[BHTT-Edit] - Họa Cốt
Chương 119
Gió rít gào trên không, Kinh Nhan chỉ cảm thấy toàn thân như bị cơn gió lạnh rửa trôi, nhưng giờ khắc này lại có một loại cảm giác nhẹ nhõm chưa từng có. Nàng khẽ vuốt ve lớp lông mượt mà dưới thân quỷ hổ, mềm mại như tơ, trong lòng thầm kinh ngạc không biết người kia làm cách nào lại có thể thuần phục được một lão hổ kỳ quái như thế này.Sở Ly Ca từ phía sau vươn tay, ôm trọn Kinh Nhan vào lòng, khẽ cười nói:
"Cơ hội được ôm vị Thiên Nguyên Thần Quân ngoan ngoãn nằm trong ngực thế này, thật sự không có nhiều lắm."Nàng siết chặt vòng tay, bỗng cảm thấy eo Kinh Nhan nhỏ đến mức chỉ cần một tay là có thể ôm trọn. Nhưng một nữ nhân nhìn mảnh khảnh như vậy, trong cơ thể lại ẩn chứa sức mạnh kiên cường bất khuất. Những lời nàng vừa nói ra trước mặt toàn bộ Thần tộc vừa rồi, không biết phải tích góp bao nhiêu dũng khí mới có thể thốt lên được.Sở Ly Ca hiểu rõ — với Kinh Nhan, Thần tộc có ý nghĩa rất lớn. Dám vạch trần mặt tối của họ, dám công khai phản kháng Thần Đế khi chưa có chứng cứ, rồi sau đó liền rời đi cùng Ma tộc... trong mắt người khác, nàng chính là kẻ phản bội.
Trong lòng nàng lúc này, hẳn là đang cảm thấy vô cùng nặng nề.Kinh Nhan tựa vào lồng ngực Sở Ly Ca, hương thơm lạc đường hoa trên người nàng khiến lồng ngực đau đớn cũng dịu bớt. Nhiệt độ cơ thể của Sở Ly Ca như đang âm thầm chữa lành vết thương trong lòng nàng."Tiếp theo, ngươi định đi đâu?"Sở Ly Ca biết Kinh Nhan không thể theo mình về Ma tộc, nàng hiện tại không có chỗ để đi. Đi đến Hoang Vu vào lúc này, chỉ càng làm dấy lên nhiều mối nghi kỵ của Thần tộc."Không biết nữa."
Kinh Nhan mệt mỏi đáp, nằm yên trong lòng Sở Ly Ca. Áo cưới đỏ thẫm kia khiến vốn dĩ khiến nàng cảm thấy ngột ngạt, nhưng khi mặc như vậy nằm trong vòng tay Sở Ly Ca, mọi khó chịu dường như đều tan biến.Vấn đề không nằm ở áo cưới, mà là lúc nàng đang mặc nó, nàng ở cùng với ai.Lúc này, Sở Ly Ca chỉ mong có một nơi bí ẩn nào đó để hai người ẩn thân, tạm thời trốn khỏi thế gian đầy hỗn loạn này."Ta biết một nơi, rất yên tĩnh."Nói rồi, nàng vỗ nhẹ lên mông quỷ hổ. Con hổ khổng lồ lập tức rẽ hướng trái mà đi, lao nhanh về phía trước."Ngươi vì sao lại đến? Không sợ chết sao?"
Kinh Nhan hơi mở mắt, nhìn mây trắng vờn quanh thân hổ, mờ ảo như sương, cũng như thế gian này — mịt mờ không rõ đâu là thật."Ta là Ma tộc, chiến đấu là bản tính, không sợ chết."
Sở Ly Ca ngừng một chút, rồi nói tiếp:
"Chỉ là... ta sợ ngươi thật sự gả cho hắn. Ta không chịu đựng nổi.""Ta cũng... không thể chịu nổi."Đời trước, chính vì luôn tuân theo quy củ, không dám vượt qua rào cản mà đến ngày thành thân với Đế Hiền, nàng mới liều lĩnh phản kháng Thần tộc, thảm hại trốn khỏi Thần giới để đi tìm Sở Ly Ca.Sở Ly Ca muốn cướp hôn — dù biết chuyện đó hoang đường đến mức nào, dù người kia vẫn luôn tỏ ra chán ghét nàng. Nhưng khi đến U Ma Cốc, thứ Kinh Nhan thấy chỉ là người mà trong lòng nàng luôn tâm niệm đang nằm trong vũng máu, hơi thở yếu ớt.Nàng đã đến muộn — mãi mãi là quá muộn.Cảm nhận được Kinh Nhan cả người cứng đờ, Sở Ly Ca lập tức hỏi:
"Sao vậy? Ngươi bị thương à?"Kinh Nhan lắc đầu nói:
"Ta... nhớ lại một ít chuyện."Ánh mắt Kinh Nhan trở nên xa xăm. Những ký ức kia như từng mũi kim đâm sâu vào tim nàng — vừa đau đớn, vừa khiến nàng tỉnh ngộ, mà khi nàng tỉnh ngộ rồi, nỗi sợ hãi kia lại biến mất không dấu vết.
Nguyên lai... chính mình..."Chuyện gì?"Kinh Nhan từ trong lòng Sở Ly Ca ngồi dậy, quay đầu nhìn Sở Ly Ca:
"Ly Ca, đời trước ta chưa kịp cứu ngươi."Sở Ly Ca không đáp. Đời trước, giữa họ vốn chẳng tốt đẹp gì, chỉ toàn hiểu lầm cùng bỏ lỡ. Nàng từng nghĩ đó là số mệnh sắp đặt, chỉ đành như vậy mà chấp nhận.Nhưng nàng không ngờ Hồ Sương Phi sẽ rút đi ma cốt của mình, càng không ngờ Kinh Nhan lại xuất hiện vào giây phút ấy."Khi đó... vì sao ngươi lại đến?"Sở Ly Ca nhớ rõ mối quan hệ giữa các nàng không tốt, Kinh Nhan vì sao lại đến? Chính mình đối với nàng ấy lời nói lạnh nhạt, luôn trào phúng nàng, nàng đáng lẽ phải chán ghét mình mới đúng."Bởi vì ta rốt cuộc đã hiểu, người ta yêu là ngươi."Kinh Nhan lời vừa dứt, Sở Ly Ca liền ngẩn người. Cả không gian dường như ngưng đọng lại, phảng phất qua một thế kỷ, rất lâu sau nàng mới khẽ đáp:
"Có lẽ... ta cũng vậy.""Đến cuối cùng, đến cuối cùng..."Nàng cũng không hiểu đời trước mình đã nghĩ gì, cốt tướng của Kinh Nhan thật sự là đẹp nhất thế gian, Sở Ly Ca luôn luôn yêu thích cốt tướng ấy, muốn chạm vào, muốn nhìn thấu nàng, dần dần cho đến si mê nàng.Đời trước của nàng, làm sao lại đối với Kinh Nhan một chút cảm giác cũng không có.Bất quá là vì hết lần này đến lần khác bị từ bỏ, lần lượt những lần bị bỏ lỡ cùng cô đơn như vậy, cho nên Sở Ly Ca mới dựa vào kiêu ngạo mà sống.Đến cuối cùng, nàng vì sao phải đến U Ma Cốc?Bởi vì đó là nơi trung lập, nàng cùng Kinh Nhan ở U Ma Cốc mở ra bí cảnh thượng cổ có giao thoa.Nàng quyết định từ bỏ cùng chôn giấu tình cảm sâu đậm nhất của chính mình.Chỉ là không ngờ, quyết định từ bỏ lần đó, cũng là lần nàng từ bỏ thế gian.Kinh Nhan nắm chặt tay Sở Ly Ca, nhắm mắt cảm nhận người kia xác thực đang ở bên mình, giờ phút này giữa muôn ngàn hỗn loạn, cuối cùng nàng cũng tìm được sự an ổn."Tốt rồi, đời này chúng ta sẽ không còn bỏ lỡ nữa."Chỉ là Kinh Nhan trước sau vẫn không hiểu, vì sao mọi chuyện lại quay trở lại từ đầu, và vì sao vận mệnh lại cho các nàng mang theo ký ức của kiếp trước...Dược hiệu trong cơ thể dần dần mất tác dụng, tu vi bị phong ấn của Kinh Nhan cuối cùng cũng từng chút một khôi phục lại. Nàng ngồi thẳng người, nhìn về mấy ngọn núi cao u tịch phía trước, hỏi:"Chúng ta định đi đâu?""Di chỉ núi Bất Chu."Núi Bất Chu nằm ở phía tây bắc Côn Luân. Nói là "núi", thực ra nơi đó gồm nhiều dãy núi gãy khúc, gập ghềnh, tương truyền là do Cộng Công khi xưa đánh đổ núi Bất Chu, khiến ngọn núi vốn cao chót vót giữa mây bị quật ngã, hình thành nên địa thế không bằng phẳng như bây giờ.Núi Bất Chu quanh năm giá lạnh, tuyết bay lất phất. Người đời đồn rằng nơi này từng là chốn tiên tộc cư ngụ, nhưng thực ra đây vốn là nơi thần tộc từng sinh sống. Nơi này vẫn còn lưu lại linh lực của các vị thần đã ngã xuống năm xưa, vì thế thần tộc ban đầu mới chọn nơi này làm chỗ định cư.Chỉ là nơi ấy cằn cỗi đến mức không có nổi một ngọn cỏ, dù còn thừa linh lực cũng chẳng thể đáp ứng được khao khát của thần tộc về một chỗ ở tốt đẹp. Bởi vậy, họ hướng lên cửu tiêu mà công kích, và trận đại chiến giữa Thần – Ma cũng từ đó mà bùng nổ.Quỷ hổ dừng lại trên đỉnh một ngọn núi, Sở Ly Ca cùng Kinh Nhan từ trên lưng nó bước xuống. Trước mắt là một vùng đất trống phủ đầy tuyết trắng xóa, tĩnh lặng đến hiu quạnh. Mặc dù nơi này quanh năm tuyết đọng, nhưng trên mặt đất vẫn còn lác đác vài tấm ván gỗ rơi vãi. Dù ngàn năm đã trôi qua, chúng vẫn kiên cường trụ lại giữa vùng đất hoang tàn này."Nơi này từng có người ở sao?"Kinh Nhan ngồi xuống, đưa tay chạm vào tấm ván gỗ — đó là loại xích diễm mộc quý hiếm, ngàn năm không mục, chỉ sinh trưởng trong rừng U Ma Cốc, cực kỳ khó tìm. Loại vật liệu này, người phàm không thể có được."Thanh La thích chu du, ta thường đi khắp nơi cùng nàng, cũng từng đến đây vài lần."Sở Ly Ca nói xong, kết ấn bằng cả hai tay, khẽ niệmmột câu: "Hoàn nguyên pháp."Lời vừa dứt, hàng loạt tấm ván gỗ dưới lớp tuyết bỗng bay lên, tụ lại cách đó không xa, rồi chậm rãi dựng thành một căn nhà gỗ nhỏ. Chỉ là có vài tấm đã mất tích từ lâu, nên căn nhà cũng không được hoàn chỉnh, chỗ nọ chỗ kia đều hở, gió lạnh mang tuyết trắng thổi ào vào."Không ngờ lại thiếu mất nhiều như vậy."Sở Ly Ca phất tay áo, lập tức một tầng kết giới bao phủ xung quanh căn nhà, có thể che gió tuyết và che cả tầm nhìn bên ngoài."Đi thôi."Nàng dẫn Kinh Nhan vào trong, rồi lấy từ túi trữ vật ra vài món gia cụ đơn giản, sắp xếp để lấp bớt khoảng trống trong căn nhà trống trải."Ngươi mang theo cả mấy thứ này sao?"Kinh Nhan có chút kinh ngạc, không ngờ túi trữ vật của Sở Ly Ca lại có cả đồ dùng gia đình."Thanh La thích du ngoạn. Có khi chúng ta ở lại qua đêm nơi hoang sơn dã lĩnh, để tiện hơn ta và nàng đều mang theo một bộ."Kinh Nhan nghe xong, khẽ cúi đầu cười:
"Các ngươi tình cảm thật tốt.""Thanh La không có tâm cơ, ở bên nàng, ta thấy rất yên lòng."Nghe vậy, Kinh Nhan không nói thêm, chỉ đến ngồi xếp bằng trên giường, bắt đầu vận công trị thương, đồng thời ép phần dược lực còn sót lại ra khỏi cơ thể.Sở Ly Ca không quấy rầy nàng. Dù cũng có vết thương, nhưng thân thể Ma tộc vốn dễ hồi phục, nên nàng không tốn thời gian trị thương.Chỉ thấy nàng lấy ra một ít phấn hoa lạc đường, niệm chú, rồi trong lòng bàn tay hiện lên một con bướm nhỏ màu băng lam. Sau khi niệm chú lần nữa, nàng khẽ tung tay, con bướm bay ra ngoài cửa sổ, tan thành bụi phấn giữa màn tuyết.Đợi đến khi Kinh Nhan vận công xong thì đã qua một canh giờ. Sở Ly Ca lúc này đang ngồi bên ánh đèn dầu, đọc một cuốn thư tịch, khung cảnh thật yên tĩnh.Kinh Nhan bước lại gần, liếc nhìn — hóa ra đó là sách về điều khiển trận pháp Xích Tiêu Kính, nhưng là bản phiên dịch, không phải cổ bản nguyên gốc."Hiếm khi thấy ngươi chăm chỉ như vậy."Nàng ngồi đối diện Sở Ly Ca. Nghe đồn Sở Ly Ca ghét nhất là đọc sách, nay lại thấy nàng tĩnh tâm đọc như vậy, quả là chuyện lạ.Sở Ly Ca chỉ mỉm cười, đưa chân đặt lên đùi Kinh Nhan. Ở nơi băng thiên tuyết địa như vậy, cơ thể nàng vẫn ấm áp như lửa.Kinh Nhan cúi nhìn, thấy đôi chân trắng nõn kia đang khẽ cọ lên đùi mình, vô lễ mà lại chứa chút thân mật."Vô lễ."Kinh Nhan nhàn nhạt nói, nhưng không có đem chân Sở Ly Ca đẩy ra ra, chỉ nhẹ nhàng giữ lại để nàng đừng nghịch nữa."Ta cứ vô lễ đó, Thiên Nguyên Thần Quân định làm gì ta nào?"Sở Ly Ca khẽ di chuyển bàn chân, hướng tới nơi mẫn cảm của Kinh Nhan. Nàng lập tức giữ lại:
"Hồ nháo."Sở Ly Ca khép sách, rút chân lại, vòng ra sau lưng ôm lấy Kinh Nhan, đôi môi ghé sát vào tai nàng thì thầm:"Thiên Nguyên Thần Quân, nhân gian có câu 'xuân tiêu nhất khắc đáng nghìn vàng', không biết ngươi thấy sao?"Nàng chỉ ra ngoài cửa sổ:
"Giờ trời đã tối, mà chúng ta cũng không phải đang màn trời chiếu đất — Thiên Nguyên Thần Quân còn điều gì cố kỵ?"Làn hơi thở ấm nóng giống như ma quỷ đang thì thầm bên tai dụ hoặc nàng, khiếntrái tim Kinh Nhan đập loạn. Nàng biết Sở Ly Ca hẳn cũng nghe được nhịp tim ấy.Kinh Nhan nắm lấy tay nàng, kéo khẽ, người kia thuận thế nghiêng về phía trước. Kinh Nhan quay đầu hôn nhẹ lên môi Sở Ly Ca:"Ngươi có biết kiếp trước sau khi ngươi chết, ta đã nhìn thấy gì không?""Cái gì?"Sở Ly Ca định hôn tiếp, nhưng Kinh Nhan hơi lùi lại một khoảng rất nhỏ — nếu nàng đuổi theo đôi môi ấy, thì sẽ quá vội vàng thất thố."Ta thấy thế giới chìm trong u tối, chỉ có máu là sắc màu duy nhất — đỏ đến chói mắt, khiến người nhìn mà kinh sợ."Sở Ly Ca cảm thấy hơi khó thở, vừa mở miệng định nói thì môi nàng đã bị Kinh Nhan chặn lại — một nụ hôn xóa tan mọi nghi vấn trong lòng nàng."Ly Ca..."Kinh Nhan xoay người, nâng mặt Sở Ly Ca lên mà hôn, nhẹ nhàng hôn xuống đôi môi mềm mại của nàng, như muốn khắc ghi linh hồn nàng vào tim.Kinh Nhan đứng dậy, ôm chặt Sở Ly Ca vào lòng. Nụ hôn này nóng bỏng vội vàng hơn bất kỳ lần nào trước, như thể muốn giữ nàng mãi mãi bên cạnh mình.Nàng chưa bao giờ nghĩ bản thân lại cố chấp đến vậy cho đến khi ký ức kiếp trước ùa về như thủy triều, Kinh Nhan mới hiểu, mình đã mất đi quá nhiều, đến cuối cùng chỉ còn hai bàn tay trắng.Nàng không thể, và cũng sẽ không bao giờ buông bỏ nữa."Kiếp trước... ta đã nhập ma."
"Cơ hội được ôm vị Thiên Nguyên Thần Quân ngoan ngoãn nằm trong ngực thế này, thật sự không có nhiều lắm."Nàng siết chặt vòng tay, bỗng cảm thấy eo Kinh Nhan nhỏ đến mức chỉ cần một tay là có thể ôm trọn. Nhưng một nữ nhân nhìn mảnh khảnh như vậy, trong cơ thể lại ẩn chứa sức mạnh kiên cường bất khuất. Những lời nàng vừa nói ra trước mặt toàn bộ Thần tộc vừa rồi, không biết phải tích góp bao nhiêu dũng khí mới có thể thốt lên được.Sở Ly Ca hiểu rõ — với Kinh Nhan, Thần tộc có ý nghĩa rất lớn. Dám vạch trần mặt tối của họ, dám công khai phản kháng Thần Đế khi chưa có chứng cứ, rồi sau đó liền rời đi cùng Ma tộc... trong mắt người khác, nàng chính là kẻ phản bội.
Trong lòng nàng lúc này, hẳn là đang cảm thấy vô cùng nặng nề.Kinh Nhan tựa vào lồng ngực Sở Ly Ca, hương thơm lạc đường hoa trên người nàng khiến lồng ngực đau đớn cũng dịu bớt. Nhiệt độ cơ thể của Sở Ly Ca như đang âm thầm chữa lành vết thương trong lòng nàng."Tiếp theo, ngươi định đi đâu?"Sở Ly Ca biết Kinh Nhan không thể theo mình về Ma tộc, nàng hiện tại không có chỗ để đi. Đi đến Hoang Vu vào lúc này, chỉ càng làm dấy lên nhiều mối nghi kỵ của Thần tộc."Không biết nữa."
Kinh Nhan mệt mỏi đáp, nằm yên trong lòng Sở Ly Ca. Áo cưới đỏ thẫm kia khiến vốn dĩ khiến nàng cảm thấy ngột ngạt, nhưng khi mặc như vậy nằm trong vòng tay Sở Ly Ca, mọi khó chịu dường như đều tan biến.Vấn đề không nằm ở áo cưới, mà là lúc nàng đang mặc nó, nàng ở cùng với ai.Lúc này, Sở Ly Ca chỉ mong có một nơi bí ẩn nào đó để hai người ẩn thân, tạm thời trốn khỏi thế gian đầy hỗn loạn này."Ta biết một nơi, rất yên tĩnh."Nói rồi, nàng vỗ nhẹ lên mông quỷ hổ. Con hổ khổng lồ lập tức rẽ hướng trái mà đi, lao nhanh về phía trước."Ngươi vì sao lại đến? Không sợ chết sao?"
Kinh Nhan hơi mở mắt, nhìn mây trắng vờn quanh thân hổ, mờ ảo như sương, cũng như thế gian này — mịt mờ không rõ đâu là thật."Ta là Ma tộc, chiến đấu là bản tính, không sợ chết."
Sở Ly Ca ngừng một chút, rồi nói tiếp:
"Chỉ là... ta sợ ngươi thật sự gả cho hắn. Ta không chịu đựng nổi.""Ta cũng... không thể chịu nổi."Đời trước, chính vì luôn tuân theo quy củ, không dám vượt qua rào cản mà đến ngày thành thân với Đế Hiền, nàng mới liều lĩnh phản kháng Thần tộc, thảm hại trốn khỏi Thần giới để đi tìm Sở Ly Ca.Sở Ly Ca muốn cướp hôn — dù biết chuyện đó hoang đường đến mức nào, dù người kia vẫn luôn tỏ ra chán ghét nàng. Nhưng khi đến U Ma Cốc, thứ Kinh Nhan thấy chỉ là người mà trong lòng nàng luôn tâm niệm đang nằm trong vũng máu, hơi thở yếu ớt.Nàng đã đến muộn — mãi mãi là quá muộn.Cảm nhận được Kinh Nhan cả người cứng đờ, Sở Ly Ca lập tức hỏi:
"Sao vậy? Ngươi bị thương à?"Kinh Nhan lắc đầu nói:
"Ta... nhớ lại một ít chuyện."Ánh mắt Kinh Nhan trở nên xa xăm. Những ký ức kia như từng mũi kim đâm sâu vào tim nàng — vừa đau đớn, vừa khiến nàng tỉnh ngộ, mà khi nàng tỉnh ngộ rồi, nỗi sợ hãi kia lại biến mất không dấu vết.
Nguyên lai... chính mình..."Chuyện gì?"Kinh Nhan từ trong lòng Sở Ly Ca ngồi dậy, quay đầu nhìn Sở Ly Ca:
"Ly Ca, đời trước ta chưa kịp cứu ngươi."Sở Ly Ca không đáp. Đời trước, giữa họ vốn chẳng tốt đẹp gì, chỉ toàn hiểu lầm cùng bỏ lỡ. Nàng từng nghĩ đó là số mệnh sắp đặt, chỉ đành như vậy mà chấp nhận.Nhưng nàng không ngờ Hồ Sương Phi sẽ rút đi ma cốt của mình, càng không ngờ Kinh Nhan lại xuất hiện vào giây phút ấy."Khi đó... vì sao ngươi lại đến?"Sở Ly Ca nhớ rõ mối quan hệ giữa các nàng không tốt, Kinh Nhan vì sao lại đến? Chính mình đối với nàng ấy lời nói lạnh nhạt, luôn trào phúng nàng, nàng đáng lẽ phải chán ghét mình mới đúng."Bởi vì ta rốt cuộc đã hiểu, người ta yêu là ngươi."Kinh Nhan lời vừa dứt, Sở Ly Ca liền ngẩn người. Cả không gian dường như ngưng đọng lại, phảng phất qua một thế kỷ, rất lâu sau nàng mới khẽ đáp:
"Có lẽ... ta cũng vậy.""Đến cuối cùng, đến cuối cùng..."Nàng cũng không hiểu đời trước mình đã nghĩ gì, cốt tướng của Kinh Nhan thật sự là đẹp nhất thế gian, Sở Ly Ca luôn luôn yêu thích cốt tướng ấy, muốn chạm vào, muốn nhìn thấu nàng, dần dần cho đến si mê nàng.Đời trước của nàng, làm sao lại đối với Kinh Nhan một chút cảm giác cũng không có.Bất quá là vì hết lần này đến lần khác bị từ bỏ, lần lượt những lần bị bỏ lỡ cùng cô đơn như vậy, cho nên Sở Ly Ca mới dựa vào kiêu ngạo mà sống.Đến cuối cùng, nàng vì sao phải đến U Ma Cốc?Bởi vì đó là nơi trung lập, nàng cùng Kinh Nhan ở U Ma Cốc mở ra bí cảnh thượng cổ có giao thoa.Nàng quyết định từ bỏ cùng chôn giấu tình cảm sâu đậm nhất của chính mình.Chỉ là không ngờ, quyết định từ bỏ lần đó, cũng là lần nàng từ bỏ thế gian.Kinh Nhan nắm chặt tay Sở Ly Ca, nhắm mắt cảm nhận người kia xác thực đang ở bên mình, giờ phút này giữa muôn ngàn hỗn loạn, cuối cùng nàng cũng tìm được sự an ổn."Tốt rồi, đời này chúng ta sẽ không còn bỏ lỡ nữa."Chỉ là Kinh Nhan trước sau vẫn không hiểu, vì sao mọi chuyện lại quay trở lại từ đầu, và vì sao vận mệnh lại cho các nàng mang theo ký ức của kiếp trước...Dược hiệu trong cơ thể dần dần mất tác dụng, tu vi bị phong ấn của Kinh Nhan cuối cùng cũng từng chút một khôi phục lại. Nàng ngồi thẳng người, nhìn về mấy ngọn núi cao u tịch phía trước, hỏi:"Chúng ta định đi đâu?""Di chỉ núi Bất Chu."Núi Bất Chu nằm ở phía tây bắc Côn Luân. Nói là "núi", thực ra nơi đó gồm nhiều dãy núi gãy khúc, gập ghềnh, tương truyền là do Cộng Công khi xưa đánh đổ núi Bất Chu, khiến ngọn núi vốn cao chót vót giữa mây bị quật ngã, hình thành nên địa thế không bằng phẳng như bây giờ.Núi Bất Chu quanh năm giá lạnh, tuyết bay lất phất. Người đời đồn rằng nơi này từng là chốn tiên tộc cư ngụ, nhưng thực ra đây vốn là nơi thần tộc từng sinh sống. Nơi này vẫn còn lưu lại linh lực của các vị thần đã ngã xuống năm xưa, vì thế thần tộc ban đầu mới chọn nơi này làm chỗ định cư.Chỉ là nơi ấy cằn cỗi đến mức không có nổi một ngọn cỏ, dù còn thừa linh lực cũng chẳng thể đáp ứng được khao khát của thần tộc về một chỗ ở tốt đẹp. Bởi vậy, họ hướng lên cửu tiêu mà công kích, và trận đại chiến giữa Thần – Ma cũng từ đó mà bùng nổ.Quỷ hổ dừng lại trên đỉnh một ngọn núi, Sở Ly Ca cùng Kinh Nhan từ trên lưng nó bước xuống. Trước mắt là một vùng đất trống phủ đầy tuyết trắng xóa, tĩnh lặng đến hiu quạnh. Mặc dù nơi này quanh năm tuyết đọng, nhưng trên mặt đất vẫn còn lác đác vài tấm ván gỗ rơi vãi. Dù ngàn năm đã trôi qua, chúng vẫn kiên cường trụ lại giữa vùng đất hoang tàn này."Nơi này từng có người ở sao?"Kinh Nhan ngồi xuống, đưa tay chạm vào tấm ván gỗ — đó là loại xích diễm mộc quý hiếm, ngàn năm không mục, chỉ sinh trưởng trong rừng U Ma Cốc, cực kỳ khó tìm. Loại vật liệu này, người phàm không thể có được."Thanh La thích chu du, ta thường đi khắp nơi cùng nàng, cũng từng đến đây vài lần."Sở Ly Ca nói xong, kết ấn bằng cả hai tay, khẽ niệmmột câu: "Hoàn nguyên pháp."Lời vừa dứt, hàng loạt tấm ván gỗ dưới lớp tuyết bỗng bay lên, tụ lại cách đó không xa, rồi chậm rãi dựng thành một căn nhà gỗ nhỏ. Chỉ là có vài tấm đã mất tích từ lâu, nên căn nhà cũng không được hoàn chỉnh, chỗ nọ chỗ kia đều hở, gió lạnh mang tuyết trắng thổi ào vào."Không ngờ lại thiếu mất nhiều như vậy."Sở Ly Ca phất tay áo, lập tức một tầng kết giới bao phủ xung quanh căn nhà, có thể che gió tuyết và che cả tầm nhìn bên ngoài."Đi thôi."Nàng dẫn Kinh Nhan vào trong, rồi lấy từ túi trữ vật ra vài món gia cụ đơn giản, sắp xếp để lấp bớt khoảng trống trong căn nhà trống trải."Ngươi mang theo cả mấy thứ này sao?"Kinh Nhan có chút kinh ngạc, không ngờ túi trữ vật của Sở Ly Ca lại có cả đồ dùng gia đình."Thanh La thích du ngoạn. Có khi chúng ta ở lại qua đêm nơi hoang sơn dã lĩnh, để tiện hơn ta và nàng đều mang theo một bộ."Kinh Nhan nghe xong, khẽ cúi đầu cười:
"Các ngươi tình cảm thật tốt.""Thanh La không có tâm cơ, ở bên nàng, ta thấy rất yên lòng."Nghe vậy, Kinh Nhan không nói thêm, chỉ đến ngồi xếp bằng trên giường, bắt đầu vận công trị thương, đồng thời ép phần dược lực còn sót lại ra khỏi cơ thể.Sở Ly Ca không quấy rầy nàng. Dù cũng có vết thương, nhưng thân thể Ma tộc vốn dễ hồi phục, nên nàng không tốn thời gian trị thương.Chỉ thấy nàng lấy ra một ít phấn hoa lạc đường, niệm chú, rồi trong lòng bàn tay hiện lên một con bướm nhỏ màu băng lam. Sau khi niệm chú lần nữa, nàng khẽ tung tay, con bướm bay ra ngoài cửa sổ, tan thành bụi phấn giữa màn tuyết.Đợi đến khi Kinh Nhan vận công xong thì đã qua một canh giờ. Sở Ly Ca lúc này đang ngồi bên ánh đèn dầu, đọc một cuốn thư tịch, khung cảnh thật yên tĩnh.Kinh Nhan bước lại gần, liếc nhìn — hóa ra đó là sách về điều khiển trận pháp Xích Tiêu Kính, nhưng là bản phiên dịch, không phải cổ bản nguyên gốc."Hiếm khi thấy ngươi chăm chỉ như vậy."Nàng ngồi đối diện Sở Ly Ca. Nghe đồn Sở Ly Ca ghét nhất là đọc sách, nay lại thấy nàng tĩnh tâm đọc như vậy, quả là chuyện lạ.Sở Ly Ca chỉ mỉm cười, đưa chân đặt lên đùi Kinh Nhan. Ở nơi băng thiên tuyết địa như vậy, cơ thể nàng vẫn ấm áp như lửa.Kinh Nhan cúi nhìn, thấy đôi chân trắng nõn kia đang khẽ cọ lên đùi mình, vô lễ mà lại chứa chút thân mật."Vô lễ."Kinh Nhan nhàn nhạt nói, nhưng không có đem chân Sở Ly Ca đẩy ra ra, chỉ nhẹ nhàng giữ lại để nàng đừng nghịch nữa."Ta cứ vô lễ đó, Thiên Nguyên Thần Quân định làm gì ta nào?"Sở Ly Ca khẽ di chuyển bàn chân, hướng tới nơi mẫn cảm của Kinh Nhan. Nàng lập tức giữ lại:
"Hồ nháo."Sở Ly Ca khép sách, rút chân lại, vòng ra sau lưng ôm lấy Kinh Nhan, đôi môi ghé sát vào tai nàng thì thầm:"Thiên Nguyên Thần Quân, nhân gian có câu 'xuân tiêu nhất khắc đáng nghìn vàng', không biết ngươi thấy sao?"Nàng chỉ ra ngoài cửa sổ:
"Giờ trời đã tối, mà chúng ta cũng không phải đang màn trời chiếu đất — Thiên Nguyên Thần Quân còn điều gì cố kỵ?"Làn hơi thở ấm nóng giống như ma quỷ đang thì thầm bên tai dụ hoặc nàng, khiếntrái tim Kinh Nhan đập loạn. Nàng biết Sở Ly Ca hẳn cũng nghe được nhịp tim ấy.Kinh Nhan nắm lấy tay nàng, kéo khẽ, người kia thuận thế nghiêng về phía trước. Kinh Nhan quay đầu hôn nhẹ lên môi Sở Ly Ca:"Ngươi có biết kiếp trước sau khi ngươi chết, ta đã nhìn thấy gì không?""Cái gì?"Sở Ly Ca định hôn tiếp, nhưng Kinh Nhan hơi lùi lại một khoảng rất nhỏ — nếu nàng đuổi theo đôi môi ấy, thì sẽ quá vội vàng thất thố."Ta thấy thế giới chìm trong u tối, chỉ có máu là sắc màu duy nhất — đỏ đến chói mắt, khiến người nhìn mà kinh sợ."Sở Ly Ca cảm thấy hơi khó thở, vừa mở miệng định nói thì môi nàng đã bị Kinh Nhan chặn lại — một nụ hôn xóa tan mọi nghi vấn trong lòng nàng."Ly Ca..."Kinh Nhan xoay người, nâng mặt Sở Ly Ca lên mà hôn, nhẹ nhàng hôn xuống đôi môi mềm mại của nàng, như muốn khắc ghi linh hồn nàng vào tim.Kinh Nhan đứng dậy, ôm chặt Sở Ly Ca vào lòng. Nụ hôn này nóng bỏng vội vàng hơn bất kỳ lần nào trước, như thể muốn giữ nàng mãi mãi bên cạnh mình.Nàng chưa bao giờ nghĩ bản thân lại cố chấp đến vậy cho đến khi ký ức kiếp trước ùa về như thủy triều, Kinh Nhan mới hiểu, mình đã mất đi quá nhiều, đến cuối cùng chỉ còn hai bàn tay trắng.Nàng không thể, và cũng sẽ không bao giờ buông bỏ nữa."Kiếp trước... ta đã nhập ma."