[BHTT-Edit] - Họa Cốt

Chương 109



Từ ngày Kinh Phạn Ca đến gây náo loạn hôm ấy, Sở Ly Ca liền tự nhốt mình trong phòng. Nàng không còn làm ồn ào vì buồn chán, cũng không còn náo loạn đòi ra ngoài, chỉ chuyên tâm tu luyện. Thanh La đã đến tìm vài lần, nhưng lần nào cũng bị từ chối ngoài cửa, dần dần không ai còn dám quấy rầy nàng nữa.

Thế nhưng hôm nay Lạc Phi Thư vẫn tìm đến, hiển nhiên là có việc trọng yếu.

"Chuyện gì?"

Sở Ly Ca biết Lạc Phi Thư sẽ không vì chuyện nhỏ mà đến làm phiền, nếu hắn tới, hẳn là vì chuyện trước đây nàng đã nhờ hắn tra xét.

"Ngươi bảo ta điều tra ngũ hành chí bảo, hiện đã có manh mối."

Lạc Phi Thư đọc qua nhiều sách vở, lại thường xuyên xuống Nhân giới vào Tàng Thư Các tra cứu. Sau hơn một tháng tìm tòi, rốt cuộc cũng có chút kết quả.

Lão hồ ly Đế Thừa kia tìm thứ này bao lâu vẫn không ra, vậy mà bọn họ chỉ mất hơn một tháng đã tìm được manh mối?

"Trong thư tịch chép lại tuy mơ hồ, nhưng ta nghĩ mình đã suy đoán được đôi phần."

"Hoa văn trong sách viết: kim chi chí bảo là một cây thước, mộc chi chí bảo là một quyển trục, thủy chi chí bảo là một viên ngọc châu, hỏa là hai nửa trái tim, còn thổ là một chiếc hộp."

Sở Ly Ca vừa nghe, trong lòng chợt rung động, lập tức nói:
"Thiên Đạo Thước và Họa Cốt quyển trục?"

"Đúng vậy, ta cũng nghĩ như thế."

Đây đều là thượng cổ truyền thừa, hợp lý khi được xem như chìa khóa mở ra cái gọi là Hỗn Độn Chi Môn.

Nghe đến hỏa là "hai nửa trái tim", nơi trái tim của Sở Ly Ca liền thoáng nóng lên. Bấy giờ nàng mới chợt hiểu ra một công dụng khác của Chúc Dung Tâm Hỏa.

Thì ra thứ này còn ẩn giấu bí mật ấy.

"Còn thủy chi chí bảo, chính là thượng cổ ứng long của Tiên tộc truyền thừa – Phá Tà Châu. Hỏa thì ta chưa rõ, còn thổ hẳn là Cửu Âm Hộp của Quỷ tộc."

Nghe xong, Sở Ly Ca liền nói:
"Ngay cả ngươi cũng điều tra được, sao Đế Thừa lại không?"

"Hắn hẳn là đã biết. Chỉ là quyển trục đang ở trên tay ngươi, Thiên Đạo Thước lại thuộc về Kinh Nhan, hắn không tiện ra tay mà thôi."

Sở Ly Ca cười lạnh:
"Khó trách hắn một mực muốn giết ta, thì ra là muốn để Họa Cốt quyển trục thành vật vô chủ."

Năm ấy, sau khi Kinh Phạn Ca rơi vào vực sâu, Thiên Đạo Thước cũng biến mất. Mãi đến khi Kinh Nhan trưởng thành, Thiên Đạo Thước không biết từ đâu xuất hiện, nhận nàng làm chủ. Nghĩ đến đây, Sở Ly Ca liền hình dung được: Thần Đế hẳn đã tức đến nghiến răng nghiến lợi, chắc chắn sẽ tìm mọi cách đoạt lấy bảo vật ấy.

Mà Chúc Dung Tâm Hỏa cũng là thứ hắn đang khát khao truy lùng.

Nếu hắn thật sự có trong tay Thiên Đạo Thước, Họa Cốt quyển trục và Chúc Dung Tâm Hỏa, e rằng ngay cả Tiên tộc lẫn Quỷ tộc cũng khó thoát khỏi độc thủ.

"Chúng ta phải nhanh hơn một bước, tìm ra những chí bảo này."

Quan hệ giữa Ma tộc và Tiên tộc không tệ, cùng Quỷ tộc cũng xem như hữu hảo, nhưng bọn họ đâu dễ dàng giao ra bảo vật. Nếu Đế Thừa biết hỏa chi chí bảo đã hiện thế, năm món bảo vật kia sẽ nhanh chóng bị chú ý, mà như vậy chỉ càng thỏa nguyện cho Thần Đế.

Vậy nên, hiện tại nàng tuyệt đối không thể để ai biết về Chúc Dung Tâm Hỏa, bằng không Đế Thừa tất sẽ có hành động.

"Không cần vội. Giờ Kinh Phạn Ca không rõ đang lang bạt nơi nào, ta ra được hay không thì Đế Thừa cũng chẳng có cách gì."

Nói thì nói vậy, nhưng thật ra Sở Ly Ca vẫn cảm thấy sợ hãi. Thực lực của Kinh Phạn Ca sâu không lường được, tính tình lại khó đoán, chẳng giảng được đạo lý mà cũng chẳng thể đánh thắng, một khi gặp phải, e khó lòng thoát thân.

Chỉ là, nỗi uất nghẹn trong lòng nàng khó mà nuốt trôi. Chỉ vì Kinh Phạn Ca mà nàng phải bị giam lỏng nơi Hoang Vu, bước chân không thể rời đi. Nỗi bất phục cùng sợ hãi không ngừng giằng co trong lòng nàng.

Dòng máu Ma tộc vốn khắc sâu tính hiếu chiến trong xương cốt khiến nàng càng nghĩ càng không cam lòng.

"Ta nghi kẻ xuất hiện ở Yêu tộc trước kia chính là Kinh Phạn Ca."

Lạc Phi Thư dừng lại một chút, rồi tiếp:
"Cũng vì thế mà Yêu tộc mới cướp tiên đan, linh dược và cả Lạc Thần Ngọc. Chỉ e là để chữa thương cho Kinh Phạn Ca."

"Kinh Phạn Ca vốn là thần khu, những thứ tiên đan linh dược ấy có ích gì với nàng?"

"Nhưng sau khi nhập ma, thể chất đã thay đổi. Nàng không còn là thần khu nữa. Với dược vật, nàng phản ứng thế nào chúng ta cũng khó biết được."

Vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền đến giọng của Cổ Nhược Thi:
"Nàng dùng tiên đan để chữa thương là vì tiên đan so với đan dược Ma tộc ít bá đạo hơn, cũng không giống đan dược Thần tộc sẽ bài xích sát khí trong cơ thể nàng."

Chuyện chuyên môn, quả nhiên vẫn phải có người am tường mới giải thích rõ ràng.

"Mà sau khi nhập ma, thân thể nàng như một lò luyện lớn, ngoài đan dược của Thần tộc và Ma tộc, gần như thứ gì cũng có thể hấp thu, mà tiên đan là lựa chọn tối ưu nhất."

Lời Cổ Nhược Thi khiến hai người lập tức sáng tỏ, cũng hiểu vì sao Yêu tộc phải cướp tiên đan.

"Vậy còn Lạc Thần Ngọc?"

"Lạc Thần Ngọc vốn có tác dụng chữa thương thần hiệu. Sau khi luyện hóa, nó có thể dung nhập vào dược, đây chính là nguyên nhân nàng hồi phục nhanh đến vậy."

Cổ Nhược Thi hiện tại đã có thể bình thản nói ra những điều ấy, nhưng chỉ có trời mới biết được, bao nhiêu ngày đêm trôi qua nàng luôn tự hỏi, vẫn luôn nghĩ Kinh Phạn Ca đã nhận hết tra tấn về mình.

Sở Ly Ca cúi đầu trầm ngâm. Nếu như Yêu tộc cùng Kinh Phạn Ca là một phe, vậy thì trong mộng Hồ Sương Phi đoạt đi ma cốt của nàng, chẳng lẽ cũng là để hiến dâng cho Kinh Phạn Ca?

"Còn về phần nàng muốn đoạt được ma cốt, là để luyện hóa, từ đó tu vi đạt đến cực hạn. Đến lúc ấy, e rằng ngay cả Đế Thừa cũng chẳng làm gì được nàng."

Cổ Nhược Thi đã sắp xếp toàn bộ suy nghĩ của Kinh Phạn Ca hiện giờ, rồi rút ra kết luận như vậy.

"Nếu nàng có thể công phá Ma tộc, thì huyết mạch Ma tộc đối với nàng chính là chí bảo, chuyện này..."

Cổ Nhược Thi còn chưa nói hết, Sở Ly Ca đã nâng tay ngăn lại, ra hiệu không cần nói thêm. Ma tộc sẽ biến thành bộ dạng gì, nàng rõ ràng hơn ai hết, bởi trong mộng nàng đã từng nhìn thấy.

Ma tộc bị tàn sát, nhưng vẫn máu nhuộm sa trường, quyết chiến đến giọt cuối cùng, chẳng một ai lùi bước. Trên bầu trời, ánh trăng đỏ như nhuộm máu, khắp nơi là thi thể, không khí đặc quánh mùi tanh hôi. Nàng thậm chí còn nghe thấy tiếng rống bi thương của Sở Thất Sát vang vọng giữa trời.

Nhưng trong mộng, nàng cũng biết có một người đã cứu Ma tộc, một người đủ sức đẩy lùi Yêu tộc hung tàn như dã thú. Người ấy rốt cuộc là ai?

"Hiện tại ngay cả lão vương bát Đế Thừa kia cũng chưa gom đủ ngũ hành chí bảo, tạm thời chúng ta chưa cần lo lắng."

Sở Ly Ca dừng một nhịp, rồi nói tiếp: "Chỉ là nhìn trạng thái Kinh Phạn Ca, hình như vẫn còn một con đường có thể cứu vãn."

Khi ấy, dù ánh mắt nàng chỉ dõi theo Kinh Nhan, nhưng trong lòng vẫn không bỏ sót từng động tác của Kinh Phạn Ca, tự nhiên phát hiện nàng có chỗ khác thường.

"Ta sẽ tận dụng hết khả năng của mình."

Cổ Nhược Thi chỉ nói vậy, rồi tiếp: "Ta đến đây, thật ra còn một việc nữa."

"Chuyện gì?"

"Ta nghe nói ở Cửu Tiêu vừa xảy ra một chuyện, liên quan đến Kinh Nhan."

Nghe vậy, Sở Ly Ca khẽ sững người, trong lòng dấy lên dự cảm chẳng lành. Càng khiến nàng bất an chính là vẻ mặt nặng nề mà Cổ Nhược Thi biểu lộ, rõ ràng chẳng phải chuyện tốt lành.

"Nghe nói Đế Thừa đã công khai trước mặt mọi người, muốn tác hợp Kinh Nhan cùng Đế Hiền. Nhưng Kinh Nhan lại hai lần công khai chống đối hắn. Giờ đây, quan hệ giữa nàng và Đế Thừa đã đến mức nước lửa khó dung."

Sở Ly Ca lặng thinh. Nàng vốn biết Đế Thừa có ý muốn tác hợp hai người, chỉ không ngờ hắn lại trực tiếp tuyên bố trước công chúng. Như vậy thì Kinh Vũ Yên hẳn cũng đã đồng ý.

Kinh Nhan và Đế Thừa vốn đã bất đồng tư tưởng, giờ lại càng thêm đối lập. Những ngày của nàng ở Thần tộc e rằng sẽ càng thêm khó khăn.

Trên gương mặt Sở Ly Ca thoáng hiện rõ vẻ u sầu. Giấu trong tay áo rộng, năm ngón tay nàng vô thức siết chặt, nỗi lo lắng cho Kinh Nhan ngày một lớn, chỉ sợ chuyện này sẽ thành sự thật.

Nàng càng nghĩ càng thấy, Đế Thừa làm như vậy ắt có dụng ý khác.

"Ta cảm thấy chuyện này nên nói cho ngươi biết. Nhưng ngươi cũng hiểu rõ, hiện giờ ngươi chẳng giúp được gì cho nàng cả."

Cổ Nhược Thi ngừng lại một lát, xoay người chuẩn bị rời đi: "Ta chỉ không muốn, nếu thật sự xảy ra chuyện, ngươi lại bị thương tổn bất ngờ, không hề có sự chuẩn bị nào."

Bóng dáng Cổ Nhược Thi có chút cô đơn. Khi nàng bước ra khỏi cửa phòng của Sở Ly Ca, ánh huyết nguyệt đỏ rực chiếu xuống, nhuộm lớp áo lam nhạt thành một tầng u ám nặng nề, rồi dần tan biến vào gió cát mịt mờ.

"Kế tiếp, ngươi có dự tính gì không?"

Thấy Cổ Nhược Thi rời đi, Lạc Phi Thư mới mở miệng hỏi.

"Đề cao tu vi. Thế giới này, rốt cuộc vẫn là kẻ mạnh mới có tiếng nói."

Sở Ly Ca khựng lại rồi nói tiếp: "Nếu ta có thể luyện thành đệ nhị căn ma cốt, tu vi ắt sẽ tăng thêm một bậc."

Tăng thêm một bậc – nói vậy có phần khiêm tốn. Thực chất, đó chính là một lần thoát thai hoán cốt, bước tiến vượt bậc. Cũng vì thế mà Thần Đế luôn dè chừng nàng. Chỉ là muốn luyện ra đệ nhị căn ma cốt đâu có dễ, bao năm qua nàng vẫn thử, nhưng đều thất bại.

"Đừng nóng vội."

"Ta hiểu."

Tu hành kỵ nhất là nóng vội, bởi đó dễ dẫn đến phản phệ, tự hủy diệt bản thân.

Lạc Phi Thư không có nói thêm nữa, lẳng lặng rời đi. Còn lại một mình, Sở Ly Ca tiếp tục vùi đầu tu luyện. Trước đây nàng cũng không phải lười biếng, nhưng hiện tại có thể nói là tranh thủ từng khắc, chỉ mong sớm ngày đột phá.

Nàng còn việc chưa làm xong, còn người cần nàng bảo vệ.

**

Kinh Phạn Ca, kể từ ngày hôm đó, lại biến mất tăm.

Kinh Nhan khắp nơi tìm kiếm, nhưng chẳng bao lâu liền nhận ra có kẻ đang theo dõi mình, nên nàng không tiếp tục truy tung nữa.

Kẻ theo dõi tất nhiên là Thần tộc. Họ bám theo vì muốn tìm tung tích Kinh Phạn Ca, hay là muốn giám sát xem nàng tiếp xúc với ai? Dù thế nào, Kinh Nhan cũng cảm thấy bản thân đã rơi vào hiểm cảnh.

Trong một phiên chợ nhân giới, Kinh Nhan đi dạo chậm rãi, lúc dừng lúc bước, biểu hiện thong dong, khi thì ngắm nghía vài sạp nhỏ, lúc lại dạo ra ngoại ô ngắm sông núi, như thể chỉ để tiêu sầu.

Nhưng kẻ bám theo nàng lại trước sau chưa từng bỏ cuộc.

Cuối cùng, nàng dừng bước bên bờ sông vắng vẻ, cúi mắt nhìn dòng nước cuồn cuộn. Chỉ nghe gió lùa qua, cỏ cây xào xạc, âm vang quanh tai.

Giọng nàng khẽ vang, không lớn nhưng xuyên thấu giữa không khí:
"Vì sao phải theo dõi ta?"

Gió nhẹ thổi qua, nâng làn váy Kinh Nhan, hoa văn phượng hoàng trên y phục cũng tung bay theo.

Kẻ ẩn nấp trong xa, thoáng chấn động, nhìn nhau rồi quay lưng bỏ chạy, chẳng nói một lời.

Kinh Nhan khẽ hừ lạnh, cũng không truy đuổi.

Nàng mím môi, cuối cùng thở dài. Những kẻ ấy hẳn là do Thần Đế phái đến. Nhưng tại sao hắn nhất định muốn nàng gả cho Đế Hiền? Việc đó có lợi gì cho hắn?

Mà nay hắn lại không tiếc phái người theo dõi nàng, rốt cuộc là vì điều gì?

"Uy."

Đúng lúc ấy, một giọng nói mát lạnh truyền đến. Kinh Nhan chấn động, quay đầu lại, liền thấy Kinh Phạn Ca trong bộ hồng y chậm rãi bước đến từ phía sau.

"Cô cô..."

Kinh Nhan chẳng ngờ nàng sẽ đến, hơn nữa là trong lúc bản thân không hề phát hiện. Nếu Kinh Phạn Ca có ý giết mình, e rằng dễ dàng như trở bàn tay.

"Ta đã xử lý cái đuôi bám theo ngươi rồi."

Kinh Nhan nhíu mày: "Bọn họ chỉ nghe lệnh hành sự, ngươi không cần hạ sát thủ."

"Ngươi quá thiện lương, làm việc không đủ tàn nhẫn. Đừng trách vì sao nhiều người như vậy dám khinh thường, giẫm lên đầu ngươi."

Kinh Phạn Ca lúc này không mang sát ý. So với lần trước, cảm xúc nàng ổn định hơn nhiều. Nàng bước đến trước mặt Kinh Nhan, ánh mắt đỏ thẫm chăm chú nhìn nàng, rồi cười:

"Dù ngươi không chịu thừa nhận ngươi là chất nữ ta, cũng chẳng sao cả."

Quá giống.

"Ngươi tới tìm ta, có phải là có điều muốn nói?"

Ta cũng có điều muốn hỏi ngươi.

Kinh Nhan vốn có vô vàn lời muốn nói cùng Kinh Phạn Ca. Nhưng Kinh Phạn Ca nay đã quên quá nhiều, hơn nữa nàng chưa chắc chịu yên tĩnh lắng nghe những năm tháng hối hận và tưởng nhớ của chính mình.

"Chẳng phải ngươi cũng đang tìm ta sao?"

Kinh Phạn Ca khẽ cười, kết pháp quyết rửa sạch vết máu trên tay.

Nàng nhìn Kinh Nhan, hỏi: "Xem ra ngươi ở Thần giới cũng chẳng dễ chịu gì nhỉ?"

Kinh Nhan không đáp.

Trước kia, nàng từng nghĩ cuộc sống của mình không tệ, làm đúng phận sự, giúp đỡ kẻ khác, trừng phạt kẻ có tội. Khi ấy, thế giới trong mắt nàng chỉ có trắng và đen rõ ràng.

Nhưng đến hôm nay, nàng mới nhận ra mình đã sống trong dối trá. Đen trắng trộn lẫn, hóa thành một màu xám nhơ nhuốc.

"Nha đầu họ Sở kia, kỳ thật nói không sai. Ta quả thật cần tìm đồng minh, cần có đồng bọn."

Chương trước Chương tiếp
Loading...