[BHTT-Edit] - Họa Cốt

Chương 77



Khí vận là một thứ vô cùng huyền ảo. Người có khí vận cường đại thường được trời cao chiếu cố, cũng có thể đạt được những cơ duyên mà kẻ khác không có.

Không chỉ phàm nhân, mà khắp lục giới, ai ai cũng hy vọng bản thân có khí vận mạnh hơn một chút. Như vậy, có lẽ sẽ được trời cao ưu ái, có thể gặp được cơ duyên, thậm chí có thể tìm thấy lối sống sót trong tuyệt cảnh.

Đối với bất cứ ai, khí vận đều vô cùng quan trọng.

Chỉ là, Kinh Nhan quả thực chưa từng nghe nói qua—khí vận vậy mà còn có thể đem ra đánh cuộc.

"Mau đến."

Sở Ly Ca kéo Kinh Nhan đi tới trước cánh cửa thần bí kia, hạ giọng nói:
"Chúng ta lặng lẽ đi vào."

Sở Ly Ca khẽ cười hai tiếng, giống hệt một tiểu hài tử đang chơi trò đùa dai. Chỉ thấy nàng buông tay Kinh Nhan, trong tay kết ấn, thân hình liền biến mất ngay tại chỗ.

Người này thật là...

Kinh Nhan bất đắc dĩ cười khổ, cuối cùng vẫn phải dùng pháp thuật, lặng lẽ không tiếng động tiến vào bên trong cánh cửa.

Trong phòng có bốn người: một nữ nhân, ba nam nhân. Bọn họ đứng bên một chiếc bàn dài màu đen, trên mặt bàn đặt một viên châu màu bạc, hạt châu phát ra ánh sáng ngân quang nhu hòa.

Giống như là...

"Mệnh Lộc Giác."

Thanh âm của Sở Ly Ca vang lên bên tai Kinh Nhan, nhưng đây là truyền âm bí đạo, mượn từ Chúc Dung Tâm Hỏa để nối thông, người ngoài không thể nghe thấy.

Bởi vì trên tường vừa rồi có họa "mệnh lộc giác", hoa văn bạc sáng như cành cây kia vô cùng rõ ràng, nên khi nhìn thấy hạt châu này, Sở Ly Ca liền nhớ tới nó.

Phòng này cũng có kết giới, còn mạnh hơn ban nãy. Chẳng qua đối với Thần tộc hay Ma tộc mà nói, bất quá cũng chỉ là một loại pháp thuật ngăn trở mà thôi. Trong phòng không có cửa sổ, cách tuyệt mọi khả năng bị nghe lén hay nhìn trộm. Bầu không khí ngột ngạt khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Nữ nhân kia hẳn là vị trưởng lão, bởi kết giới trong phòng và hơi thở của nàng vô cùng tương hợp. Nàng mặc váy dài gợn sóng màu thủy lam, dung mạo đoan chính, chỉ là sắc mặt quá nghiêm túc, giống như thường xuyên quản giáo đệ tử phạm sai lầm, hệt như một lão Cổ Bản giữ gìn giới luật.

Nghĩ đến đây, Sở Ly Ca không nhịn được liếc nhìn Kinh Nhan, sau đó nén cười thu ánh mắt lại.

Ba nam nhân kia đều là phàm nhân. Chỉ nghe một người trong đó nói:
"Tiên sư, chúng ta nguyện ý dùng khí vận đánh cuộc ván này!"

Một người khác tiếp lời:
"Chúng ta muốn cứu mẫu thân, mong tiên sư thành toàn!"

Nghe vậy, Sở Ly Ca liền hiểu bọn họ muốn lấy khí vận của chính mình để đánh cược lấy linh đan diệu dược của Tinh Lạc Phái. Chỉ là...

"Vì sao bọn họ không trực tiếp trao đổi?"

Nàng nghĩ không ra. Vì sao phải đánh cuộc? Nếu thua, không chỉ mất đi khí vận, mà ngay cả đan dược cũng không lấy được.

Nhưng nếu thắng, khí vận vẫn còn, lại lấy được đan dược. Đây có được tính là mạo hiểm không? Liệu có đáng giá không?

Người rồi cũng phải chết. Bọn họ còn trẻ, lại lấy cả đời khí vận của mình để cứu mẫu thân tuổi già, rốt cuộc có đáng giá không?

"Quả thật không hiểu nổi suy nghĩ của phàm nhân."

Sở Ly Ca vốn không rõ. Từ nhỏ cha mẹ nàng đã mất, nên nàng không biết tình cảm gắn kết giữa con và cha mẹ rốt cuộc sâu nặng thế nào, thậm chí ký ức về bọn họ cũng đã dần mơ hồ.

"Có những việc, không phải xem có đáng giá hay không, mà chỉ xem có nguyện ý hay không."

Ý nghĩ chợt lóe lên trong lòng Kinh Nhan. Nếu bắt nàng dùng cả đời khí vận, thậm chí cả tính mạng để đổi lấy sinh mệnh của Kinh Phạn Ca, có lẽ nàng sẽ nguyện ý.

So với việc để y phải chịu khổ đau, nàng tình nguyện chết đi trong vô tri ngây ngô còn hơn.

Chỉ là, khi ấy bản thân nàng... thật sự ngây thơ không biết gì sao?

Sở Ly Ca nghe Kinh Nhan nói xong, nửa hiểu nửa không, chỉ cảm thấy nàng y như một lão Cổ Bản, nói chuyện lúc nào cũng giống như thuyết giáo.

Nữ trưởng lão nhìn ba nam nhân, thở dài:
"Chỉ cần hai người khí vận là đủ."

Ba người lập tức bàn bạc, cuối cùng quyết định giữ lại khí vận của lão tam, chỉ vì hắn tư chất không tệ, từ nhỏ đã có thể thông thuộc tứ thư ngũ kinh, tiền đồ không thể hạn lượng.

Cuộc đánh cược này cũng đơn giản, chỉ là gieo xúc xắc đoán lớn hay nhỏ. Thua thì mất khí vận, thắng thì lấy được đan dược.

Tiếng xúc xắc vang lên giòn giã, khi chúng dừng lại, nữ trưởng lão nói:
"Đoán đi."

Hai người kia cẩn trọng, cuối cùng chọn "đại". Nghe câu trả lời, Sở Ly Ca cùng Kinh Nhan không khỏi lắc đầu. Kết quả, xúc xắc rơi vào "tiểu".

Bọn họ thua rồi. Sắc mặt trắng bệch, lão tam thậm chí òa khóc. Chỉ thấy quanh thân bọn họ có một luồng khí vô hình lưu động, cuối cùng bị hút vào trong viên châu bạc kia, mà họ lại không hề hay biết.

Nữ trưởng lão thở dài:
"Các ngươi đi đi."

"Còn ta! Xin người, tiên sư, chúng ta nhất định phải cứu mẫu thân!"

Lão tam cầu khẩn, nhưng nữ trưởng lão chỉ phất tay, chẳng nói gì thêm, trực tiếp đuổi cả ba người ra ngoài.

Ván cược cứ thế kết thúc. Nhưng Sở Ly Ca vẫn cảm thấy vô cùng thần kỳ. Một pháp bảo có thể hấp thu khí vận của người, sao lại không có kẻ nào đến cướp đoạt?

Ngay cả nàng cũng cảm thấy ngứa ngáy tay chân.

"Ngươi lại nghĩ gì vậy?"

Thấy ánh mắt Sở Ly Ca lóe sáng, Kinh Nhan liền đoán ra vài phần tâm tư của nàng, nhịn không được hỏi.

"Muốn cướp lấy hạt châu kia."

"Cướp cũng vô ích."

Sau khi nghe Kinh Nhan giải thích, Sở Ly Ca mới cẩn thận quan sát viên châu, cuối cùng hiểu ra. Thì ra nó đã sớm bị hạ xuống Sinh Tử Huyết Khế, chỉ có khế chủ và người được khế chủ thừa nhận mới có thể sử dụng.

"Hơn nữa, hạt châu này một lần cũng chỉ hấp thu được một lượng khí vận nhất định. Ngươi có cướp cũng chẳng được ích lợi gì."

Nghe vậy, Sở Ly Ca lập tức cụt hứng, cuối cùng cùng Kinh Nhan rời khỏi thiên kim lâu.

Có lẽ vì tâm trí còn vương vấn chuyện vừa rồi về ván cược khí vận, lúc này Kinh Nhan thật sự không có quá nhiều tạp niệm. Nhưng chỉ cần nghĩ đến những khoảnh khắc mơ hồ, ý loạn tình mê giữa mình và Sở Ly Ca, cả người nàng liền không kìm được nóng bừng.

Ra đến đường lớn, Sở Ly Ca nghiêng đầu mỉm cười với Kinh Nhan:
"Hôm nay cùng ta dạo chơi, có phải thú vị hơn nhiều so với ở bên đám Thần tộc kia không?"

Kinh Nhan không đáp, nhưng dáng vẻ im lặng ấy cũng xem như là thừa nhận.

Không phải Thần tộc không thú vị, mà là bản thân nàng mới là người không thú vị. Chỉ có Sở Ly Ca là không sợ hãi, cũng chẳng hề dè chừng trước nàng. Nàng ta luôn đối đãi với nàng trên cùng một vị thế bình đẳng.

"Kế tiếp, chúng ta đi đâu?"

Sở Ly Ca nghĩ bụng, khó lắm Kinh Nhan mới chịu ra ngoài, tuyệt đối sẽ không chỉ tìm Mạc Thừa Duyên rồi lập tức trở về Thần giới. Nhất định còn có tính toán khác.

"Cửu U."

Nghe thấy hai chữ ấy, ánh mắt Sở Ly Ca lập tức sáng rực:
"Vậy còn chờ gì nữa, mau đi thôi!"

Nàng vốn đã nhớ Phong Nhất Hàn, lại càng nhớ khung cảnh Vong Xuyên nơi đám cô hồn dã quỷ bị nàng hù đến gà bay chó sủa. Lần trước tới Cửu U, vừa mới đến gần Vong Xuyên, nàng đã khiến lũ cô hồn bỏ chạy tán loạn, bản thân thì hăng hái nhảy xuống sông bắt quỷ, kết quả làm cả Cửu U nhốn nháo một phen.

Hai vị nữ chủ của Cửu U tuy tức giận, nhưng từ nhỏ đã thương yêu nàng, cuối cùng cũng chỉ mắng cho vài câu. Nghe nói, mẫu thân nàng và hai vị ấy vốn là hảo tỷ muội, khi nàng mới sinh ra, mẫu thân còn đặc biệt đưa nàng xuống Cửu U thăm họ. Từ đó về sau, hai người kia liền vô cùng quý mến nàng.

Lần này đến, tám phần các nàng lại vừa mừng vừa đau đầu.

Kinh Nhan vốn biết Sở Ly Ca có giao tình sâu đậm với Quỷ tộc, chỉ là lúc này nhìn vào, dường như mối quan hệ ấy còn không đơn giản như nàng từng nghĩ.

Cửu U nằm ở phương Tây Nam, cũng chính là nơi được gọi là "quỷ môn", còn Phong Đô thì nằm trong phạm vi quỷ môn. Tương truyền quỷ môn vẫn luôn biến đổi vị trí, ẩn giấu trong núi sâu mù sương, thường nhân căn bản không thể tìm thấy.

Nhưng với thiên kiêu của Thần tộc và Ma tộc như các nàng, vị trí quỷ môn lại có thể cảm nhận rõ ràng, tự nhiên chẳng mấy chốc là tìm ra.

Hai người ngự không mà đi. Sở Ly Ca cũng đã thay lại bộ xiêm y đỏ rực vốn có, giữa mây mù phiêu lãng như một áng mây chiều rực rỡ. Trong lúc phi hành, nàng không nhịn được vươn tay nắm lấy cổ tay Kinh Nhan, đầu ngón tay khẽ lướt qua xương cổ tay tinh tế ấy. Vốn tưởng rằng đối phương sẽ gạt ra, nhưng Kinh Nhan chỉ lặng yên để mặc nàng nắm giữ.

Thấy Kinh Nhan không cự tuyệt, Sở Ly Ca liền để lòng bàn tay mình chậm rãi men theo, vòng lấy tay nàng. Nhưng ngay lúc ấy, Kinh Nhan mở miệng:
"Đừng được một tấc lại muốn lấn một thước."

Sở Ly Ca nhịn không được ghé sát lại gần, cười nói:
"Vậy có phải nắm tay ngươi thôi thì vẫn được chứ?"

Kinh Nhan không trả lời. Mà im lặng, tức là đồng ý.

Sở Ly Ca liền vui vẻ siết chặt cổ tay nàng, nắm thật chắc. Nàng vốn thích cảm giác da thịt kề cận, đó là cách gần gũi rõ ràng nhất. Nhưng thứ cảm giác ấy, nàng chỉ muốn có với người mình thích.

Kinh Nhan chịu để Sở Ly Ca gần gũi như vậy, cũng là bởi vì sự thân cận ấy khiến nàng thấy an tâm hơn.

Ít nhất lúc này, có Sở Ly Ca bầu bạn, nàng mới có được một cảm giác an toàn hiếm hoi.

Quỷ môn chính là một loại thông đạo không gian. Người ngoài muốn tiến vào Quỷ giới, ngoài con đường chết, thì chỉ có duy nhất lối đi này.

Đi sâu vào trong rừng núi mù sương, Sở Ly Ca vẫn không chịu buông tay Kinh Nhan, ngón cái thậm chí còn khẽ miết qua cổ tay nàng, mang theo vài phần lưu luyến.

Kinh Nhan lại không hề ghét bỏ sự đụng chạm ấy, chỉ khẽ nói:
"Được rồi, đi thôi."

Nàng hơi giật nhẹ cổ tay mình, Sở Ly Ca lập tức thức thời buông ra, nhưng vẫn cười nói:
"Kinh Nhan, ở Quỷ giới, Thần tộc không thể dò xét hành tung của ngươi, như vậy chúng ta có thể..."

Có thể thế nào?

Sở Ly Ca chưa nói hết, nhưng Kinh Nhan lại không ngăn được những ý nghĩ lung tung trỗi dậy. Tạp niệm ùa vào trong đầu, khiến vành tai nàng bất giác nóng lên. Nàng lạnh nhạt mở miệng:
"Đừng có hồ nháo."

Ngữ khí vẫn bình thản, thần sắc vẫn điềm tĩnh. Nếu không phải đôi tai đang hồng lên, e là Sở Ly Ca thật sự sẽ bị nàng đánh lừa.

"Được rồi ~"

Tạm thời nàng ngoan ngoãn đáp ứng.

Vừa bước qua quỷ môn, một luồng âm phong rít qua, ngay sau đó là một tiếng quát như sấm nổ vang vọng trước mắt hai người:
"Kẻ nào dám tới đây!"

Đây chính là khu vực ngoài thành Phong Đô. Nơi này đóng giữ một đội quỷ binh thực lực bất phàm, lại còn có hộ cảnh đại trận bảo vệ. Nếu muốn cưỡng ép xông vào, gần như không có khả năng.

Sau đại trận phòng hộ là tường thành sừng sững cao vút tận mây, tựa như tòa thành vô tận. Trên nền tường xám trắng, tấm bảng hiệu viết hai chữ lớn "Phong Đô" vô cùng uy nghiêm, mỗi lần nhìn lại đều có một loại khí thế khó tả.

Ngoài thành Phong Đô, từng dải bỉ ngạn hoa nở rộ đỏ rực, ánh lên quang mang nhu hòa như đèn dẫn lối cho vong hồn. Cảnh sắc ấy cũng chính là một trong những mỹ cảnh nổi tiếng nhất của Cửu U.

"Ngươi cô nãi nãi!"

Vừa nghe thấy giọng Sở Ly Ca, tên quỷ sai canh giữ run rẩy thiếu chút nữa quỳ rạp xuống đất, miệng lắp bắp:
"Hỗn... hỗn thế ma vương... sao lại tới nữa rồi..."

Hắn nhớ rõ lần trước nàng ta đến, cả Quỷ giới bị náo loạn đến gà bay chó sủa, hồn phách tan tác. Nghĩ lại mà da đầu tê dại. Không chỉ hắn, mà đám quỷ binh phía sau cũng hoảng sợ đến mức chỉ muốn quỳ xuống cầu xin nàng rời đi.

"Khụ khụ... hóa ra là Họa Cốt Tôn Chủ."

Tên quỷ sai gượng cười còn khó coi hơn khóc. Lúc này hắn mới chú ý tới bên cạnh Sở Ly Ca còn có một vị nữ tử thanh nhã tuyệt trần. Vừa thấy rõ là Kinh Nhan, hắn lập tức quỳ rạp xuống đất:
"Nhị vị cô nãi nãi, xin ngàn vạn lần đừng đánh nhau nữa... tiểu nhân trên còn có cha mẹ, dưới còn có con thơ, thật sự không dám chịu nổi đâu..."

"Câm miệng."

Sở Ly Ca cau mày, không muốn nghe hắn lải nhải, trực tiếp niệm cấm ngôn, khiến hắn há miệng cũng không thể phát ra nửa chữ.

"Lần này đến, là để cầu kiến Minh Vương đại nhân."

Kinh Nhan cất giọng, đồng thời nhẹ nhàng vỗ lên vai Sở Ly Ca. Lúc này nàng mới chịu thu hồi cấm ngôn thuật.

"Thì ra là vậy."

Đám quỷ binh nghe thế, liền thở phào nhẹ nhõm.

Cầu kiến Minh Vương thì còn dễ đối phó, chứ nếu đến để gây sự, e là chẳng ai dám tưởng tượng hậu quả sẽ loạn đến mức nào.

Chương trước Chương tiếp
Loading...