[BHTT-Edit] - Họa Cốt
Chương 116
Cổ Nhược Thi đặt Kinh Phạn Ca nằm lên giường băng ngọc, không kiềm được cúi xuống khẽ hôn lên môi nàng một cái, dịu dàng nói:
"Ngủ đi, ta sẽ ở bên cạnh ngươi."Nơi này là vùng cực bắc — quanh năm bão tuyết, thưa thớt bóng người, chỉ có vài linh thú hệ băng sống quanh khu vực. Cả Kinh Phạn Ca và Cổ Nhược Thi đều yêu thích nơi này, bởi vi nó tách biệt khỏi thế gian, tựa như một vùng đất không người.Hai nàng từng cùng nhau dựng nên một căn nhà gỗ nhỏ, bao quanh bằng hàng rào, và Kinh Phạn Ca đã đặt một lớp kết giới quanh nhà. Ngoài hai người họ, không ai có thể nhìn trộm hay bước vào. Nhiều năm trôi qua, kết giới ấy vẫn kiên cố như ban đầu, không hề có dấu hiệu bị hư tổn.Cổ Nhược Thi vừa đi kiểm tra xong — thì ra Kinh Phạn Ca đã dùng loại trận pháp thạch thượng phẩm nhất của Thần tộc để dựng nên kết giới này. Không trách dù đã bao năm, nó vẫn không hề suy yếu. Trận pháp ấy không chỉ ngăn cách hơi thở, tầm mắt, thần thức, mà còn là một đại trận phòng ngự kiên cố.E rằng ngay cả hộ sơn đại trận mà Mạc Thừa Duyên bố ở Nhân tộc cũng chưa chắc bền chắc được như vậy.Cổ Nhược Thi khẽ đưa ngón tay lướt qua gương mặt Kinh Phạn Ca, khẽ thì thầm:
"Khi ấy nha đầu kia từng hỏi ta, tại sao biết ngươi còn chưa chết mà ta vẫn có thể bình tĩnh đến vậy.""Kỳ thực... tất cả đều là ta đang giả vờ."Nàng đặt tay lên ngực trái, đau đớn dựa đầu vào vai Kinh Phạn Ca, nghẹn giọng nói:
"Ta rất nhớ ngươi, nhớ đến đau lòng, chỉ muốn được ngươi ôm ta một cái thôi."Giọt nước mắt của Cổ Nhược Thi thấm ướt áo Kinh Phạn Ca, để lại những vệt đậm nhạt trên vải:
"Nhưng Ma tộc cần ta, nha đầu kia cũng cần ta — ta không thể yếu đuối, không thể khiến họ thêm lo lắng."Nàng nắm chặt lấy áo Kinh Phạn Ca, thở dài trong nỗi mệt mỏi tận đáy lòng:
"Phạn Ca, uống Vong Xuyên thủy xong, ngươi sẽ quên đi rất nhiều thứ — kể cả ta.""Nhưng... đó là cách duy nhất.""Ta sẽ khiến ngươi yêu ta thêm một lần nữa."Kỳ thực, nàng đã nói dối Sở Ly Ca.Người đầu tiên rung động... là nàng, không phải Kinh Phạn Ca.
Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy nàng, trái tim Cổ Nhược Thi đã bị người ấy cuốn lấy.Ngay cả Kinh Phạn Ca cũng từng nghĩ chính mình là người động tâm trước, rằng nàng đã cố tình tìm cách thu hút sự chú ý của Cổ Nhược Thi. Nhưng thực ra, chính Cổ Nhược Thi mới là người đã cho nàng cơ hội ấy.Chỉ là, Cổ Nhược Thi chưa từng ngờ rằng — vị Vô Song Thần Quân uy nghiêm trên cửu tiêu kia, lại có một ngày tự tay cởi bỏ áo ngoài, tháo đai lưng trước mặt nàng, chỉ để cùng nàng chia sẻ một khoảnh khắc hoan lạc mà chẳng ai trên đời được chứng kiến.Sau khi tâm tình dần bình ổn, Cổ Nhược Thi rời khỏi bên giường, bước ra cửa, đón lấy gió tuyết lạnh lẽo ngoài kia.Nàng khẽ kết ấn, niệm chú trong lòng, rồi nắm tay lại. Khi mở ra, một con bướm băng xanh nhỏ hiện trong lòng bàn tay.Nàng nhẹ nhàng phất tay, con bướm hóa thành bụi phấn xanh, bay về một phương xa. Nàng muốn gửi tin cho Sở Ly Ca, để nàng yên lòng — và cũng để bản thân có thể an tâm ở lại nơi đây, bầu bạn cùng Kinh Phạn Ca.Trở lại trong phòng, nhìn người đang ngủ say, Cổ Nhược Thi khẽ nghĩ — khi bản thân mình chìm vào giấc ngủ năm xưa, người ở cạnh nàng có lẽ cũng mang tâm trạng như thế này chăng?Không, họ khi ấy còn chẳng biết liệu nàng có thể tỉnh lại hay không.
Còn Kinh Phạn Ca — nàng chắc chắn sẽ tỉnh lại.Cổ Nhược Thi nằm xuống mép giường, nắm chặt tay Kinh Phạn Ca, cùng nàng chìm vào giấc mộng đẹp.**Bảy ngày sau, Sở Ly Ca mới nhận được tin hiệu từ con bướm của Cổ Nhược Thi. Đọc xong lời nhắn, nàng mới yên lòng. Có lẽ do pháp thuật truyền tin này vẫn chưa thuần thục, nên con bướm bay khá chậm, nhưng đến nơi là tốt rồi.Những ngày qua, nàng lang thang khắp nhân gian, gần như đi qua mọi thị trấn lớn nhỏ để bù đắp khoảng thời gian bị giam trong Hoang Vu buồn bực. Nàng còn mua rất nhiều đồ ăn ngon, chuẩn bị mang về cho Thanh La — chắc chắn nàng ấy sẽ vui lắm.Sau khi nhận được tin của Cổ Nhược Thi, Sở Ly Ca liền yên tâm mà đến Cửu U, vì muốn bàn về chuyện ngũ hành chí bảo với Phong Thư Ngôn và Minh Nghe Huyền.Đám quỷ binh Cửu U khi nhìn thấy nàng còn sợ hơn cả gặp Diêm Vương, biết người này là khách của Minh Vương và Minh Hậu, liền vội vàng dẫn đường, không dám ở cùng nàng dù chỉ một khắc.Minh Nghe Huyền nghe tin Sở Ly Ca đến thì rất vui, thân mật hỏi han. Từ sau khi Mạc Thừa Duyên rời Hoang Vu, Sở Ly Ca gần như đóng cửa không ra, mọi người đều đoán có liên quan đến chuyện Kinh Phạn Ca.Giờ thấy nàng bình an đứng trước mặt, ai nấy đều nhẹ nhõm."Lần này ngươi đến, có việc gì quan trọng sao?"
Minh Nghe Huyền vừa chỉnh lại tóc dài cho nàng, vừa hỏi.Chưa kịp để Sở Ly Ca trả lời, từ xa đã vang lên thanh âm của Phong Nhất Hàn hớn hở gọi:
"Ly Ca tỷ tỷ ——!"Ba người cùng quay lại, chỉ thấy Phong Nhất Hàn vừa chạy ào đến, vừa lao vào lòng Sở Ly Ca mà dụi đầu cọ cọ:
"Ly Ca tỷ tỷ, ta nhớ ngươi lắm!"Sở Ly Ca khẽ xoa đầu nàng, mỉm cười:
"Ngươi nha đầu này, mau đứng lên đi. Ta còn có chuyện quan trọng muốn bàn với cha mẹ ngươi."Phong Nhất Hàn không cam lòng mà rời khỏi lòng Sở Ly Ca, sau đó liền nói:
"Lần này ngươi đừng đi gấp như vậy nữa, chúng ta đi dạo Phong Đô được không?""Hàn nhi, không được hồ nháo."Phong Thư Ngôn mở miệng, khuôn mặt nghiêm túc:
"Hiện nay lục giới hỗn loạn, sao có thể chỉ nghĩ đến chuyện vui chơi tiêu khiển?"Phong Nhất Hàn bĩu môi, ấm ức nhìn Minh Nghe Huyền một cái, nhưng Minh Nghe Huyền chỉ liếc nàng, ánh mắt như nhắc nhở phải ngoan ngoãn."Ly Ca, ngươi nói đi, là chuyện gì?"Minh Nghe Huyền kéo chủ đề trở lại, tiếp tục phần bị gián đoạn ban nãy."Nhị vị có từng nghe qua Hỗn Độn Chi Môn, hay còn gọi là Họa Thư không?"Lời vừa dứt, cả hai đều gật đầu. Sở Ly Ca nói tiếp:
"Trước kia ta từng đi qua một bí cảnh, ở đó có một Thần tộc bị Thần Đế lưu đày. Người đó nói Thần Đế muốn tìm Họa Thư, mục đích là để lưu đày Thiên Đạo Cổ Thần, tiêu diệt Ma tộc."Phong Thư Ngôn nghe xong chỉ lạnh giọng cười:
"Đế Thừa, dã tâm quá lớn."Hiện giờ, dù tu vi của Đế Thừa là đệ nhất trong lục giới, nhưng vẫn bị Thiên Đạo Cổ Thần chi phối. Nếu thật sự lưu đày được vị cổ thần đó, thì hắn có thể tung hoành khắp sáu cõi, muốn mưa có mưa, muốn gió có gió — đúng là mưu kế lớn lao."Muốn mở được Hỗn Độn Chi Môn cần đủ năm món chí bảo ngũ hành. Ta suy đoán trong đó, Thổ chi chí bảo chính là Cửu U Cửu Âm Hộp."Phong Thư Ngôn và Minh Nghe Huyền nhìn nhau, cả hai đều lộ ra vẻ không vui.
"Kẻ nào dám mơ tưởng đến chí bảo Cửu U, ta nhất định khiến hắn có đến mà không có về."Hai người họ đều đã sống hơn một ngàn năm, vốn an phận giữa Cửu U giới, quen với cuộc sống yên bình, tự nhiên tu vi không tinh tiến bằng Đế Thừa.
Nhưng nếu cả hai thật sự liên thủ đối phó Đế Thừa, ai sống ai chết cũng còn chưa biết. Chỉ là luận về mưu kế và thủ đoạn, Đế Thừa đúng là cao hơn một bậc, nên Sở Ly Ca phải đến cảnh báo để họ đề phòng."Đế Thừa tại sao vẫn không chịu từ bỏ, cứ muốn tiêu diệt các ngươi?"
Phong Nhất Hàn không hiểu, rõ ràng hắn đã là người mạnh nhất lục giới, sao vẫn còn muốn giở trò mưu mô? Chẳng lẽ không biết như thế chỉ khiến Quỷ tộc thêm khổ sao?"Bởi vì chỉ khi diệt trừ chúng ta, hắn mới có thể triệt để xóa bỏ uy hiếp, cũng có thể chôn vùi những tội lỗi của lão vương bát đó."Sở Ly Ca vừa nói xong, Minh Nghe Huyền nối tiếp một câu:
"Còn bởi vì lòng người không đáy, tham lam nuốt cả trời, bao nhiêu kẻ đã vì tham niệm mà đi sai đường."Trên con đường luân hồi, nàng đã chứng kiến quá nhiều cảnh đời. Tưởng rằng mình đã dửng dưng, nhưng khi nghe chuyện này, ngọn lửa trong lòng vẫn không nguôi, liền phản ứng phẫn nộ.Nếu không giữ được chút phẫn nộ ấy, làm sao có thể tìm thấy ý nghĩa giữa dòng năm tháng dài đằng đẵng?"Lời ta cũng đã nói, các ngươi phải cẩn thận, đừng để bị lão vương bát đó hại."Nói xong, hai người đều gật đầu, xem như đã hiểu ý.Đúng lúc này, Lục Miên bước vào, tay cầm một tấm thiệp:
"Minh Vương, Minh Hậu, đây là thiệp do Thần tộc gửi đến."Theo lệ, thiệp này lẽ ra phải được người Thần tộc trực tiếp trao cho Minh Vương, nhưng vì Lục Miên biết Sở Ly Ca đang ở đây nên đã nhận giúp và chuyển giao.Phong Thư Ngôn nhận lấy thiệp, Phong Nhất Hàn tò mò ghé qua xem — vừa thấy liền kêu lên:
"Cái gì?! Thiên Nguyên Thần Quân sắp cùng Đế Hiền kia thành thân?!"Tất cả gần như cùng lúc nhìn về phía Sở Ly Ca. Nàng đứng lặng hồi lâu, ngây dại như mất hồn.Bốn người đều là kẻ tinh tường, đương nhiên biết mối quan hệ giữa Sở Ly Ca và Kinh Nhan, nên giờ đây ai nấy đều mang tâm tình phức tạp.Đáng tiếc, chuyện này là việc của Thần tộc — dù có năng lực đến đâu, họ cũng chẳng thể nafo can thiệp."Thời gian là khi nào?"Không khí trầm lặng thật lâu, mọi người đều cho rằng sẽ không ai nói gì, nhưng lại nghe Sở Ly Ca cất tiếng hỏi.Phong Nhất Hàn đáp:
"Ba ngày sau..."Nhanh như vậy sao?Sở Ly Ca nhíu mày. Nàng biết có điều không ổn — Kinh Nhan nhất định đã gặp chuyện! Hôn lễ này tuyệt đối không thể để diễn ra!
Hơn nữa, Kinh Nhan sẽ không bao giờ đồng ý — không thể nào!Sở Ly Ca lập tức quay người rời đi, Minh Nghe Huyền vội gọi lại:
"Ly Ca, đừng làm chuyện dại dột!"Bước chân Sở Ly Ca khựng lại một chút, nhưng rồi vẫn không có ngoái đầu mà đi thẳng.Minh Nghe Huyền thở dài lo lắng, quay sang Phong Thư Ngôn:
"Ngươi nói xem, nàng sẽ làm gì bây giờ?""Không biết.""Chỉ mong đừng gây ra chuyện lớn..."Lục Miên nhìn theo bóng Sở Ly Ca rời đi, trong lòng lại dâng lên một cảm giác rất quen thuộc — nhưng không phải là thuộc về nàng.Là... Kinh Nhan?Trong đầu Lục Miên vụt qua vài hình ảnh — một người toàn thân đẫm máu lao vào U Ma Cốc, và thứ đang đợi nàng trong đó chính là...**Kinh Nhan bị trói chặt tay chân bằng dắt ti thuật pháp — đó là pháp thuật mạnh nhất của Kinh Vũ Yên, đến chính nàng cũng không thể dễ dàng hóa giải.Kinh Nhan nhìn Kinh Vũ Yên đang ép mình khoác lên bộ áo cưới, tâm nàng lạnh đi khi hiểu rõ tất cả:
"Thì ra bấy lâu nay, ta chỉ là một quân cờ để ngươi giữ lấy nhất tộc mà thôi?"Kinh Nhan run rẩy cầm cọ tô môi, vừa chống lại thuật pháp, vừa tuyệt vọng nhận ra mình không thể thoát. Kinh Vũ Yên đã cho nàng uống dược, dược kia khiến tu vi của nàng mất đi hơn nửa, căn bản không thể kháng cự."Nhan Nhi, ngươi có thể hận ta, nhưng ta không thể để Thần Hoàng nhất tộc bị xem như dị loại trong Thần tộc. Một mình Kinh Phạn Ca là quá đủ. Nếu ngươi cũng giống như nàng, Thần Hoàng nhất tộc sẽ chẳng cònlại một chút danh dự nào."Kinh Vũ Yên cầm lấy bút, tỉ mỉ tô son cho nàng."Ngươi chưa từng nghĩ vì sao Đế Thừa nhất định phải có ta sao?"Kinh Nhan mấp máy môi. Kinh Vũ Yên dừng tay, không đáp."Nếu ta chết trong đêm tân hôn, ngươi vẫn sẽ im lặng sao?"Kinh Vũ Yên vẫn không nói."Ngươi thật quá yếu đuối."Kinh Nhan cười lạnh. Nàng chưa từng nghĩ người đã nuôi nấng, dạy dỗ mình lại là kẻ yếu hèn như vậy. Khi Phượng Hoàng ngã xuống, hơn nửa tộc Thần Hoàng đều chết. Nàng biết rõ chân tướng, nhưng lại chọn giả vờ như không biết.Chỉ để bản thân sống sót, cũng vì sự sống sót của cả tộc."Mặc kệ ngươi nói thế nào, một người đổi lấy cả tộc, là đáng giá.""Đừng nói chuyện đó bằng giọng đạo nghĩa như vậy."Kinh Nhan thất vọng mà cười:
"Ngươi yếu đuối, cuối cùng sẽ dẫn cả Thần Hoàng nhất tộc đến con đường diệt vong.""Kinh Vũ Yên, Thần Hoàng nhất tộc chúng ta không sợ chết, chỉ sợ phải sống mơ hồ mà thôi.""Ta sẽ không khuất phục."
"Ngủ đi, ta sẽ ở bên cạnh ngươi."Nơi này là vùng cực bắc — quanh năm bão tuyết, thưa thớt bóng người, chỉ có vài linh thú hệ băng sống quanh khu vực. Cả Kinh Phạn Ca và Cổ Nhược Thi đều yêu thích nơi này, bởi vi nó tách biệt khỏi thế gian, tựa như một vùng đất không người.Hai nàng từng cùng nhau dựng nên một căn nhà gỗ nhỏ, bao quanh bằng hàng rào, và Kinh Phạn Ca đã đặt một lớp kết giới quanh nhà. Ngoài hai người họ, không ai có thể nhìn trộm hay bước vào. Nhiều năm trôi qua, kết giới ấy vẫn kiên cố như ban đầu, không hề có dấu hiệu bị hư tổn.Cổ Nhược Thi vừa đi kiểm tra xong — thì ra Kinh Phạn Ca đã dùng loại trận pháp thạch thượng phẩm nhất của Thần tộc để dựng nên kết giới này. Không trách dù đã bao năm, nó vẫn không hề suy yếu. Trận pháp ấy không chỉ ngăn cách hơi thở, tầm mắt, thần thức, mà còn là một đại trận phòng ngự kiên cố.E rằng ngay cả hộ sơn đại trận mà Mạc Thừa Duyên bố ở Nhân tộc cũng chưa chắc bền chắc được như vậy.Cổ Nhược Thi khẽ đưa ngón tay lướt qua gương mặt Kinh Phạn Ca, khẽ thì thầm:
"Khi ấy nha đầu kia từng hỏi ta, tại sao biết ngươi còn chưa chết mà ta vẫn có thể bình tĩnh đến vậy.""Kỳ thực... tất cả đều là ta đang giả vờ."Nàng đặt tay lên ngực trái, đau đớn dựa đầu vào vai Kinh Phạn Ca, nghẹn giọng nói:
"Ta rất nhớ ngươi, nhớ đến đau lòng, chỉ muốn được ngươi ôm ta một cái thôi."Giọt nước mắt của Cổ Nhược Thi thấm ướt áo Kinh Phạn Ca, để lại những vệt đậm nhạt trên vải:
"Nhưng Ma tộc cần ta, nha đầu kia cũng cần ta — ta không thể yếu đuối, không thể khiến họ thêm lo lắng."Nàng nắm chặt lấy áo Kinh Phạn Ca, thở dài trong nỗi mệt mỏi tận đáy lòng:
"Phạn Ca, uống Vong Xuyên thủy xong, ngươi sẽ quên đi rất nhiều thứ — kể cả ta.""Nhưng... đó là cách duy nhất.""Ta sẽ khiến ngươi yêu ta thêm một lần nữa."Kỳ thực, nàng đã nói dối Sở Ly Ca.Người đầu tiên rung động... là nàng, không phải Kinh Phạn Ca.
Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy nàng, trái tim Cổ Nhược Thi đã bị người ấy cuốn lấy.Ngay cả Kinh Phạn Ca cũng từng nghĩ chính mình là người động tâm trước, rằng nàng đã cố tình tìm cách thu hút sự chú ý của Cổ Nhược Thi. Nhưng thực ra, chính Cổ Nhược Thi mới là người đã cho nàng cơ hội ấy.Chỉ là, Cổ Nhược Thi chưa từng ngờ rằng — vị Vô Song Thần Quân uy nghiêm trên cửu tiêu kia, lại có một ngày tự tay cởi bỏ áo ngoài, tháo đai lưng trước mặt nàng, chỉ để cùng nàng chia sẻ một khoảnh khắc hoan lạc mà chẳng ai trên đời được chứng kiến.Sau khi tâm tình dần bình ổn, Cổ Nhược Thi rời khỏi bên giường, bước ra cửa, đón lấy gió tuyết lạnh lẽo ngoài kia.Nàng khẽ kết ấn, niệm chú trong lòng, rồi nắm tay lại. Khi mở ra, một con bướm băng xanh nhỏ hiện trong lòng bàn tay.Nàng nhẹ nhàng phất tay, con bướm hóa thành bụi phấn xanh, bay về một phương xa. Nàng muốn gửi tin cho Sở Ly Ca, để nàng yên lòng — và cũng để bản thân có thể an tâm ở lại nơi đây, bầu bạn cùng Kinh Phạn Ca.Trở lại trong phòng, nhìn người đang ngủ say, Cổ Nhược Thi khẽ nghĩ — khi bản thân mình chìm vào giấc ngủ năm xưa, người ở cạnh nàng có lẽ cũng mang tâm trạng như thế này chăng?Không, họ khi ấy còn chẳng biết liệu nàng có thể tỉnh lại hay không.
Còn Kinh Phạn Ca — nàng chắc chắn sẽ tỉnh lại.Cổ Nhược Thi nằm xuống mép giường, nắm chặt tay Kinh Phạn Ca, cùng nàng chìm vào giấc mộng đẹp.**Bảy ngày sau, Sở Ly Ca mới nhận được tin hiệu từ con bướm của Cổ Nhược Thi. Đọc xong lời nhắn, nàng mới yên lòng. Có lẽ do pháp thuật truyền tin này vẫn chưa thuần thục, nên con bướm bay khá chậm, nhưng đến nơi là tốt rồi.Những ngày qua, nàng lang thang khắp nhân gian, gần như đi qua mọi thị trấn lớn nhỏ để bù đắp khoảng thời gian bị giam trong Hoang Vu buồn bực. Nàng còn mua rất nhiều đồ ăn ngon, chuẩn bị mang về cho Thanh La — chắc chắn nàng ấy sẽ vui lắm.Sau khi nhận được tin của Cổ Nhược Thi, Sở Ly Ca liền yên tâm mà đến Cửu U, vì muốn bàn về chuyện ngũ hành chí bảo với Phong Thư Ngôn và Minh Nghe Huyền.Đám quỷ binh Cửu U khi nhìn thấy nàng còn sợ hơn cả gặp Diêm Vương, biết người này là khách của Minh Vương và Minh Hậu, liền vội vàng dẫn đường, không dám ở cùng nàng dù chỉ một khắc.Minh Nghe Huyền nghe tin Sở Ly Ca đến thì rất vui, thân mật hỏi han. Từ sau khi Mạc Thừa Duyên rời Hoang Vu, Sở Ly Ca gần như đóng cửa không ra, mọi người đều đoán có liên quan đến chuyện Kinh Phạn Ca.Giờ thấy nàng bình an đứng trước mặt, ai nấy đều nhẹ nhõm."Lần này ngươi đến, có việc gì quan trọng sao?"
Minh Nghe Huyền vừa chỉnh lại tóc dài cho nàng, vừa hỏi.Chưa kịp để Sở Ly Ca trả lời, từ xa đã vang lên thanh âm của Phong Nhất Hàn hớn hở gọi:
"Ly Ca tỷ tỷ ——!"Ba người cùng quay lại, chỉ thấy Phong Nhất Hàn vừa chạy ào đến, vừa lao vào lòng Sở Ly Ca mà dụi đầu cọ cọ:
"Ly Ca tỷ tỷ, ta nhớ ngươi lắm!"Sở Ly Ca khẽ xoa đầu nàng, mỉm cười:
"Ngươi nha đầu này, mau đứng lên đi. Ta còn có chuyện quan trọng muốn bàn với cha mẹ ngươi."Phong Nhất Hàn không cam lòng mà rời khỏi lòng Sở Ly Ca, sau đó liền nói:
"Lần này ngươi đừng đi gấp như vậy nữa, chúng ta đi dạo Phong Đô được không?""Hàn nhi, không được hồ nháo."Phong Thư Ngôn mở miệng, khuôn mặt nghiêm túc:
"Hiện nay lục giới hỗn loạn, sao có thể chỉ nghĩ đến chuyện vui chơi tiêu khiển?"Phong Nhất Hàn bĩu môi, ấm ức nhìn Minh Nghe Huyền một cái, nhưng Minh Nghe Huyền chỉ liếc nàng, ánh mắt như nhắc nhở phải ngoan ngoãn."Ly Ca, ngươi nói đi, là chuyện gì?"Minh Nghe Huyền kéo chủ đề trở lại, tiếp tục phần bị gián đoạn ban nãy."Nhị vị có từng nghe qua Hỗn Độn Chi Môn, hay còn gọi là Họa Thư không?"Lời vừa dứt, cả hai đều gật đầu. Sở Ly Ca nói tiếp:
"Trước kia ta từng đi qua một bí cảnh, ở đó có một Thần tộc bị Thần Đế lưu đày. Người đó nói Thần Đế muốn tìm Họa Thư, mục đích là để lưu đày Thiên Đạo Cổ Thần, tiêu diệt Ma tộc."Phong Thư Ngôn nghe xong chỉ lạnh giọng cười:
"Đế Thừa, dã tâm quá lớn."Hiện giờ, dù tu vi của Đế Thừa là đệ nhất trong lục giới, nhưng vẫn bị Thiên Đạo Cổ Thần chi phối. Nếu thật sự lưu đày được vị cổ thần đó, thì hắn có thể tung hoành khắp sáu cõi, muốn mưa có mưa, muốn gió có gió — đúng là mưu kế lớn lao."Muốn mở được Hỗn Độn Chi Môn cần đủ năm món chí bảo ngũ hành. Ta suy đoán trong đó, Thổ chi chí bảo chính là Cửu U Cửu Âm Hộp."Phong Thư Ngôn và Minh Nghe Huyền nhìn nhau, cả hai đều lộ ra vẻ không vui.
"Kẻ nào dám mơ tưởng đến chí bảo Cửu U, ta nhất định khiến hắn có đến mà không có về."Hai người họ đều đã sống hơn một ngàn năm, vốn an phận giữa Cửu U giới, quen với cuộc sống yên bình, tự nhiên tu vi không tinh tiến bằng Đế Thừa.
Nhưng nếu cả hai thật sự liên thủ đối phó Đế Thừa, ai sống ai chết cũng còn chưa biết. Chỉ là luận về mưu kế và thủ đoạn, Đế Thừa đúng là cao hơn một bậc, nên Sở Ly Ca phải đến cảnh báo để họ đề phòng."Đế Thừa tại sao vẫn không chịu từ bỏ, cứ muốn tiêu diệt các ngươi?"
Phong Nhất Hàn không hiểu, rõ ràng hắn đã là người mạnh nhất lục giới, sao vẫn còn muốn giở trò mưu mô? Chẳng lẽ không biết như thế chỉ khiến Quỷ tộc thêm khổ sao?"Bởi vì chỉ khi diệt trừ chúng ta, hắn mới có thể triệt để xóa bỏ uy hiếp, cũng có thể chôn vùi những tội lỗi của lão vương bát đó."Sở Ly Ca vừa nói xong, Minh Nghe Huyền nối tiếp một câu:
"Còn bởi vì lòng người không đáy, tham lam nuốt cả trời, bao nhiêu kẻ đã vì tham niệm mà đi sai đường."Trên con đường luân hồi, nàng đã chứng kiến quá nhiều cảnh đời. Tưởng rằng mình đã dửng dưng, nhưng khi nghe chuyện này, ngọn lửa trong lòng vẫn không nguôi, liền phản ứng phẫn nộ.Nếu không giữ được chút phẫn nộ ấy, làm sao có thể tìm thấy ý nghĩa giữa dòng năm tháng dài đằng đẵng?"Lời ta cũng đã nói, các ngươi phải cẩn thận, đừng để bị lão vương bát đó hại."Nói xong, hai người đều gật đầu, xem như đã hiểu ý.Đúng lúc này, Lục Miên bước vào, tay cầm một tấm thiệp:
"Minh Vương, Minh Hậu, đây là thiệp do Thần tộc gửi đến."Theo lệ, thiệp này lẽ ra phải được người Thần tộc trực tiếp trao cho Minh Vương, nhưng vì Lục Miên biết Sở Ly Ca đang ở đây nên đã nhận giúp và chuyển giao.Phong Thư Ngôn nhận lấy thiệp, Phong Nhất Hàn tò mò ghé qua xem — vừa thấy liền kêu lên:
"Cái gì?! Thiên Nguyên Thần Quân sắp cùng Đế Hiền kia thành thân?!"Tất cả gần như cùng lúc nhìn về phía Sở Ly Ca. Nàng đứng lặng hồi lâu, ngây dại như mất hồn.Bốn người đều là kẻ tinh tường, đương nhiên biết mối quan hệ giữa Sở Ly Ca và Kinh Nhan, nên giờ đây ai nấy đều mang tâm tình phức tạp.Đáng tiếc, chuyện này là việc của Thần tộc — dù có năng lực đến đâu, họ cũng chẳng thể nafo can thiệp."Thời gian là khi nào?"Không khí trầm lặng thật lâu, mọi người đều cho rằng sẽ không ai nói gì, nhưng lại nghe Sở Ly Ca cất tiếng hỏi.Phong Nhất Hàn đáp:
"Ba ngày sau..."Nhanh như vậy sao?Sở Ly Ca nhíu mày. Nàng biết có điều không ổn — Kinh Nhan nhất định đã gặp chuyện! Hôn lễ này tuyệt đối không thể để diễn ra!
Hơn nữa, Kinh Nhan sẽ không bao giờ đồng ý — không thể nào!Sở Ly Ca lập tức quay người rời đi, Minh Nghe Huyền vội gọi lại:
"Ly Ca, đừng làm chuyện dại dột!"Bước chân Sở Ly Ca khựng lại một chút, nhưng rồi vẫn không có ngoái đầu mà đi thẳng.Minh Nghe Huyền thở dài lo lắng, quay sang Phong Thư Ngôn:
"Ngươi nói xem, nàng sẽ làm gì bây giờ?""Không biết.""Chỉ mong đừng gây ra chuyện lớn..."Lục Miên nhìn theo bóng Sở Ly Ca rời đi, trong lòng lại dâng lên một cảm giác rất quen thuộc — nhưng không phải là thuộc về nàng.Là... Kinh Nhan?Trong đầu Lục Miên vụt qua vài hình ảnh — một người toàn thân đẫm máu lao vào U Ma Cốc, và thứ đang đợi nàng trong đó chính là...**Kinh Nhan bị trói chặt tay chân bằng dắt ti thuật pháp — đó là pháp thuật mạnh nhất của Kinh Vũ Yên, đến chính nàng cũng không thể dễ dàng hóa giải.Kinh Nhan nhìn Kinh Vũ Yên đang ép mình khoác lên bộ áo cưới, tâm nàng lạnh đi khi hiểu rõ tất cả:
"Thì ra bấy lâu nay, ta chỉ là một quân cờ để ngươi giữ lấy nhất tộc mà thôi?"Kinh Nhan run rẩy cầm cọ tô môi, vừa chống lại thuật pháp, vừa tuyệt vọng nhận ra mình không thể thoát. Kinh Vũ Yên đã cho nàng uống dược, dược kia khiến tu vi của nàng mất đi hơn nửa, căn bản không thể kháng cự."Nhan Nhi, ngươi có thể hận ta, nhưng ta không thể để Thần Hoàng nhất tộc bị xem như dị loại trong Thần tộc. Một mình Kinh Phạn Ca là quá đủ. Nếu ngươi cũng giống như nàng, Thần Hoàng nhất tộc sẽ chẳng cònlại một chút danh dự nào."Kinh Vũ Yên cầm lấy bút, tỉ mỉ tô son cho nàng."Ngươi chưa từng nghĩ vì sao Đế Thừa nhất định phải có ta sao?"Kinh Nhan mấp máy môi. Kinh Vũ Yên dừng tay, không đáp."Nếu ta chết trong đêm tân hôn, ngươi vẫn sẽ im lặng sao?"Kinh Vũ Yên vẫn không nói."Ngươi thật quá yếu đuối."Kinh Nhan cười lạnh. Nàng chưa từng nghĩ người đã nuôi nấng, dạy dỗ mình lại là kẻ yếu hèn như vậy. Khi Phượng Hoàng ngã xuống, hơn nửa tộc Thần Hoàng đều chết. Nàng biết rõ chân tướng, nhưng lại chọn giả vờ như không biết.Chỉ để bản thân sống sót, cũng vì sự sống sót của cả tộc."Mặc kệ ngươi nói thế nào, một người đổi lấy cả tộc, là đáng giá.""Đừng nói chuyện đó bằng giọng đạo nghĩa như vậy."Kinh Nhan thất vọng mà cười:
"Ngươi yếu đuối, cuối cùng sẽ dẫn cả Thần Hoàng nhất tộc đến con đường diệt vong.""Kinh Vũ Yên, Thần Hoàng nhất tộc chúng ta không sợ chết, chỉ sợ phải sống mơ hồ mà thôi.""Ta sẽ không khuất phục."