[BHTT-Edit] - Họa Cốt
Chương 74
Nếu Kinh Nhan và Sở Ly Ca đồng thời xuất hiện, hơn nữa lại còn với thân phận "đồng minh", e rằng sẽ gây ra sóng gió không nhỏ.Cuối cùng, sau khi bàn bạc, Sở Ly Ca hóa thành một con linh điểu nhỏ, bay theo bên cạnh Kinh Nhan.Nàng thà chết cũng sẽ không hóa thành Thần tộc.Sở Ly Ca từng học qua ảo thuật từ Lạc Phi Thư, lại thêm lạc đường phấn hoa hỗ trợ, nên cho dù Mạc Thừa Duyên cũng khó lòng phát hiện ra.Kinh Nhan đi đến Tinh Lạc Phái, trên vai đậu một con linh điểu lông đỏ rực, không ngừng chi chi chi, giống như đang nói gì đó, nhưng Kinh Nhan vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt.Nàng không trực tiếp xông vào, mà dừng lại trước cổng lớn. Đệ tử thủ vệ vừa nhìn thấy Kinh Nhan liền sợ đến mức chân nhũn, còn chưa kịp để Kinh Nhan mở miệng, đã vội vã chạy đi thông báo cho Mạc Thừa Duyên."Thiên Nguyên Thần Quân quả nhiên khí thế uy hiếp thật ~"Sở Ly Ca nghĩ thầm, nếu đổi lại là nàng xuất hiện trước sơn môn, chỉ sợ đám người này đã bày hộ sơn kiếm trận mà chém giết rồi.Thông qua Chúc Dung Tâm Hỏa, Sở Ly Ca có thể giao lưu với Kinh Nhan, nhưng Kinh Nhan chẳng nói gì. Từ sau lần gặp mặt trước, tâm tình nàng vẫn luôn không tốt, vì vậy Sở Ly Ca cũng không nói nhiều thêm.Không lâu sau, Mạc Thừa Duyên đích thân đến nghênh đón, đưa Kinh Nhan vào nội viện, lại bày ra loại trà ngon nhất để chiêu đãi.Đây là phòng khách quan trọng nhất, do chính Mạc Thừa Duyên lập kết giới, ngăn không cho ai nghe lén.Kinh Nhan ngồi xuống, nhấp một ngụm trà, nhưng hoàn toàn không nếm ra mùi vị gì, trong lòng chỉ thấy hốt hoảng, tinh thần không sao tập trung được.Trong mắt Mạc Thừa Duyên, Kinh Nhan vẫn như thường ngày – lạnh lùng, không có gì khác biệt. Nếu nhất định phải nói có chỗ khác, thì đó là khí chất của nàng hôm nay dường như còn lạnh hơn trước kia."Thiên Nguyên Thần Quân, lần này ngươi đến, không biết là vì việc gì?""Chẳng qua là muốn ôn chuyện thôi."Câu trả lời khiến Mạc Thừa Duyên có phần bất ngờ. Tuy rằng giữa y và Kinh Nhan bởi vì Kinh Phạn Ca mà có chút giao tình, nhưng cũng chưa đến mức có thể thoải mái ngồi ôn chuyện, uống trà như bạn bè.Thực ra nếu nói cho đúng, Kinh Nhan còn phải tính là hậu bối của y. Nhưng trong thế giới lấy thực lực làm chuẩn mực này, hiện tại Mạc Thừa Duyên chỉ có thể đối với Kinh Nhan cung kính vạn phần."Ta còn có chút việc muốn thỉnh giáo tiền bối."Dù bây giờ thực lực của Kinh Nhan đã vượt xa Mạc Thừa Duyên, nhưng nàng vẫn gọi một tiếng "tiền bối", khiến y cũng thấy được tôn trọng, trong lòng khá hưởng thụ.Mạc Thừa Duyên thoáng liếc nhìn Kinh Nhan, rồi lại nhìn con linh điểu đỏ thẫm đang đứng trên vai nàng.Từ bao giờ Kinh Nhan lại nuôi sủng vật?"Hảo, ngươi cứ hỏi, ta biết gì sẽ nói hết, tuyệt không giấu giếm nửa lời."Thấy bộ dạng ân cần này của Mạc Thừa Duyên, Sở Ly Ca thật sự rất muốn hiện nguyên hình mà trêu chọc y. Nhưng nghĩ đến tính lắm lời của y, nàng lại thôi, vì nàng vốn không ưa những kẻ nói nhiều."Về chuyện cô cô ta trước khi chết, tiền bối biết được bao nhiêu?"— Cô cô?Thì ra Kinh Phạn Ca lại là cô cô của Kinh Nhan?"Tiểu linh điểu" trên vai kinh ngạc đến mức đồng tử mở lớn, trong miệng không kiềm được phát ra một tiếng "chi!".Nụ cười nơi khóe môi Mạc Thừa Duyên lập tức biến mất. Đây vốn là điều cấm kỵ của Thần tộc. Hắn không hiểu vì sao Kinh Nhan lại đột nhiên hỏi tới, chỉ sợ lỡ lời thì sẽ rước họa sát thân."Ngươi xem, lão nhân này rõ ràng không muốn nói."Sở Ly Ca chế nhạo, nhưng cũng hiểu được. Kinh Phạn Ca vốn là điều cấm kỵ trong Thần tộc, ngày thường họ còn chẳng dám nhắc tới, huống chi để một nhân tộc như Mạc Thừa Duyên mở miệng bàn luận."Thần quân sao lại đột nhiên hỏi việc này?"Mạc Thừa Duyên nhớ đến Kinh Phạn Ca liền cảm thấy tiếc hận. Nhưng vì đó là điều cấm kỵ, hắn không thể tùy tiện vọng ngôn."Bởi vì ta muốn biết."Kinh Nhan không vòng vo, cũng chẳng che giấu. Nàng chỉ muốn biết sự thật về Kinh Phạn Ca. Nếu lịch sử có thể bị bóp méo, vậy thì đoạn chuyện cũ bị mai một kia hẳn phải giấu kín một số bí mật không ai biết.Sở Ly Ca cũng không ngờ Kinh Nhan lại thẳng thắn như thế. Rõ ràng trước nay nàng chưa từng là người như vậy. Xem ra, cú sốc mà Thần tộc mang đến cho nàng thực sự quá lớn.Mạc Thừa Duyên ngẩn ra, sau đó thở dài một tiếng rồi nói:"Chuyện đã xảy ra trước khi nàng qua đời, ta thật sự cũng không rõ.""Ta cũng không biết nàng rốt cuộc phạm phải sai lầm gì. Nhưng xin Thần quân cho phép ta nói thẳng, ta chưa bao giờ tin rằng cô cô của ngươi lại phạm phải một tội lớn đến mức phải bị vây giết như thế.""Chỉ là nghe nói trong trận chiến ấy, nàng đã giết không ít Thần tộc. Có thể ép nàng đến mức ấy, ta nghĩ bên trong tất nhiên có ẩn tình rất lớn."Sở Ly Ca không nhịn được chu môi, cảm thấy Mạc Thừa Duyên nói nhiều mà chẳng nói được gì mấu chốt."Vậy Mạc tiền bối cũng cho rằng, cô cô ta tuyệt đối sẽ không phạm phải tội lỗi tày trời sao?""Nói thật thì, ta cũng nghĩ như vậy."Mạc Thừa Duyên từng có giao tình với Kinh Phạn Ca. Nàng thỉnh thoảng sẽ tìm đến ông uống rượu, trò chuyện từ thiên hạ thương sinh cho đến phong hoa tuyết nguyệt. Nàng là một người tùy hứng nhưng lại có nguyên tắc, có giới hạn rõ ràng."Thế tiền bối có từng nhận thấy, nàng có điểm gì dị thường không?"Mạc Thừa Duyên nghiêm túc trầm ngâm, vuốt chòm râu đã điểm hoa râm, mày nhíu chặt, ký ức dường như bị kéo về trăm năm trước. Bỗng nhiên mắt ông sáng lên:"Có thì có... nhưng cũng không phải chuyện gì lạ lắm. Chẳng qua có một lần nàng hỏi ta, vào tiết Thất Tịch, mọi người thường tặng lễ gì cho người trong lòng."— Người trong lòng?"Tiểu linh điểu" nghiêng đầu, đôi mắt lộ rõ vẻ tò mò, chờ đợi Mạc Thừa Duyên nói tiếp."Khi ấy ta còn trêu nàng, hỏi có phải nàng đã có người trong lòng không. Nàng chỉ cười mà không đáp, chẳng nói thêm gì. Nhưng nhìn nụ cười ấy, ta lại cảm thấy, nàng quả thật là có."Nghe xong, trong lòng cả Sở Ly Ca và Kinh Nhan đều đồng thời thoáng hiện lên hình bóng Thanh Nguyệt Thần Quân. Người có thể khiến Kinh Phạn Ca dịu dàng đến thế, nếu không phải vì tình ý, thì căn bản là điều không thể.Chỉ tiếc rằng, khắp sáu giới này, chưa từng có ai biết Kinh Phạn Ca có người trong lòng.Kinh Nhan nghĩ, nếu Thanh Nguyệt Thần Quân thật sự là người trong lòng của cô cô, thì khi ấy Kinh Phạn Ca lại càng không thể công khai quan hệ của các nàng, bởi vì nàng muốn bảo vệ đối phương.Nhưng, cho dù Kinh Phạn Ca có người trong lòng, đó cũng không thể nào trở thành lý do khiến nàng bị vây giết."Còn gì nữa không?""Nàng thỉnh thoảng có nhắc đến vài chuyện phiền muộn trong Thần tộc, nhưng chưa từng nói sâu, ta cũng chẳng biết bao nhiêu."Vậy mà cũng nói ra à!Nghe tới đây, "tiểu linh điểu" nghiêng đầu lần nữa, ánh mắt nhìn Mạc Thừa Duyên đã mang thêm vài phần giận dữ, như muốn trách ông sao không chịu nói rõ hơn.Mạc Thừa Duyên dường như cũng nhận ra điều gì khác lạ, khẽ liếc sang "tiểu linh điểu", nhưng chẳng phát hiện ra gì.Một con linh điểu chưa khai mở linh trí, sao có thể lộ ra những cảm xúc phức tạp như thế được chứ?"Ý Mạc tiền bối là, không có gì thật sự rõ ràng sao?"Kinh Nhan vẫn kiên nhẫn như cũ, trên mặt thậm chí không hề hiện ra một tia mất kiên nhẫn nào. Nàng giống như một vị thần vô tâm vô niệm, không giận, cũng chẳng vui.Sở Ly Ca không thích dáng vẻ như vậy của Kinh Nhan — giống như một đóa hoa đang dần phai màu, sắp héo tàn.Mạc Thừa Duyên thấy Kinh Nhan kiên định như thế, cuối cùng cũng đem toàn bộ những gì mình biết nói ra. Đại khái chỉ là: trong Thần tộc có vài kẻ ti tiện, đều từng bị Kinh Phạn Ca trừng trị, mà nàng dùng chính là Thiên Đạo Xích."Tiểu linh điểu" nghe xong, liền kêu "chi" một tiếng.Thì ra người thừa kế Thiên Đạo Xích đời trước chính là Kinh Phạn Ca. Thật đúng là duyên phận, một đôi cô – cháu, vậy mà liên tiếp đều kế thừa nó.Nhưng nghe ra thì, Kinh Phạn Ca không giống như Kinh Nhan — quá mức cứng nhắc giữ lễ. Thiên Đạo Xích ở trong tay nàng, cũng không biết đã phát huy ra hiệu quả thế nào."Có điều theo ta được biết, từng có một khoảng thời gian, quan hệ giữa cô cô ngươi và Thần Đế dường như không tốt, thậm chí có nhiều tranh chấp.""Tranh chấp gì?""Nàng chưa từng nói.""Tiểu linh điểu" nghe tới đây, hận không thể nhéo mạnh một cái vào Mạc Thừa Duyên — cứ đến đoạn mấu chốt là lại chẳng có gì cả!Kinh Nhan sắc mặt vẫn bất biến, nhưng trong tay áo nàng, bàn tay lại vô thức nắm chặt, đem cảm xúc mạnh mẽ đè ép xuống."Còn chuyện gì đáng để nhắc tới nữa không?"Kinh Nhan hỏi. Mạc Thừa Duyên ngẫm nghĩ cẩn thận, rồi cuối cùng lắc đầu:"Không còn gì cả."Tuy hắn và Kinh Phạn Ca là bằng hữu tốt, nhưng Kinh Phạn Ca chưa từng nói quá kỹ những chuyện liên quan đến Thần tộc. Dù sao, hắn là Nhân tộc, vốn không nên biết quá nhiều.Kinh Phạn Ca và Mạc Thừa Duyên đều là những người biết chừng mực."Nếu vậy, ta xin cáo từ trước."Kinh Nhan đứng lên, Mạc Thừa Duyên lập tức cũng đứng lên, chắp tay hành lễ, Kinh Nhan cũng đáp lễ.Mạc Thừa Duyên biết bản thân không nên nhiều chuyện, nhưng vẫn nhịn không được mà hỏi:"Đây có phải là linh sủng mới của Thần quân không?""Tiểu linh điểu" nghe xong, lập tức bay đến bên cổ Kinh Nhan, cọ cọ vào đó. Sau tai Kinh Nhan thoáng ửng đỏ, nhưng thần sắc vẫn như thường, chỉ khẽ đáp:"Không phải.""Là nàng cứ nhất định muốn đi theo ta.""Tiểu linh điểu": "......"Mạc Thừa Duyên hơi ngẩn ra, rồi ngượng ngùng cười cười, đưa tiễn Kinh Nhan ra ngoài.Kinh Nhan rời khỏi sơn môn, đi vào trong núi rừng, Sở Ly Ca lúc này mới từ hình dáng "tiểu linh điểu" biến trở lại diện mạo thật sự."Thiên Nguyên Thần Quân, sao ngươi lại nói là ta nhất định muốn đi theo ngươi? Tuy nói thế cũng không sai, nhưng ngươi cũng có cầu ta mà, đúng không?"Sở Ly Ca bĩu môi, tựa hồ có chút bất mãn.Kinh Nhan dừng bước, quay đầu nhìn nàng. Nàng chưa kịp mở chiếc ô Vô Thường, vài tia nắng chiều nghiêng xuống vương trên gò má, khiến nét mặt vốn lạnh nhạt lại lộ ra vài phần phong tình khó tả.Ánh mắt Kinh Nhan và Sở Ly Ca giao nhau. Lúc này Sở Ly Ca mới cảm thấy hài lòng, tiếp tục bước lên phía trước.Chỉ thấy trên người nàng bỗng thu liễm toàn bộ ma khí, không khác gì một người phàm tục. Y phục đỏ gợi cảm thoáng chốc biến thành xiêm y xanh nhạt, trên mặt lại che thêm nửa tấm khăn lụa.Sở Ly Ca như vậy, đã rút đi toàn bộ tà khí cùng vũ mị, ngược lại toát lên vài phần khí chất xuất trần.Chỉ là...Kinh Nhan cúi mắt nhìn xuống dưới chân nàng — chiếc váy dài chạm mắt cá, nhưng đôi bàn chân trắng nõn vẫn trần như cũ, nàng vẫn không thích mang giày."Không bằng chúng ta đi dạo nhân gian một chuyến đi!"Sau khi Sở Ly Ca đề nghị, Kinh Nhan không từ chối. Chỉ thấy linh lực khẽ động, trên mặt nàng cũng che thêm một lớp khăn mỏng."Đi thôi."Sở Ly Ca vốn cho rằng phải khuyên vài lần mới được, không ngờ Kinh Nhan lần này lại dễ dàng đồng ý như thế.Điều đó khiến nàng thoáng ngẩn ra, mãi một lúc sau mới cười nói:"Ở trấn Tinh Lạc có một Phú Thi Lâu, vừa có rượu uống, lại có thể nghe bọn văn nhân nhã sĩ ngâm thơ đối câu.Có muốn đi xem thử xem bọn họ lại phóng ra được thứ 'chó má' gì không?"Sở Ly Ca thường xuyên dạo chơi nhân gian. Nàng vốn không chịu ngồi yên, thêm nữa Thanh La lại thích ăn món nhân gian, nên các nàng thường hay tới. Vì thế, nàng rất quen thuộc những chỗ tiêu khiển thú vị.Kinh Nhan thì không ngờ trong mắt Sở Ly Ca, "ngâm thơ đối câu" lại bị xem thành "thả chó thí". Nhưng nghĩ kỹ cũng phải — nàng vốn chẳng thích đọc sách, càng không mấy hứng thú với phong hoa tuyết nguyệt."Tùy ngươi."Sở Ly Ca vốn chỉ muốn dẫn Kinh Nhan đi một vòng nhân gian, dính chút khói lửa, để đóa hoa đang dần héo úa này được thổi bừng sinh khí.Không ngờ người kia đáp ứng thì có đáp ứng, nhưng lại thờ ơ như thể chẳng hề quan tâm.Hai người nhanh chóng tới Phú Thi Lâu, chọn một gian nhã phòng.Chiếc bàn đặt cạnh cửa sổ tròn. Từ nơi ấy nhìn xuống, có thể thấy dưới đài lầu đang tụ tập không ít người, hoặc vẽ tranh viết chữ, hoặc đọc thơ, có áp vận, cũng có không áp vận.Sở Ly Ca hứng thú chẳng bao nhiêu, chỉ uống vài chén rượu, ánh mắt lại dừng trên vài cô nương dưới lầu có dung mạo không tệ.Kinh Nhan chú ý thấy ánh mắt ấy, mày nàng khẽ nhíu, lạnh giọng hỏi:"Ngươi nhìn chằm chằm các cô nương kia làm gì?"Sở Ly Ca lập tức thu hồi tầm mắt, khóe môi khẽ cong, đôi mắt đẹp long lanh thêm vài phần ánh nước:"Ngươi là đang... ghen sao?"