[BHTT-Edit] - Họa Cốt

Chương 103



Kinh Nhan từ Quỷ Quái điện bước ra, cả người đều thất thần, giống như bị vô số trọng vật đè nặng, mỗi bước đi đều nặng nề, dài dằng dặc.

Sở Ly Ca vẫn ở bên cạnh đồng hành, thấy Kinh Nhan thật sự quá mức khác thường thì tiến lên, khẽ chạm vào ngón tay nàng, thấp giọng nói:
"Ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện."

Trong sinh tử sách biến thành một khoảng trống — hoặc là hồn phi phách tán, hoặc là thoát ly khỏi lục đạo, vận mệnh khó dò — đó đều là kết quả mà Kinh Nhan không thể chấp nhận, Sở Ly Ca tự nhiên cũng không thể chấp nhận.

Bất tri bất giác, hai người đã đi đến bờ Vong Xuyên ngoài thành. Xa xa là những ngọn núi thâm u, mơ hồ vọng lại tiếng kêu gào thảm thiết khiến người nghe cũng thấy lạnh sống lưng. Nhưng so với cảnh tượng địa ngục ấy, Kinh Nhan lại cảm thấy tâm cảnh hiện giờ của mình càng thêm bi thương.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nghi vấn này vẫn luôn lởn vởn trong lòng, tựa như một tòa ngục giam giam hãm cả hồn phách nàng.

"Ngươi... không sợ sao?"

Kinh Nhan khi thì nhìn làn nước đen thẳm của Vong Xuyên, khi thì ngước mắt về phía núi sâu xa xa, trong lòng bất an càng lúc càng dữ dội.

Suốt bao nhiêu năm qua, nàng luôn theo quy củ, mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát. Chỉ duy nhất việc nàng yêu Sở Ly Ca là nằm ngoài khống chế. Nàng đã từng muốn kiềm chế, nhưng càng cố thì lại càng vô phương khống chế niệm tưởng về nàng, nhớ nhung về nàng.

Sau đó, khi sự bẩn nhơ của Thần tộc dần dần lộ ra, Kinh Nhan đã mất rất lâu mới từ kinh hãi, thất vọng mà dần bình tĩnh đối diện. Không ngờ hiện tại, mọi việc lại xảy ra biến cố — cô cô của nàng có khả năng chưa chết, ngay cả vận mệnh đồ của chính nàng cũng trở nên khó lường.

Mọi thứ đang hướng về phía không thể kiểm soát.

Nàng sợ mình sẽ không thể bảo vệ những người muốn bảo vệ, không thể bảo hộ Sở Ly Ca, không thể bảo hộ những Thần tộc lương thiện, cũng không thể giữ vững những nguyên tắc trong lòng mình:

Không giết kẻ vô tội.
Không ra tay với người không đáng tội.

Nhưng... nếu thật sự đến bước không thể khống chế, khi buộc phải ra tay... nàng phải làm thế nào?

"Đương nhiên là sợ."

Sở Ly Ca khẽ nghiêng người tựa vào nàng, bàn tay đặt lên ngực trái, giọng thì thầm:
"Khoảnh khắc bị giết... cái loại thống khổ ấy, ngay cả trong mộng cũng cảm nhận rõ rệt."

Cảm giác tử vong — đau đớn, ngũ giác dần mất đi, ký ức như đèn kéo quân vụt qua trước mắt...

Đến cuối cùng, thế giới chỉ còn một mảnh xám xịt, lạnh lẽo và cô độc.

"Ai đã giết ngươi?"

Tim Kinh Nhan nhói lên. Trong trí nhớ, nàng vẫn còn thấy rõ cảnh người trong lòng ngực mình thoi thóp thở, như một đóa hoa dạ lan dần phai sắc — cái loại sợ hãi đó, nàng không muốn phải nếm trải lần thứ hai.

"Hồ Sương Phi."

Sở Ly Ca vốn không định nói. Trong ký ức, nàng và Hồ Sương Phi từng là một đôi, thậm chí còn sắp thành thân. Nhưng tất cả nay đã quá xa vời. Nếu nói cho Kinh Nhan biết, Hồ Sương Phi mang dáng vẻ ái nhân tới gần, rồi lại ra tay giết mình — liệu nàng có nổi giận không?

May mắn thay, Kinh Nhan không hỏi tiếp. Chỉ có trong mắt nàng, sự bình thản dần nhường chỗ cho phẫn nộ:
"Động tĩnh của Yêu tộc khiến người bất an."

Quả thật, sự xuất hiện khó lường của Yêu tộc khiến Kinh Nhan không dám manh động, ngay cả khi muốn trừ bỏ Hồ Sương Phi vì Sở Ly Ca. Cộng thêm cảnh tượng trong mộng, tất cả càng làm nàng bất an, hoang mang.

Hồ Sương Phi dĩ nhiên không thể chống lại được Sở Ly Ca, nhưng hiện tại biến số đã xuất hiện — kế tiếp sẽ thế nào, ai cũng không thể nói trước.

"Ta biết."

Sở Ly Ca dừng một chút, lại nói:
"Chỉ là không ngờ Thần Đế của các ngươi lại có thể nhẫn như vậy."

"Không phải nhẫn."

"Ân?"

Sở Ly Ca khó hiểu.

"Hắn sắp không nhịn nổi rồi."

Có đôi khi, người càng đứng cao thì càng không thể dung tha bất cứ kẻ nào có khả năng đe dọa quyền lực của hắn. Phong ấn kết giới Yêu tộc bị phá chỉ là chuyện sớm muộn.

"Chỉ là... hắn sẽ không để người khác nghĩ rằng đây là việc do Thần tộc làm."

Với sự hiểu biết của Kinh Nhan về Đế Thừa, hắn tuyệt đối không để Thần tộc rơi vào thế bị chỉ trích. Ngược lại, hắn sẽ tìm cách khiến người khác không còn lời để chỉ trích.

Kinh Nhan nhìn về phía Sở Ly Ca, nói:
"Các ngươi... hãy cẩn thận một chút."

Lời vừa dứt, tim Sở Ly Ca chợt lỡ nhịp, trong lòng dâng lên cảm giác sự việc còn khó khăn gấp bội. Đế Thừa có thể ngồi vững ngôi Thần Đế hàng ngàn năm, sao lại để Yêu tộc vì một thiên tài mà phá vỡ thăng bằng?

Theo lời Kinh Nhan, Thần Đế cuối cùng rất có thể sẽ đẩy chuyện phong ấn kết giới Yêu tộc bị phá lên đầu Ma tộc. Bao năm nay, Ma tộc vốn bị coi là tà ma ngoại đạo, đã gánh chịu không ít tội danh. Nếu lần này cũng đổ cho Ma tộc, e rằng thiên hạ đều sẽ tin.

Mà mâu thuẫn giữa Ma tộc và Yêu tộc cũng chỉ cần chạm nhẹ là bùng nổ. Thần Đế sẽ lợi dụng Ma tộc để thăm dò thực lực của kẻ kia trong Yêu tộc.

"Ta đã biết."

Sở Ly Ca hiểu rõ, chỉ là trong thời gian ngắn chưa nghĩ ra được đối sách. Nhưng lúc này nàng còn có việc quan trọng hơn phải làm, đó là trở về Hoang Vu một chuyến.

Nàng nắm lấy tay Kinh Nhan, cúi xuống hôn khẽ lên khóe môi người kia. Kinh Nhan cũng không cự tuyệt. Sở Ly Ca càng thêm táo bạo, giữ lấy sau gáy nàng, gia tăng nụ hôn. Người nọ lại ngoan ngoãn ôm eo nàng, chủ động đáp lại.

Đôi khi, cho dù chẳng cần nói gì, một nụ hôn cũng đủ để truyền tải hết thảy tưởng niệm và quan tâm.

Đặc biệt là trong những khoảnh khắc bất an thế này, một nụ hôn còn khiến người ta kiên định hơn vạn lời nói. Giống như giữa băng thiên tuyết địa vô tận, bất chợt nhìn thấy một ngọn lửa – mang đến hy vọng và ấm áp.

Sở Ly Ca khẽ thở gấp vài cái, buông Kinh Nhan ra, cười hỏi:
"Ngươi có phải lén nhìn tiểu hạt châu không?"

"...... Không có."

Kinh Nhan mặt mày vốn trong sáng, chỉ cần hơi ửng hồng liền dễ dàng nhận ra. Nhất là nơi cổ, đỏ rực như thủy triều dâng.

"Thật không có?"

"Không có."

Kinh Nhan đáp vô cùng kiên định. Sở Ly Ca lại bật cười khẽ:
"Kỹ thuật tiến bộ không ít."

Kinh Nhan: "......"

"Lần sau, chúng ta cùng nhau xem tiểu hạt châu nhé?"

Kinh Nhan: "......"

Người này rốt cuộc có biết xấu hổ không vậy?

"Ta còn rất nhiều tiểu hạt châu, trước kia tặng cho yêu hoàng vài cái, bằng không giờ đã có nhiều hơn......"

"Đừng nói nữa."

Kinh Nhan lấy tay che miệng nàng, ép nàng im lặng, lạnh lùng nói:
"Mau trở về đi."

Sở Ly Ca gỡ tay nàng xuống, lòng bàn tay lướt qua xương cổ tay mảnh khảnh, nhẹ nhàng vuốt ve:
"Ngươi có nhớ ta không?"

Kinh Nhan: "......"

Nàng không trả lời, nhưng sắc đỏ trên cổ càng thêm rực rỡ. Có những lời không nói ra, song thân thể đã bán đứng tất cả.

Sở Ly Ca mỉm cười. Ngay lúc định rời đi, Kinh Nhan bỗng ôm chặt nàng, thở hắt ra một tiếng:
"Nhớ."

"Cho nên, Sở Ly Ca, đừng trêu chọc ta như thế nữa. Ta không thích cảm giác mất kiểm soát."

Nghe vậy, tai Sở Ly Ca cũng nóng bừng. Chỉ một chữ "nhớ" của Kinh Nhan, còn khiến nàng run rẩy hơn ngàn vạn lời tình tự. Nó như một nụ hôn in khắp toàn thân, khiến nàng không thể kìm nén. Nàng vốn dĩ chẳng giỏi kiềm chế ham muốn, giờ đây dục vọng càng như dã thú thoát lồng, muốn cắn nuốt sạch lý trí.

"Kinh Nhan, nếu ngươi không buông ta ra, ta sẽ không nhịn được nữa."

Đây là chút lý trí cuối cùng của nàng.

Kinh Nhan nghe vậy liền buông tay. Lúc này nàng mới thấy trong mắt Sở Ly Ca mờ hơi nước, ánh nhìn tràn đầy xâm lược.

Dù không muốn thừa nhận, dù bản năng kháng cự ham muốn, nhưng Kinh Nhan cũng hiểu rõ: nàng khao khát Sở Ly Ca – cả tâm lẫn thân đều đòi hỏi.

Sở Ly Ca giấu bàn tay trong ống tay áo, cố ép bản thân kiềm chế ham muốn đè ngã người kia xuống. Đây không phải lúc thích hợp, cũng chẳng phải nơi thích hợp. Nàng không muốn lần đầu tiên của cả hai chỉ qua loa như thế.

"Ta rất thích ngươi thẳng thắn."

"Nếu ngươi thẳng thắn sớm hơn một chút, có lẽ trong sơn động, chúng ta đã......"

"Đủ rồi, mau trở về đi."

Kinh Nhan thật sự không chịu nổi mấy câu chẳng biết ngượng của nàng nữa.

Bị ngắt lời, Sở Ly Ca cũng không tức giận. Nàng biết Kinh Nhan da mặt mỏng, có những lời chỉ nên dừng lại đúng lúc. Nhưng nàng phát hiện Kinh Nhan đã bắt đầu có thể chấp nhận nhiều câu "không biết xấu hổ" hơn. Như vậy, về sau có lẽ nàng còn có thể......

Sở Ly Ca khẽ xoa ngón tay nàng, mỉm cười:
"Lần sau gặp lại."

"Ân."

Làn sương đỏ thổi qua bầu trời cam hồng của Cửu U, vẽ thành một đường cong mỹ lệ. Kinh Nhan ngẩng đầu nhìn, khóe môi khẽ cong lên.

Ít nhất, Sở Ly Ca mang đến cho nàng sự ấm áp.

**

"Ngươi nói gì?"

Trong tay Cổ Nhược Thi, đám dược liệu rơi lả tả xuống đất. Trên mặt nàng là vẻ không thể tin nổi, đôi đồng tử khẽ rung, như muốn phân biệt thật giả trong lời Sở Ly Ca.

"Lục Miên đích thân nói, sẽ không giả."

Sau khi biết được tin Kinh Phạn Ca có khả năng chưa chết, việc đầu tiên Sở Ly Ca làm là nói cho Cổ Nhược Thi. Không phải vì muốn xem náo nhiệt, mà vì nàng nghĩ: với tư cách ái nhân của Kinh Phạn Ca, Cổ Nhược Thi xứng đáng được biết.

"Sao có thể......"

Cổ Nhược Thi run run vịn lấy ghế, cả người loạng choạng ngồi xuống. Trong lòng phức tạp đến cực điểm. Không ai biết, sau khi nhập ma, tính tình một người sẽ thay đổi lớn đến mức nào. Nếu nàng thật sự còn sống, liệu có còn là Kinh Phạn Ca trước kia không?

Nhưng dù không phải, Cổ Nhược Thi vẫn muốn gặp nàng.

Có đôi khi, chấp niệm là thế. Dẫu biết phía trước là núi đao biển lửa, vẫn chẳng chút do dự mà bước tới.

"Đã từng có ai nhập ma rồi khôi phục chưa?"

Ánh mắt Cổ Nhược Thi trầm xuống, khẽ nói:
"Khi tâm cảnh đã rách nát, hồn phách bị thù hận ăn mòn, thần thức sẽ dễ dàng bị mặt ác chiếm lấy. Nếu muốn người nhập ma tỉnh táo lại, cần phải tinh lọc hồn phách, xây dựng lại tâm cảnh. Đáng tiếc, ta chưa từng nghe ai có thể làm được."

Sở Ly Ca nghe xong, buông tay thở dài:
"Như vậy, Kinh Phạn Ca sẽ trở thành một nhân vật khó đối phó."

Một vị Thần Quân rơi vào Tu La đạo – năm đó, lúc các thần hợp sức vây giết, thương vong thảm trọng. Giờ muốn tiêu diệt nàng, không biết còn phải hy sinh bao nhiêu sinh mạng.

"Không."

Ánh mắt Cổ Nhược Thi kiên định:
"Ta tin nàng. Nàng nhất định sẽ vượt qua."

Sở Ly Ca chu môi, trong lòng thì không tin. Nếu mũi nhọn của Kinh Phạn Ca chỉ chĩa về phía Ma tộc, nàng sẽ không do dự mà khai chiến cùng nàng.

Nhưng nếu Kinh Phạn Ca thật sự trở về vì báo thù, vậy mục tiêu nàng muốn giết chính là Đế Thừa.

Sau khi nói chuyện này với Cổ Nhược Thi, Sở Ly Ca lại đem sự tình kể cho Sở Thất Sát và Lạc Phi Thư, để hai người đề phòng từ sớm.

Bởi vì, chẳng ai biết bước tiếp theo của Kinh Phạn Ca sẽ thế nào.

"Ta có một suy đoán."

Lạc Phi Thư dừng một chút rồi nói:
"Kẻ xuất thế của Yêu tộc, rất có thể chính là Kinh Phạn Ca."

Thân hình Sở Thất Sát và Sở Ly Ca cùng chấn động. Nghe hắn nói vậy, bọn họ cũng cảm thấy khả năng này không nhỏ.

"Điều đó có nghĩa, Yêu tộc và Kinh Phạn Ca có khả năng là đồng minh."

Lạc Phi Thư nói xong, Sở Thất Sát lại lắc đầu, giơ tay tỏ vẻ phản đối:
"Ta không tin Hồ Hồng Liên có dã tâm ấy."

"Hồ Sương Phi thì có."

Sở Ly Ca lạnh giọng:
"Nàng tuyệt đối có dã tâm nhất thống lục giới."

Nghĩ tới trong mộng, khi Hồ Sương Phi rút ra ma cốt và tu vi của nàng, bật cười ngông cuồng, dạ dày Sở Ly Ca lại cuộn lên buồn nôn.

"Ta có một dự cảm."

Dù rất nhiều việc khác biệt với trong mộng, nhưng Sở Ly Ca vẫn mang một nỗi sợ hãi không tên.

"Chúng sẽ đến cướp ma cốt của ta."

Chương trước Chương tiếp
Loading...