[BHTT-Edit] - Họa Cốt

Chương 76



Hơi thở nóng rực quấn lấy nhau, khóe môi Sở Ly Ca còn mang chút cong cong khe khẽ, nhưng ngay khi đôi môi nóng bỏng kia hạ xuống, nàng lập tức cứng người lại.

Nụ hôn của Kinh Nhan giống như một đứa trẻ vụng về, xông thẳng vào mà chẳng hề để tâm, nhưng cuối cùng lại thu bớt sức, biến thành ôn nhu vướng bận. Sở Ly Ca trợn to mắt nhìn, dù đối phương chỉ khẽ khàng chạm môi mình, chẳng làm thêm điều gì, cũng đã đủ khiến nàng rùng mình.

Kinh Nhan chợt ý thức được mình đang làm gì, định rút lui, nhưng đôi môi kia lại đuổi theo. Sở Ly Ca đè lên người Kinh Nhan, khác với Kinh Nhan chỉ chạm nhẹ, nàng lại khẽ cắn, thậm chí...

"Ưm!"

Kinh Nhan giãy giụa, mấp máy giữa môi mơ hồ thốt ra: "Không thể..."

Chỉ hé miệng đôi chút, nàng lập tức bị Sở Ly Ca chen vào, mềm mại, ngây ngô nhưng đầy ôn nhu. Trong khoảnh khắc ấy, hai người như rơi vào một tấm lưới triền miên, tiếng rên rỉ mập mờ bật ra từ cổ họng, muốn khước từ, nhưng làm sao cũng không khước từ nổi.

Kinh Nhan có cảm giác mình như trúng chú, vô lực chống cự, cả người mềm nhũn, chỉ có thể bị động tiếp nhận nụ hôn nồng nhiệt của Sở Ly Ca. Trong thoáng chốc ấy, trong đầu nàng xoay vần vô số ý nghĩ—quy củ của Thần tộc, mâu thuẫn giữa Thần và Ma—nhưng tất cả dường như đều sụp đổ.

Cái gọi là quy củ đúng sai, chẳng qua cũng chỉ là thứ có thể dễ dàng bị bóp méo bởi một điều gì khác. Quan trọng sao?

Quan trọng sao?

Ngay lúc bàn tay Kinh Nhan theo bản năng muốn vòng qua eo Sở Ly Ca, đối phương lại kết thúc nụ hôn, đôi môi đỏ sưng dán vào khóe môi nàng, thì thầm: "Thích chứ?"

Sở Ly Ca khẽ chạm môi Kinh Nhan, dịu dàng vuốt ve: "Ta rất thích."

Lý trí của Kinh Nhan lập tức quay lại. Nàng vội đẩy Sở Ly Ca ra, lúng túng chỉnh lại cổ áo, cố gắng làm ra vẻ trấn định, nhưng thế nào cũng không che giấu được gương mặt ửng hồng như đóa hoa đào.

Một màu hồng phớt nhẹ.

Nàng phất tay áo, thu lại viên châu kia, rồi định trao trả cho Sở Ly Ca. Nhưng nàng chưa kịp đưa thì đã bị Sở Ly Ca nắm chặt tay, mỉm cười nói: "Nếu ngươi thật sự không động lòng, thì còn sợ gì chứ?"

Giọng Sở Ly Ca khàn khàn, ngờ đâu lại thêm mấy phần gợi cảm. Ánh mắt nàng long lanh như có sóng nước, khiến Kinh Nhan phải thừa nhận: lúc này đây, Sở Ly Ca càng quyến rũ hơn cả ngày thường.

Càng khiến người ta khó cưỡng.

Chỉ là, trong lòng Kinh Nhan lúc này lại ngổn ngang trăm mối. Nàng nhớ tới những lời đồn đầy sắc đỏ về Sở Ly Ca, nhớ đến chuyện nàng ta có thể dễ dàng buông thả cùng bất cứ ai, liền lập tức dâng lên nỗi hụt hẫng nặng nề.

Kinh Nhan ngẩng cao đầu, thu viên châu về, lạnh nhạt nói: "Nếu ngươi đã chơi đủ rồi, thì rời đi đi."

Nghe vậy, lòng Sở Ly Ca như bị đâm mạnh. Không thể phủ nhận, đúng là nàng đã có phần trêu đùa khi cố tình quyến rũ Kinh Nhan. Nhưng lúc này, nàng lại không thích, một chút cũng không thích cách nói đó.

"Thiên Nguyên Thần Quân vừa rồi như vậy, chẳng lẽ cũng chỉ là đang chơi với ta thôi sao?"

Sở Ly Ca bật cười, không giận mà chua chát, nắm lấy cổ tay Kinh Nhan, nói tiếp: "Ngươi nói đúng, ta vốn không chịu trách nhiệm, ngươi cũng không cần để tâm."

"Ngươi vẫn là Thiên Nguyên Thần Quân cao cao tại thượng kia, niềm kiêu hãnh của Thần tộc."

Nói xong, Sở Ly Ca buông tay nàng ra, đứng dậy trở về chỗ ngồi, ngửa cổ uống cạn một chén rượu.

Thật sự là tức giận.

Hai người rơi vào một khoảng lặng nặng nề. Sở Ly Ca vừa giận, vừa mâu thuẫn: rõ ràng bản thân không chỉ là "chơi", nhưng quả thật cũng có chút ý trêu chọc. Rối rắm vô cùng.

Còn trong lòng Kinh Nhan còn phức tạp hơn gấp nhiều lần. Nàng vừa hối hận vì hành động xúc động của bản thân, vừa nghĩ đến những lời đồn về Sở Ly Ca, lại vừa lo sợ. Nàng tự hỏi: với tư cách lãnh đạo thế hệ trẻ Thần tộc, nàng còn lấy gì làm gương nếu để dính vào một Ma tộc?

Cái tội danh "buông thả cùng Ma tộc", đủ để khiến nàng bị giam vào Lôi Ngục mà chịu đủ hình phạt.

Nhưng tội Ma tộc thật sự nằm ở đâu? Ở cuộc đại chiến năm xưa? Ở bản tính phóng túng của họ?

Vì sao Thần và Ma lại không thể chung sống yên bình?

Khuôn mặt Kinh Nhan dần khôi phục vẻ lạnh nhạt thường ngày, nhưng trong mắt lại giấu đầy cảm xúc phức tạp, tựa hồ nghĩ ngợi rất nhiều.

Sở Ly Ca nhìn sườn mặt lãnh đạm ấy, cuối cùng không nhịn được mở miệng: "Vì sao ngươi lúc nào cũng suy nghĩ nhiều đến vậy?"

Dòng suy tư của Kinh Nhan bị cắt ngang. Nàng xoay đầu nhìn gương mặt tươi tắn của Sở Ly Ca.

Đúng rồi, Sở Ly Ca lúc nào cũng rạng rỡ. Trên gương mặt nàng luôn hiện hữu nụ cười khiến người khác phải chú ý—khi thì hài hước, khi thì châm biếm, khi lại phong tình vạn chủng.

"Ngươi mang quá nhiều tâm sự."

Dù vẫn còn tức, nhưng khi thấy dáng vẻ của Kinh Nhan, Sở Ly Ca lại chẳng nỡ. Nàng cảm thấy cả sự kiên nhẫn và dịu dàng của đời mình đều dành cho Kinh Nhan.

"Ta từng mơ thấy ngươi."

Kinh Nhan khẽ cất giọng, rồi tiếp: "Trong mơ, sau khi diệt Trừ Chướng Quỷ, ngươi kiên quyết rời đi, chẳng hề ở lại chữa thương cho ta."

Nghe vậy, tim Sở Ly Ca chấn động, nàng bật dậy: "Thật sao?"

"Ừ."

Kinh Nhan cũng không biết vì sao lại nói ra điều ấy. Bình thường, nàng chẳng bao giờ bộc bạch tâm tư cùng ai, vì đã quen giấu đi mọi cảm xúc. Chỉ như vậy mới không ai có thể bước vào cuộc sống của nàng.

Nhưng Sở Ly Ca như một ngọn lửa vụng về, xông thẳng vào lòng nàng. Khi nghe câu "Ngươi mang quá nhiều tâm sự", cánh cửa nặng nề trong lòng dường như mở ra, cho nàng một nơi có thể trút xuống gánh nặng.

Ai từng quan tâm đến việc nàng có mang tâm sự hay không? Người ta chỉ biết nàng tu vi thế nào, có mắc lỗi hay không, đem lại bao nhiêu vinh quang cho Thần tộc.

Nàng không ngờ, người đầu tiên quan tâm đến tâm sự của mình, lại là một Ma tộc.

Sở Ly Ca.

"Ta cũng từng mơ thấy, có lẽ là cùng ngươi một cảnh."

Hai người nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ kinh ngạc. Kinh Nhan im lặng một lúc rồi nói: "Ta còn mơ thấy những mảnh vụn vặt, rất nhiều đều liên quan đến ngươi."

"Chỉ là trong mộng, quan hệ của chúng ta không hề tốt."

Sở Ly Ca nghe xong, ngẩn người, rồi cười hỏi: "Vậy hiện tại, quan hệ của chúng ta... có tốt không?"

Đến lượt Kinh Nhan sững sờ.

Giờ các nàng là quan hệ gì đây?

Ít nhất còn tốt hơn trong mơ!

Cả hai lặng im hồi lâu, cuối cùng Kinh Nhan mở lời: "Vừa rồi chúng ta..."

"Kinh Nhan, ngươi thật sự không động tâm với ta dù chỉ một chút sao?"

Kinh Nhan chưa kịp nói hết, Sở Ly Ca đã cắt ngang, còn cố ép nàng phải thừa nhận—thừa nhận rằng nàng đã động lòng.

Dường như chỉ có thế, Sở Ly Ca mới buông xuống được trái tim vẫn lơ lửng. Chính nàng cũng không hiểu, vì sao lại khát cầu một lời thừa nhận đến thế.

"Chỉ là một lúc xúc động thôi."

Kinh Nhan không thừa nhận, cũng chẳng dám thừa nhận. Như thể chỉ cần nàng thừa nhận, tư cách làm gương cho thế hệ trẻ Thần tộc sẽ tan biến.

Nàng sẽ khiến Kinh Vũ Yên thất vọng.

Sở Ly Ca thoáng hụt hẫng, nhưng nàng không nản chí. Bởi có những đáp án, dẫu chưa thốt ra, vẫn đã hiển hiện rõ ràng.

"Ngươi thì sao? Với người khác, cũng như vậy chứ?"

Ví như Phong Nhất Hàn, kẻ từng thân mật với nàng kia—các nàng cũng từng như vậy sao?

Sở Ly Ca bị hỏi như vậy thì lập tức có chút chột dạ, chính nàng cũng không rõ vì sao lại chột dạ, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.

"Ta tùy tâm sở dục, đúng là từng có những hành động thân mật với người khác, chỉ là..."

"Người khiến ta động tâm chỉ có một, và bây giờ ta cũng chỉ cùng một mình nàng thân mật."

Sở Ly Ca thẳng thắn thừa nhận, tuy không nhắc rõ tên, nhưng Kinh Nhan biết nàng đang nói đến ai. Kinh Nhan né tránh ánh mắt của Sở Ly Ca, nàng không có được sự dũng cảm như đối phương, nàng nhút nhát, bởi trong lòng mang quá nhiều cố kỵ.

"Ngươi còn nhớ ta từng nói, trong lòng ta, hôn môi mang ý nghĩa gì không?"

Sở Ly Ca chống khuỷu tay lên bàn, hơi nghiêng người về phía trước, mỉm cười nói:
"Ý nghĩa là — chỉ khi hai người thật lòng thích nhau, mới có thể làm chuyện đó."

"Kinh Nhan, ta sợ là ta muốn chịu trách nhiệm, còn ngươi lại không muốn ta."

Nói xong, Sở Ly Ca đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên dưới đài, thi hội thơ từ vẫn tiếp tục nhàm chán như cũ. Nàng bèn nói:

"Đi thôi, ta dẫn ngươi đến một nơi thú vị hơn."

"Đi đâu?"

Kinh Nhan lập tức cảnh giác, trong đầu lại nghĩ đến việc Sở Ly Ca có thể lưu giữ những chuyện nữ nữ kia trong hạt châu, liền sợ nàng đưa mình đến chỗ nào không đứng đắn.

"Đi sòng bạc."

"Cái... cái gì?! Sở Ly Ca!"

Kinh Nhan còn chưa kịp phản ứng, thì Sở Ly Ca đã vứt lại bạc, lôi kéo nàng đi thẳng.

Tinh Lạc Trấn có mấy sòng bạc, lớn nhất chính là Thiên Kim Lâu, thiên đường của dân cờ bạc. Ở đó cái gì cũng có thể đem ra đánh cược, lần trước Sở Ly Ca đến còn nghe có kẻ đem cả vợ con mình ra đặt cược, thật sự mở rộng tầm mắt.

Nếu bản thân có thê tử, Sở Ly Ca tuyệt đối sẽ không đem thê tử ra đặt cược.

Nghĩ đến đây, nàng theo bản năng liếc nhìn Kinh Nhan, gương mặt nghiêng của nàng thật sự quá đẹp, như được đôi tay tinh xảo điêu khắc thành từng đường cong hoàn hảo, mỗi một tấc đều khiến lòng ngứa ngáy.

Bước vào Thiên Kim Lâu, Kinh Nhan rõ ràng trở nên câu nệ. Nàng vốn không thích chốn đông người ồn ào, mà nơi này lại hoàn toàn trái ngược với tính cách của nàng. Tiếng người gào thét, có kẻ cười vang, có kẻ u sầu, tiếng xúc xắc lắc lư không ngừng bên tai khiến Kinh Nhan cả người khó chịu.

"Ngươi dẫn ta đến nơi này làm gì?"

Kinh Nhan đứng cứng người, Sở Ly Ca liền nắm chặt cổ tay nàng, cười nói:
"Đừng sợ, trong Thiên Kim Lâu có một kiểu đánh cược rất thú vị, ta dẫn ngươi đi xem."

"Ta không phải sợ, chỉ là không thích."

Kinh Nhan nghiêm túc sửa lời, nhưng Sở Ly Ca chẳng thèm để ý, chỉ kéo nàng đi lên lầu.

Thiên Kim Lâu có năm tầng, tường đỏ ngói xanh, tất cả đều dùng gỗ đỏ thượng hạng, khí phái không gì sánh được. Tầng một khói thuốc mịt mù, người nào cũng có thể chen vào; càng lên cao thì càng vắng vẻ, yên tĩnh, nhưng tiền đặt cược lại càng lớn.

Sở Ly Ca kéo tay Kinh Nhan đi thẳng lên trên, những thị vệ kia dường như chẳng hề nhìn thấy các nàng, một đường thông suốt không gặp trở ngại.

Kinh Nhan biết nhất định là Sở Ly Ca đã dùng pháp thuật. Tuy nàng vốn không thích nơi này, nhưng thấy Sở Ly Ca hứng thú dạt dào như vậy, trong lòng nàng bỗng cũng dấy lên chút tò mò, muốn biết rốt cuộc cái loại "đánh cược đặc thù" kia là gì.

Đi thẳng một mạch đến tầng năm. Tầng năm chỉ có hai gian phòng: một gian là phòng của lâu chủ, một gian chính là nơi diễn ra cuộc đánh cược đặc biệt ấy.

Tầng năm hiển nhiên có kết giới bao phủ, chỉ là người bày trận không đủ cường đại. Với tu vi của Sở Ly Ca và Kinh Nhan, cho dù bước vào, e rằng cũng khó khiến thi pháp giả phát hiện.

"Lâu chủ Thiên Kim Lâu này là ai?" Kinh Nhan hỏi.

"Một trưởng lão của Tinh Lạc phái. Nơi này cũng là chỗ bọn họ dùng để thu thập tình báo." Sở Ly Ca đáp.

Kinh Nhan tuy không thích không khí nơi đây, nhưng khi bước chân đến tầng năm, nàng lại mơ hồ cảm thấy có gì đó quen thuộc. Trên vách tường tầng năm có bích họa, vẽ một loại linh thú thượng cổ gọi là Mệnh Lộc.

Mệnh Lộc toàn thân tuyết trắng, cặp sừng bạc lấp lánh như một lưỡi kiếm tỏa hàn quang. Đôi mắt của nó đỏ sẫm, nhưng lại không hề sắc bén, ngược lại toát ra vẻ dịu dàng, ấm áp.

Theo truyền thuyết, Mệnh Lộc là linh thú hấp thu khí vận của con người để tăng cao tu vi. Đổi lại, nó có thể giúp người ta hoàn thành một tâm nguyện.

Chỉ là, đó cũng chỉ là truyền thuyết, thật giả thế nào, chưa ai biết.

"Vậy... trò đánh cược ở đây rốt cuộc là cái gì?"

Bởi cảm giác quen thuộc, Kinh Nhan ngược lại càng cảnh giác hơn.

Sở Ly Ca mỉm cười, ánh mắt lóe sáng:

"Đánh cược, chính là đánh cược khí vận của con người."

Chương trước Chương tiếp
Loading...