[BHTT-Edit] - Họa Cốt
Chương 78
Ngay sau đó, Sở Ly Ca và Kinh Nhan cùng được dẫn vào. Đám quỷ binh phía trước vẫn cảnh giác, sợ rằng chỉ cần hai người kia nói không hợp thì sẽ lập tức đánh nhau.Nhưng ngoài dự liệu của bọn chúng, Sở Ly Ca và Kinh Nhan lại hòa thuận một cách khó hiểu, không hề đối chọi gay gắt, bầu không khí giữa họ thậm chí còn rất bình thản.Đúng là sống lâu mới thấy được chuyện lạ!Phong Đô là chủ thành của Cửu U, cũng là hoàng thành, trung tâm quan trọng nhất của Cửu U. Trên bầu trời Cửu U luôn là màu xám xịt như chạng vạng hoàng hôn, giống hệt với u minh địa phủ, tựa như sao chép ra từ một nơi khác.Phong Đô được xây dựng mô phỏng theo kết cấu Phong Đô thời thượng cổ. Bao quanh thành là Vong Xuyên Hà. Con sông này không chỉ chảy quanh mà còn nuôi dưỡng dân cư trong thành, giống hệt U Minh Hà của địa phủ.Vừa bước vào Phong Đô, liền có thể thấy từng ngọn đèn lồng xanh lục do quỷ hỏa kết thành bay lơ lửng trên cao, chiếu sáng đường đi. Trên phố, từng gương mặt tái nhợt của Quỷ tộc qua lại, hễ thấy quỷ binh thì lập tức tránh đường. Sở Ly Ca và Kinh Nhan là người từ bên ngoài tới, mà khách lạ ở Cửu U vốn hiếm thấy, nên lập tức gây nên nhiều lời bàn tán xôn xao.Ở đây, đèn lồng đều màu trắng, trên đó viết chữ "Minh". Trước mỗi cửa hàng ít nhất treo hai ngọn, tượng trưng cho bình an.Âm khí ở Cửu U rất nặng, người ở đây phải vận linh lực chống đỡ, nếu không âm khí xâm nhập cơ thể sẽ ảnh hưởng đến tu hành. Cũng bởi nguyên nhân này, không ai dám xâm chiếm Cửu U – bởi nơi này thật sự quá có lợi cho Quỷ tộc." Tỷ tỷ, các ngươi đẹp quá trời luôn!"Lúc này, một bé gái lao tới, vừa thấy Sở Ly Ca và Kinh Nhan thì lập tức giơ cao đóa hoa trong tay, miệng nở nụ cười sáng lạn. Nụ cười ấy khiến tâm trạng Sở Ly Ca tốt lên ngay. Đang khi quỷ binh định quát, nàng chỉ liếc mắt một cái, lập tức khiến hắn co rúm người, không dám nói thêm lời nào."Tiểu quỷ thật biết nói chuyện."Sở Ly Ca nhận lấy đóa hoa – chính là bỉ ngạn hoa của Cửu U, đỏ rực như máu, nàng rất thích.Bé gái mặc áo vải bình thường, không phải con nhà giàu sang, nhưng nụ cười lại trong sáng, khiến Sở Ly Ca càng thêm yêu mến. Trái lại, Kinh Nhan từ đầu đến cuối vẫn lạnh lùng, khác hẳn sự nhiệt tình của Sở Ly Ca, làm bé gái không dám tới gần. Thấy thế, Sở Ly Ca bèn thay nàng nhận lấy một đóa hoa khác."Nàng vốn là khúc gỗ, chẳng biết thưởng thức, tỷ tỷ thay nàng nhận vậy."Quỷ binh đứng bên trợn mắt há hốc mồm, thì thầm:
"Không ngờ Họa Cốt Tôn Chủ cũng thích trẻ con."
"Nàng không thật sự thích đâu, chắc chỉ hứng lên tạm thời, tâm trạng tốt thôi."Nói vậy quả không sai. Tâm tình Sở Ly Ca hôm nay tốt, nên mới vui vẻ như thế. Nếu đổi lại nàng khó ở, thì có khi đã một chưởng tát bay đứa bé kia, rồi còn đứng nhìn xem nó bay được bao xa nữa cơ.Vui buồn thất thường – đó mới chính là Sở Ly Ca.Bé gái thấy nàng nhận hoa mới thỏa mãn rời đi. Sở Ly Ca đưa đóa hoa cho Kinh Nhan, nói:
"Đến Cửu U còn nhận được quà nhỏ nữa chứ."Ba chữ "món quà nhỏ" nàng cố ý nhấn mạnh, khóe môi khẽ cong, ẩn chứa ý cười trêu ghẹo. Điều này khiến Kinh Nhan lập tức nhớ đến "món quà nhỏ" mà Sở Ly Ca từng trao cho mình trước đó – thứ quà tràn đầy diễm lệ và ám muội.Hỗn trướng!Kinh Nhan chau mày, cuối cùng miễn cưỡng nhận lấy hoa, chỉ nói:
"Đi thôi."Quỷ binh rõ ràng bị thái độ thay đổi bất ngờ của Kinh Nhan dọa choáng, vội vàng bước nhanh, mau chóng dẫn hai vị đại Phật này đến trước mặt Minh Vương.Sở Ly Ca vui vẻ, Kinh Nhan thì tâm tình nặng nề. Cả hai được đưa vào hoàng thành, chính Phong Nhất Hàn ra đón."Ly Ca tỷ tỷ!"Thiếu nữ áo đen lao đến, nhào vào lòng Sở Ly Ca, ôm chặt lấy:
"Ta nhớ ngươi lắm đó."Nàng chớp đôi mắt to, ngẩng đầu nhìn, hỏi:
"Ly Ca tỷ tỷ, có nhớ ta không?""Đương nhiên là có rồi."Kinh Nhan đi lướt qua, mang theo hương thơm thanh mát của vô ưu hoa và đêm tức hoa, khiến Sở Ly Ca thoáng tỉnh táo hơn."Ta còn có việc, ngươi cứ đi trước."
"Được."Phong Nhất Hàn ngoan ngoãn kéo tay Sở Ly Ca, quấn quýt như cún con:
"Ngươi lâu rồi không đến Cửu U, lần này ta nhất định dẫn ngươi đi dạo khắp nơi!"Sở Ly Ca chỉ đáp qua loa, rồi nhìn thấy Kinh Nhan đã đi xa, liền nói:
"Nha đầu, ta có chuyện cần bàn với Thiên Nguyên Thần Quân, ngươi vào đại điện đợi trước."
"Vâng!"Nói xong, nàng chạy đi. Sở Ly Ca liền đuổi kịp Kinh Nhan:
"Ngươi đi nhanh thế làm gì?"Kinh Nhan không đáp, chỉ lạnh mặt nhìn thẳng. Đến quỷ binh dẫn đường cũng cảm nhận được hơi thở băng lãnh từ nàng."Ta biết đường đến đại điện, các ngươi lui xuống đi."Sở Ly Ca bèn cho hai tên quỷ binh run rẩy kia rời đi, rồi nắm lấy tay Kinh Nhan:
"Ghen sao?"Giữa chân mày Kinh Nhan thoáng hiện giận dữ, chỉ đáp:
"Buông tay."Thấy ánh mắt nàng đầy lửa giận, Sở Ly Ca mới ngoan ngoãn buông ra, không nói gì nữa, lặng lẽ đi bên cạnh. Sự ngoan hiếm thấy này lại khiến Kinh Nhan nguôi giận đôi chút.Đến Minh Phong đại điện, Phong Nhất Hàn đứng ngoan một bên. Trên bậc thang có hai nữ nhân chừng ngoài ba mươi, một là Minh Vương, một là Minh Vương phu nhân.Minh Vương mặc hắc bào, dung nhan lãnh diễm, tái nhợt nhưng ẩn chứa mị ý, đồng thời toát ra hàn khí lạnh lẽo. Ngược lại, phu nhân của nàng dung mạo thanh lệ, nụ cười thân thiết, chủ động bước đến đón chào. Người biết rõ thì hiểu, nàng chính là kẻ tính tình bạo liệt nhất Quỷ tộc."Ly Ca, ngươi cuối cùng cũng đến, làm ta nhớ muốn chết!"Minh Vương phu nhân nhiệt tình ôm lấy Sở Ly Ca, sau đó nhìn sang Kinh Nhan, cười nói:
"Ngày trước còn là cô bé con, giờ đã lớn thế này rồi, năm tháng thật chẳng buông tha ai!"Lần trước gặp nàng, đã là từ rất lâu, khi ấy Kinh Nhan chỉ là thiếu nữ. Nay nàng đã thành tuyệt sắc mỹ nhân, kiệt xuất của Thần giới."Tham kiến Minh Vương, Minh Vương phu nhân."Kinh Nhan cung kính hành lễ. Minh Vương chỉ phất tay:
"Không cần đa lễ."Ánh mắt nàng khẽ dừng nơi hai người, thầm nghĩ: Sao hai kẻ này lại đi cùng nhau, mà không đánh nhau nhỉ?"Các ngươi vì sao lại cùng đến?"Câu hỏi này vốn Phong Thư Ngôn định hỏi, nhưng Minh Vương phu nhân đã nói thay. Quỷ tộc vốn đứng ngoài mọi cuộc chiến giữa Thần – Ma, cũng chẳng lấy lòng ai. Vậy nên sự xuất hiện của họ ở đây khiến nàng càng phải dè chừng."Chúng ta thân thiết, nên cùng đi thôi!"Sở Ly Ca vừa nói, Minh Vương và phu nhân đều sững sờ. Phản ứng đầu tiên là cho rằng nàng nói nhảm, nhưng Kinh Nhan lại không hề phủ nhận. Điều này làm cả hai hoài nghi không biết có phải mình nghe nhầm không."Lần này tới, thật ra ta có một việc muốn hỏi Minh Vương và phu nhân."Thấy Kinh Nhan nghiêm túc, Phong Thư Ngôn lập tức cho Phong Nhất Hàn lui ra, rồi hạ kết giới trong điện để tránh bị nghe lén."Không biết Thiên Nguyên Thần Quân muốn hỏi chuyện gì?"Thần tộc và Quỷ tộc vốn ít giao tình, lần này Kinh Nhan tự mình đến, khiến Phong Thư Ngôn càng hiếu kỳ."Ta muốn biết chuyện về cô cô Kinh Phạn Ca."Sở Ly Ca ngồi xuống, chống cằm, lắng nghe.Sắc mặt Phong Thư Ngôn và Minh Vương phu nhân khẽ thay đổi. Họ biết đây là điều cấm kỵ trong Thần tộc, không rõ vì sao Kinh Nhan lại hỏi, chẳng lẽ không sợ đắc tội các thần tộc khác sao?"Ngươi nên hỏi cẩn thận chuyện này."Đột nhiên bị hỏi về Kinh Phạn Ca, quả thật họ không biết nên trả lời thế nào."Ta muốn biết, khi hồn phách cô cô ta tới Cửu U, có để lại lời nào không?"Kinh Phạn Ca không chết trong bí cảnh, hồn phách tất nhiên bị dẫn đến Cửu U chờ luân hồi. Có lẽ trước khi đi, nàng đã để lại vài lời. Có lẽ nàng muốn nói với ai đó rằng bản thân không hối hận."Thật không dám giấu."Phong Thư Ngôn khoanh tay bước xuống thềm, nói:
"Chúng ta không câu được hồn của Vô Song Thần Quân."— Vô Song Thần Quân?Thì ra Kinh Phạn Ca chính là Vô Song Thần Quân!Sở Ly Ca nghe vậy, ánh mắt sáng rực, như vừa phát hiện bí mật thú vị. Chẳng trách khi trước, lúc nghe Côn Vưu nhắc đến Vô Song Thần Quân, Kinh Nhan lại thất thần đến vậy."Không câu được?"Kinh Nhan cau mày, bước lên một bước:
"Vì sao?""Vô Song Thần Quân chết trong vực sâu U Ma Cốc. Vực sâu ấy, đến nay chưa ai có thể bước vào – kể cả chúng ta, Quỷ tộc."Phong Thư Ngôn ngừng một chút rồi nói tiếp:"Bởi vì không thể câu được hồn, cho nên trong Sinh Tử Sách chỉ ghi là sinh tử không rõ.""Ý này là... cô cô ta có khả năng vẫn còn sống?""Về lý thuyết thì có thể nói như vậy."Ánh mắt Kinh Nhan chợt sáng lên, nhưng lại rất nhanh ảm đạm xuống. Thực ra ai cũng hiểu, đó chỉ là một khả năng về lý thuyết mà thôi.Vực sâu trong U Ma Cốc, người ngã xuống đó thì ai có thể sống sót được?"Bất quá, cho dù chúng ta có thể xuống được vực sâu, e rằng cũng không câu nổi hồn của Vô Song Thần Quân.""Tại sao?"Kinh Nhan vội hỏi, Phong Thư Ngôn lại hơi nghi hoặc, hỏi lại:"Ngươi không biết sao?"Kinh Nhan im lặng. Nàng thật sự không rõ mình rốt cuộc nên biết cái gì, hay không nên biết cái gì.Lúc này, Minh Nghe Huyền bước lên, nhẹ nhàng vỗ vai Phong Thư Ngôn, ra hiệu để mình nói tiếp:"Trong Sinh Tử Sách có ghi rõ: Kinh Phạn Ca mất khống chế, nhập ma, chém giết tàn sát Thần tộc, rồi rơi vào vực sâu, sinh tử không rõ.""Nhập... ma?"Cô cô nàng, Kinh Phạn Ca, cuối cùng lại nhập ma?Sở Ly Ca cũng đứng bật dậy. Không ngờ năm đó Kinh Phạn Ca lại nhập ma. Thảo nào lão Đế Thừa kia dù thắng trận cũng tổn hao đến mất nửa cái mạng."Nhập ma" không phải là từ Thần tộc biến thành Ma tộc, mà là hóa thành Tu La. Mà Tu La giống như cương thi, thuộc về tồn tại ngoài lục giới. Đã là ngoài lục giới thì hồn phách tự nhiên khó mà câu về được.Theo truyền thuyết, bất cứ ai trong lục giới cũng có khả năng nhập ma. Điều kiện là phải chịu đựng một cú sốc chưa từng có, tâm cảnh sụp đổ, thần hồn bị bóng tối nuốt chửng, cuối cùng hóa thành Tu La, mang theo sát khí của thiên địa mà sinh, thường thì sẽ mất hết lý trí, chỉ biết giết chóc để tồn tại."Ta không biết vì sao Thần tộc lại che giấu chuyện này. Nhưng đúng là vì Vô Song Thần Quân đã nhập ma, thoát khỏi lục giới, nên hồn phách của nàng chúng ta chưa chắc có thể câu được, cũng chưa chắc có thể tinh lọc.""Sao... sao có thể như vậy..."Kinh Nhan lảo đảo lùi về phía sau mấy bước. Sở Ly Ca vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng, lo lắng nhìn chằm chằm.Nhập ma.Bao nhiêu năm nay, Sở Ly Ca mới chỉ nghe qua một lần duy nhất chuyện này. Nàng không hiểu rốt cuộc Kinh Phạn Ca đã phải chịu cú đả kích thế nào mới đến mức ấy...Điên cuồng như vậy.
"Không ngờ Họa Cốt Tôn Chủ cũng thích trẻ con."
"Nàng không thật sự thích đâu, chắc chỉ hứng lên tạm thời, tâm trạng tốt thôi."Nói vậy quả không sai. Tâm tình Sở Ly Ca hôm nay tốt, nên mới vui vẻ như thế. Nếu đổi lại nàng khó ở, thì có khi đã một chưởng tát bay đứa bé kia, rồi còn đứng nhìn xem nó bay được bao xa nữa cơ.Vui buồn thất thường – đó mới chính là Sở Ly Ca.Bé gái thấy nàng nhận hoa mới thỏa mãn rời đi. Sở Ly Ca đưa đóa hoa cho Kinh Nhan, nói:
"Đến Cửu U còn nhận được quà nhỏ nữa chứ."Ba chữ "món quà nhỏ" nàng cố ý nhấn mạnh, khóe môi khẽ cong, ẩn chứa ý cười trêu ghẹo. Điều này khiến Kinh Nhan lập tức nhớ đến "món quà nhỏ" mà Sở Ly Ca từng trao cho mình trước đó – thứ quà tràn đầy diễm lệ và ám muội.Hỗn trướng!Kinh Nhan chau mày, cuối cùng miễn cưỡng nhận lấy hoa, chỉ nói:
"Đi thôi."Quỷ binh rõ ràng bị thái độ thay đổi bất ngờ của Kinh Nhan dọa choáng, vội vàng bước nhanh, mau chóng dẫn hai vị đại Phật này đến trước mặt Minh Vương.Sở Ly Ca vui vẻ, Kinh Nhan thì tâm tình nặng nề. Cả hai được đưa vào hoàng thành, chính Phong Nhất Hàn ra đón."Ly Ca tỷ tỷ!"Thiếu nữ áo đen lao đến, nhào vào lòng Sở Ly Ca, ôm chặt lấy:
"Ta nhớ ngươi lắm đó."Nàng chớp đôi mắt to, ngẩng đầu nhìn, hỏi:
"Ly Ca tỷ tỷ, có nhớ ta không?""Đương nhiên là có rồi."Kinh Nhan đi lướt qua, mang theo hương thơm thanh mát của vô ưu hoa và đêm tức hoa, khiến Sở Ly Ca thoáng tỉnh táo hơn."Ta còn có việc, ngươi cứ đi trước."
"Được."Phong Nhất Hàn ngoan ngoãn kéo tay Sở Ly Ca, quấn quýt như cún con:
"Ngươi lâu rồi không đến Cửu U, lần này ta nhất định dẫn ngươi đi dạo khắp nơi!"Sở Ly Ca chỉ đáp qua loa, rồi nhìn thấy Kinh Nhan đã đi xa, liền nói:
"Nha đầu, ta có chuyện cần bàn với Thiên Nguyên Thần Quân, ngươi vào đại điện đợi trước."
"Vâng!"Nói xong, nàng chạy đi. Sở Ly Ca liền đuổi kịp Kinh Nhan:
"Ngươi đi nhanh thế làm gì?"Kinh Nhan không đáp, chỉ lạnh mặt nhìn thẳng. Đến quỷ binh dẫn đường cũng cảm nhận được hơi thở băng lãnh từ nàng."Ta biết đường đến đại điện, các ngươi lui xuống đi."Sở Ly Ca bèn cho hai tên quỷ binh run rẩy kia rời đi, rồi nắm lấy tay Kinh Nhan:
"Ghen sao?"Giữa chân mày Kinh Nhan thoáng hiện giận dữ, chỉ đáp:
"Buông tay."Thấy ánh mắt nàng đầy lửa giận, Sở Ly Ca mới ngoan ngoãn buông ra, không nói gì nữa, lặng lẽ đi bên cạnh. Sự ngoan hiếm thấy này lại khiến Kinh Nhan nguôi giận đôi chút.Đến Minh Phong đại điện, Phong Nhất Hàn đứng ngoan một bên. Trên bậc thang có hai nữ nhân chừng ngoài ba mươi, một là Minh Vương, một là Minh Vương phu nhân.Minh Vương mặc hắc bào, dung nhan lãnh diễm, tái nhợt nhưng ẩn chứa mị ý, đồng thời toát ra hàn khí lạnh lẽo. Ngược lại, phu nhân của nàng dung mạo thanh lệ, nụ cười thân thiết, chủ động bước đến đón chào. Người biết rõ thì hiểu, nàng chính là kẻ tính tình bạo liệt nhất Quỷ tộc."Ly Ca, ngươi cuối cùng cũng đến, làm ta nhớ muốn chết!"Minh Vương phu nhân nhiệt tình ôm lấy Sở Ly Ca, sau đó nhìn sang Kinh Nhan, cười nói:
"Ngày trước còn là cô bé con, giờ đã lớn thế này rồi, năm tháng thật chẳng buông tha ai!"Lần trước gặp nàng, đã là từ rất lâu, khi ấy Kinh Nhan chỉ là thiếu nữ. Nay nàng đã thành tuyệt sắc mỹ nhân, kiệt xuất của Thần giới."Tham kiến Minh Vương, Minh Vương phu nhân."Kinh Nhan cung kính hành lễ. Minh Vương chỉ phất tay:
"Không cần đa lễ."Ánh mắt nàng khẽ dừng nơi hai người, thầm nghĩ: Sao hai kẻ này lại đi cùng nhau, mà không đánh nhau nhỉ?"Các ngươi vì sao lại cùng đến?"Câu hỏi này vốn Phong Thư Ngôn định hỏi, nhưng Minh Vương phu nhân đã nói thay. Quỷ tộc vốn đứng ngoài mọi cuộc chiến giữa Thần – Ma, cũng chẳng lấy lòng ai. Vậy nên sự xuất hiện của họ ở đây khiến nàng càng phải dè chừng."Chúng ta thân thiết, nên cùng đi thôi!"Sở Ly Ca vừa nói, Minh Vương và phu nhân đều sững sờ. Phản ứng đầu tiên là cho rằng nàng nói nhảm, nhưng Kinh Nhan lại không hề phủ nhận. Điều này làm cả hai hoài nghi không biết có phải mình nghe nhầm không."Lần này tới, thật ra ta có một việc muốn hỏi Minh Vương và phu nhân."Thấy Kinh Nhan nghiêm túc, Phong Thư Ngôn lập tức cho Phong Nhất Hàn lui ra, rồi hạ kết giới trong điện để tránh bị nghe lén."Không biết Thiên Nguyên Thần Quân muốn hỏi chuyện gì?"Thần tộc và Quỷ tộc vốn ít giao tình, lần này Kinh Nhan tự mình đến, khiến Phong Thư Ngôn càng hiếu kỳ."Ta muốn biết chuyện về cô cô Kinh Phạn Ca."Sở Ly Ca ngồi xuống, chống cằm, lắng nghe.Sắc mặt Phong Thư Ngôn và Minh Vương phu nhân khẽ thay đổi. Họ biết đây là điều cấm kỵ trong Thần tộc, không rõ vì sao Kinh Nhan lại hỏi, chẳng lẽ không sợ đắc tội các thần tộc khác sao?"Ngươi nên hỏi cẩn thận chuyện này."Đột nhiên bị hỏi về Kinh Phạn Ca, quả thật họ không biết nên trả lời thế nào."Ta muốn biết, khi hồn phách cô cô ta tới Cửu U, có để lại lời nào không?"Kinh Phạn Ca không chết trong bí cảnh, hồn phách tất nhiên bị dẫn đến Cửu U chờ luân hồi. Có lẽ trước khi đi, nàng đã để lại vài lời. Có lẽ nàng muốn nói với ai đó rằng bản thân không hối hận."Thật không dám giấu."Phong Thư Ngôn khoanh tay bước xuống thềm, nói:
"Chúng ta không câu được hồn của Vô Song Thần Quân."— Vô Song Thần Quân?Thì ra Kinh Phạn Ca chính là Vô Song Thần Quân!Sở Ly Ca nghe vậy, ánh mắt sáng rực, như vừa phát hiện bí mật thú vị. Chẳng trách khi trước, lúc nghe Côn Vưu nhắc đến Vô Song Thần Quân, Kinh Nhan lại thất thần đến vậy."Không câu được?"Kinh Nhan cau mày, bước lên một bước:
"Vì sao?""Vô Song Thần Quân chết trong vực sâu U Ma Cốc. Vực sâu ấy, đến nay chưa ai có thể bước vào – kể cả chúng ta, Quỷ tộc."Phong Thư Ngôn ngừng một chút rồi nói tiếp:"Bởi vì không thể câu được hồn, cho nên trong Sinh Tử Sách chỉ ghi là sinh tử không rõ.""Ý này là... cô cô ta có khả năng vẫn còn sống?""Về lý thuyết thì có thể nói như vậy."Ánh mắt Kinh Nhan chợt sáng lên, nhưng lại rất nhanh ảm đạm xuống. Thực ra ai cũng hiểu, đó chỉ là một khả năng về lý thuyết mà thôi.Vực sâu trong U Ma Cốc, người ngã xuống đó thì ai có thể sống sót được?"Bất quá, cho dù chúng ta có thể xuống được vực sâu, e rằng cũng không câu nổi hồn của Vô Song Thần Quân.""Tại sao?"Kinh Nhan vội hỏi, Phong Thư Ngôn lại hơi nghi hoặc, hỏi lại:"Ngươi không biết sao?"Kinh Nhan im lặng. Nàng thật sự không rõ mình rốt cuộc nên biết cái gì, hay không nên biết cái gì.Lúc này, Minh Nghe Huyền bước lên, nhẹ nhàng vỗ vai Phong Thư Ngôn, ra hiệu để mình nói tiếp:"Trong Sinh Tử Sách có ghi rõ: Kinh Phạn Ca mất khống chế, nhập ma, chém giết tàn sát Thần tộc, rồi rơi vào vực sâu, sinh tử không rõ.""Nhập... ma?"Cô cô nàng, Kinh Phạn Ca, cuối cùng lại nhập ma?Sở Ly Ca cũng đứng bật dậy. Không ngờ năm đó Kinh Phạn Ca lại nhập ma. Thảo nào lão Đế Thừa kia dù thắng trận cũng tổn hao đến mất nửa cái mạng."Nhập ma" không phải là từ Thần tộc biến thành Ma tộc, mà là hóa thành Tu La. Mà Tu La giống như cương thi, thuộc về tồn tại ngoài lục giới. Đã là ngoài lục giới thì hồn phách tự nhiên khó mà câu về được.Theo truyền thuyết, bất cứ ai trong lục giới cũng có khả năng nhập ma. Điều kiện là phải chịu đựng một cú sốc chưa từng có, tâm cảnh sụp đổ, thần hồn bị bóng tối nuốt chửng, cuối cùng hóa thành Tu La, mang theo sát khí của thiên địa mà sinh, thường thì sẽ mất hết lý trí, chỉ biết giết chóc để tồn tại."Ta không biết vì sao Thần tộc lại che giấu chuyện này. Nhưng đúng là vì Vô Song Thần Quân đã nhập ma, thoát khỏi lục giới, nên hồn phách của nàng chúng ta chưa chắc có thể câu được, cũng chưa chắc có thể tinh lọc.""Sao... sao có thể như vậy..."Kinh Nhan lảo đảo lùi về phía sau mấy bước. Sở Ly Ca vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng, lo lắng nhìn chằm chằm.Nhập ma.Bao nhiêu năm nay, Sở Ly Ca mới chỉ nghe qua một lần duy nhất chuyện này. Nàng không hiểu rốt cuộc Kinh Phạn Ca đã phải chịu cú đả kích thế nào mới đến mức ấy...Điên cuồng như vậy.