[BHTT-Edit] - Họa Cốt

Chương 107



Con đường tiến vào Hoang Vu trồng đầy lạc đường hoa mê hoặc; hơn nữa Lạc Phi Thư còn bố trí mấy tầng cảnh ảo làm hàng rào bảo vệ, khiến cho dù là Đế Thừa muốn tới đây cũng khó lòng xuyên phá bấy nhiêu lớp phòng ngự.

Cổ Nhược Thi mặc một bộ y sam màu tím nhã nhặn, đi về phía khu vực Ma tộc với thái độ đề phòng cực kỳ nghiêm ngặt — mỗi bước đi đều cùng nỗi lo lắng căng thẳng, nặng tới mức gần như chẳng thể nhấc chân lên.

Biết được tin Sở Thất Sát cũng đã truy tới đây, chỉ là Sở Ly Ca bị họ giữ lại trong phòng, không cho nàng ra ngoài để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Khoảng một trăm tinh anh Ma tộc canh giữ lối vào, thậm chí Lạc Phi Thư cũng có mặt ở đó. Khi Sở Thất Sát cùng Cổ Nhược Thi truy tới, bọn họ mới chịu nhường một con đường.

Cổ Nhược Thi bắt đầu thở gấp, lúc nàng nhìn thấy ở lối vào có một nữ nhân mặc y đỏ đứng đó, nhịp thở lập tức ngưng lại trong chốc lát. Kinh Phạn Ca cũng nhìn nàng, mắt lóe lên vẻ vừa kinh ngạc vừa vui mừng: "Hóa ra Cổ Nhược Thi thật sự tồn tại."

Nghe vậy, Cổ Nhược Thi hít một hơi khí lạnh, an tĩnh nhìn Kinh Phạn Ca khóe miệng không thể kêm chế được nét tươi cười.

- Nàng không nhận ra ta sao?

Kinh Phạn Ca thấy Cổ Nhược Thi xuất hiện thì trong lòng mấy mảnh bất an bỗng lắng xuống. Những ngày gần đây, nàng thường xuyên thấy hình ảnh Cổ Nhược Thi trong tâm trí — một cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc khiến nàng khó mà yên lòng, nên mới tìm đến Ma tộc để gặp người này.

Lẽ ra có nhiều chuyện muốn hỏi rõ, nhưng khi gặp Cổ Nhược Thi, mọi lo lắng đều như được hóa giải.

Không cần hỏi thêm lời nào nữa, chỉ cần thấy người ấy còn ở đó là lòng của nàng đã đủ an ổn.

"Phạn ca."
Cổ Nhược Thi gọi nhẹ, mái tóc bạc bay theo gió, khí chất anh khí hiện lên, nàng nghiêng đầu chờ đợi, chờ Kinh Phạn Ca nói tiếp.

"Lâu rồi không gặp."
Kinh Phạn Ca cười cười, nhìn đến gương mặt Cổ Nhược Thi, mạc danh cảm thấy thân thiết, nàng nói: "Xem ra trước kia chúng ta từng quen biết, nhưng chuyện ấy giờ cũng không còn quan trọng."

Không quan trọng sao?

Ánh mắt Cổ Nhược Thi tối sầm lại, giọng nàng cũng lạnh đi: "Mục đích ngươi đến hoang Vu là gì?"

"Ta cần lực lượng, và người mà các ngươi gọi là Sở Ly Ca lại mang trong mình ma cốt rất phù hợp."

Ma cốt bị rút ra sẽ bị hao tổn tu vi, thậm chí giống như gây chết người. Lẽ ấy Kinh Phạn Ca biết rõ, nhưng nàng không mảy may để tâm; nàng có mục đích cuối cùng là trả thù Thần tộc.

Nếu Sở Ly Ca tiếp tục tu luyện ma cốt thì tiềm lực sẽ tăng dần theo thời gian; còn nếu lấy ma cốt đó ra luyện hóa thì có thể trong khoảng thời gian ngắn tăng mạnh thực lực — đối đầu với Đế Thừa, ma cốt ấy là thứ Kinh Phạn Ca muốn có.

"Ngươi vì sao lại nhập ma?"
Cổ Nhược Thi tiếp tục hỏi, một đôi mắt xinh đẹp hướng Kinh Phạn Ca nhìn thẳng, làm cho nàng không khỏi cảm thấy ngại ngùng, mất tự nhiên mà quay đầu đi.

"Các ngươi hỏi quá nhiều."

Kinh Phạn Ca không định giải thích thêm. Ngay lúc nàng bước tới một bước, tiếng Sở Ly Ca từ xa vọng lại: "Ngươi không còn nhớ Kinh Nhan là ai sao?"

Sở Thất Sát nhìn về phía kia, quả nhiên thấy Sở Ly Ca từng bước tiến đến. Hắn lớn tiếng chỉ vào Sở Ly Ca: "Ngăn lại nàng!"

"Ai cản ta, ta liền giết người đó!"
Sở Ly Ca nói, khiến bọn Ma tộc vốn đang do dự cũng dừng lại. Nàng bước tới như sát thần, nhìn thấy người mặc hồng y, đầu bạc kia thì toàn thân lập tức rùng mình, nỗi sợ lan tràn trong lòng.

Trong giấc mộng, người ấy mặc y hồng, đầu bạc, tay cầm kiếm giết rất nhiều người, cả thế gian như bị nhuộm màu máu; không khí cũng nặng mùi huyết tươi.

Là nàng sao? 

Kinh Phạn Ca?

Sở Ly Ca tiến đến bên Sở Thất Sát. Thấy Sở Thất Sát thở dài, vẻ mặt vừa phiền muộn vừa lo lắng, nhưng cũng không thể làm khác đi.

"Ta thích ngươi."

Kinh Phạn Ca liếc mắt một cái liền thích Sở Ly Ca, thích ở đây không phải loại tình cảm yêu đương, mà chính là "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã" — tính cách hai nàng giống nhau đến kỳ lạ.

Sở Ly Ca đã nói một câu "Ai cản ta, ta liền giết người đó!", khẩu khí này thật hợp ý nàng.

"Năm đó ngươi tưởng rằng chính mình bị hại đến chết, có phải điều đó khiến tâm ngươi tổn thương? Hay là Đế Thừa đã nói gì với ngươi, có điều Thần tộc không được phép cho ai biết?"
Sở Ly Ca ôm ngực, chân trần dậm trên cát vàng, làn da tái nhợt hiện ánh đỏ mờ do nguyệt huyết phản chiếu.

"Nhưng ta không ngờ lần đầu chúng ta gặp nhau, ngươi đã rơi đến mức khổ sở như vậy; trước kia ngươi vốn là người có năng lực xuất chúng, Vô Song Thần Quân mà ai nấy đều ngưỡng mộ."

Kinh Phạn Ca nhẹ nhàng mỉm cười: "Ta cũng quên mất ta vốn là người được mọi người đều ngưỡng mộ."

Hiện giờ trong ký ức của nàng chỉ còn lại nỗi thống khổ liên quan đến người ấy; nàng nhớ rõ Đế Thừa đã nói gì, đã làm gì với mình.

Đúng vậy, trong ký ức có lẽ còn một người mà nàng yêu thương, chỉ là nàng không thể nhớ rõ người đó là ai.

Những điều ấy giờ đều không quan trọng bằng mục tiêu: giết chết Đế Thừa.

"Ta rất vừa ý ngươi, cho nên ta sẽ cho ngươi chết thật sảng khoái."

Sở Ly Ca nhún vai, cười: "Ngươi không thể giết được ta, ta đương nhiên đã có sẵn chuẩn bị để đối phó."

Nói xong, Sở Ly Ca lập tức kết ấn, chỉ thấy dưới chân Kinh Phạn Ca bỗng hiện ra một trận pháp phát sáng, một tầng quầng sáng bao phủ lấy nàng, tựa như một nhà giam vây khốn nàng bên trong.

"Tù Thần Nhà Giam."

Kinh Phạn Ca không hề hoảng loạn, cũng chẳng vội vàng. Bị nhốt lại trong khoảnh khắc đó khiến nàng nhớ tới một chuyện – khi bị giam trong Tù Thần Lôi Ngục, nóng nảy bất an, nàng đã từng gặp một tiểu nha đầu...

Tiểu nha đầu ấy...

"Trận pháp này không vây được ta. Nhiều nhất một khắc, ta có thể thoát ra được."

Kinh Phạn Ca đưa tay chạm vào quầng sáng, cảm giác mềm mại như một lớp da mỏng. Nhưng nàng biết muốn phá vỡ "lớp da" ấy sẽ phải tiêu tốn không ít sức lực.

Trận pháp của Ma tộc này, tu vi quả thật không tệ.

"Đúng là không vây được ngươi, nhưng một khắc thôi cũng đủ rồi."

Nghe vậy, Kinh Phạn Ca hứng thú hỏi: "Ngươi còn có chiêu khác à?"

"Không, ta gọi đến người mà ngươi nhất định muốn gặp."

Ngay khi biết Kinh Phạn Ca sẽ tới, Sở Ly Ca đã dùng Chúc Dung Tâm Hỏa để triệu hoán Kinh Nhan. Kinh Nhan cũng đã đáp lại, chắc chắn sẽ đến rất nhanh.

Kinh Phạn Ca khoanh tay, cười khẽ: "Ngươi thật lắmtrò."

Nhìn Kinh Phạn Ca tỏ ra chẳng hề bận tâm, tim Cổ Nhược Thi lại đau thắt. Hiện tại, Kinh Phạn Ca dường như đối với tất cả đều trở nên vô cảm rồi — chỉ cần có thể báo thù, nàng có thể giết bất kỳ ai, trở thành một ma đầu chỉ biết đến chém giết.

Đáng sợ hơn, sau khi nhập ma, nàng đã thoát ra ngoài lục đạo, ngay cả Thiên Đạo cũng không quản nổi nàng.

"Đúng, ta nghĩ nhiều, vì kẻ thù của Ma tộc cũng chính là Đế Thừa. Ngươi giết ta, cũng chưa chắc lấy sức một người mà giết nổi Đế Thừa. Nhưng nếu có cả Ma tộc giúp, xác suất thành công sẽ lớn hơn rất nhiều."

"Ta sẽ không liên minh với ngươi."

Kinh Phạn Ca dứt khoát cự tuyệt, cười lạnh: "Loại quan hệ lợi dụng lẫn nhau, tin tưởng nửa vời, ta không có hứng thú. Giết thẳng ngươi cho xong."

Sở Ly Ca nhịn xuống hai chân đang khẽ run, năm ngón tay siết chặt trong tay áo rộng, cố lấy lại bình tĩnh. Người trước mắt này rất có khả năng chính là kẻ trong mộng đã chém giết, thứ khiến nàng sợ hãi còn lớn hơn cả lúc này. Có lẽ trong mơ nàng đã thấy Kinh Phạn Ca không chỉ một lần.

Chỉ là mỗi lần, hình dáng và gương mặt đó đều mờ nhòe.

"Cho dù chết, ta cũng sẽ không để ngươi làm hại nàng."

Sở Thất Sát bước ra một bước, che chắn trước người Sở Ly Ca, bóng dáng cao lớn lập tức phủ trùm lên nàng. Sở Ly Ca nhìn thân ảnh ấy, bất giác nhớ tới năm xưa hắn ôm mình ra khỏi Hắc Ngục — khoảnh khắc nàng được cứu rỗi.

Bao nhiêu năm trôi qua, nàng chưa bao giờ dám hỏi Sở Thất Sát rốt cuộc năm đó đã trải qua những gì, hắn đã giết Sở Triệt như thế nào, cũng tan rã cả thế lực của mình ra sao. Sở Thất Sát cũng chưa từng nhắc đến, cả hai đều ngầm hiểu tránh né, như thể chỉ cần chính mình biết là đủ, thì cũng phải tự chịu áp lực nặng nề đó.

Nàng chưa từng có dũng khí đối diện sự thật ấy, vẫn giống như một đứa trẻ, mãi trốn dưới đôi cánh của Sở Thất Sát.

Dù bản thân đã trưởng thành nhiều, nhưng đứng trước Sở Thất Sát, nàng vẫn muốn dựa vào hắn.

"Ta cũng sẽ không để ngươi làm hại bất kỳ người nào trong Ma tộc."

Cổ Nhược Thi cũng tiến lên một bước. Sở Ly Ca khẽ cười, đẩy hai người ra, chen lên giữa bọn họ, nói: "Ta đã trưởng thành, ta có thể bảo vệ các ngươi."

"Ma tộc các ngươi thật là đoàn kết."

Ánh mắt Kinh Phạn Ca trầm xuống, trong đầu hiện lên những hình ảnh mơ hồ khó hiểu. Nàng nhớ lại mình từng tranh cãi gay gắt với Thần Đế trong điện Thiên Thần... Vì cái gì?

Đúng vậy, vì cái gì?

Vì sao nàng và Thần Đế kia kết thù sâu đến thế, vì sao hắn dùng đủ mọi thủ đoạn để trừ khử nàng?

Sở Thất Sát kéo tay Sở Ly Ca, nhưng nàng cứng đầu không động đậy, chỉ nói: "Ta vẫn luôn chưa hỏi ngươi chuyện năm đó."

"Ta biết ngươi vẫn bảo vệ ta, nhưng giờ ta cũng phải đứng ra vì Ma tộc."

Bởi vì trời sinh mang ma cốt, nàng luôn được xem là hy vọng của Ma tộc, dốc hết tài nguyên bồi dưỡng. Nàng không phụ sự kỳ vọng ấy, chỉ trong thời gian ngắn đã vươn lên hàng cao thủ, thậm chí có thể sánh với hy vọng của Thần tộc là Kinh Nhan — thế nhưng vẫn luôn được bảo hộ cẩn thận.

Giờ nàng phải đứng ra, không thể mãi trốn sau lưng người khác.

Nàng phải bảo vệ Ma tộc.

Kinh Phạn Ca đã quá chán ghét thể loại tình nghĩa ấm áp này. Nàng vươn tay, linh lực kinh hồn tỏa ra, quầng sáng nổ tung, sóng xung kích ập tới khiến đám Ma tộc xung quanh lùi lại vài bước.

"Để mạng lại đi!"

Kinh Phạn Ca vừa dứt lời, sau lưng nàng chợt có một luồng linh lực rơi xuống. Luồng linh lực quen thuộc ấy khiến lưng nàng nóng lên. Khi xoay người lại, nàng nhìn thấy một nữ tử lớn lên có đến sáu phần giống mình đang nhìn chằm chằm nàng.

Nàng là ai?

Rất quen thuộc. Vì sao nàng lớn lên lại giống mình đến thế?

Kinh Nhan vận bạch y, trên bạch y kia có hoa văn phượng hoàng ẩn hiện. Gió nhẹ thổi qua, phượng hoàng như sống lại, chực chờ niết bàn trọng sinh.

Nàng không thể tin vào mắt mình — trước mặt là một hồng y đầu bạc, đôi mắt đẹp ánh lên sắc đỏ máu, toàn thân toát ra sát khí đáng sợ, trông giống như một Tu La thực sự.

"Cô cô."

Nàng từng nghĩ suốt đời sẽ không còn cơ hội gọi hai chữ ấy nữa. Không ngờ trời cao lại cho nàng một cơ hội, dù tình cảnh này không phải điều nàng mong muốn. Kinh Phạn Ca không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Kinh Nhan, mày nhíu chặt, không hiểu vì sao trước mắt nữ tử lại dần trùng khớp với tiểu nha đầu trong ký ức mình.

Kinh Nhan sao? Chính là chất nữ của mình? Từng có tình cảm rất tốt với mình?

Đột nhiên trong đầu nàng hiện ra khung cảnh hoàng hôn, bên cạnh là một tiểu nha đầu, còn mình đang nói chuyện với nàng, đứa trẻ ấy cười vô cùng thoải mái.

Trong khoảnh khắc, đầu đau như muốn nứt ra, tựa như linh hồn bị giam nơi sâu thẳm nào đó đang giãy giụa đòi thoát khỏi nhà giam.

"Xin lỗi cô cô."

Kinh Nhan dù biết năm đó mình bị sắp đặt, nhưng người mở cửa Tù Thần Lôi Ngục rốt cuộc vẫn là nàng. Chỉ một câu "xin lỗi" này cũng đã là vạn phần may mắn khi có thể nói ra trước mặt Kinh Phạn Ca.

Một giọt nước mắt chảy xuống từ mắt Kinh Nhan.

Nỗi áy náy trong lòng nàng đã trở thành đê vỡ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...