[BHTT-Edit] - Họa Cốt

Chương 105



Lăng liệt gió thổi qua thành trấn, lúc này đã là đầu xuân, ánh mặt trời vừa vặn, cái lạnh còn sót lại đan xen chút ấm áp, chiếu rọi lên thân ảnh trong bộ hồng sam, nổi bật một dung nhan tuyệt sắc khó gặp giữa nhân gian.

Nhưng đôi mắt nàng đỏ thẫm, toàn thân tỏa ra sát khí khiến người ta kinh hãi, khí chất như thể một Tu La vừa bò ra từ địa ngục.

Mạc Thừa Duyên nhìn Kinh Phạn Ca, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mở miệng:
"Xem ra ngươi thật sự đã quên ta."

Linh lực trên người Mạc Thừa Duyên chậm rãi tản ra, nhưng không phải để công kích, mà dẫn nhập vào mấy đệ tử đang hấp hối, bảo vệ tâm mạch của họ.

Kinh Phạn Ca khẽ liếc nhìn động tác ấy, giọng điệu nhẹ bẫng:
"Lựa chọn đúng đắn, nếu không cứu thì bọn họ đã sớm chết cả rồi."

"Rốt cuộc ngươi muốn gì?"

Mạc Thừa Duyên không hiểu vì sao Kinh Phạn Ca chết rồi lại sống lại, cũng chẳng biết nàng làm thế nào trở về. Hiện tại, hắn chỉ muốn biết rốt cuộc Kinh Phạn Ca mưu toan điều gì.

"Hiện tại, ta chỉ muốn đi dạo nhân gian thôi."

Gió nhẹ thổi qua mái tóc trắng, Kinh Phạn Ca khẽ cười:
"Còn về mục đích..."

Nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm, dường như trên mây kia có thứ nàng đang tìm. Trong mắt lóe qua một tia tàn nhẫn:
"Tự nhiên là Thần tộc."

Nói xong, Kinh Phạn Ca xoay người, hướng thẳng đến con phố xa xa.
Mạc Thừa Duyên không thể đuổi theo. Hắn không phải đối thủ của nàng, hơn nữa đệ tử ở đây còn cần hắn cứu mạng.

Kinh Phạn Ca chết đi sống lại, chuyện này phải lập tức báo cho Thần tộc. Chỉ có bọn họ mới đủ năng lực ứng phó với nàng.

"Sư phụ..."

Tiêu Vân Minh vừa tỉnh lại một chút, khẽ gọi Mạc Thừa Duyên rồi nói:
"Hãy... bảo Họa Cốt Tôn Chủ cẩn thận."

Dứt lời, hắn lại ngất đi. Tim Mạc Thừa Duyên thoáng chấn động. Vừa rồi Kinh Phạn Ca rõ ràng nói nàng muốn đối phó với Thần tộc, nhưng Tiêu Vân Minh lại nhắc hắn phải cảnh báo Sở Ly Ca.

Vậy rốt cuộc, mục đích thật sự của Kinh Phạn Ca là gì?

**

Tin tức Mạc Thừa Duyên truyền đi nhanh chóng lan khắp lục giới. Nhưng từ hôm đó trở đi, Kinh Phạn Ca hoàn toàn biến mất. Cho dù Thần tộc phái ra người giỏi truy tung nhất đi tìm, cũng không có lấy một manh mối.

Bởi nàng không hề xuất hiện nữa, có người cho rằng Mạc Thừa Duyên đã nhìn nhầm. Nhưng cũng có những kẻ từ đó trằn trọc không yên. Trên Cửu Tiêu, có người nhắc lại chuyện năm đó Kinh Phạn Ca từng đưa ra ý tưởng hòa bình. Thần Hoàng nhất tộc cũng bắt đầu rục rịch, muốn tìm tung tích của nàng.

Thần tộc lại một lần nữa đối diện với sóng ngầm, bề ngoài vẫn duy trì hơn trăm năm yên ổn, nhưng tựa hồ đó không phải hòa bình thật sự.

Hôm nay, Thần Đế lại triệu tập chư thần đến Thiên Thần điện. Ai nấy đều nghĩ hắn muốn xử lý chuyện Kinh Phạn Ca, nhưng ngoài dự đoán, hắn lại nhắc đến việc liên hôn.

Hôm nay, Thần hậu Xảo Húc không có mặt.

"Bổn tọa quyết định, đem Thiên Nguyên Thần Quân đính hôn với Đế Hiền, để kết tình hữu nghị giữa hai tộc."

Lời vừa dứt, có kẻ tỏ vẻ vui mừng, song cũng có người ngạc nhiên liếc nhìn nhau. Họ đều cảm thấy, Thần Đế lựa chọn lúc này để liên hôn với Thần Hoàng nhất tộc, ít nhiều có liên quan đến Kinh Phạn Ca.

Năm đó Kinh Phạn Ca chết, Thần Hoàng nhất tộc ít nhiều cũng có mâu thuẫn với Thần Đế. Hơn nữa, thế hệ trẻ của Thần tộc không ai biết rốt cuộc nàng từng phạm tội gì, việc này đến nay vẫn là bí ẩn. Giờ Thần Đế vội vã muốn liên hôn, e rằng cũng vì muốn phòng ngừa Thần tộc nảy sinh chia rẽ.

Nghe xong, Kinh Vũ Yên chưa kịp để Kinh Nhan mở lời đã lộ vẻ không vui:
"Thần Đế, việc này ngươi hẳn là nên bàn bạc với ta trước."

"Ta cho rằng lần trước chúng ta đã đạt thành nhận thức chung rồi."

Thần Đế quay sang nhìn Kinh Vũ Yên. Hắn vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng bầu không khí lại căng thẳng đến mức khiến tất cả bất an.

"Lần trước Nhan Nhi đã cự tuyệt. Nếu Thần Đế muốn nhắc lại, hẳn là phải thương lượng với ta trước mới đúng."

Sau lời ấy, cả đại điện lặng như tờ, không ai dám thở mạnh, chỉ có Đế Hiền khẽ hừ lạnh.

"Tộc trưởng, Thần Đế, các ngươi hẳn là nên hỏi ý ta trước. Đây là chuyện chung thân đại sự của ta."

Kinh Nhan bước lên một bước, giọng nàng thanh lãnh không lớn nhưng vang vọng khắp cung điện. Tất cả đều nhìn về phía nàng.

"Trận hôn sự này, ta không chấp nhận, cũng không đồng ý."

Lập trường của Kinh Nhan cực kỳ rõ ràng, thái độ cũng vô cùng cứng rắn, không chừa đường lui.

Liên tiếp bị từ chối, lại mất hết thể diện, thử hỏi ai có thể nhịn nổi, huống chi đó lại là Đế Hiền.

Hắn tức giận tiến đến, quát lớn:
"Thiên Nguyên Thần Quân, ngươi đừng có lần nữa làm nhục ta!"

Kinh Nhan quay đầu, lạnh lùng đáp:
"Đừng tới gần ta."

Mọi người lúc này mới nhận ra khoảng cách giữa hai người chỉ còn một cánh tay. Nhìn sắc mặt lạnh lẽo của Kinh Nhan, ai cũng hiểu nàng vô cùng chán ghét hắn.

Nếu Kinh Nhan không thích, Thần Đế còn có thể chọn người khác, Thần Hoàng nhất tộc cũng đâu chỉ có mình nàng là nữ tử. Vì sao nhất định ép nàng gả cho Đế Hiền?

Lời nàng vừa dứt, Đế Hiền liền bộc phát lôi điện trên người. Nhưng còn chưa kịp ra tay, tay áo trắng khẽ vung, cả người hắn đã bị đánh bay, nặng nề đập vào cột lưu ly, phun ra một ngụm máu.

"Láo xược!"

Thần Đế quát lớn. Chúng thần khiếp sợ, không ai dám ngẩng đầu, chỉ len lén nhìn Đế Hiền đang gắng gượng bò dậy.

Bị từ hôn chưa đủ, nay còn bị đánh bay trước mặt mọi người, quả thật mất hết thể diện.

"Nhan Nhi, không được vô lễ!"

Kinh Vũ Yên cũng không ngờ Kinh Nhan lại ra tay. Từ trước đến nay, nàng chỉ động thủ khi chấp hành hình pháp, tuyệt đối không hành động tùy tiện như hôm nay.

Trong khoảnh khắc ấy, Kinh Vũ Yên cảm thấy Kinh Nhan thay đổi, trở nên khó kiểm soát. Nàng lần đầu tiên có cảm giác này, cũng là khi Kinh Nhan cự hôn lần trước.

"Hắn vô lễ trước, ta ra tay cũng chẳng có gì đáng trách."

Lần này là lần đầu tiên Kinh Nhan bất chấp hậu quả mà hành động. Nàng bị dồn đến đường cùng, buộc phải phản kháng.

Lúc trước, cô cô nàng rơi vào tình cảnh nào, mới có thể bị ép đến mức tâm cảnh tan vỡ mà nhập ma?

"Đế Hiền nên tìm một người thật lòng hợp ý. Ta và hắn đã sớm hai mặt ghét nhau, Thần Đế cần gì phải ép buộc?"

Kinh Nhan vừa dứt lời, trong điện lặng đi, chỉ còn lại tiếng hít thở hỗn loạn, chẳng rõ là ai vì quá căng thẳng mà không khống chế nổi hơi thở.

Thần Đế rũ mắt nhìn nàng, gương mặt bình thản không lộ cảm xúc gì, chỉ giữa chân mày nốt chu sa đỏ khẽ rung động, cho thấy cơn phẫn nộ đang cuộn trào.

Đế Hiền lúc này đã gượng đứng dậy, nhưng toàn thân xương cốt như bị gãy nát, đau đến mức chỉ mình hắn hiểu được Kinh Nhan vừa rồi ra tay nặng thế nào.
Chỉ là, hắn đã mất hết thể diện, giờ mà còn để người khác biết thương thế nghiêm trọng thì chắc chắn sẽ thành trò cười của toàn bộ Thần tộc.

"Thiên Nguyên Thần Quân, ngươi là người ta coi trọng nhất nhiều năm qua. Nếu hai tộc có thể kết liên minh, tự nhiên là tốt nhất."

"Vậy thì Thần Đế có thể tìm phu quân khác."

Kinh Nhan không lùi nửa bước. Người thường ngày ít nói, giờ lời ra lại sắc bén như mũi dao, hệt như ai đó đã chạm đến nghịch lân không thể động vào của nàng.

"Thiên Nguyên Thần Quân, chẳng lẽ ngươi đã có người trong lòng?"

Thần Đế hỏi, rồi tiếp: "Nếu thật sự có, vậy ta cũng sẽ không ép buộc."

Nghe vậy, Kinh Nhan thoáng ngẩn người. Trong đầu bỗng hiện lên gương mặt Sở Ly Ca, nụ cười của người kia như rót vào lòng nàng một luồng sức mạnh kiên định.

Một câu "không có" đã ra đến bên môi, nhưng cuối cùng lại không thể thốt thành lời. Kinh Nhan vẫn tưởng mình giỏi nói dối, vậy mà giờ đây, dối trá ấy lại không sao nói ra nổi.
Nàng chỉ thấy nếu nói ra, thì khác nào phụ bạc tình cảm của Sở Ly Ca.

"Tóm lại, ta sẽ không chấp nhận cuộc hôn sự này."

Dứt lời, Kinh Nhan xoay người bỏ đi. Kinh Vũ Yên lập tức đuổi theo, chỉ còn Thần Đế đứng ở phía xa, lặng nhìn bóng dáng hai người, ánh mắt dần chìm xuống thâm trầm.

Trong tiếng xì xào khe khẽ của chúng thần, vở hài kịch này cũng tạm khép lại.

**

Khi Kinh Vũ Yên đuổi kịp Kinh Nhan, các nàng đã trở về Võ Thần Sơn. Từ lần trước, khi Kinh Vũ Yên chưa được nàng đồng ý mà tự ý bàn bạc với Thần Đế để gả nàng cho Đế Hiền, Kinh Nhan chưa từng nói chuyện với Kinh Vũ Yên lần nào, thậm chí còn từ chối hết thảy khách viếng thăm.

Lần này là lần đầu tiên trong gần hai tháng qua, Kinh Vũ Yên mới được nghe nàng mở miệng.

"Nhan Nhi."

Kinh Vũ Yên nắm chặt tay nàng, nói:
"Dù không muốn, cũng không nên ra tay, làm Đế Hiền mất mặt trước bao người."

"Hắn muốn động thủ với ta, ta chỉ tự vệ mà thôi."

Kinh Nhan quay đầu nhìn nàng. Đối với Kinh Vũ Yên, nàng vẫn biết ơn, nhưng lại không tán thành nhiều quyết định của bà. Ví như chuyện năm đó, toàn bộ trách nhiệm Kinh Phạn Ca đều bị đổ lên vai nàng; ví như rõ ràng Kinh Vũ Yên biết có thể đó là âm mưu của Thần Đế, vậy mà vẫn làm ngơ; và như chuyện hôn sự lần này.

"Tộc trưởng, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra sao?"

Lời này mang theo sức nặng, như không chỉ hỏi chuyện vừa rồi, mà còn chất vấn lại cả những việc đã chôn vùi suốt trăm năm.

Tim Kinh Vũ Yên khẽ run, bà đáp:
"Dù thế nào, chúng ta cũng không nên phá hoại sự hòa hợp của Thần tộc. Ngươi xung đột với Thần Đế trước mặt mọi người, e rằng Thần Hoàng nhất tộc sẽ bị nhằm vào."

Nghe vậy, trong lòng Kinh Nhan dâng lên xúc động, không kìm được thốt ra:
"Tộc trưởng, năm đó ngươi không đứng về phía cô cô, cũng là để bảo toàn Thần Hoàng nhất tộc sao?"

"Ngươi nói gì?"

Kinh Vũ Yên sững người, tưởng rằng mình nghe nhầm. Chuyện Kinh Phạn Ca, bà đã lệnh cấm nhắc tới từ lâu. Vậy mà Kinh Nhan hết lần này đến lần khác nhắc lại, thậm chí còn chất vấn bà.

"Tộc trưởng đã dưỡng dục, dạy dỗ ta, ta vô cùng cảm kích. Nhưng chuyện năm đó của cô cô, tộc trưởng thật sự nghĩ đơn giản vậy thôi sao?"

"Nhan Nhi!"

Kinh Vũ Yên quát khẽ, trách mắng:
"Ta đã nói rồi, chuyện của Kinh Phạn Ca không thể nhắc lại!"

"Tại sao lại không thể nhắc?"

Kinh Nhan đỏ mắt. Người trước mặt vốn là người nàng thân cận, tin tưởng nhất trong toàn Thần tộc, vậy mà lúc này, gương mặt kia lại trở nên vô cùng xa lạ.

Có lẽ nàng đã nhận ra quá muộn, rằng thế gian này luôn có quá nhiều sự thật bị che giấu.

"Tộc trưởng, xin hãy nói cho ta, vì sao không thể nhắc? Đó là cô cô của ta."

Trong lồng ngực nàng quặn thắt, đau đớn co rút từng hồi. Võ Thần Sơn vốn là nhà của nàng, nhưng giờ phút này, đứng trước mặt Kinh Vũ Yên, nàng lại thấy sống lưng như kim chích, toàn thân ngột ngạt khó chịu.

"Ngươi chắc hẳn đã bị những lời đồn gần đây ảnh hưởng. Về nghỉ ngơi đi."

Kinh Vũ Yên nói xong liền định xoay người rời đi. Nhưng lần này, Kinh Nhan lại giữ chặt tay bà:
"Tộc trưởng, năm đó tại sao ta có thể thuận lợi tiến vào Lôi Ngục giam thần, lại vì sao dễ dàng cứu được cô cô ra ngoài? Chẳng lẽ ngươi chưa từng hoài nghi, với một đứa trẻ mà nói, mọi việc lại quá thuận lợi sao?"

Kinh Vũ Yên không đáp, cánh tay bị nắm chặt, bà muốn hất tay ra nhưng chợt phát hiện toàn thân cứng đờ, chẳng thể động đậy.
Không phải Kinh Nhan dùng pháp lực trói buộc, mà là chính bà đang thất thần.

"Nhan Nhi, những lời này, ngươi không được nhắc lại."

Kinh Vũ Yên quay đầu, ánh mắt vừa phẫn nộ vừa bi thương, trầm giọng nói:
"Ta không muốn vì một mình ngươi mà liên lụy đến toàn tộc nhân."

"Dù thế nào đi nữa, ta cũng không muốn Thần Hoàng nhất tộc chịu thêm thương tổn."

Kinh Nhan đối diện với ánh mắt ấy, kiên định, không hề có ý lùi bước.

"Thế còn chuyện Phượng Hoàng ngã xuống năm đó, tộc trưởng chẳng thấy có gì khả nghi sao?"

Chương trước Chương tiếp
Loading...