[BHTT-Edit] - Họa Cốt
Chương 123
"Ngươi điên rồi?!"Dùng chính mạng mình để trói buộc một kẻ đã nhập ma, Cổ Nhược Thi thật sự là điên rồi sao?"Ngươi đây là đang đánh cược!"Sở Ly Ca cảm thấy Cổ Nhược Thi nhất định là điên rồi. Nàng sao có thể lấy tính mạng của mình ra để đánh cược một ván như thế này? Chẳng lẽ nàng thật sự tin rằng Kinh Phạn Ca sẽ vì sợ nàng mất mạng mà cưỡng ép áp chế sát khí trong người sao?"Đây là cách duy nhất ta có thể nghĩ ra, cũng là cách hữu hiệu nhất để ngăn nàng lại."Tà áo tím nhạt của Cổ Nhược Thi lay động trong gió, nàng khẽ nhắm mắt mỉm cười. Trong khoảnh khắc đó, khí chất lạnh lùng trên người nàng bỗng hóa thành một vẻ đẹp tịch liêu lạ lùng.Sở Ly Ca chợt hiểu ra.Nếu Kinh Nhan nhập ma, cần có người ức chế sát khí, thì bản thân nàng cũng sẽ làm điều tương tự để giúp người kia. Đôi khi, cái gọi là "điên" chính là đặc tính của Ma tộc, vì một người hay một chuyện nào đó mà không màng tất cả, ấy mới là sự điên cuồng của Ma tộc."Cho nên ta tin tưởng nàng."Nói xong, Cổ Nhược Thi tiếp tục tìm kiếm băng linh thảo. Nhưng Sở Ly Ca tiến lên vài bước, giữ chặt lấy nàng:"Vạn nhất, ta nói là vạn nhất, nếu nàng không thể khống chế được thì sao?""Thì chết thôi. Đến lúc đó ta cũng chẳng còn thấy được nữa."Cổ Nhược Thi dừng lại một chút, mỉm cười:
"Nhưng ngươi yên tâm, loại văn tự bán đứt đó sẽ không đơn giản như vậy.""Ngươi còn để lại nước cờ sau?""Văn tự bán đứt ấy, không chỉ gieo ấn tử trong thân thể ta, mà còn gieo ấn tương tự trên người nàng."Cổ Nhược Thi khẽ thở dài, gạt đi lớp tuyết phủ trên linh thảo rồi nói:
"Chỉ là nàng mang thân thể Tu La, khế ước này có lẽ chỉ khiến nàng bị trọng thương, nhưng như thế cũng đủ khiến nàng không thể ra tay với ngươi."Sở Ly Ca nghe xong, sắc mặt càng lúc càng nghiêm trọng. Hai người bọn họ đang buộc chặt sinh mệnh của mình vào nhau — một bên chết, bên kia cũng không thể sống được."Đúng là kẻ điên."Sở Ly Ca bật cười, bỗng cảm thấy Cổ Nhược Thi quả thật xứng đáng là người Ma tộc, chỉ có Ma tộc mới có thể nghĩ ra kiểu đồng quy vu tận như vậy."Cho nên ngươi cũng đừng ghen nữa. Phạn Ca và Kinh Nhan đi đến được ngày hôm nay, cũng không dễ dàng gì.""Ta đâu có ghen."Sở Ly Ca quay mặt đi, tuyệt đối không thừa nhận trong lòng mình có chút khó chịu."Mối quan hệ giữa Kinh Nhan và Phạn Ca, giống như ngươi với Sở Thất Sát vậy. Nếu Sở Thất Sát rời đi ngay khi ngươi cần hắn nhất, có lẽ ngươi cũng sẽ nhớ thương cả đời."Sở Ly Ca im lặng, xem như thừa nhận lời Cổ Nhược Thi nói không sai.Từ sau khi rời khỏi Vô Tận Hắc Ngục, tính tình nàng quả thật trở nên thất thường hơn, thêm vào đó là sự cưng chiều của Sở Thất Sát và Lạc Phi Thư khiến nàng càng tùy hứng. Nếu nghĩ kỹ lại những gì Kinh Nhan đã trải qua, nàng cũng hiểu được Kinh Phạn Ca quan trọng với đối phương đến mức nào, có lẽ bản thân nàng không nên tùy tiện nổi giận như vậy."Tìm thấy rồi."Cổ Nhược Thi cầm lên một gốc linh thảo trong suốt như băng, thu vào túi trữ vật của mình rồi nói tiếp:"Tính tình như ngươi, chỉ có người ôn hòa như Kinh Nhan mới có thể chịu đựng nổi.""Bất quá..."Cổ Nhược Thi cùng Sở Ly Ca sóng vai trở về căn nhà gỗ đơn sơ:
"Ngươi dám một mình đi đoạt hôn, thật là...""Làm tốt lắm."Tưởng rằng Cổ Nhược Thi sẽ trách mình hành động lỗ mãng, Sở Ly Ca không ngờ cuối cùng nàng lại khen một câu. Người này tuy khí chất không giống Ma tộc, nhưng càng ở chung, Sở Ly Ca càng cảm thấy, nàng ấy mới là kẻ mang bản chất Ma tộc rõ ràng nhất."Cho dù phải liều cả mạng, ta cũng phải đi."Sở Ly Ca khẽ dừng lại, cười nói:
"Dù có ch·ết, ta cũng phải khiến Cửu Tiêu chấn động, trời long đất lở. Đám người đó, ta tuyệt không để chúng sống yên ổn.""Sở Thất Sát chắc tức đến phát điên mất.""Nhưng ta cũng đâu dễ chết vậy, gần như là phát điên rồi."Hai người vừa nói vừa cười, cùng bước đi trong gió tuyết, chậm rãi trở lại căn nhà gỗ yên tĩnh ấy.**Kinh Phi Phi rất biết điều mà đi ra ngoài, để lại trong phòng chỉ còn Kinh Phạn Ca và Kinh Nhan.Kinh Phạn Ca khẽ vén mái tóc bạc xõa trước ngực, nhớ lại khi đó da đầu nứt toác, máu và linh lực hòa vào nhau, hận ý tràn ra khiến cả người nàng run rẩy.
"Thêm một mái tóc bạc thế này, ta trông có phải già đi nhiều lắm không?""Ngươi không hề già chút nào."Kinh Nhan đau lòng nhìn nàng:
"Lúc đó ta còn quá nhỏ, chẳng hiểu gì cả... không thể chia sẻ cùng ngươi những đau khổ đó...""Đừng ôm hết mọi chuyện về phía mình. Ta nhớ rõ trước đây ngươi không phải là người như vậy."Nghe câu đó, vẻ mặt Kinh Nhan thoáng ảm đạm. Trong đôi mắt đẹp cũng dần phủ lên một tầng xám mờ. Trăm năm qua, tính cách của nàng đã bị mài mòn, những cái từng tiêu sái, tự do, giờ đều bị quy củ trói buộc bóp nghẹt đến gần như biến mất.Đôi khi nàng nghĩ, có lẽ chính mình đã tự vứt bỏ bản thân, cho nên Kinh Vũ Yên mới có thể "dạy" nàng thành ra thế này.Đi từng bước một đến hôm nay, nàng không còn trách ai được nữa.Kinh Phạn Ca duỗi tay đặt lên vai nàng, mỉm cười:
"Ủ rũ cái gì chứ. Ta chỉ muốn ngươi đừng luôn làm khổ chính mình."Kinh Nhan khẽ thở dài, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, người kia vẫn chưa quay lại.
"Cô cô... tính cách của ta như vậy, có phải rất khiến người khác chán ghét không?"Nàng nhớ lại, ban đầu Sở Ly Ca còn gọi mình là "Lão Cổ Bản", thật ra nói như thế cũng chẳng sai, có lẽ nàng thật sự quá trói buộc bản thân."Đương nhiên là không phải.""Vị cô nương họ Sở kia... cũng sẽ không cảm thấy như vậy, vì sao đột nhiên mất đi lòng tin vào chính mình?"Trên đường, Kinh Phạn Ca đã nghe Cổ Nhược Thi kể lại ít nhiều chuyện giữa Sở Ly Ca và Kinh Nhan. Suốt bao năm qua, Kinh Nhan vốn là thiên chi kiêu nữ được toàn Thần tộc chú mục, lại còn được Thiên Đạo chọn làm người thừa kế truyền thừa, một nhân vật hiếm thấy trong lục giới.
Nàng chấp chưởng hình phạt, đoan chính nghiêm minh, được người người kính sợ. Nhưng giờ đây, tại sao nàng lại trở nên hoang mang, mất tự tin đến vậy?"Ánh sáng trên người ta... phần lớn đều là do Thần tộc ban cho. Ngay cả danh hiệu 'Thiên Nguyên Thần Quân' này cũng là Thần tộc phong cho. Giờ bị họ xem là phản đồ... ta bỗng không biết mình còn lại thứ gì.""Chỉ cần ngươi tin rằng mình không làm sai, vậy là đủ."Kinh Phạn Ca đứng lên, cúi đầu nhìn nàng. Trong mắt Kinh Nhan, thân ảnh của Kinh Phạn Ca vẫn vĩ đại như cũ, nàng vẫn là người dẫn đường trong đời nàng."Những thứ ánh sáng đó chỉ là hư danh. Cảm nhận của chính ngươi mới là thật. Ngươi có nghĩ mình đã làm sai không?""Tự nhiên là không."Kinh Nhan biết rõ mình không hề làm sai, vì hòa bình của Thần tộc và lục giới, đối kháng với Đế Thừa là điều nàng phải làm."Vậy thì hà tất phải bận tâm? Chẳng lẽ người kia thích ngươi là vì những hào quang mà Thần tộc ban cho sao?"Câu hỏi ấy khiến Kinh Nhan nhất thời sửng sốt, rồi bật cười khẽ.
Đúng là nàng đã nghĩ nhiều quá rồi. Sở Ly Ca ghét Thần tộc nhất, nay nàng đã rời bỏ Thần tộc, có lẽ đối phương còn vui mừng là khác.Nàng cũng hiểu vì sao Sở Ly Ca chán ghét Thần tộc, ngoài lịch sử tàn khốc kia, còn vì tên Đế Thừa gương mặt đạo mạo giả nhân giả nghĩa.Không cần nói người khác, ngay cả nàng cũng chán ghét hắn."Kế tiếp, cô cô định làm gì?"Kinh Nhan biết thời gian nghỉ ngơi của họ không còn nhiều. Hơn nữa, còn có nhiều thần tộc từng thân thiết với nàng đang bị giam trong Cửu Tiêu, khiến lòng nàng thấp thỏm.Nàng thậm chí không biết Đế Thừa có ra tay với Xảo Húc và Thượng Thiện Thần Quân hay không."Năm đó trong trận chiến ở U Ma Cốc, ta từng gieo lên người Đế Thừa một vết thương vĩnh viễn không thể chữa.""Không, nói đúng hơn đó là một lời nguyền, lấy việc nhập ma làm đại giới."Kinh Nhan lặng lẽ lắng nghe. Trong đầu, những mảnh ký ức rách nát dần nối lại. Lúc nàng nhập ma, dường như... nàng cũng từng gieo một lời nguyền tương tự."Ta nguyền rủa hắn rằng: con đường tu hành của hắn sẽ khó đi từng bước, cứ mỗi ba ngày lại bị nghiệp hỏa thiêu đốt, đau đớn không ngừng. Ta đoán kinh mạch của hắn chắc chắn đã bị tổn thương."Kinh Nhan khẽ hít một hơi, chỉ cảm thấy lời nguyền này của Kinh Phạn Ca...Quả thật tuyệt vời.Chẳng trách Đế Thừa lại vội vàng tìm ngũ hành chí bảo để mở Hỗn Độn Chi Môn, thì ra hắn không thể tiếp tục tinh tiến. Khó trách lúc ấy khi nàng dùng Xích Tiêu kiếm giao chiến, còn có thể tạm thời ép hắn phải lui. Xem ra hắn quả thực bị thương, mà còn lại là thương thế khó chữa.Vậy còn bản thân nàng thì sao, kiếp trước đã nguyền rủa điều gì?Kinh Nhan hồi tưởng lại khung cảnh đỏ rực khi ấy: nàng đứng giữa không trung, y phục bị gió lốc cuốn bay, ánh mắt nhìn xuống đại địa tràn đầy sinh linh.
Cảm giác hủy diệt trời đất ấy, nàng vẫn còn nhớ rõ, trong khoảnh khắc đó, nàng chỉ muốn, bằng mọi giá... hủy diệt cả thế gian này.Nàng nhìn thấy trên tay Hồ Sương Phi có khúc xương phát ra ánh kim quang lấp lánh ánh mắt nàng run lên, chỉ thoáng chốc, mây đen che kín bầu trời, sấm sét cuồn cuộn, phảng phất thiên địa đều đổi sắc."Ta lấy thân Tu La mà nguyền rủa Yêu tộc!"Tiếng Kinh Nhan vang vọng giữa trời đất. Trong khoảnh khắc ngẩng đầu lên, nàng dường như thấy rõ dung nhan Sở Ly Ca ngay trước mắt — gần trong gang tấc, nhưng... nàng rõ ràng đã ch·ết rồi, đã ch·ết rồi!Ngón tay nàng chỉ thẳng vào Hồ Sương Phi, điên cuồng cười nói: "Đoạn tuyệt sinh cơ, vĩnh viễn đọa Diêm La!"Kinh Nhan bừng tỉnh, mồ hôi lạnh tuôn khắp người, toàn thân run rẩy.
Kinh Phạn Ca lập tức nắm lấy tay nàng, phát hiện bàn tay nàng lạnh như băng tuyết:
"Nhan Nhi, sao vậy?""Ta... ta không sao."Kinh Nhan không ngờ đoạn ký ức kia lại đột nhiên ùa vào đầu mình. Mùi máu tanh dày đặc như che kín cả trời đất, ăn mòn lấy từng thớ thịt, từng tia linh lực trong người nàng.Vì sao lại thế? Vì sao, trong ký ức ấy, chỉ toàn là mùi máu tanh?"Ngươi tâm thần không ổn, đã trải qua chuyện gì sao?"Kinh Phạn Ca thấy sắc mặt nàng mỗi lúc một trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra khắp người, hơi thở rối loạn, liền biết tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.Một lúc lâu sau, Kinh Nhan mới trầm giọng kể lại toàn bộ cảnh tượng quỷ dị trong mộng, kể cả ký ức của mình, từ đầu đến cuối, từng chi tiết đều nói cho Kinh Phạn Ca nghe.Nghe xong, sắc mặt Kinh Phạn Ca dần trầm trọng. Khi nghe đến đoạn Kinh Nhan nhập ma, thậm chí nguyền rủa toàn bộ Yêu tộc, trong lòng nàng liền cảm thấy kinh hãi.Nàng không hiểu vì sao Kinh Nhan lại có được ký ức ấy, nhưng sự việc đã đến mức này, tất nhiên có nhân quả."Ngươi nói, cả ngươi, vị cô nương họ Sở và Lục phán đều từng mơ cùng loại giấc mộng này?""Đúng vậy."Kinh Phạn Ca trầm tư một lát rồi hỏi:
"Vậy ngươi có thấy ba người các ngươi... có điểm gì giống nhau không?"Kinh Nhan vốn không nghĩ đến điều đó, nhưng vừa nghe hỏi, nàng lập tức nhớ ra một điểm chung mà không ai có thể bắt chước:
"Chúng ta đều là người được Thiên Đạo truyền thừa."Trong thần giới, Thiên Đạo cổ mắt chỉ có ba dòng truyền thừa —
một là Thiên Đạo thước trong tay nàng,
hai là Họa Cốt quyển trục của Sở Ly Ca,
và ba là Sinh Tử sách trong tay Lục Miên.Những kẻ được Thiên Đạo chọn làm người thừa kế, vậy mà lại giữ được ký ức của kiếp trước — chuyện này đủ để làm rung chuyển cả thế đạo. E rằng... có người đã làm ra chuyện gì đó nghịch với Thiên Đạo.Nói đến đây, Cổ Nhược Thi và Sở Ly Ca vừa vặn trở về.Sở Ly Ca vừa bước vào, ném túi trữ vật lên bàn, lấy ra bình rượu, vừa nói:
"Những người được Thiên Đạo truyền thừa đều là người mang đại khí vận. Dù thế đạo có đảo loạn, ký ức kiếp trước của họ vẫn được bảo lưu.""Huyền diệu thật... quá huyền diệu."Kinh Phạn Ca sống đã lâu năm như thế, đây vẫn là lần đầu tiên nghe đến một chuyện lạ kỳ như vậy. Quả nhiên, thế gian này việc gì cũng có thể xảy ra."Chỉ là ta rất tò mò," nàng khẽ cau mày, "rốt cuộc là ai có thể nghịch chuyển thời gian, đảo ngược Thiên Đạo, khiến thế đạo trọng khởi?"Cổ Nhược Thi và Sở Ly Ca đều là người Ma tộc, ngũ cảm nhạy bén nhất. Lời nói của cô cháu Kinh gia, lúc bước vào kết giới họ đã liền nghe được."Chuyện đó tạm gác lại đã."Sở Ly Ca đẩy bình rượu ra giữa bàn, giọng mang chút tùy ý:
"Tuy ta chẳng ưa gì Thần tộc, nhưng hôm nay cô cháu hai người gặp lại đó là chuyện vui. Nên uống mừng một chén."Kinh Phạn Ca và Kinh Nhan đều ngẩn người, đồng loạt nhìn sang Cổ Nhược Thi.Cổ Nhược Thi chỉ cười cười nói:
"Ta nghe người ở Hoang Vu nói, Họa Cốt Tôn Chủ chúng ta chẳng bao giờ tham dự vào chuyện nhân gian, nay lại chủ động nói lời 'chúc mừng', thật khiến ta thấy lạ đấy."Sở Ly Ca hơi đỏ mặt, nhíu mày:
"Ta làm việc theo tâm ý mình. Giờ ta muốn chúc mừng — chẳng lẽ cổ tiền bối có ý kiến sao?""Đương nhiên không."Biết tiểu ma đầu này tính tình thất thường, Cổ Nhược Thi không đùa thêm, mà gọi Kinh Phi Phi vào cùng uống rượu sưởi ấm.Rượu này là tiên tửu mà Sở Ly Ca thuận tay lấy từ tay Vân Thiển Nguyệt, khác với rượu nhân gian uống nhiều hại thân, tiên tửu này ngược lại còn có thể thúc đẩy tu vi. Kể cả Kinh Phi Phi đang mang thương tích cũng có thể uống.Nhìn Sở Ly Ca giờ đây không còn mang vẻ địch ý hay sát khí như trước, Kinh Phạn Ca cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Nàng chủ động rót rượu cho Sở Ly Ca và Kinh Nhan, khẽ nâng chén, giọng đầy cảm khái:"Hai người các ngươi có thể gặp được nhau, đó là đại hạnh trong kiếp này. Nào, kính các ngươi một ly."
"Nhưng ngươi yên tâm, loại văn tự bán đứt đó sẽ không đơn giản như vậy.""Ngươi còn để lại nước cờ sau?""Văn tự bán đứt ấy, không chỉ gieo ấn tử trong thân thể ta, mà còn gieo ấn tương tự trên người nàng."Cổ Nhược Thi khẽ thở dài, gạt đi lớp tuyết phủ trên linh thảo rồi nói:
"Chỉ là nàng mang thân thể Tu La, khế ước này có lẽ chỉ khiến nàng bị trọng thương, nhưng như thế cũng đủ khiến nàng không thể ra tay với ngươi."Sở Ly Ca nghe xong, sắc mặt càng lúc càng nghiêm trọng. Hai người bọn họ đang buộc chặt sinh mệnh của mình vào nhau — một bên chết, bên kia cũng không thể sống được."Đúng là kẻ điên."Sở Ly Ca bật cười, bỗng cảm thấy Cổ Nhược Thi quả thật xứng đáng là người Ma tộc, chỉ có Ma tộc mới có thể nghĩ ra kiểu đồng quy vu tận như vậy."Cho nên ngươi cũng đừng ghen nữa. Phạn Ca và Kinh Nhan đi đến được ngày hôm nay, cũng không dễ dàng gì.""Ta đâu có ghen."Sở Ly Ca quay mặt đi, tuyệt đối không thừa nhận trong lòng mình có chút khó chịu."Mối quan hệ giữa Kinh Nhan và Phạn Ca, giống như ngươi với Sở Thất Sát vậy. Nếu Sở Thất Sát rời đi ngay khi ngươi cần hắn nhất, có lẽ ngươi cũng sẽ nhớ thương cả đời."Sở Ly Ca im lặng, xem như thừa nhận lời Cổ Nhược Thi nói không sai.Từ sau khi rời khỏi Vô Tận Hắc Ngục, tính tình nàng quả thật trở nên thất thường hơn, thêm vào đó là sự cưng chiều của Sở Thất Sát và Lạc Phi Thư khiến nàng càng tùy hứng. Nếu nghĩ kỹ lại những gì Kinh Nhan đã trải qua, nàng cũng hiểu được Kinh Phạn Ca quan trọng với đối phương đến mức nào, có lẽ bản thân nàng không nên tùy tiện nổi giận như vậy."Tìm thấy rồi."Cổ Nhược Thi cầm lên một gốc linh thảo trong suốt như băng, thu vào túi trữ vật của mình rồi nói tiếp:"Tính tình như ngươi, chỉ có người ôn hòa như Kinh Nhan mới có thể chịu đựng nổi.""Bất quá..."Cổ Nhược Thi cùng Sở Ly Ca sóng vai trở về căn nhà gỗ đơn sơ:
"Ngươi dám một mình đi đoạt hôn, thật là...""Làm tốt lắm."Tưởng rằng Cổ Nhược Thi sẽ trách mình hành động lỗ mãng, Sở Ly Ca không ngờ cuối cùng nàng lại khen một câu. Người này tuy khí chất không giống Ma tộc, nhưng càng ở chung, Sở Ly Ca càng cảm thấy, nàng ấy mới là kẻ mang bản chất Ma tộc rõ ràng nhất."Cho dù phải liều cả mạng, ta cũng phải đi."Sở Ly Ca khẽ dừng lại, cười nói:
"Dù có ch·ết, ta cũng phải khiến Cửu Tiêu chấn động, trời long đất lở. Đám người đó, ta tuyệt không để chúng sống yên ổn.""Sở Thất Sát chắc tức đến phát điên mất.""Nhưng ta cũng đâu dễ chết vậy, gần như là phát điên rồi."Hai người vừa nói vừa cười, cùng bước đi trong gió tuyết, chậm rãi trở lại căn nhà gỗ yên tĩnh ấy.**Kinh Phi Phi rất biết điều mà đi ra ngoài, để lại trong phòng chỉ còn Kinh Phạn Ca và Kinh Nhan.Kinh Phạn Ca khẽ vén mái tóc bạc xõa trước ngực, nhớ lại khi đó da đầu nứt toác, máu và linh lực hòa vào nhau, hận ý tràn ra khiến cả người nàng run rẩy.
"Thêm một mái tóc bạc thế này, ta trông có phải già đi nhiều lắm không?""Ngươi không hề già chút nào."Kinh Nhan đau lòng nhìn nàng:
"Lúc đó ta còn quá nhỏ, chẳng hiểu gì cả... không thể chia sẻ cùng ngươi những đau khổ đó...""Đừng ôm hết mọi chuyện về phía mình. Ta nhớ rõ trước đây ngươi không phải là người như vậy."Nghe câu đó, vẻ mặt Kinh Nhan thoáng ảm đạm. Trong đôi mắt đẹp cũng dần phủ lên một tầng xám mờ. Trăm năm qua, tính cách của nàng đã bị mài mòn, những cái từng tiêu sái, tự do, giờ đều bị quy củ trói buộc bóp nghẹt đến gần như biến mất.Đôi khi nàng nghĩ, có lẽ chính mình đã tự vứt bỏ bản thân, cho nên Kinh Vũ Yên mới có thể "dạy" nàng thành ra thế này.Đi từng bước một đến hôm nay, nàng không còn trách ai được nữa.Kinh Phạn Ca duỗi tay đặt lên vai nàng, mỉm cười:
"Ủ rũ cái gì chứ. Ta chỉ muốn ngươi đừng luôn làm khổ chính mình."Kinh Nhan khẽ thở dài, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, người kia vẫn chưa quay lại.
"Cô cô... tính cách của ta như vậy, có phải rất khiến người khác chán ghét không?"Nàng nhớ lại, ban đầu Sở Ly Ca còn gọi mình là "Lão Cổ Bản", thật ra nói như thế cũng chẳng sai, có lẽ nàng thật sự quá trói buộc bản thân."Đương nhiên là không phải.""Vị cô nương họ Sở kia... cũng sẽ không cảm thấy như vậy, vì sao đột nhiên mất đi lòng tin vào chính mình?"Trên đường, Kinh Phạn Ca đã nghe Cổ Nhược Thi kể lại ít nhiều chuyện giữa Sở Ly Ca và Kinh Nhan. Suốt bao năm qua, Kinh Nhan vốn là thiên chi kiêu nữ được toàn Thần tộc chú mục, lại còn được Thiên Đạo chọn làm người thừa kế truyền thừa, một nhân vật hiếm thấy trong lục giới.
Nàng chấp chưởng hình phạt, đoan chính nghiêm minh, được người người kính sợ. Nhưng giờ đây, tại sao nàng lại trở nên hoang mang, mất tự tin đến vậy?"Ánh sáng trên người ta... phần lớn đều là do Thần tộc ban cho. Ngay cả danh hiệu 'Thiên Nguyên Thần Quân' này cũng là Thần tộc phong cho. Giờ bị họ xem là phản đồ... ta bỗng không biết mình còn lại thứ gì.""Chỉ cần ngươi tin rằng mình không làm sai, vậy là đủ."Kinh Phạn Ca đứng lên, cúi đầu nhìn nàng. Trong mắt Kinh Nhan, thân ảnh của Kinh Phạn Ca vẫn vĩ đại như cũ, nàng vẫn là người dẫn đường trong đời nàng."Những thứ ánh sáng đó chỉ là hư danh. Cảm nhận của chính ngươi mới là thật. Ngươi có nghĩ mình đã làm sai không?""Tự nhiên là không."Kinh Nhan biết rõ mình không hề làm sai, vì hòa bình của Thần tộc và lục giới, đối kháng với Đế Thừa là điều nàng phải làm."Vậy thì hà tất phải bận tâm? Chẳng lẽ người kia thích ngươi là vì những hào quang mà Thần tộc ban cho sao?"Câu hỏi ấy khiến Kinh Nhan nhất thời sửng sốt, rồi bật cười khẽ.
Đúng là nàng đã nghĩ nhiều quá rồi. Sở Ly Ca ghét Thần tộc nhất, nay nàng đã rời bỏ Thần tộc, có lẽ đối phương còn vui mừng là khác.Nàng cũng hiểu vì sao Sở Ly Ca chán ghét Thần tộc, ngoài lịch sử tàn khốc kia, còn vì tên Đế Thừa gương mặt đạo mạo giả nhân giả nghĩa.Không cần nói người khác, ngay cả nàng cũng chán ghét hắn."Kế tiếp, cô cô định làm gì?"Kinh Nhan biết thời gian nghỉ ngơi của họ không còn nhiều. Hơn nữa, còn có nhiều thần tộc từng thân thiết với nàng đang bị giam trong Cửu Tiêu, khiến lòng nàng thấp thỏm.Nàng thậm chí không biết Đế Thừa có ra tay với Xảo Húc và Thượng Thiện Thần Quân hay không."Năm đó trong trận chiến ở U Ma Cốc, ta từng gieo lên người Đế Thừa một vết thương vĩnh viễn không thể chữa.""Không, nói đúng hơn đó là một lời nguyền, lấy việc nhập ma làm đại giới."Kinh Nhan lặng lẽ lắng nghe. Trong đầu, những mảnh ký ức rách nát dần nối lại. Lúc nàng nhập ma, dường như... nàng cũng từng gieo một lời nguyền tương tự."Ta nguyền rủa hắn rằng: con đường tu hành của hắn sẽ khó đi từng bước, cứ mỗi ba ngày lại bị nghiệp hỏa thiêu đốt, đau đớn không ngừng. Ta đoán kinh mạch của hắn chắc chắn đã bị tổn thương."Kinh Nhan khẽ hít một hơi, chỉ cảm thấy lời nguyền này của Kinh Phạn Ca...Quả thật tuyệt vời.Chẳng trách Đế Thừa lại vội vàng tìm ngũ hành chí bảo để mở Hỗn Độn Chi Môn, thì ra hắn không thể tiếp tục tinh tiến. Khó trách lúc ấy khi nàng dùng Xích Tiêu kiếm giao chiến, còn có thể tạm thời ép hắn phải lui. Xem ra hắn quả thực bị thương, mà còn lại là thương thế khó chữa.Vậy còn bản thân nàng thì sao, kiếp trước đã nguyền rủa điều gì?Kinh Nhan hồi tưởng lại khung cảnh đỏ rực khi ấy: nàng đứng giữa không trung, y phục bị gió lốc cuốn bay, ánh mắt nhìn xuống đại địa tràn đầy sinh linh.
Cảm giác hủy diệt trời đất ấy, nàng vẫn còn nhớ rõ, trong khoảnh khắc đó, nàng chỉ muốn, bằng mọi giá... hủy diệt cả thế gian này.Nàng nhìn thấy trên tay Hồ Sương Phi có khúc xương phát ra ánh kim quang lấp lánh ánh mắt nàng run lên, chỉ thoáng chốc, mây đen che kín bầu trời, sấm sét cuồn cuộn, phảng phất thiên địa đều đổi sắc."Ta lấy thân Tu La mà nguyền rủa Yêu tộc!"Tiếng Kinh Nhan vang vọng giữa trời đất. Trong khoảnh khắc ngẩng đầu lên, nàng dường như thấy rõ dung nhan Sở Ly Ca ngay trước mắt — gần trong gang tấc, nhưng... nàng rõ ràng đã ch·ết rồi, đã ch·ết rồi!Ngón tay nàng chỉ thẳng vào Hồ Sương Phi, điên cuồng cười nói: "Đoạn tuyệt sinh cơ, vĩnh viễn đọa Diêm La!"Kinh Nhan bừng tỉnh, mồ hôi lạnh tuôn khắp người, toàn thân run rẩy.
Kinh Phạn Ca lập tức nắm lấy tay nàng, phát hiện bàn tay nàng lạnh như băng tuyết:
"Nhan Nhi, sao vậy?""Ta... ta không sao."Kinh Nhan không ngờ đoạn ký ức kia lại đột nhiên ùa vào đầu mình. Mùi máu tanh dày đặc như che kín cả trời đất, ăn mòn lấy từng thớ thịt, từng tia linh lực trong người nàng.Vì sao lại thế? Vì sao, trong ký ức ấy, chỉ toàn là mùi máu tanh?"Ngươi tâm thần không ổn, đã trải qua chuyện gì sao?"Kinh Phạn Ca thấy sắc mặt nàng mỗi lúc một trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra khắp người, hơi thở rối loạn, liền biết tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.Một lúc lâu sau, Kinh Nhan mới trầm giọng kể lại toàn bộ cảnh tượng quỷ dị trong mộng, kể cả ký ức của mình, từ đầu đến cuối, từng chi tiết đều nói cho Kinh Phạn Ca nghe.Nghe xong, sắc mặt Kinh Phạn Ca dần trầm trọng. Khi nghe đến đoạn Kinh Nhan nhập ma, thậm chí nguyền rủa toàn bộ Yêu tộc, trong lòng nàng liền cảm thấy kinh hãi.Nàng không hiểu vì sao Kinh Nhan lại có được ký ức ấy, nhưng sự việc đã đến mức này, tất nhiên có nhân quả."Ngươi nói, cả ngươi, vị cô nương họ Sở và Lục phán đều từng mơ cùng loại giấc mộng này?""Đúng vậy."Kinh Phạn Ca trầm tư một lát rồi hỏi:
"Vậy ngươi có thấy ba người các ngươi... có điểm gì giống nhau không?"Kinh Nhan vốn không nghĩ đến điều đó, nhưng vừa nghe hỏi, nàng lập tức nhớ ra một điểm chung mà không ai có thể bắt chước:
"Chúng ta đều là người được Thiên Đạo truyền thừa."Trong thần giới, Thiên Đạo cổ mắt chỉ có ba dòng truyền thừa —
một là Thiên Đạo thước trong tay nàng,
hai là Họa Cốt quyển trục của Sở Ly Ca,
và ba là Sinh Tử sách trong tay Lục Miên.Những kẻ được Thiên Đạo chọn làm người thừa kế, vậy mà lại giữ được ký ức của kiếp trước — chuyện này đủ để làm rung chuyển cả thế đạo. E rằng... có người đã làm ra chuyện gì đó nghịch với Thiên Đạo.Nói đến đây, Cổ Nhược Thi và Sở Ly Ca vừa vặn trở về.Sở Ly Ca vừa bước vào, ném túi trữ vật lên bàn, lấy ra bình rượu, vừa nói:
"Những người được Thiên Đạo truyền thừa đều là người mang đại khí vận. Dù thế đạo có đảo loạn, ký ức kiếp trước của họ vẫn được bảo lưu.""Huyền diệu thật... quá huyền diệu."Kinh Phạn Ca sống đã lâu năm như thế, đây vẫn là lần đầu tiên nghe đến một chuyện lạ kỳ như vậy. Quả nhiên, thế gian này việc gì cũng có thể xảy ra."Chỉ là ta rất tò mò," nàng khẽ cau mày, "rốt cuộc là ai có thể nghịch chuyển thời gian, đảo ngược Thiên Đạo, khiến thế đạo trọng khởi?"Cổ Nhược Thi và Sở Ly Ca đều là người Ma tộc, ngũ cảm nhạy bén nhất. Lời nói của cô cháu Kinh gia, lúc bước vào kết giới họ đã liền nghe được."Chuyện đó tạm gác lại đã."Sở Ly Ca đẩy bình rượu ra giữa bàn, giọng mang chút tùy ý:
"Tuy ta chẳng ưa gì Thần tộc, nhưng hôm nay cô cháu hai người gặp lại đó là chuyện vui. Nên uống mừng một chén."Kinh Phạn Ca và Kinh Nhan đều ngẩn người, đồng loạt nhìn sang Cổ Nhược Thi.Cổ Nhược Thi chỉ cười cười nói:
"Ta nghe người ở Hoang Vu nói, Họa Cốt Tôn Chủ chúng ta chẳng bao giờ tham dự vào chuyện nhân gian, nay lại chủ động nói lời 'chúc mừng', thật khiến ta thấy lạ đấy."Sở Ly Ca hơi đỏ mặt, nhíu mày:
"Ta làm việc theo tâm ý mình. Giờ ta muốn chúc mừng — chẳng lẽ cổ tiền bối có ý kiến sao?""Đương nhiên không."Biết tiểu ma đầu này tính tình thất thường, Cổ Nhược Thi không đùa thêm, mà gọi Kinh Phi Phi vào cùng uống rượu sưởi ấm.Rượu này là tiên tửu mà Sở Ly Ca thuận tay lấy từ tay Vân Thiển Nguyệt, khác với rượu nhân gian uống nhiều hại thân, tiên tửu này ngược lại còn có thể thúc đẩy tu vi. Kể cả Kinh Phi Phi đang mang thương tích cũng có thể uống.Nhìn Sở Ly Ca giờ đây không còn mang vẻ địch ý hay sát khí như trước, Kinh Phạn Ca cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Nàng chủ động rót rượu cho Sở Ly Ca và Kinh Nhan, khẽ nâng chén, giọng đầy cảm khái:"Hai người các ngươi có thể gặp được nhau, đó là đại hạnh trong kiếp này. Nào, kính các ngươi một ly."