[BHTT-Edit] - Họa Cốt
Chương 125
Yêu tộc từng có một thiên tài ngút trời, năm nàng sinh ra đã khai mở được bốn bí cảnh, là chỗ dựa của toàn bộ Yêu tộc. Sau khi trưởng thành, nàng chỉ mất mười năm để đánh bại những yêu vương tự lập khắp nơi, chấm dứt thời kỳ hỗn loạn của Yêu tộc.Nàng chính là muội muội của Hồ Sương Phi, cũng là tiểu nữ nhi của Hồ Hồng Liên, Hồ Tuyết Phi.Toàn bộ tài nguyên của Yêu tộc gần như đều dốc cho Hồ Tuyết Phi; mọi người đối với nàng đều kính cẩn, ngay cả Hồ Hồng Liên cũng vô cùng cưng chiều. Nàng là tiểu bá vương của Yêu tộc, danh tiếng lan xa khắp nơi.Thế nhưng, dù danh tiếng của nàng có vang vọng trong Yêu tộc đến đâu, thì trước mặt Thần tộc và Ma tộc, vẫn chẳng đáng nhắc đến. Bởi lẽ, đó là sự chênh lệch mang tính huyết mạch, và sự kiêu ngạo vốn khắc sâu trong xương tủy của Thần Ma hai tộc.Hồ Sương Phi vẫn nhớ rõ, trước khi tiến vào thượng cổ bí cảnh, Hồ Tuyết Phi đã nhìn thấy Kinh Nhan. Nàng liền bị khí chất siêu phàm ấy cuốn hút: bóng dáng người ấy bước ra từ giữa các thần tộc, dung nhan khuynh thế khiến trời đất thất sắc, áo phượng lưu vân khẽ lay trong gió, hơi thở trong lành, đạo hạnh sâu không lường được.Hồ Tuyết Phi nhìn đến xuất thần, rồi quay sang kéo tay tỷ tỷ nói nhỏ:
"Tỷ tỷ, ta thích nàng.""Muội muội, Thần tộc kiêu ngạo lắm, bọn họ khinh thường Yêu tộc chúng ta."Khi ấy, Hồ Sương Phi chỉ mỉm cười cưng chiều, thuận miệng khuyên nhủ một câu. Nàng nghĩ muội muội mình chỉ là nói đùa, ai nhìn thấy Kinh Nhan mà chẳng động lòng ngưỡng mộ? Đó là thiên kiêu của Thần tộc, ai mà chẳng bị hấp dẫn bởi nàng?"Ta càng muốn thử một lần."Hồ Tuyết Phi nói, trong mắt lóe lên tia kiên định. Nàng có thiên phú kinh người, nghĩ rằng một ngày nào đó có thể sánh vai cùng Thần tộc, đứng ngang hàng với người ấy.Hồ Sương Phi chỉ biết thở dài, cười khổ. Khi quay đầu lại, nàng thấy Ma tộc xuất hiện, người dẫn đầu là nữ tử vận hồng y bắt mắt, chỉ thấy nàng trước sau lúm đồng tiền như hoa, tuy rằng tươi cười nhưng trong đó lại ẩn chứa sát khí. So với Kinh Nhan, Hồ Sương Phi lại thấy thích kiểu tùy ý của Sở Ly Ca hơn."Tỷ, vị kia Họa Cốt Tôn Chủ tới rồi."Hồ Tuyết Phi liếc nhìn Sở Ly Ca một cái, biết nàng cùng Hồ Sương phi cảm tình không tệ, định mở miệng trêu chọc tỷ tỷ, lại thấy ánh mắt Sở Ly Ca lại hướng về phía Kinh Nhan.Chỉ một ánh nhìn thôi, hai người đó...dường như sinh ra đã là một đôi trời định.Hồ Sương Phi chợt thấy trống rỗng trong lòng, liền kéo muội mình nói:
"Đi thôi, phải chuẩn bị vào bí cảnh.""Được."Tâm tư chưa kịp thổ lộ đành giấu kín ở trong lòng. Sau khi tiến vào bí cảnh, hai tỷ muội tách nhau ra. Hồ Tuyết Phi lần theo khí tức mà tìm đến Kinh Nhan. Lúc đó, Thần tộc và Ma tộc đang giằng co, nàng tuổi trẻ nóng nảy, liền xông ra phá tan bầu không khí căng thẳng giữa hai tộc.Kinh Nhan và Sở Ly Ca đồng thời nhìn nàng. Hồ Tuyết Phi bước thẳng tới trước mặt Kinh Nhan, nói dõng dạc:
"Thiên Nguyên Thần Quân, ta thích ngươi."Mọi người: "......"Sở Ly Ca cười lạnh một tiếng, vừa khinh thường vừa chế giễu, dẫn Ma tộc rời đi, để lại Thần tộc đứng xem kịch vui.Kinh Nhan không hề thay đổi sắc mặt, chỉ nhàn nhạt liếc Hồ Tuyết Phi một cái, như thể cảnh tượng này nàng đã gặp quá nhiều lần:
"Xin tự trọng."Dứt lời, nàng xoay người rời đi cùng Thần tộc, để lại Hồ Tuyết Phi một mình phiền muộn.Sau khi ra khỏi bí cảnh, Hồ Tuyết Phi lại tìm đến Thần tộc, trước mặt nhiều người một lần nữa nói lớn:
"Thiên Nguyên Thần Quân, ta thích ngươi!"Lời tuyên bố ấy khiến cho cả lục giới chấn động cùng khiếp sợ. Hồ Sương Phi lập tức chạy đến kéo muội mình lại:
"Ngươi chớ có làm loạn."Hồ Tuyết Phi vốn được Hồ Hồng Liên sủng ái sinh hư, chỉ vì nàng là thiên phú xuất sắc nhất trong ngàn năm qua ở Yêu tộc, từ nhỏ đến lớn nàng đã quen muốn gì là có được đó. Hiện tại nàng coi trọng Kinh Nhan, không rõ đó là sự tùy hứng hay thật sự yêu thích một lòng không lùi bước. Nhưng Hồ Sương Phi biết, kết quả nhất định sẽ làm tổn thương Hồ Tuyết Phi.Kinh Nhan quay lại nhìn nàng, trong mắt thoáng qua chút nghi hoặc, tựa hồ cảm thấy người này mình từng gặp ở đâu đó.Bí cảnh bên ngoài, người của lục giới đều dõi theo. Ai nấy đều muốn xem Kinh Nhan sẽ từ chối Hồ Tuyết Phi thế nào. Phải biết rằng, Kinh Nhan chính là nữ nhân mà cả lục giới mơ ước nhưng không ai có được, Yêu tộc tiểu nha đầu này lấy đâu ra tự tin để công khai tỏ tình?"Nếu có thời gian..." Kinh Nhan chậm rãi mở miệng, khiến mọi người đều ngừng thở chờ đợi câu tiếp theo."Hãy chăm chỉ tu luyện đi."Kinh Nhan đích thực được vô số người thầm mến, nhưng trắng trợn bày tỏ giữa thiên hạ như Hồ Tuyết Phi thì đây là lần đầu tiên.Chỉ là, Kinh Nhan đối với nàng không hề có chút hứng thú nào.Dưới ánh mắt lãnh đạm của Kinh Nhan, cùng cái nhìn khinh miệt từ sau lưng các Thần tộc, Hồ Tuyết Phi thậm chí còn cảm nhận được ánh mắt chế giễu từ khắp nơi đều dừng trên người mình. Mặt nàng đỏ bừng, kiêu ngạo của nàng đã bị giẫm nát, nhưng vẫn khăng khăng cứng cỏi nói:
"Ta tên là..."Còn chưa kịp nói hết, Kinh Nhan đã quay lưng:
"Mời trở về đi."Khoảnh khắc ấy, Hồ Tuyết Phi như thấy trời đất sụp đổ. Lần đầu tham dự thượng cổ bí cảnh, liền giống như đã đánh tan toàn bộ kiêu ngạo bao năm nay của mình.Nàng từng nghĩ ít nhất có thể khiến Kinh Nhan đáp lại một câu, hoặc là ít nhất cũng có được cơ hội được giới thiệu chính mình, làm cho mọi người ở đây đều biết rằng Yêu tộc cũng có một thiên tài. Nhưng mà, nàng ở trong Yêu tộc chính là được thổi phồng, ở trước mặt Thần tộc, một kỳ tài ngút trời giống như nàng, căn bản không đáng để nhắc tới."Muội muội, chúng ta đi thôi."
Hồ Sương Phi thấy sắc mặt Hồ Tuyết Phi đã trở nên trắng bệch, liền tiến đến nắm chặt tay nàng nói: "Chúng ta nên trở về Thanh Khâu."Hồ Tuyết Phi vẫn đứng yên như cũ không hề nhúc nhích. Trong tiếng cười châm chọc của Thần tộc, nàng rơi vào nỗi thống khổ sâu thẳm.Kinh Nhan dẫn theo Thần tộc rời đi, hơi thở trên người họ mạnh mẽ đến mức nàng chỉ có thể nhìn theo từ xa, mà đó cũng chỉ là những Thần tộc bình thường.Nàng kiêu ngạo lâu như vậy, mọi người đều nói nàng là thiên tài, nhưng lại cũng không thể nào so với một Thần tộc bình thường?Nàng cho rằng có thể để lại chút ấn tượng trong lòng Kinh Nhan, nhưng thần sắc vừa rồi của nàng, rõ ràng đã quên mất mình.Ở trong thượng cổ bí cảnh chỉ mới có năm ngày, liền quên mất mình sao?Nguyên lai, ta nhỏ bé đến như vậy sao?Hồ Sương Phi rất nhiều lần lôi kéo nhưng không thể lay chuyển được Hồ Tuyết Phi. Cuối cùng chỉ có thể nói:
"Muội, chúng ta đi về trước... được chứ?"Chỉ thấy Hồ Tuyết Phi một đôi mắt ửng đỏ rời đi, nàng không có trở về Thanh Khâu, cũng không biết nàng đi đến nơi nào.Yêu tộc huy động toàn lực đi tìm nhưng cũng không tìm được. Mấy ngày sau, nàng tự mình trở về, nhưng toàn thân đầy thương tích, kinh mạch bị phế, từ đó nàng mất đi khả năng tu hành.Ngày hôm đó, Hồ Hồng Liên như phát điên, ai tới khuyên can đều bị nàng đánh cho, người thì bị thương, kẻ thì suýt chết. Cuối cùng vẫn là Hồ Sương Phi đích thân đưa nàng về, lúc ấy nàng mới tạm thời yên lại.Sau này Hồ Sương Phi mới biết được, thì ra Hồ Tuyết Phi vì không cam lòng đã đi khiêu chiến người Thần tộc và Ma tộc nhưng qua rất nhiều lần cũng đánh không lại, cuối cùng bị phản phệ linh lực, kinh mạch đứt đoạn, trở thành phế nhân.Sau ngày đó, Hồ Tuyết Phi vẫn luôn tự giam mình trong phòng, vị tiểu bá vương ngày nào giờ chỉ còn là kẻ chìm trong vũng bùn không thể đứng dậy nữa.Hồ Hồng Liên cho người đi tìm linh dược có thể chữa lành kinh mạch, Hồ Sương Phi thậm chí đích thân ra ngoài tìm kiếm. Nàng đã đến vùng Hoang Vu, từng bước qua Cửu Tiêu, thậm chí đến cả Côn Luân — nhưng cuối cùng vẫn không tìm được bất kỳ linh đan diệu dược nào. Hồ Sương Phi hiểu rất rõ, loại linh dược có thể cứu mạng quý giá đến mức nếu có tồn tại, các giới khác dù sở hữu cũng tuyệt đối sẽ không dễ dàng giao ra. Tình người ấm lạnh, Hồ Sương Phi đã nếm trải hết, nhưng vẫn không hề oán trách, cho đến khi...Đêm hôm đó, bầu trời Thanh Khâu đổ cơn mưa lớn. Giữa tiếng sấm vang trời, tia chớp loé sáng, ánh sáng lạnh lẽo chiếu lên gương mặt tái nhợt, dữ tợn và hoảng sợ của Hồ Sương Phi.Nhìn đám y sư trong Yêu tộc vội vàng ra vào phòng của Hồ Tuyết Phi, trên người họ còn dính đầy máu, mùi tử khí phảng phất trong không khí khiến Hồ Sương Phi toàn thân ướt đẫm mưa, run rẩy không ngừng. Nàng túm lấy một y sư, giọng lạnh đi hỏi:
"Đã xảy ra chuyện gì?"Hồ Sương Phi vừa trở về sau khi tìm được một phương thuốc, vốn nghĩ có thể chậm rãi tu bổ kinh mạch cho Hồ Tuyết Phi. Nhưng..."Thiếu chủ... thiếu chủ nàng tự sát. Chúng ta đang tận lực cứu chữa."Vừa dứt lời, vị y sư đó lập tức né ra, chạy nhanh về phía lò thuốc. Cùng lúc, Hồ Hồng Liên bước ra từ trong phòng, dáng người thất thần, khuôn mặt trắng bệch như quỷ, trên áo dính đầy máu, cả người trông vô cùng thảm hại.Hồ Sương Phi tiến lên, định hỏi gì đó, nhưng ánh mắt nàng bỗng nhìn thấy trong phòng bốc lên từng luồng âm khí, rõ ràng là người của Quỷ tộc đang tới. Nàng định lao vào, nhưng bị Hồ Hồng Liên chặn lại."Tất cả mọi người rời khỏi nơi này.""Nương!""Ta nói, tất cả rời đi!"Uy áp kinh người từ Hồ Hồng Liên tỏa ra, khiến đám y sư hốt hoảng bỏ chạy, chỉ sợ chậm một nhịp sẽ bị nàng giết chết. Ánh mắt nàng đảo về phía Hồ Sương Phi, lạnh lẽo hơn cả đêm mưa, sát khí trút xuống như dao cắt, cuối cùng Hồ Sương Phi cũng chỉ có thể thỏa hiệp.Nàng vừa quay người bước đi, nước mắt đã tràn ra, không một tiếng động mà tan vào trong màn mưa.**Không gian im lặng đến nghẹt thở. Trong đầu Hồ Hồng Liên, sợi dây lý trí căng đến cực điểm — "phựt" — đứt đoạn. Nàng nhớ lại mọi chuyện năm xưa: Hồ Tuyết Phi từng là niềm kiêu hãnh của Yêu tộc, cũng là kiêu hãnh của chính mình. Chỉ vì chấp niệm điên cuồng mà tự hủy hoại tương lai, cuối cùng hồn đoạn giữa đêm mưa.Niềm hy vọng suốt bao năm của Yêu tộc hóa thành tro bụi chỉ trong một đêm, trở thành trò cười của lục giới. Mọi thứ nàng trao cho Hồ Tuyết Phi, cuối cùng đều theo nước chảy mây trôi mà tan biến. Từng ý niệm như ma quỷ bò lên thân thể nàng, khiến Hồ Hồng Liên gào lên một tiếng, vung tay áo dài, đánh tan toàn bộ sinh cơ quanh mình.Đêm ấy dài như vô tận. Hồ Sương Phi đến nay vẫn chưa từng bước ra khỏi ký ức ấy, từ sau đêm mưa đó, tâm ma trong nàng đã sinh.Giờ phút này, trong đại điện vang vọng tiếng cười điên loạn của Hồ Sương Phi. Nàng chỉ thẳng vào Kinh Nhan, giọng khản đặc, gào lên:
"Ta cũng muốn khiến ngươi không thể có được người ngươi yêu! Ta muốn ngươi vĩnh viễn sa vào vũng lầy!"Kinh Nhan toàn thân phát lạnh, cuối cùng cũng hiểu vì sao Hồ Sương Phi lại nói chuyện giữa nàng và Sở Ly Ca cho Kinh Vũ Yên biết, chứ không phải cho Đế Thừa.Nếu Kinh Vũ Yên biết chuyện này, vì để dập tin đồn và bảo toàn toàn tộc, chắc chắn sẽ ép nàng thành thân với Đế Hiền bằng mọi giá. Khi đó, vì sự an nguy của tộc, nàng... có lẽ sẽ phải chấp nhận.Chỉ là nàng không ai ngờ, Sở Ly Ca lại một mình đến đoạt hôn, Kinh Phi Phi sẽ không nghe theo sự phân phó của Kinh Vũ Yên, còn Thượng Thiện Thần Quân thì đột ngột xuất quan vào lúc này.Toàn bộ kế hoạch của Hồ Sương Phi liền sụp đổ, hơn nữa mối quan hệ của nàng và Sở Ly Ca đã công khai, không còn sợ Đế Thừa bức bách.Nhớ lại kiếp trước nàng cũng là hoài túm lấy ý niệm này, nhưng nàng lại dùng biện pháp đem Sở Ly Ca chiếm làm của riêng, cuối cùng lại là hủy diệt.Sở Ly Ca khẽ cười mấy tiếng, tiếng cười mang theo sát khí nồng đậm, khiến không khí trong điện trở nên lạnh như băng.Vạt áo đỏ của nàng khẽ lay động, nàng bước lên một bước, lạnh lùng nói:
"Hồ Sương Phi, nếu ngươi quý trọng muội muội ngươi đến thế... vậy để ta tiễn ngươi đi gặp nàng!"Lời vừa dứt, Thất Sát Kiếm nhanh như sấm sét trực tiếp hướng đến Hồ Sương Phi."Ầm!" một tiếng nổ vang dội, mặt đất rung chuyển, ngọc tường phía sau Hồ Sương Phi nứt toác, vỡ ra một lỗ lớn.Ngay khi đó, Hồ Hồng Liên đã kịp thời kéo con gái vào lòng, bảo vệ nàng trong lồng ngực:"Chư vị hôm nay, là muốn ở Yêu giới động thủ sao?"
"Tỷ tỷ, ta thích nàng.""Muội muội, Thần tộc kiêu ngạo lắm, bọn họ khinh thường Yêu tộc chúng ta."Khi ấy, Hồ Sương Phi chỉ mỉm cười cưng chiều, thuận miệng khuyên nhủ một câu. Nàng nghĩ muội muội mình chỉ là nói đùa, ai nhìn thấy Kinh Nhan mà chẳng động lòng ngưỡng mộ? Đó là thiên kiêu của Thần tộc, ai mà chẳng bị hấp dẫn bởi nàng?"Ta càng muốn thử một lần."Hồ Tuyết Phi nói, trong mắt lóe lên tia kiên định. Nàng có thiên phú kinh người, nghĩ rằng một ngày nào đó có thể sánh vai cùng Thần tộc, đứng ngang hàng với người ấy.Hồ Sương Phi chỉ biết thở dài, cười khổ. Khi quay đầu lại, nàng thấy Ma tộc xuất hiện, người dẫn đầu là nữ tử vận hồng y bắt mắt, chỉ thấy nàng trước sau lúm đồng tiền như hoa, tuy rằng tươi cười nhưng trong đó lại ẩn chứa sát khí. So với Kinh Nhan, Hồ Sương Phi lại thấy thích kiểu tùy ý của Sở Ly Ca hơn."Tỷ, vị kia Họa Cốt Tôn Chủ tới rồi."Hồ Tuyết Phi liếc nhìn Sở Ly Ca một cái, biết nàng cùng Hồ Sương phi cảm tình không tệ, định mở miệng trêu chọc tỷ tỷ, lại thấy ánh mắt Sở Ly Ca lại hướng về phía Kinh Nhan.Chỉ một ánh nhìn thôi, hai người đó...dường như sinh ra đã là một đôi trời định.Hồ Sương Phi chợt thấy trống rỗng trong lòng, liền kéo muội mình nói:
"Đi thôi, phải chuẩn bị vào bí cảnh.""Được."Tâm tư chưa kịp thổ lộ đành giấu kín ở trong lòng. Sau khi tiến vào bí cảnh, hai tỷ muội tách nhau ra. Hồ Tuyết Phi lần theo khí tức mà tìm đến Kinh Nhan. Lúc đó, Thần tộc và Ma tộc đang giằng co, nàng tuổi trẻ nóng nảy, liền xông ra phá tan bầu không khí căng thẳng giữa hai tộc.Kinh Nhan và Sở Ly Ca đồng thời nhìn nàng. Hồ Tuyết Phi bước thẳng tới trước mặt Kinh Nhan, nói dõng dạc:
"Thiên Nguyên Thần Quân, ta thích ngươi."Mọi người: "......"Sở Ly Ca cười lạnh một tiếng, vừa khinh thường vừa chế giễu, dẫn Ma tộc rời đi, để lại Thần tộc đứng xem kịch vui.Kinh Nhan không hề thay đổi sắc mặt, chỉ nhàn nhạt liếc Hồ Tuyết Phi một cái, như thể cảnh tượng này nàng đã gặp quá nhiều lần:
"Xin tự trọng."Dứt lời, nàng xoay người rời đi cùng Thần tộc, để lại Hồ Tuyết Phi một mình phiền muộn.Sau khi ra khỏi bí cảnh, Hồ Tuyết Phi lại tìm đến Thần tộc, trước mặt nhiều người một lần nữa nói lớn:
"Thiên Nguyên Thần Quân, ta thích ngươi!"Lời tuyên bố ấy khiến cho cả lục giới chấn động cùng khiếp sợ. Hồ Sương Phi lập tức chạy đến kéo muội mình lại:
"Ngươi chớ có làm loạn."Hồ Tuyết Phi vốn được Hồ Hồng Liên sủng ái sinh hư, chỉ vì nàng là thiên phú xuất sắc nhất trong ngàn năm qua ở Yêu tộc, từ nhỏ đến lớn nàng đã quen muốn gì là có được đó. Hiện tại nàng coi trọng Kinh Nhan, không rõ đó là sự tùy hứng hay thật sự yêu thích một lòng không lùi bước. Nhưng Hồ Sương Phi biết, kết quả nhất định sẽ làm tổn thương Hồ Tuyết Phi.Kinh Nhan quay lại nhìn nàng, trong mắt thoáng qua chút nghi hoặc, tựa hồ cảm thấy người này mình từng gặp ở đâu đó.Bí cảnh bên ngoài, người của lục giới đều dõi theo. Ai nấy đều muốn xem Kinh Nhan sẽ từ chối Hồ Tuyết Phi thế nào. Phải biết rằng, Kinh Nhan chính là nữ nhân mà cả lục giới mơ ước nhưng không ai có được, Yêu tộc tiểu nha đầu này lấy đâu ra tự tin để công khai tỏ tình?"Nếu có thời gian..." Kinh Nhan chậm rãi mở miệng, khiến mọi người đều ngừng thở chờ đợi câu tiếp theo."Hãy chăm chỉ tu luyện đi."Kinh Nhan đích thực được vô số người thầm mến, nhưng trắng trợn bày tỏ giữa thiên hạ như Hồ Tuyết Phi thì đây là lần đầu tiên.Chỉ là, Kinh Nhan đối với nàng không hề có chút hứng thú nào.Dưới ánh mắt lãnh đạm của Kinh Nhan, cùng cái nhìn khinh miệt từ sau lưng các Thần tộc, Hồ Tuyết Phi thậm chí còn cảm nhận được ánh mắt chế giễu từ khắp nơi đều dừng trên người mình. Mặt nàng đỏ bừng, kiêu ngạo của nàng đã bị giẫm nát, nhưng vẫn khăng khăng cứng cỏi nói:
"Ta tên là..."Còn chưa kịp nói hết, Kinh Nhan đã quay lưng:
"Mời trở về đi."Khoảnh khắc ấy, Hồ Tuyết Phi như thấy trời đất sụp đổ. Lần đầu tham dự thượng cổ bí cảnh, liền giống như đã đánh tan toàn bộ kiêu ngạo bao năm nay của mình.Nàng từng nghĩ ít nhất có thể khiến Kinh Nhan đáp lại một câu, hoặc là ít nhất cũng có được cơ hội được giới thiệu chính mình, làm cho mọi người ở đây đều biết rằng Yêu tộc cũng có một thiên tài. Nhưng mà, nàng ở trong Yêu tộc chính là được thổi phồng, ở trước mặt Thần tộc, một kỳ tài ngút trời giống như nàng, căn bản không đáng để nhắc tới."Muội muội, chúng ta đi thôi."
Hồ Sương Phi thấy sắc mặt Hồ Tuyết Phi đã trở nên trắng bệch, liền tiến đến nắm chặt tay nàng nói: "Chúng ta nên trở về Thanh Khâu."Hồ Tuyết Phi vẫn đứng yên như cũ không hề nhúc nhích. Trong tiếng cười châm chọc của Thần tộc, nàng rơi vào nỗi thống khổ sâu thẳm.Kinh Nhan dẫn theo Thần tộc rời đi, hơi thở trên người họ mạnh mẽ đến mức nàng chỉ có thể nhìn theo từ xa, mà đó cũng chỉ là những Thần tộc bình thường.Nàng kiêu ngạo lâu như vậy, mọi người đều nói nàng là thiên tài, nhưng lại cũng không thể nào so với một Thần tộc bình thường?Nàng cho rằng có thể để lại chút ấn tượng trong lòng Kinh Nhan, nhưng thần sắc vừa rồi của nàng, rõ ràng đã quên mất mình.Ở trong thượng cổ bí cảnh chỉ mới có năm ngày, liền quên mất mình sao?Nguyên lai, ta nhỏ bé đến như vậy sao?Hồ Sương Phi rất nhiều lần lôi kéo nhưng không thể lay chuyển được Hồ Tuyết Phi. Cuối cùng chỉ có thể nói:
"Muội, chúng ta đi về trước... được chứ?"Chỉ thấy Hồ Tuyết Phi một đôi mắt ửng đỏ rời đi, nàng không có trở về Thanh Khâu, cũng không biết nàng đi đến nơi nào.Yêu tộc huy động toàn lực đi tìm nhưng cũng không tìm được. Mấy ngày sau, nàng tự mình trở về, nhưng toàn thân đầy thương tích, kinh mạch bị phế, từ đó nàng mất đi khả năng tu hành.Ngày hôm đó, Hồ Hồng Liên như phát điên, ai tới khuyên can đều bị nàng đánh cho, người thì bị thương, kẻ thì suýt chết. Cuối cùng vẫn là Hồ Sương Phi đích thân đưa nàng về, lúc ấy nàng mới tạm thời yên lại.Sau này Hồ Sương Phi mới biết được, thì ra Hồ Tuyết Phi vì không cam lòng đã đi khiêu chiến người Thần tộc và Ma tộc nhưng qua rất nhiều lần cũng đánh không lại, cuối cùng bị phản phệ linh lực, kinh mạch đứt đoạn, trở thành phế nhân.Sau ngày đó, Hồ Tuyết Phi vẫn luôn tự giam mình trong phòng, vị tiểu bá vương ngày nào giờ chỉ còn là kẻ chìm trong vũng bùn không thể đứng dậy nữa.Hồ Hồng Liên cho người đi tìm linh dược có thể chữa lành kinh mạch, Hồ Sương Phi thậm chí đích thân ra ngoài tìm kiếm. Nàng đã đến vùng Hoang Vu, từng bước qua Cửu Tiêu, thậm chí đến cả Côn Luân — nhưng cuối cùng vẫn không tìm được bất kỳ linh đan diệu dược nào. Hồ Sương Phi hiểu rất rõ, loại linh dược có thể cứu mạng quý giá đến mức nếu có tồn tại, các giới khác dù sở hữu cũng tuyệt đối sẽ không dễ dàng giao ra. Tình người ấm lạnh, Hồ Sương Phi đã nếm trải hết, nhưng vẫn không hề oán trách, cho đến khi...Đêm hôm đó, bầu trời Thanh Khâu đổ cơn mưa lớn. Giữa tiếng sấm vang trời, tia chớp loé sáng, ánh sáng lạnh lẽo chiếu lên gương mặt tái nhợt, dữ tợn và hoảng sợ của Hồ Sương Phi.Nhìn đám y sư trong Yêu tộc vội vàng ra vào phòng của Hồ Tuyết Phi, trên người họ còn dính đầy máu, mùi tử khí phảng phất trong không khí khiến Hồ Sương Phi toàn thân ướt đẫm mưa, run rẩy không ngừng. Nàng túm lấy một y sư, giọng lạnh đi hỏi:
"Đã xảy ra chuyện gì?"Hồ Sương Phi vừa trở về sau khi tìm được một phương thuốc, vốn nghĩ có thể chậm rãi tu bổ kinh mạch cho Hồ Tuyết Phi. Nhưng..."Thiếu chủ... thiếu chủ nàng tự sát. Chúng ta đang tận lực cứu chữa."Vừa dứt lời, vị y sư đó lập tức né ra, chạy nhanh về phía lò thuốc. Cùng lúc, Hồ Hồng Liên bước ra từ trong phòng, dáng người thất thần, khuôn mặt trắng bệch như quỷ, trên áo dính đầy máu, cả người trông vô cùng thảm hại.Hồ Sương Phi tiến lên, định hỏi gì đó, nhưng ánh mắt nàng bỗng nhìn thấy trong phòng bốc lên từng luồng âm khí, rõ ràng là người của Quỷ tộc đang tới. Nàng định lao vào, nhưng bị Hồ Hồng Liên chặn lại."Tất cả mọi người rời khỏi nơi này.""Nương!""Ta nói, tất cả rời đi!"Uy áp kinh người từ Hồ Hồng Liên tỏa ra, khiến đám y sư hốt hoảng bỏ chạy, chỉ sợ chậm một nhịp sẽ bị nàng giết chết. Ánh mắt nàng đảo về phía Hồ Sương Phi, lạnh lẽo hơn cả đêm mưa, sát khí trút xuống như dao cắt, cuối cùng Hồ Sương Phi cũng chỉ có thể thỏa hiệp.Nàng vừa quay người bước đi, nước mắt đã tràn ra, không một tiếng động mà tan vào trong màn mưa.**Không gian im lặng đến nghẹt thở. Trong đầu Hồ Hồng Liên, sợi dây lý trí căng đến cực điểm — "phựt" — đứt đoạn. Nàng nhớ lại mọi chuyện năm xưa: Hồ Tuyết Phi từng là niềm kiêu hãnh của Yêu tộc, cũng là kiêu hãnh của chính mình. Chỉ vì chấp niệm điên cuồng mà tự hủy hoại tương lai, cuối cùng hồn đoạn giữa đêm mưa.Niềm hy vọng suốt bao năm của Yêu tộc hóa thành tro bụi chỉ trong một đêm, trở thành trò cười của lục giới. Mọi thứ nàng trao cho Hồ Tuyết Phi, cuối cùng đều theo nước chảy mây trôi mà tan biến. Từng ý niệm như ma quỷ bò lên thân thể nàng, khiến Hồ Hồng Liên gào lên một tiếng, vung tay áo dài, đánh tan toàn bộ sinh cơ quanh mình.Đêm ấy dài như vô tận. Hồ Sương Phi đến nay vẫn chưa từng bước ra khỏi ký ức ấy, từ sau đêm mưa đó, tâm ma trong nàng đã sinh.Giờ phút này, trong đại điện vang vọng tiếng cười điên loạn của Hồ Sương Phi. Nàng chỉ thẳng vào Kinh Nhan, giọng khản đặc, gào lên:
"Ta cũng muốn khiến ngươi không thể có được người ngươi yêu! Ta muốn ngươi vĩnh viễn sa vào vũng lầy!"Kinh Nhan toàn thân phát lạnh, cuối cùng cũng hiểu vì sao Hồ Sương Phi lại nói chuyện giữa nàng và Sở Ly Ca cho Kinh Vũ Yên biết, chứ không phải cho Đế Thừa.Nếu Kinh Vũ Yên biết chuyện này, vì để dập tin đồn và bảo toàn toàn tộc, chắc chắn sẽ ép nàng thành thân với Đế Hiền bằng mọi giá. Khi đó, vì sự an nguy của tộc, nàng... có lẽ sẽ phải chấp nhận.Chỉ là nàng không ai ngờ, Sở Ly Ca lại một mình đến đoạt hôn, Kinh Phi Phi sẽ không nghe theo sự phân phó của Kinh Vũ Yên, còn Thượng Thiện Thần Quân thì đột ngột xuất quan vào lúc này.Toàn bộ kế hoạch của Hồ Sương Phi liền sụp đổ, hơn nữa mối quan hệ của nàng và Sở Ly Ca đã công khai, không còn sợ Đế Thừa bức bách.Nhớ lại kiếp trước nàng cũng là hoài túm lấy ý niệm này, nhưng nàng lại dùng biện pháp đem Sở Ly Ca chiếm làm của riêng, cuối cùng lại là hủy diệt.Sở Ly Ca khẽ cười mấy tiếng, tiếng cười mang theo sát khí nồng đậm, khiến không khí trong điện trở nên lạnh như băng.Vạt áo đỏ của nàng khẽ lay động, nàng bước lên một bước, lạnh lùng nói:
"Hồ Sương Phi, nếu ngươi quý trọng muội muội ngươi đến thế... vậy để ta tiễn ngươi đi gặp nàng!"Lời vừa dứt, Thất Sát Kiếm nhanh như sấm sét trực tiếp hướng đến Hồ Sương Phi."Ầm!" một tiếng nổ vang dội, mặt đất rung chuyển, ngọc tường phía sau Hồ Sương Phi nứt toác, vỡ ra một lỗ lớn.Ngay khi đó, Hồ Hồng Liên đã kịp thời kéo con gái vào lòng, bảo vệ nàng trong lồng ngực:"Chư vị hôm nay, là muốn ở Yêu giới động thủ sao?"