[BHTT-Edit] - Họa Cốt
Chương 104
Vốn tưởng rằng kết giới phong tỏa của Yêu tộc sẽ còn duy trì trong một khoảng thời gian rất dài, thế nhưng chỉ sau hai tháng, kết giới đã bị phá bỏ.Điều này khiến mọi người đều kinh ngạc, các giới cũng không ngừng suy đoán. Ban đầu còn định điều tra cho rõ ràng người đứng sau, ngược lại bởi vì hành vi kỳ quái lần này của Yêu tộc lại không có thêm động tĩnh nào, dường như tất cả đều đang chờ đợi Yêu tộc sẽ dẫn đầu gây nên biến động gì.Thế nhưng, phía Yêu tộc vẫn gió êm sóng lặng, tựa hồ chưa từng xảy ra chuyện gì, các tộc khác cũng không dám vọng động, trong chốc lát, bầu không khí lục giới trở nên vô cùng quỷ dị.Trong Cửu Tiêu, mọi người bàn tán sau lưng, rằng Yêu tộc kia có thực sự sở hữu lực lượng chống lại Thần Đế hay không. Dẫu sao, lời đồn bắt nguồn từ Nhân giới, hiện nay đã truyền khắp lục giới, trở thành đề tài nóng bỏng nhất.Sau khi Yêu tộc giải phong, Thần tộc đều muốn biết liệu Thần Đế có phái người đi dò xét Yêu tộc hay không, nhưng Thần Đế vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào. Có người nói Thần Đế là thận trọng, có người lại cho rằng Thần Đế căn bản không để Yêu tộc vào mắt, thậm chí cũng có kẻ hoài nghi Thần Đế có phải e ngại Yêu tộc. Sóng dư luận dâng trào, chẳng mấy yên bình.Hôm nay Kinh Nhan không đến luyện võ trường, vốn định ở trong viện ngắm hoa, đọc sách, lại bất ngờ tiếp đón một vị khách không mời mà đến."Thanh Nguyệt Thần Quân?"Kinh Nhan thấy nàng, tất nhiên đoán được là vì chuyện của Kinh Phạn Ca. Những ngày qua, nàng đã cố gắng hết mọi cách để bản thân bình ổn lại, tâm cảnh dần vững vàng, thế nhưng khát vọng muốn gặp Kinh Phạn Ca ngày càng mãnh liệt.Trong huyết mạch tựa hồ có một loại năng lượng kỳ dị đang cộng hưởng, đây cũng là nguyên nhân gần đây Kinh Nhan rất ít khi bước ra khỏi chỗ ở.Nàng muốn giữ chặt bản thân tại nơi này, hy vọng có thể xóa nhòa đi những xúc động ấy.Kinh Nhan mời Thanh Nguyệt Thần Quân vào viện, hỏi thẳng:
"Ngài đến là vì chuyện của cô cô ta sao?"Trước kia, nhắc đến Kinh Phạn Ca là điều cấm kỵ, nhưng hiện tại Kinh Nhan lại cảm thấy cô cô mình chưa từng làm gì sai, vậy thì có gì phải né tránh trong mắt người khác?"Ân."Thanh Nguyệt Thần Quân đáp, ánh mắt nhìn hoa Vô Ưu và Dạ Tức trong viện, rồi nói:
"Chuyện Vô Song Thần Quân nhập ma, e rằng bên trong còn có rất nhiều ẩn tình.""Ngài nói vậy là sao?"Kinh Nhan chau mày, phảng phất lại có một tảng đá lớn đè nặng trong lồng ngực, càng tiến gần đến chân tướng, nàng càng thấy khó thở."Chỉ là suy đoán thôi, có lẽ có liên quan đến sự kiện năm đó Thần Hoàng nhất tộc trừ tà linh ở Đông Hải."Chuyện Đông Hải trừ tà linh, trong Thần tộc biết không nhiều người, nhưng Thần Hoàng nhất tộc lại gọi đó là sự kiện Phượng Hoàng ngã xuống.Khi ấy, Đông Hải xuất hiện tà linh, nghiệp hỏa của Thần Hoàng nhất tộc có hiệu quả khắc chế rất lớn với tà ám, Thần Đế bèn phái hơn một nửa tộc nhân đi diệt trừ. Cuối cùng tà linh bị tiêu diệt, nhưng số Thần Hoàng tộc được phái đi cũng không một ai sống sót trở về.Cha mẹ Kinh Nhan cũng nằm trong số đó. Khi ấy nàng chỉ là một đứa bé còn quấn tã, chưa từng cảm nhận tình thương cha mẹ, từ khi hiểu chuyện trở đi, bên cạnh nàng chỉ còn Kinh Phạn Ca là người thân duy nhất."Năm đó Thần Hoàng nhất tộc thực lực cực kỳ cường hãn, xét về toàn thể thậm chí vượt cả Kỳ Lân tộc, thế nhưng sau sự kiện Phượng Hoàng ngã xuống, đến nay vẫn không thể khôi phục như trước.""Ý Thanh Nguyệt Thần Quân là gì?""Thiên Nguyên Thần Quân, ngươi chưa từng nghĩ rằng tà linh khi đó xuất hiện... có lẽ không phải ngẫu nhiên sao?"Nghe đến đây, Kinh Nhan hít mạnh một hơi, tim chợt run rẩy, trong đầu bất giác lóe lên bóng dáng Côn Vưu. Vì mục đích nào đó mà bày trò để người khác biến mất – đây vốn là thủ đoạn quen thuộc của Thần Đế. Chẳng lẽ năm đó, sự kiện Phượng Hoàng ngã xuống cũng ẩn chứa nội tình?"Cha mẹ ngươi, đối với Vô Song Thần Quân mà nói, là thân nhân vô cùng quan trọng. Họ là anh hùng, cũng là trụ cột tinh thần của nàng."Thanh Nguyệt Thần Quân còn nhớ rõ, năm đó Kinh Phạn Ca nhắc đến cha mẹ Kinh Nhan, ánh mắt luôn nóng rực, có thể thấy nàng thực sự sùng bái họ đến mức nào."Nếu trong chuyện này còn có bí ẩn khác, một khi để Vô Song Thần Quân biết, e rằng sẽ khiến tâm cảnh nàng dao động.""Vì sao Thanh Nguyệt Thần Quân lại cảm thấy năm đó tà linh xuất hiện không phải ngẫu nhiên?"Kinh Nhan cảm giác bản thân như rơi sâu vào vũng lầy, nàng nhận ra, có lẽ chân tướng này không phải điều mình có thể gánh nổi."Chỉ là suy đoán thôi, ta chỉ đem sự việc suy nghĩ theo hướng viễn vông."Ánh mắt Thanh Nguyệt Thần Quân chợt trầm xuống, cười khổ:
"Có lẽ là ta quá ngốc mà thôi."Nghĩ đến việc Kinh Phạn Ca sau khi nhập ma bị vây giết, Thanh Nguyệt Thần Quân liền thoáng biến những người từng tham gia chuyện đó thành kẻ xấu, kể cả Kinh Vũ Yên. Sau đó, nàng lại nghĩ đến rất nhiều khả năng, trong đó lớn nhất chính là việc người yêu của Kinh Phạn Ca bị giết. Thế nhưng, cho dù vậy... cũng chưa đủ để khiến tâm cảnh Kinh Phạn Ca vỡ nát.Cuối cùng, nàng mới nảy ra cái ý nghĩ hoang đường này.Nếu ý nghĩ này bị lộ ra, e rằng chính nàng sẽ bị coi là dị loại trong Thần tộc, thậm chí còn có thể mang họa sát thân.Năm đó, từ khi Kinh Phạn Ca đưa ra tư tưởng chung sống hòa bình cho đến lúc bị giam cầm, tất cả lại được sắp đặt một cách quá mức "thuận lý thành chương" – thậm chí chuyện nàng và Ma tộc có tình cảm cũng trở thành cớ.Tựa như tất cả đều đã có người âm thầm thao túng.Nếu thật sự là như vậy, một khi nàng có quan điểm trái ngược với phần lớn Thần tộc, thì cái chết của nàng rất có thể cũng sẽ được sắp đặt theo cách không ai hoài nghi.Từ rất sớm, Thanh Nguyệt Thần Quân đã cảm thấy Thần Đế không hề hiền lành như vẻ ngoài. Chỉ có điều, ý nghĩ này, nàng chưa từng dám thổ lộ với bất kỳ ai.Kinh Nhan im lặng, không trách Thanh Nguyệt Thần Quân nói năng hồ đồ, cũng không tỏ vẻ đồng tình, chỉ giữ nguyên nét thản nhiên lạnh nhạt trên gương mặt."Chuyện của cô cô, ta nhất định sẽ điều tra ra manh mối.""Cho dù phải đối địch với toàn bộ Thần tộc sao?"Thanh Nguyệt Thần Quân nghiêm giọng hỏi."Chung quy ta không thể tránh né, cuối cùng cũng sẽ phải đối nghịch với một bên."Kinh Nhan hiểu rõ đó chính là kết cục cuối cùng, chỉ là bản thân vẫn không muốn chấp nhận. Không ai thích chiến tranh, Kinh Nhan cũng vậy, huống chi lại phải xung đột với người nhà – điều ấy khiến nàng càng thêm khó xử."Ta muốn biết chân tướng."Nàng khẽ dừng, rồi nói tiếp: "Bởi vì nàng là người thân quan trọng nhất với ta."Thanh Nguyệt Thần Quân nhìn ánh mắt kiên định ấy, trong lòng bỗng dấy lên từng đợt chua xót. Nàng chợt nghĩ, nếu năm đó bản thân dũng cảm thêm một chút, cho dù cùng Kinh Phạn Ca đồng quy vu tận thì có sao?Nhưng nếu nàng chết đi, tộc Bạch Trạch của nàng sẽ thế nào?Thanh Nguyệt Thần Quân vốn thuộc Bạch Trạch nhất tộc. Nếu khi đó nàng cùng Kinh Phạn Ca chống lại Thần Đế, chỉ sợ cả tộc sẽ phải chịu khổ nạn.Cuối cùng, nàng lựa chọn từ bỏ. Những năm qua, ngay cả nhắc đến Kinh Phạn Ca cũng không dám, mãi đến khi Kinh Nhan tìm tới.Kinh Nhan đã cho nàng dũng khí, cho nàng niềm tin để bước thẳng không lùi.***Một tia nắng chiếu lên làn da tái nhợt kia, tựa như ánh sáng lướt qua khối ngọc lạnh. Tà áo đỏ khẽ quét ngang mắt cá trắng như tuyết, như thể vừa bị hôn khẽ qua.Nữ tử giơ tay che ánh sáng, làn da nhợt nhạt thoáng nhuộm một lớp kim quang mờ nhạt, như được thần thánh phủ lên."Bao lâu rồi chưa nhìn thấy ánh mặt trời?"Giọng nói lười nhác tràn ra nơi môi Kinh Phạn Ca. Nàng duỗi người, giống như mèo lười, tựa vào tường đá bên cửa mộ thất. Đôi môi khẽ cong, nở nụ cười thư thái, ngước nhìn trời xanh mây trắng trên cao – và một gương mặt bỗng hiện về trong tâm trí.Cổ Nhược Thi...Người đó đối với nàng, rốt cuộc có ý nghĩa gì?Người này luôn len vào thần thức của nàng, giống như ánh mặt trời, dường như muốn xua tan bóng sương đen bao phủ nơi ấy.Hồ Hồng Liên bước ra từ phía sau Kinh Phạn Ca, thấp giọng nói:
"Ngươi đã hứa với ta, sẽ không ra tay với bất kỳ ai trong Yêu tộc.""Yên tâm."Đôi mắt đỏ như máu của Kinh Phạn Ca tỏa ra vẻ yêu dã đầy mê hoặc."Các ngươi với ta vốn không có ân oán, thù của ta không ở nơi Yêu tộc."Nàng búng tay, một đôi giày đỏ rực xuất hiện trên chân trần, rực cháy như nghiệp hỏa:
"Nhưng nếu có kẻ cản đường ta, ta sẽ không nương tay.""Ngươi hãy trông chừng nữ nhi của mình. Nếu nàng tìm đến ta, thì đó không phải lỗi của ta."Nói xong, Kinh Phạn Ca xoay người rời đi. Hồ Hồng Liên vội gọi lại:
"Ngươi định đi đâu?""Nhân giới. Lâu rồi ta chưa đến đó, muốn đi một chuyến."Dứt lời, Kinh Phạn Ca hóa thành một luồng hắc vụ rời khỏi Thanh Khâu. Hồ Hồng Liên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng ích kỷ, chỉ cần Yêu tộc không bị cuốn vào, còn thiên hạ biến loạn thế nào, nàng cũng mặc kệ.Lục giới... sắp loạn rồi."Sư phụ, sư phụ, không ổn rồi!"Một đệ tử mặc bạch y hấp tấp xông vào phòng luyện đan, cắt ngang sự yên tĩnh.Mạc Thừa Duyên nhìn lò đan đang nứt vỡ, mày càng nhíu chặt. Trong lòng hắn mơ hồ dấy lên điềm chẳng lành, thì thấy đồ đệ hoảng loạn chạy tới."Có chuyện gì?"Mạc Thừa Duyên hai tay chắp sau lưng, ngón tay khẩn trương đến mức co quắp, chỉ giấu trong tay áo rộng để không ai thấy được tâm tình thật."Bắc Đẩu trấn tràn ngập sát khí. Tiêu sư huynh đã dẫn vài đệ tử tới dò xét, nhưng đến giờ chưa có tin tức. Có đệ tử đi tra xét thì phát hiện Tiêu sư huynh cùng những người khác đều bị thương nặng, ngã xuống."Giọng nói của đệ tử run rẩy, nhưng vẫn cố gắng thuật lại toàn bộ.Mạc Thừa Duyên bước nhanh tới, hỏi:
"Người hạ thủ là ai?""Nghe nói... là một nữ nhân bạch phát, mặc hồng y."— Hồng y, bạch phát?Mạc Thừa Duyên nghe xong, không chút do dự, lập tức hướng cửa mà đi:
"Ngươi ở lại trấn thủ Tinh Lạc phái, ta tự mình đi điều tra.""Vâng!"Ông ngự kiếm bay thẳng tới Bắc Đẩu trấn. Suốt dọc đường, sát khí càng lúc càng dày đặc, ngay cả Ma tộc cũng chưa từng có khí tức khủng bố như vậy.Khi đặt chân tới trấn, ông liền thấy xác đệ tử ngổn ngang. Mạc Thừa Duyên lần lượt kiểm tra – có kẻ đã chết, có người thoi thóp như Tiêu Vân Minh."Ngươi là ai?"Từ trong ngõ nhỏ, một nữ tử bước ra, toàn thân vấy máu, sát khí ngút trời. Dân trấn sớm đã không còn bóng dáng, nơi từng phồn hoa giờ chỉ còn tử khí nặng nề.Nghe giọng nói, thân hình Mạc Thừa Duyên khẽ run, ngẩng đầu liền chạm phải gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ ấy."Là... là ngươi...?"Ông bước lên vài bước, thì thấy Kinh Phạn Ca cong môi cười:
"Ngươi nhận ra ta?"Nghe câu ấy, Mạc Thừa Duyên khựng lại, bình tĩnh đánh giá nàng. Vẫn là người ấy, nhưng cũng không còn là người ấy nữa."Vô Song Thần Quân."Ông thử gọi một tiếng. Khóe môi nàng cong sâu thêm, nụ cười cũng lạnh hơn:
"Ta không thích xưng hô đó."Kinh Phạn Ca tiến lên vài bước, ánh mắt lướt qua những tu sĩ đang hấp hối dưới đất:
"Bọn chúng làm phiền ta, ta tiện tay xuất một chiêu, không ngờ lại yếu đến mức này."Mạc Thừa Duyên nghiến chặt răng, nén xuống phẫn nộ cùng kinh hoàng.Hình ảnh này đối với ông thật quá mức chấn động. Vì sao Kinh Phạn Ca vẫn chưa chết?"Dáng vẻ ngươi trông quen thuộc, khiến ta không quá muốn giết ngươi."Nàng xoay bàn tay, vết máu biến mất không còn dấu tích. Nàng thản nhiên nói:
"Nhưng nếu ngươi đã muốn động thủ, ta cũng không ngại lại để máu nhuộm tay."
"Ngài đến là vì chuyện của cô cô ta sao?"Trước kia, nhắc đến Kinh Phạn Ca là điều cấm kỵ, nhưng hiện tại Kinh Nhan lại cảm thấy cô cô mình chưa từng làm gì sai, vậy thì có gì phải né tránh trong mắt người khác?"Ân."Thanh Nguyệt Thần Quân đáp, ánh mắt nhìn hoa Vô Ưu và Dạ Tức trong viện, rồi nói:
"Chuyện Vô Song Thần Quân nhập ma, e rằng bên trong còn có rất nhiều ẩn tình.""Ngài nói vậy là sao?"Kinh Nhan chau mày, phảng phất lại có một tảng đá lớn đè nặng trong lồng ngực, càng tiến gần đến chân tướng, nàng càng thấy khó thở."Chỉ là suy đoán thôi, có lẽ có liên quan đến sự kiện năm đó Thần Hoàng nhất tộc trừ tà linh ở Đông Hải."Chuyện Đông Hải trừ tà linh, trong Thần tộc biết không nhiều người, nhưng Thần Hoàng nhất tộc lại gọi đó là sự kiện Phượng Hoàng ngã xuống.Khi ấy, Đông Hải xuất hiện tà linh, nghiệp hỏa của Thần Hoàng nhất tộc có hiệu quả khắc chế rất lớn với tà ám, Thần Đế bèn phái hơn một nửa tộc nhân đi diệt trừ. Cuối cùng tà linh bị tiêu diệt, nhưng số Thần Hoàng tộc được phái đi cũng không một ai sống sót trở về.Cha mẹ Kinh Nhan cũng nằm trong số đó. Khi ấy nàng chỉ là một đứa bé còn quấn tã, chưa từng cảm nhận tình thương cha mẹ, từ khi hiểu chuyện trở đi, bên cạnh nàng chỉ còn Kinh Phạn Ca là người thân duy nhất."Năm đó Thần Hoàng nhất tộc thực lực cực kỳ cường hãn, xét về toàn thể thậm chí vượt cả Kỳ Lân tộc, thế nhưng sau sự kiện Phượng Hoàng ngã xuống, đến nay vẫn không thể khôi phục như trước.""Ý Thanh Nguyệt Thần Quân là gì?""Thiên Nguyên Thần Quân, ngươi chưa từng nghĩ rằng tà linh khi đó xuất hiện... có lẽ không phải ngẫu nhiên sao?"Nghe đến đây, Kinh Nhan hít mạnh một hơi, tim chợt run rẩy, trong đầu bất giác lóe lên bóng dáng Côn Vưu. Vì mục đích nào đó mà bày trò để người khác biến mất – đây vốn là thủ đoạn quen thuộc của Thần Đế. Chẳng lẽ năm đó, sự kiện Phượng Hoàng ngã xuống cũng ẩn chứa nội tình?"Cha mẹ ngươi, đối với Vô Song Thần Quân mà nói, là thân nhân vô cùng quan trọng. Họ là anh hùng, cũng là trụ cột tinh thần của nàng."Thanh Nguyệt Thần Quân còn nhớ rõ, năm đó Kinh Phạn Ca nhắc đến cha mẹ Kinh Nhan, ánh mắt luôn nóng rực, có thể thấy nàng thực sự sùng bái họ đến mức nào."Nếu trong chuyện này còn có bí ẩn khác, một khi để Vô Song Thần Quân biết, e rằng sẽ khiến tâm cảnh nàng dao động.""Vì sao Thanh Nguyệt Thần Quân lại cảm thấy năm đó tà linh xuất hiện không phải ngẫu nhiên?"Kinh Nhan cảm giác bản thân như rơi sâu vào vũng lầy, nàng nhận ra, có lẽ chân tướng này không phải điều mình có thể gánh nổi."Chỉ là suy đoán thôi, ta chỉ đem sự việc suy nghĩ theo hướng viễn vông."Ánh mắt Thanh Nguyệt Thần Quân chợt trầm xuống, cười khổ:
"Có lẽ là ta quá ngốc mà thôi."Nghĩ đến việc Kinh Phạn Ca sau khi nhập ma bị vây giết, Thanh Nguyệt Thần Quân liền thoáng biến những người từng tham gia chuyện đó thành kẻ xấu, kể cả Kinh Vũ Yên. Sau đó, nàng lại nghĩ đến rất nhiều khả năng, trong đó lớn nhất chính là việc người yêu của Kinh Phạn Ca bị giết. Thế nhưng, cho dù vậy... cũng chưa đủ để khiến tâm cảnh Kinh Phạn Ca vỡ nát.Cuối cùng, nàng mới nảy ra cái ý nghĩ hoang đường này.Nếu ý nghĩ này bị lộ ra, e rằng chính nàng sẽ bị coi là dị loại trong Thần tộc, thậm chí còn có thể mang họa sát thân.Năm đó, từ khi Kinh Phạn Ca đưa ra tư tưởng chung sống hòa bình cho đến lúc bị giam cầm, tất cả lại được sắp đặt một cách quá mức "thuận lý thành chương" – thậm chí chuyện nàng và Ma tộc có tình cảm cũng trở thành cớ.Tựa như tất cả đều đã có người âm thầm thao túng.Nếu thật sự là như vậy, một khi nàng có quan điểm trái ngược với phần lớn Thần tộc, thì cái chết của nàng rất có thể cũng sẽ được sắp đặt theo cách không ai hoài nghi.Từ rất sớm, Thanh Nguyệt Thần Quân đã cảm thấy Thần Đế không hề hiền lành như vẻ ngoài. Chỉ có điều, ý nghĩ này, nàng chưa từng dám thổ lộ với bất kỳ ai.Kinh Nhan im lặng, không trách Thanh Nguyệt Thần Quân nói năng hồ đồ, cũng không tỏ vẻ đồng tình, chỉ giữ nguyên nét thản nhiên lạnh nhạt trên gương mặt."Chuyện của cô cô, ta nhất định sẽ điều tra ra manh mối.""Cho dù phải đối địch với toàn bộ Thần tộc sao?"Thanh Nguyệt Thần Quân nghiêm giọng hỏi."Chung quy ta không thể tránh né, cuối cùng cũng sẽ phải đối nghịch với một bên."Kinh Nhan hiểu rõ đó chính là kết cục cuối cùng, chỉ là bản thân vẫn không muốn chấp nhận. Không ai thích chiến tranh, Kinh Nhan cũng vậy, huống chi lại phải xung đột với người nhà – điều ấy khiến nàng càng thêm khó xử."Ta muốn biết chân tướng."Nàng khẽ dừng, rồi nói tiếp: "Bởi vì nàng là người thân quan trọng nhất với ta."Thanh Nguyệt Thần Quân nhìn ánh mắt kiên định ấy, trong lòng bỗng dấy lên từng đợt chua xót. Nàng chợt nghĩ, nếu năm đó bản thân dũng cảm thêm một chút, cho dù cùng Kinh Phạn Ca đồng quy vu tận thì có sao?Nhưng nếu nàng chết đi, tộc Bạch Trạch của nàng sẽ thế nào?Thanh Nguyệt Thần Quân vốn thuộc Bạch Trạch nhất tộc. Nếu khi đó nàng cùng Kinh Phạn Ca chống lại Thần Đế, chỉ sợ cả tộc sẽ phải chịu khổ nạn.Cuối cùng, nàng lựa chọn từ bỏ. Những năm qua, ngay cả nhắc đến Kinh Phạn Ca cũng không dám, mãi đến khi Kinh Nhan tìm tới.Kinh Nhan đã cho nàng dũng khí, cho nàng niềm tin để bước thẳng không lùi.***Một tia nắng chiếu lên làn da tái nhợt kia, tựa như ánh sáng lướt qua khối ngọc lạnh. Tà áo đỏ khẽ quét ngang mắt cá trắng như tuyết, như thể vừa bị hôn khẽ qua.Nữ tử giơ tay che ánh sáng, làn da nhợt nhạt thoáng nhuộm một lớp kim quang mờ nhạt, như được thần thánh phủ lên."Bao lâu rồi chưa nhìn thấy ánh mặt trời?"Giọng nói lười nhác tràn ra nơi môi Kinh Phạn Ca. Nàng duỗi người, giống như mèo lười, tựa vào tường đá bên cửa mộ thất. Đôi môi khẽ cong, nở nụ cười thư thái, ngước nhìn trời xanh mây trắng trên cao – và một gương mặt bỗng hiện về trong tâm trí.Cổ Nhược Thi...Người đó đối với nàng, rốt cuộc có ý nghĩa gì?Người này luôn len vào thần thức của nàng, giống như ánh mặt trời, dường như muốn xua tan bóng sương đen bao phủ nơi ấy.Hồ Hồng Liên bước ra từ phía sau Kinh Phạn Ca, thấp giọng nói:
"Ngươi đã hứa với ta, sẽ không ra tay với bất kỳ ai trong Yêu tộc.""Yên tâm."Đôi mắt đỏ như máu của Kinh Phạn Ca tỏa ra vẻ yêu dã đầy mê hoặc."Các ngươi với ta vốn không có ân oán, thù của ta không ở nơi Yêu tộc."Nàng búng tay, một đôi giày đỏ rực xuất hiện trên chân trần, rực cháy như nghiệp hỏa:
"Nhưng nếu có kẻ cản đường ta, ta sẽ không nương tay.""Ngươi hãy trông chừng nữ nhi của mình. Nếu nàng tìm đến ta, thì đó không phải lỗi của ta."Nói xong, Kinh Phạn Ca xoay người rời đi. Hồ Hồng Liên vội gọi lại:
"Ngươi định đi đâu?""Nhân giới. Lâu rồi ta chưa đến đó, muốn đi một chuyến."Dứt lời, Kinh Phạn Ca hóa thành một luồng hắc vụ rời khỏi Thanh Khâu. Hồ Hồng Liên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng ích kỷ, chỉ cần Yêu tộc không bị cuốn vào, còn thiên hạ biến loạn thế nào, nàng cũng mặc kệ.Lục giới... sắp loạn rồi."Sư phụ, sư phụ, không ổn rồi!"Một đệ tử mặc bạch y hấp tấp xông vào phòng luyện đan, cắt ngang sự yên tĩnh.Mạc Thừa Duyên nhìn lò đan đang nứt vỡ, mày càng nhíu chặt. Trong lòng hắn mơ hồ dấy lên điềm chẳng lành, thì thấy đồ đệ hoảng loạn chạy tới."Có chuyện gì?"Mạc Thừa Duyên hai tay chắp sau lưng, ngón tay khẩn trương đến mức co quắp, chỉ giấu trong tay áo rộng để không ai thấy được tâm tình thật."Bắc Đẩu trấn tràn ngập sát khí. Tiêu sư huynh đã dẫn vài đệ tử tới dò xét, nhưng đến giờ chưa có tin tức. Có đệ tử đi tra xét thì phát hiện Tiêu sư huynh cùng những người khác đều bị thương nặng, ngã xuống."Giọng nói của đệ tử run rẩy, nhưng vẫn cố gắng thuật lại toàn bộ.Mạc Thừa Duyên bước nhanh tới, hỏi:
"Người hạ thủ là ai?""Nghe nói... là một nữ nhân bạch phát, mặc hồng y."— Hồng y, bạch phát?Mạc Thừa Duyên nghe xong, không chút do dự, lập tức hướng cửa mà đi:
"Ngươi ở lại trấn thủ Tinh Lạc phái, ta tự mình đi điều tra.""Vâng!"Ông ngự kiếm bay thẳng tới Bắc Đẩu trấn. Suốt dọc đường, sát khí càng lúc càng dày đặc, ngay cả Ma tộc cũng chưa từng có khí tức khủng bố như vậy.Khi đặt chân tới trấn, ông liền thấy xác đệ tử ngổn ngang. Mạc Thừa Duyên lần lượt kiểm tra – có kẻ đã chết, có người thoi thóp như Tiêu Vân Minh."Ngươi là ai?"Từ trong ngõ nhỏ, một nữ tử bước ra, toàn thân vấy máu, sát khí ngút trời. Dân trấn sớm đã không còn bóng dáng, nơi từng phồn hoa giờ chỉ còn tử khí nặng nề.Nghe giọng nói, thân hình Mạc Thừa Duyên khẽ run, ngẩng đầu liền chạm phải gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ ấy."Là... là ngươi...?"Ông bước lên vài bước, thì thấy Kinh Phạn Ca cong môi cười:
"Ngươi nhận ra ta?"Nghe câu ấy, Mạc Thừa Duyên khựng lại, bình tĩnh đánh giá nàng. Vẫn là người ấy, nhưng cũng không còn là người ấy nữa."Vô Song Thần Quân."Ông thử gọi một tiếng. Khóe môi nàng cong sâu thêm, nụ cười cũng lạnh hơn:
"Ta không thích xưng hô đó."Kinh Phạn Ca tiến lên vài bước, ánh mắt lướt qua những tu sĩ đang hấp hối dưới đất:
"Bọn chúng làm phiền ta, ta tiện tay xuất một chiêu, không ngờ lại yếu đến mức này."Mạc Thừa Duyên nghiến chặt răng, nén xuống phẫn nộ cùng kinh hoàng.Hình ảnh này đối với ông thật quá mức chấn động. Vì sao Kinh Phạn Ca vẫn chưa chết?"Dáng vẻ ngươi trông quen thuộc, khiến ta không quá muốn giết ngươi."Nàng xoay bàn tay, vết máu biến mất không còn dấu tích. Nàng thản nhiên nói:
"Nhưng nếu ngươi đã muốn động thủ, ta cũng không ngại lại để máu nhuộm tay."