Không đúng...Minh Vương phu nhân sống lâu năm, ánh mắt tinh tường, nàng nhìn thấu ánh mắt Sở Ly Ca mỗi khi nhìn Kinh Nhan. Trong đó có một loại cảm xúc – một tâm tư không thể giấu.Thế nhưng, đó lại là tâm tư gì?Vậy Kinh Nhan đối với Sở Ly Ca thì sao?"Kia... Minh Vương đại nhân cùng Minh Vương phu nhân có biết thêm gì về cô cô của ta không?"Kinh Nhan bình tĩnh đôi chút, nhưng trán vẫn rịn mồ hôi lạnh. Trong lòng mơ hồ cảm thấy sau tất cả ẩn giấu một chân tướng – mà có lẽ, chính mình không dám đối mặt."Ngươi cũng biết, chúng ta với Thần tộc ít qua lại, cho nên biết được chẳng nhiều."Người đáp vẫn là Minh Vương phu nhân. Phong Thư Ngôn đứng phía sau lặng yên không xen vào, giữ sự tôn trọng lớn nhất."Chỉ biết trước khi Vô Song Thần Quân chết, nàng từng cùng Thần tộc nảy sinh mâu thuẫn rất lớn. Còn cụ thể là mâu thuẫn gì, chúng ta cũng không rõ."Nghe đến đây, Sở Ly Ca bỗng cong môi, cười giảo hoạt, quay sang Minh Vương phu nhân:
"Minh dì à ~"Cả người Minh Vương phu nhân liền nổi da gà. Biết ngay tiểu nha đầu này lại có chủ ý quái quỷ, nàng cảnh giác hỏi:
"Ngươi lại muốn làm gì?""Ta nghe nói ở Minh giới có một nơi gọi là Vọng Hương Đài. Vong hồn có thể ở đó nhìn lại cả cuộc đời mình, đúng không?"Vọng Hương Đài – nơi cho vong hồn thấy lại chuyện cũ trước khi luân hồi, cũng là sự an ủi cuối cùng của Cửu U."Đúng vậy. Nhưng ngươi muốn làm gì?"Minh Vương phu nhân hơi hối hận vì từ nhỏ đã nuông chiều Sở Ly Ca đến mức vô pháp vô thiên. Nhưng cũng chẳng trách được, bởi nàng và mẫu thân của tiểu nha đầu vốn tình thân sâu đậm, Sở Ly Ca từ nhỏ đã được nàng nâng niu trong lòng bàn tay. Dù thường xuyên gây chuyện khiến người đau đầu, nàng lại chẳng thể nào thật sự giận lâu.Đúng là một tiểu hỗn đản!"Ta nghe nói, nếu mang theo di vật của người đã chết đến Vọng Hương Đài, cũng có thể nhìn lại một vài chuyện cũ, đúng không?"Minh Vương Phu Nhân: "......"
Minh Vương: "......"Hai người đồng thời trầm mặc. Trong lòng đều nghĩ – nhất định là nha đầu Phong Nhất Hàn đã đem chuyện này kể cho Sở Ly Ca!"Thật sự có cách đó sao?"Kinh Nhan sốt ruột hỏi. Nàng muốn biết năm xưa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nếu đây là thật, vậy có thể dùng Kinh Phạn Ca chủy thủ.Ban đầu, Kinh Nhan chỉ định lợi dụng linh lực còn sót lại trên chủy thủ để lần theo hơi thở của Kinh Phạn Ca, truy tìm những dấu vết xưa. Không ngờ ở Quỷ giới, nó lại có thể hữu dụng đến vậy."Có thì có. Nhưng chỉ có thể thấy được một phần nhỏ hình ảnh, rốt cuộc cũng không phải hồn của nàng, mà chỉ là đồ vật từng gắn bó lúc sinh thời. Hơn nữa, chỉ có người cùng huyết thống mới nhìn thấy được."Không chỉ vậy, các nàng còn phải tự thân lên Vọng Hương Đài thao tác, để tránh phát sinh hỗn loạn. Quả thực rất phiền toái."Vậy... có thể nhờ Minh Vương đại nhân cùng Minh Vương phu nhân giúp một lần được không?"Kinh Nhan chắp tay hành lễ, thái độ thành khẩn. Nếu hai người từ chối, thì thật sự quá vô tình. Minh Vương phu nhân quay sang nhìn Phong Thư Ngôn. Người kia chỉ mỉm cười:
"Có thể.""Đi theo ta."Kinh Nhan thả tay xuống, lúc này mới nhận ra bản thân vẫn đang nắm chặt cánh tay Sở Ly Ca. Nàng thoáng xấu hổ, muốn mở miệng nói điều gì, nhưng đến môi lại chẳng biết nói gì. Cuối cùng, đành im lặng.Vừa bước ra cửa, Minh dì liền mang Phong Nhất Hàn đi, còn Phong Thư Ngôn dẫn theo hai người tới Vọng Hương Đài.Vọng Hương Đài nằm trên đường luân hồi. Mà đường luân hồi vốn là một không gian dị biệt do Phong Đô dựng ra, chỉ cho phép Quỷ tộc và vong hồn tiến vào.Nhờ có Phong Thư Ngôn dẫn dắt, Sở Ly Ca và Kinh Nhan thuận lợi đi vào.Đập vào mắt là biển hoa Bỉ Ngạn đỏ thẫm, mênh mang vô tận. Vô số vong hồn xếp thành hai hàng dài, dưới sự duy trì trật tự của quỷ binh, lặng lẽ đi qua biển hoa, tiến về phía cầu Không Về bắc ngang Vong Xuyên."Chúng ta không cần qua cầu, bay qua là được."Sinh hồn không thể đi cầu Không Về, vì vậy Phong Thư Ngôn dẫn họ bay qua Vong Xuyên, tiến lên một ngọn núi cao. Dọc đường, vong hồn lũ lượt nối nhau, ánh mắt mơ hồ vô tri, chỉ biết ngoan ngoãn theo quỷ binh dẫn dắt.Sở Ly Ca nhớ lại đã nghe nói – trên đường luân hồi có cấm chế, áp chế thần thức vong hồn, khiến họ an phận lên đường. Bởi lưu luyến nhân gian quá nhiều, nếu không có quản chế, chỉ e nơi này ngày nào cũng hỗn loạn.Hai dòng người men theo sườn núi đi lên. Càng lên cao, cảnh tượng càng đáng sợ – vô số lưỡi dao dựng đứng, như thể chặn đường kẻ nào định bỏ trốn.Đỉnh núi sừng sững một tòa tháp đen xây bằng đá, trên đó khắc rõ ba chữ: Vọng Hương Đài.Vong hồn từng đợt tiến vào, đứng trên đài trông về dương gian. Ngay cả dưới chân tháp, cũng nghe được tiếng khóc than bi ai vọng xuống từ đỉnh.Chưởng quản Vọng Hương Đài thấy Phong Thư Ngôn tới liền bước ra hành lễ, cung kính hỏi:
"Minh Vương đại nhân, ngài tới đây hẳn là có việc quan trọng?"Thấy Phong Thư Ngôn mang theo người, hắn cũng đoán được bảy tám phần. Tất nhiên không phải để tham quan."Ân, ta muốn mượn một khắc thời gian, có thể chứ?"Quỷ binh kia thoáng lộ vẻ khó xử. Dẫu sao thời khắc mỗi vong hồn luân hồi đều có định sẵn. Nhưng may mắn là, để ứng phó tình huống bất ngờ, bọn họ vẫn thường cho vong hồn hoàn thành lộ trình trước, rồi chờ canh giờ luân hồi tại giếng chuyển kiếp."Có thể, bất quá chỉ được một khắc, không thể nhiều hơn.""Minh bạch."Phong Thư Ngôn đáp xong liền dẫn hai người đi lên Vọng Hương Đài. Vong hồn cảm nhận được khí tức cường đại tỏa ra từ ba người, liền vô thức dạt sang hai bên, nhường ra một lối đi rộng. Quỷ binh cũng lập tức giương trường kích, ngăn không cho bất cứ vong hồn nào tới gần.Bởi lẽ, nếu vong hồn tiến lại gần sinh hồn, âm khí sẽ bám lấy thân thể, ảnh hưởng tu vi. Còn nếu vong hồn chạm vào dương khí, hồn lực sẽ tiêu hao yếu ớt. Cả hai đều là chuyện phiền phức.Câu cửa miệng "người và quỷ vốn không chung đường" cũng chẳng phải vô căn cứ.Nhìn từ Vọng Hương Đài xuống núi, chỉ thấy núi đao biển lửa chập chùng, khiến lòng người bất giác run rẩy. Nhưng đứng trên đài ngẩng đầu trông xa, chỉ thấy mây mù mênh mang, tựa như nhân gian bị sương dày che phủ, đâu còn thấy bóng núi đao biển lửa nào."Đem vật ấy cho ta."Phong Thư Ngôn chỉnh lại tay áo, đưa tay về phía Kinh Nhan. Nhưng nàng chưa kịp đáp thì Sở Ly Ca đã rút chủy thủ hồng ti kia đưa lên.Phong Thư Ngôn: "......"Quan hệ giữa hai người này quả nhiên không đơn giản. Vật quan trọng như vậy, Kinh Nhan lại yên tâm giao cho Sở Ly Ca giữ.Phong Thư Ngôn nhận lấy, khẽ vận linh lực, điều động khí tức còn sót lại của Kinh Phạn Ca trong chủy thủ. Một luồng hơi thở quen thuộc lan ra, nàng chậm rãi nói:"Thiên Nguyên Thần Quân, ngươi nhìn kỹ vào làn sương kia, có lẽ sẽ thấy một vài mảnh ký ức vụn vặt."Nghe vậy, Kinh Nhan lập tức chăm chú nhìn vào sương mù đang xoay chuyển. Làn khói trắng mịt mờ dần dần bị một lực lượng thần bí xua tan, hiện ra một mặt gương trong suốt như lưu ly. Trong gương, hình ảnh mờ nhòe dần trở nên rõ ràng.Trong tầm mắt nàng – là cảnh tượng từ góc nhìn của Kinh Phạn Ca. Trước mắt Kinh Phạn Ca có một nữ tử bạch y, đứng lặng như tiên tử giữa núi rừng.Kinh Nhan nhận ra nơi đó – chính là Thần Cấm Giới trong thượng cổ bí cảnh. Vì nơi ấy vạn vật đều có thể tự phục hồi, nên dù trải qua bao nhiêu năm, cảnh sắc vẫn chẳng hề đổi thay.Nữ tử áo trắng quay lưng về phía Kinh Phạn Ca, im lặng chẳng nói một lời. Chỉ nghe thấy giọng Kinh Phạn Ca vang lên:"Lần sau gặp lại, ngươi dạy ta y thuật được không?"Nữ tử ấy trầm mặc hồi lâu, dáng vẻ thoạt nhìn vô cùng lãnh đạm. Sau cùng, lạnh nhạt thốt:
"Ngươi không có thiên phú học y."Hình ảnh chuyển sang cảnh khác. Kinh Nhan thấy đại điện Thiên Thần, thấy cả Đế Thừa đang giận dữ, trừng mắt quát Kinh Phạn Ca:"Ngươi có biết chính mình đang nói gì không?!""Ta biết! Ta chỉ cảm thấy nếu cứ tiếp tục thế này, chỉ càng thêm thương vong vô ích. Vì sao chúng ta không thể chung sống hòa bình?"Kinh Phạn Ca giọng đầy kích động. Bên tai còn vang lên tiếng xì xào của không ít thần tộc – hiển nhiên, nơi đó có rất nhiều người chứng kiến."Ngươi quá ngây thơ! Điều này vốn không thể. Một khi chúng ta lơi lỏng, bọn họ sẽ lập tức thừa cơ!"Đế Thừa quát lớn. Một bên, Kinh Vũ Yên mở lời:
"Thần Đế, vì sao không thể nghe thử kiến nghị của Phạn Ca?""Ngươi chớ có bênh vực nàng! Nếu xảy ra sai lầm, ngươi sẽ cùng nàng chịu tội!"Trong điện ồn ào, tranh cãi đến đỏ mặt tía tai. Nhưng hình ảnh lại chuyển lần nữa – lần này, Kinh Nhan bỗng thấy chính mình.Từ góc nhìn Kinh Phạn Ca, chỉ thấy ngoài cột sét bạc lóe sáng kia, có một bé gái nhỏ nhắn đứng đó. Khuôn mặt non nớt, đôi mắt trong veo, đúng là Kinh Nhan khi còn thơ ấu."Nhan Nhi, thả cô cô ra ngoài, được không?"Kinh Phạn Ca bước đến gần, ngồi xuống ngang tầm, giọng nói ôn nhu như gió xuân:
"Có người đang chờ ta. Ta không thể ở mãi nơi này. Mở cửa cho ta ra, được chứ?"Đứa bé chớp đôi mắt đen láy, khuôn mặt ngọc ngà khắc họa tinh tế. Dẫu chỉ bảy tám tuổi, nhưng đã thấp thoáng bóng dáng một dung nhan khuynh thành trong tương lai."Cô cô, người đi rồi... có trở về nữa không?"Kinh Phạn Ca hít thở khẽ run, sau cùng nghẹn ngào đáp:
"Đương nhiên sẽ."Hình ảnh chợt tan biến. Làn sương mịt mờ lại dâng lên, che khuất tất cả.Kinh Nhan không còn nhìn thấy gì. Nước mắt dâng đầy nơi khóe mắt, nàng cắn chặt môi, cố nén để giọt lệ không rơi xuống.Kẻ lừa gạt... Cô cô... Người là kẻ lừa gạt!