[BHTT-Edit] - Họa Cốt

Chương 117



Kinh Nhan vì mất hơn nửa tu vi, lại bị hạ cấm ngôn thuật, trên người nàng khoác một bộ hỷ phục đỏ thẫm, che khăn voan đỏ, lúc này đang cứng nhắc từng bước đi tới quảng trường trước Thiên Thần Điện.

Kinh Vũ Yên kiên quyết muốn gả Kinh Nhan cho Đế Hiền. Dù trong tộc có người phản đối, nhưng Thần Đế đã đồng ý, họ hoàn toàn không có cách nào chống lại.

Buổi hôn lễ này vô cùng xa hoa, khắp nơi treo đầy lụa đỏ cùng chữ "Hỉ", linh điểu bay lượn chúc mừng, ngay cả những linh thú có chút linh trí cũng đến xem. Gần như toàn bộ Thần tộc đều có mặt, chỉ riêng Thần hậu Xảo Húc vì bệnh nhẹ mà không thể tham dự.

Nhân tộc đến có Mạc Thừa Duyên, Quỷ tộc là Lục Miên, Tiên tộc là Mạc Anh, riêng Yêu tộc thì không có ai đến. Ngoại trừ Yêu tộc, các tộc khác đều vì nể mặt mà đến tham dự.

Tuy nhiên, buổi hôn lễ này không phải ai cũng vui vẻ chúc mừng. Người trong Thần Hoàng nhất tộc có rất nhiều kẻ bất bình, bởi vì Kinh Nhan chẳng những bị trói cùng cấm ngôn, mà nàng còn bị ép gả, chuyện này khiến cho họ cảm thấy còn tàn nhẫn hơn cả bước lên pháp trường.

Huống hồ, Đế Hiền kia làm sao có thể xứng với Kinh Nhan?

Kinh Nhan đi đến trung tâm quảng trường, bộ hỷ phục đỏ dưới ánh sáng rực rỡ của Thiên Thần Điện càng thêm lộng lẫy, đến mức đất trời cũng phải lu mờ. Đế Hiền cũng ăn mặc một thân hồng phục, bước đến bên nàng, trên mặt đầy vẻ kiêu ngạo như muốn tuyên bố hắn là kẻ chiến thắng trước toàn thiên hạ.

Đế Thừa đứng ở cửa đại điện, nhìn hai người từng bước tiến tới, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười, nhưng ngay sau đó sắc mặt hắn lập tức thay đổi.

Ngay khoảnh khắc buổi lễ sắp bắt đầu, trên không vang lên tiếng nổ dữ dội, bầu trời như bị xé rách một lỗ lớn. Một luồng sương đỏ phá vỡ kết giới hộ cảnh, bay thẳng xuống. Linh lực bá đạo khiến mọi người phải lùi lại mấy bước, chưa kịp phản ứng thì thấy luồng sương đỏ ấy đem Đế Hiền ném ngã xuống đất.

Mặt đất bị nổ tung thành một cái hố sâu. Sở Ly Ca từ trong sương đỏ dần dần hiện ra, trên mặt mang theo nét cười, nhìn quanh một vòng Thiên Thần Điện:
"Nguyên lai đây chính là Cửu Tiêu."

Khung cảnh trước mắt nàng đẹp như mộng, có hoa thơm, chim hót, mây trắng lượn lờ, cung điện lộng lẫy rực rỡ.

"Lớn mật! Ma nữ dám tự tiện xông vào Cửu Tiêu!"

Tam Hoang Thần Quân là người đầu tiên quát lớn. Hắn ngẩng đầu nhìn kết giới bị phá tan, lo rằng còn có Ma tộc khác xông vào, nhưng không — cũng chỉ có một mình Sở Ly Ca.

Ma nữ ấy một mình dám xông vào Cửu Tiêu, rốt cuộc là muốn làm gì?

Kinh Vũ Yên lập tức bước lên:
"Hôm nay là ngày đại hỉ của Thần tộc, ngươi mau rời đi ngay, đừng có không biết điều!"

Sở Ly Ca tiến tới bên cạnh Kinh Nhan, kéo xuống khăn voan đỏ của nàng. Chỉ thấy trên đầu nàng cắm đầy trang sức xa hoa, hoàn toàn không hợp với khí chất vốn có, đôi mắt xinh đẹp giờ đã đỏ hoe, đôi môi nàng mím chặt, đầy phẫn hận nhìn về phía trước.

"Thần tộc luôn tự cho mình phẩm đức cao thượng, sao lại làm ra chuyện ép hôn hạ tiện như vậy?"

Sở Ly Ca nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ của Kinh Nhan, nhìn thế nào cũng không hề giống người tự nguyện được gả.

Mọi người cũng nhận ra điều đó, dưới tấm khăn voan đỏ còn có thể che giấu, nhưng khi tấm khăn kia bị kéo xuống, sự thật liền bày ngay trước mắt.

"Ma nữ, tìm chết!"

Đế Hiền — trong chính hôn lễ của mình lại bị ném xuống đất mất mặt như vậy. Hắn liền nổi giận, vận khởi kỳ lân lôi điện chi lực, phóng một đạo linh lực đánh về phía Sở Ly Ca.

Nhưng Sở Ly Ca đã sớm có chuẩn bị, dùng Vô Thường che chắn lại, linh lực phản kích khiến cả quảng trường nổ tung, đá văng tung tóe, tạo thành hố lớn. Nếu Đế Hiền không né kịp, e rằng đã tan xác trong đó.

Hắn hoảng sợ, trốn vào giữa đám người, không dám tiến thêm một bước nào.

"Làm càn!"

Giọng Đế Thừa vang lên, áp lực cường đại đè ép lên người Sở Ly Ca, khiến nàng gần như không thể đứng vững. Nhưng nàng tuyệt không chịu khuất phục trước Thần tộc, vận linh lực chống lại uy áp kia, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Đế Thừa —
"Lão vương bát này quả nhiên mạnh thật!" — nàng thầm nghĩ.

"Thần Đế, chúng ta vốn tới tham dự hôn lễ là để chúc mừng, nhưng xem ra Thiên Nguyên Thần Quân nàng không hề muốn gả, chẳng lẽ không nên có lời giải thích cho chúng ta sao?"

Sở Ly Ca được giải thoát khỏi áp lực của Đế Thừa, nàng hơi thở hổn hển, không ngờ tới lúc này người đứng ra giúp nàng lại là Mạc Anh.

Nàng khẽ vỗ sau lưng Kinh Nhan, giải trừ cấm ngôn thuật. Ngay sau đó, Kinh Nhan nói:
"Ta không muốn gả! Không nên ép ta!"

Nhưng thân thể nàng vẫn bị Kinh Vũ Yên dùng dắt ti thuật khống chế, cứng đờ mà không thể cử động được.

Cả quảng trường liền có nhiều tiếng xôn xao, mà Kinh Vũ Yên đứng dậy lạnh giọng nói:
"Ngươi đừng để cho cô cô ngươi mê hoặc tâm trí!"

"Ta thấy người bị mê hoặc tâm trí chính là ngươi đó, lão yêu bà!"

Vốn dĩ Sở Ly Ca không định nói vậy, nhưng nghĩ đến chuyện Kinh Vũ Yên ép gả Kinh Nhan, nàng không thể kìm nén được tức giận, đến mức chỉ muốn rút kiếm giết ch-ết Kinh Vũ Yên ngay tại chỗ.

Cũng vì không thể nén được cơn giận, cho nên nàng mới đem cách xưng hô sau lưng kia đối với Kinh Vũ Yên mà nói hết ra như thế.

"Thần quan, chuyện này là sao?"

Lục Miên cũng đã mở miệng, ánh mắt nàng lạnh lẽo như nước nhìn chằm chằm Kinh Vũ Yên, như muốn ép nàng phải cho một lời giải thích.

Ngay lúc đó, Kinh Phi Phi người vẫn luôn đứng sau lưng Kinh Vũ Yên, bất ngờ ra tay, đánh một chưởng vào sau lưng bà, phá tan dắt ti thuật khống chế, liền thấy Kinh Nhan loạng choạng vài bước, khó khăn lắm mới có thể ổn định lại.

"Kinh Nhan! Ngươi không sao chứ?"

Kinh Nhan ổn định xong, một lần nữa nàng đoạt lại quyền kiểm soát thân thể, cảm giác đó thật tốt. Nàng đưa tay gỡ bỏ hết trang sức vàng trên đầu, để tóc đen liền phiêu tán xuống, khẽ nói:
"Ta không sao."

Đôi mắt đỏ hoe của nàng nhìn về phía Sở Ly Ca, dường như lo rằng nàng sẽ không thể rời khỏi Cửu Tiêu. Sau đó nàng nhìn quanh, ngược lại nói: "Hôm nay, ta phải thay cô cô ta đòi lại công đạo, thay Thần Hoàng nhất tộc lấy lại danh dự!"

Kinh Nhan đứng thẳng, giọng nói của nàng vang khắp Cửu Tiêu, khiến mọi người đều im lặng, sôi nổi nhìn về phía nàng, tò mò xem nàng sẽ nói gì tiếp theo.

"Kinh Nhan! Ngươi điên rồi à?! Kinh Phi Phi, chẳng lẽ ngươi cũng muốn phản bội ta?!"

Kinh Vũ Yên quay lại, chỉ thấy Kinh Phi Phi nói:
"Tộc trưởng, thực xin lỗi. Ta không thể nhìn Thiên Nguyên Thần Quân bị ép gả cho người mà nàng không yêu."

Trò hề này chính thức bùng nổ. Sở Ly Ca một mình xông vào Thần giới, Thần Hoàng nhất tộc chống lại tộc trưởng, Kinh Nhan hủy hôn giữa đại điện — chưa bao giờ có buổi lễ nào "hoành tráng" đến thế.

Đế Thừa nhăn nhăn mày, nhìn thoáng qua Kinh Phi Phi và Kinh Vũ Yên, rồi nói với Sở Ly Ca:
"Đủ rồi. Sở Ly Ca, nếu ngươi không đi, đừng trách ta không màng Thiên Đạo cấm quy, giết ngươi tại chỗ."

"Hừ, đến đây đi lão vương bát! Hôm nay ta nhất định phải mang Kinh Nhan đi, xem ngươi làm gì được ta!"

Sở Ly Ca tay trái cầm Thất Sát Kiếm, tay phải nắm Hầu Cốt Bổng, chuẩn bị nghênh đón trận chiến tiếp theo. Phải rồi, gần đây nhất nàng đặt tên cho cây gậy xương trắng kia là Hầu Cốt Bổng, trong lúc bế quan nàng đã rèn nó bằng Chúc Dung Tâm Hỏa, nay uy lực càng mạnh hơn xưa.

"Đế Thừa! Ngươi bày mưu khiến tinh anh Thần Hoàng nhất tộc chết trận ở Đông Hải, còn khiến cô cô ta nhập ma, vu khống Thần Hoàng là phản tộc! Ngươi như vậy có khác gì yêu tà?!"

Thần Đế nghe xong thoáng sửng sốt, nhưng sau đó bình tĩnh nói: "Ngươi đừng ăn nói bậy bạ! Có chứng cứ gì chứng minh lời ngươi nói không?"

Kinh Nhan im lặng, vì nàng không có chứng cứ, nhưng nàng tin vào Kinh Phạn Ca, và phản ứng kia của Kinh Vũ Yên đã nói lên tất cả.

"Với loại người như hắn, cần gì nói chứng cứ — đánh một trận là được!"

Sở Ly Ca nhìn Kinh Nhan, ánh mắt hai người giao nhau, cùng chứa niềm tin và dũng khí.
Sở Ly Ca nói: "Ta mang ngươi đi."

"Nếu đã tự chui đầu vào lưới, cũng đừng trách ta vô tình!"

Đế Thừa nhìn thấy hai người ánh mắt nồng tình mật ý, lại liếc qua đứa con hèn nhát của mình đang co rúm trong đám người, sát ý liền dâng lên.

Kinh Nhan chủ động nắm lấy tay Sở Ly Ca:
"Ta sẽ không để ngươi một mình đối mặt."

Sở Ly Ca khẽ cười:
"Ta biết mình không đến nhầm. Nếu ngươi còn đuổi ta đi, ta sẽ rất buồn đó."

Kinh Nhan khẽ nói:
"Ta yêu cầu ngươi."

Kinh Nhan chưa bao giờ cầu xin ai giống như vậy yêu cầu Sở Ly Ca. Nàng chưa từng nghĩ tới Sở Ly Ca sẽ đơn độc tiến đến, đáng lẽ nàng nên trách Sở Ly Ca đã quá mức xúc động, nhưng chính nàng hiện tại thật sự cảm tạ Sở Ly Ca xúc động cùng dũng cảm.

Khoảnh khắc Sở Ly Ca phá vỡ kết giới Cửu Tiêu, cũng chính là lúc nàng xé toang bộ mặt giả tạo của "hòa bình" nơi này — khiến mọi người có đủ can đảm đặt câu hỏi về lễ cưới đầy tội lỗi kia.

Mọi người thấy Kinh Nhan và Sở Ly Ca nắm tay nhau, một trận ồ lên vang dậy, trong nháy mắt liền minh bạch.

Kinh Vũ Yên mặt mày tức giận không thể kiềm chế: "Nghiệp chướng!"

Hộ cảnh đại trận đột nhiên đổ xuống một cơn uy áp đáng sợ, hơn nữa chỉ chĩa thẳng về phía Sở Ly Ca. Sở Ly Ca cảm thấy như cả người bị xé toạc. Chỉ thấy Kinh Nhan bước tới một bước, dưới chân hiện ra một vòng tròn trận pháp, chú văn trên không xoay vần múa lượn, che chắn bảo hộ cho Sở Ly Ca.

Thấy vậy, Đế Thừa liền mắng: "Ngươi đây là muốn giống với cô cô của ngươi, thông đồng với Ma tộc làm loạn sao?"

"Ta không rõ những mối quan hệ kia thế nào, nhưng nếu cùng ngươi chung một hàng thì chính là tiếp tay cho giặc." 

Sở Ly Ca lạnh lùng cười. Ngay lúc đó, Xích Tiêu Kính bay ra từ túi vật trữ, quang châu trong trận pháp lóe sáng rực hơn, khiến trận pháp càng thêm kiên cố. Áp lực mạnh mẽ kia do Kinh Vũ Yên giáng xuống lập tức bị triệt tiêu.

Kinh Nhan không đáp, cũng như ngầm thừa nhận nàng là cùng phía với Sở Ly Ca. Đế Thừa quát: "Được — nếu hôm nay các ngươi trái với Thiên Đạo cấm quy, ta sẽ chém giết tại chỗ!"

Nói xong, thân hình Đế Thừa vừa động, trong chớp mắt đã bay lên giữa không trung, hai tay nâng lên. Phong vân liền đổi sắc, trời khí từ tươi sáng chuyển thành cuồn cuộn mây lôi; Cửu Tiêu vốn dĩ thời tiết tươi đẹp bỗng vang lên tiếng gào của cuồng phong, sắc trời tối sầm, lụa đỏ bay phất phới như bị gió muốn xé tung.

Mạc Anh và Lục Miên thoáng nhìn nhau rồi vội khởi động hộ thân kết giới, e sợ lôi điện sẽ lan đến. Kinh Nhan ngẩng mắt nhìn từng luồng lôi điện định đoạt sinh mạng, lập tức nắm chặt tay Sở Ly Ca: "Sợ không?"

"Sợ gì cơ chứ, ta muốn đấu với lão vương bát này lâu rồi." Sở Ly Ca cười, "Ta cũng sẽ không dễ dàng ngã xuống như vậy."

Nói xong, Thất Sát Kiếm bỗng vọt lên, hóa thành một luồng sương đỏ đụng chạm với lôi vân; trong không trung nổ lên một tiếng lớn, làm tan vỡ phần lôi vân kia. Đế Thừa không vội vàng; tay áo trắng vung lên, một đạo lôi điện từ tầng mây rơi xuống, đánh tan phòng ngự trận pháp do Kinh Nhan và Sở Ly Ca dựng nên.

Sở Ly Ca đỡ Kinh Nhan lùi về sau vài bước; Kinh Nhan khẽ ho vài tiếng rồi phun ra máu. "Ta tạm mất hơn nửa tu vi, liên lụy ngươi." Nàng mặt trắng bệch.

Thấy Kinh Nhan sắc mặt trắng bệch, Sở Ly Ca thầm mắng Thần tộc đê tiện, rồi nói: "Ta che chở ngươi, chắc chắn sẽ đưa ngươi rời đi."

Trong khoảnh khắc ấy, Sở Ly Ca chợt hiểu cảm giác một người đối kháng cả thiên hạ là thế nào — đó là một thứ nghĩa khí anh dũng, dốc lòng quên mình. Hình bóng Kinh Phạn Ca trước kia, hoá ra cũng mang cùng cảm giác đó: vì lý tưởng của mình mà dám đối đầu với cả thế giới.

Lần nữa, Xích Tiêu Kính triển khai trận pháp triệu hoán. Ở giữa lóng lánh huyết châu rồng; từ trận pháp phóng ra một con hổ sắc tro đen, gầm vang chấn động thiên địa — tiếng gầm khiến những người tu vi thấp như sắp bị xé vụn tinh thần, may thay con quỷ hổ ấy không nhắm vào họ.

"Kết trận!" — Tam Hoang Thần Quân hô, mọi người nhanh chóng chiếm tám vị trí trên quảng trường, tương ứng bát quái trận vị. Họ lập nên đại trận chuyên để đối phó với Ma tộc đại lôi trận.

Trận này phối hợp với thuật kỳ lân lôi điện của Đế Thừa; kể cả là Sở Thất Sát tới, muốn thoát cũng chẳng dễ dàng.

Thấy vậy, mặt Kinh Nhan lại tái đi mấy phần: "Ly Ca... ta hộ ngươi rời đi!"

"Không cần."

Sở Ly Ca quay lại, lộ ra một nụ cười ấm áp: "Nếu hôm nay phải chết thì cùng chết ở đây, còn nếu muốn sống thì phải cùng nhau sống mà bước ra ngoài."

Nàng vuốt ve bộ lông quỷ hổ tro đen bên cạnh, rồi nói tiếp: "Ta sẽ không như trước nữa, sẽ không bước đi trước ngươi một bước."

Chương trước Chương tiếp
Loading...