[BHTT-Edit] - Họa Cốt
Chương 65
Sở Ly Ca cùng Tam Hoang Thần Quân vừa trải qua một trận đại chiến, châm ngòi cho thù hận và mâu thuẫn giữa Thần tộc và Ma tộc. Ngày hôm đó, sau trận chiến, Hồng Hoang bí cảnh gần như biến thành một biển máu đầy gió tanh mưa máu, mức độ tàn khốc của cuộc tàn sát giữa hai tộc còn đáng sợ hơn trước đây rất nhiều. Không ít Thần tộc đã bỏ mạng dưới tay Sở Ly Ca.Nàng đứng trên nền đất nung, cúi mắt lạnh lùng nhìn dung nham nóng bỏng đang dần nuốt chửng một người. Cánh tay cầu cứu kia chậm rãi chìm hẳn vào dòng dung nham, ngay cả xương cốt cũng không còn sót lại. Sở Ly Ca chống Vô Thường, cười lạnh một tiếng, vừa quay đầu thì thấy Lạc Phi Thư lảo đảo bước đến:"Ôi, ta tìm ngươi đến muốn chết."Áo choàng rộng màu xám của Lạc Phi Thư rách vài chỗ, trên người còn lấm tấm vết cháy, trông chẳng khác nào một con khỉ gầy bị nướng xém thoát chết."Mọi người đều giết đến đỏ cả mắt, ngươi sao còn rảnh rang thế?"Thì ra hắn vừa bị một nhóm Thần tộc vây công, khó khăn lắm mới thoát ra được, lại còn tiện tay chém giết vài tên. "Ai nói ta rảnh?"Sở Ly Ca nghiêng đầu cười, bước lên một bước, đường cong lạnh lùng đầy mê hoặc, toát ra một thứ phong tình đặc biệt:"Chỉ là vài tên bất tài thôi, đến xương cũng chẳng còn.""Ngươi tìm ta gấp vậy, có chuyện gì?""Hắc Dơi chết thế nào?""Hắn là phản đồ.""Cái gì?"Lạc Phi Thư đã nghĩ đến nhiều khả năng, nhưng không ngờ lại là lý do này. Sau khi nghe Sở Ly Ca kể ngắn gọn mọi chuyện, ánh mắt hắn cũng lạnh đi:"Đám phản đồ đó thật đáng chết.""Chỉ vì chuyện này thôi sao?""Đương nhiên không chỉ vậy. Trong rừng tuyết sơn có một bảo khố, hiện giờ tất cả mọi người đều đổ xô đến đó. Ta tới tìm ngươi.""Vậy đi thôi."Sở Ly Ca không nói thêm, theo Lạc Phi Thư đến nơi cất giữ bảo khố. Trên đường đi, nàng nghe hắn kể sơ về nơi này: bảo khố là di vật của một vị Thần thời thượng cổ, chỉ người được lựa chọn mới có thể tiến vào, nguyên lý giống như những truyền thừa trong dị không gian.Còn bên trong chứa thứ gì, Lạc Phi Thư cũng không rõ. Nhưng phần thưởng càng lớn, nguy hiểm càng nhiều — dù sao, nguy hiểm thế nào cũng không đáng sợ bằng mưu kế và ám toán của Thần tộc.Chỉ sau một canh giờ, cả hai đã đến lối vào bảo khố. Bảo khố này dường như được phong ấn bằng thuật pháp tương tự càn khôn thuật. Bên ngoài trông chỉ như một sườn núi nhỏ bị tuyết trắng bao phủ, cửa vào phải cúi người mới lách được, như thể muốn người đời sau phải khom lưng hành lễ.Bên ngoài bảo khố có không ít Ma tộc và Thần tộc, nhưng không ai ra tay, bởi Kinh Nhan đang ở đây, khiến họ không dám vọng động.Khi Sở Ly Ca xuất hiện, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về nàng. Bộ hồng y trên người nàng như hút hết mọi ánh nhìn, trở thành tâm điểm. Người Ma tộc đồng loạt gọi "Tôn Chủ", khí thế lập tức tăng vọt.Sở Ly Ca chống Vô Thường, từng bước đi đến chỗ Ma tộc, hỏi:"Sao mọi người còn chưa vào?"Một Ma tộc gần đó ghé sát nói nhỏ:"Tôn Chủ, chúng ta đều bị bắn ra, vào không được."Nghe xong, ánh mắt nàng chậm rãi chuyển sang phía Kinh Nhan, người kia nét mặt có chút lạnh lùng, tâm tình dường như không tốt. Thật khéo, nàng cũng đang bực.Ma tộc kia vội giải thích:"Nàng kia Thần Hoàng nhất tộc còn chưa thử."Sở Ly Ca nhướng mày, hiểu ra, rồi quay lại hỏi:"Linh Cẩu đâu?""Hắn vào rồi."Sở Ly Ca khẽ cười. Tên Linh Cẩu này xem ra vận khí không tệ, không bị Thần tộc vây công giết chết. Dù ngu ngốc, hắn lại có tốc độ di chuyển rất nhanh, muốn bắt hắn cũng chẳng dễ dàng."Ngươi vào chứ?""Không."Lạc Phi Thư tu luyện một con đường khác, nhưng Sở Ly Ca biết rõ hắn cần gì. Chỉ cần nàng vào là được, hắn sẽ ở lại bảo vệ những Ma tộc không thể vào.Nghe vậy, Sở Ly Ca bay thẳng đến sườn núi, cúi người chui vào cửa hẹp tối đen. Mấy nhịp thở sau, nàng vẫn chưa bị bắn ra. Ma tộc mừng rỡ reo hò, Thần tộc thì chế giễu, cho rằng Ma tộc như đám khỉ chưa khai hóa, chuyện nhỏ cũng làm ầm lên.Kinh Nhan, từ nãy không động tĩnh, khẽ nhúc nhích. Nàng quay sang Thanh Nguyệt Thần Quân hỏi:"Ngươi vào chứ?""Không."Khóe môi Thanh Nguyệt vẫn như cười, nhưng Kinh Nhan cảm thấy đó không phải nụ cười thật, chỉ là cố tỏ ra bình thản."Vậy nhờ ngươi ở lại trông coi.""Ừ."Kinh Nhan liền bước vào bảo khố, cũng không bị bắn ra. Thần tộc thấy thế, mặt ai nấy đều kiêu ngạo, như thể muốn nói: "Chuyện nhỏ như vậy, đâu đáng để ăn mừng?"Ma tộc vốn ít để ý, chẳng thèm quan sát Thần tộc, chỉ vây quanh Lạc Phi Thư bàn về chuyến này thu hoạch được gì, khiến Thần tộc cảm thấy như đấm vào bông, khó chịu vì không được tôn trọng.Sở Ly Ca vừa đặt chân vào bảo khố liền cảm nhận luồng hàn khí ập đến. Nơi này được bố trí bằng thuật pháp không gian, hành lang hẹp hai bên toàn là ngọc thạch bảy màu lấp lánh, khiến người ta không kìm được muốn chạm tay vào.Dù gọi là càn khôn thuật, nhưng trình độ bố trí nơi này còn cao minh hơn nhiều. Giống như một tiểu bí cảnh, và nàng tin mỗi người khi vào sẽ đáp xuống những vị trí khác nhau, nếu không hành lang này đã đầy vết giao chiến.Nàng bước vài bước, đưa tay sờ vào khối ngọc lạnh buốt. Dù gọi là ngọc thạch, nhưng độ lạnh lại giống băng hơn. Đây là bảy màu hàn ngọc thạch — loại linh thạch chỉ có từ thời thượng cổ, đã bị khai thác cạn kiệt từ lâu. Tường ở đây toàn bằng thứ đó, nếu kẻ tham lam thấy, e là sẽ ở lì không muốn rời.Lúc này, phía sau vang lên tiếng động. Sở Ly Ca quay lại, thấy một thân ảnh bạch y bước tới. Trên áo trắng của Kinh Nhan có hoa văn phượng hoàng đỏ thẫm, lay động theo bước đi, như ngọn lửa áp sát.Sở Ly Ca không nói gì, tiếp tục đi sâu vào hành lang, Kinh Nhan lặng lẽ theo sau. Hai người rơi vào một sự im lặng kỳ lạ.Con đường quanh co uốn lượn, hai bên là bảy màu hàn ngọc thạch, đẹp đến mức như lạc vào giấc mơ.Cuối đường là một lối ra, từ đó thoang thoảng mùi máu tươi — hẳn phía trước đã có người giao chiến.Sở Ly Ca bước ra trước, trước mắt là một gian thạch thất. Trên nền còn lưu lại dấu vết trận pháp, hai thi thể Ma tộc ngã gục bên trong. Nàng ngồi xuống, chạm tay vào những đường vết màu xám tro như bụi bám trên trận pháp, ngay lập tức chúng biến mất khỏi lòng bàn tay nàng.Sở Ly Ca lạnh lùng cười, ngước nhìn Kinh Nhan, người kia đang chăm chú quan sát dấu vết dưới đất."Thiên Nguyên Thần Quân, Thần tộc các ngươi thủ đoạn cũng hay lắm."Đây là dấu vết của trận pháp vây thú của Thần tộc, có thể khiến người ta rơi vào ảo giác, rồi chém giết lẫn nhau cho đến chết. Nói là trận pháp, nhưng thực chất chẳng khác gì một cái bẫy, bởi chỉ khi bất ngờ kích hoạt thì nó mới phát huy tác dụng.Kinh Nhan không nói gì thêm, thu hồi ánh mắt, đi tới giữa thạch thất. Thạch thất hình vuông, ở bốn góc đều đặt các tảng đá trận pháp — rõ ràng là đã sớm bố trí bẫy từ trước.Bên trong thạch thất chẳng có gì, tựa như chỉ là một trạm dừng tạm. Có bốn cánh cửa dẫn ra, và hai người vừa rồi bước vào từ một trong số đó.Sở Ly Ca tùy ý chọn một cánh cửa mà đi, Kinh Nhan vẫn lặng lẽ theo sau."Thiên Nguyên Thần Quân, vì sao cứ bám theo ta?"Sở Ly Ca quay đầu nhìn người vẫn cố tình đi cùng mình, dù vẫn còn hai lối khác để chọn."Là sợ ta gặp Thần tộc thì sẽ giết bọn họ sao?"Nàng cười, khoanh tay trước ngực, giọng tràn đầy châm chọc:
"Ngươi nên biết, nếu ta thực sự muốn giết Thần tộc của ngươi, căn bản chẳng cần phải chạm mặt. Nhất là mấy kẻ tu vi thấp kém kia."Nói cách khác — ngươi có cản cũng vô ích.Kinh Nhan khẽ hít một hơi. Chưa kịp mở miệng thì Sở Ly Ca đã nói tiếp:
"Sao? Giờ định ra tay với ta luôn à?""Giữa chúng ta... nhất định phải như vậy sao?"Kinh Nhan cảm thấy từng câu Sở Ly Ca nói đều mang mũi nhọn, như cố tình chọc vào chỗ đau của nàng. Ánh mắt kia, đầy tính công kích, khiến Kinh Nhan vô cùng khó chịu.Đây mới là Sở Ly Ca thực sự — kẻ từng khiến cả Thần tộc phải sợ hãi, Họa Cốt Tôn Chủ."Như vậy... là như thế nào?"Sở Ly Ca khẽ cười, dung nhan yêu mị tuyệt mỹ ấy dù đang cười nhưng vẫn vương chút lạnh lẽo. Nàng tiếp lời:
"Ngươi là Thần tộc, ta là Ma tộc. Đó mới là lập trường vốn có của chúng ta, đúng không?"Nàng tiến lên một bước, nhìn thẳng vào đôi mày nhíu chặt và ánh mắt chất chứa nghi hoặc của Kinh Nhan, giọng càng thêm sắc bén:
"Không hỏi nguyên nhân, chỉ hỏi lập trường."Lời vừa dứt, Kinh Nhan vẫn trầm mặc. Đôi môi xinh đẹp kia mở ra rồi lại khép lại, rốt cuộc không nói nên lời những gì trong lòng.Sở Ly Ca khẽ cười lạnh đầy thất vọng, xoay người định bỏ đi — nhưng ống tay áo đỏ rực lại bị Kinh Nhan khẽ giữ lấy."Sở Ly Ca... ngươi nói đúng, chúng ta đều có lập trường riêng."Nói xong, Sở Ly Ca khẽ nhíu mày, định giật lại tay áo, nhưng người kia lại nắm chặt hơn, như một đứa trẻ bướng bỉnh."Ta không phải là không hỏi nguyên nhân.""Vậy là gì?"Sở Ly Ca lập tức tập trung lại, đối diện ánh mắt Kinh Nhan. Ánh nhìn ấy đầy tính xâm lược, khiến Kinh Nhan bất giác thấy sợ."Khi ta bị nhốt trong Dông Tố Trận, ngươi giả như không thấy. Lúc ta muốn giết con chó tạp chủng Tam Hoang kia, ngươi lại cản ta!"Sở Ly Ca dừng một nhịp, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Lúc đó ta hoàn toàn có thể tiếp tục ra tay, nhưng kẻ xuất hiện lại cố tình là ngươi. Nếu ta cứ kiên quyết giết đến cùng... con chó tạp chủng đó đã sớm chết rồi."Kinh Nhan sững người, trong mắt thoáng hiện chút hoảng loạn. Nàng khẽ nói:
"Ta... không biết về Dông Tố Trận, cũng không biết..."Không biết ư? Không — nàng biết. Nàng biết rõ Sở Ly Ca không ngăn nàng mang Tam Hoang Thần Quân đi, là vì nàng.Nàng đã đánh cược vào việc Sở Ly Ca sẽ thiên vị mình — và đúng là nàng đã thắng, nhưng cũng là thua."Không biết... hay là giả vờ không biết?"Sở Ly Ca nheo mắt. Trong ánh nhìn tuyệt mỹ ấy, không còn nét hài hước hay yêu mị thường thấy, chỉ còn lại sự lạnh lẽo chất vấn, khiến Kinh Nhan gần như nghẹn thở."Chúng ta có lập trường khác nhau, ta hiểu. Cho nên, Kinh Nhan..."Sở Ly Ca kéo tay Kinh Nhan xuống, buộc nàng phải buông ống tay áo đỏ:
"Đừng mơ tưởng gì về ta. Ta vốn chỉ là một ma nữ ti tiện và tùy tiện như vậy. Nếu ngươi ôm mộng tưởng về ta... ta sẽ không chịu trách nhiệm."Nói xong, Sở Ly Ca xoay người bước đi, chỉ để lại cho Kinh Nhan một bóng lưng thướt tha nhưng đơn độc.Bóng dáng ấy càng lúc càng xa, còn nàng vẫn đứng nguyên tại chỗ, dõi mắt nhìn theo, mặc cho khoảng cách giữa cả hai cứ kéo dài, xa mãi...Kỳ thực, Sở Ly Ca nói không sai — cả hai đều có lập trường riêng. Nhưng Thần tộc và Ma tộc, thật sự... nhất định phải đi đến bước đường này sao?Nàng và Sở Ly Ca... cũng nhất định phải đi đến bước đường này sao?
"Ngươi nên biết, nếu ta thực sự muốn giết Thần tộc của ngươi, căn bản chẳng cần phải chạm mặt. Nhất là mấy kẻ tu vi thấp kém kia."Nói cách khác — ngươi có cản cũng vô ích.Kinh Nhan khẽ hít một hơi. Chưa kịp mở miệng thì Sở Ly Ca đã nói tiếp:
"Sao? Giờ định ra tay với ta luôn à?""Giữa chúng ta... nhất định phải như vậy sao?"Kinh Nhan cảm thấy từng câu Sở Ly Ca nói đều mang mũi nhọn, như cố tình chọc vào chỗ đau của nàng. Ánh mắt kia, đầy tính công kích, khiến Kinh Nhan vô cùng khó chịu.Đây mới là Sở Ly Ca thực sự — kẻ từng khiến cả Thần tộc phải sợ hãi, Họa Cốt Tôn Chủ."Như vậy... là như thế nào?"Sở Ly Ca khẽ cười, dung nhan yêu mị tuyệt mỹ ấy dù đang cười nhưng vẫn vương chút lạnh lẽo. Nàng tiếp lời:
"Ngươi là Thần tộc, ta là Ma tộc. Đó mới là lập trường vốn có của chúng ta, đúng không?"Nàng tiến lên một bước, nhìn thẳng vào đôi mày nhíu chặt và ánh mắt chất chứa nghi hoặc của Kinh Nhan, giọng càng thêm sắc bén:
"Không hỏi nguyên nhân, chỉ hỏi lập trường."Lời vừa dứt, Kinh Nhan vẫn trầm mặc. Đôi môi xinh đẹp kia mở ra rồi lại khép lại, rốt cuộc không nói nên lời những gì trong lòng.Sở Ly Ca khẽ cười lạnh đầy thất vọng, xoay người định bỏ đi — nhưng ống tay áo đỏ rực lại bị Kinh Nhan khẽ giữ lấy."Sở Ly Ca... ngươi nói đúng, chúng ta đều có lập trường riêng."Nói xong, Sở Ly Ca khẽ nhíu mày, định giật lại tay áo, nhưng người kia lại nắm chặt hơn, như một đứa trẻ bướng bỉnh."Ta không phải là không hỏi nguyên nhân.""Vậy là gì?"Sở Ly Ca lập tức tập trung lại, đối diện ánh mắt Kinh Nhan. Ánh nhìn ấy đầy tính xâm lược, khiến Kinh Nhan bất giác thấy sợ."Khi ta bị nhốt trong Dông Tố Trận, ngươi giả như không thấy. Lúc ta muốn giết con chó tạp chủng Tam Hoang kia, ngươi lại cản ta!"Sở Ly Ca dừng một nhịp, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Lúc đó ta hoàn toàn có thể tiếp tục ra tay, nhưng kẻ xuất hiện lại cố tình là ngươi. Nếu ta cứ kiên quyết giết đến cùng... con chó tạp chủng đó đã sớm chết rồi."Kinh Nhan sững người, trong mắt thoáng hiện chút hoảng loạn. Nàng khẽ nói:
"Ta... không biết về Dông Tố Trận, cũng không biết..."Không biết ư? Không — nàng biết. Nàng biết rõ Sở Ly Ca không ngăn nàng mang Tam Hoang Thần Quân đi, là vì nàng.Nàng đã đánh cược vào việc Sở Ly Ca sẽ thiên vị mình — và đúng là nàng đã thắng, nhưng cũng là thua."Không biết... hay là giả vờ không biết?"Sở Ly Ca nheo mắt. Trong ánh nhìn tuyệt mỹ ấy, không còn nét hài hước hay yêu mị thường thấy, chỉ còn lại sự lạnh lẽo chất vấn, khiến Kinh Nhan gần như nghẹn thở."Chúng ta có lập trường khác nhau, ta hiểu. Cho nên, Kinh Nhan..."Sở Ly Ca kéo tay Kinh Nhan xuống, buộc nàng phải buông ống tay áo đỏ:
"Đừng mơ tưởng gì về ta. Ta vốn chỉ là một ma nữ ti tiện và tùy tiện như vậy. Nếu ngươi ôm mộng tưởng về ta... ta sẽ không chịu trách nhiệm."Nói xong, Sở Ly Ca xoay người bước đi, chỉ để lại cho Kinh Nhan một bóng lưng thướt tha nhưng đơn độc.Bóng dáng ấy càng lúc càng xa, còn nàng vẫn đứng nguyên tại chỗ, dõi mắt nhìn theo, mặc cho khoảng cách giữa cả hai cứ kéo dài, xa mãi...Kỳ thực, Sở Ly Ca nói không sai — cả hai đều có lập trường riêng. Nhưng Thần tộc và Ma tộc, thật sự... nhất định phải đi đến bước đường này sao?Nàng và Sở Ly Ca... cũng nhất định phải đi đến bước đường này sao?