[BHTT-Edit] - Họa Cốt
Chương 120
"Kiếp trước... ta đã nhập ma."Kinh Nhan hôn lên môi Sở Ly Ca, không để nàng kịp nói thêm lời nào. Sức mạnh bá đạo ẩn giấu trong cơ thể như bùng nổ ngay khoảnh khắc hai người chạm vào nhau.Nàng rốt cuộc cũng hiểu vì sao mỗi lần Sở Ly Ca tỉnh lại từ trong mộng, trái tim lại đau đớn đến vậy — thì ra trái tim đó, là do chính tay nàng lấy đi.
Để xua đuổi Yêu tộc ra khỏi Hoang Vu, để đối kháng với ma cốt của Hồ Sương Phi, Chúc Dung Tâm Hỏa buộc phải hợp nhất làm một.
Nỗi đau bị mổ lấy tim đã khắc ấn sâu vào hồn phách, đến bây giờ nàng ấy vẫn còn ghi nhớ.Nỗi đau đó, chính là do nàng ban cho Ly Ca.Mà khi bản thân rơi vào ma đạo, ký ức thô bạo ấy vẫn còn hằn sâu trong tâm trí, nhớ lại vẫn như bị cuốn trở về thân thể năm xưa — nơi thế giới chỉ còn lại sắc đỏ của máu, là thứ màu đẹp đẽ nhất trên đời.Không khí tràn ngập mùi máu tanh, tiếng kêu la thống khổ hòa cùng thành một khúc ca đẹp đẽ mà tàn nhẫn. Những ý niệm méo mó ngày đó, giờ nghĩ lại vẫn khiến Kinh Nhan thấy lạnh sống lưng, nỗi sợ hãi vẫn còn, mà sự bá đạo tàn nhẫn ấy lại khắc sâu vào linh hồn — và lúc này, nàng dùng nó đặt lên người trước mặt.Kinh Nhan đẩy Sở Ly Ca ngã xuống giường, đôi môi hé khẽ:
"Ly Ca, kỳ thật ta rất sợ."**Đôi mắt Sở Ly Ca mờ đi trong làn sương mỏng, trong đầu chỉ còn vang vọng hai chữ "nhập ma". Nhưng khi nghe Kinh Nhan nói nàng sợ hãi, Sở Ly Ca liền khẽ tựa trán mình lên trán Kinh Nhan — như muốn dùng hơi ấm đó để mang lại cảm giác yên tâm cho đối phươngSở Ly Ca không biết cảm giác "nhập ma" là thế nào, chỉ biết rằng khi bản thân từng lạc lối, nàng cũng từng cô độc đến cùng cực. Vậy năm xưa, khi Kinh Nhan một mình đối diện với điều đó, nàng đã cảm thấy ra sao? Có lẽ trên đời này, chỉ có Kinh Phạn Ca mới hiểu rõ nàng nhất.Như vậy người đồ thế thực sự là ai, là Kinh Phạn Ca, hay là Kinh Nhan?"Đừng sợ, ta vẫn ở bên cạnh ngươi."Sở Ly Ca hơi ngẩng đầu, hôn lên môi Kinh Nhan. Nụ hôn quấn quýt, triền miên, như muốn nếm trọn hơi thở của đối phương. Nàng giữ chặt lấy vạt áo Kinh Nhan, khẽ nói:
"Ta ở đây, đừng sợ."Bên ngoài, gió tuyết đêm đen vần vũ, chỉ có căn nhà gỗ nhỏ sáng lên ánh đèn mờ. Trong ánh sáng ấy, bóng hai người quyện vào nhau, la sam trượt rơi, không gian tràn ngập hơi thở ẩm nóng.Hai nàng đều khoác trên người hồng y, trùng hợp giống như vừa trải qua một buổi hôn lễ lãng mạn.Kinh Nhan rút tay, đặt lên vạt áo Sở Ly Ca, chỉ thấy trên vải có một vệt thẫm màu. Nàng ngẩn người, rồi cười nói:
"Ly Ca, ngươi... đây là...""Không ngờ Thiên Nguyên Thần Quân lại âm thầm học được nhiều thứ như vậy..."Hai má Sở Ly Ca ửng đỏ, nơi khóe mắt ánh nước long lanh, là giọt lệ bởi vì động tình đến cực điểm không nhịn được mà chảy xuống. Nàng khẽ quàng tay qua cổ Kinh Nhan, giọng mềm mại nói:
"Hình ảnh bên trong viên châu kia... ngươi đã xem bao nhiêu lần rồi?"Kinh Nhan im lặng, không dám nhìn vào mắt nàng. Thấy vậy khiến Sở Ly Ca bật cười khanh khách:
"Đúng là giả vờ đứng đắn."Sở Ly Ca khẽ vuốt dọc theo xương quai xanh tinh tế của nàng, thì thầm:
"Đẹp thật."Kinh Nhan nắm lấy tay nàng, ngăn lại:
"Ngươi dường như vẫn còn rất nhiều sức lực."Sở Ly Ca thoáng ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng thì lại tiếp tục bị một trận thủy triều như dời non lấp biển nhấn chìm. Nàng duỗi tay chống lên bả vai Kinh Nhan, khẽ hít sâu một hơi, nhưng không kịp đem thanh âm nuốt xuống. Cuối cùng, nàng buông bỏ kháng cự, để bản thân hòa vào đêm dài chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp đầy ái muội.Kinh Nhan nâng gương mặt Sở Ly Ca, hôn xuống, phong ấn mọi thanh âm run rẩy.Nàng phát hiện, đối diện với Sở Ly Ca như vậy, bản thân đã chẳng còn chút năng lực tự chủ nào nữa.Thật là yêu nghiệt.**Đợi đến khi Sở Ly Ca tỉnh lại, bên ngoài trời đã sáng.
Không gian tràn ngập hương vị của cả hai, chính là mùi hoa lạc đường, vô ưu và dạ tức hoa hòa quyện không còn khe hở nào.Nàng quay đầu nhìn dung nhan của Kinh Nhan khi ngủ, mày nàng hơi chau, cánh tay đặt hờ trên eo mình, ngón tay lâu lâu hơi động đậy một chút — dường như nàng ngủ vẫn chưa yên ổn.Sở Ly Ca hơi cựa mình, liền thấy Kinh Nhan mở mắt ra, lười biếng chớp mắt:
"Tỉnh rồi? Có mệt không?"Sở Ly Ca cảm thấy eo hơi đau nhức, nhưng đau nhức dạng này chỉ cần một pháp thuật nhỏ là có thể xua tan.
"Không mệt."Nàng nghiêng người, ngắm nhìn bộ dáng Kinh Nhan khi chưa tỉnh hẳn, gương mặt ôn nhu ấy còn vương chút ngây thơ.
"Thật hiếm khi thấy Thiên Nguyên Thần Quân mang dáng vẻ thế này.""Bộ dáng thế nào?"Kinh Nhan tỉnh thêm vài phần, nhìn thấy Sở Ly Ca liền không nhịn được lộ ra một nụ cười ôn nhu, chỉ là nhìn đến phong cảnh dưới cổ Sở Ly Ca, nàng thoáng đỏ mặt.Tối hôm qua... các nàng quên mất việc mặc lại y phục.
Thể chất của hai nàng lại chẳng hề chịu ảnh hưởng của gió tuyết rét lạnh, cho nên chuyện đó cũng bị quên bẵng đi."Bộ dạng ngoan ngoãn, giống như để tùy ý người khác hái lấy vậy."Kinh Nhan nghe xong cười cười không nói, chỉ dùng ánh mắt mềm mại mà nhìn nàng, trong ánh mắt chứa đựng phong tình làm trái tim Sở Ly Ca run lên.Sở Ly Ca định hôn nàng lần nữa, nhưng bị Kinh Nhan dùng tay nhẹ nhàng chống lại:
"Bây giờ vẫn còn là ban ngày."Một cổ khí bị nghẹn lại nơi ngực khiến khuôn mặt nhỏ của Sở Ly Ca đỏ bừng, nàng nằm ngay trở lại giường:
"Giảo hoạt, đúng là giả vờ đứng đắn."Quá giảo hoạt, lại còn biết cách trêu chọc nàng.Kinh Nhan khẽ cười, rồi thuận tay kết một đạo pháp quyết. Ngay lập tức, quần áo trên người nàng được thay đổi, lại là một bộ y phục trắng tinh khôi. Bộ hồng y thẫm tối hôm qua vương vãi đầy đất, vải gấm phức tạp rối loạn, yên lặng kể lại cơn hỗn loạn triền miên đã diễn ra đêm qua."Hôm qua trên Cửu Tiêu của các ngươi, dường như ta không thấy Thanh Nguyệt Thần Quân?""Không chỉ nàng, mà còn nhiều vị Thần tộc quen biết với ta cũng đều không thấy đâu."Sở Ly Ca búng tay một cái, lập tức mặc lại bộ lụa mỏng hồng sam vốn có, sau đó tựa người vào lòng Kinh Nhan, nói:
"Có phải họ cũng giống như Xảo Húc, đều bị giam lỏng?""Ừm, rất có thể. Ta có chút lo cho Thanh Nguyệt Thần Quân."Đã lâu rồi Kinh Nhan không nghe được chút tin tức nào của Thanh Nguyệt Thần Quân. Nàng từng lén dò hỏi, chỉ biết rằng vị thần ấy vẫn ở trong phủ, chưa từng ra ngoài. Mọi người đều cho rằng Thanh Nguyệt Thần Quân tính tình cổ quái, mấy tháng liền không rời khỏi phủ cũng là chuyện thường, nên cũng không ai để tâm.Nhưng sau khi chuyện của Kinh Phạn Ca dấy lên, Thanh Nguyệt Thần Quân vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào, điều này khiến Kinh Nhan vô cùng bận lòng.Nàng không thể nào lại hoàn toàn im lặng như vậy được."Hy vọng sau khi Thượng Thiện Thần Quân xuất quan, có thể gây chút áp lực cho Đế Thừa, đồng thời giải cứu những vị thần bị giam lỏng."Sở Ly Ca từng nghe qua danh hiệu Thượng Thiện Thần Quân, nhưng đó lại là vị thần mà nàng hiểu biết ít nhất. Tính đến nay, nàng mới sống hơn năm mươi năm, trong khi Thượng Thiện Thần Quân đã bế quan hơn trăm năm, đến cả Sở Thất Sát cũng biết rất ít về nàng ấy."Vị Thượng Thiện Thần Quân đó là người như thế nào?"Sở Ly Ca vừa hỏi, vừa vươn tay nghịch lọn tóc đen rủ trước ngực Kinh Nhan, cuốn quanh đầu ngón tay."Ta từng ở cùng nàng vài năm. Khi đó ta còn nhỏ, nàng chính là người dạy ta đạo pháp."Kinh Nhan dịu dàng ôm Sở Ly Ca, dường như đã quen với kiểu thân mật này:
"Nàng thừa hưởng công pháp và 'Phổ Độ Hoa' truyền thừa của Thần Đế tiền nhiệm, nên trong Thần tộc rất có uy tín.""Sau khi trở thành Tả Hộ Pháp của Đế Thừa, nàng một lòng hóa giải mâu thuẫn trong Thần tộc, giúp Đế Thừa giải quyết không ít rắc rối."Sở Ly Ca nghe xong lại hỏi:
"Nàng có địa vị và uy tín như vậy, sao Đế Thừa không ra tay trừ khử?""Bởi vì Thần Hậu Xảo Húc là muội muội ruột của nàng. Hơn nữa, Thượng Thiện Thần Quân vốn không có dã tâm, tính tình ưa thanh tĩnh. Chỉ cần trong Thần tộc không có đại sự, nàng liền sẽ bế quan, không hỏi đến chuyện thế sự."Nghe đến đây, Sở Ly Ca lập tức ngồi thẳng dậy, hỏi:
"Vậy năm đó, lúc cô cô ngươi xảy ra chuyện, nàng đứng về phía nào?""Ta không rõ," Kinh Nhan đáp. "Nhưng sau chuyện đó, nàng liền bế quan cho đến nay. Tuy vậy, ta vẫn nhớ rõ lời nàng từng dạy ta khi ta học riêng với nàng:
'Mỗi tộc đều có đặc điểm và bản tính riêng, nhưng thiện – ác, đúng – sai không thể chỉ dựa vào huyết mạch hay tộc danh mà phán định.'"Sở Ly Ca mỉm cười nói:
"Nghe vậy, nàng rất giống một người am hiểu đạo lý."Dù lời nói bên ngoài là vậy, trong lòng nàng lại chẳng mấy tin tưởng. Ngoại trừ Kinh Nhan, Sở Ly Ca chưa từng tin vào thiện ý của bất kỳ Thần tộc nào khác, nàng không tin Thượng Thiện Thần Quân sẽ đứng về phía Kinh Nhan.Bởi vì nàng hiểu rõ, trong thế gian này, lợi ích và danh tiếng của một tộc đàn thường quan trọng hơn cả lẽ phải."Vậy còn trong Ma tộc các ngươi, có người như vậy không?""Người như thế nào?""Loại người vô sỉ, đê tiện."Kinh Nhan nghĩ nghĩ, cuối cùng nghĩ đến bốn chữ dùng để hình dung Đế Thừa.Sở Ly Ca bật cười, cảm thấy bốn chữ ấy quả là chuẩn xác."Đương nhiên là có, còn có rất nhiều."Sở Ly Ca ý cười không ngớt, nói: "Ma tộc chúng ta vốn là tộc đàn phóng túng dục vọng, ưa thích tranh đấu, giành giật, không ngại thủ đoạn. Có điều, phần lớn bọn họ chẳng thông minh mấy."Kinh Nhan: "......""Trong Ma tộc, không có ranh giới đạo đức gì đáng nói. Cha giết con, con giết cha, đoạt nữ nhân, đoạt linh thạch, đó là chuyện thường ngày." "Sau khi huynh ta kế nhiệm Tôn Chủ, tình trạng ấy giảm đi. Hắn lập ra một loại cách đấu, mọi hiềm khích đều có thể giải quyết tại cách đấu trường, kẻ thắng giành được mọi thứ.""Hắn nói, làm vậy là để khỏi phải phiền người đi nhặt xác ở mấy góc xó."Kinh Nhan: "......"Nàng từng nghe rằng Ma tộc hiếu chiến, nhưng nghe Sở Ly Ca nói xong, mới thật sự hiểu "hiếu chiến" ấy đáng sợ đến mức nào, một tộc đàn phóng túng và khát máu, khiến người ta phải rùng mình."Ngươi thì sao, từng bước vào cách đấu trường đó chưa?""Thường xuyên. Nhưng đều là do người khác khiêu chiến ta."Sở Ly Ca dừng lại, nhớ về quãng thời gian ấy, trong mắt hiện lên chút hoài niệm. Giờ chẳng còn ai dám khiêu chiến nàng nữa."Khi ta còn nhỏ, có kẻ muốn đoạt ngôi Tôn Chủ của ta. Đến khi ta trưởng thành, lại có những kẻ không biết trời cao đất dày muốn chiếm được ta."Kinh Nhan từng nghe rằng Sở Ly Ca được phong Tôn Chủ từ thuở thiếu niên, thiên tư ngút trời, được Sở Thất Sát đặc biệt bồi dưỡng. Không ngờ rằng, nàng từ nhỏ đã phải đối đầu và chiến đấu, khó trách nay pháp lực và tâm tính đều vượt xa người bình thường."Xem ra Hoang Vu đúng là nơi hung hiểm."Kinh Nhan ngồi dậy, sắc mặt trầm lại, nhìn ánh sáng đầu tiên của buổi sớm len qua khung cửa sổ:
"Có người đang đến đây.""Ừ, ta cũng cảm nhận được."Sở Ly Ca rời khỏi lòng Kinh Nhan, định thần lại, rồi chợt phát hiện...Chỗ thắt lưng cùng bắp chân vẫn còn ê ẩm đau nhức. Đêm qua quả thật quá phóng túng.Nàng lặng lẽ kết một pháp quyết, xoa dịu đau nhức rồi mở cửa.Trước mắt nàng, một người lảo đảo rơi xuống đất, thân thể bê bết máu, ngã gục ngay trước cửa.Sở Ly Ca liền quay đầu nhìn Kinh Nhan nói: ""Là người của Thần Hoàng nhất tộc."Kinh Nhan vội vàng bước tới, xuyên qua kết giới. Bên ngoài, người nọ nằm sõng soài trên tuyết, máu đỏ nhuộm hồng cả mặt đất, hơi thở yếu ớt như sắp tắt."Phi Phi!"Kinh Nhan chạy ra ngoài, Sở Ly Ca liền theo sát sau đó, sợ rằng có bẫy rập. Nhưng rồi nàng nghĩ lại, địa phương này là do nàng bất chợt nảy ra ý định mà đến, hơn nữa còn có kết giới bảo hộ, người của Thần tộc không thể nào phát hiện.Kinh Nhan lập tức ôm Kinh Phi Phi cả người nhuốm đầy máu lên, người nọ vô lực ngã vào lòng Kinh Nhan, sớm đã hôn mê bất tỉnh. Toàn thân nàng chi chít vết thương, trên người có vài lỗ thủng xuyên qua xương, giống như bị đóng đinh tàn nhẫn."Hàng Phàm Đinh!"Vừa nghe ba chữ này, Sở Ly Ca lập tức hiểu ra.Kinh Phi Phi đã bị tước bỏ thần khu, tan hết tu vi, nàng..."Nàng đã bị trục xuất."Lời của editor: chương 120 mới có được H văn, còn là làm 2 lần hẹ hẹ. Tác giả để chúng ta chờ đợi quá lâu nên chắc là bù đắp.Cám ơn mn đã ủng hộ! Mình chỉ cần ly cà phê nho nhỏ thui nên là đón nhận tất cả tấm lòng ạ. <3 [momo 0949699152]
Để xua đuổi Yêu tộc ra khỏi Hoang Vu, để đối kháng với ma cốt của Hồ Sương Phi, Chúc Dung Tâm Hỏa buộc phải hợp nhất làm một.
Nỗi đau bị mổ lấy tim đã khắc ấn sâu vào hồn phách, đến bây giờ nàng ấy vẫn còn ghi nhớ.Nỗi đau đó, chính là do nàng ban cho Ly Ca.Mà khi bản thân rơi vào ma đạo, ký ức thô bạo ấy vẫn còn hằn sâu trong tâm trí, nhớ lại vẫn như bị cuốn trở về thân thể năm xưa — nơi thế giới chỉ còn lại sắc đỏ của máu, là thứ màu đẹp đẽ nhất trên đời.Không khí tràn ngập mùi máu tanh, tiếng kêu la thống khổ hòa cùng thành một khúc ca đẹp đẽ mà tàn nhẫn. Những ý niệm méo mó ngày đó, giờ nghĩ lại vẫn khiến Kinh Nhan thấy lạnh sống lưng, nỗi sợ hãi vẫn còn, mà sự bá đạo tàn nhẫn ấy lại khắc sâu vào linh hồn — và lúc này, nàng dùng nó đặt lên người trước mặt.Kinh Nhan đẩy Sở Ly Ca ngã xuống giường, đôi môi hé khẽ:
"Ly Ca, kỳ thật ta rất sợ."**Đôi mắt Sở Ly Ca mờ đi trong làn sương mỏng, trong đầu chỉ còn vang vọng hai chữ "nhập ma". Nhưng khi nghe Kinh Nhan nói nàng sợ hãi, Sở Ly Ca liền khẽ tựa trán mình lên trán Kinh Nhan — như muốn dùng hơi ấm đó để mang lại cảm giác yên tâm cho đối phươngSở Ly Ca không biết cảm giác "nhập ma" là thế nào, chỉ biết rằng khi bản thân từng lạc lối, nàng cũng từng cô độc đến cùng cực. Vậy năm xưa, khi Kinh Nhan một mình đối diện với điều đó, nàng đã cảm thấy ra sao? Có lẽ trên đời này, chỉ có Kinh Phạn Ca mới hiểu rõ nàng nhất.Như vậy người đồ thế thực sự là ai, là Kinh Phạn Ca, hay là Kinh Nhan?"Đừng sợ, ta vẫn ở bên cạnh ngươi."Sở Ly Ca hơi ngẩng đầu, hôn lên môi Kinh Nhan. Nụ hôn quấn quýt, triền miên, như muốn nếm trọn hơi thở của đối phương. Nàng giữ chặt lấy vạt áo Kinh Nhan, khẽ nói:
"Ta ở đây, đừng sợ."Bên ngoài, gió tuyết đêm đen vần vũ, chỉ có căn nhà gỗ nhỏ sáng lên ánh đèn mờ. Trong ánh sáng ấy, bóng hai người quyện vào nhau, la sam trượt rơi, không gian tràn ngập hơi thở ẩm nóng.Hai nàng đều khoác trên người hồng y, trùng hợp giống như vừa trải qua một buổi hôn lễ lãng mạn.Kinh Nhan rút tay, đặt lên vạt áo Sở Ly Ca, chỉ thấy trên vải có một vệt thẫm màu. Nàng ngẩn người, rồi cười nói:
"Ly Ca, ngươi... đây là...""Không ngờ Thiên Nguyên Thần Quân lại âm thầm học được nhiều thứ như vậy..."Hai má Sở Ly Ca ửng đỏ, nơi khóe mắt ánh nước long lanh, là giọt lệ bởi vì động tình đến cực điểm không nhịn được mà chảy xuống. Nàng khẽ quàng tay qua cổ Kinh Nhan, giọng mềm mại nói:
"Hình ảnh bên trong viên châu kia... ngươi đã xem bao nhiêu lần rồi?"Kinh Nhan im lặng, không dám nhìn vào mắt nàng. Thấy vậy khiến Sở Ly Ca bật cười khanh khách:
"Đúng là giả vờ đứng đắn."Sở Ly Ca khẽ vuốt dọc theo xương quai xanh tinh tế của nàng, thì thầm:
"Đẹp thật."Kinh Nhan nắm lấy tay nàng, ngăn lại:
"Ngươi dường như vẫn còn rất nhiều sức lực."Sở Ly Ca thoáng ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng thì lại tiếp tục bị một trận thủy triều như dời non lấp biển nhấn chìm. Nàng duỗi tay chống lên bả vai Kinh Nhan, khẽ hít sâu một hơi, nhưng không kịp đem thanh âm nuốt xuống. Cuối cùng, nàng buông bỏ kháng cự, để bản thân hòa vào đêm dài chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp đầy ái muội.Kinh Nhan nâng gương mặt Sở Ly Ca, hôn xuống, phong ấn mọi thanh âm run rẩy.Nàng phát hiện, đối diện với Sở Ly Ca như vậy, bản thân đã chẳng còn chút năng lực tự chủ nào nữa.Thật là yêu nghiệt.**Đợi đến khi Sở Ly Ca tỉnh lại, bên ngoài trời đã sáng.
Không gian tràn ngập hương vị của cả hai, chính là mùi hoa lạc đường, vô ưu và dạ tức hoa hòa quyện không còn khe hở nào.Nàng quay đầu nhìn dung nhan của Kinh Nhan khi ngủ, mày nàng hơi chau, cánh tay đặt hờ trên eo mình, ngón tay lâu lâu hơi động đậy một chút — dường như nàng ngủ vẫn chưa yên ổn.Sở Ly Ca hơi cựa mình, liền thấy Kinh Nhan mở mắt ra, lười biếng chớp mắt:
"Tỉnh rồi? Có mệt không?"Sở Ly Ca cảm thấy eo hơi đau nhức, nhưng đau nhức dạng này chỉ cần một pháp thuật nhỏ là có thể xua tan.
"Không mệt."Nàng nghiêng người, ngắm nhìn bộ dáng Kinh Nhan khi chưa tỉnh hẳn, gương mặt ôn nhu ấy còn vương chút ngây thơ.
"Thật hiếm khi thấy Thiên Nguyên Thần Quân mang dáng vẻ thế này.""Bộ dáng thế nào?"Kinh Nhan tỉnh thêm vài phần, nhìn thấy Sở Ly Ca liền không nhịn được lộ ra một nụ cười ôn nhu, chỉ là nhìn đến phong cảnh dưới cổ Sở Ly Ca, nàng thoáng đỏ mặt.Tối hôm qua... các nàng quên mất việc mặc lại y phục.
Thể chất của hai nàng lại chẳng hề chịu ảnh hưởng của gió tuyết rét lạnh, cho nên chuyện đó cũng bị quên bẵng đi."Bộ dạng ngoan ngoãn, giống như để tùy ý người khác hái lấy vậy."Kinh Nhan nghe xong cười cười không nói, chỉ dùng ánh mắt mềm mại mà nhìn nàng, trong ánh mắt chứa đựng phong tình làm trái tim Sở Ly Ca run lên.Sở Ly Ca định hôn nàng lần nữa, nhưng bị Kinh Nhan dùng tay nhẹ nhàng chống lại:
"Bây giờ vẫn còn là ban ngày."Một cổ khí bị nghẹn lại nơi ngực khiến khuôn mặt nhỏ của Sở Ly Ca đỏ bừng, nàng nằm ngay trở lại giường:
"Giảo hoạt, đúng là giả vờ đứng đắn."Quá giảo hoạt, lại còn biết cách trêu chọc nàng.Kinh Nhan khẽ cười, rồi thuận tay kết một đạo pháp quyết. Ngay lập tức, quần áo trên người nàng được thay đổi, lại là một bộ y phục trắng tinh khôi. Bộ hồng y thẫm tối hôm qua vương vãi đầy đất, vải gấm phức tạp rối loạn, yên lặng kể lại cơn hỗn loạn triền miên đã diễn ra đêm qua."Hôm qua trên Cửu Tiêu của các ngươi, dường như ta không thấy Thanh Nguyệt Thần Quân?""Không chỉ nàng, mà còn nhiều vị Thần tộc quen biết với ta cũng đều không thấy đâu."Sở Ly Ca búng tay một cái, lập tức mặc lại bộ lụa mỏng hồng sam vốn có, sau đó tựa người vào lòng Kinh Nhan, nói:
"Có phải họ cũng giống như Xảo Húc, đều bị giam lỏng?""Ừm, rất có thể. Ta có chút lo cho Thanh Nguyệt Thần Quân."Đã lâu rồi Kinh Nhan không nghe được chút tin tức nào của Thanh Nguyệt Thần Quân. Nàng từng lén dò hỏi, chỉ biết rằng vị thần ấy vẫn ở trong phủ, chưa từng ra ngoài. Mọi người đều cho rằng Thanh Nguyệt Thần Quân tính tình cổ quái, mấy tháng liền không rời khỏi phủ cũng là chuyện thường, nên cũng không ai để tâm.Nhưng sau khi chuyện của Kinh Phạn Ca dấy lên, Thanh Nguyệt Thần Quân vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào, điều này khiến Kinh Nhan vô cùng bận lòng.Nàng không thể nào lại hoàn toàn im lặng như vậy được."Hy vọng sau khi Thượng Thiện Thần Quân xuất quan, có thể gây chút áp lực cho Đế Thừa, đồng thời giải cứu những vị thần bị giam lỏng."Sở Ly Ca từng nghe qua danh hiệu Thượng Thiện Thần Quân, nhưng đó lại là vị thần mà nàng hiểu biết ít nhất. Tính đến nay, nàng mới sống hơn năm mươi năm, trong khi Thượng Thiện Thần Quân đã bế quan hơn trăm năm, đến cả Sở Thất Sát cũng biết rất ít về nàng ấy."Vị Thượng Thiện Thần Quân đó là người như thế nào?"Sở Ly Ca vừa hỏi, vừa vươn tay nghịch lọn tóc đen rủ trước ngực Kinh Nhan, cuốn quanh đầu ngón tay."Ta từng ở cùng nàng vài năm. Khi đó ta còn nhỏ, nàng chính là người dạy ta đạo pháp."Kinh Nhan dịu dàng ôm Sở Ly Ca, dường như đã quen với kiểu thân mật này:
"Nàng thừa hưởng công pháp và 'Phổ Độ Hoa' truyền thừa của Thần Đế tiền nhiệm, nên trong Thần tộc rất có uy tín.""Sau khi trở thành Tả Hộ Pháp của Đế Thừa, nàng một lòng hóa giải mâu thuẫn trong Thần tộc, giúp Đế Thừa giải quyết không ít rắc rối."Sở Ly Ca nghe xong lại hỏi:
"Nàng có địa vị và uy tín như vậy, sao Đế Thừa không ra tay trừ khử?""Bởi vì Thần Hậu Xảo Húc là muội muội ruột của nàng. Hơn nữa, Thượng Thiện Thần Quân vốn không có dã tâm, tính tình ưa thanh tĩnh. Chỉ cần trong Thần tộc không có đại sự, nàng liền sẽ bế quan, không hỏi đến chuyện thế sự."Nghe đến đây, Sở Ly Ca lập tức ngồi thẳng dậy, hỏi:
"Vậy năm đó, lúc cô cô ngươi xảy ra chuyện, nàng đứng về phía nào?""Ta không rõ," Kinh Nhan đáp. "Nhưng sau chuyện đó, nàng liền bế quan cho đến nay. Tuy vậy, ta vẫn nhớ rõ lời nàng từng dạy ta khi ta học riêng với nàng:
'Mỗi tộc đều có đặc điểm và bản tính riêng, nhưng thiện – ác, đúng – sai không thể chỉ dựa vào huyết mạch hay tộc danh mà phán định.'"Sở Ly Ca mỉm cười nói:
"Nghe vậy, nàng rất giống một người am hiểu đạo lý."Dù lời nói bên ngoài là vậy, trong lòng nàng lại chẳng mấy tin tưởng. Ngoại trừ Kinh Nhan, Sở Ly Ca chưa từng tin vào thiện ý của bất kỳ Thần tộc nào khác, nàng không tin Thượng Thiện Thần Quân sẽ đứng về phía Kinh Nhan.Bởi vì nàng hiểu rõ, trong thế gian này, lợi ích và danh tiếng của một tộc đàn thường quan trọng hơn cả lẽ phải."Vậy còn trong Ma tộc các ngươi, có người như vậy không?""Người như thế nào?""Loại người vô sỉ, đê tiện."Kinh Nhan nghĩ nghĩ, cuối cùng nghĩ đến bốn chữ dùng để hình dung Đế Thừa.Sở Ly Ca bật cười, cảm thấy bốn chữ ấy quả là chuẩn xác."Đương nhiên là có, còn có rất nhiều."Sở Ly Ca ý cười không ngớt, nói: "Ma tộc chúng ta vốn là tộc đàn phóng túng dục vọng, ưa thích tranh đấu, giành giật, không ngại thủ đoạn. Có điều, phần lớn bọn họ chẳng thông minh mấy."Kinh Nhan: "......""Trong Ma tộc, không có ranh giới đạo đức gì đáng nói. Cha giết con, con giết cha, đoạt nữ nhân, đoạt linh thạch, đó là chuyện thường ngày." "Sau khi huynh ta kế nhiệm Tôn Chủ, tình trạng ấy giảm đi. Hắn lập ra một loại cách đấu, mọi hiềm khích đều có thể giải quyết tại cách đấu trường, kẻ thắng giành được mọi thứ.""Hắn nói, làm vậy là để khỏi phải phiền người đi nhặt xác ở mấy góc xó."Kinh Nhan: "......"Nàng từng nghe rằng Ma tộc hiếu chiến, nhưng nghe Sở Ly Ca nói xong, mới thật sự hiểu "hiếu chiến" ấy đáng sợ đến mức nào, một tộc đàn phóng túng và khát máu, khiến người ta phải rùng mình."Ngươi thì sao, từng bước vào cách đấu trường đó chưa?""Thường xuyên. Nhưng đều là do người khác khiêu chiến ta."Sở Ly Ca dừng lại, nhớ về quãng thời gian ấy, trong mắt hiện lên chút hoài niệm. Giờ chẳng còn ai dám khiêu chiến nàng nữa."Khi ta còn nhỏ, có kẻ muốn đoạt ngôi Tôn Chủ của ta. Đến khi ta trưởng thành, lại có những kẻ không biết trời cao đất dày muốn chiếm được ta."Kinh Nhan từng nghe rằng Sở Ly Ca được phong Tôn Chủ từ thuở thiếu niên, thiên tư ngút trời, được Sở Thất Sát đặc biệt bồi dưỡng. Không ngờ rằng, nàng từ nhỏ đã phải đối đầu và chiến đấu, khó trách nay pháp lực và tâm tính đều vượt xa người bình thường."Xem ra Hoang Vu đúng là nơi hung hiểm."Kinh Nhan ngồi dậy, sắc mặt trầm lại, nhìn ánh sáng đầu tiên của buổi sớm len qua khung cửa sổ:
"Có người đang đến đây.""Ừ, ta cũng cảm nhận được."Sở Ly Ca rời khỏi lòng Kinh Nhan, định thần lại, rồi chợt phát hiện...Chỗ thắt lưng cùng bắp chân vẫn còn ê ẩm đau nhức. Đêm qua quả thật quá phóng túng.Nàng lặng lẽ kết một pháp quyết, xoa dịu đau nhức rồi mở cửa.Trước mắt nàng, một người lảo đảo rơi xuống đất, thân thể bê bết máu, ngã gục ngay trước cửa.Sở Ly Ca liền quay đầu nhìn Kinh Nhan nói: ""Là người của Thần Hoàng nhất tộc."Kinh Nhan vội vàng bước tới, xuyên qua kết giới. Bên ngoài, người nọ nằm sõng soài trên tuyết, máu đỏ nhuộm hồng cả mặt đất, hơi thở yếu ớt như sắp tắt."Phi Phi!"Kinh Nhan chạy ra ngoài, Sở Ly Ca liền theo sát sau đó, sợ rằng có bẫy rập. Nhưng rồi nàng nghĩ lại, địa phương này là do nàng bất chợt nảy ra ý định mà đến, hơn nữa còn có kết giới bảo hộ, người của Thần tộc không thể nào phát hiện.Kinh Nhan lập tức ôm Kinh Phi Phi cả người nhuốm đầy máu lên, người nọ vô lực ngã vào lòng Kinh Nhan, sớm đã hôn mê bất tỉnh. Toàn thân nàng chi chít vết thương, trên người có vài lỗ thủng xuyên qua xương, giống như bị đóng đinh tàn nhẫn."Hàng Phàm Đinh!"Vừa nghe ba chữ này, Sở Ly Ca lập tức hiểu ra.Kinh Phi Phi đã bị tước bỏ thần khu, tan hết tu vi, nàng..."Nàng đã bị trục xuất."Lời của editor: chương 120 mới có được H văn, còn là làm 2 lần hẹ hẹ. Tác giả để chúng ta chờ đợi quá lâu nên chắc là bù đắp.Cám ơn mn đã ủng hộ! Mình chỉ cần ly cà phê nho nhỏ thui nên là đón nhận tất cả tấm lòng ạ. <3 [momo 0949699152]