[BHTT-Edit] - Họa Cốt
Chương 66
Kho báu này giống hệt một mê cung; đi được một quãng lại gặp một gian thạch thất. Những gian này hoàn toàn trống rỗng, bốn phía là những bức tường xám, xây dựng bằng phẳng đến lạnh lùng. Mỗi thạch thất đều giống nhau như đúc — nếu dọc đường không để lại chút hơi thở hay ký hiệu đánh dấu, thì gần như không thể tìm lại con đường đã đi qua.Đây mà là kho báu gì chứ? Rõ ràng chỉ là một cái mê cung mục nát.Sở Ly Ca đã mất hết kiên nhẫn. Nàng lang thang trong đó như con ruồi không đầu đã lâu, chẳng tìm được gì. Ngoài mấy thi thể rải rác, hoàn toàn không thấy vật gì đáng giá.Đứng trong một gian thạch thất, nàng ngẩng đầu nhìn trần — vẫn là một mảng tường xám đơn điệu, chẳng khác gì những chỗ khác.Giờ mà rời đi thì có thể kết thúc màn dò dẫm mù mịt và vô vọng này. Nhưng Sở Ly Ca lại không cam lòng. Mỗi khi bước vào một gian mới, nàng vẫn hy vọng "có lẽ gian tiếp theo sẽ có thứ tốt."Nhờ chút lạc quan ấy mà nàng đã đi được khá lâu. Nhưng vẫn chẳng thấy thứ gì đáng để liếc mắt thêm một lần, khiến tâm trạng nàng ngày càng bực bội.Cuối cùng nàng dừng lại, bước đến trước một bức tường, nhẹ nhàng lau mặt tường. Lạnh lẽo, còn dính bụi xám — chỉ là bụi bặm bình thường.Bụi bặm bình thường?Kho báu do một Thượng Cổ Thần để lại... lại có bụi tường bình thường sao?Sở Ly Ca khẽ nhếch môi cười lạnh, đặt năm ngón tay lên lớp bụi ấy, truyền linh lực vào. Ngay lập tức, bức tường phát ra từng đợt ánh sáng, rồi dần dần trở nên trong suốt. Không chỉ bức tường này — cả kho báu cũng trở nên trong suốt trước mắt nàng.Quả nhiên đây là một mê cung. Nàng nhìn xa ra, thấy vài người đang đi lại trong hành lang, xung quanh là vô số thạch thất lạnh lẽo. Nhưng cuối cùng, nàng đã nhìn thấy điểm cuối của mê cung — một gian thạch thất khác, bên trong có vài vật được bày trí, bị kết giới bao phủ, không thể thấy rõ.Thu tay lại, Sở Ly Ca mỉm cười đầy hứng thú:
"Chơi cũng khéo đấy."Đây chính là năng lực "thấu thị tường." Nếu không có tu vi như nàng, chắc chắn không thể điều khiển được loại tường phủ bụi này, cũng không thể thấy toàn cảnh kho báu. Như vậy, những kẻ tiến vào mà tu vi không đủ, gần như không thể tìm được kho báu thật sự, và chỉ cần sơ sẩy... sẽ bỏ mạng ở đây.Sở Ly Ca ghi nhớ vị trí gian bảo khố kia, rồi lập tức tiến thẳng đến đó. Nàng không lo con linh cẩu không tìm được đường ra — dọc đường nàng đã để lại dấu hơi thở cực nhạt, chỉ Ma tộc có khứu giác nhạy như linh cẩu mới nhận ra. Như vậy hắn sẽ không bị chết đói trong mê cung.Chỉ là, Sở Ly Ca không định cho hắn đến gần kho báu. Người này so với nàng còn dễ xúc động hơn, mà nơi này lại đòi hỏi sự bình tĩnh tuyệt đối — hắn ở bên cạnh chỉ thêm phiền.Nhờ trí nhớ, Sở Ly Ca nhanh chóng tới được gian thạch thất có kết giới màu đen. Nàng đưa tay chạm vào, lập tức bị một luồng linh lực hất ngược ra, cơ thể loạng choạng lùi mấy bước."Đừng chạm vào."Kinh Nhan từ phía sau tiến đến, đỡ lấy thân thể Sở Ly Ca, bàn tay khẽ nâng eo nàng. Hương hoa Vô Ưu và Dạ Tức khẽ thoảng qua, bao trùm như một vòng ôm ấm áp. Theo quán tính, Sở Ly Ca ngã vào lồng ngực Kinh Nhan, phía sau là hương thơm dễ chịu, ôm ấp đầy ấm áp.Sở Ly Ca ngẩng mắt nhìn nàng, vừa lúc Kinh Nhan cúi xuống nhìn lại. Vài sợi tóc đen buông lơi chạm nhẹ lên má Sở Ly Ca — vừa ngứa, vừa lạnh.Đôi mắt Sở Ly Ca hơi chùng xuống, không dám đối diện lâu, lập tức đứng thẳng dậy:
"Ngươi cũng tìm tới đây.""Ừ."Kinh Nhan bước đến bên cạnh Sở Ly Ca, lại nói:
"Những bức tường kia... có gì đó kỳ quái.""Kết giới này thì có gì kỳ quái?"Sở Ly Ca cũng nhận ra kết giới này bài xích người từ bên ngoài, nhưng nếu đã tạo ra một chỗ cho người có thể tiến vào bảo khố, thì lối vào của thạch thất này chắc chắn không thể là nơi bất khả xâm phạm.
Hẳn là có cách mở."Chỉ dùng một loại linh lực thì sẽ bị đánh bật ra.""Ý gì?"Sở Ly Ca hỏi, không hiểu "chỉ một loại linh lực" nghĩa là sao."Linh lực của Thần tộc và Ma tộc không giống nhau. Nếu chỉ dùng một trong hai loại để mở, thì sẽ không mở được.""Ý ngươi là... cần cả hai chúng ta hợp lực mới mở ra được?""Ừ."Kinh Nhan vừa nói xong, Sở Ly Ca có chút nghi ngờ, cảnh giác hỏi:
"Sao ngươi lại biết?"Kinh Nhan chỉ vào những dòng chữ khắc bên cửa thạch thất. Những hoa văn khắc đó rất mờ, nếu không nhìn kỹ thì khó mà nhận ra.Sở Ly Ca quay đầu nhìn, thấy ngay những hàng chữ cổ loằng ngoằng khiến mình hoa mắt. Nghĩ đến lúc nãy Kinh Nhan nhìn mình như thể nhìn một kẻ mù chữ, nàng lập tức hơi đỏ mặt, vội quay sang chỗ khác, giả vờ bình tĩnh:
"Vậy thì hợp lực đi.""Còn bên trong có gì tốt... thì dựa vào bản lĩnh mà lấy.""Được."Cả hai ăn ý tiến đến trước kết giới, đồng thời đưa tay ra, truyền linh lực vào. Quả nhiên, ngón tay họ xuyên qua kết giới mà không gặp trở ngại.Sở Ly Ca thầm thề: trở về nhất định phải học cho giỏi chữ cổ!
Nếu học không nổi...
Thì lần sau học tiếp!Cả hai bước hẳn vào bên trong. Lúc này, Sở Ly Ca chợt nghĩ — có lẽ chỉ mình và Kinh Nhan mới vào được đây. Vì giữa Ma tộc và Thần tộc xưa nay như nước với lửa, dù có vào cũng chẳng hợp tác nổi.
Chỉ có nàng và Kinh Nhan mới chịu tạm gác bỏ hiềm khích để hợp tác.Tất nhiên, nếu người Thần tộc khác biết Kinh Nhan có thể vào thạch thất này, e rằng nàng sẽ phải giải thích dài dài khi trở về Thần giới.Kinh Nhan, ngươi thật sự không ngại sao?Bên trong kết giới là một thạch thất lớn tràn ngập hơi thở sinh hoạt. Có bàn, ghế, giường, cả một gian bếp nhỏ — trông như nơi ở của một người bình thường.
Ngoài ra, ở góc còn chất đống lộn xộn sách vở và pháp bảo. Kinh Nhan liếc qua đã cau mày, nàng vốn ghét sự bừa bộn, thậm chí còn muốn dọn dẹp ngay.Sở Ly Ca thì chẳng để ý. Nàng tiến đến chiếc giường, thấy một viên đá phát ra ánh vàng. Dùng thần thức dò xét, nàng biết đó là một mảnh ký ức còn sót lại sau khi một vị Thượng Cổ Thần ngã xuống."Cái gì đây?"Kinh Nhan cũng tiến lại, bước chân có phần gượng gạo vì không chịu nổi cảnh bừa bộn này."Mảnh ký ức."
Sở Ly Ca dừng một chút, rồi nói tiếp:
"Bên trong chỉ ghi lại một thứ.""Thứ gì?""Tự ngươi xem."Sở Ly Ca liếc Kinh Nhan, như muốn nói: "Ta đâu phải người Thần tộc của ngươi, việc gì phải nói hết ra."Kinh Nhan không giận, dùng thần thức tra xét. Trong viên đá, nàng thấy khắc các loại đồ án trận pháp màu vàng trên một chiếc gương. Khi nàng quay lại, Sở Ly Ca đã đi khắp nơi tìm kiếm, nhưng vẫn cẩn thận đặt mọi thứ về chỗ cũ, khiến Kinh Nhan cũng bớt khó chịu phần nào.
Nếu làm loạn hơn, chắc nàng sẽ không nhịn được mà dọn ngay.Sở Ly Ca rất muốn đọc mấy cuốn sách rơi dưới đất, nhưng tất cả đều là chữ cổ khó hiểu. Chúng được viết trên vỏ cây màu nâu, mực viết là nhựa trắng có mùi của những loài cổ thụ quái dị trong rừng.Kinh Nhan vừa tìm vừa dọn, đẩy tủ sát vào tường, nhặt sách vở xếp ngay ngắn, kiên nhẫn như một người quản gia.Sở Ly Ca nhìn đống sách, muốn hỏi Kinh Nhan nhưng lại ngại, đành bỏ qua mà tiếp tục lục tìm pháp bảo.Nàng nhặt lên một viên hạt châu phủ bụi, thổi nhẹ để lộ hình dáng ban đầu — một hạt châu bình thường.Sở Ly Ca: "..."Đặt hạt châu xuống, nàng chợt nhớ ra:
"Ta tặng ngươi một món quà nhỏ, ngươi vẫn chưa xem à?""Chưa."Kinh Nhan từng thử điều khiển nó, nhưng nghĩ đó là vật của Ma tộc, dễ gây chú ý cho Thần tộc khác, nên thôi.Sở Ly Ca khẽ cười, ánh mắt lóe lên chút giảo hoạt, rồi tiếp tục tìm kiếm.Hai người ở lại thạch thất gần một canh giờ. Kinh Nhan dọn dẹp sạch sẽ, còn Sở Ly Ca tìm được hai món pháp bảo trông vẫn còn dùng được — một thanh trường kiếm và một chiếc gương tròn.Chúng đã ngủ say từ lâu, mất hết linh khí, muốn kích hoạt phải dùng máu của họ."Một cái để tấn công, một cái để phòng ngự.
Chúng ta cùng vào đây, chia đôi. Ngươi chọn trước đi.""Ngươi chọn trước."Kinh Nhan nhường, khiến Sở Ly Ca thấy vui. Thỉnh thoảng, nàng rất thích cảm giác Kinh Nhan nhường mình như thế.
Nếu nàng không phải là Thần tộc... thì tốt biết bao.Sở Ly Ca chọn gương và nhỏ máu lên, nhưng gương vẫn không khởi động. Họ nhìn nhau, không nói gì. Kinh Nhan nhỏ thêm máu, lúc này gương mới sáng lên, tỏa ánh vàng, hồi sinh như một sinh vật sống.Trên viền gương khắc chú văn và đồ đằng trận pháp, những dòng chú bay lên không, chờ chủ nhân sắp xếp điều khiển.Kinh Nhan nhớ ra điều gì, tìm một cuốn sách đưa cho Sở Ly Ca:
"Trong hạt châu kia có ghi lại về chiếc gương này. Những chú văn này ta đã thấy trong sách này, có lẽ đây là cách sử dụng."Sở Ly Ca lật xem, quả nhiên bên trong ghi cách sắp xếp chú văn, nhưng toàn bằng chữ cổ. Muốn hiểu, e phải hỏi Lạc Phi Thư.Ánh sáng gương tắt, nàng cất nó vào túi trữ vật. Cả hai cùng nhỏ máu lên trường kiếm, Sở Ly Ca nói:
"Có vẻ vị Thượng Cổ Thần này rất thích thấy Thần tộc và Ma tộc hợp tác ha!"Tuy nói vậy, nhưng cả hai đều hiểu, chuyện này không hẳn vì hòa bình giữa hai tộc. Thời Thượng Cổ, các tộc đều xung đột và chiến tranh còn khốc liệt hơn bây giờ. Vị thần kia mong muốn là hòa bình cho cả thiên hạ.Khi máu thấm vào, trường kiếm phát sáng, lưỡi kiếm lóe hàn quang sắc bén đến rợn người.
Trên thân kiếm khắc hai chữ cổ:Xích Tiêu.
"Chơi cũng khéo đấy."Đây chính là năng lực "thấu thị tường." Nếu không có tu vi như nàng, chắc chắn không thể điều khiển được loại tường phủ bụi này, cũng không thể thấy toàn cảnh kho báu. Như vậy, những kẻ tiến vào mà tu vi không đủ, gần như không thể tìm được kho báu thật sự, và chỉ cần sơ sẩy... sẽ bỏ mạng ở đây.Sở Ly Ca ghi nhớ vị trí gian bảo khố kia, rồi lập tức tiến thẳng đến đó. Nàng không lo con linh cẩu không tìm được đường ra — dọc đường nàng đã để lại dấu hơi thở cực nhạt, chỉ Ma tộc có khứu giác nhạy như linh cẩu mới nhận ra. Như vậy hắn sẽ không bị chết đói trong mê cung.Chỉ là, Sở Ly Ca không định cho hắn đến gần kho báu. Người này so với nàng còn dễ xúc động hơn, mà nơi này lại đòi hỏi sự bình tĩnh tuyệt đối — hắn ở bên cạnh chỉ thêm phiền.Nhờ trí nhớ, Sở Ly Ca nhanh chóng tới được gian thạch thất có kết giới màu đen. Nàng đưa tay chạm vào, lập tức bị một luồng linh lực hất ngược ra, cơ thể loạng choạng lùi mấy bước."Đừng chạm vào."Kinh Nhan từ phía sau tiến đến, đỡ lấy thân thể Sở Ly Ca, bàn tay khẽ nâng eo nàng. Hương hoa Vô Ưu và Dạ Tức khẽ thoảng qua, bao trùm như một vòng ôm ấm áp. Theo quán tính, Sở Ly Ca ngã vào lồng ngực Kinh Nhan, phía sau là hương thơm dễ chịu, ôm ấp đầy ấm áp.Sở Ly Ca ngẩng mắt nhìn nàng, vừa lúc Kinh Nhan cúi xuống nhìn lại. Vài sợi tóc đen buông lơi chạm nhẹ lên má Sở Ly Ca — vừa ngứa, vừa lạnh.Đôi mắt Sở Ly Ca hơi chùng xuống, không dám đối diện lâu, lập tức đứng thẳng dậy:
"Ngươi cũng tìm tới đây.""Ừ."Kinh Nhan bước đến bên cạnh Sở Ly Ca, lại nói:
"Những bức tường kia... có gì đó kỳ quái.""Kết giới này thì có gì kỳ quái?"Sở Ly Ca cũng nhận ra kết giới này bài xích người từ bên ngoài, nhưng nếu đã tạo ra một chỗ cho người có thể tiến vào bảo khố, thì lối vào của thạch thất này chắc chắn không thể là nơi bất khả xâm phạm.
Hẳn là có cách mở."Chỉ dùng một loại linh lực thì sẽ bị đánh bật ra.""Ý gì?"Sở Ly Ca hỏi, không hiểu "chỉ một loại linh lực" nghĩa là sao."Linh lực của Thần tộc và Ma tộc không giống nhau. Nếu chỉ dùng một trong hai loại để mở, thì sẽ không mở được.""Ý ngươi là... cần cả hai chúng ta hợp lực mới mở ra được?""Ừ."Kinh Nhan vừa nói xong, Sở Ly Ca có chút nghi ngờ, cảnh giác hỏi:
"Sao ngươi lại biết?"Kinh Nhan chỉ vào những dòng chữ khắc bên cửa thạch thất. Những hoa văn khắc đó rất mờ, nếu không nhìn kỹ thì khó mà nhận ra.Sở Ly Ca quay đầu nhìn, thấy ngay những hàng chữ cổ loằng ngoằng khiến mình hoa mắt. Nghĩ đến lúc nãy Kinh Nhan nhìn mình như thể nhìn một kẻ mù chữ, nàng lập tức hơi đỏ mặt, vội quay sang chỗ khác, giả vờ bình tĩnh:
"Vậy thì hợp lực đi.""Còn bên trong có gì tốt... thì dựa vào bản lĩnh mà lấy.""Được."Cả hai ăn ý tiến đến trước kết giới, đồng thời đưa tay ra, truyền linh lực vào. Quả nhiên, ngón tay họ xuyên qua kết giới mà không gặp trở ngại.Sở Ly Ca thầm thề: trở về nhất định phải học cho giỏi chữ cổ!
Nếu học không nổi...
Thì lần sau học tiếp!Cả hai bước hẳn vào bên trong. Lúc này, Sở Ly Ca chợt nghĩ — có lẽ chỉ mình và Kinh Nhan mới vào được đây. Vì giữa Ma tộc và Thần tộc xưa nay như nước với lửa, dù có vào cũng chẳng hợp tác nổi.
Chỉ có nàng và Kinh Nhan mới chịu tạm gác bỏ hiềm khích để hợp tác.Tất nhiên, nếu người Thần tộc khác biết Kinh Nhan có thể vào thạch thất này, e rằng nàng sẽ phải giải thích dài dài khi trở về Thần giới.Kinh Nhan, ngươi thật sự không ngại sao?Bên trong kết giới là một thạch thất lớn tràn ngập hơi thở sinh hoạt. Có bàn, ghế, giường, cả một gian bếp nhỏ — trông như nơi ở của một người bình thường.
Ngoài ra, ở góc còn chất đống lộn xộn sách vở và pháp bảo. Kinh Nhan liếc qua đã cau mày, nàng vốn ghét sự bừa bộn, thậm chí còn muốn dọn dẹp ngay.Sở Ly Ca thì chẳng để ý. Nàng tiến đến chiếc giường, thấy một viên đá phát ra ánh vàng. Dùng thần thức dò xét, nàng biết đó là một mảnh ký ức còn sót lại sau khi một vị Thượng Cổ Thần ngã xuống."Cái gì đây?"Kinh Nhan cũng tiến lại, bước chân có phần gượng gạo vì không chịu nổi cảnh bừa bộn này."Mảnh ký ức."
Sở Ly Ca dừng một chút, rồi nói tiếp:
"Bên trong chỉ ghi lại một thứ.""Thứ gì?""Tự ngươi xem."Sở Ly Ca liếc Kinh Nhan, như muốn nói: "Ta đâu phải người Thần tộc của ngươi, việc gì phải nói hết ra."Kinh Nhan không giận, dùng thần thức tra xét. Trong viên đá, nàng thấy khắc các loại đồ án trận pháp màu vàng trên một chiếc gương. Khi nàng quay lại, Sở Ly Ca đã đi khắp nơi tìm kiếm, nhưng vẫn cẩn thận đặt mọi thứ về chỗ cũ, khiến Kinh Nhan cũng bớt khó chịu phần nào.
Nếu làm loạn hơn, chắc nàng sẽ không nhịn được mà dọn ngay.Sở Ly Ca rất muốn đọc mấy cuốn sách rơi dưới đất, nhưng tất cả đều là chữ cổ khó hiểu. Chúng được viết trên vỏ cây màu nâu, mực viết là nhựa trắng có mùi của những loài cổ thụ quái dị trong rừng.Kinh Nhan vừa tìm vừa dọn, đẩy tủ sát vào tường, nhặt sách vở xếp ngay ngắn, kiên nhẫn như một người quản gia.Sở Ly Ca nhìn đống sách, muốn hỏi Kinh Nhan nhưng lại ngại, đành bỏ qua mà tiếp tục lục tìm pháp bảo.Nàng nhặt lên một viên hạt châu phủ bụi, thổi nhẹ để lộ hình dáng ban đầu — một hạt châu bình thường.Sở Ly Ca: "..."Đặt hạt châu xuống, nàng chợt nhớ ra:
"Ta tặng ngươi một món quà nhỏ, ngươi vẫn chưa xem à?""Chưa."Kinh Nhan từng thử điều khiển nó, nhưng nghĩ đó là vật của Ma tộc, dễ gây chú ý cho Thần tộc khác, nên thôi.Sở Ly Ca khẽ cười, ánh mắt lóe lên chút giảo hoạt, rồi tiếp tục tìm kiếm.Hai người ở lại thạch thất gần một canh giờ. Kinh Nhan dọn dẹp sạch sẽ, còn Sở Ly Ca tìm được hai món pháp bảo trông vẫn còn dùng được — một thanh trường kiếm và một chiếc gương tròn.Chúng đã ngủ say từ lâu, mất hết linh khí, muốn kích hoạt phải dùng máu của họ."Một cái để tấn công, một cái để phòng ngự.
Chúng ta cùng vào đây, chia đôi. Ngươi chọn trước đi.""Ngươi chọn trước."Kinh Nhan nhường, khiến Sở Ly Ca thấy vui. Thỉnh thoảng, nàng rất thích cảm giác Kinh Nhan nhường mình như thế.
Nếu nàng không phải là Thần tộc... thì tốt biết bao.Sở Ly Ca chọn gương và nhỏ máu lên, nhưng gương vẫn không khởi động. Họ nhìn nhau, không nói gì. Kinh Nhan nhỏ thêm máu, lúc này gương mới sáng lên, tỏa ánh vàng, hồi sinh như một sinh vật sống.Trên viền gương khắc chú văn và đồ đằng trận pháp, những dòng chú bay lên không, chờ chủ nhân sắp xếp điều khiển.Kinh Nhan nhớ ra điều gì, tìm một cuốn sách đưa cho Sở Ly Ca:
"Trong hạt châu kia có ghi lại về chiếc gương này. Những chú văn này ta đã thấy trong sách này, có lẽ đây là cách sử dụng."Sở Ly Ca lật xem, quả nhiên bên trong ghi cách sắp xếp chú văn, nhưng toàn bằng chữ cổ. Muốn hiểu, e phải hỏi Lạc Phi Thư.Ánh sáng gương tắt, nàng cất nó vào túi trữ vật. Cả hai cùng nhỏ máu lên trường kiếm, Sở Ly Ca nói:
"Có vẻ vị Thượng Cổ Thần này rất thích thấy Thần tộc và Ma tộc hợp tác ha!"Tuy nói vậy, nhưng cả hai đều hiểu, chuyện này không hẳn vì hòa bình giữa hai tộc. Thời Thượng Cổ, các tộc đều xung đột và chiến tranh còn khốc liệt hơn bây giờ. Vị thần kia mong muốn là hòa bình cho cả thiên hạ.Khi máu thấm vào, trường kiếm phát sáng, lưỡi kiếm lóe hàn quang sắc bén đến rợn người.
Trên thân kiếm khắc hai chữ cổ:Xích Tiêu.