[BHTT-Edit] - Họa Cốt

Chương 124



Năm nữ nhân cùng nhau uống rượu, Kinh Phi Phi cảm thấy khung cảnh ấy thật là kỳ diệu, những người từng kết oán thù ngàn năm nay lại ngồi cùng bàn nâng chén. Trước kia, nàng thật sự chưa từng dám nghĩ đến chuyện này.

Sở Ly Ca vốn là kẻ khiến người ta căm ghét,  nàng giết không ít người trong Thần tộc, hơn nữa ra tay tàn nhẫn đến mức nhiều thi thể còn chẳng thể tìm lại. Thế nhưng giờ phút này, khi thấy nàng cười nói đàm tiếu, Kinh Phi Phi lại cảm thấy người trước mặt chẳng giống Sở Ly Ca ngày xưa chút nào, đến mức trong lòng thoáng chốc trở nên hoảng hốt.

Một vò rượu nhanh chóng cạn, Sở Ly Ca lại lấy ra một vò tiên tửu khác, cười nói:
"Uống tiếp đi."

Nhìn vò tiên tửu kia, Kinh Phi Phi bỗng hiểu ra vì sao Vân Thiển Nguyệt dù có quan hệ không tệ với Sở Ly Ca, vẫn thường cùng người khác oán giận nói Sở Ly Ca là một "tên khốn".

Loại tiên tửu này vốn là thứ người khác cầu còn không được, vậy mà Sở Ly Ca lại đem ra vò này đến vò khác. Cũng chẳng khó đoán,  chắc chắn nàng hoặc là trộm, hoặc là cướp từ tay Vân Thiển Nguyệt. Ai mà chẳng biết Vân Thiển Nguyệt là tửu quỷ, làm gì chịu nhường tiên tửu cho người khác. Nếu đặt mình vào vị trí Vân Thiển Nguyệt, Sở Ly Ca trong mắt nàng ta không chỉ là "tên khốn", mà là "đại khốn"!

"Thù hận giữa chúng ta, đúng thật là không dễ gì hóa giải, nhưng ta tin rằng trong Thần tộc, không phải ai cũng đáng bị ta khinh thường."

Sở Ly Ca giơ chén về phía Kinh Phi Phi:
"Kính ngươi."

Kinh Phi Phi thoáng ngẩn người, theo bản năng cũng nâng chén đáp lại, đến khi chén đã chạm mới nhận ra ý tứ trong lời Sở Ly Ca.

Nàng... đang tán thành ta sao?

Dù trong lòng nàng không cần ai khác tán thành, càng không cần Ma tộc công nhận, nhưng giây phút ấy, một cảm giác tê dại lại lan khắp người. 

Tựa như mọi oán thù chất chứa bao năm bỗng trở nên nhẹ bẫng, chẳng còn đáng nhắc đến. So với việc hủy diệt lẫn nhau, thì có lẽ ngồi uống rượu thế này lại khiến lòng người dễ chịu hơn nhiều.

"Cô cô, người đã lấy lại bội kiếm chưa?"

Kinh Nhan nhớ rõ khi còn đi cùng Kinh Phạn Ca, mục đích ban đầu là tìm lại thanh bội kiếm của nàng, cũng không biết nàng cùng Cổ Nhược Thi có tìm được hay chưa.

"Đã thu hồi rồi."

Kinh Phạn Ca khẽ vung tay áo, trong phòng lập tức ấm áp hẳn lên. Tiếng kiếm ngân vang, một thanh kiếm đen tuyền xuất hiện sau lưng nàng. Ấm Dương kiếm lưỡi kiếm không sắc, thân kiếm như hắc thạch, giữa ánh sáng mờ lại ẩn hiện chút sắc đỏ, thoạt nhìn chẳng có vẻ gì là lợi khí giết người.

Nhưng Sở Ly Ca từng nghe kể, khi xưa tại thượng cổ bí cảnh Kinh Phạn Ca chỉ với một thanh kiếm này đã quét ngang đại quân Thần Nông trong Thần Cấm Giới, thân mình chẳng vương chút bụi, phong thái tiêu sái vô song.

Thấy ánh mắt tò mò của Sở Ly Ca, Kinh Phạn Ca mỉm cười giải thích:
"Thanh kiếm này là ta tự tay chế tạo. Trong hắc thạch vô giới có hòa vào tinh huyết của ta, nên nó chỉ nhận ta làm chủ."

Hắc thạch vô giới là khoáng thạch hiếm có trong thượng cổ bí cảnh, tương truyền được hình thành từ máu còn sót lại của Bàn Cổ Đại Thần. Nếu dùng nó để rèn vũ khí, tất sẽ chấn động thiên địa. Dùng chính tinh huyết của mình làm tâm, lại kết hợp hắc thạch vô giới làm thân, chẳng trách Ấm Dương kiếm xứng đáng với hai chữ "vô song".

So với bất kỳ thanh thần kiếm nào, thanh kiếm này đều không hề kém cạnh.

"Kế tiếp, ta định đến Yêu giới một chuyến."

Kinh Phạn Ca nhớ ra vẫn còn vài món đồ để lại nơi Hồ Sương Phi, cần phải đích thân thu hồi. Nghe vậy, Kinh Nhan lập tức nói:
"Trùng hợp, ta cũng phải đến Yêu giới."

Nghe được Kinh Nhan muốn đi Yêu giới, Sở Ly Ca liền nói:
"Ta cũng đi."

Nàng muốn nhân tiện diệt vài kẻ Yêu tộc, món nợ kiếp trước nàng vẫn chưa quên, lần này nhất định phải khiến chúng sống không bằng chết.

Cổ Nhược Thi biết rõ Kinh Phạn Ca đi Yêu giới để làm gì, chỉ là không hiểu vì sao cả Kinh Nhan lẫn Sở Ly Ca đều muốn đi theo. 

Chỉ là nếu Kinh Phạn Ca muốn đi Yêu giới, Cổ Nhược Thi tất nhiên muốn đi theo, nàng cũng thuận đường ghé qua Hoang Vu một chuyến, tiện thể trấn an Sở Thất Sát đang nổi trận lôi đình kia.

Sở Ly Ca thật ra rất tò mò vì sao Kinh Nhan muốn đến Yêu giới. Có vẻ nàng không phải muốn đi cùng Kinh Phạn Ca, mà là có chuyện riêng cần xử lý. Nàng không hỏi ngay trong bữa tiệc, đợi sau khi mọi người rời đi mới lên tiếng.

Kinh Phi Phi ở lại nhà gỗ, Kinh Phạn Ca cùng Cổ Nhược Thi lên đỉnh núi tản bộ, còn Sở Ly Ca và Kinh Nhan cũng ra ngoài dạo.

"Vì sao ngươi muốn đến Yêu giới?"

Sở Ly Ca lúc này mới lên tiếng hỏi. Kinh Nhan cũng không giấu giếm nàng:
"Tộc trưởng ép ta trở về để gả cho Đế Hiền. Nghe nói có người gửi cho nàng một bức thư cùng hạt châu lưu lại hình ảnh, nàng nói kẻ đó đến từ Yêu tộc."

Nghe vậy, trong đầu Sở Ly Ca lập tức hiện lên cái tên Hồ Sương Phi. Ấn tượng của nàng với nữ nhân kia có thể nói là tệ đến cực điểm, chỉ mong được ngàn đao phanh thây, nghiền xương thành tro.

"Ta đoán là Hồ Sương Phi."

Kinh Nhan nói. Sở Ly Ca cũng không lấy làm lạ, vì nàng cũng nghĩ như vậy. Nỗi hận đoạt ma cốt đã khắc sâu tận linh hồn, và lần này, nàng đã chuẩn bị sẵn hàng ngàn cách để khiến Hồ Sương Phi chết không toàn thây.

Phiền phức duy nhất là Hồ Hồng Liên, có nữ nhân đó ở bên, muốn động thủ e rằng chẳng dễ.

"Trước đây nàng từng hỏi ta vài chuyện rất kỳ lạ, hỏi ta có còn nhớ người từng khiến ta động lòng không."

"Ta và Yêu tộc vốn không thù oán, ngoại trừ ta cùng nàng ở ngoài có một ít quen biết, liền không nghĩ ra ai khác có lý do hại ta."

Sau khi nghe Kinh Nhan nói xong, Sở Ly Ca cười lạnh nói:
"Hỏi kiểu đó đúng là kỳ quái thật."

"Ta cũng không hiểu."

"Hay là nàng si mê ngươi, yêu mà không được nên sinh hận?"

Sở Ly Ca nói xong lại hừ lạnh, trong lòng bất giác đem mình ra so sánh với Hồ Sương Phi, nghĩ đi nghĩ lại, nàng chẳng thấy bản thân thua kém chỗ nào.

"Không giống. Ta cảm thấy nàng có thù với ta thì đúng hơn. Dù sao lần này đến Yêu giới, mọi chuyện sẽ rõ."

Kinh Nhan khẽ ngẩng đầu, gió lạnh lùa qua khiến tâm tình cũng thoải mái hơn nhiều, nàng nói:
"Chỉ là, nàng biết ta chưa gả cho Đế Hiền mà đã trốn đi, không biết liệu có ngoan ngoãn chờ ta ở Yêu giới không."

"Sẽ."

Sở Ly Ca nhớ lại mình cùng Hồ Sương Phi từng có quen biết, nàng nói:
"Ta hiểu rõ nàng. Bề ngoài có vẻ vì đại cục mà chịu nhún nhường, nhưng thực chất vô cùng kiêu ngạo. Dù chết, nàng cũng sẽ không bỏ trốn."

"Ngươi thật ra đối với nàng ta cũng có hiểu biết"

Kinh Nhan khẽ cười, nhưng trong mắt phảng phất chút chua xót. Nhớ lại kiếp trước, bao lần nàng giao Sở Ly Ca cho Hồ Sương Phi, thậm chí còn tận mắt chứng kiến hai người thành thân, nghĩ đến đó, trong lòng lại dấy lên chút vị đắng.

"Ghen à?"

Sở Ly Ca khẽ xoay người một cái, liền tiến đến trước mặt Kinh Nhan. Hương hoa Lạc đường thoang thoảng trên người nàng cũng theo đó lan đến, làn lụa mỏng màu trắng tinh khẽ vướng quanh cổ, hơi thở nóng rực từ da thịt kề sát trên cổ truyền ra, lan tỏa khắp toàn thân.

Yêu nghiệt này lại đến câu dẫn mình đây mà.

"Ngươi có thể ghen, ta thì không?"

Lần này, Kinh Nhan cũng không thèm tránh né. Nàng biết Sở Ly Ca đang hờn dỗi vì chuyện liên quan đến cô cô, liền thuận miệng nói ra.

"Phải, ta ghen đấy."

Sở Ly Ca cũng không phủ nhận, nàng thừa nhận mình đối với Kinh Nhan tính chiếm hữu rất lớn, mặc dù Kinh Nhan với Kinh Phạn Ca là người thân, nhưng nhìn đến giữa hai người có một chút hành động thân mật cũng đủ khiến cho nàng nổi ghen.

"Hôm đó, Thiên Nguyên Thần Quân định bồi thường cho ta thế nào đây?"

Sở Ly Ca vừa nói vừa ghé sát, đầu mũi khẽ lướt qua cổ Kinh Nhan, hít lấy hương thơm Vô Ưu và Dạ Tức hoa trên người nàng.

"Ngươi và ta đều ghen một lần, chẳng phải coi như huề sao?"

Toàn thân Kinh Nhan run lên, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời tuyết rơi, cố nén cảm giác rạo rực trong lòng xuống.

"Ngươi còn để Kinh Phi Phi ở lại, phá hỏng thế giới của hai ta. Chuyện này tính sao đây?"

Kinh Nhan: "......"

Kinh Nhan thật sự không nghĩ tới, thì ra tiểu ma đầu này thích tính sổ như vậy.

"Tiểu ma đầu, ngươi muốn gì?"

Kinh Nhan khẽ thở dài, cưng chiều dùng ngón tay lướt nhẹ lên má nàng. Nhớ đến mọi chuyện đã qua, giờ phút này, buông hết gánh nặng mà sống theo ý mình, thật sự quá tốt.

Sở Ly Ca cúi người ghé sát tai nàng, thì thầm một câu. Chỉ thấy tai Kinh Nhan lập tức đỏ bừng, màu đỏ lan dọc xuống cổ, rồi đến tận gương mặt.

"Miệng toàn nói lời hư hỏng."

Kinh Nhan nhẹ nhàng đẩy nàng ra, quay đầu bước đi. Sở Ly Ca kêu khẽ một tiếng, lập tức đuổi theo, miệng còn lẩm bẩm:

"Chỗ nào mà hư hỏng chứ? Đó là tình thú thôi!"

"Thật là Lão Cổ Bản!"

Hai bóng dáng một hồng, một trắng dần khuất trong màn tuyết ban đêm, giữa nơi hoang vắng, chỉ còn lại sự yên bình hiếm hoi của thế gian.

**

Ngày hôm sau, bốn người trực tiếp đi đến Yêu giới. Vừa vào Thanh Khâu, bọn họ đi tuần tra khiến những tiểu yêu quái ở đó sợ đến không biết đường chạy. Thấy có Họa Cốt Tôn Chủ, Thiên Nguyên Thần Quân cùng hai vị có thực lực không thể xem thường là mấy tiểu yêu liền khiếp vía,  vừa nhìn thấy đã đoán được là không có chuyện tốt.

Nếu không phải Kinh Nhan giữ chặt tay Sở Ly Ca, e rằng con đường họ đi qua, các tiểu yêu ở Thanh Khâu chẳng còn được may mắn mà thoát. May cho họ là chờ đến khi Hồ Hồng Liên ra nghênh đón, không có con tiểu yêu nào bị Sở Ly Ca hạ sát.

Hồ Hồng Liên nhìn đến nữ nhân hồng y tóc bạc đang đứng dưới bậc thang, giọng trầm nói: "Ngươi đã nói sẽ không trở lại."

Chỉ là thật kỳ lạ, sao lần này khi tái ngộ Kinh Phạn Ca, sắc mặt nàng hoàn toàn khác trước?

"Ta về thu hồi vài món đồ, liên quan đến sinh tử của nữ nhi của ngươi."

"Cái gì?"

Hồ Hồng Liên không hiểu, chưa kịp hỏi thêm thì Hồ Sương Phi đã bước ra từ đại môn. Nàng ngẩng cao đầu, đi ngang qua mọi người rồi ung dung tiến lên bậc thang, quay lại nói: "Ta biết ngươi sẽ tìm đến ta."

Ánh mắt Hồ Sương Phi rơi trên người Kinh Nhan, chỉ là Kinh Nhan không nói gì, chờ Kinh Phạn Ca xử lý xong chuyện nàng muốn giải quyết.

Kinh Phạn Ca vươn tay ra, từng sợi mạch khí đen trên người Hồ Sương Phi bị rút ra rồi hoàn toàn nhập vào trong tay nàng. Hồ Sương Phi cũng không giãy giụa, chỉ trơ mắt nhìn mạch khí bị rút cạn, rồi nghe Kinh Phạn Ca nói: "Giờ tinh khí ta đã thu hồi, nhưng ngươi đã sinh tâm ma, việc này ta bất lực."

Trước kia, vì có giao dịch với Hồ Sương Phi, Kinh Phạn Ca từng để lại một ít tinh khí trên người nàng để trợ giúp nàng tu luyện, nhưng thứ đó cũng có thể kích động tâm ma. Thế nhưng, trước khi cho tinh khí này nhập thể hoàn toàn, Hồ Sương Phi đã sinh tâm ma, việc ấy không còn do Kinh Phạn Ca kiểm soát được.

"Kinh Phạn Ca, ngươi thế nhưng lại để tinh khí dẫn tới nhập ma trên người nàng như vậy!"

Hồ Hồng Liên tức giận la lên, thì Hồ Sương Phi hô to một tiếng: "Đó là do ta yêu cầu!"

Một tiếng hô to của Hồ Sương Phi làm không khí im bặt, Sở Ly Ca nhoài mình ra chặn sát khí như xem một vở kịch, còn Hồ Hồng Liên thì vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.

Nàng chưa từng nghĩ tới nữ nhi của mình vì tu luyện, lại thân cận làm bạn với Tu La, còn yêu cầu nàng dẫn nhập tinh khí tràn đầy sát khí như vậy.

Nếu không phải tinh khí bị thu hồi kịp thời, về lâu về dài Hồ Sương Phi sẽ bị tâm ma hành hạ, cuối cùng tâm cảnh tan nát: nhẹ thì kinh mạch đứt đoạn thành phế nhân, nặng thì nổ tan xác mà chết.

Cần biết rằng sát khí tinh khí liên tục kích thích tâm ma và tiêu hao dương khí của người, đến cuối cùng một cơ hội nhập ma cũng không có.

"Ta chỉ muốn thay muội muội báo thù, ta không muốn nàng cứ thế lặng lẽ chết đi không một tiếng động, thậm chí không ai còn nhớ đến nàng!"

Chương trước Chương tiếp
Loading...