[BHTT-Edit] - Họa Cốt
Chương 75
"Ngươi là đang... ghen sao?"Sở Ly Ca khẽ cười, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve ống tay áo xanh nhạt của mình, đôi mắt như chứa mị lực câu hồn, ánh nước mờ ảo, như muốn kéo người khác rơi vào biển tình của nàng.Kinh Nhan thu hồi ánh mắt, cả gương mặt cứng ngắc, không biết nên để biểu cảm thế nào để ứng đối tình cảnh lúc này, trong lòng có chút hối hận vì đã buột miệng hỏi câu vừa rồi."Chỉ là tò mò thôi."Kinh Nhan vốn đối với rất nhiều chuyện đều tò mò. Sở Ly Ca nói đúng, cho dù hiếu kỳ, nàng cũng sẽ không tùy tiện hỏi, bởi nàng luôn cảm thấy hỏi nhiều thì dễ sai nhiều, biết càng nhiều chưa chắc đã là chuyện tốt.Những gì nên biết, tự nhiên sẽ biết.Sở Ly Ca khẽ bật cười, nửa tấm khăn che mặt giấu đi không biết bao nhiêu phong tình yêu mị, chỉ nghe nàng nói:
"Nữ nhân kia là Yêu tộc, nàng đang để ý một thư sinh trên đài."Ánh mắt Sở Ly Ca theo hướng nữ nhân kia, rồi dừng lại trên người thư sinh nọ. Người ấy vận bạch y trường bào, vạt áo đã cũ sờn, chỗ thì bị ma sát đến sờn lông, hắn lại không ngừng viết vẽ trên đài, như gấp gáp hy vọng có ai mua được tranh chữ của mình.Nghe vậy, Kinh Nhan cũng nhìn sang, khẽ nhíu mày:
"Yêu tộc kia trên người có sát khí.""Không, không phải sát khí."Sở Ly Ca chỉnh lại:
"Đó là một loại dục vọng ăn người."Nhân gian có vô số câu chuyện tình bi thương mỹ lệ, người cùng yêu phá bỏ thế tục mà yêu nhau, khắc cốt minh tâm, yêu đến chết đi sống lại. Sở Ly Ca tin rằng có, nhưng không nhiều.Những câu chuyện nàng biết nhiều hơn lại là yêu tộc chiếm đoạt con người, ăn tươi nuốt sống. Đó mới là bản năng của Yêu tộc — cũng như bản năng của thợ săn.Sở Ly Ca nâng chén, uống thêm một ngụm rượu, khẽ tặc lưỡi cười:
"Đáng thương thay thư sinh kia, đã bị sinh kế bức bách, giờ còn phải thành mồi ngon cho Yêu tộc."Kinh Nhan biết, Sở Ly Ca chẳng phải vì thương cảm mà nói vậy, mà chỉ đang chờ xem trò vui.Ma tộc tôn sùng kẻ mạnh, đối với kẻ yếu nhỏ bé thì khi thương hại, khi giễu cợt, tất cả đều là sự tàn nhẫn bản năng của loài săn mồi.Tựa như lúc này, trong đầu Sở Ly Ca hẳn đã nghĩ ra trăm nghìn cách Yêu tộc kia sẽ nuốt trọn thư sinh ấy, chứ tuyệt đối chẳng bận tâm đến mệnh số thăng trầm của hắn.Nhưng nghĩ kỹ lại, bản thân nàng chẳng phải cũng giống thế sao?Nàng sẽ không nhúng tay vào chuyện nhân gian, sinh tử của thư sinh ấy chẳng liên quan gì đến nàng. Nàng không buồn xem náo nhiệt, cũng chẳng mảy may thương xót.Kỳ thật, các nàng đều như nhau."Những Ma tộc kia, ta đều đã giết."Nói giết cũng không hẳn đúng. Nàng chỉ là giải thoát cho họ khỏi ảo cảnh. Một khi mất đi sự chống đỡ của ảo ảnh, tinh thần liền tan vỡ, chẳng qua chỉ trong chớp mắt, khí tuyệt, hồn đoạn.Sở Ly Ca dần thu liễm nụ cười, quay sang nhìn Kinh Nhan. Người nọ trong mắt như có chờ mong, nhưng không phải chờ mong cảm tạ, mà là mong một lời trách cứ.Trách cứ rằng Thần tộc cũng ti tiện như thế, ngoài miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, sau lưng lại chẳng khác gì yêu tà.Khóe môi Sở Ly Ca nhếch lên, không phải cười, mà là một nét giễu cợt.Nàng không thấy trách cứ ấy có gì lạ, vì đó vốn là bình thường. Bất kỳ tộc nào cũng có kẻ bại hoại tồn tại. Chẳng qua là Kinh Nhan nghĩ Thần tộc quá mức hoàn hảo, còn nàng thì đã nhìn rõ bản chất."Giết cũng tốt, dù sao bọn họ sống cũng không nổi đâu."Sở Ly Ca hiểu rõ một kẻ khi đã tàn nhẫn thì có thể đáng sợ đến mức nào. Vì lợi ích, chuyện gì cũng dám làm. Kết cục như vậy, đối với họ mà nói, ngược lại cũng là một sự giải thoát.Kinh Nhan ngồi thẳng, eo lưng cứng cỏi, nhìn Sở Ly Ca thì thấy nàng lười biếng tựa vào bàn, tư thái phong tình vạn chủng, nhưng đáy mắt lại thấp thoáng bất lực.Kỳ thật, nàng cũng không hẳn là vô tình... phải không?"Ngươi xem, hồ yêu kia động thủ rồi."Ánh mắt Sở Ly Ca lại rơi xuống thanh y nữ tử bên dưới. Chỉ thấy nàng chậm rãi bước lên đài, đến cạnh thư sinh, chỉ vào bức tranh trong tay hắn nói điều gì đó. Khuôn mặt tuấn tú của thư sinh đỏ bừng, lắp bắp chẳng nói nên lời, chỉ biết ngây ngô cười."Hồ yêu kia thành công rồi."Sở Ly Ca thu hồi ánh mắt, không buồn nhìn nữa. Chỉ cần nhìn nét mặt ngượng ngùng kia của thư sinh, đã đủ biết hắn đã rơi vào bẫy. Chết, chỉ còn là chuyện sớm muộn.Kinh Nhan cũng không nhìn tiếp, chỉ thấy rượu trong chén bỗng chẳng còn hứng thú uống."Ngươi vì sao..."Kinh Nhan mở miệng, nói được ba chữ liền dừng lại, nuốt câu hỏi vào lòng.Sở Ly Ca lại tỏ ra rất kiên nhẫn — bản thân nàng cũng chẳng rõ vì sao, chỉ biết mình đối với Kinh Nhan luôn kiên nhẫn hơn người khác."Muốn hỏi thì cứ hỏi. Ta không có gì kiêng kỵ, không giống Thần tộc các ngươi."Nói rồi, nàng nhịn không được khẽ cười, lại ngẩng đầu uống cạn thêm một chén. Rượu phàm tục chẳng thể khiến Ma tộc say, thậm chí đến đỏ mặt cũng không.Uống, chỉ như uống nước."Ngươi vì sao không mang giày?"Kinh Nhan biết mình không nên tò mò việc riêng tư của người khác, nhưng sự hiếu kỳ với Sở Ly Ca đã vượt xa những chuyện khác.Nàng lại nhớ đến trong sơn động, lời thì thầm bên tai, người ấy từng nói mình động tâm... Dù không muốn thừa nhận, nhưng Kinh Nhan biết mình chẳng thể lừa nổi trái tim.Nàng thật sự đã động tâm.Ánh mắt Sở Ly Ca thoáng tối đi, nụ cười trên môi cũng tắt lịm. Thế giới rực rỡ thuộc về nàng, trong khoảnh khắc liền chìm trong u ám.Người từng nói mình không có cấm kỵ, giờ dường như chạm đến điều cấm kỵ sâu nhất.Kinh Nhan chợt thấy mình lỡ lời, muốn nói nàng không cần trả lời, nhưng giọng nói như nước chảy của Sở Ly Ca đã vang lên, len lỏi vào tim nàng:"Năm ta chín tuổi, cha mẹ đã chết. Ca ta kế vị. Ma giới bùng phát một trận chính biến khủng khiếp."Kinh Nhan nghe xong thì khẽ nhíu mày, không ngờ trong Ma giới lại từng xảy ra chuyện như thế, sáu giới chưa từng có ai nhắc đến."Người phát động chính biến, chính là Sở Triệt — cũng chính là nhị thúc của ta."
Sở Ly Ca cực kỳ không muốn thừa nhận kẻ đó cùng mình có quan hệ, dù sao thì quan hệ này cũng chỉ có thể là kẻ thù. Nàng hận hắn đến tận xương, cho dù hắn đã hóa thành tro bụi, cũng không thể xóa đi được mối hận ấy."Hôm ấy, trong tiệc sinh nhật của ta, hắn dẫn theo rất nhiều người đến chúc mừng. Hắn tặng ta một đôi giày cực kỳ xinh đẹp, nói rằng đó là món quà sinh nhật mà ta suốt đời sẽ khó quên."
"Quả thật là khó quên... vì đó là một đôi giày sắt có cài bẫy. Vừa mang vào, ta liền mất hết linh lực, bị Sở Triệt bắt làm con tin uy hiếp, khiến ca ca ta chỉ có thể nhường ngôi Ma Quân cho hắn."Thì ra Ma tộc đã từng đổi chủ, thế nhưng lại không một ai biết được. So với chuyện Kinh Phạn Ca, đoạn quá khứ này còn mang vẻ thần bí hơn."Sau đó ta bị Sở Triệt giam trong Vô Tận Hắc Ngục suốt ba năm. Cũng từ đó, ta không bao giờ thích mang giày nữa."
Sở Ly Ca cúi mắt nhìn đôi chân trắng như ngọc của mình. Từng tấc da thịt dường như là tác phẩm hoàn mỹ nhất mà Thần Sáng Thế tạo ra, nhưng nàng lại ghét nhất việc người khác chạm vào. Đó là nghịch lân của nàng, ai chạm vào khi tâm tình nàng không tốt thì tất sẽ thấy máu."Sau đó thì sao?" Kinh Nhan khó mà tin được Ma giới còn từng có một đoạn lịch sử như vậy. Nhưng vì sao chuyện ấy lại không hề được truyền ra ngoài? Với Ma tộc, tranh đoạt quyền lực vốn chỉ là việc thường, kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, chẳng có gì đáng che giấu."Sau đó, ca ca ta tìm được ta, lật đổ Sở Triệt, đem hắn cùng bè đảng của hắn giết sạch."
Sở Ly Ca nói ra điều đó rất nhẹ bâng, như thể chẳng còn cảm xúc gì, chỉ để lại một nụ cười lạnh lẽo. Nhưng rõ ràng, đến tận hôm nay, vết thương ấy vẫn hằn sâu trong lòng nàng, làm sao có thể dễ dàng cho qua?"Ngươi có phải đang thắc mắc, vì sao không ai biết Ma tộc từng có chuyện như vậy?""Ừm." Kinh Nhan gật đầu, quả thật rất hiếu kỳ. Không thể nào ngay cả một chút tin tức cũng không lọt ra ngoài."Bởi vì trong Ma tộc, cái chết là chuyện quá đỗi bình thường. Chúng ta có thể tranh đấu nội bộ, có thể chém giết lẫn nhau, cũng có thể chết vì bệnh dịch hay môi trường khắc nghiệt. Nhất là thế hệ trước, chết càng nhiều. Cho nên Sở Triệt chết đi, mọi người cũng chẳng lấy làm lạ."
Sở Ly Ca nhún vai, cười cợt: "Không phải chúng ta giấu, mà là các ngươi chưa từng hỏi."Nói rồi, nàng ngẩng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt chợt trở nên xa xăm.Kinh Nhan nhớ lại, chỉ mới ở Bắc Minh Hải Ngục một thời gian ngắn thôi mà nàng đã thấy sự khủng bố của ba đại lao ngục. Vậy thì trong ba năm bị nhốt ở Vô Tận Hắc Ngục, Sở Ly Ca đã sống sót như thế nào?"Vậy nên ngươi mới luôn..." Kinh Nhan dừng lại một chút, rồi hỏi: "Luôn đi mà không chạm đất?"Có phải điều này cũng liên quan đến Sở Triệt?"Thiên Nguyên Thần Quân."
Sở Ly Ca nở một nụ cười, nhưng trong đó chứa quá nhiều chua xót. Kinh Nhan lập tức cảm thấy mình hỏi sai câu rồi."Nơi Hoang Vu ấy đã chôn vùi quá nhiều Ma tộc, mỗi bước đi đều giẫm lên xương cốt."
Sở Ly Ca nói đến đó thì im lặng, còn Kinh Nhan cũng đã hiểu.Lúc này, Sở Ly Ca nhìn xuống dưới lầu. Thư sinh cùng hồ yêu kia đã không thấy đâu, nên cũng chẳng còn gì để xem nữa."Kỳ thật ta rất vui."
"Vui vì ngươi tò mò chuyện của ta."Nàng mỉm cười dịu dàng, nhìn Kinh Nhan như muốn xuyên thấu lớp ngụy trang của nàng. Khi thấy trên gương mặt Kinh Nhan thoáng hiện sự hoảng hốt, Sở Ly Ca lập tức tiến lại gần, vòng tay ôm lấy eo nàng."Ngươi làm gì vậy!"
Kinh Nhan không ngờ Sở Ly Ca lại đột nhiên ra tay, hơn nữa còn nhanh đến vậy, hệt như đã chuẩn bị từ trước. Nửa người Sở Ly Ca tựa lên thân nàng, lười biếng như một con xà, hai tay đặt trên vai, chỉ cần ngẩng đầu là có thể hôn lên môi nàng."Kinh Nhan, thừa nhận là động tâm với ta rất khó sao?"Trong đầu Kinh Nhan "ầm" một tiếng, nàng đáng lẽ phải đẩy Sở Ly Ca ra, nhưng toàn thân lại vô lực, cánh tay không sao nhúc nhích."Ngươi định chứng minh sức hấp dẫn của mình sao?"Kinh Nhan hỏi ngược lại. Sở Ly Ca chỉ khẽ cười, đáp:
"Mị lực của ta vốn dĩ không cần chứng minh."
"Chỉ là ta muốn xác nhận tâm ý của ngươi thôi.""Nếu xác nhận rồi thì sẽ thế nào?"Kinh Nhan cứ nghĩ rằng bản thân sẽ hoảng loạn, nhưng khi đối diện sự nghiêm túc của Sở Ly Ca, nàng lại bình tĩnh đến lạ, thậm chí còn có phần quật cường.Điều đó khiến Sở Ly Ca cũng thoáng sững sờ. Nàng vốn không nghĩ đến hậu quả, chỉ biết rằng nếu Kinh Nhan chịu thừa nhận, thì lòng nàng sẽ kiên định hơn rất nhiều."Chẳng qua..."
Sở Ly Ca cúi mắt, giọng khàn khàn: "Chẳng qua là ta muốn hôn ngươi một cái thôi."Tim Kinh Nhan bỗng hẫng nhịp, thân thể nóng bừng, cổ họng cùng vai trái như ngứa ngáy tê dại, hệt như vẫn còn lưu lại lời nguyền bí ẩn nào đó mà Sở Ly Ca từng để lại trên người nàng.Kinh Nhan chưa kịp phản ứng, thì Sở Ly Ca đã mở miệng:
"Viên ngọc châu kia, ngươi vẫn chưa xem qua phải không?""Chưa từng."Ánh mắt Kinh Nhan trong trẻo, rõ ràng không hề nói dối. Nếu nàng đã xem qua nội dung trong hạt châu ấy, chỉ sợ..."Nếu vậy, bây giờ cùng xem?"Sở Ly Ca buông nàng ra, cùng ngồi sóng vai trên ghế. Ghế rộng, còn trải thảm mềm, đủ để hai người thoải mái ngồi kề sát nhau.Ở nhân gian, chỉ cần có tiền là có thể tận hưởng, không giống các tộc khác còn phải tranh giành chém giết.Kinh Nhan nhìn vào ánh mắt tha thiết của Sở Ly Ca, cuối cùng vẫn lấy ra hạt châu. Nàng vận linh lực, lập tức hạt châu tỏa sáng, ngưng tụ thành hình ảnh ngày càng rõ rệt..."Ngươi...!"Kinh Nhan vừa nhìn, mặt đã đỏ bừng. Nàng quay đầu sang trừng Sở Ly Ca, chỉ thấy người nọ cười đến run rẩy, hệt như trêu chọc thành công.Trong hạt châu lưu giữ lại... lại là cảnh xuân giữa hai nữ nhân! Những nụ hôn triền miên, những ngón tay linh hoạt, tất cả đều như châm ngòi ngọn lửa vô danh trong cơ thể."Sở Ly Ca!"Kinh Nhan vừa thẹn vừa giận, thân thể nóng rực, muốn quay đi nhưng ánh mắt lại không kìm được cứ lén nhìn, thậm chí quên mất phải thu hồi hạt châu, chỉ một lòng muốn đòi nàng một lời giải thích.Nhưng người kia nào có định giải thích, chỉ thấy nàng cười đến mức khóe mắt ươn ướt, hai má hồng rực, đẹp rực rỡ như đóa mẫu đơn nở rộ."Sở Ly Ca!"Nàng vẫn mặc kệ.Kinh Nhan đành dùng hai tay giữ lấy khuôn mặt Sở Ly Ca, ép nàng phải nhìn mình. Khi chạm vào đôi mắt mờ hơi nước ấy, Kinh Nhan bỗng cảm thấy trong đầu mình có gì đó "tách" một tiếng, chợt đứt đoạn...Nàng cúi người xuống, đôi môi ấm áp khẽ phủ lên cánh môi đỏ mọng mê người kia.Đó là một nụ hôn ngây ngô, vừa ấm áp vừa ướt át, mang theo run rẩy, vừa là giận dữ, cũng vừa là sự mất kiểm soát.Sở Ly Ca mở to mắt nhìn...
"Nữ nhân kia là Yêu tộc, nàng đang để ý một thư sinh trên đài."Ánh mắt Sở Ly Ca theo hướng nữ nhân kia, rồi dừng lại trên người thư sinh nọ. Người ấy vận bạch y trường bào, vạt áo đã cũ sờn, chỗ thì bị ma sát đến sờn lông, hắn lại không ngừng viết vẽ trên đài, như gấp gáp hy vọng có ai mua được tranh chữ của mình.Nghe vậy, Kinh Nhan cũng nhìn sang, khẽ nhíu mày:
"Yêu tộc kia trên người có sát khí.""Không, không phải sát khí."Sở Ly Ca chỉnh lại:
"Đó là một loại dục vọng ăn người."Nhân gian có vô số câu chuyện tình bi thương mỹ lệ, người cùng yêu phá bỏ thế tục mà yêu nhau, khắc cốt minh tâm, yêu đến chết đi sống lại. Sở Ly Ca tin rằng có, nhưng không nhiều.Những câu chuyện nàng biết nhiều hơn lại là yêu tộc chiếm đoạt con người, ăn tươi nuốt sống. Đó mới là bản năng của Yêu tộc — cũng như bản năng của thợ săn.Sở Ly Ca nâng chén, uống thêm một ngụm rượu, khẽ tặc lưỡi cười:
"Đáng thương thay thư sinh kia, đã bị sinh kế bức bách, giờ còn phải thành mồi ngon cho Yêu tộc."Kinh Nhan biết, Sở Ly Ca chẳng phải vì thương cảm mà nói vậy, mà chỉ đang chờ xem trò vui.Ma tộc tôn sùng kẻ mạnh, đối với kẻ yếu nhỏ bé thì khi thương hại, khi giễu cợt, tất cả đều là sự tàn nhẫn bản năng của loài săn mồi.Tựa như lúc này, trong đầu Sở Ly Ca hẳn đã nghĩ ra trăm nghìn cách Yêu tộc kia sẽ nuốt trọn thư sinh ấy, chứ tuyệt đối chẳng bận tâm đến mệnh số thăng trầm của hắn.Nhưng nghĩ kỹ lại, bản thân nàng chẳng phải cũng giống thế sao?Nàng sẽ không nhúng tay vào chuyện nhân gian, sinh tử của thư sinh ấy chẳng liên quan gì đến nàng. Nàng không buồn xem náo nhiệt, cũng chẳng mảy may thương xót.Kỳ thật, các nàng đều như nhau."Những Ma tộc kia, ta đều đã giết."Nói giết cũng không hẳn đúng. Nàng chỉ là giải thoát cho họ khỏi ảo cảnh. Một khi mất đi sự chống đỡ của ảo ảnh, tinh thần liền tan vỡ, chẳng qua chỉ trong chớp mắt, khí tuyệt, hồn đoạn.Sở Ly Ca dần thu liễm nụ cười, quay sang nhìn Kinh Nhan. Người nọ trong mắt như có chờ mong, nhưng không phải chờ mong cảm tạ, mà là mong một lời trách cứ.Trách cứ rằng Thần tộc cũng ti tiện như thế, ngoài miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, sau lưng lại chẳng khác gì yêu tà.Khóe môi Sở Ly Ca nhếch lên, không phải cười, mà là một nét giễu cợt.Nàng không thấy trách cứ ấy có gì lạ, vì đó vốn là bình thường. Bất kỳ tộc nào cũng có kẻ bại hoại tồn tại. Chẳng qua là Kinh Nhan nghĩ Thần tộc quá mức hoàn hảo, còn nàng thì đã nhìn rõ bản chất."Giết cũng tốt, dù sao bọn họ sống cũng không nổi đâu."Sở Ly Ca hiểu rõ một kẻ khi đã tàn nhẫn thì có thể đáng sợ đến mức nào. Vì lợi ích, chuyện gì cũng dám làm. Kết cục như vậy, đối với họ mà nói, ngược lại cũng là một sự giải thoát.Kinh Nhan ngồi thẳng, eo lưng cứng cỏi, nhìn Sở Ly Ca thì thấy nàng lười biếng tựa vào bàn, tư thái phong tình vạn chủng, nhưng đáy mắt lại thấp thoáng bất lực.Kỳ thật, nàng cũng không hẳn là vô tình... phải không?"Ngươi xem, hồ yêu kia động thủ rồi."Ánh mắt Sở Ly Ca lại rơi xuống thanh y nữ tử bên dưới. Chỉ thấy nàng chậm rãi bước lên đài, đến cạnh thư sinh, chỉ vào bức tranh trong tay hắn nói điều gì đó. Khuôn mặt tuấn tú của thư sinh đỏ bừng, lắp bắp chẳng nói nên lời, chỉ biết ngây ngô cười."Hồ yêu kia thành công rồi."Sở Ly Ca thu hồi ánh mắt, không buồn nhìn nữa. Chỉ cần nhìn nét mặt ngượng ngùng kia của thư sinh, đã đủ biết hắn đã rơi vào bẫy. Chết, chỉ còn là chuyện sớm muộn.Kinh Nhan cũng không nhìn tiếp, chỉ thấy rượu trong chén bỗng chẳng còn hứng thú uống."Ngươi vì sao..."Kinh Nhan mở miệng, nói được ba chữ liền dừng lại, nuốt câu hỏi vào lòng.Sở Ly Ca lại tỏ ra rất kiên nhẫn — bản thân nàng cũng chẳng rõ vì sao, chỉ biết mình đối với Kinh Nhan luôn kiên nhẫn hơn người khác."Muốn hỏi thì cứ hỏi. Ta không có gì kiêng kỵ, không giống Thần tộc các ngươi."Nói rồi, nàng nhịn không được khẽ cười, lại ngẩng đầu uống cạn thêm một chén. Rượu phàm tục chẳng thể khiến Ma tộc say, thậm chí đến đỏ mặt cũng không.Uống, chỉ như uống nước."Ngươi vì sao không mang giày?"Kinh Nhan biết mình không nên tò mò việc riêng tư của người khác, nhưng sự hiếu kỳ với Sở Ly Ca đã vượt xa những chuyện khác.Nàng lại nhớ đến trong sơn động, lời thì thầm bên tai, người ấy từng nói mình động tâm... Dù không muốn thừa nhận, nhưng Kinh Nhan biết mình chẳng thể lừa nổi trái tim.Nàng thật sự đã động tâm.Ánh mắt Sở Ly Ca thoáng tối đi, nụ cười trên môi cũng tắt lịm. Thế giới rực rỡ thuộc về nàng, trong khoảnh khắc liền chìm trong u ám.Người từng nói mình không có cấm kỵ, giờ dường như chạm đến điều cấm kỵ sâu nhất.Kinh Nhan chợt thấy mình lỡ lời, muốn nói nàng không cần trả lời, nhưng giọng nói như nước chảy của Sở Ly Ca đã vang lên, len lỏi vào tim nàng:"Năm ta chín tuổi, cha mẹ đã chết. Ca ta kế vị. Ma giới bùng phát một trận chính biến khủng khiếp."Kinh Nhan nghe xong thì khẽ nhíu mày, không ngờ trong Ma giới lại từng xảy ra chuyện như thế, sáu giới chưa từng có ai nhắc đến."Người phát động chính biến, chính là Sở Triệt — cũng chính là nhị thúc của ta."
Sở Ly Ca cực kỳ không muốn thừa nhận kẻ đó cùng mình có quan hệ, dù sao thì quan hệ này cũng chỉ có thể là kẻ thù. Nàng hận hắn đến tận xương, cho dù hắn đã hóa thành tro bụi, cũng không thể xóa đi được mối hận ấy."Hôm ấy, trong tiệc sinh nhật của ta, hắn dẫn theo rất nhiều người đến chúc mừng. Hắn tặng ta một đôi giày cực kỳ xinh đẹp, nói rằng đó là món quà sinh nhật mà ta suốt đời sẽ khó quên."
"Quả thật là khó quên... vì đó là một đôi giày sắt có cài bẫy. Vừa mang vào, ta liền mất hết linh lực, bị Sở Triệt bắt làm con tin uy hiếp, khiến ca ca ta chỉ có thể nhường ngôi Ma Quân cho hắn."Thì ra Ma tộc đã từng đổi chủ, thế nhưng lại không một ai biết được. So với chuyện Kinh Phạn Ca, đoạn quá khứ này còn mang vẻ thần bí hơn."Sau đó ta bị Sở Triệt giam trong Vô Tận Hắc Ngục suốt ba năm. Cũng từ đó, ta không bao giờ thích mang giày nữa."
Sở Ly Ca cúi mắt nhìn đôi chân trắng như ngọc của mình. Từng tấc da thịt dường như là tác phẩm hoàn mỹ nhất mà Thần Sáng Thế tạo ra, nhưng nàng lại ghét nhất việc người khác chạm vào. Đó là nghịch lân của nàng, ai chạm vào khi tâm tình nàng không tốt thì tất sẽ thấy máu."Sau đó thì sao?" Kinh Nhan khó mà tin được Ma giới còn từng có một đoạn lịch sử như vậy. Nhưng vì sao chuyện ấy lại không hề được truyền ra ngoài? Với Ma tộc, tranh đoạt quyền lực vốn chỉ là việc thường, kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, chẳng có gì đáng che giấu."Sau đó, ca ca ta tìm được ta, lật đổ Sở Triệt, đem hắn cùng bè đảng của hắn giết sạch."
Sở Ly Ca nói ra điều đó rất nhẹ bâng, như thể chẳng còn cảm xúc gì, chỉ để lại một nụ cười lạnh lẽo. Nhưng rõ ràng, đến tận hôm nay, vết thương ấy vẫn hằn sâu trong lòng nàng, làm sao có thể dễ dàng cho qua?"Ngươi có phải đang thắc mắc, vì sao không ai biết Ma tộc từng có chuyện như vậy?""Ừm." Kinh Nhan gật đầu, quả thật rất hiếu kỳ. Không thể nào ngay cả một chút tin tức cũng không lọt ra ngoài."Bởi vì trong Ma tộc, cái chết là chuyện quá đỗi bình thường. Chúng ta có thể tranh đấu nội bộ, có thể chém giết lẫn nhau, cũng có thể chết vì bệnh dịch hay môi trường khắc nghiệt. Nhất là thế hệ trước, chết càng nhiều. Cho nên Sở Triệt chết đi, mọi người cũng chẳng lấy làm lạ."
Sở Ly Ca nhún vai, cười cợt: "Không phải chúng ta giấu, mà là các ngươi chưa từng hỏi."Nói rồi, nàng ngẩng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt chợt trở nên xa xăm.Kinh Nhan nhớ lại, chỉ mới ở Bắc Minh Hải Ngục một thời gian ngắn thôi mà nàng đã thấy sự khủng bố của ba đại lao ngục. Vậy thì trong ba năm bị nhốt ở Vô Tận Hắc Ngục, Sở Ly Ca đã sống sót như thế nào?"Vậy nên ngươi mới luôn..." Kinh Nhan dừng lại một chút, rồi hỏi: "Luôn đi mà không chạm đất?"Có phải điều này cũng liên quan đến Sở Triệt?"Thiên Nguyên Thần Quân."
Sở Ly Ca nở một nụ cười, nhưng trong đó chứa quá nhiều chua xót. Kinh Nhan lập tức cảm thấy mình hỏi sai câu rồi."Nơi Hoang Vu ấy đã chôn vùi quá nhiều Ma tộc, mỗi bước đi đều giẫm lên xương cốt."
Sở Ly Ca nói đến đó thì im lặng, còn Kinh Nhan cũng đã hiểu.Lúc này, Sở Ly Ca nhìn xuống dưới lầu. Thư sinh cùng hồ yêu kia đã không thấy đâu, nên cũng chẳng còn gì để xem nữa."Kỳ thật ta rất vui."
"Vui vì ngươi tò mò chuyện của ta."Nàng mỉm cười dịu dàng, nhìn Kinh Nhan như muốn xuyên thấu lớp ngụy trang của nàng. Khi thấy trên gương mặt Kinh Nhan thoáng hiện sự hoảng hốt, Sở Ly Ca lập tức tiến lại gần, vòng tay ôm lấy eo nàng."Ngươi làm gì vậy!"
Kinh Nhan không ngờ Sở Ly Ca lại đột nhiên ra tay, hơn nữa còn nhanh đến vậy, hệt như đã chuẩn bị từ trước. Nửa người Sở Ly Ca tựa lên thân nàng, lười biếng như một con xà, hai tay đặt trên vai, chỉ cần ngẩng đầu là có thể hôn lên môi nàng."Kinh Nhan, thừa nhận là động tâm với ta rất khó sao?"Trong đầu Kinh Nhan "ầm" một tiếng, nàng đáng lẽ phải đẩy Sở Ly Ca ra, nhưng toàn thân lại vô lực, cánh tay không sao nhúc nhích."Ngươi định chứng minh sức hấp dẫn của mình sao?"Kinh Nhan hỏi ngược lại. Sở Ly Ca chỉ khẽ cười, đáp:
"Mị lực của ta vốn dĩ không cần chứng minh."
"Chỉ là ta muốn xác nhận tâm ý của ngươi thôi.""Nếu xác nhận rồi thì sẽ thế nào?"Kinh Nhan cứ nghĩ rằng bản thân sẽ hoảng loạn, nhưng khi đối diện sự nghiêm túc của Sở Ly Ca, nàng lại bình tĩnh đến lạ, thậm chí còn có phần quật cường.Điều đó khiến Sở Ly Ca cũng thoáng sững sờ. Nàng vốn không nghĩ đến hậu quả, chỉ biết rằng nếu Kinh Nhan chịu thừa nhận, thì lòng nàng sẽ kiên định hơn rất nhiều."Chẳng qua..."
Sở Ly Ca cúi mắt, giọng khàn khàn: "Chẳng qua là ta muốn hôn ngươi một cái thôi."Tim Kinh Nhan bỗng hẫng nhịp, thân thể nóng bừng, cổ họng cùng vai trái như ngứa ngáy tê dại, hệt như vẫn còn lưu lại lời nguyền bí ẩn nào đó mà Sở Ly Ca từng để lại trên người nàng.Kinh Nhan chưa kịp phản ứng, thì Sở Ly Ca đã mở miệng:
"Viên ngọc châu kia, ngươi vẫn chưa xem qua phải không?""Chưa từng."Ánh mắt Kinh Nhan trong trẻo, rõ ràng không hề nói dối. Nếu nàng đã xem qua nội dung trong hạt châu ấy, chỉ sợ..."Nếu vậy, bây giờ cùng xem?"Sở Ly Ca buông nàng ra, cùng ngồi sóng vai trên ghế. Ghế rộng, còn trải thảm mềm, đủ để hai người thoải mái ngồi kề sát nhau.Ở nhân gian, chỉ cần có tiền là có thể tận hưởng, không giống các tộc khác còn phải tranh giành chém giết.Kinh Nhan nhìn vào ánh mắt tha thiết của Sở Ly Ca, cuối cùng vẫn lấy ra hạt châu. Nàng vận linh lực, lập tức hạt châu tỏa sáng, ngưng tụ thành hình ảnh ngày càng rõ rệt..."Ngươi...!"Kinh Nhan vừa nhìn, mặt đã đỏ bừng. Nàng quay đầu sang trừng Sở Ly Ca, chỉ thấy người nọ cười đến run rẩy, hệt như trêu chọc thành công.Trong hạt châu lưu giữ lại... lại là cảnh xuân giữa hai nữ nhân! Những nụ hôn triền miên, những ngón tay linh hoạt, tất cả đều như châm ngòi ngọn lửa vô danh trong cơ thể."Sở Ly Ca!"Kinh Nhan vừa thẹn vừa giận, thân thể nóng rực, muốn quay đi nhưng ánh mắt lại không kìm được cứ lén nhìn, thậm chí quên mất phải thu hồi hạt châu, chỉ một lòng muốn đòi nàng một lời giải thích.Nhưng người kia nào có định giải thích, chỉ thấy nàng cười đến mức khóe mắt ươn ướt, hai má hồng rực, đẹp rực rỡ như đóa mẫu đơn nở rộ."Sở Ly Ca!"Nàng vẫn mặc kệ.Kinh Nhan đành dùng hai tay giữ lấy khuôn mặt Sở Ly Ca, ép nàng phải nhìn mình. Khi chạm vào đôi mắt mờ hơi nước ấy, Kinh Nhan bỗng cảm thấy trong đầu mình có gì đó "tách" một tiếng, chợt đứt đoạn...Nàng cúi người xuống, đôi môi ấm áp khẽ phủ lên cánh môi đỏ mọng mê người kia.Đó là một nụ hôn ngây ngô, vừa ấm áp vừa ướt át, mang theo run rẩy, vừa là giận dữ, cũng vừa là sự mất kiểm soát.Sở Ly Ca mở to mắt nhìn...