[BHTT-Edit] - Họa Cốt

Chương 108



"Thực xin lỗi, cô cô."

Khi biết Kinh Phạn Ca có khả năng còn sống, Kinh Nhan đã từng nghĩ vô số lần về những lời mình muốn nói với nàng. Nàng muốn hỏi rõ ràng chuyện năm đó, nhưng rất nhiều lời khi đến bên miệng lại chỉ còn vỏn vẹn một câu "thực xin lỗi".

Câu "thực xin lỗi" ấy không nhẹ không nặng, theo gió thổi vào tai Kinh Phạn Ca, lại khiến trong lòng nàng dấy lên một trận đau đớn khó hiểu. Đầu đau, tim cũng đau — từ sau khi thoát ra vực sâu, đây là lần hiếm hoi Kinh Phạn Ca cảm thấy khó chịu đến thế.

Làn tóc bạc bay lòa xòa bên gò má, nàng nén xuống tất cả cơn đau, chỉ khẽ nhíu mày, không để người khác nhìn ra tình trạng hiện tại:
"Vì sao lại nói xin lỗi với ta?"

"Tuy rằng ta không nhớ rõ nhiều chuyện, nhưng ta không hề có cảm giác chán ghét ngươi. Đừng tới quấy rầy ta, nếu không ta sẽ giết ngươi."

Nói xong, Kinh Phạn Ca gắng gượng kìm nén sự khó chịu, xoay người nhìn về phía Sở Ly Ca. Ngay khi muốn bước vào Hoang Vu, mũi chân vừa chạm đất liền cảm nhận được tầng tầng kết giới ngăn cản.

Nàng dừng lại, trong mắt lóe lên phẫn nộ, cơn đau đầu khiến nàng không thể giữ nổi bình tĩnh:
"Loại kết giới này cũng muốn ngăn cản ta?"

"Cô cô!"

Kinh Nhan biết mục tiêu của Kinh Phạn Ca là Sở Ly Ca, nàng tuyệt đối không thể để Sở Ly Ca gặp chuyện, liền cố sức ngăn cản, giọng run rẩy:
"Đừng như vậy, đây không phải là ngươi..."

Một cơn gió dữ ập tới, cổ Kinh Nhan bị bóp chặt, hơi thở nghẹt lại, ánh mắt chỉ còn có thể nhìn chằm chằm Kinh Phạn Ca, hy vọng nàng tìm lại được chút lý trí.

"Kinh Nhan!"

Sở Ly Ca cảm nhận rõ sát khí toát ra từ Kinh Phạn Ca — thứ khiến huyết mạch như đông cứng. Trong khoảnh khắc ấy, trong lòng nàng chỉ còn một ý niệm: phải cứu Kinh Nhan!

Nàng định lao tới, nhưng hai tay lập tức bị giữ chặt, đau nhói đến tận xương. Cổ Nhược Thi và Sở Thất Sát đồng thời kiềm chặt nàng, không để nàng làm ra hành động không thể cứu vãn. 

Nếu nàng liều mình xông ra ngoài kia, chẳng khác nào tự dâng dê vào miệng cọp.

Kinh Phạn Ca cũng nhận ra động tĩnh phía sau, quay đầu liếc nhìn Sở Ly Ca. Thấy đôi mắt người kia đỏ bừng, lo lắng, phẫn nộ xen lẫn sợ hãi, nàng bật cười:
"Thì ra tiểu nha đầu kia vừa ý ngươi."

Bàn tay nàng cố tình siết mạnh hơn, chỉ cần thêm một chút lực, yết hầu Kinh Nhan sẽ bị bóp nát. Nhìn thấy sắc mặt Kinh Nhan dần chuyển tím bầm, hơi thở đứt quãng, bộ dáng yếu ớt vô lực, lẽ ra Kinh Phạn Ca phải thấy hả hê. Nàng vốn thích nhìn người khác chịu khổ, nhưng ngay khoảnh khắc đó, trong đầu lại vang lên một thanh âm phẫn nộ, gấp gáp — như một lưỡi dao kề sát tay nàng, buộc nàng phải buông ra.

Trong nháy mắt, bàn tay Kinh Phạn Ca cứng đờ, mất hết sức lực, Kinh Nhan thoát khỏi trói buộc:
"Cô cô..."

Kinh Nhan lùi vài bước, ôm lấy cổ suýt nữa mất tri giác, khó nhọc ho khan vài tiếng rồi gian nan nói:
"Sau khi nhập ma vẫn có khả năng khôi phục. Chỉ cần ngươi đủ kiên định để chống lại tâm ma."

Trong thời gian này, nàng đã đọc không ít sách. Tuy không có ghi chép nào chắc chắn rằng có người từng từ trạng thái nhập ma mà trở lại, nhưng quả thực có thể dựa vào ý chí kiên định để chữa lành tâm cảnh rạn nứt.

Nhập ma không phải con đường cuối cùng. Kinh Phạn Ca cũng chưa hoàn toàn đi đến tận cùng con đường ấy.

"Đừng nói nữa!"

Kinh Phạn Ca ôm lấy đầu, lui lại hai bước, gương mặt tuyệt sắc lấm tấm mồ hôi, nở nụ cười lạnh:
"Ngươi thì biết cái gì?"

"Ngươi chẳng hiểu gì cả, vì sao lại khuyên ta quay đầu?!"

Đôi mắt nàng càng thêm đỏ rực, như muốn trào ra huyết lệ, ngay cả khóe mắt cũng nhuốm màu điên cuồng. Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Kinh Nhan, nàng cười chua chát:
"Ngươi có biết Thần Đế đã làm gì với ta không? Ngươi có biết hắn đã làm gì với cả tộc của ta không!"

Nói đến cuối, giọng nàng khản đặc, như trút ra tất cả bóng tối tích tụ bấy lâu. Nàng muốn mọi người đều cảm nhận được hận thù của nàng, phẫn nộ của nàng — muốn cả thế gian này đều bị bao phủ bởi hận và giận dữ.

"Vậy cô cô nói cho ta, năm đó rốt cuộc là vì chuyện gì mà ngươi nhập ma!"

Kinh Phạn Ca mở miệng định nói, nhưng lại không thể thốt ra lời. Tất cả kẹt nghẹn nơi cổ họng, như thể có một sức mạnh từ trong thân thể đang bịt kín môi nàng, không cho phép nàng tiết lộ.

Nỗi đau bùng nổ từ tận sâu cơ thể, như có thứ gì đó đang chiếm đoạt quyền kiểm soát thân xác. Trong phút hoảng hốt, nàng ngẩng lên nhìn Kinh Nhan, rồi lại nhìn sang Cổ Nhược Thi. Trong ánh mắt thoáng lóe lên một tia nhu tình không tự giác mà biểu lộ.

Cả Cổ Nhược Thi lẫn Kinh Nhan đều nhận ra, trong khoảnh khắc ấy, "Kinh Phạn Ca thật sự" đã đoạt lại thân thể, dù chỉ là ngắn ngủi, để lưu luyến nhìn các nàng một lần.

Chưa kịp phản ứng, thân hình nàng hóa thành một đoàn sương đen, biến mất. Nàng không tấn công Hoang Vu nữa, cũng không tiết lộ chân tướng cho Kinh Nhan. Cuộc gặp gỡ lần này quá vội vã, nhưng Kinh Nhan đã thấy được hy vọng — linh hồn nguyên bản của Kinh Phạn Ca vẫn còn ở đó, vẫn đang giãy giụa chờ một bàn tay kéo ra khỏi bóng tối.

Kinh Nhan nhìn theo hướng Kinh Phạn Ca rời đi, rồi quay đầu thật sâu nhìn vào Hoang Vu, nơi Sở Ly Ca đang bị Sở Thất Sát và Cổ Nhược Thi kiềm giữ, đôi mắt đỏ hoe vì sợ hãi và giận dữ. Trong thoáng chốc, nàng chỉ muốn chạy tới ôm lấy Sở Ly Ca.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Kinh Nhan có muôn vàn lời muốn nói — rằng nàng đừng sợ, rằng nàng sẽ bảo vệ cho nàng ấy. Nhưng giữa họ vẫn cách một khoảng núi sông. Cuối cùng, Kinh Nhan chỉ khẽ gật đầu với Sở Ly Ca như một lời cảm tạ, rồi xoay người rời đi.

"Yên tâm đi, nàng không sao đâu."

Cổ Nhược Thi buông tay, Sở Ly Ca liền quỵ xuống đất như mất hết sức lực. Nhìn dấu vết đỏ hằn trên cổ Kinh Nhan, tuy trông đáng sợ nhưng không đủ gây thương tích nặng, điều đó cũng khiến Sở Ly Ca có thể tạm thở phào.

Sở Ly Ca thật sự cho rằng vừa rồi Kinh Phạn Ca sẽ giết Kinh Nhan. Cổ họng chính là vị trí trí mạng, thế nhưng Kinh Nhan lại không phản kháng. Nếu Kinh Phạn Ca thật sự hạ thủ, vậy Kinh Nhan còn có thể sống sót sao?

Nàng thật sự cho rằng mình sẽ mất đi Kinh Nhan.

Nàng đã xem nhẹ vị trí của Kinh Nhan trong lòng mình, hóa ra Kinh Nhan lại quan trọng đến vậy, đến mức có thể khiến nàng quên đi an nguy của bản thân.

Sở Thất Sát cũng buông Sở Ly Ca ra, hắn nhìn về lối vào Hoang Vu rồi thở dài, cuối cùng xoay người rời đi.

Một chữ tình vốn đã khiến lòng phiền muộn. Hắn không phản đối Sở Ly Ca thích bất cứ ai, huống hồ hắn cũng có thể nhìn ra Kinh Nhan đối với Sở Ly Ca tuyệt đối không phải là vô tình. Chỉ là, tình duyên của hai người này định sẵn sẽ đầy rẫy gian truân.

Sự xuất hiện của Kinh Phạn Ca đã phá vỡ cân bằng của lục giới, huống chi nàng lại mang cảm xúc bất ổn, trong mắt chỉ toàn là giết chóc, chỉ sợ từ nay về sau lục giới sẽ sinh nhiều biến cố.

Sở Thất Sát lại thở dài một hơi, chỉ là trước sau hắn vẫn không nói lời nào.

**

Kinh Nhan thần hồn hoảng loạn trở về Cửu Tiêu, nàng thất thần đi trên núi Võ Thần, cho đến khi bị một tộc nhân chặn lại:

"Thiên Nguyên Thần Quân, ngài định đi đâu vậy?"

"Có chuyện gì?"

Ánh mắt tán loạn của Kinh Nhan lúc này mới dần dần lấy lại, nàng gắng gượng tập trung nghe tộc nhân báo cáo.

Trước mặt là một thiếu nữ, dường như đã đi tìm nàng từ lâu, lo lắng đến mức khuôn mặt đỏ bừng, mồ hôi ướt cả trán. Nàng vội nói:
"Tộc trưởng đang tìm ngài, hiện giờ đang chờ trong phòng ngài."

"Được."

Kinh Nhan trở về phòng mình, quả nhiên thấy Kinh Vũ Yên. Nàng đang đứng bên bờ sông trước phòng, như đang trầm tư điều gì.

"Tộc trưởng."

Giữa Kinh Nhan và Kinh Vũ Yên vẫn còn mâu thuẫn, kể từ sau lần giương cung bạt kiếm trước đó, hai người chưa từng trò chuyện lại. Đây là lần đầu tiên các nàng đối diện nói chuyện.

Sau khi bình tĩnh trở lại, Kinh Nhan cũng không còn phẫn nộ như trước, mà chỉ còn là một nỗi thất vọng càng lúc càng nặng nề. Cảm xúc ấy tựa như ngọn lửa dữ thiêu rụi hết thảy, cuối cùng chỉ còn để lại tro tàn tĩnh lặng.

Kinh Vũ Yên quay đầu nhìn về phía Kinh Nhan, khẽ mỉm cười:
"Đã lâu rồi chúng ta không hảo hảo nói chuyện với nhau."

Thái độ ôn hòa như vậy, rõ ràng mang theo ý muốn giảng hòa. Thế nhưng lúc này, Kinh Nhan đã mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể xác. Nàng chỉ đáp nhẹ một câu. Nàng cũng đứng bên bờ sông, song vẫn giữ khoảng cách chừng bốn bước với Kinh Vũ Yên, như thể giữa hai người là một khe trời sâu thẳm.

"Ngươi vừa rồi đã đi đâu?"

Kinh Nhan không đáp. Việc nàng đến Hoang Vu, bất kể là vì lý do gì, cũng sẽ khiến người khác sinh lòng nghi kỵ.

"Thôi, trước đây ta đã làm rất nhiều quyết định, nhưng mỗi một quyết định đều là vì bảo hộ nhất tộc."

Kinh Vũ Yên không truy hỏi nữa. Sau lời nàng, Kinh Nhan chỉ nhàn nhạt đáp:
"Ta biết."

"Tộc trưởng từng nói, trong lòng ta có thước đo, nhưng lòng dạ lại hẹp hòi đúng sai."

Kinh Nhan dừng lại một chút, ánh mắt hướng xuống con sông trong veo. Chợt nhớ rằng dưới dòng sông này từng chôn vùi vô số thi thể Thần tộc và Ma tộc, nàng liền cảm thấy con sông này không còn trong sạch nữa.

"Nhưng dù biết ngươi làm tất cả vì nhất tộc, ta vẫn không thể tha thứ."

Lời vừa dứt, thân hình Kinh Vũ Yên khựng lại, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.

"Không thể tha thứ những việc Thần Đế đã làm."

Kinh Nhan tiếp lời, Kinh Vũ Yên bật cười lạnh:
"Ngươi cho rằng ta có thể tha thứ sao?"

"Nhưng ta có sức chống lại hắn sao? Một nửa tộc nhân đã chết trong sự kiện Phượng Hoàng ngã xuống, ngay cả mạng cô cô ngươi, ta cũng không đủ năng lực cứu lấy."

"Sự thật chứng minh, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, Thần Hoàng nhất tộc vẫn có chỗ đứng quan trọng trong Thần giới, không ai dám khinh thường chúng ta."

Nghe xong, sắc mặt Kinh Nhan vẫn bình thản, không buồn không giận, như thể đã sớm đoán trước được nàng sẽ nói vậy. Nàng lại nhìn dòng sông, chậm rãi nói:
"Nước chảy bèo trôi, dĩ nhiên sống thoải mái hơn. Nhưng nếu phải chọn, ta thà chọn ngược dòng mà đi."

"Ngươi quá  mức quật cường."

Điều Kinh Vũ Yên lo lắng nhất cuối cùng cũng xảy ra. Khi còn nhỏ, Kinh Nhan giống hệt Kinh Phạn Ca, từ dung mạo đến tính cách. Sau biến cố của Kinh Phạn Ca, Kinh Vũ Yên đã tìm mọi cách để Kinh Nhan trở thành một người hoàn toàn khác, bồi dưỡng nàng trở thành thiên kiêu được cả Thần tộc chú mục.

Chỉ có như vậy, nàng mới có được sức mạnh để đối kháng với Thần Đế, mới đủ năng lực bảo vệ nhất tộc. Nhưng giờ đây, Kinh Nhan lại đi ngược lại ý muốn của nàng, chuyện này với Thần Hoàng nhất tộc mà nói vô cùng nguy hiểm.

"Vì sao Thần Đế nhất quyết phải gả ta cho Đế Hiền, chẳng lẽ ngươi không biết sao?"

Kinh Nhan nhàn nhạt hỏi, giọng bình tĩnh đến mức khiến người ta sợ hãi.

"Ngươi có ý tứ gì?"

Kinh Vũ Yên vẫn luôn nghĩ Thần Đế muốn liên hôn cùng Thần Hoàng nhất tộc chỉ vì hóa giải hiềm khích bao năm qua, kết thành lương duyên.

Chẳng lẽ còn có ẩn tình khác?

"Vì sao không phải những người khác trong Thần Hoàng nhất tộc, mà nhất định là ta? Huống hồ, ta cũng không nghĩ rằng trong tộc có ai nguyện ý gả cho Đế Hiền."

Một kẻ vô công rỗi nghề, nhất tộc cao ngạo sao có thể nhìn trúng hắn?

"Hắn nhất định có mưu đồ khác. Ta không tin hắn thật sự muốn cùng Thần Hoàng nhất tộc kết hảo, bởi hắn sẽ không bao giờ để bất kỳ nhất tộc nào phát triển an toàn trước mắt hắn."

Kinh Nhan xoay người, chuẩn bị quay trở lại phòng mình.

"Ta sẽ không còn tin hắn nữa."

Chương trước Chương tiếp
Loading...