[Bhtt-Edit] Đêm Khuya Đi Mở Quán Ăn
Chương 29
Kèm theo lời của Hà Chiêu, Ma Bùn ngừng ăn, ngược lại nhìn về phía Hà Chiêu, chờ cô nói tiếp.
Hà Chiêu cũng không phụ lòng mong đợi của Ma Bùn. Cô ngồi thẳng trên ghế, ngẩng đầu lên, vì được ăn món ngon mà chia sẻ với người khác nên trông rất phấn khích, thậm chí trong lời nói còn mang theo chút khoe khoang: "Quán hoành thánh xá xíu cay đó đúng là ngon thật, người đến ăn cũng đông lắm. Hơn nữa ớt cũng đủ cay, nhưng không phải tôi khoe đâu nhé, chút ớt đó còn chẳng làm tôi cay được, tôi thêm gấp đôi cũng không sao."
Nghe lời này, người phản ứng đầu tiên không phải là Ma Bùn, mà lại là Kiều Ngôn Ngọc.
Cô ấy bất giác bật cười một tiếng, thu hút ánh nhìn của Hà Chiêu và Ma Bùn. Tuy nhiên, Ma Bùn bị xe hàng che khuất, không thể nhìn rõ Kiều Ngôn Ngọc. Kiều Ngôn Ngọc không biết đã tỉnh từ lúc nào, và còn nghe lọt hết những lời Hà Chiêu nói.
Có lẽ khi Hà Chiêu đang khoe khoang, cô ấy đã nghĩ đến bữa tối hôm nay, cảnh Hà Chiêu vì bát hoành thánh xá xíu cay mà cay đến chảy nước mắt, nước mũi, thậm chí khuôn mặt cũng đỏ bừng như quả táo vì ớt.
Ký ức về bữa tối hôm nay quá sống động, khiến vẻ khoe khoang của Hà Chiêu đặc biệt gây cười.
Dường như nhận ra tình thế khó xử của mình, mặt Hà Chiêu lại đỏ lên. Cô mím môi, không đáp lời tại sao Kiều Ngôn Ngọc lại cười, mà hỏi Kiều Ngôn Ngọc: "Chị Kiều, sao chị tỉnh rồi?"
Kiều Ngôn Ngọc trả lời: "Hơi nóng quá, chị bị nóng mà tỉnh, vừa tỉnh chưa lâu." Cô ấy nói thật, thực sự quá nóng. Không chỉ có chiếc quạt sưởi nhỏ, mà còn có chiếc chăn nhỏ của Hà Chiêu, thêm vào đó quần áo cô ấy mặc thực sự rất ấm, nằm sấp ngủ ở đây một lúc lâu, cảm giác như cổ cũng sắp đổ mồ hôi rồi.
Hà Chiêu lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng nói: "Vậy em giảm nhiệt độ xuống nhé."
Khi cô nói câu này, ánh mắt còn mang theo chút cầu xin nhỏ bé, dường như đang nhờ Kiều Ngôn Ngọc đừng vạch trần mình vừa nói khoác trước mặt Ma Bùn. Kiều Ngôn Ngọc cười gật đầu, coi như đã đồng ý.
Mối quan hệ giữa Kiều Ngôn Ngọc và Hà Chiêu thân thiết hơn, hơn nữa, những lời khoe khoang vô hại như vậy, Kiều Ngôn Ngọc cũng không cần thiết phải vạch trần Hà Chiêu. Hơn nữa, cái dáng vẻ Hà Chiêu nói khoác, tỏ vẻ mạnh mẽ ở nơi này trông còn khá đáng yêu.
Hà Chiêu thấy Kiều Ngôn Ngọc đồng ý, thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục đối mặt với Ma Bùn, bắt đầu thao thao bất tuyệt: "Lần này tôi vẫn đánh giá quá cao độ cay rồi, với trình độ ăn cay của tôi, dù là siêu cay cũng không thành vấn đề."
Ma Bùn lại không tin, không phải vì nụ cười của Kiều Ngôn Ngọc, mà vì Hà Chiêu vốn chẳng có chút đáng tin nào. Nó "suỵt" một tiếng, rồi nói: "Cô cứ khoác lác đi, cô không nghe giọng miền Nam của cô à, người vùng ăn ngọt chứ gì? Cô ăn được siêu cay? Cô có biết siêu cay ở vùng Vân Quý Xuyên này cay đến mức nào không, cay đến mức miệng cô biến thành môi xúc xích luôn đó!"
"Cậu nói gì thế, làm sao tôi lại biến thành môi xúc xích được!"
Vừa mới nãy người ta còn nói cô giọng miền Nam, giây sau cô ấy lại phơi bày triệt để giọng phổ thông "pha" tiếng địa phương của mình. Cô vẫn có chút không phục, nói với Ma Bùn: "Cậu đừng coi thường tôi nhé, tôi ở vùng tôi thuộc dạng hiếm thấy đó, loại cực kỳ ăn được cay đó! Thật đấy! Hôm nay tôi gọi là bát vừa cay!"
Cô sợ Ma Bùn không tin, còn đặc biệt miêu tả kỹ càng bát ớt của Kiều Ngôn Ngọc.
Tất cả đều là cô ấy nhìn từ phía Kiều Ngôn Ngọc.
Kiều Ngôn Ngọc quay đầu đi, vai hơi rung rung, hình như đang cố nín cười.
Ma Bùn càng không phục, lập tức tranh cãi với Hà Chiêu: "Bát vừa cay của cô mà cái gì, tôi mỗi lần đi đều gọi siêu cay! Cay hơn cả siêu cay! Ớt nhà họ chồng lên cao bằng người tôi luôn đó! Cay đến nỗi linh hồn tôi muốn xuất khiếu! Đối với người bình thường, là ngộ độc ớt rồi, nhưng đối với tôi thì! Vừa đủ!"
Hà Chiêu cũng không chịu thua: "Vậy ngày mai cậu đến! Tôi chuẩn bị cho cậu một phần cơm cúng siêu cay, tôi muốn xem cậu ăn cay giỏi đến mức nào!"
"Đến thì đến, tôi sợ cô à!"
Ma Bùn tức tối ăn hết cơm trắng, cuộc tranh cãi với Hà Chiêu tạm thời khép lại. Nó đập mạnh tờ tiền âm phủ xuống bàn, thậm chí còn không ngoan ngoãn nhét dưới bát cơm. Khoảnh khắc "bốn" mắt chạm nhau với Hà Chiêu, gần như có tia lửa lóe lên.
Ma Bùn ăn xong rồi đi. Hà Chiêu vẫn còn chút không phục: "Toàn nói phét."
Điểm này thì Hà Chiêu không nói sai. Người ngoài cuộc sáng suốt, Kiều Ngôn Ngọc theo dõi toàn bộ quá trình từ bên cạnh nhìn rất rõ, con Ma Bùn kia rõ ràng cũng đang khoác lác, "siêu cay" nhà họ tuyệt đối không nhiều đến thế, hơn nữa nhìn Ma Bùn, có vẻ cũng không phải là một con ma quá giỏi ăn cay.
Tuy nhiên, điều khiến Kiều Ngôn Ngọc bận tâm hơn là: "Vậy ngày mai em chuẩn bị cơm siêu cay cho nó bằng cách nào, nhét thẳng ớt vào cơm có được không?"
Hà Chiêu ngẩn người. Vừa nãy nói thì hùng hồn tự tin lắm, nhưng thực sự để cô ấy nghĩ cách mang lên một bát cơm siêu cay, cô ấy lại chẳng biết làm thế nào. Hà Chiêu chỉ đành cười khan vài tiếng, rồi giọng nói cũng nhỏ đi: "Hệ thống nhất định có cách thôi, em về sẽ làm phiền hệ thống nhiều vào, nó nhất định phải đồng ý với em chứ, không thể tự đập đổ thương hiệu của mình được."
Trong khoảnh khắc này, Kiều Ngôn Ngọc lại nghĩ, làm hệ thống cho Hà Chiêu, quả thực không phải là chuyện đơn giản.
Nếu hệ thống biết được suy nghĩ trong lòng Kiều Ngôn Ngọc, chắc chắn sẽ lớn tiếng gọi tri kỷ.
Hà Chiêu sau khi trở về cũng làm như vậy, cô làm phiền hệ thống rất lâu, còn kéo hệ thống vào không gian hệ thống, đối mặt với căn phòng học nơi mình từng được dạy. Mạnh dạn khi không có ai, cô trực tiếp diễn một màn lăn lộn ăn vạ trước mặt hệ thống, vừa ăn vạ vừa mè nheo: "Tôi không cần biết, tôi cứ phải học cách làm cơm cúng siêu cay! Đến lúc người ta nói không đủ cay, là một mình tôi mất mặt à? Thế thì mất mặt cả cái quán này!"
"Tôi chỉ là một kẻ làm thuê thôi mà, cậu mới là ông chủ chứ, chẳng lẽ tôi chỉ vì mình thôi sao! Tôi không cần biết, tôi cứ phải học! Cậu trước đây còn nói tôi cứ lề mề, giờ tôi chịu học rồi, kết quả lại là cậu không chịu dạy, cậu có đáng mặt với tôi không?!"
Đồ lưu manh! Hà Chiêu đúng là một kẻ lưu manh mà!
Hệ thống có cảm giác y như khi Kiều Ngôn Ngọc bị Hà Chiêu ôm chân ăn vạ trước đây, thực sự cảm nhận được Hà Chiêu lưu manh đến mức nào. Cũng may hệ thống không có thực thể, nếu không cũng bị Hà Chiêu bám dính lấy, ôm chân khóc lóc.
Hà Chiêu nói nghe đạo lý đến thế, còn nói không phải một mình cô mất mặt, mà là cả cái quán. Cô có mặt mũi mà nói thế à? Chẳng phải chính Hà Chiêu tự mình cãi nhau với khách, nhất định phải so xem ai ăn cay giỏi hơn sao? Nếu không phải Hà Chiêu, làm gì có chuyện này?
Kết quả thì hay rồi, cách duy nhất cô nghĩ ra là về nhà bóc lột hệ thống.
Nhưng hệ thống chẳng có cách nào, đành để Hà Chiêu muốn làm gì thì làm.
Bởi vì đúng như Hà Chiêu nói, đến lúc bị phá đám, mất mặt là cả cái quán. Hà Chiêu một mình mất mặt là chuyện nhỏ, nhưng cái quán nhỏ về đêm do hệ thống điều hành mà mất mặt thì là chuyện lớn. Nếu sau này bị các hệ thống khác biết được, quán của nó trong ba ngàn thế giới bị "đánh úp" mà bị đánh giá tệ, thì hệ thống mất hết thể diện.
Quán của nó chưa từng có đánh giá tệ! Chưa bao giờ!
Vì vậy, hệ thống vẫn chiều ý Hà Chiêu, giữ Hà Chiêu trong không gian hệ thống ba ngày để học cách chế biến món cơm trắng phiên bản siêu cay. Hà Chiêu trong việc nấu ăn, hình như thực sự không có chút thiên phú nào. Chỉ riêng việc nấu cơm trắng thôi mà đã học ba ngày. Bây giờ theo lý mà nói là lúc Hà Chiêu có thể suy ra từ một ví dụ, cơm trắng đã biết làm rồi, phiên bản siêu cay chắc không quá khó, nhưng cô ấy lại cứ đòi học thêm ba ngày nữa.
Hệ thống chỉ có thể tự an ủi trong lòng: Đừng giận, giận quá hóa bệnh chẳng ai thay, hơn nữa ký chủ là tự mình chọn, biết làm sao bây giờ.
Hơn nữa, khi Hà Chiêu học, cô không phải là một học sinh ngoan ngoãn đặc biệt, biết mình học không được thì ngoan ngoãn hỏi thêm một chút, cô học không được còn đổ lỗi cho hệ thống: "Chắc chắn là cậu dạy không tốt rồi, nếu không thì chuyện đơn giản thế này, sao lại phải mất của tôi ba ngày chứ."
Sau khi "đá" Hà Chiêu ra khỏi không gian hệ thống, hệ thống đã không thèm để ý đến Hà Chiêu khoảng ba tiếng đồng hồ.
Tuy nhiên, Hà Chiêu chẳng bận tâm. Ra khỏi không gian hệ thống là cô ngủ say như chết, đến tối chuẩn bị xong cơm trắng của mình thì tự tin lên đường. Hà Chiêu đến nơi, chào Kiều Ngôn Ngọc, hai người ngồi xuống, Hà Chiêu lại bắt đầu khoác lác: "Hôm nay tôi nhất định phải khiến Ma Bùn có đi mà không có về. Bát cơm trắng siêu cay này, nó chắc chắn sẽ ăn đến chảy nước mắt nước mũi!"
Hà Chiêu đang khoe khoang với Kiều Ngôn Ngọc, nhưng Kiều Ngôn Ngọc bỗng nhiên căng thẳng người, thậm chí không còn tâm trạng nói chuyện với Hà Chiêu. Hà Chiêu lúc này mới muộn màng nhận ra, nhìn ra phía ngoài xe hàng, chỉ thấy con quỷ to lớn đã đến đây hai hôm nay, cũng đã đến trước quầy hàng.
Nó mang lại cảm giác áp lực khá mạnh, đặc biệt là khi nó đứng trước quầy hàng. Mái che của quầy hàng thậm chí còn không chạm tới cổ nó. Từ góc nhìn của Hà Chiêu và Kiều Ngôn Ngọc, họ chỉ có thể nhìn thấy cái bụng tròn vo, cuồn cuộn mỡ của nó.
Hà Chiêu nghĩ nó chắc chắn mạnh hơn Qua Tư Niên, nhưng cô chỉ là cảm giác thôi. Thế nhưng nhìn biểu hiện cảnh giác của Kiều Ngôn Ngọc bây giờ, biết đâu – con quỷ to lớn này thực sự rất mạnh.
Con quỷ to lớn ngồi xuống, chiếc ghế nhựa kêu "kẽo kẹt" một tiếng, dường như đang chịu đựng một sức nặng không thể chịu nổi. Sau khi ngồi xuống, cảm giác áp lực ban nãy đã nhẹ đi rất nhiều. Có thể thấy, dáng vẻ nó cố gắng co người lại ngồi trên ghế trông có vẻ đáng thương.
Kiều Ngôn Ngọc thả lỏng hơn một chút, nhưng vẫn dán mắt vào con quỷ to lớn, đề phòng nó có hành vi gây hại Hà Chiêu.
Hành động của con quỷ to lớn hôm nay có chút bất thường. Nó không như mọi khi trực tiếp đòi Hà Chiêu hai bát cơm, mà lại chú ý đến phiên bản siêu cay mà Hà Chiêu vừa nói. Nó ngồi một lúc lâu mới lên tiếng, giọng nói cũng nặng nề: "Bà chủ, phiên bản siêu cay mà cô vừa nói là gì vậy?"
Hà Chiêu bắt đầu giới thiệu cho "đại gia sộp": "Thực ra là phiên bản cơm trắng hoàn toàn mới vừa ra mắt hôm nay. Hôm qua có một vị khách cảm thấy cơm nhà chúng tôi không hợp khẩu vị lắm, vị không đủ cay, nên hôm nay chúng tôi đã chuẩn bị phiên bản siêu cay, hy vọng có thể làm hài lòng vị khách này."
Vừa nhắc đến Ma Bùn, Hà Chiêu lại nghĩ, nó nói mình rất giỏi ăn cay gì đó, chắc chắn là khoác lác. Bởi vì bát cơm trắng mà Hà Chiêu làm ra có thể khiến ma quỷ hồi tưởng lại món ăn yêu thích nhất đời mình. Nếu nó thật sự ăn cay giỏi đến thế, khi ăn cơm, vị mà nó cảm nhận được phải là phiên bản siêu cay của hoành thánh xá xíu cay, làm sao còn nói không đủ cay được chứ.
Con Ma Bùn bé nhỏ kia, cô hôm nay sẽ cho nó biết thế nào là siêu cay.
Chỉ là không ngờ, con quỷ to lớn rõ ràng cũng bị phiên bản siêu cay hấp dẫn: "Vậy... còn dư không? Tôi cũng muốn thử xem."
Hà Chiêu chớp chớp mắt. Đừng nói, thật sự còn dư. Cô sợ Ma Bùn cứng đầu ăn hết một bát rồi cố nói không cay, nên đã chuẩn bị thêm hai ba phần, chủ yếu là để Ma Bùn không thể nào "cứng" được nữa.
Hà Chiêu cũng không phụ lòng mong đợi của Ma Bùn. Cô ngồi thẳng trên ghế, ngẩng đầu lên, vì được ăn món ngon mà chia sẻ với người khác nên trông rất phấn khích, thậm chí trong lời nói còn mang theo chút khoe khoang: "Quán hoành thánh xá xíu cay đó đúng là ngon thật, người đến ăn cũng đông lắm. Hơn nữa ớt cũng đủ cay, nhưng không phải tôi khoe đâu nhé, chút ớt đó còn chẳng làm tôi cay được, tôi thêm gấp đôi cũng không sao."
Nghe lời này, người phản ứng đầu tiên không phải là Ma Bùn, mà lại là Kiều Ngôn Ngọc.
Cô ấy bất giác bật cười một tiếng, thu hút ánh nhìn của Hà Chiêu và Ma Bùn. Tuy nhiên, Ma Bùn bị xe hàng che khuất, không thể nhìn rõ Kiều Ngôn Ngọc. Kiều Ngôn Ngọc không biết đã tỉnh từ lúc nào, và còn nghe lọt hết những lời Hà Chiêu nói.
Có lẽ khi Hà Chiêu đang khoe khoang, cô ấy đã nghĩ đến bữa tối hôm nay, cảnh Hà Chiêu vì bát hoành thánh xá xíu cay mà cay đến chảy nước mắt, nước mũi, thậm chí khuôn mặt cũng đỏ bừng như quả táo vì ớt.
Ký ức về bữa tối hôm nay quá sống động, khiến vẻ khoe khoang của Hà Chiêu đặc biệt gây cười.
Dường như nhận ra tình thế khó xử của mình, mặt Hà Chiêu lại đỏ lên. Cô mím môi, không đáp lời tại sao Kiều Ngôn Ngọc lại cười, mà hỏi Kiều Ngôn Ngọc: "Chị Kiều, sao chị tỉnh rồi?"
Kiều Ngôn Ngọc trả lời: "Hơi nóng quá, chị bị nóng mà tỉnh, vừa tỉnh chưa lâu." Cô ấy nói thật, thực sự quá nóng. Không chỉ có chiếc quạt sưởi nhỏ, mà còn có chiếc chăn nhỏ của Hà Chiêu, thêm vào đó quần áo cô ấy mặc thực sự rất ấm, nằm sấp ngủ ở đây một lúc lâu, cảm giác như cổ cũng sắp đổ mồ hôi rồi.
Hà Chiêu lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng nói: "Vậy em giảm nhiệt độ xuống nhé."
Khi cô nói câu này, ánh mắt còn mang theo chút cầu xin nhỏ bé, dường như đang nhờ Kiều Ngôn Ngọc đừng vạch trần mình vừa nói khoác trước mặt Ma Bùn. Kiều Ngôn Ngọc cười gật đầu, coi như đã đồng ý.
Mối quan hệ giữa Kiều Ngôn Ngọc và Hà Chiêu thân thiết hơn, hơn nữa, những lời khoe khoang vô hại như vậy, Kiều Ngôn Ngọc cũng không cần thiết phải vạch trần Hà Chiêu. Hơn nữa, cái dáng vẻ Hà Chiêu nói khoác, tỏ vẻ mạnh mẽ ở nơi này trông còn khá đáng yêu.
Hà Chiêu thấy Kiều Ngôn Ngọc đồng ý, thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục đối mặt với Ma Bùn, bắt đầu thao thao bất tuyệt: "Lần này tôi vẫn đánh giá quá cao độ cay rồi, với trình độ ăn cay của tôi, dù là siêu cay cũng không thành vấn đề."
Ma Bùn lại không tin, không phải vì nụ cười của Kiều Ngôn Ngọc, mà vì Hà Chiêu vốn chẳng có chút đáng tin nào. Nó "suỵt" một tiếng, rồi nói: "Cô cứ khoác lác đi, cô không nghe giọng miền Nam của cô à, người vùng ăn ngọt chứ gì? Cô ăn được siêu cay? Cô có biết siêu cay ở vùng Vân Quý Xuyên này cay đến mức nào không, cay đến mức miệng cô biến thành môi xúc xích luôn đó!"
"Cậu nói gì thế, làm sao tôi lại biến thành môi xúc xích được!"
Vừa mới nãy người ta còn nói cô giọng miền Nam, giây sau cô ấy lại phơi bày triệt để giọng phổ thông "pha" tiếng địa phương của mình. Cô vẫn có chút không phục, nói với Ma Bùn: "Cậu đừng coi thường tôi nhé, tôi ở vùng tôi thuộc dạng hiếm thấy đó, loại cực kỳ ăn được cay đó! Thật đấy! Hôm nay tôi gọi là bát vừa cay!"
Cô sợ Ma Bùn không tin, còn đặc biệt miêu tả kỹ càng bát ớt của Kiều Ngôn Ngọc.
Tất cả đều là cô ấy nhìn từ phía Kiều Ngôn Ngọc.
Kiều Ngôn Ngọc quay đầu đi, vai hơi rung rung, hình như đang cố nín cười.
Ma Bùn càng không phục, lập tức tranh cãi với Hà Chiêu: "Bát vừa cay của cô mà cái gì, tôi mỗi lần đi đều gọi siêu cay! Cay hơn cả siêu cay! Ớt nhà họ chồng lên cao bằng người tôi luôn đó! Cay đến nỗi linh hồn tôi muốn xuất khiếu! Đối với người bình thường, là ngộ độc ớt rồi, nhưng đối với tôi thì! Vừa đủ!"
Hà Chiêu cũng không chịu thua: "Vậy ngày mai cậu đến! Tôi chuẩn bị cho cậu một phần cơm cúng siêu cay, tôi muốn xem cậu ăn cay giỏi đến mức nào!"
"Đến thì đến, tôi sợ cô à!"
Ma Bùn tức tối ăn hết cơm trắng, cuộc tranh cãi với Hà Chiêu tạm thời khép lại. Nó đập mạnh tờ tiền âm phủ xuống bàn, thậm chí còn không ngoan ngoãn nhét dưới bát cơm. Khoảnh khắc "bốn" mắt chạm nhau với Hà Chiêu, gần như có tia lửa lóe lên.
Ma Bùn ăn xong rồi đi. Hà Chiêu vẫn còn chút không phục: "Toàn nói phét."
Điểm này thì Hà Chiêu không nói sai. Người ngoài cuộc sáng suốt, Kiều Ngôn Ngọc theo dõi toàn bộ quá trình từ bên cạnh nhìn rất rõ, con Ma Bùn kia rõ ràng cũng đang khoác lác, "siêu cay" nhà họ tuyệt đối không nhiều đến thế, hơn nữa nhìn Ma Bùn, có vẻ cũng không phải là một con ma quá giỏi ăn cay.
Tuy nhiên, điều khiến Kiều Ngôn Ngọc bận tâm hơn là: "Vậy ngày mai em chuẩn bị cơm siêu cay cho nó bằng cách nào, nhét thẳng ớt vào cơm có được không?"
Hà Chiêu ngẩn người. Vừa nãy nói thì hùng hồn tự tin lắm, nhưng thực sự để cô ấy nghĩ cách mang lên một bát cơm siêu cay, cô ấy lại chẳng biết làm thế nào. Hà Chiêu chỉ đành cười khan vài tiếng, rồi giọng nói cũng nhỏ đi: "Hệ thống nhất định có cách thôi, em về sẽ làm phiền hệ thống nhiều vào, nó nhất định phải đồng ý với em chứ, không thể tự đập đổ thương hiệu của mình được."
Trong khoảnh khắc này, Kiều Ngôn Ngọc lại nghĩ, làm hệ thống cho Hà Chiêu, quả thực không phải là chuyện đơn giản.
Nếu hệ thống biết được suy nghĩ trong lòng Kiều Ngôn Ngọc, chắc chắn sẽ lớn tiếng gọi tri kỷ.
Hà Chiêu sau khi trở về cũng làm như vậy, cô làm phiền hệ thống rất lâu, còn kéo hệ thống vào không gian hệ thống, đối mặt với căn phòng học nơi mình từng được dạy. Mạnh dạn khi không có ai, cô trực tiếp diễn một màn lăn lộn ăn vạ trước mặt hệ thống, vừa ăn vạ vừa mè nheo: "Tôi không cần biết, tôi cứ phải học cách làm cơm cúng siêu cay! Đến lúc người ta nói không đủ cay, là một mình tôi mất mặt à? Thế thì mất mặt cả cái quán này!"
"Tôi chỉ là một kẻ làm thuê thôi mà, cậu mới là ông chủ chứ, chẳng lẽ tôi chỉ vì mình thôi sao! Tôi không cần biết, tôi cứ phải học! Cậu trước đây còn nói tôi cứ lề mề, giờ tôi chịu học rồi, kết quả lại là cậu không chịu dạy, cậu có đáng mặt với tôi không?!"
Đồ lưu manh! Hà Chiêu đúng là một kẻ lưu manh mà!
Hệ thống có cảm giác y như khi Kiều Ngôn Ngọc bị Hà Chiêu ôm chân ăn vạ trước đây, thực sự cảm nhận được Hà Chiêu lưu manh đến mức nào. Cũng may hệ thống không có thực thể, nếu không cũng bị Hà Chiêu bám dính lấy, ôm chân khóc lóc.
Hà Chiêu nói nghe đạo lý đến thế, còn nói không phải một mình cô mất mặt, mà là cả cái quán. Cô có mặt mũi mà nói thế à? Chẳng phải chính Hà Chiêu tự mình cãi nhau với khách, nhất định phải so xem ai ăn cay giỏi hơn sao? Nếu không phải Hà Chiêu, làm gì có chuyện này?
Kết quả thì hay rồi, cách duy nhất cô nghĩ ra là về nhà bóc lột hệ thống.
Nhưng hệ thống chẳng có cách nào, đành để Hà Chiêu muốn làm gì thì làm.
Bởi vì đúng như Hà Chiêu nói, đến lúc bị phá đám, mất mặt là cả cái quán. Hà Chiêu một mình mất mặt là chuyện nhỏ, nhưng cái quán nhỏ về đêm do hệ thống điều hành mà mất mặt thì là chuyện lớn. Nếu sau này bị các hệ thống khác biết được, quán của nó trong ba ngàn thế giới bị "đánh úp" mà bị đánh giá tệ, thì hệ thống mất hết thể diện.
Quán của nó chưa từng có đánh giá tệ! Chưa bao giờ!
Vì vậy, hệ thống vẫn chiều ý Hà Chiêu, giữ Hà Chiêu trong không gian hệ thống ba ngày để học cách chế biến món cơm trắng phiên bản siêu cay. Hà Chiêu trong việc nấu ăn, hình như thực sự không có chút thiên phú nào. Chỉ riêng việc nấu cơm trắng thôi mà đã học ba ngày. Bây giờ theo lý mà nói là lúc Hà Chiêu có thể suy ra từ một ví dụ, cơm trắng đã biết làm rồi, phiên bản siêu cay chắc không quá khó, nhưng cô ấy lại cứ đòi học thêm ba ngày nữa.
Hệ thống chỉ có thể tự an ủi trong lòng: Đừng giận, giận quá hóa bệnh chẳng ai thay, hơn nữa ký chủ là tự mình chọn, biết làm sao bây giờ.
Hơn nữa, khi Hà Chiêu học, cô không phải là một học sinh ngoan ngoãn đặc biệt, biết mình học không được thì ngoan ngoãn hỏi thêm một chút, cô học không được còn đổ lỗi cho hệ thống: "Chắc chắn là cậu dạy không tốt rồi, nếu không thì chuyện đơn giản thế này, sao lại phải mất của tôi ba ngày chứ."
Sau khi "đá" Hà Chiêu ra khỏi không gian hệ thống, hệ thống đã không thèm để ý đến Hà Chiêu khoảng ba tiếng đồng hồ.
Tuy nhiên, Hà Chiêu chẳng bận tâm. Ra khỏi không gian hệ thống là cô ngủ say như chết, đến tối chuẩn bị xong cơm trắng của mình thì tự tin lên đường. Hà Chiêu đến nơi, chào Kiều Ngôn Ngọc, hai người ngồi xuống, Hà Chiêu lại bắt đầu khoác lác: "Hôm nay tôi nhất định phải khiến Ma Bùn có đi mà không có về. Bát cơm trắng siêu cay này, nó chắc chắn sẽ ăn đến chảy nước mắt nước mũi!"
Hà Chiêu đang khoe khoang với Kiều Ngôn Ngọc, nhưng Kiều Ngôn Ngọc bỗng nhiên căng thẳng người, thậm chí không còn tâm trạng nói chuyện với Hà Chiêu. Hà Chiêu lúc này mới muộn màng nhận ra, nhìn ra phía ngoài xe hàng, chỉ thấy con quỷ to lớn đã đến đây hai hôm nay, cũng đã đến trước quầy hàng.
Nó mang lại cảm giác áp lực khá mạnh, đặc biệt là khi nó đứng trước quầy hàng. Mái che của quầy hàng thậm chí còn không chạm tới cổ nó. Từ góc nhìn của Hà Chiêu và Kiều Ngôn Ngọc, họ chỉ có thể nhìn thấy cái bụng tròn vo, cuồn cuộn mỡ của nó.
Hà Chiêu nghĩ nó chắc chắn mạnh hơn Qua Tư Niên, nhưng cô chỉ là cảm giác thôi. Thế nhưng nhìn biểu hiện cảnh giác của Kiều Ngôn Ngọc bây giờ, biết đâu – con quỷ to lớn này thực sự rất mạnh.
Con quỷ to lớn ngồi xuống, chiếc ghế nhựa kêu "kẽo kẹt" một tiếng, dường như đang chịu đựng một sức nặng không thể chịu nổi. Sau khi ngồi xuống, cảm giác áp lực ban nãy đã nhẹ đi rất nhiều. Có thể thấy, dáng vẻ nó cố gắng co người lại ngồi trên ghế trông có vẻ đáng thương.
Kiều Ngôn Ngọc thả lỏng hơn một chút, nhưng vẫn dán mắt vào con quỷ to lớn, đề phòng nó có hành vi gây hại Hà Chiêu.
Hành động của con quỷ to lớn hôm nay có chút bất thường. Nó không như mọi khi trực tiếp đòi Hà Chiêu hai bát cơm, mà lại chú ý đến phiên bản siêu cay mà Hà Chiêu vừa nói. Nó ngồi một lúc lâu mới lên tiếng, giọng nói cũng nặng nề: "Bà chủ, phiên bản siêu cay mà cô vừa nói là gì vậy?"
Hà Chiêu bắt đầu giới thiệu cho "đại gia sộp": "Thực ra là phiên bản cơm trắng hoàn toàn mới vừa ra mắt hôm nay. Hôm qua có một vị khách cảm thấy cơm nhà chúng tôi không hợp khẩu vị lắm, vị không đủ cay, nên hôm nay chúng tôi đã chuẩn bị phiên bản siêu cay, hy vọng có thể làm hài lòng vị khách này."
Vừa nhắc đến Ma Bùn, Hà Chiêu lại nghĩ, nó nói mình rất giỏi ăn cay gì đó, chắc chắn là khoác lác. Bởi vì bát cơm trắng mà Hà Chiêu làm ra có thể khiến ma quỷ hồi tưởng lại món ăn yêu thích nhất đời mình. Nếu nó thật sự ăn cay giỏi đến thế, khi ăn cơm, vị mà nó cảm nhận được phải là phiên bản siêu cay của hoành thánh xá xíu cay, làm sao còn nói không đủ cay được chứ.
Con Ma Bùn bé nhỏ kia, cô hôm nay sẽ cho nó biết thế nào là siêu cay.
Chỉ là không ngờ, con quỷ to lớn rõ ràng cũng bị phiên bản siêu cay hấp dẫn: "Vậy... còn dư không? Tôi cũng muốn thử xem."
Hà Chiêu chớp chớp mắt. Đừng nói, thật sự còn dư. Cô sợ Ma Bùn cứng đầu ăn hết một bát rồi cố nói không cay, nên đã chuẩn bị thêm hai ba phần, chủ yếu là để Ma Bùn không thể nào "cứng" được nữa.