[Bhtt-Edit] Đêm Khuya Đi Mở Quán Ăn

Chương 28



Hai người đều nói thật lòng: một người thì thực sự không ăn được cay nhiều, còn một người thì thực sự rất giỏi ăn cay. Lúc này, nhìn cả hai, sự khác biệt càng rõ rệt. Bát hoành thánh xá xíu cay của Kiều Ngôn Ngọc trông cay hơn của Hà Chiêu rất nhiều, đầy ắp ớt bột, dầu ớt đỏ tươi, hành lá và rau mùi phủ bên trên. Chỉ cần khuấy nhẹ, mọi thứ lập tức bị dầu đỏ nhấn chìm, không tìm thấy chút nào.
Thế nhưng, Kiều Ngôn Ngọc ăn vào lại vô cùng nhẹ nhàng, miếng này nối miếng kia, cứ như không có chuyện gì xảy ra, dường như chẳng hề cảm thấy cay nóng. Ngay cả chai nước khoáng đã mua thêm để dành cho Hà Chiêu, cô ấy cũng chẳng có ý định mở ra.
Hà Chiêu thì chịu không nổi rồi. Chai nước khoáng kia, không biết từ lúc nào đã được cô ấy uống cạn. Nước mũi cứ thế chảy ra, thùng rác bên cạnh chẳng mấy chốc đã chất đầy những cục giấy mà cô ấy dùng để lau mũi. Dù vậy, vẫn cảm thấy chưa hết cay.
Cuối cùng, chai nước khoáng chưa mở của Kiều Ngôn Ngọc cũng được nhường cho Hà Chiêu.
Một bữa ăn kết thúc, Hà Chiêu ăn đến nóng bừng cả người. Quán nhỏ không bật điều hòa này khiến trán Hà Chiêu lấm tấm mồ hôi, thậm chí cô còn phải cởi áo khoác ngoài, để lộ lớp áo trong.
Ăn xong một bát hoành thánh xá xíu cay, Hà Chiêu mặt mày đỏ bừng, lại rút thêm vài tờ giấy lau mồ hôi và lau dầu ớt dính trên miệng. Cô chợt nghĩ – bữa ăn này, bà chủ chắc lỗ nặng. Chẳng biết mình đã rút bao nhiêu tờ giấy, giá lại rẻ vậy, còn cho nhiều gia vị thế nữa, chắc chắn là không lời rồi.
Quán nhỏ của Hà Chiêu thì chẳng bao giờ cung cấp khăn giấy cả, dù sao cô ấy chỉ bán cơm trắng, khách hàng lại là ma. Ma nào mà cần khăn giấy lau miệng chứ? Nếu có khách nào dám hỏi, cô ấy dám ngay lập tức tát cho khách đó một cái ngay trước mặt Kiều Ngôn Ngọc.
Cuối cùng, hai người ăn xong và trả tiền, tổng cộng chỉ mất mười sáu tệ.
Thật quá hời! Ngay cả khu trọ của Hà Chiêu cũng không có giá cả phải chăng như vậy, cô ấy tự mình ăn một bát hoành thánh đã mất mười tệ rồi. Lần này Hà Chiêu nhất quyết không để Kiều Ngôn Ngọc trả, mà dứt khoát tự mình thanh toán.
Chút tiền lẻ này, Kiều Ngôn Ngọc cũng sẽ không tranh giành với Hà Chiêu.
Bà chủ nhận được tiền chuyển khoản, mỉm cười thân thiện: "Ăn ngon lần sau lại đến nhé."
"Vâng ạ."
Hà Chiêu và Kiều Ngôn Ngọc ra khỏi quán, Kiều Ngôn Ngọc hỏi: "Ăn có ngon không?"
Lúc ở trong quán ăn thì không thấy gì, vì ớt Hà Chiêu chỉ cảm thấy nóng bừng và rát người. Giờ vừa bước ra cửa, áo khoác còn đang mở, một luồng gió lạnh thổi qua khiến cô rùng mình, vội vàng kéo áo lên.
Lúc này, nghe câu hỏi của Kiều Ngôn Ngọc, cô lập tức nở một nụ cười rạng rỡ, câu trả lời của cô chỉ có một chữ – "Đã!"
Đúng là ăn đã thật, dù rất cay, nhưng cái cay đó lại rất thơm, thấm vào tận tâm can Hà Chiêu. Lâu lắm rồi mới được ăn một bữa cay đến toát mồ hôi toàn thân như vậy, đúng là chỉ có một chữ "đã" mới có thể lột tả hết.
Nghe câu trả lời của Hà Chiêu, Kiều Ngôn Ngọc khẽ cười. Nhìn nụ cười của cô ấy, nụ cười trên mặt Hà Chiêu cũng càng tươi hơn.
Kiều Ngôn Ngọc đưa Hà Chiêu về đến dưới khu trọ, và còn hẹn gặp lại vào buổi tối. Hà Chiêu vẫy tay chào tạm biệt, quyết định tối nay khi gặp Ma Bùn, cô sẽ khoe với nó rằng mình đã đi ăn hoành thánh xá xíu cay, và cũng sẽ nói với nó rằng món đó thực sự rất ngon.
Ngay cả một người không ăn được cay nhiều như cô, cũng sẽ không kìm được mà ăn ngấu nghiến, ngon đến mức phải nói là thật lòng thấy ngon.
Đến giờ Hà Chiêu ra bán hàng buổi đêm, Kiều Ngôn Ngọc đã chờ sẵn ở đó. Khi Hà Chiêu dựng xong quầy hàng, hai người ngồi xuống cùng nhau. Hà Chiêu lấy ra một chiếc quạt sưởi từ tủ đã được hệ thống chuẩn bị sẵn, trên xe hàng còn có ổ cắm, Hà Chiêu trực tiếp bật quạt sưởi lên.
Quả không hổ danh là sản phẩm Hà Chiêu đã lựa chọn kỹ càng và còn đắt hơn những chiếc quạt sưởi khác, cảm giác thật sự khác biệt, chỉ một lát sau đã nóng bừng. Kiều Ngôn Ngọc nhìn thấy còn phải cảm thán: "Em còn mua cả cái này à?"
"Đúng vậy, tối ngồi đây lạnh lắm, không sắm cái sưởi ấm thì em khó chịu, chị Kiều cũng dễ chịu hơn mà."
Không nói gì khác, sau khi bật lên, công suất đủ mạnh thì quả thật rất ấm áp. Hà Chiêu còn nói thêm một câu: "Hơn nữa, điện này là của hệ thống, em không phải tốn tiền, không dùng thì phí!"
Kiều Ngôn Ngọc nghe vậy, chỉ cười mà không nói gì.
Tuy nhiên, Hà Chiêu nói có một điểm rất đúng, trời thực sự quá lạnh. Kiều Ngôn Ngọc vốn thường xuyên tập luyện, lại ăn mặc ấm áp nên không cảm thấy quá lạnh. Nhưng Hà Chiêu thì khác, cô ấy rõ ràng không quen với thời tiết lạnh như vậy. Trước đây, lần đầu tiên Hà Chiêu ngồi xe máy của Kiều Ngôn Ngọc, ngay cả găng tay cũng không có, bàn tay nhỏ bé nhét vào túi áo Kiều Ngôn Ngọc mà vẫn lạnh buốt.
Hôm nay khi đi xe, cô ấy lại nhớ đeo găng tay rồi.
Nhưng quần áo của cô ấy không dày dặn, buổi tối bán hàng lâu, Kiều Ngôn Ngọc còn lo cô ấy sẽ bị cảm lạnh. Bây giờ có chiếc quạt sưởi nhỏ ở đó, ít nhất cũng có thể giúp Hà Chiêu ấm áp hơn.
Trong hoàn cảnh ấm áp như vậy, cơn buồn ngủ của Kiều Ngôn Ngọc đến nhanh hơn trước. Hà Chiêu cũng không tiếp tục kéo Kiều Ngôn Ngọc trò chuyện mà để cô ấy nghỉ ngơi sớm. Cô chờ Ma Bùn đến, rồi sẽ khoe với nó rằng hôm nay mình cũng được ăn món hoành thánh xá xíu cay ngon lành.
Hôm nay Ma Bùn không phải là người đến sớm nhất, mà là vị khách mới tối qua – con quỷ to lớn. Là một "đại gia sộp", lần này vừa đến, nó đã gọi thẳng hai bát. Nghe nó nói vậy, Hà Chiêu thấy rất vui.
Hôm qua Kiều Ngôn Ngọc không nhìn thấy nó, hôm nay cũng vậy, vì chiếc quạt sưởi nhỏ quá hiệu quả, cô ấy mơ mơ màng màng, ngủ thiếp đi từ rất sớm. Hà Chiêu nghĩ, con quỷ trước mặt cũng không có gì nguy hiểm, nên không gọi Kiều Ngôn Ngọc dậy. Tuy nhiên, sau khi đong cơm xong, cô lén lút chụp cho con quỷ to lớn một tấm ảnh.
Chỉ là sau khi chụp xong cô phát hiện... điện thoại của mình quá cùi, chẳng chụp được gì cả. Tất nhiên, cũng có thể là do đây là điện thoại bình thường, không có chức năng chụp ma quỷ. Cô thấy trong một số bộ phim, ma quỷ không thể hiện hình trong gương, cũng không chụp được bằng điện thoại, rất có thể thế giới quan ở đây cũng là như vậy.
Cô trước đây thấy Kiều Ngôn Ngọc có thể chụp được, cứ nghĩ mình cũng có thể.
Hà Chiêu đang loay hoay nghiên cứu điện thoại, còn "cạch cạch cạch" vài tiếng về phía con quỷ to lớn, nhưng con quỷ to lớn hoàn toàn không để ý. Nó vẫn như hôm qua, một tay cầm đũa ăn cơm, tay kia bưng bát cơm đổ thẳng vào miệng một cách hào sảng.
Tốc độ của nó rất nhanh, chẳng mấy chốc đã ăn hết cả hai bát.
Con quỷ to lớn trông thật sự rất muốn thêm một bát, hoặc hai bát nữa, nhưng 20 tệ âm phủ đối với ma quỷ có vẻ khá nhiều. Mặc dù con quỷ to lớn trông rất điềm tĩnh, không hề lú lẫn, và cũng có một nắm tiền âm phủ lẻ tẻ, nhưng rõ ràng nó cũng cảm thấy 20 tệ âm phủ rất đắt.
Nhìn mức độ trân trọng tiền âm phủ của những con ma này, có thể hình dung được tiền âm phủ quan trọng đến mức nào.
Hệ thống cho mình tỷ lệ 1:10, có thể đổi được 100 tệ tiền mặt, Hà Chiêu vẫn cảm thấy hệ thống chắc chắn đã "ăn chặn", khấu trừ phí dịch vụ. Có lẽ tiền âm phủ còn giá trị hơn mình tưởng.
Con quỷ to lớn dù rất khao khát, cuối cùng vẫn thở dài một hơi, nhét 20 tệ âm phủ xuống, rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi. Đối mặt với câu "Lần sau lại đến nhé" của Hà Chiêu, nó gật đầu lầm lì: "Ngày mai tôi cũng sẽ đến."
Nhìn cách nó nói chuyện rõ ràng, không vấp váp như vậy, có thể thấy con quỷ to lớn này là một con quỷ có năng lực.
Sau khi "chăm sóc" vị khách sộp này xong, Hà Chiêu chào tạm biệt con quỷ to lớn. Khi con quỷ to lớn biến mất, cô ngồi sau xe hàng lặng lẽ chơi game một lúc. Cô không chơi game MOBA di động mà mình vẫn hay chơi từ khi xuyên không đến đây, vì Kiều Ngôn Ngọc đang ngủ, lúc này không có ai có thể tiếp tay giúp mình chơi một lúc.
Hà Chiêu giết thời gian, chẳng mấy chốc, có khách quen đến. Hôm nay bà lão đến sớm hơn. Hà Chiêu như thường lệ định mời bà lão ngồi xuống ăn cơm, nhưng bà lão chỉ đứng đó, mãi không đến ngồi xuống.
Hà Chiêu thấy hơi lạ, bà lão lại đứng khá xa, Hà Chiêu liền đứng dậy, bước lại gần bà ấy hơn một chút.
Rời khỏi phạm vi của chiếc quạt sưởi nhỏ, càng đến gần bà lão, Hà Chiêu càng thấy lạnh hơn. Quả nhiên, ma quỷ ít nhiều đều mang theo thuộc tính băng giá.
"Bà ơi, sao bà đứng đây không nhúc nhích vậy, vào ăn cơm đi ạ?"
Bà lão lắc đầu, rồi nói những câu nói lắp bắp của mình, nhưng so với trước đây đã tốt hơn nhiều rồi, ít nhất có thể nói được những câu dài: "Không ăn nữa, tôi không có tiền rồi, chỉ là đến thăm cô thôi."
Hà Chiêu nghe bà lão nói vậy, bất giác xoa xoa mũi. Cô không ngờ mình lại được một con ma nhớ nhung. Cũng không ngờ tiền âm phủ của bà lão đã bị quán nhỏ của mình "vắt kiệt", đến nỗi không còn tiền ăn cơm nữa. Càng không ngờ, bà lão không có tiền ăn cơm mà vẫn tìm đến, chỉ để gặp mình.
Nhưng Hà Chiêu cũng không thể nói những lời như "không cần tiền cứ ăn đi" để mời bà lão ăn cơm. Cô tuy nhớ bà lão là khách quen, nhưng cũng hiểu rõ chuyện này không thể mở đầu, nếu có một lần thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai. Ngay cả Qua Tư Niên cũng là do Kiều Ngôn Ngọc ứng tiền cơm, không thể coi là ăn chùa. Hà Chiêu tuyệt đối không thể phá vỡ lệ này.
May mà bà lão cũng không có ý định đó, dường như thật sự chỉ đến để gặp Hà Chiêu, thấy cô vẫn bình an vô sự, liền gật đầu, nói một câu: "Vậy tôi đi trước đây."
Hà Chiêu vẫy tay chào bà ấy, thấy con ma đi xa rồi, liền ngồi lại sau xe hàng của mình. Phía sau xe hàng được chiếc quạt sưởi nhỏ làm ấm áp, lại được bọc thêm chiếc chăn nhỏ của mình, ngay lập tức Hà Chiêu được bao bọc trong sự ấm áp. Cô xoa xoa tay, nhất thời cũng không thể nói rõ trong lòng là cảm xúc gì.
Hà Chiêu luôn cảm thấy mối liên kết của mình với thế giới quá ít ỏi, cũng không thích chạy ra những nơi hoang vắng như thế này vào ban đêm để bán hàng, càng không thích khách hàng của mình toàn là ma quỷ. Cô là người có khả năng chịu áp lực và thích nghi khá tốt, nhưng điều đó không có nghĩa là cô có thể chấp nhận những chuyện này.
Thế nhưng giờ đây, có Kiều Ngôn Ngọc bầu bạn, đã trải qua chuyện của Qua Tư Niên, cộng thêm bà lão nhớ nhung mình, và lát nữa còn có Ma Bùn mà cô muốn khoe. Hà Chiêu cảm thấy, việc chạy đến bán hàng cho một đám ma quỷ vào lúc nửa đêm, dường như cũng chẳng phải là chuyện to tát gì.
Sau đó lại có hai vị khách nữa đến, rồi sau đó, Ma Bùn mới từ từ loạng choạng bò đến. Hà Chiêu vừa nhìn thấy Ma Bùn, mắt đã sáng rực.
Ăn món ngon mà không chia sẻ với người đã giới thiệu cho mình, thì khác gì ăn chùa.
Đợi đến khi Ma Bùn ngồi vào chỗ, gọi cơm, nó ăn được nửa chừng thì Hà Chiêu đột nhiên "hừm hừm hừm" một tiếng. Đợi đến khi ánh mắt Ma Bùn đổ dồn về phía mình, Hà Chiêu mới ưỡn thẳng lưng, mặt mang theo chút tự hào mở lời:
"Tôi nói cậu nghe, hôm nay tôi và chị Kiều cùng đi ăn hoành thánh xá xíu cay rồi đấy, chính là quán mà cậu giới thiệu đó!"

Chương trước Chương tiếp
Loading...