[BHTT-Edit] - Họa Cốt

Chương 118



"Ta sẽ không như trước nữa, sẽ không bước đi trước ngươi một bước."

Một câu nói ấy giữa hai người đang đối diện ở bên trong, tựa như xuyên qua thời không, đưa họ trở về những năm tháng xa xôi, chứng kiến cảnh tượng khiến cả thiên địa đều phải bi thương mà gào thét.

Áo cưới của Kinh Nhan đã nhuốm đầy máu, vô số vết thương sâu cạn rải rác khắp thân thể, chẳng ai biết vừa rồi nàng đã trải qua điều gì khủng khiếp.

Nàng ôm lấy Sở Ly Ca đang thoi thóp trong lòng, thấy nàng khẽ mỉm cười với mình, nước mắt Kinh Nhan liền tràn đầy, mờ đi tầm mắt:
"Đừng ch·ết... ta không muốn nhường ngươi cho nàng... ta đến rồi... đừng ch·ết, được không..."

Sở Ly Ca đưa tay chạm lên gò má Kinh Nhan, lòng bàn tay lạnh lẽo như tuyết mùa đông, khẽ vuốt ve gương mặt nàng:
"Cốt tương của ngươi... quả nhiên là đẹp nhất thế gian."

Sở Ly Ca vẫn luôn biết — Kinh Nhan có cốt tương tuyệt mỹ, và đó cũng là điều nàng yêu nhất...

"Ta sẽ không gả cho Đế Hiền, ta sẽ đưa ngươi đi... cầu xin ngươi..."

Kinh Nhan biết rõ Sở Ly Ca đã không còn sức xoay chuyển càn khôn. Ở nơi xương sườn, một lỗ máu lớn đang không ngừng rỉ đỏ, mùi máu tươi của Sở Ly Ca nồng nặc khắp không gian.

"Gi·ết... Yêu tộc..."

Cánh tay Sở Ly Ca vô lực rũ xuống, cắt đứt tia hy vọng cuối cùng của Kinh Nhan — cũng đồng thời hủy diệt hơi ấm áp cuối cùng trong đời nàng.

Những ký ức về Sở Ly Ca ùa về — từng hình ảnh đều nhuốm máu cùng rách nát, như đang cười nhạo sự cô độc hiện giờ của Kinh Nhan. Nàng đã không ngừng đánh mất, không ngừng lựa chọn sai lầm chỉ vì muốn giữ gìn quy tắc của Thần giới, không để cho Thần Hoàng nhất tộc bị người đời phán xét.

Nhưng đổi lại nàng có được gì?
Chỉ là từng cái chân tướng khiến nàng thất vọng.

Cuối cùng, Thần tộc không dung nàng, người nàng yêu bị gi·ết,  cả đời này, nàng chẳng làm được điều gì đúng nghĩa.

Không, vẫn còn một việc nàng có thể làm.

Thiên địa trong khoảnh khắc vặn vẹo, sắc màu hóa thành trắng xám và máu đỏ. Nàng đã không còn thấy rõ sắc thái của thế gian.

Kinh Nhan vươn tay, đặt lên ngực trái Sở Ly Ca, khẽ hôn lên vầng trán lạnh giá của nàng:
"Trái tim này... ta nhất định trả lại cho ngươi."

**

Một tia sét giáng xuống, xé rách cả bầu trời. Quỷ hổ gầm vang, ngạnh kháng lấy sấm sét, thân hình khổng lồ bị luồng điện bủa vây nhưng vẫn không chịu lùi.

Ầm!

Từ giữa quảng trường nổ tung luồng khí dữ dội, đẩy bay các Thần tộc tu vi thấp ra ngoài. Linh điểu, linh thú đều sớm bỏ chạy; các tộc khách dự lễ hoảng loạn, lúc này muốn rời đi cũng không tốt lắm, nhưng nếu ở lại cũng là chờ ch-ết.

"Con hổ đó... rất mạnh."

Mạc Anh cảm nhận rõ năng lượng khủng khiếp tỏa ra từ quỷ hổ — đủ sức đánh tan lôi điện của Đế Thừa, loại năng lực ấy, e rằng hiếm có linh thú nào sánh được.

Ánh mắt Kinh Nhan đã khóa chặt vào Sở Ly Ca — như nhìn thấy bí mật vượt qua thời gian. Sau đó, ánh mắt nàng lóe sáng, quay đầu nhìn Đế Thừa, lạnh lùng nói:

"Đã muốn chiến, vậy thì liền chiến đi!"

Sở Ly Ca giữ chặt tay nàng:
"Đừng cưỡng ép vận hành linh lực, sẽ làm tổn thương căn cơ của ngươi."

"Không sao, ta có chừng mực."

Kinh Nhan tế ra Xích Tiêu Kiếm, ngay khi thần kiếm xuất hiện, năng lượng trong Xích Tiêu Kính liền bùng nổ dữ dội — như thể mảnh sức mạnh còn thiếu rốt cuộc đã hợp nhất.

Xích Tiêu kiếm bay thẳng về phía Đế Thừa. Một luồng nhiệt cực mạnh ập tới khiến hắn phải né tránh theo bản năng, khó khăn lắm mới tránh thoát được sự tập kích của thanh kiếm.

Thượng cổ thần kiếm... bị nàng chiếm được sao!?

Cùng lúc đó, một luồng linh lực từ hướng khác oanh tới, bị quỷ hổ vung một trảo đánh tan. Sở Ly Ca quay đầu nhìn, nở nụ cười nhạt:

"Tam Hoang Thần Quân, ngươi đánh lén mãi cũng không chán sao?"

Nàng bấm quyết niệm chú, trong tay Vô Thường dù xoay chuyển, một luồng sương đỏ hiện ra phía sau Tam Hoang Thần Quân, đánh thẳng vào vai trái cửa hắn, buộc hắn phải lùi lại mấy bước.

Kinh Vũ Yên thấy thế liền tế ra Phượng Hoàng hỏa Trận, một con Hỏa Phượng từ trong lửa bay ra, lao thẳng đến Sở Ly Ca.

Nhiệt khí dữ dội ép nàng phải lùi, Sở Ly Ca hô lớn:
"Hổ Tử! Quỷ diễm!"

Quỷ hổ gầm vang một tiếng, phun ra ngọn lửa lam, giao chiến cùng Phượng Hoàng nghiệp hỏa. Nhưng nghiệp hỏa quá mạnh, quỷ diễm không thể chống lại.

Thấy thế, Sở Ly Ca lập tức đẩy quỷ hổ ra, mở Vô Thường dù che chắn trước người. Dù đã chặn được phần lớn hỏa lực, nàng vẫn bị đánh bật lùi mấy bước, phun ra một ngụm máu tươi.

Ầm ——!

Xích Tiêu Kiếm vẫn như cũ truy kích Đế Thừa, khiến hắn phải vận linh lực tạo thuẫn chống đỡ, bộ dạng thoáng có chút chật vật.

"Khó trách..."

Sở Ly Ca nhìn Đế Thừa, rồi quay sang Kinh Nhan nói:
"Khó trách Đế Thừa hận không thể khiến cho Thần Hoàng nhất tộc vô pháp xoay trở."

"Hóa ra... huyết mạch các ngươi có lực áp chế đối với hắn."

"Tu vi ta hiện giờ... không đủ để áp chế hắn bao lâu đâu."

Kinh Nhan sắc mặt tái nhợt, Sở Ly Ca tâm niệm vừa động, toan cưỡi quỷ hổ mang nàng rời đi, nhưng vừa động thân, Kinh Vũ Yên đã lao đến chặn đường:

"Muốn chạy? Mơ tưởng đi!"

Vừa dứt lời, một luồng linh lực khổng lồ từ trên trời giáng xuống, mạnh mẽ đánh bay Kinh Vũ Yên. Cảnh hỗn loạn trên quảng trường lập tức bị luồng linh lực ấy cắt ngang, mọi người ánh mắt đều hướng lên.

"Đó là... Thần Khí – Phổ Độ Hoa."

Lục Miên tự lẩm bẩm một câu, chỉ thấy một tòa hoa sen phát sáng từ trên cao hạ xuống, tỏa ra ánh sáng huyền diệu, như có chân thần giáng thế.

Trên tòa sen ấy — có hai nữ nhân.
Một người thần sắc trầm tĩnh, mờ nhạt.
Người còn lại — khuôn mặt phẫn nộ dữ dội.

Người ấy, chính là Xảo Húc.

Thần Đế, ngươi thật khiến cho ta thất vọng."

Xảo Húc vốn luôn cáo ốm không ra, nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của nàng thì rõ ràng không giống người bệnh — hiển nhiên, cái gọi là "sinh bệnh" chẳng qua chỉ là cái cớ để Thần Đế không cho nàng xuất hiện trước công chúng mà thôi.

Bên cạnh Xảo Húc là một nữ nhân vận áo tím. Ánh mắt nàng lạnh nhạt, mang theo khí thế khinh đời. Khi ánh nhìn ấy dừng lại trên người Kinh Nhan người đang được Sở Ly Ca đỡ lấy, trong mắt nàng không hiện lên tức giận, cũng chẳng có thương xót, chỉ là bình tĩnh mà nhìn.

Kinh Nhan khẽ nhìn người đó, giọng thấp trầm:
"Thượng Thiện Thần Quân đã đột phá cảnh giới."

Khí tức kia, thực lực kia — e rằng còn mạnh hơn Kinh Vũ Yên không ít.

Chỉ thấy Thượng Thiện Thần Quân trong y phục màu tím nhìn thẳng về phía Đế Thừa, giọng lạnh lẽo như băng:
"Thần Đế, vì sao ngươi lại ép Kinh Nhan gả cho Đế Hiền?"

Câu này, đương nhiên là do Xảo Húc nói với nàng. Khi phát hiện Xảo Húc bị giam lỏng, Thượng Thiện Thần Quân đã vô cùng phẫn nộ; nay nghe lý do nàng bị cấm túc, càng thêm tức giận — giờ chỉ muốn hỏi tội Thần Đế cho ra lẽ.

"Vì sao không hỏi ngược lại — vì sao Kinh Nhan lại thân cận với Ma tộc?"

"Ma tộc thì sao? Ít nhất họ sẽ không như ngươi — ép nàng gả cho người nàng không hề yêu!"

Sở Ly Ca cất giọng quát lớn về phía Thần Đế.

Thượng Thiện Thần Quân quay đầu nhìn nàng, nhàn nhạt nói:
"Ma tộc, ngươi không nên có mặt ở đây."

Chỉ là bế quan trăm năm, vậy mà Ma tộc lại xuất hiện thêm một tuyệt thế thiên tài, còn dám một mình xông thẳng vào Thần giới — quả thực hiếm thấy.

"Ta hiện giờ đã ở đây rồi, thế nào, ngươi cũng định giết ta sao?"

Sở Ly Ca khoanh tay trước ngực, tươi cười kiều mị. Nhưng nụ cười ấy không mang theo sát khí. Nàng thừa biết Thượng Thiện Thần Quân không có ý định sẽ ra tay.

Thượng Thiện Thần Quân cũng không để ý đến lời nàng nói. Trong lòng nàng chỉ dâng lên một cảm giác bất lực — như một kẻ học rộng nhưng lại gặp binh lính, chẳng thể dùng lý lẽ mà giải thích.

"Ta nguyện cùng Ly Ca đồng sinh cộng tử. Dù hôm nay có phải chết tại đây, ta cũng phải vạch trần tội ác của Đế Thừa cho hậu thế biết. Tin hay không, tùy các ngươi."

Vốn dĩ, Kinh Nhan không định sớm trở mặt với Đế Thừa như lúc này. Nhưng Kinh Vũ Yên ép nàng gả cho Đế Hiền, lại thêm việc Sở Ly Ca xông tới đoạt hôn — mọi chuyện đã dồn nàng đến bờ vực tuyệt vọng, buộc nàng phải nói ra hết.

"Năm đó, chuyện Phượng Hoàng ngã xuống — chính là do Đế Thừa bày mưu, khiến hơn nửa tinh anh của tộc ta chết ở Đông Hải, trong đó có cả cha mẹ ta.

Sau đó hắn lại sắp đặt khiến cô cô ta nhập ma, mang theo nỗi oan không thể giải.

Chưa hết, Côn Vưu Thần Quân của Hoa tộc — người từng ủng hộ lý niệm hòa bình giữa Thần và Ma của cô cô ta — cũng bị Đế Thừa trục xuất, và nay đã chết nơi đáy biển sâu.

Đế Thừa, ngươi ép ta thành thân, chẳng phải là vì muốn có được Thiên Đạo Thước sao?"

Kinh Nhan đã nghĩ rất lâu, mãi mới hiểu vì sao Đế Thừa cứ một mực muốn nàng gả cho Đế Hiền.

Thì ra, hắn muốn thông qua hôn khế để Đế Hiền có thể sử dụng pháp bảo của nàng — mục tiêu thật sự là Thiên Đạo Thước.
Đáng sợ hơn, trong đêm tân hôn, hắn còn định dùng sinh tử hợp khế để giết nàng, cưỡng đoạt vật ấy cho riêng mình.

"Cái gì?"

Xảo Húc đứng cạnh Thượng Thiện Thần Quân, hoàn toàn kinh hãi trước lời Kinh Nhan nói. Nàng không thể tin rằng trượng phu mà mình từng tin tưởng lại làm ra những chuyện như vậy.

Sở Ly Ca cười lạnh. Những việc Đế Thừa đã làm, nàng sớm biết. Chỉ là Kinh Nhan không muốn nói, nên nàng cũng chẳng tiện xen vào.

"Ngụy ngôn mê hoặc! Kinh Nhan, ngươi từ bao giờ biến thành như thế này?"

Đế Thừa nhíu chặt mày, tỏ vẻ khó hiểu nói:
"Thiên Nguyên Thần Quân mà ta biết, tuyệt đối không phải người như ngươi."

Kinh Nhan không thèm nhìn hắn, để mặc Sở Ly Ca đỡ lấy thân thể đang dần mất sức, bình thản nói:
"Tin hay không tùy các ngươi. Chỉ cần còn có Đế Thừa, Thần tộc sẽ không bao giờ có được một ngày yên ổn."

Kinh Nhan quay sang Kinh Vũ Yên, ánh mắt đầy thất vọng:
"Ngươi rõ ràng biết mọi chuyện, lại làm như không thấy gì. Ta thật sự thất vọng về ngươi."

Đám Thần tộc đối mặt nhìn nhau, không biết nên tin tưởng ai. Nhưng tất cả đều hiểu rõ một điều, phản bội Thần Đế, kết cục chắc chắn không tốt.

Lục Miên nhìn hai người họ, khẽ thở dài:
"Chung quy, mọi chuyện vẫn đi đến bước này. Mệnh của họ, vốn đã định sẵn là gập ghềnh."

Không khí xung quanh trầm lặng đến cực điểm. Thần Đế im lặng, Kinh Nhan cũng im lặng, ngay cả Kinh Vũ Yên cũng chẳng dám thốt lời. Mọi nghi hoặc dường như dồn hết cả lên vai người nghe, khiến ai nấy bứt rứt đến muốn phát điên.

Xảo Húc nhìn sắc mặt bình tĩnh của Đế Thừa, trong lòng càng thêm lạnh lẽo. Nếu thật sự bị vu oan, sao hắn lại có thể bình thản đến vậy?

Người hiểu Đế Thừa nhất chính là nàng — và chính vì thế, nàng càng biết điều Kinh Nhan nói là thật. Nàng thở dài:
"Kinh Nhan, ngươi và Sở Ly Ca đi đi."

"Thần hậu, không thể được!"

Kinh Vũ Yên lập tức kêu lên, nhưng Đế Thừa cũng cất giọng:
"Ngươi trở về đi, chuyện ở đây để ta giải quyết."

Xảo Húc cùng Đế Thừa nhìn nhau. Hắn càng bình tĩnh, nàng càng chắc chắn Kinh Nhan nói đúng.
"Ma Quân sẽ sớm đến thôi. Nếu ngươi không muốn sinh linh đồ thán, thì hãy kết thúc chuyện này tại đây."

Lúc này, bầu trời dần dồn tụ mây đen. Nhưng không phải loại sấm sét do Đế Thừa khống chế mà là lôi phạt của Thiên Đạo.

"Dùng bạo lực để giải quyết, thì khác gì Ma tộc?"

Thượng Thiện Thần Quân lạnh lùng nói thêm. Cuối cùng, Thần Đế vẫn im lặng.

Xảo Húc quay đầu nhìn Kinh Nhan, lại liếc qua Sở Ly Ca bên cạnh nàng — trong thoáng chốc, nàng như thấy lại Kinh Phạn Ca của năm xưa.

Nàng ấy cũng từng quật cường như thế, từng vì người mình yêu mà dám chống lại cả thế giới.
Đáng tiếc chính là nàng đã nhập ma, cuối cùng không thể đem nàng đánh chết... Không đúng, nàng thế nhưng vẫn chưa chết.

"Đi thôi."

Kinh Nhan nhẹ giọng nói. Sở Ly Ca gật đầu, ôm lấy nàng đặt lên lưng quỷ hổ:
"Đi thôi, Hổ Tử."

Quỷ hổ gầm vang, đạp không lao đi, chẳng mấy chốc đã khuất dạng.

Thượng Thiện Thần Quân nhìn khung cảnh hỗn loạn bên ngoài điện, lại thấy dáng vẻ sợ hãi còn chưa tan của người trong Thần tộc, không khỏi thở dài.

Thời thế, quả thật đã loạn rồi. 

Chương trước Chương tiếp
Loading...