[BHTT-Edit] - Họa Cốt

Chương 122



Kết giới ngăn cách gió tuyết. Khi Kinh Phạn Ca và Cổ Nhược Thi bước vào, gió liền ngừng, tuyết cũng thôi rơi, chỉ còn lại hơi ấm của một cái ôm đã chờ đợi từ rất lâu.

Kinh Nhan đã tự trách mình suốt nhiều năm. Dù nàng biết mọi chuyện không phải lỗi của mình, trong lòng vẫn không khỏi nghĩ rằng: nếu khi xưa nàng không bị Đế Thừa lợi dụng, liệu Kinh Phạn Ca có thể có cách nào khác tốt hơn để thoát ra không?

Nàng chưa từng có cách nào tha thứ cho bản thân, mãi cho đến giây phút này, khi chính miệng Kinh Phạn Ca nói rằng nàng không sai, gông xiềng trong lòng kéo dài gần trăm năm mới được tháo bỏ. Toàn thân nàng như được giải thoát, nhẹ nhõm đến lạ thường.

Sở Ly Ca khoanh tay trước ngực, nhìn hai người ôm nhau, sắc mặt hơi trầm xuống.
Tại sao Kinh Nhan chưa từng ôm ta như vậy chứ?

Kinh Phạn Ca quay sang nhìn Sở Ly Ca, trong cơ thể dâng lên một luồng ma khí cùng dục niệm bạo liệt, đối với ma cốt của Sở Ly Ca như hổ rình mồi. Nhưng mà với ý chí tự chủ mạnh mẽ, nàng ép xuống tất cả ý niệm, không để lộ ra bên ngoài, chỉ là người khác đều không biết, để làm được điều đó khó khăn đến mức nào.

Nàng buông Kinh Nhan ra, giơ tay khẽ vuốt đầu nàng. Cô gái này giờ đã cao hơn nàng, không còn là tiểu hài tử như trước kia.

"Những năm qua, vất vả rồi."

Khi tỉnh lại, ngoài niềm vui điên cuồng vì biết Cổ Nhược Thi vẫn còn sống, điều đầu tiên Kinh Phạn Ca nghĩ đến là đứa chất nữ này. Nàng hiểu rõ sự yếu đuối và mưu kế của Kinh Vũ Yên, cũng biết người kia nhất định sẽ bồi dưỡng Kinh Nhan thành một công cụ ngoan ngoãn chịu đựng sự khống chế.

Quá trình đó với Kinh Nhan mà nói hẳn đã vô cùng khổ cực. Kinh Phạn Ca mặc dù hiểu được, nhưng cũng biết mình không cách nào cảm nhận hết nỗi khổ ấy, cuối cùng, chỉ có thể nói một câu "vất vả rồi" để an ủi phần nào những ủy khuất và bất bình mà nàng đã chịu đựng suốt bao năm.

"Không, không khổ."

Kinh Nhan cảm thấy, con đường tu hành dài dằng dặc này thực ra chẳng khổ cực gì, chỉ là trong quá trình ấy, góc cạnh và sự phóng khoáng của bản thân đã bị mài mòn gần như biến mất. Cái "ta" từng tự do tiêu sái, giờ chẳng còn lại chút dấu vết nào.

Đó không phải là "khổ", mà là mê man cùng chán ghét chính mình.

Kinh Phạn Ca nhìn sang Sở Ly Ca, ánh mắt đỏ rực sáng lên:
"Trước kia... ta có đắc tội."

Kinh Phi Phi vẫn đứng nơi cửa, không dám động. Nàng vẫn đang tiêu hóa hết thảy những chuyện trước mắt — vị Thần Quân ôn hòa tùy tính, thiên tư tuyệt diễm năm xưa, thật sự đã trở về rồi sao?

Nàng có cảm giác bản thân hóa thành pho tượng, chỉ biết đứng nhìn mọi chuyện diễn ra, muốn dung nhập vào, nhưng lại thấy bất luận lúc này nàng nói gì cũng trở nên nhạt nhòa vô nghĩa.

Cổ Nhược Thi cũng im lặng giống như nàng, chỉ khác là trong lòng đã bắt đầu tính toán bước tiếp theo.

Khi nàng nói về Vong Xuyên Thủy với Kinh Phạn Ca, lại bị nàng từ chối, chỉ vì nàng có tính toán khác.

Lúc này, thấy Kinh Phi Phi sắc mặt nhợt nhạt, Kinh Phạn Ca tiến lại gần, quan sát kỹ rồi hỏi:
"Bị trục xuất sao?"

Kinh Phi Phi vốn có tu vi không thấp, vậy mà giờ thần tức yếu ớt, thân thể gầy guộc chẳng khác phàm nhân, điều đó đủ để Kinh Phạn Ca nhận ra mọi chuyện.

"Vô Song Thần Quân."

Kinh Phi Phi vội vàng hành lễ, nhưng bị Kinh Phạn Ca nhẹ nhàng xua tay:
"Không cần mấy lễ nghi đó."

Sau đó, mọi người quay về căn nhà gỗ. Căn nhà vốn đã nhỏ, giờ lại càng thêm chật chội.

"Ta tạm thời có thể áp chế luồng bạo khí trong cơ thể."

Kinh Phạn Ca nói xong, lại tiếp lời:
"Ta không định uống Vong Xuyên Thủy, ít nhất là chưa phải bây giờ."

Kinh Phạn Ca nói ra quyết định của chính mình, Kinh Nhan mím môi có chút khó hiểu, nhưng vẫn hỏi:
"Vì sao?"

"Sau khi nhập ma, tu vi của ta tăng lên không ít. Ta biết đó không phải chính đạo, nhưng hiện nay Thần giới đang đại loạn. Nếu muốn đối phó với Đế Thừa, ta cần có sức mạnh cường đại hơn nữa."

Cổ Nhược Thi không nói gì, nhưng ai cũng hiểu nàng đang ủng hộ Kinh Phạn Ca. Giữa hai người tồn tại một loại mạc danh ăn ý, giống như không cần phải nói lời nào, chỉ cần ánh mắt là đủ để hiểu ý nhau.

"Nếu như ngươi mất khống chế thì sao?"

Câu hỏi của Sở Ly Ca khiến bầu không khí lập tức ngưng lại. Ai cũng hiểu sau khi nhập ma, không ai dám chắc người đó sẽ làm gì, khi nào sẽ mất khống chế, cũng không thể nắm chắc được có thể khống chế chính mình được bao nhiêu phần.

Nếu Kinh Phạn Ca đột nhiên mất khống chế, quay ngược sang ra tay giết bọn họ, Sở Ly Ca chỉ nghĩ đến thôi đã thấy lạnh sống lưng. Liệu có khi nào lại đi vào vết xe đổ kiếp trước, bị đoạt ma cốt mà chết thảm không?

"Ta tin rằng mình có thể khống chế được."

Kinh Phạn Ca khẽ thở dài:
"Điều đó cũng không dễ dàng. Tâm ma đã sinh, có vài ý niệm vặn vẹo vẫn luôn tồn tại trong đầu ta. Nhưng ta sẽ không để nó điều khiển."

Nàng biết bản thân bị hấp dẫn bởi hình ảnh và mùi vị của máu tanh, chỉ là nàng dùng lý trí ép xuống, phải không ngừng tự nhủ đó là sai, nhất định phải khắc chế.

Ánh mắt Kinh Phạn Ca như suy tư điều gì đó mà dừng lại trên người Cổ Nhược Thi. Cổ Nhược Thi chỉ khẽ cong môi, không nói gì.

"Có thể khống chế."

Lần này là Kinh Nhan lên tiếng. Nàng nói không phải để bênh vực Kinh Phạn Ca, mà bởi chính nàng đã từng trải qua. Nàng nhớ rõ cảm giác khi bị ma tính xâm nhập,  ý niệm cực đoan, thù hận cả thế giới — nhưng vẫn có những lúc, nàng đủ tỉnh táo để khống chế bản thân.

"Ta tin tưởng cô cô."

Kinh Nhan không nói thêm gì nữa, bởi chính nàng cũng không diễn tả được rõ ràng. Chỉ là trong tiềm thức, nàng cảm thấy cô cô nhất định có thể khống chế được bản thân. Trong mộng, nàng từng ngắn ngủi giam giữ hồn phách của Sở Ly Ca, nhưng sau đó không hiểu sao lại không thể giữ nó lại bên người.

Giờ phút này nàng mới hiểu ra, khi ấy mình đã nhập ma, toàn thân đều ngập trong sát khí. Hồn phách của Sở Ly Ca chỉ là một sợi linh thức mỏng manh chưa tan, tự nhiên không thể chống lại được sát khí cuồng loạn ấy. Cuối cùng, nàng chỉ có thể buông tay, thả hồn phách Sở Ly Ca rời đi.

Ý thức rằng có thể "khống chế được", có lẽ cũng bắt nguồn từ chuyện này, chỉ cần nàng có thể áp chế sát khí, ngăn cản nó tràn ra, thì mới có thể giữ lại được hồn phách của Sở Ly Ca.
Khi đó, nàng đã cố chấp tin rằng mọi thứ đều nằm trong khả năng kiểm soát của mình.

Sở Ly Ca khẽ nhíu mày. Tuy thấy lời của Kinh Phạn Ca có phần hợp lý, nhưng nghĩ đến việc bản thân đang là người chịu uy hiếp, nàng lại không sao bình tâm nổi.
Chẳng lẽ Kinh Nhan thật sự không sợ cô cô nàng ấy một khi mất khống chế sẽ giết chết mình sao?

Sở Ly Ca khẽ hừ một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì thêm.
Đúng là kinh tài tuyệt diễm Kinh Phạn Ca, thật là được lòng người a!

Kinh Nhan liếc nhìn Sở Ly Ca, trong lòng khẽ siết lại. Nàng hiểu mình chưa suy nghĩ đến cảm xúc của đối phương, định bước lên nói gì đó thì bị Cổ Nhược Thi nhẹ nhàng ngăn lại. Cổ Nhược Thi khẽ lắc đầu, ý bảo nàng bây giờ không phải lúc dỗ dành.

Thời gian sống chung vừa qua khiến Cổ Nhược Thi hiểu rõ tính khí Sở Ly Ca, nàng ấy đang giận dỗi. Nếu lúc này ai đến an ủi hay tranh luận, chỉ khiến cho mọi chuyện thêm tệ. Chỉ cần chờ khi cả hai có cơ hội riêng nói chuyện, mọi thứ sẽ dễ dàng giải quyết hơn.

Kinh Phạn Ca bắt gặp ánh mắt Kinh Nhan, khẽ cười:
"Yên tâm đi, chỉ cần việc của Đế Thừa được làm sáng tỏ, ta sẽ tự mình uống Vong Xuyên Thủy, rút bỏ Tu La chi thân."

Uống Vong Xuyên Thủy để quên đi quá khứ, so với việc gánh lấy Tu La chi thân để chống lại Đế Thừa càng cần nhiều dũng khí hơn nữa.
Những người mình đã từng yêu, những người đã từng yêu mình, nói quên liền quên, đó mới là điều tàn nhẫn nhất trên đời.

"Cô cô, người từng nói đã cứu được vài người và sắp xếp họ ở nơi khác, nhưng sau lại bị Đế Thừa giết... rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?"

Có ba chuyện từng khiến tâm cảnh Kinh Phạn Ca dao động: một là việc của Cổ Nhược Thi, hai là chuyện Phượng Hoàng ngã xuống, và ba chính là chuyện này.

Lúc trước Kinh Phạn Ca không thể nhớ rõ, cho nên lúc nói cũng không thể nói rõ được.

"Chuyện đó...kỳ thật lúc trước Ma tộc bị vây khốn trong một bẫy rập không gian, ta đem bọn họ cứu đem ra."

Kinh Phạn Ca khẽ dừng lại một chút, mày nhíu chặt, giọng pha lẫn hận ý: "Ta đã liều mình cứu họ ra, nhưng bọn họ bị hãm trong ảo cảnh, không thể tỉnh lại, nên ta đành gửi họ vào một thung lũng được che khuất bởi bóng mặt trời để dưỡng sức."

"Sau này, khi ta phát hiện họ biến mất, tưởng rằng đã trở về Ma tộc... nào ngờ lại bị Đế Thừa bắt đi,  còn dùng huyết của họ để tu luyện."

Kinh Phạn Ca ôm lấy đầu, nặng nề thở dài, cảm thấy mình không xử lý tốt chuyện này, rõ ràng cứu người, ngược lại hại chết Ma tộc bọn họ.

Sở Ly Ca vừa nghe xong, lửa giận bốc lên, nàng châm chọc nói: "Kia lão vương bát thật đúng là cái gì cũng làm được!"

Tu hành lâu như vậy, nàng từng chứng kiến đủ điều dơ bẩn, xấu xa, nhưng việc này liên quan trực tiếp đến Ma tộc, khiến nàng không sao bình tĩnh nổi.

Cổ Nhược Thi nhẹ giọng nói:
"Nha đầu, ta biết ngươi tức giận. Nhưng dù ngươi có mắng hắn một ngàn câu, một vạn câu, cũng vô ích."

Sở Ly Ca lập tức im lặng, chỉ hừ lạnh một tiếng, nàng trách bản thân còn chưa đủ mạnh để đối đầu với Thần Đế.

Kinh Phi Phi vẫn luôn yên lặng lắng nghe, nghe đến đó thì trong lòng liền kinh hoàng, sự tin tưởng đối với Thần Đế trong nhiều năm hoàn toàn sụp đổ. Khi nàng bị Kinh Vũ Yên trục xuất, trong lòng vẫn nghĩ có lẽ Thần Đế không đến mức tàn nhẫn như lời đồn... nhưng sự thật chỉ khiến nàng hoàn toàn tuyệt vọng.

Có lẽ lần này bị trục xuất, thoát khỏi phân tranh ở Thần tộc, đối với nàng lại là một ân huệ.

"Còn một chuyện nữa, tộc trưởng nàng..." Kinh Nhan thở dài, giọng nặng trĩu, "ta và nàng đã tuyệt giao."

"Thần Hoàng huyết mạch vốn có năng lực áp chế Kỳ Lân huyết mạch. Thần Hoàng nhất tộc, từ lâu đã là cái gai trong mắt Đế Thừa."

"Năm đó, Phượng Hoàng ngã xuống, ta bị mưu hại nhập ma, tất cả đều là âm mưu của Đế Thừa. Nhưng vì bảo toàn tộc mình, Kinh Vũ Yên lựa chọn cúi đầu sống tạm."

Kinh Phạn Ca nhắm mắt, giọng đầy chua chát: "Năm đó lúc ta đưa ra ý tưởng Thần Ma chung sống hòa bình, Kinh Vũ Yên kỳ thật là đồng ý, nàng cho rằng ngay lúc đó ta có cùng năng lực với Thần Đế, nhưng sau khi biết được việc ta cùng Cổ Nhược Thi yêu nhau, nàng liền lập tức cắt đứt cùng ta."

Kinh Phạn Ca chưa từng hiểu được tộc trưởng, người của Thần Hoàng nhất tộc chính là bất luận gặp phải chuyện gì cũng đều không lựa chọn sống tạm, Kinh Vũ Yên lại cố tình không biết đạo lý này.

Kinh Phi Phi trong mắt tràn ngập ảm đạm, cảm thấy kiêu ngạo bao năm qua của mình hóa thành trò cười, thì ra trong mắt Đế Thừa, thậm chí trong mắt nhiều Thần tộc khác, dòng máu Thần Hoàng chỉ là những kẻ sống tạm đáng thương.

Cả căn phòng chìm vào im lặng, giống như mọi người đều không biết nên nói gì tiếp theo.
Cuối cùng, vẫn là Cổ Nhược Thi lên tiếng phá tan không khí nặng nề:
"Hiện tại mọi người hãy nghỉ ngơi dưỡng thương ở đây. Ta cần tìm vài loại dược liệu, nghe nói ở Bất Chu sơn đàn có thể tìm được."

"Ngươi muốn luyện dược?" Sở Ly Ca hỏi.

"Ừ, loại dược có thể giúp Phạn Ca áp chế sát khí."

"Ta đi cùng ngươi."

Kinh Nhan: "......"

Kinh Nhan ngẩn người nhìn Sở Ly Ca đang nghĩ gì, người kia chính là một ánh mắt cũng không thèm nhìn mình, hiển nhiên là đang đối với mình biểu lộ bất mãn.

Cổ Nhược Thi khẽ liếc nhìn Kinh Nhan một cái, cuối cùng gật đầu đồng ý.

Gió tuyết thổi cuồn cuộn.
Bóng áo đỏ của Sở Ly Ca lay động đi theo phía sau Cổ Nhược Thi, nhưng nàng không có chuyên tâm tìm kiếm băng linh thảo, mà ngược lại biểu tình buồn bực, giống như thất thần.

Cổ Nhược Thi cũng không thèm quan tâm, nàng đã sớm biết Sở Ly Ca muốn cùng đi với mình căn bản không phải để giúp nàng tìm thảo dược gì đó, bất quá chỉ là không muốn phải ở lại cùng cô cháu Kinh gia mà thôi.

"Ngươi đang ghen cái gì?"

Bị Cổ Nhược Thi nói như vậy, Sở Ly Ca đỏ bừng mặt quay đi chỗ khác, không đáp lại.

"Ngươi là vì cảm thấy bọn ta không suy nghĩ cho ngươi à?"

"Nàng vốn đã muốn có được ma cốt của ta. Nếu mất khống chế, người đầu tiên gặp nạn chính là ta."

Sở Ly Ca thật muốn một lần đem oán khí của mình thốt ra, dựa vào cái gì mà mọi người đều tin tưởng Kinh Phạn Ca kia như vậy?

Cổ Nhược Thi xoay người nhìn về phía Sở Ly Ca, thấy khóe mắt nàng đã ửng đỏ, bỗng nhiên cảm thấy có chút áy náy: "Là chúng ta đã sơ suất."
"Nhưng mà ta sớm đã có chuẩn bị đối phó."

"Cái gì?"

Sở Ly Ca nhướn mày, nàng tò mò không biết Cổ Nhược Thi có thể chuẩn bị gì.

"Ta đã cùng nàng ký văn tự bán đứt. Nếu như nàng mất khống chế, ta liền sẽ chết."

Sở Ly Ca nghe xong, chỉ thấy trong đầu vang lên một trận ầm ầm, ngoài tiếng gió rít gào, giống như nàng chẳng thể nghe thêm gì nữa.

Đợi đến khi kịp phản ứng lại, Sở Ly ca chỉ có thể bật ra ba chữ:

"Ngươi điên rồi?!"

Chương trước Chương tiếp
Loading...